Tôi thích đi dạo trong trường học lúc hoàng hôn, vì dù là thời tiết nào, hoàng hôn cũng làm cho người ta thấy vô cùng yên tĩnh. Cảm giác tịch mịch này khó diễn đạt thành lời làm cho tôi càng cảm nhận được sâu sắc sự cô độc. Tuy rằng Ôn Tử Trung có quan tâm đến tôi nhiều hơn, ngày nào cũng gọi điện đến,hơn nữa, hiệu trưởng còn tán thưởng hành động dù bị thương nhưng vẫn kiên trì đi dạy nên nhà ăn cố ý làm cơm đầy đủ dinh dưỡng hơn cho tôi. Nhưng tất cả vẫn không thể giảm bớt nỗi khổ riêng trong lòng tôi, vẫn cảm thấy đơn độc.
Cánh tay ngã bị thương làm cho tôi vô cùng thất bại, tựa như một kẻ tàn tật, thành tiêu điểm của khắp nơi.Tôi không muốn làm đau lòng những người quan tâm mình, muốn giả như mình kiên cường cũng khó. Nhưng thật ra bản thân vẫn yếu đuối, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ ban đêm.
Tôi quyết định thoát khỏi cái bầu không khí được quan tâm quá mức này, giống như một người bình thường, làm ít việc bản thân có thể.
Bảy giờ, tôi cố sức mang theo hai túi bánh từ cửa hàng bánh kem đi ra. Nhìn trung tâm thương mại đối diện trước mắt vẫn đèn điện sáng trưng nên nổi hứng muốn mua quần áo. Hiện tại tay trái bị thương, không thể một tay giặt quần áo, lại xấu hổ không muốn nhờ học sinh giặt hộ, trước mắt đành tích lại, nhưng càng tích càng nhiều, tôi sớm đã không còn quần áo để thay.
Cửa hàng nội y ở tầng một, gần cửa hàng bán hoa. Tôi đến trước cửa hàng bán hoa, thuận nhìn thoáng qua, hoa mùa này chắc cũng không đắt lắm, tôi đột nhiên muốn mua hoa tự tặng mình. Trong các loại hoa, tôi chỉ thích nhất là bách hợp, hoa bách hợp trồng trong nước, nhị hoa màu tím, hươn thơm nhẹ nhàng, thanh nhã.
Bách hợp đặt trong nước nhất loạt đều nở, tôi muốn chọn loại nhiều nụ hoa, cẩn thận lựa chọn.
Có người nhẹ nhàng nắm vai tôi, tôi quay đầu, là anh họ của Đàm Kiếm – Bách Thanh.
“Tôi nhìn giống tiểu Thần, hóa ra không nhìn nhầm nha, sao em lại bị thành như vậy thế này
?
” Thật ra anh ta còn chưa nhìn thấy vết thương xây xước ở chân dưới chiếc váy dài, nếu không còn không biết sẽ bị dọa tới mức nào.
“Không cẩn thận bị ngã thôi
” Tôi mỉm cười nói, “Trước đó, Đàm Kiếm đưa bạn gái đến chỗ tôi chơi, thật là một cô gái tốt, anh gặp qua chưa
?
”
“Cái thằng nhỏ kia diễm phúc lớn, nữ sinh theo đuổi nó nhiều lắm, người em nói anh không biết chính xác là ai. Nhưng đưa đến gặp mặt em, xem ra cậu chàng là thật lòng.
”
“Em đến đây là muốn mua hoa sao
?
” Tôi với anh ta không thân lắm nên chỉ bâng quơ xã giao vài câu.
“Trung tâm này tầng cao nhất là nhà hàng ăn uống, anh và bạn hẹn ăn cơm ở đây. Đúng rồi, Ngưỡng Nam cũng ở đây một lúc.
”
Nghe đến cái tên này, tôi thấy lòng mình xốn xao, loạn nhịp bất quy tắc.
“Ừm, tôi còn muốn mua một số thứ, khi khác gặp lại
!
” Tôi gật gật đầu với anh ta, định xoay người mà đi. Bỗng nhiên phát hiện đứng không xa phía sau anh ta là người mà hơn hai tháng nay tôi không gặp – Thẩm Ngưỡng Nam, khuôn mặt tuấn nhã tĩnh lặng, đôi mắt ôn hòa đang nhìn tôi ngẩn ngơ. Đó là một loại cảm giác như xa xôi lắm rồi, tựa như trong mưa gió chờ đợi một ai đó đã đến, có lẽ là rất chờ mong.
“Giáo sư Thẩm.
” Tôi rất kinh ngạc, trong lòng rối loạn, đắn đo cư xử đúng mực với anh, cố gắng mỉm cười nhìn anh.
“Xin chào, thật đặc biệt.
” Vẻ mặt và giọng nói của anh lãnh đạm, xa cách.
“Ừ
!
” Tôi nhìn cánh tay còn đang treo của mình, cười cười
: “Quả thật có chút đặc biệt.
”
“Em phải đi sao
?
” Anh nhìn thấy dáng vẻ bước đi của tôi, hỏi.
Tôi gật đầu.
“Bách Thanh
” Anh chuyển hướng, “Cậu giúp tôi tiếp khách, tôi tiễn Thần Hi.
”
“Không, không cần, tôi có thể đi phương tiện công cộng, bây giờ còn muốn mua chút đồ linh tinh.
” Tay phải của tôi đang cầm bánh nên không thể xua tay, chì đành phải liều mạng lắc đầu
:
“Đừng để bạn của anh chờ.
”
«Bạn của anh giờ này sẽ không để ý nữa, em còn muốn mua cái gì, anh đi cùng em.” Anh cầm lấy bánh trong tay tôi, nói.
Tôi khắc chế không nhìn tới anh, vài lần ánh mắt giao nhau, trong lòng tôi khinh ngạc vô cùng.
BáchThanh chào hỏi chúng tôi xong đi trước. Tôi căn bản không tìm được lý do cự tuyệt anh, đành phải bảo anh chờ, tôi mặt đỏ bừng quẫn bách đến hàng bên cạnh chọn vài đồ nội y.
“Đi thôi
!
” Tôi cơ bản không chọn, chỉ mua vài đồ bình thường hay mặc rồi vội vàng quay lại.
“Em không cần phải vội vàng như thế.
” Thẩm Ngưỡng Nam như là rất bất đắc dĩ.
“Thời gian vậy là đủ rồi.
” Tôi nhẹ giọng nói.
Xe chạy thật sự chậm, xe làm được vững vàng không chỗ nào thấy, cũng như hắn nhợt nhạt cách xa. Hai chúng tôi yên lặng, không nói gì, ngẫu nhiên ánh mắt chạm nhau vẫn không nói gì.
Ngoài cửa đèn đường sáng, trước mắt là xe đi tham chiếu một cái điều lưu xán quang mang. Anh không hỏi nơi tôi ở, chỉ là cứ đi ở trên đường lớn.
“Em ở tại kí túc xá.” Tôi nhỏ giọng nhắc nhở anh.
“Kí túc xá
?
” Anh kinh ngạc nhìn tôi,
“Sao em lại ở kí túc xá
?
”
“Nếu không có thể ở chỗ nào
? Chỗ ở trọ ban đầu hoàn cảnh rất không tốt, em liền chuyển đến kí túc xá nữ ở.
”
“Em nói ngay từ đầu liền chuyển đến kí túc xá nữ
?
”
Tôi gật đầu. Anh nhìn tôi, trong mắt chứa nhiều nghi hoặc.
“Kí tức xá nữ quản lí rất nghiêm
?
”
“Sau mười giờ thì em không có chỗ để về.
” Tôi nhìn anh cười cười.
Anh cũng yên lặng cười, dáng vẻ lạnh lẽo
: “Anh từng ở cửa kí tức xá chờ em nhưng không thấy em đâu.
”
Tôi chua xót, nước mắt không kìm được đã tràn lên hốc mắt, tôi lén xoay người lau đi
: “Em mang học sinh đi thức tập bên ngoài một tháng vừa mới trở về được vài ngày.
”
“Anh nghĩ em định trốn tránh anh, điện thoại không gọi được, nơi ở tìm cũng không ra. Tựa như đột nhiên em biến mất.
”
Tôi cúi đầu, khi ấy anh bề bộn nhiều việc, bất chấp không nghe tâm tình của tôi. Tôi thì thào nói nhỏ
: “Không phải không gặp được anh sao
?
”
“ThầnHi
”, Anh thâm tình gọi tên tôi, ôm chặt lấy tôi. Tôi giả bộ lơ đãng, anh không phải là anh trước đây, tôi không thể lại chìm đắm mãi mãi được. Tôi đã đồng ý với Minh Kỳ chúc phúc cho họ.
“Thật xin lỗi.
” Anh thu hồi cánh tay, đau khổ nói.
“A, Em thật sự phải về rồi, muộn quá, các nữ sinh còn nghỉ ngơi, em không thể để mọi người mất công tìm kiếm mình được.
” Tôi chỉ chỉ cánh tay bị thương, nói lảng sang chuyện khác.
“Bác sĩ Ôn đâu
?
”
“Chắc là đang ở bệnh viện! Em cũng không biết rõ.
” Hôm qua đến bệnh viện kiểm tra, anh ấy đang họp, tôi không gặp được anh, chỉ gọi một cú điện thoại, thông báo tình hình đã khá hơn nhiều.
“Haiz
!
” Xe rẽ một cái, phía trước chính là kí túc xá nữ.
Anh không xuống xe mở cửa, tôi cũng vẫn cứ đành ngồi đấy.
“Thần Hi, anh nghĩ sau một thời gian xa cách đã đủ thích hợp để chúng ta ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với nhau được không
?
”
Nói chuyện gì, nói anh bất đắc dĩ buông tay, nói hiện trạng của anh, chuyện này có còn quan hệ gì đến tôi chứ.
“Em đang phải chuẩn bị cho kì thi, mấy ngày nghỉ em muốn về Dương Châu.
”
“Em đừng tỏ ra xa cách như vậy có được hay không
?
” Anh đột nhiên nói to ngăn cản tôi gượng ép lấy cớ, “Em nghĩ muốn như thế nào? Người tìm không thấy, điện thoại gọi không được, gặp được một lần lại cùng người khác thân mật một chỗ, anh có thể nghĩ như thế nào? Em nói bận, em nói không cần đến quấy rầy, ngoài tôn trọng anh còn có thể phản bác hay sao? Đúng, anh có một chút thành tựu, nhưng điều này không có nghĩa là mọi người đều yêu anh, em có quyền chán ghét anh. Anh như người điên rồi, si ngốc chờ dưới nhà em, tưởng có thể hỏi cho ra lẽ. Anh không thể đến trường học quấn quít lấy em, anh vẫn cứ phải đợi, đợi giải quyết cho xong bộ dạng chật vật này của em, còn cái kiểu xù lông nhím không thể đυ.ng vào này nữa.
”
“Anh, anh có thể làm như không thấy.
” Tôi bị sự bùng phát của anh làm cho lệ rơi đầy mặt, anh nói những lời này là có ý tứ gì.
“Em có thể tỏ ra như thế nhưng anh thì không thể.
” Anh trừng mắt nhìn tôi, hung hăng tức giận nói.
“Em không thế.
” Dù nước mắt tèm nhem nhưng tôi vẫn cố cãi chày cãi cối nói.
“Còn không có, em hứa với anh sẽ không buông tay anh, vì sao em không hỏi một câu liền ngay lập tức đá anh. Minh Kỳ chỉ là một cô gái thoáng qua trong sinh mệnh anh. Cô ấy lần đầu chủ trì một buổi diễn trong nước, anh chi là giúp một chút, chỉ là tình nghĩa, không liên quan đến tình cảm riêng tư. Mấy ngày nay đưa cô ấy đi gặp mặt làm quen với bạn bè trong giới âm nhạc, không quan tâm được nhiều đến em, thế mà em hiển nhiên bỏ rơi anh.
”
Như thế nào càng nói càng như là tôi vô lý. Không phải như thế, trước mặt cô ta anh không thừa nhận sự tồn tại của tôi, dùng một từ bạn bè để giới thiệu tôi.
“Em đang trách anh không giới thiệu em chính thức đúng không
?
” Anh như nhìn thấu tâm tư của tôi,
“Haiz, Thần Hi, em có biết anh vì sao chia tay với Minh Kỳ không? Tuy cùng là người trong giới âm nhạc, nhưng cô ấy vô cùng tham vọng, khát vọng thành danh, coi trọng sự nghiệp hơn tình yêu, bởi vậy cô ấy mới có thể buông tha cho tất cả. Anh hiểu rõ nên quyết định chia tay. Lần này cô ấy trở về, có nhờ đến anh, vì chút tình nghĩa trong quá khứ, anh mới đồng ý giúp cô ấy. Nếu để cho cô ấy biết sự tồn tại của em, cô ấy sẽ tìm đến, bảo vệ quyền lợi tự cho là đúng của mình. Em mẫn cảm như thế, anh dám mạo hiểm sao? Dù sao cũng là bạn gái cũ, anh cũng không thể nói sự vô lý của cô ấy với em. Em thật không ngoài sự lo sợ của anh, chỉ bằng việc hai lần thấy anh cùng cô ấy, liền kết luận có quan hệ mờ ám với nhau.
”
Tôi thật không biết diễn tả như thế nào tư vị phức tạp trong lòng. Sự tình đơn giản đến như vật sao?
“Sao em vẫn còn trưng ra cái ánh mắt mờ mịt, ngây dại như thế hả?
”
“Thật xin lỗi, đột ngột quá, em chưa thể tiêu hóa được. Mở cửa để em về đã, được không
?
”
“Không, hôm nay không nói chuyện cho rõ ràng anh không để em đi. Ngày mai, không biết chừng em lại chạy đâu mất.
” Anh ngạo nghễ kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi.
“Không đâu, anh xem bộ dạng em như vậy có thể chạy đi đâu. Thẩm Ngưỡng Nam, em thật sự, thật sự bình thường, thói quen cũng bình thường, không phức tạp như anh rêu rao đâu.
”
“Anh không cầm mic với dàn âm thanh khuếch đại lớn tiếng tuyên truyền đâu.
”
“Hai người từng có những kỉ niệm thật sự tốt đẹp để nhớ lại, em không cách nào so được.
” Tôi nhìn anh, khó khăn nói ra ý nghĩ trong lòng.
Anh ôm lấy tôi tôi
: “Tất cả đều chỉ là quá khứ, không thể quay về đúng không? Huống chi nhớ lại cũng có thống khổ, tiếc nuối, chẳng lẽ em không hề nhớ lại hay sao? Chuyện cũ không cần để ý tới, quan trọng là hiện tại. Về sau, Thần Hi, em có thể kiêu ngạo một chút, em không phải người thứ ba, em không cần nhường cho người khác cái gì.
”
Bàn tay to lớn của anh khẽ nâng khuôn mặt tôi lên, tôi cũng khẽ chạm vào đôi tay anh, nhìn chăm chú. “Thần Hi, anh hiểu lầm em một chút, em hiểu lầm anh rất nhiều, vì chuyện này mà chúng ta càng lúc càng xa nhau, em có nhớ anh không
?
”
Nước mắt tôi lại chảy dài, thoải mái mà khóc, sao lại không nhớ anh chứ
?
“Thần Hi
!
” Anh khẽ gọi tên tôi, dựa gần lại, ôm chặt eo tôi, nhẹ nhàng hôn: “Chúng mình làm hòa được không
?
”
Tôi nhắm mắt lại, càng khóc càng thấy thoải mái, ngày hôm nay tôi không hy vọng quá xa vời, chỉ sợ lại chỉ là một giấc mộng mà thôi. “Để em suy nghĩ cẩn thận đã, bây giờ em còn chưa dám xác định. Đau lâu như vậy không thể chỉ một hai câu là khỏi hẳn. Em vốn là người hoài nghi, không thể tin hết vào những gì trước mắt, hiện tại chưa thể trả lời anh ngay được.
”
“Được! Chỉ cần em chịu suy nghĩ là tốt rồi, anh luôn chờ em.” Anh nói xong, hôn tôi một chút, lại một chút, rồi lại một chút. Tôi không thể ngăn cản, chỉ có thể nhận lấy.
Cuối cùng anh cũng thả tôi xuống xe, nhất quyết đòi đưa tôivề phòng:
”Không được, chỗ đấy toàn con gái, không được tiện cho lắm.
” Anh không phải cũng là giáo sư ư, sao lại không biết đạo lý này.
“Trời đất, anh bị quên mất. Anh ở đây nhìn em, về phòng rồi gọi điện cho anh. Đúng rồi, điện thoại, điện thoại của em đâu hả
?
”
“Em quăng rồi.
” Tôi thành thật nói. “Nhưng có điện thoại bàn
” Tôi chỉ không muốn anh lo lắng, nói cho anh điện thoại của kí túc.
«Đi, đi thôi, sau khi về anh sẽ gọi điện cho em.
” Anh lại ôm tôi một cái, thả tôi trở về trường.
Sự tình như thế này là sao đây? Đau đớn như vậy không phải là một kết cục tàn khốc nhất rồi ư? Đột nhiên quanh co như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tôi không nghĩ ra. Đúng, tôi vẫn yêu anh, nhớ anh ở trong lòng, nhưng không còn rõ hiện tại có can đảm để đến gần anh nữa hay không.
Hai chúng tôi cuối cùng có thể có tương lai hay không, tôi không dám cảm nhận chủ quan, phải cân nhắc, suy nghĩ cẩn thận đã.