Kiên Cường Lên Cọng Bún

Chương 6-2

Hoàng Huân cao vổng lên giữa một hội nấm lùn xinh xinh. Ban đầu, giữa bọn họ và cậu ta vẫn còn khoảng cách nhất định tầm một mét mốt. Bỗng nhiên, cô bạn nhỏ đứng phía bên tay phải chợt nhích người về gần Hoàng Huân, cậu ta luống cuống di chuyển sang trái theo bản năng. Hiệu ứng dây chuyền, đám người nãy giờ ở bên trái cũng vì thế vội lùi sang trái mấy bước nhường đường. Cô bạn kia cúi đầu thở dài vì kế hoạch không thành. Vậy là khoảng cách giữa họ vẫn được duy trì như cũ.

Chuyện chưa dừng lại đó, cô gái đứng bên tay trái Hoàng Huân vừa lùi bước thình lình phản công. Cậu ta kinh hãi cuống quýt né sang phải. Cô gái bên phải bị giật mình cũng né theo. Và khoảng cách giữa họ vẫn được duy trì một cách vi diệu.

Cả đám người cứ thế tườn qua tườn lại như đàn cua biển bò ngang không biết bao nhiêu lần, khiến ai đứng xem cũng thấy rối loạn hết cả tiền đình.

Kỳ quặc nhất chính là mấy em gái kia, lúc “tấn công” thì hùng dũng biết bao, vậy mà khi Hoàng Huân đang hoảng hốt né đối thủ và buộc phải tiến lại gần họ thì chân đi trước não, họ cứ dịch qua để cậu ta có đường mà lùi bước.

Yên trợn trắng mắt, khóe môi tự giật giật. Nó chậm rãi nhìn sang trái, rồi lại quay sang phải, dường như tất cả những người chứng kiến cảnh này đều đang có chung một biểu cảm như vậy.

Yên vỗ trán, thôi không tốn nơ-ron nữa, nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, lúc ấy nó lại ngoái đầu nhìn vở hài kịch kia thêm lần cuối.

Hoàng Huân nhăn nhó như ăn ớt, mồ hôi rỉ ra lấm tấm trên trán cậu ta khiến một mảnh tóc mái bết lại. Cả người đảo qua đảo lại liên hồi nên dường như chân đứng không vững nữa. Lúc đầu chỉ là tranh giành đứng cạnh anh đẹp trai, sau cùng không hiểu thế nào lại thành hai con bé kè hai bên và đồng bọn đấu với nhau.

Yên nhướn mày nhìn trần nhà, động não nhớ lại vài thứ. Ô, liệu đây có phải hai đứa gây ra vụ hỗn chiến ầm ỹ suốt năm ngoái? Yên nuốt nước bọt, ánh mắt cảm thông nhìn Hoàng Huân.

Lần nữa muốn bước chân rời đi, nhưng dính bùa dính ngải thế nào mà cuối cùng nó lại tò tò chuyển hướng tiến về phía lò lửa chiến tranh có dấu hiệu sắp sửa bùng lên kia.

Vừa xun xoe cười gượng gạo vừa cố né tránh ánh mắt của hai trái bom nguyên tử, Yên cố gắng dùng giọng bình tĩnh nhất có thể.

- Người anh em ở đây làm gì thế? – Nó đặt tay lên vai trái Hoàng Huân, lôi được nửa người cậu ta về trước – Cô chủ nhiệm tìm cậu đấy, có chuyện gấp! – Yên đặt nốt tay còn lại lên vai phải, giật hẳn hắn ra khỏi móng vuốt của đàn hổ cái.

Hoàng Huân ngớ người, rồi cả khuôn mặt ngơ ngác sáng ấy rỡ lên như gặp được đấng cứu thế, cậu ta luống cuống chạy qua đứng sau lưng Ninh Yên. Thế đã chả nói làm gì, tên nhóc ấy còn khe khẽ đẩy Yên ra phía trước như cái bia chống đạn, còn bản thân thì theo sát rạt ngay sau. Đang tố cáo tội ác của bọn họ à?

Nhanh trí đấy, tốt lắm chàng trai.

Tốt cái búa! Lấy oán báo ân thế à? Nhìn mấy bộ móng nhọn hoắt kia đi. Để bọn này nhảy vào cào nát mặt ông đây thì làm gì còn tương lai hả? Ối giời đất ơi! Đừng có đẩy nữa cái thằng này. Mưu sát đồng đội!

Võ thì võ chứ, nhưng không được ỷ có võ mà đánh người, nhất là con gái. Vả lại, mấy cái chiêu giật tóc gõ giày cao gót cày không phải dạng dễ xơi đâu. Biết địch mà không nhận ra quân ta chỉ có tướng kiêm luôn chức lính và nô tì à!

Giận trào máu não, đang tính dạy cho tên nhóc kia một bài học thì một trong hai bạn hổ chợt lên tiếng khiến nó giật thót tim, mồ hôi túa ra như mưa.

- Bạn là ai thế? – Cô ấy nghiêng đầu cười cười.

Bình tĩnh, phải hết sức bình tĩnh! Sau khi chứng kiến con bé này cầm dép đập tới tấp vào mặt một đứa trong đội của kẻ địch hồi năm ngoái thì Yên không dám tin vào nụ cười hiền lành của nhỏ nữa.

Cái bó ló cái khôn, IQ tự nhiên tăng cao đột biến khiến nó nảy ra được một lý do hết sức hợp tình hợp lý.

- Chả là cô chủ nhiệm nhờ tôi đi gọi thằng nhóc này lên phòng giáo viên. Nó ấy! – Yên dùng sức túm áo Hoàng Huân lôi lên ngang hàng, tay vừa ân cần vỗ vai cậu ta, vừa nói tiếp - Mới đầu năm đã cúp tiết đi chơi với bạn trai rồi! – Nó đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “bạn trai”, chưa hết, còn quay sang nhẹ nhàng quở trách – Thế là không tốt đâu, học hành mà cứ chểnh mảng vậy thì sau này làm sao mà thành đạt hả? Ăn xong rồi lên gặp cô cũng được!

Hoàng Huân trợn mắt, nghẹn họng câm nín. Cái biểu cảm lúc kinh hoàng này trông vẫn đẹp lắm!

Trong một phạm vi nhỏ chung quanh đó, bầu không khí trở nên cực kỳ gượng gạo. Một vài đã người lảng sang nơi khác. Vài người khác kéo tay áo bạn bên cạnh rời đi.

Yên thực lòng cảm phục sự nhanh trí của bản thân. Chỉ bằng mấy lời khua môi múa mép vu vơ thôi mà mình đã giải cứu được bản thân và Hoàng Huân khỏi bi kịch, không những thế còn giúp cậu ta cắt luôn hai cái đuôi này trong tương lai nữa.

Yên tâm, dù cậu có sống lỗi thế nào thì tôi vẫn sẽ bảo vệ cậu, dành điều tốt nhất cho cậu!