Nguồn: cucbotnho.home.blog
Bảo vệ: |TTT| Bonus 7: Làm sủng vật thì phải chấp nhận bị cᏂị©Ꮒ mọi lúc mọi nơi
Bộ dạng Tô An ăn điểm tâm y như một đứa trẻ.
Cậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai cái chân dài mảnh khảnh đoan chính khép lại, ưỡn ngực hóp bụng, chỉ ăn những món để trước mặt mình, nuốt từng miếng từng miếng nhỏ.
Hàn Hữu Minh không có thói quen ăn điểm tâm, cho nên chỉ ngồi một bên vừa nhắn tin vừa uống cà phê.
Tô An ngoan ngoãn uống sạch chén cháo cá tuyết, ăn ba miếng cải thìa xào dầu hào thơm ngát, sau đó ngoan ngoãn lau miệng, hai tay đặt trên đầu gối.
Hàn Hữu Minh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu: “Ăn xong chưa?”
Tô An nhỏ giọng nói: “Dạ rồi, Hàn tổng.”
Hàn Hữu Minh nói: “Đi thôi.”
Tô An kinh ngạc nói: “Hàn tổng, ngài không ăn sao?”
Đầu bếp cười tiếp lời cậu: “Sáng sớm ngài ấy chỉ uống cà phê, điểm tâm hôm nay là làm riêng cho cậu.”
Tô An có hơi bối rối: “Hàn tổng…”
Hàn Hữu Minh không biểu tình liếc nhìn cậu một cái: “Tôi mang em về nhà, chẳng lẽ lại bỏ đói em sao?”
Truy๖enDKM.com
Tô An thấy hắn giận dữ nên có chút sợ sệt, nhưng vẫn cẩn thận nói: “Cảm ơn Hàn tổng.”
Hàn Hữu Minh liếc mắt nhìn đồng hồ, nói: “Đi thôi, tôi tiện đường đưa em đến công ty.”
Trên đường, Hàn Hữu Minh và Tô An ngồi ở hàng sau, tài xế cẩn thận nhìn đường lái.
Tay trái của Hàn Hữu Minh thì bấm điện thoại nhắn tin, tay phải lại khoác lên tấm lưng Tô An, ngón tay chậm rãi dời xuống dưới, sờ soạng làn da mềm mại của Tô An.
Tô An hoảng sợ trợn mắt lên, nhỏ giọng nói: “Hàn… Hàn tổng… Ở đây…”
Tài xế vẫn cứ nhìn về con đường phía trước, giống như không hề biết chuyện gì đang xảy ra ở sau lưng.
Hàn Hữu Minh cũng không nhấc mắt lên một chút, nói một cách vô cảm: “Em làm sủng vật của tôi, vốn phải chuẩn bị tâm lý cho chuyện này từ trước.”
Tô An xấu hổ nói: “Nhưng mà… Nhưng mà chỗ này có người khác……”
Hàn Hữu Minh cất điện thoại di động, cười lạnh: “Vậy em phải tập làm quen đi, cái mông của em sẽ bị tôi cᏂị©Ꮒ bất kì lúc nào, bất cứ nơi đâu.”