Nguồn: cucbotnho.home.blog
Bảo vệ: |TTT| Chương 30: Bị một củ cà rốt đâm đến khóc, vừa khóc vừa phải bắt điện thoại của đạo diễn
Lý Lang Cấu trầm mặc một lát mới nói: “Con cho rằng lá gan em ấy nhỏ như vậy, phải dụ dỗ mới được.”
Hàn Hữu Minh không có cách nào giải thích rõ ràng cho con trai còn tuổi thiếu niên của mình hiểu hết những bí mật trong đó.
Lá gan của Tô An thật sự rất nhỏ, cũng đã từng sợ hắn muốn chết.
Nhưng bây giờ mọi thứ đều đã qua rồi.
Bé thỏ con nhút nhát kia bắt đầu chịu nằm trong l*иg ngực của hắn chơi đùa, giương ra móng vuốt nhỏ cùng với răng nanh, thỉnh thoảng cào hắn một chút, cắn hắn một cái.
Nhưng đại đa số thời điểm, cậu vẫn luôn ngoan ngoãn vùi ở trong l*иg ngực của hắn, để lộ cái bụng trắng nõn nộn nộn cho hắn sờ soạng.
Con trai ôn nhu của hắn, rốt cuộc đã hoàn toàn bị tước quyền thi đấu trong cuộc chiến này.
Hàn Hữu Minh nói: “Chuyện con phái người gϊếŧ ta, ta tạm thời không tính toán. Ta đã bảo mẹ đóng băng thẻ ngân hàng của con, trước tiên cứ bình tĩnh ở đây mấy ngày đi.”
Hắn đi ra ngoài, khóa cửa tầng hầm lại.
Hàn Hữu Minh trào phúng con trai xong, lập tức đến trường quay thăm ban.
Lúc hắn vừa đến đoàn phim, phát hiện Tô An đang cúi đầu nghe đạo diễn dạy bảo đến phờ phạc, viền mắt đỏ rực lại không dám khóc.
Hàn Hữu Minh có chút buồn cười, nhưng hắn mạnh mẽ nhịn xuống, mặt không đổi sắc ngồi ở trong góc xem.
Tô An không cho hắn quấy rối lúc cậu đang làm việc.
Đạo diễn dạy bảo xong, liền gọi cho mọi người trong phòng: “Cảnh thứ bảy lần ba, chuẩn bị bắt đầu.”
Tô An diễn một thiếu niên âm lãnh, quanh năm chỉ ngồi trên ngai vàng của mình.
Một giây trước cậu còn bị đạo diễn dạy bảo đến thút tha thút thít, một giây sau đã lập tức đổi thành một bộ dạng âm lệ lãnh đạm, mặt không đổi sắc ngồi trên xe lăn, ung dung thong thả nâng tách trà lên: “Đã như vậy, chúng ta cũng không cần bàn lại nữa.”
Diễn viên vai phụ gào thét: “Chu gia các người không còn ai sao? Phái một thằng què ngồi đây ra điều kiện với tôi à!”
Hàn Hữu Minh rất hứng thú đứng lên đi đến trước màn hình, phóng to cận cảnh mỗi một biểu cảm nhỏ bé của Tô An.
Mái tóc rối trên trán, hàng mi lay động, con ngươi trong trẻo của cậu đột nhiên căng lại, bắn ra tia sáng âm lãnh.
Trong nháy mắt đó, hắn không còn thấy bé thỏ con ngoan ngoãn của mình đâu nữa, chỉ còn lại một tiểu thiếu gia thời loạn âm trầm tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn ống kính.
Hàn Hữu Minh run lên năm giây.
Hắn không nghĩ tới… Không nghĩ tới Tô An có thể làm được đến mức độ này.
Bé thỏ con của hắn, thật sự đã cố gắng rất nhiều.
Tô An rất tập trung vào phần diễn của mình, kịch bản gần như chỉ cần một hơi thở là đã đọc xong.
Cơ mà rốt cuộc cậu vẫn có hơi ngốc ngốc, cho nên thường bị đạo diễn phun máu chó đầy đầu*.
*Cách nói cho việc bị mắng nhưng phải ngậm câm miệng lại không được phản kháng =)).
Đạo diễn mắng hết nửa tiếng, lúc này mới nhìn thấy Hàn Hữu Minh đang thăm ban.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên tế nhị.
Đạo diễn ho nhẹ một tiếng: “Mọi người tập trung, chúng ta tạm nghỉ ngơi mười phút, đừng căng thẳng quá.”
Tô An nghĩ kĩ năng diễn xuất ngu si của cậu đã khiến đạo diễn triệt để tuyệt vọng, tủi thân đến đau xót mũi, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn đạo diễn.” Nói xong liền quay người chạy vào phòng nghỉ ngơi.
Cậu cúi đầu ủ rũ, không cẩn thận đυ.ng phải một người, vội vàng lau mũi nói: “Xin… Xin lỗi…”
Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói quen thuộc: “Em làm dơ áo sơ mi đáng giá mười tám vạn của tôi, nói một tiếng xin lỗi là xong sao?”
Tô An ngẩng đầu, vui mừng gọi: “Hàn Hữu Minh!”
Hàn Hữu Minh xoa bóp lỗ tai của cậu: “Gọi chồng đi.”
Khuôn mặt Tô An hồng hồng, nhỏ giọng thầm thì: “Không phải nói là… Các bộ phim truyền hình phát sóng xong mới… Mới công khai hả…”
Hàn Hữu Minh cúi đầu, ghé vào lỗ tai cậu thì thầm: “Vậy thì len lén gọi chồng, được không?”
Tô An có hơi lúng túng, mềm nhũn nhỏ giọng nói: “Chồng… Chồng ơi…”
Hàn Hữu Minh hài lòng, thấp giọng nói: “Tên đạo diễn kia luôn mắng em sao?”
Tô An chột dạ lắc đầu: “Không… Không có… Lúc em phạm sai lầm thì anh ta… Anh ta mới dạy bảo em…”
Hàn Hữu Minh nói: “Tôi đi nói cho nó biết, sau này không được dạy bảo em nữa. Vợ của tôi chỉ có tôi mới được dạy bảo, người khác không có tư cách dạy bảo em.”
Tô An tưởng rằng hắn thật sự muốn đi cãi nhau với đạo diễn, hoảng loạn vội vàng kéo Hàn Hữu Minh: “Anh đừng đi, đạo diễn cũng là muốn tốt cho em thôi!”
Đúng lúc này, đạo diễn hô to một tiếng: “Các bộ phận chuẩn bị bắt đầu.”
Tô An le lưỡi một cái, nhỏ giọng nói: “Em đi quay đây, anh tự ngồi chơi một lát nhé.”
Nói xong cũng dứt khoát bỏ Hàn Hữu Minh lại, nhảy nhảy nhót nhót chạy về phía ống kính.
Hàn Hữu Minh bị vứt bỏ liền trợn mắt há mồm hết năm phút, trợ lý cẩn thận đến gần: “Hàn tổng, hay là ngài đến phòng nghỉ ngơi ngồi một lát đi.”
Hàn Hữu Minh không vào phòng nghỉ ngơi, hắn cắn răng nghiến lợi ngồi trên băng ghế nhỏ trong phòng quay, uống nước khoáng xem Tô An đóng phim.
Tên nhóc láu cá, đi làm một cái liền quên mất chồng mình là ai.
Tô An ngồi trên xe lăn, khoác chăn trên đùi, bộ dạng nhu nhược không xương gầy yếu, một chút cũng nhìn không ra cậu đang lén lút giấu đi móng vuốt với răng nanh.
Hàn Hữu Minh thở dài một hơi, bản thân đã nguôi giận, suy tư mà nhìn bộ dạng bé thỏ con trịnh trọng nghiêm túc, bỗng nhiên cảm thấy… Có phải mình đã vô tình nhặt được một đại bảo bối không nhỉ?
Năm đó bao dưỡng, cùng lắm là vì hắn nhất thời hứng khởi.
Buổi tối ngày ấy gặp phải Tô An, Hàn Hữu Minh mới vừa cãi lớn một trận với vợ trước vì tranh quyền nuôi con.
Trịnh Cần hẹn hắn đi uống rượu, nói là giới thiệu một nhóm vật nhỏ vừa ngọt vừa non cho hắn.
Trong lòng Hàn Hữu Minh phiền loạn, vì vậy lập tức đồng ý.
Trong phòng, ánh đèn tối tăm lúc ẩn lúc hiện khiến người ta khó chịu, mỗi một người trong nhóm thiếu niên thiếu nữ tìm kim chủ đều khẩn trương đến mức luống cuống tay chân, thế nhưng họ vẫn liều mạng xoay eo lắc mông đá lông nheo, cố gắng tạo sự chú ý với kim chủ tương lai.
Chính là vào lúc đó, Hàn Hữu Minh gặp được một bé thỏ con mềm nhũn.
Hắn hỏi Trịnh Cần, Trịnh Cần trả lời rằng: “Gia thế sạch sẽ, hơi ngu ngốc, không có lịch sử tình trường, có lẽ còn là xử nam.”
Hàn Hữu Minh nghĩ: Chọn đi, mang bé thỏ con này về nhà, tạm thời phát tiết cơn giận và du͙© vọиɠ trong lòng xuống cơ thể trắng trẻo mềm mại này.
Sau đó hả?
Bọn họ cứ ngu ngốc như thế, mất rất lâu mới bàn tính đến tương lai sau này.
Mà ba giây trước khi bé thỏ con kia xấu hổ quỳ trước mặt hắn, Hàn Hữu Minh bỗng nhiên muốn tát cho mình một cái.
Một bé thỏ con chơi vui như vậy, kẻ ngu si mới thả đi khi chỉ mới ngủ có một đêm.
Hàn Hữu Minh làm kẻ ngu si hơn một năm, thậm chí muốn mang theo bé thỏ con đi Cục Dân Chính đăng kí kết hôn.
Nhưng vào lúc hắn còn đang do dự, bé thỏ con này bỗng nhiên chạy trốn, giống như vừa nãy vậy, nhảy nhảy nhót nhót chạy mất mà không chút luyến tiếc.
Hàn Hữu Minh nhớ lại vẫn còn thấy rất bực mình, tức giận đến nghiến răng.
Bé thỏ da^ʍ này, căn bản là không hề đem người chồng là hắn đặt ở trong lòng!
Hàn Hữu Minh ngồi ở trường quay chờ Tô An đến tám giờ tối, Tô An mới tan làm.
Lúc sau cậu không hề bị đạo diễn mắng nữa, cho nên rất vui vẻ mà nhảy vào l*иg ngực của Hàn Hữu Minh: “Anh ngồi ở đây cả ngày có chán không?”
Hàn Hữu Minh ôm cậu, nói mà không có biểu cảm gì: “Em còn biết hỏi tôi có chán hay không à?”
Tô An đơ một giây, sờ sờ bộ râu lởm chởm của Hàn Hữu Minh, nhỏ giọng nói: “Sau này anh đừng chờ em như vậy nữa, chán lắm.”
Hàn Hữu Minh hít sâu một hơi, từ chối hiểu logic giao tiếp của bé thỏ con. Hắn nói: “Về nhà thôi.”
Tô An ngoan ngoãn đu trên người Hàn Hữu Minh, vô thức làm nũng: “Em muốn ăn bánh socola.”
Ánh mắt Hàn Hữu Minh càng nồng đậm, hai tay nâng mông Tô An, thấp giọng nói: “Ăn cà rốt bự trước đã.”
Tô An đỏ mặt, gót chân nhẹ nhàng cọ cọ chân của Hàn Hữu Minh, nhỏ giọng nói: “Đại biếи ŧɦái, đầu óc lúc nào cũng chỉ có cà rốt bự thôi.”
Tô An tưởng rằng Hàn Hữu Minh nói đùa, cái lão biếи ŧɦái này ở mọi hoàn cảnh luôn nói mấy câu khiến cậu vừa tức giận vừa xấu hổ, phá nát cả bầu không khí.
Nhưng mà sau khi về đến nhà, Hàn Hữu Minh lại thật sự đè cậu lên giường, vào nhà bếp lấy một củ cà rốt đã rửa sạch sẽ.
Cà rốt này là bảo mẫu mới mua, màu cam tươi mới căng bóng, còn dính một phiến lá xanh biếc.
Hàn Hữu Minh lừa Tô An: “Bé thỏ con ngoan ngoãn, đến ăn củ cà rốt bự này.”
Viền mắt Tô An hồng hồng, ấm ức kêu: “Anh đừng dỗ em như dỗ em bé được không?”
Ai là bé thỏ con chứ!
Còn ăn cà rốt bự!
Tên biếи ŧɦái anh tự ăn đi!
Hàn Hữu Minh vội vàng nói: “Được được được, tôi không dỗ.”
Tô An cảnh giác nhìn củ cà rốt trong tay hắn.
Hàn Hữu Minh cúi người, thấp giọng gọi: “An An.”
Tô An cảnh giác đáp một tiếng.
Hàn Hữu Minh nói: “Chồng muốn cho c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ của em ăn cà rốt bự, có được hay không?”
Tô An kẹp chặt cái mông: “Không… Không được… Anh biếи ŧɦái…”
Hàn Hữu Minh thấp giọng nói: “Chồng muốn cắm hết củ cà rốt vào, chỉ chừa cái lá xanh ra ngoài thôi. Cú© Ꮒσα nhỏ của An An vừa hồng vừa non, ngậm lấy củ cà rốt nhất định rất đẹp mắt, có đúng hay không?”
Tô An đỏ mặt cuộn thành một đoàn, muốn giả vờ không nghe thấy.
Nhưng cậu cũng đã bị cảnh tượng mà Hàn Hữu Minh miêu tả hấp dẫn, nhút nhát ngẩng đầu nhìn củ cà rốt trong tay Hàn Hữu Minh.
Không… Không có thô… Cũng không dài lắm…
Cắm vào… Chắc là… Chắc là sẽ không thoải mái lắm đâu…
Củ cà rốt màu sắc tươi đẹp lúc ẩn lúc hiện trước mắt cậu, dẫn dụ cậu đưa ra một quyết định xấu hổ.
Hàn Hữu Minh nói tiếp: “An An là bé thỏ con, bé thỏ con không thích ăn cà rốt sao?”
Tô An nuốt nước miếng, bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: “Có… Có thích…”
Hàn Hữu Minh hài lòng lột quần Tô An, vỗ vỗ hai đám thịt tròn vo vô cùng dụ người kia: “An An, chuẩn bị xong chưa?”
Tô An xấu hổ gật đầu: “Anh… Anh nhanh lên… A…”
Hàn Hữu Minh đem đầu nhọn của cà rốt nhắm ngay c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ của Tô An, chậm rãi cắm vào.
Đồ vật cứng rắn hơi lạnh xen vào bên trong c̠úc̠ Ꮒσα, hai đùi lớn của Tô An nhẹ nhàng run rẩy: “Ưm… Lạnh quá… Không… Không muốn… A… Em không chơi nữa… Biếи ŧɦái…”
Hàn Hữu Minh đè mông Tô A lại, không chút lưu tình mà đâm sâu hơn vào trong.
Miệng lỗ non hồng phun ra dâʍ ŧᏂủy̠, từng chút từng chút nuốt vào củ cà rốt thơm ngon kia.
Một tấc, hai tấc…
Cú© Ꮒσα đã nuốt củ cà rốt gần hết, chỉ còn lộ ra một phiến lá xanh biếc, run run rẩy rẩy dựng thẳng giữa khe mông.
Hàn Hữu Minh nhếch mép cười xấu xa: “Bé thỏ con thật tham ăn.”
Tô An nằm lì ở trên giường, khó chịu chổng mông lên.
Cà rốt đυ.ng phải vòng thịt mềm bên trong của cậu, thân thể lập tức bủn rủn mang theo kɧoáı ©ảʍ ngượng ngùng, chỉ có mân mê cái mông mới có thể giảm bớt. Cậu ấm ức lên án: “Không… Ưm… Không phải tham ăn… Biếи ŧɦái… Lấy ra… Hu hu… Không ăn cà rốt… Ưm a… Cà rốt quá lớn… Ưm… Không… Không thoải mái… Hu hu…”
Cậu càng nói càng ấm ức, rưng rưng mà quay đầu lại trừng mắt với Hàn Hữu Minh.
Bỗng nhiên, điện thoại Tô An reo lên.
Tô An hoang mang lấy đến, phát hiện là đạo diễn gọi tới. Cậu lo lắng nói với Hàn Hữu Minh: “Anh lấy ra cho em… Ưm… Lấy ra… A… Ưm…”
Hàn Hữu Minh nắm chặt lá cà rốt, chậm rãi kéo ra ngoài: “Mau nhận điện thoại đi, không nên để đạo diễn chờ lâu.”
Tô An ấn nút nhận cuộc gọi: “Đạo diễn… Ưm…”
Chỉ trong nháy mắt khi cậu nói chuyện, Hàn Hữu Minh mới rút ra nửa củ cà rốt lại đột nhiên cắm trở về. Kɧoáı ©ảʍ kịch liệt tràn vào trong cổ họng, Tô An thiếu chút nữa rên lên.
Cậu rưng rưng mà trợn mắt, giận dữ nhìn lão biếи ŧɦái.
Đạo diễn ở đầu dây bên kia nói: “Tô An, tối này tôi và tổ đạo diễn xem lại phần quay của cậu, có mấy cảnh cần phải quay lại.” s1apihd.com
Tô An nằm lì ở trên giường mân mê cái mông, bị một lão biếи ŧɦái dùng một củ cà rốt cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα, cố nén rêи ɾỉ, dùng chất giọng bình tĩnh nhất để trả lời: “Không… Ưm… Không thành vấn đề… Đạo diễn…”
Cà rốt thơm ngon ra ra vào vào c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ non mềm, đâm vang cả tiếng xì xì xì xì dâʍ đãиɠ.
Hàn Hữu Minh vừa đâm vừa xấu xa mà ngâm nga hát nhạc thiếu nhi: “Nhổ cà rốt~ Nhổ cà rốt~ Hây da~ Hây da~”*
*Bài hát đây nhé TruyenHD
Tô An che miệng thở dốc, hai chân chịu kɧoáı ©ảʍ bên trong mà xấu hổ liều mạng kẹp chặt.
Đạo diễn không hề biết chuyện gì đang xảy ra bên này, nói tiếp: “Còn nữa, hết thứ ba này là giải lao lịch trình, cả tổ đều mệt mỏi với cậu lắm rồi, lần này phải ráng quay cho xong, được không?”
Tô An che miệng, cà rốt cứng rắn chốc chốc lại đâm vào điểm G, một trận kɧoáı ©ảʍ kịch liệt điên cuồng nổ tung, trong nháy mắt tràn đến cả bên trong thân thể.
Tô An dùng hết một chút sức lực cuối cùng để trả lời: “Vâng… A…”
Trong nháy mắt cúp điện thoại, cậu đã bị một củ cà rốt đâm đến cao trào.
Hàn Hữu Minh rút ra củ cà rốt dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, đặt bên môi Tô An, thấp giọng nói: “Ngoan, ăn đi.”
Tô An vừa mới cao trào cứ như một bé thỏ trắng ngoan ngoãn, cắn chặt củ cà rốt dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ kia, ăn từng miếng từng miếng nhỏ.
Hàn Hữu Minh nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cậu, thích đến chịu không được, liền hôn hôn cái vυ' phấn nộn của bé thỏ trắng, rồi lại mò c̠úc̠ Ꮒσα hồng hồng bị cà rốt đâm mở.
Bé thỏ con bị đâm đến mơ hồ, chỉ biết nằm chổng vó trên giường, đùi lớn trắng mịn run lên một cái.
Hàn Hữu Minh xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cậu: “Ngủ chưa?”
Tô An mơ mơ màng màng trợn tròn mắt, giọng nói khàn khàn mềm mại: “Nhưng mà… Nhưng mà anh còn chưa làm…”
Hàn Hữu Minh nói: “Tôi không làm, em ngủ đi.”
Tô An buồn ngủ mông lung gật đầu, nằm sải lai ngủ say sưa.
Hàn Hữu Minh hít sâu một hơi, đắp kín chăn cho Tô An, sau đó cắn răng nghiến lợi vào phòng vệ sinh dùng qυầи ɭóŧ của bé thỏ con tuốt cho bắn.
Giữa nhu cầu mãnh liệt của hắn và khả năng chịu đựng của thân thể cậu luôn có mâu thuẫn rất lớn, Hàn Hữu Minh đành phải tự mình thỏa hiệp.
Tôn nghiêm của tổng tài hắn chắc phải vứt đi thôi!