Nguồn: cucbotnho.home.blog
Bảo vệ: |TTT| Chương 29: Một bên cho bé con bú sữa một bên cùng chồng yêu làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt
Tô An mơ mơ màng màng làʍ t̠ìиɦ, lúc này mới nhớ tới vấn đề trọng yếu, lập tức rưng rưng nói: “Tin tức… Tin tức nói… Nói ông đã chết…”
Không lâu sau khi Hàn Hữu Minh xuống xe, hắn liền thấy chiếc xe mình vừa ngồi bị một chiếc xe địa hình cũ nát tông mạnh bay thẳng ra ngoài, dính sát vào mặt tường.
Toàn bộ buồng lái đều bị đè dẹp đến mức biến dạng, nếu như bên trong thật sự có người, sợ là não cũng bị ép ra ngoài rồi.
Thật may khi lúc ấy hắn không có ở đó.
Hàn Hữu Minh chảy mồ hôi lạnh khắp người, phản ứng đầu tiên chính là lập tức gọi điện thoại nói cho Tô An.
Nhưng mà khi nghe thấy bên trong máy nghe lén phát ra tiếng khóc của Tô An đau lòng như vậy, Hàn Hữu Minh bỗng nhiên có một suy nghĩ khác.
Bé thỏ con này… Thật sự quan tâm đến hắn sao?
Thật ra những lúc như thế này không nên nghĩ lung tung, nhưng mà Hàn Hữu Minh nhớ đến bé thỏ con thà chết chứ không chịu nói tiếng yêu thì hắn liền cảm thấy tức giận.
Hắn bỏ qua ý định gọi điện cho Tô An, quyết định gọi cho thủ hạ của mình xử lí chuyện này trước.
Tô An sinh con xong, kí hiệu trong cơ thể càng sâu càng chắc hơn. Lý Lang Cấu không thể vội vàng làm liều chuyện kia mà gây nguy hiểm cho tính mạng của Tô An được.
Hàn Hữu Minh xử lý xong mối phiền phức mà Lý Lang Cấu gây ra cho hắn, sau đó thay một bộ quần áo khác, nhàn nhã phong độ trở về nhà.
Con trai của hắn vừa vặn định bước chân ra khỏi cửa, nhìn thấy hắn thì sắc mặt còn khó xem hơn cả lúc nhìn thấy quỷ.
Tô An nhỏ giọng hỏi: “Ông… Ông giải quyết như thế nào… Giải quyết…”
Hàn Hữu Minh nói: “Em muốn hỏi cái gì, tại sao không trực tiếp hỏi chồng mình, hả?”
Tô An có chút sợ.
Cậu vẫn là theo thói quen sợ bản thân sẽ chọc cho Hàn Hữu Minh tức giận.
Hàn Hữu Minh nhìn bé thỏ con hoảng loạn dưới thân, chỉ đành thở dài, thấp giọng nói: “Ngoan, sợ cái gì chứ?”
Tô An hơi co lại: “Sợ… Sợ ông đánh mông tôi…”
Hàn Hữu Minh nói: “Đồ ngốc, dù em không chọc tức tôi, tôi vẫn sẽ đánh mông em thôi.”
Tô An không dám tin mà trợn mắt lên: “Cái… cái gì?”
Hàn Hữu Minh thấp giọng nói: “Cái mông của bé thỏ con vừa trắng lại vừa tròn, còn rất mềm mại, đánh vào vô cùng thoải mái.”
Tô An vừa xấu hổ vừa tức giận: “Ông… Ông lừa tôi… Ưm… Lừa tôi…”
Hàn Hữu Minh sẽ luôn tìm ra lí do để đánh mông cậu, ví dụ như mặc quần áo quá hở hang hoặc là lắc mông không đủ da^ʍ.
Để tránh bị đánh, cậu vô cùng cẩn thận né đi những chuyện có thể làm Hàn Hữu Minh tức giận. Ngay cả khi cậu len lén phát da^ʍ, cậu cũng bị cho rằng cố ý phạm lỗi khiến Hàn Hữu Minh lại đánh mông cậu.
Cơ mà cậu lại có một cảm giác vi diệu rằng mình có một năng lực mạnh mẽ lắm.
Cậu điều khiển được Hàn Hữu Minh, ở một mức độ nào đó, cậu thật sự giống như đang nắm trong tay mọi hành vi và cảm xúc của Hàn Hữu Minh vậy.
Nhưng tới hôm nay cậu mới biết.
Cái lão biếи ŧɦái đánh mông cậu vốn không phải để trừng phạt, mà chỉ là… Chỉ đơn giản là bị biếи ŧɦái mà thôi!
Trong lòng Tô An nổi lên một luồng ấm ức không thể nói ra, cậu tức giận đến mức đỏ vành mắt, ngốc nghếch mà bị Hàn Hữu Minh dần dần kéo lệch mất vấn đề, quên luôn vừa nãy bản thân muốn hỏi cái gì.
Hàn Hữu Minh thấy mình đã thành công dời đi lực chú ý của Tô An, lập tức thoải mái nằm ở trên giường ôm cậu, thấp giọng nói: “Ngoan, sau này sẽ không lừa em nữa. Chỉ là tôi rất yêu cái mông nhỏ của bé thỏ da^ʍ, mỗi ngày đều muốn dùng sức đánh một trận, đánh cho thỏ da^ʍ thút tha thút thít lúc lắc cái mông, có được không?”
Tô An mắc cỡ co lại thành một đoàn, mềm nhũn phản kháng: “Không… Không được…”
Hàn Hữu Minh thấp giọng nói: “Cái gì không được, hả? Không được lừa dối hay không được đánh đòn?”
Tô An tức giận nhỏ giọng nói: “Cả hai đều không được…”
Hàn Hữu Minh đùa cậu: “Vậy chồng em có tốt hay không, hả?”
Tô An đỏ mặt không chịu nói.
Hàn Hữu Minh nói: “Là bé thỏ con nào tưởng chồng mình chết rồi liền khóc đến nỗi ngất xỉu, hả?”
Tô An đỏ mặt nói: “Không… Không phải tôi…”
Hàn Hữu Minh nói: “Không phải em sao? Lẽ nào trong phòng này còn một bé thỏ con nào khác à?”
Tô An bối rối muốn quăng nồi*, giơ ngón tay nói: “Còn có một em bé ở đây…”
Hàn Hữu Minh vui vẻ: “Thỏ bảo bảo đã thức dậy chưa mà em đã cho nó đội nồi* rồi, hả?”
*Hành động “quăng nồi/đội nồi” này đại khái là Tô An ăn ốc nhưng muốn cục cưng đổ vỏ, nói cách khác là Tô An vu khống cho cục cưng.
Bản thân Tô An cũng có chút ngượng ngùng, hơi hơi giãy dụa rồi lầm bầm: “Tôi muốn đi cho con bú sữa, ông… Ông buông tôi ra…”
Hàn Hữu Minh nhíu mày: “Bú sữa?”
Tô An đỏ mặt muốn đánh hắn: “Không… Không phải như vậy!”
Hàn Hữu Minh nói: “Vậy làm sao cho bú đây, hả? Không phải đưa núʍ ѵú nhỏ ra cho bú sữa sao?”
Tô An nói: “Tôi đi pha sữa bột…”
Hàn Hữu Minh ôm lấy cậu, thấp giọng nói: “An An, có phải em vẫn chưa từng để con trai tôi bú sữa mẹ không?”
Tô An tức giận đỏ mặt nói: “Rõ ràng… Rõ ràng… Là ông không cho bú…”
Hàn Hữu Minh đã sớm quên mất bản thân trên giường nói bao nhiêu lời thô tục, nhưng bây giờ hắn lại vô cùng muốn xem bộ dạng của bé thỏ con cho con trai bú sữa ra sao.
Bé thỏ con này có mắc cỡ đến mức khóc cho hắn xem không nhỉ?
Tô An không muốn, cậu chưa từng thử cảm giác dùng núʍ ѵú cho con bú sữa, nghĩ đến là đã xấu hổ tê rần cả da đầu.
Hàn Hữu Minh từ phía sau ôm cậu, vừa dỗ vừa đẩy cậu đi vào phòng trẻ em.
Bên trong phòng trẻ em sử dụng gam màu lam nhạt, mang cho người nhìn một cảm giác ngây thơ và mộng ảo.
Thỏ bảo bảo thật sự tỉnh dậy rồi, đang nằm ở trên giường vui vẻ với tay bắt đồ chơi trên đỉnh đầu mình.
Bé con lớn lên giống hệt như một Tô An phiên bản nhỏ, mắt to mặt nhỏ cằm nhọn, ngay cả lúc nhíu mày nhõng nhẽo cũng giống nhau y như đúc.
Hàn Hữu Minh nói bảo mẫu đi ra ngoài, rồi lại nói với Tô An: “Làm đi.”
Mặt Tô An đỏ như muốn nổ tung: “Ông… Ông… Lão biếи ŧɦái…”
Hàn Hữu Minh cách áo ngủ mỏng manh gảy núʍ ѵú nhỏ của Tô An: “Ngoan, bảo bảo muốn uống sữa rồi.”
Tô An xấu hổ đỏ mặt, cẩn thận bế con trai lên, ôm vào trong l*иg ngực của mình.
Bảo bảo đã hơi đói bụng, theo bản năng ngọ nguậy trước ngực Tô An tìm kiếm chỗ có thể bú sữa.
Tô An đỏ mặt khẽ cắn răng, run rẩy cẩn thận từng li từng tí kéo cổ áo ra, để lộ núʍ ѵú non hồng hơi sưng.
Hàn Hữu Minh nói: “Bảo bảo không tự bú được, ngoan, An An đút bảo bảo đi.”
Tô An mắc cỡ đến nỗi muốn khóc, đáng thương ấm ức duỗi tay nắm chặt núʍ ѵú của mình, chậm rãi đút vào trong miệng con trai.
Bảo bảo không nhận ra người lớn đang xấu hổ, núʍ ѵú non mềm cùng hương sữa thoang thoảng hấp dẫn bé, bé theo bản năng mà cắn một cái, ra sức mυ'ŧ vào.
Tô An nghẹn ngào một tiếng, xấu hổ đến mềm nhũn chân thiếu chút nữa quỳ rạp xuống, may là Hàn Hữu Minh vẫn luôn ôm cậu, vòng tay ôm cả người nhỏ lẫn người lớn vào trong lòng.
Cảm giác cho con bú so với Hàn Hữu Minh hút sữa lúc làʍ t̠ìиɦ không giống nhau, bản năng sinh tồn khiến bảo bảo hút vừa nhanh vừa mạnh.
Núʍ ѵú còn lại cũng nhẹ nhàng run rẩy, sữa càng căng lên muốn tràn ra ngoài.
Tô An không kiềm được mà nắm lấy núʍ ѵú còn lại, vừa rêи ɾỉ lại vừa nhẹ nhàng mân mê: “Ưm… Trướng quá… Trướng sữa… Ưm a…”
Hàn Hữu Minh nói: “Bé thỏ da^ʍ cho bảo bảo uống sữa cũng phát da^ʍ được sao, hả?”
Tô An xấu hổ không chịu nổi, ôm bảo bảo muốn đặt trở về giường nhỏ, nhưng mà bé con lại cắn chặt núʍ ѵú cậu, làm sao cũng không chịu há mồm.
Hàn Hữu Minh bắt đầu cởϊ qυầи ngủ của Tô An.
Tô An hoảng sợ mà kêu: “Không… Không muốn… Không nên làm ở chỗ này…”
Nhưng mà quần ngủ đã bị lột đến đùi, dươиɠ ѵậŧ thô to nóng bỏng dựng thẳng đâm bừa vào đùi trong của cậu, lúc có lúc không mà cọ qua miệng lỗ trơn trượt.
Tô An vẫn còn đang ôm con trai đang bú sữa trong ngực, cái mông thì lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán sát vào đại dươиɠ ѵậŧ của chồng mình.
Cậu xấu hổ đến mức hai chân như nhũn ra, cả người uất ức dựa vào trong l*иg ngực Hàn Hữu Minh khóc thút thít: “Lão súc sinh… A…”
Dươиɠ ѵậŧ thô to đâm vào rồi, thoải mái đâm mở miệng tử ©υиɠ cắm vào một nơi càng sâu hơn.
Tô An bế con trai đang bú sữa đứng bên cạnh giường nhỏ, vòng eo bị người đàn ông phía sau nắm trong tay, chốc chốc lại hung mãnh đâm thọc.
Cậu bất lực loạng choạng di chuyển theo động tác đâm thọc từ phía sau, ôm thật chặt con trai mà gào khóc rêи ɾỉ: “A… Nhẹ chút… Không muốn… Ưm… Không nên như vậy… Ưm a… Con… Con còn đang uống sữa mà… A…”
Cán thịt tráng kiện ra ra vào vào miệng lỗ sưng tấy vang tiếng xì xì xì xì, côn ŧᏂịŧ dữ tợn làm cho hai cặp mông trắng mịn như cánh hoa căng đến mức biến hình, nhìn qua vô cùng đáng thương, dường như không thể chứa nổi một vật lớn như thế.
Nhưng mà mỗi lần Hàn Hữu Minh tiến vào, cặp mông nhỏ nộn nộn kia đều sẽ ngoan ngoãn nuốt hết gậy thịt của hắn, miệng lỗ đều bị căng đến mức trắng bệch.
Tô An mơ mơ màng màng dựa vào người Hàn Hữu Minh, núʍ ѵú bị con trai cắn rất đau, c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ sưng tấy còn phải cố gắng nuốt “cậu bé” hung mãnh của hắn.
Tô An bị cᏂị©Ꮒ đến mức từ đùi đến chân răng đều run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp không ngừng chảy ra ngoài, giống như mất khống chế mà thuận theo cái đùi lớn chảy xuống dưới.
Tô An dùng hết chút sức lực cuối cùng ôm con trai vào trong l*иg ngực, khóc lóc run cầm cập: “Không được… Ưm… CᏂị©Ꮒ hỏng mất… Tràn nước rồi… Hu hu…”
Hàn Hữu Minh đột nhiên bế Tô An đặt trên ghế sofa, đối diện ánh mắt con trai mà thọc rút điên cuồng, mạnh mẽ cắm vào cái động thịt mềm mại ướt nhẹp kia.
Tô An xấu hổ che mắt của chính mình, rồi lại che mắt của bảo bảo: “Hu hu… Đừng… Đừng để con nhìn thấy… Ưm a… Không muốn…”
Hàn Hữu Minh tiếp tục vận động pít-tông xì xì xì xì: “Con còn nhỏ không hiểu đâu, sau này cũng sẽ không nghi ngờ.”
Tô An kháng nghị không có hiệu lực, chỉ có thể uất ức mà vừa khóc lóc giơ một chân vừa bị bạch bạch bạch.
Bảo bảo hút sạch một cái núʍ ѵú của cậu, lập tức nhún nhảy đi tìm cái còn lại.
Tô An bất lực nằm trên ghế sofa, một bên cho con trai bú sữa, một bên ăn đại dươиɠ ѵậŧ của chồng yêu.
Tô An không biết mình bị Hàn Hữu Minh cᏂị©Ꮒ bao lâu, đến khi cậu sảng khoái đến mức sắp phun nướ© ŧıểυ, Hàn Hữu Minh mới động lòng từ bi mà buông tha cậu.
Tiểu bảo bảo uống no sữa rồi, nằm bên trong giường nhỏ ngủ say sưa.
Tô An mơ mơ màng màng bò lên, hai cái chân bị cᏂị©Ꮒ không khép lại được, loạng chòa loạng choạng như một chú vịt con mà dạng chân đi vào nhà tắm.
Hàn Hữu Minh bế cậu trở về: “Tôi tắm cho em, nghỉ ngơi đi.”
Tô An đỏ mặt, lập tức túm chăn ôm vào trong ngực, nhỏ giọng thầm thì: “Ban ngày… Anh cũng chỉ muốn làm cái chuyện đó…”
Hàn Hữu Minh thấy Tô An vẫn còn ngây ngốc, liền nhân cơ hội hỏi: “An An, em có thích tôi không?”
Tô An nhỏ giọng mắng: “Thích cái dươиɠ ѵậŧ ông.”
Hàn Hữu Minh sờ mũi một cái: “Thích dươиɠ ѵậŧ cũng được.”
Lúc này Tô An mới chậm rãi nhận ra mình đang nói cái gì, thở phì phò rồi vươn mình nằm dài ở trên giường, vùi mặt vào trong chăn, cái mông trắng mịn vẫn còn chu ra bên ngoài, nhìn qua vừa ngốc nghếch lại vô cùng đáng yêu.
Hàn Hữu Minh vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Tô An, sờ từ xương vai rồi mò tới xương cụt.
Cú© Ꮒσα nhỏ sưng tấy giữa khe mông vẫn còn đang chảy nước, lúc ẩn lúc hiện vô cùng câu dẫn.
Hàn Hữu Minh đang nghĩ xem có nên cᏂị©Ꮒ thêm một phát hay không, bé thỏ con đang nằm trên giường bỗng nhiên hoảng sợ nhảy dựng lên.
Tô An nói: “Buổi chiều em còn phải đi quay phim!”
Nói rồi liền lồm cồm bò dậy, bắt đầu đi rửa mặt chải đầu thay quần áo.
Hàn Hữu Minh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ôm eo bé thỏ con, thấp giọng nói: “Một lát nữa tôi đến trường quay thăm em.”
Mặt Tô An đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Anh… Anh muốn đến thật hả…”
Trong showbiz có rất nhiều lời đồn về mối quan hệ giữa cậu và Hàn Hữu Minh, nhưng cũng chỉ là đồn miệng chứ không có căn cứ.
Hàn Hữu Minh không thể biểu hiện quan tâm cậu quá mức, cậu cũng không thể có biểu hiện quá thân mật với Hàn Hữu Minh.
Chuyện cậu nhảy công ty có lương cao hơn cũng đã khiến các nhà báo tiêu tốn giấy mực đến ba trăm nghìn chữ, nếu như… Nếu như Hàn Hữu Minh đến thăm ban mà bị chụp hình lại…
Hàn Hữu Minh nói: “Đúng rồi, An An, tôi còn một chuyện muốn thương lượng với em.”
Tô An mới vừa rửa mặt xong, chớp chớp đôi mắt ướt sũng, trên đỉnh đầu còn có hai sợi ăng-ten lúc ẩn lúc hiện: “Chuyện gì vậy?”
Hàn Hữu Minh nắm tay đặt trên môi ho nhẹ một tiếng: “Em định lúc nào mới cho tôi một cái danh phận đây?”
Tô An lại không có hoảng loạn như hắn dự đoán, chỉ nói là: “Em sao cũng được, anh sắp xếp thời điểm công khai hôn nhân cho em đi, dù sao cũng tốt hơn để em làm bừa.”
Hàn Hữu Minh hết sức hài lòng với câu trả lời tràn đầy tính ỷ lại như vậy, lập tức ôm Tô An nhẹ nhàng hôn mấy lần: “Ngoan, vậy thì phải nghe lời tôi. Chờ bộ phim này phát sóng, em quảng bá thành công rồi chúng ta tính tiếp.”
Tô An xuất thân là thần tượng của một nhóm nhạc nam, chuyện kết hôn đồng tính nếu không khéo sẽ có thể hủy hoại cả sự nghiệp của đời cậu.
May là bé thỏ con này thật sự rất biết điều, không có làm bừa chút nào, tuyệt đối sẽ không để Hàn Hữu Minh chùi mông* cho cậu.
*Ờm có thể hiểu như là thu dọn tàn cuộc ấy =))) định đổi mà thôi theo bản gốc cho sốc.
Hàn Hữu Minh giúp Tô An chải tóc lau mặt, sau đó gọi tài xế đưa cậu đến trường quay.
Đưa Tô An đi rồi, sắc mặt Hàn Hữu Minh lập tức trầm xuống, hắn xuống lầu đến nhà kho dưới tầng hầm, mặt không đổi sắc mà đẩy cửa ra.
Trong nhà kho chỉ có một chiếc ghế cố định trên mặt đất, ngồi trên đó là Lý Lang Cấu với sắc mặt trắng bệch.
Hàn Hữu Minh cầm lấy remote tắt màn hình camera theo dõi: “Thấy rõ chưa?”
Lý Lang Cấu trào phúng mà cười cười: “Cha, lúc cha cướp An An khỏi con, em ấy cũng yêu con như vậy.”
Hàn Hữu Minh nói: “Cậu ta không yêu con.”
Lý Lang Cấu nhún nhún vai.
Hàn Hữu Minh nói: “Khi đó cậu ta chỉ là vừa vặn gặp con, cậu ta thích sự tôn trọng và ôn nhu từ con. Cho nên, lúc ta dùng video của ba năm trước uy hϊếp cậu ta, cậu ta đã chia tay con ngay lập tức. Cậu ta thà mất con, cũng không muốn con thấy quá khứ của cậu ta.”
Lý Lang Cấu vội vàng nói: “Con vốn không quan tâm quá khứ của em ấy!”
Hàn Hữu Minh nói: “Nhưng cậu ta quan tâm, Lý Lang Cấu. Con vốn không hiểu rõ An An, con không biết cậu ta đang sợ cái gì, cũng không biết rốt cuộc cậu ta muốn cái gì. Con ôn nhu, con biết chăm sóc, con vô cùng lịch thiệp, nhưng mà An An không cần cái loại ôn nhu hư ảo như vậy.”
Bé thỏ con có lá gan rất nhỏ đó, đã sớm bị hắn dạy dỗ cho thích ứng với sự hung hãn và chiếm hữu như mưa giông gió bão. Cho nên Lý Lang Cấu càng ôn nhu, cậu chỉ càng thêm bất an.
*Note nhỏ xíu: Vì Tô An biết mình yêu Hàn tổng rồi nên mình sẽ đổi xưng hô thành anh-em cho đằm thắm những lúc hai người nói chuyện nghiêm túc nhé, còn lúc tình thú hay lúc Tô An chửi thì vẫn để như cũ nha =))).