Nguồn: cucbotnho.home.blog
Bảo vệ: |TTT| Chương 24: Gương play, bông cúc nhỏ lại bị cᏂị©Ꮒ sưng lên
Hàn Hữu Minh cúi đầu nhìn bé thỏ con trong l*иg ngực, nước mắt rưng rưng, biểu tình kinh hãi, ngón tay trắng nõn sít sao nắm lấy đôi tai thỏ trên đầu, chỉ lo hai cái tai thỏ xấu hổ kia lại tiếp tục động đậy.
Hàn Hữu Minh cảm thấy bộ dạng bé thỏ con thật ngốc nghếch đáng yêu, cũng không có bắt Tô An buông tay ra, trái lại tập trung bắt đầu ức hϊếp cái mông nhỏ của bé thỏ.
Cái đuôi bù xù kia là dính trên qυầи ɭóŧ, so với cái phích cắm lúc trước càng xấu hổ hơn, nghe theo nhịp tim của Tô An mà lay lay.
Tô An ấm ức lầm bầm: “Không… Không muốn nó động đậy… Thật kỳ quái… Ưm… Đuôi… Không muốn động đậy đuôi…”
Bụng cậu đã rất lớn, động tác né tránh trở nên vô cùng ngốc nghếch đáng yêu
Hàn Hữu Minh nhìn cái bụng bầu lúc ẩn lúc hiện của Tô An, tin tức tố thơm ngọt thời kì mang thai lập tức xông vào mũi.
Phía dưới cái bụng tròn vo là một cái qυầи ɭóŧ nhỏ màu trắng, xuống chút nữa chính là hai cái đùi lớn trắng mịn.
Tỉ lệ vóc người của Tô An rất đẹp, dù đã mang thai tám tháng, hai chân vẫn vừa dài vừa thẳng như cũ. Mắt cá chân tinh tế lúc ẩn lúc hiện, một tay hắn đã có thể thoải mái nắm chặt.
Hàn Hữu Minh nắm lấy mắt cá chân Tô An, nhẹ nhàng hôn từ dưới đi lên.
Tô An run run: “Ông… Ông… Ưm… Đừng hôn chỗ đó… Ông… Ông biếи ŧɦái…”
Hàn Hữu Minh khẽ cắn mắt cá chân và xương cổ tay của Tô An, hàm hồ không rõ mà thấp giọng nói: “Toàn thân An An chỗ nào cũng thơm hết, chỗ nào cũng làm người ta muốn cắn nuốt vào bụng…”
Tô An nước mắt mông lung, xấu hổ nhìn Hàn Hữu Minh đang quỳ một chân trên đất, lại nhìn thấy bản thân phản quang bên trong mặt kính thủy tinh.
Một cái chân dài của cậu bị lão biếи ŧɦái nhấc lên nắm trong tay, một cái chân khác đặt trên ghế sofa. Quần chữ T nhỏ xíu căn bản chẳng che được gì, c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ đỏ sẫm giữa hai cánh mông thịt như ẩn như hiện.
Đuôi thỏ bù xù đang nằm trên miệng lỗ, theo nhịp tim của cậu mà chốc chốc lại đắc ý rung rung, nhìn qua xấu hổ cực kỳ.
Hàn Hữu Minh ôn nhu liếʍ láp mắt cá chân Tô An, dần dần hôn lên mu bàn chân trắng nõn, cắи ʍút̼ đầu ngón chân tròn tròn trắng mịn.
Tô An xấu hổ muốn rút chân về, lỗ tai và đuôi lại động đậy mạnh hơn.
Hàn Hữu Minh thuận theo ngón chân hôn đến bụng Tô An, thấp giọng nói: “Bé thỏ con ngoan ngoãn nghe lời nào.”
Tô An tức giận nói: “Không… Không nghe…”
Cậu che mắt, sợ mình lại nhìn thấy hình ảnh xấu hổ phản quang bên trong mặt kính thủy tinh.
Hàn Hữu Minh vì động tác này mà cũng biết được nguyên nhân tại sao bé thỏ con xấu hổ.
Hắn xấu xa bế Tô An đi khỏi ghế sofa, dùng tư thế cho trẻ con đi tiểu mà bế Tô An đi vào phòng nghỉ ngơi.
Tô An sốt sắng, một tay cầm lấy ống tay áo của Hàn Hữu Minh, một tay đỡ lấy bụng mình: “Ông muốn đi đâu…”
Hàn Hữu Minh bế Tô An đi vào văn phòng bên cạnh phòng nghỉ ngơi, thấp giọng nói: “Muốn cho bé thỏ con ngắm nghía cẩn thận bộ dạng nó bị cᏂị©Ꮒ như thế nào.”
Trong phòng nghỉ ngơi có một cái gương lớn.
Không giống như thủy tinh phản quang màu đen mờ mờ mịt mịt nhìn không rõ lắm, chiếc gương này dưới ánh đèn phản chiếu lại toàn thân Tô An rõ ràng đến từng chi tiết.
Da thịt cậu trắng nõn, núʍ ѵú phấn nộn, cái rốn lồi lên, quần chữ T che không được hai viên bi tròn tròn bị lộ ra một nửa, c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ ướt nhẹp nằm giữa khe mông thoắt ẩn thoắt hiện.
Tô An luống cuống tay chân muốn bụm mặt: “Không… Hu hu… Không muốn nhìn… Không muốn…”
Hàn Hữu Minh thấp giọng ra lệnh: “Không được che mặt, tự mình vạch mông ra, đưa c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ ra đây.”
Thân thể Tô An run lên, c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ chưa đυ.ng vào đã phun ra một luồng dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt, dinh dính nhơm nhớp chảy xuống giữa khe mông. Ngón tay trắng nõn của cậu nắm chặt cặp mông thịt, khẽ run rẩy vạch ra hai bên.
Lỗ thịt đỏ sẫm triệt để bại lộ trước gương.
Cú© Ꮒσα nhỏ ướt nhèm nhẹp, đỏ sẫm nhăn nheo run lên một cái, phun ra chút chất lỏng sền sệt trong suốt.
Hàn Hữu Minh cười nhẹ: “Bé thỏ da^ʍ bắt đầu mắc cỡ rồi sao, hả?”
Tô An mắc cỡ không dám nói lời nào, con ngươi đánh chuyển không biết phải nhìn đi đâu.
Hàn Hữu Minh dùng sức uy hϊếp cậu: “Nhìn cho thật kỹ bản thân bị cᏂị©Ꮒ ra sao.”
Tô An vừa thẹn vừa sợ, lại có chút kỳ dị hưng phấn và hiếu kỳ.
Cậu chưa từng nhìn bộ dạng bản thân bị cᏂị©Ꮒ, không biết… Không biết lúc đại dươиɠ ѵậŧ của Hàn Hữu Minh cắm vào thân thể cậu, c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ đỏ sẫm kia sẽ biến thành hình dạng gì.
Dươиɠ ѵậŧ thô to của Hàn Hữu Minh đã cương cứng, cạ tới cạ lui giữa hai đùi đang dang rộng của cậu.
Tô An sốt sắng mà nhìn bản thân trong gương, gậy thịt heo thâm đen dán vào cái đùi trắng mịn và cái mông ướt nhẹp rồi cạ hai cái.
Dươиɠ ѵậŧ của Hàn Hữu Minh rất lớn, gần như sắp bự bằng cổ tay Tô An.
Cái này… Bự như vậy… Tại sao… Tại sao lại có thể nhét vào trong cái mông của cậu chứ…
Tô An thở hổn hển, đôi tai thỏ trên đỉnh đầu vì căng thẳng mà bắt đầu run rẩy dữ dội, như một bé thỏ thật đang bị dọa sợ đến run lẩy bẩy.
Hàn Hữu Minh thấp giọng nói: “Chuẩn bị kĩ nhé, bắt đầu ăn đại dươиɠ ѵậŧ của chồng nào.”
Đại qυყ đầυ bự như trứng ngỗng nhắm ngay c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ đang bị Tô An tự vạch ra, chậm rãi cắm vào bên trong lỗ thịt đã ngập nước kia.
Tô An đã sắp sinh, miệng lỗ mềm đến kì lạ, hơi hơi dùng sức đâm một cái, lỗ thịt non mềm liền nuốt vào nửa qυყ đầυ.
Trong gương, cái mông trắng mịn của Tô An từng chút từng chút nuốt vào đại dươиɠ ѵậŧ của Hàn Hữu Minh. Hình ảnh bị tiến vào tạo ra cảm giác như được hứng chịu hai luồng kɧoáı ©ảʍ song song, tai thỏ trên đầu Tô An lại run rẩy, nước mắt không kiềm được lại tràn ra: “A… Vào rồi… Thật lớn… Ưm… Khó chịu…”
Hàn Hữu Minh cúi đầu hôn một cái lên tai thỏ của Tô An: “Nhìn thấy c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ của bản thân ăn dươиɠ ѵậŧ rồi sao?”
Tô An nghẹn ngào rêи ɾỉ: “Ừm… A… Thấy rồi… Thật lớn… Hu hu… Dươиɠ ѵậŧ… Thật lớn quá…”
Mọi khi cậu đều bị Hàn Hữu Minh đè xuống cᏂị©Ꮒ, chưa từng nhìn trực diện bộ dạng mình bị cᏂị©Ꮒ như thế này.
Cái dươиɠ ѵậŧ thô to sẫm màu kia từng chút từng chút đi vào bên trong cái mông trắng mịn, làm lỗ thịt đỏ sẫm căng đến mức biến thành một cái vòng thịt màu hồng nhạt, cặp mông trứng tròn vo cũng bị căng đến biến hình.
Gậy thịt heo lớn như vậy… Làm sao… Ưm… Làm sao cắm vào đây chứ…
Hàn Hữu Minh cắm cả cây vào, hai giây sau liền bắt đầu đâm mạnh từ dưới lên.
Tô An bị cᏂị©Ꮒ đến loạng choà loạng choạng, khóc lóc xin tha: “A… Quá sâu… Hu hu… Đâm đến rồi… Hu hu… Thật sâu…”
Cậu bị Hàn Hữu Minh như ôm vào trong ngực như đang cho trẻ con đi tiểu, đối diện gương mở chân ra mà cᏂị©Ꮒ.
Mỗi một lần tiến vào đều có thể thấy rõ ràng, côn ŧᏂịŧ thô to hung ác rút cả cây ra rồi lại mạnh mẽ cắm trở về.
Lỗ thịt đỏ au bị đâm đến vang tiếng xì xì xì xì, lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ bị tràn ra ngoài, như mất khống chế mà tí tách tí tách chảy xuống sàn nhà.
Tô An bị bộ dạng dâʍ đãиɠ của bản thân khiến cho xấu hổ đến không dám mở mắt, rồi lại không nhịn được mà lén lút nhìn qua khe hở.
Bụng bầu tám tháng đã lớn như vậy, mà còn… Còn bị cᏂị©Ꮒ, còn phải ăn đại dươиɠ ѵậŧ của chồng…
Vậy lúc sinh em bé xong rồi… Chẳng phải là… Chẳng phải mỗi ngày đều sẽ bị chồng cᏂị©Ꮒ sao…
Tô An bị hình ảnh do chính mình tự suy diễn làm cho xấu hổ đến run run một cái, cây gậy thịt cứng rắn trong thân thể vừa vặn đi qua miệng tử ©υиɠ, kịch liệt kɧoáı ©ảʍ cùng với tâm lý xấu hổ khiến Tô An không kiềm được mà khóc lóc đạt tới cao trào.
Đôi tai thỏ trên đầu đột nhiên căng thẳng, dựng đứng lên.
Một vệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ mỏng manh bắn dính lên gương, núʍ ѵú không được đυ.ng vào cũng khẽ run mấy lần, lại bắt đầu cảm thấy trướng sữa.
Hàn Hữu Minh không chút lưu tình tiếp tục mài vào đường ruột mẫn cảm mềm mại vừa mới cao trào của vợ nhỏ, Tô An bị cᏂị©Ꮒ không chịu nổi nữa, khóc lóc cầu xin: “Cho… Hu hu… Cho tôi nghỉ ngơi một chút… Không thể… Hu hu… Cú© Ꮒσα nhỏ không chịu nổi… Không thể cᏂị©Ꮒ nữa…”
Hàn Hữu Minh rút dươиɠ ѵậŧ ra, cười xấu xa cắn tai thỏ của Tô An.
Tô An nhìn hình ảnh trong gương, rõ ràng Hàn Hữu Minh cắn lỗ tai giả, cậu lại như một bé thỏ thật sự mà xấu hổ đỏ mặt: “Đừng… Ưm… Đừng cắn…”
Hàn Hữu Minh đem Tô An đặt trở lại ghế sofa.
Tô An thở phào nhẹ nhõm, nước mắt rưng rưng mà nghĩ, giờ thì nghỉ ngơi được rồi…
Nhưng mà Hàn Hữu Minh lại đem cậu bày thành tư thế nằm sấp, thấp giọng nói: “Tự ôm lấy bụng.”
Tô An cẩn thận ôm lấy cái bụng bầu tròn vo.
Hàn Hữu Minh xoa xoa cái mông của cậu, từ phía sau cắm vào trong cái c̠úc̠ Ꮒσα sưng tấy còn dính nước.
Lại tàn nhẫn cᏂị©Ꮒ thêm một trận.
Tô An bị cᏂị©Ꮒ đến vừa khóc vừa rên, cái mông nhỏ rõ ràng chịu không nổi nữa mà run rẩy.
Đôi tai thỏ trên đầu và cái đuôi ở mông cũng run lên một cái, khiến cho Hàn Hữu Minh lại thú tính quá độ, cᏂị©Ꮒ càng thêm hung ác. s1apihd.com
Cuối cùng, c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ của Tô An bị cᏂị©Ꮒ đến không khép lại được, nhăn nheo đáng thương sưng đỏ như trái mận, chốc chốc lại phun xì xì dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra bên ngoài.
Hàn Hữu Minh vô cùng hài lòng với thành quả mà mình nỗ lực, lấy điện thoại di động chụp “tách tách” cái mông sưng tấy của Tô An, còn lấy ngón tay vạch mở vách thịt bị cᏂị©Ꮒ sưng ra.
Tô An ôm bụng nằm sấp trên ghế sofa, nghe âm thanh màn trập* vang lên mà nghẹn ngào: “Ông… Hu hu… Biếи ŧɦái…”
Hàn Hữu Minh hôn một cái lên c̠úc̠ Ꮒσα sưng tấy của cậu, thấp giọng nói: “Rất đẹp.”
Tô An vẫn mơ hồ, không biết Hàn Hữu Minh bảo “Rất đẹp” là có ý gì.
Vài ngày sau, trong phòng ngủ xuất hiện thêm một bức tranh treo tường đã được đóng khung tinh xảo.
Bên trong bức tranh không có gì đặc biệt, chỉ có hai cánh mông thịt tròn lẳn, ở giữa lộ ra cái lỗ thịt đỏ sẫm như một đóa hồng nở rộ.
Đã vậy còn được sơn dầu rất chuyên nghiệp đến nổi khó giải thích.
Tô An nhìn thấy bức tranh này, tức giận đến mặt đỏ rần, chỉ vào Hàn Hữu Minh: “Ông… Ông… Ông… Ông bị biếи ŧɦái hả!”
Hàn Hữu Minh ôm vợ nhỏ đang cáu kỉnh, cố nhịn cười: “Tôi thích lắm, An An, nhưng mà c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ của em không thể bị sưng mỗi ngày được, đúng không? Cho nên treo một bức tranh ở đây, mỗi ngày tôi đều sẽ có thể nhìn thấy c̠úc̠ Ꮒσα sưng sưng của bé thỏ con, em cũng có thể thoải mái một chút.”
Tô An lập tức bị thuyết phục.
Vì sau này không muốn mỗi ngày bị cᏂị©Ꮒ sưng như vậy nữa, Tô An đỏ mặt đáp ứng yêu cầu của Hàn Hữu Minh là treo bức tranh này ở phòng ngủ.
Hàn Hữu Minh sung sướиɠ mà tự mình đem cái mông của vợ nhỏ treo lên trên tường, mỗi ngày sảng khoái thưởng thức c̠úc̠ Ꮒσα đỏ sẫm như mận chín của bé thỏ con.
Tô An ngồi ở trên giường ăn hoa quả, đỏ mặt không dám nhìn bức tranh kia.
Bụng của cậu càng lúc càng lớn, bước đi càng ngày càng ngốc nghếch, tính tình biến đổi cũng rất đáng sợ.
Hàn Hữu Minh tạm dừng khóa học diễn xuất của cậu, tận lực ở nhà chơi cùng cậu.
Gần đây Tô An ghiền ăn dưa hấu chưa chín, còn thích xem Teletubbies.
Nhìn thấy một chiếc bánh mặt cười* từ trong máy nướng bánh văng ra, cậu bỗng nhiên bắt đầu khóc.
Hàn Hữu Minh sợ hết hồn, vội vã đổi kênh, ôm vợ nhỏ liên tục dỗ dành: “Không xem không xem nữa, ngoan, chúng ta không xem nữa.”
Tô An mất mặt lau nước mắt, xấu hổ nghẹn ngào: “Tôi… Tôi không phải… Hu hu… Chỉ là… Chỉ là nhớ lại… Khi còn bé… Xem Teletubbies… Hu hu… Rất muốn ăn bánh mặt cười…”
Hàn Hữu Minh gọi điện cho trợ lý: “Cậu đến tiệm bánh mua mấy cái bánh mặt cười về đây, lấy cái loại giống trong Teletubbies đó.”
Trợ lý đã quá quen rồi, không hỏi một câu liền đồng ý: “Vâng Hàn tổng, nửa tiếng sau sẽ mang đến nhà ngài.”
Cúp điện thoại, trợ lý bắt đầu tìm kiếm xem bánh mặt cười rốt cuộc trông như thế nào.
Tô An nghe Hàn Hữu Minh gọi điện thoại, càng thấy vô cùng mất mặt, ôm cánh tay Hàn Hữu Minh nấc cụt một cái: “Đừng… Hu hu… Đừng phiền họ… Hức… Thật là mất mặt…”
Hàn Hữu Minh kiên nhẫn động viên cậu: “Không sao cả, tôi cũng muốn ăn thử.”
Tô An ngượng ngùng rúc vào l*иg ngực Hàn Hữu Minh, nhỏ giọng thầm thì: “Khi còn bé tôi… Muốn ăn bánh mặt cười lắm, nhưng mà thị trấn nhỏ của chúng tôi làm gì có loại bánh kì lạ đó. Cho nên mẹ tôi đi mua bánh mì, cắt thành từng khoanh, dùng nước tương vẽ một cái mặt cười lên. Ông ăn qua bánh mì nước tương chưa? Ngon lắm đó.”
Hàn Hữu Minh chưa từng ăn loại thức ăn nghèo nàn này, nói: “Chờ con sinh ra rồi, tôi sẽ đưa em về nhà.”
Tô An có chút ngượng ngùng: “Ông đi cùng tôi hả?”
Hàn Hữu Minh không thích: “Tôi là chồng em, em còn muốn đi với ai cơ?”
Tô An mới sực tỉnh mà vỗ ót một cái: “Tôi… Chuyện tôi kết hôn… Còn chưa nói cho mẹ nữa!”
Hàn Hữu Minh: “…”
Gay rồi, hắn đã quên báo sớm một tiếng cho mẹ vợ.
Mẹ Tô An là một người rất ôn nhu, ba năm trước ở bệnh viện đã gặp qua Hàn Hữu Minh một lần.
Hàn Hữu Minh tự xưng là nhà từ thiện tài trợ cho Tô An học đại học, tặng mẹ cậu một giỏ hoa và chút trái cây.
Tô An đứng trong hành lang, viền mắt đỏ đến mức nhỏ giọng nói: “Cảm ơn Hàn tổng.”
Hàn Hữu Minh mặt không thay đổi nhìn cậu thiếu niên ngoan ngoãn trước mặt, bỗng nhiên lại bộc phát thú tính, xách cậu vào trong nhà vệ sinh của bệnh viện cᏂị©Ꮒ một phát.
Tiểu O xinh đẹp ngoan ngoãn nằm nhoài trên vách tường phòng vệ sinh, che miệng nhỏ giọng nghẹn ngào, mân mê cái mông mềm nhũn tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.
Vào lúc ấy, Tô An thật sự ngoan đến kì lạ.
Hàn Hữu Minh như có điều suy nghĩ mà nhìn bé thỏ con sắp sinh trong l*иg ngực, bé thỏ con cảm nhận được ánh mắt dò xét của hắn, ngẩng đầu nhe răng: “Đừng có mơ, bác sĩ nói khoảng thời gian này ông không thể cᏂị©Ꮒ tôi.”
Hàn Hữu Minh thấp giọng cười nhẹ.
Bé thỏ con mềm mại rốt cuộc vẫn được hắn cưng đến mức dám nhe răng nanh giương móng vuốt nhỏ, bắt đầu lăn lộn làm chút chuyện xấu trong l*иg ngực của hắn.
Sự thay đổi này… Cũng không tệ quá chứ?
❀ ❀ ❀
*Màn trập*Thật ra tên tiếng anh của nó là Tubby Toast (Bánh Tubby???) nhưng do nó có hình mặt cười nên mình gọi cho dễ hiểu là bánh mặt cười luôn :v
Còn ai muốn coi cảnh phim giống Tô An thì xem thử vid này phút 0:20 nhé TruyenHD