Nguồn: cucbotnho.home.blog
Bảo vệ: |TTT| Chương 21: Bé thỏ con nhút nhát tạo phản, cố tình chọc giận để thăm dò kim chủ
Cuối cùng Hàn Hữu Minh vẫn không thể nói chuyện đàng hoàng được với Tô An.
Tuy rằng Lý Lang Cấu đã về nhà, nhưng từ đầu đến đuôi cũng không có làm ra bất kỳ hành động nào khác thường, chỉ là bình tĩnh nghỉ ngơi sau khi làm việc, mỗi ngày tự tay chuẩn bị ba bữa cho Tô An.
Giống như anh đã chấp nhận sự thật rằng bạn trai nhỏ đã biến thành mẹ mình vậy.
Đối mặt với Lý Lang Cấu điềm tĩnh không chút lay động, lòng Tô An vốn rất bất an kinh hoảng cũng chậm rãi bình lặng xuống.
Cậu cứ chôn đầu mình vào gối, như một bé thỏ con nhút nhát kinh sợ vậy.
Lúc còn bé Tô An đọc được một quyển truyện cổ tích, con quạ trên cây nói với bé thỏ con bên dưới gốc cây rằng: Chỉ cần cậu không ngẩng đầu lên, con sói sẽ không xuất hiện ở phía sau cậu.
Tô An vẫn luôn đem câu nói này biến thành châm ngôn sống, cũng ngoan cố mà thực hành theo.
May là, ông trời còn thương cậu lắm.
Không có thông báo cũng không cần đến lớp, Tô An liền vùi ở nhà xem kịch bản.
Ca hát nhảy múa cậu học rất nhanh, nhưng cậu không có tài năng về mặt diễn xuất, cũng chưa từng được trường lớp chính quy đào tạo, vì vậy học rất gian nan.
Tô An đành dùng biện pháp cùn nhất, đó là tìm một bộ phim có tình tiết tương tự, sau đó bắt chước thần thái của diễn viên nhiều lần, từ từ sửa lại sao cho giống nhân vật nhất.
Cậu đóng vai thiếu gia nhà giàu tàn tật hai chân, tính tình có chút âm trầm, đầu óc kinh doanh lại cực kỳ lợi hại.
Loại nhân vật có tính cách cường thế hung hăng vốn tương phản với tính cách thật của Tô An, cậu nhìn ống kính nhe răng nhếch miệng, làm sao cũng không thể hiện được biểu tình hung ác.
Lý Lang Cấu đi ngang qua cửa thư phòng, nghe thấy tiếng kêu rên của Tô An, ánh mắt nhất thời chuyển động.
Anh gõ cửa một cái.
Tô An tung tăng chạy đi mở cửa, đáy mắt còn dính vệt nước mắt ấm ức. Cậu bị Lý Lang Cấu dọa đến sợ hết hồn, trúc trắc mà lùi về sau hai bước: “Anh… Anh chưa đi hả…”
Lý Lang Cấu vốn là phải ra sân bay, đi đến Mỹ chào hỏi giáo viên diễn xuất của mình, nhưng anh nhìn thấy bộ dạng Tô An diễn xuất khó khăn như vậy, bỗng nhiên trong lòng nảy sinh một ý kiến.
Lý Lang Cấu vẫn ôn nhu bình tĩnh như cũ: “An An, tiếng anh của em như thế nào?”
Tô An ngốc ngốc nói: “Cũng… Cũng tạm…”
Lý Lang Cấu nói: “Anh muốn ra nước ngoài để gặp giáo viên diễn xuất của mình, anh ấy có thể hướng dẫn và cho em vài lời khuyên về diễn xuất, muốn đi cùng không?”
Anh chỉ nói đại thôi, loại người không có nền tảng diễn xuất như Tô An ít nhất cũng phải tập trung trải qua hệ thống đào tạo nghiêm ngặt với một giáo viên diễn xuất, lên núi xuống biển tìm một bậc thầy diễn xuất cho cậu cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Anh chỉ là… Chỉ là muốn bắt cóc Tô An đến một nơi đất khách quê người, tranh thủ dù chỉ có mấy tiếng một mình bên cạnh nhau, cùng nhau nhìn ngắm phong cảnh, ở một nơi xa lạ mà tâm sự với nhau.
Tô An rất muốn đi, cậu bây giờ như một đứa trẻ đói bụng vậy, háo hức với tất cả thức ăn và chất dinh dưỡng có sẵn cho cậu.
Nhưng cậu lại ngơ ngác mà ngửa đầu nhìn Lý Lang Cấu hết mười giây đồng hồ, sau đó thốt lên một câu: “Để em hỏi Hàn tổng trước đã…”
Ôn nhu dưới đáy mắt Lý Lang Cấu lập tức biến thành nỗi thất vọng đắng chát: “Được, anh chờ em.”
Tô An nhìn Lý Lang Cấu rời đi rồi, lúc này mới gần như tuyệt vọng phát hiện, cậu đã sớm hình thành thói quen để Hàn Hữu Minh chi phối sinh hoạt của mình.
Công việc của cậu là do một tay Hàn Hữu Minh an bài, mỗi một chuyện nhỏ nhặt đều được Hàn Hữu Minh nhắc nhở cậu khi nào nên làm cái gì.
Toàn bộ sinh hoạt của cậu cũng là do một tay Hàn Hữu Minh khống chế, từ lúc rời giường đến khi đi ngủ, cả nhãn hiệu sữa tắm, kiểu mẫu sơ mi, thậm chí ca-ra-vat với khuy măng sét cũng là một thân Hàn Hữu Minh lo liệu giúp cậu.
Có trời mới biết tại sao lão tổng tài này lại bỏ nhiều thời gian và tinh lực như vậy, giống như người cha suốt ngày cằn nhằn lải nhải từ cái ăn, mặc, ở, đi lại của cậu.
Tô An có chút sợ.
Cậu trở lại phòng ngủ, quần áo treo trong tủ đều là Hàn Hữu Minh chọn cho cậu.
Sữa tắm và kem đánh răng trong phòng tắm cũng là Hàn Hữu Minh chọn cho cậu.
Ngay cả đồ ăn vặt và nước trái cây cũng là Hàn Hữu Minh mua.
Những thứ đồ này, Tô An không thật sự thích lắm, mà cũng không phải không thích, vì vậy vẫn luôn bị động nhận lấy tất cả những gì Hàn Hữu Minh dành cho cậu.
Tô An ngơ ngác mà ngồi ở trên giường, trong lòng cuồn cuộn một luồng sợ hãi lẫn cảm giác hưng phấn kỳ dị.
Bị sao vậy… Rốt cuộc là cậu… Bị sao vậy…
❀ ❀ ❀
Hàn Hữu Minh đã sắp xếp xong một lớp diễn xuất cho Tô An, chương trình học rất đầy đủ, đầy đến nỗi Hàn Hữu Minh phải cắn răng nhịn đau hi sinh một phần thời gian quấn quýt giữa mình và Tô An.
Hắn nghe nói hôm nay Lý Lang Cấu bay đến Mỹ, cho nên không cần lo lắng tên chó săn này đào góc tường nhà hắn nữa, vì vậy ở lại công ty tăng ca một chút.
Hàn Hữu Minh vừa phê văn kiện vừa cắn răng nghiến lợi lầm bầm: “Thỏ con khốn nạn, ngay cả một cú điện thoại cũng không chịu gọi cho chồng.”
Hắn càng lầm bầm, trong lòng lại càng khó chịu.
Bên trong tai nghe đang phát bài hát mới của Tô An, đây là phiên bản chưa được chính thức phát hành ra ngoài. Giọng hát ngọt ngào không chút pha trộn của Tô An lẫn với âm thanh khàn khàn và tiếng hít thở đều đặn, giống như bé thỏ con kia đang nhẹ nhàng vùi vào vai hắn nhỏ giọng thầm thì vậy.
Hàn Hữu Minh thở dài.
Thôi, về nhà rồi tính.
Trong nhà, bé thỏ con còn đang đau đầu hoảng não mà xem kịch bản.
Hàn Hữu Minh nhìn thấy liền buồn cười, đi tới đem cả thỏ con và kịch bản bế đặt lên đùi, cúi đầu hôn một cái lên tuyến thể trên gáy Tô An, nơi đó tản ra mùi thơm ngọt ngào ngất ngây của Omega.
Hàn Hữu Minh hơi mệt, giọng nói trầm thấp khàn khàn lại vô cùng ôn nhu: “Bé thỏ con đang làm gì đấy, hả?”
Tô An hơi lo lắng, nhỏ giọng nói: “Xem… Xem kịch bản…”
Hàn Hữu Minh cười nhẹ: “Ăn cơm tối rồi sao?”
Tô An sốt sắng cầm lấy gáy sách kịch bản: “Không… Không có… Tôi muốn ăn đồ vặt…”
Hàn Hữu Minh nói: “Tôi đi lấy cho em.”
Hắn đặt Tô An trở lại ghế sofa, đứng dậy đi đến tủ đồ ăn vặt, lấy mấy bịch khoai tây chiên, bánh quy và soda.
Vợ nhỏ trẻ tuổi của hắn vẫn thích ăn đồ vặt như những người đồng trang lứa, vì vậy trong thư phòng Hàn tổng cố ý đặt một tủ đồ ăn vặt, chất đầy các loại snack bên trong.
Hàn Hữu Minh đem đồ ăn vặt đặt lên ghế sofa, tiếp tục ôm lấy vợ nhỏ không biết chán.
Nhưng mà nhìn bé thỏ con kia lại sắp lo lắng đến chết rồi, lỗ tai đều bị dọa cho run run.
Hàn Hữu Minh bắt đầu trầm tư.
Lẽ nào bé thỏ con này thừa dịp chủ nhân không ở nhà đã lén lút làm chuyện xấu sao?
Nhưng rốt cuộc Hàn Hữu Minh không phát hiện ra Tô An đã làm chuyện xấu gì, tài xế trong nhà chỉ nói phu nhân đến siêu thị một lần, lại chỉ mua một bao sô cô la.
Vì vậy Hàn Hữu Minh bắt đầu nghĩ, có phải mình lại dữ quá rồi không?
Sáng ngày hôm sau, Tô An lại đi siêu thị một mình.
Lần này cậu lấy dũng khí, thay chai sữa tắm đang dùng thành loại cậu mới mua.
Hàn Hữu Minh vẫn như cũ không phản ứng chút nào, buổi tối khi tắm thuận miệng nói một câu: “Hương sữa bò này cũng không tệ lắm.”
Ngày mốt Tô An có chút mờ mịt, thẳng tay mua một bộ quần áo mới, bao gồm cả khuy măng sét, sốt sắng mà treo quần áo mới mua vào tủ trước mặt Hàn Hữu Minh.
Lúc này Hàn Hữu Minh mới nhận ra.
Sô cô la, sữa tắm, quần áo…
Bé thỏ con có lá gan siêu nhỏ này đã tích hết dũng khí để dùng cách này thử phản ứng của hắn, cũng đang cố gắng đoạt lại chủ quyền.
Hàn Hữu Minh cảm thấy mình cần phải thể hiện sự không hài lòng khi bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ quyền uy, ví dụ như nghiêm mặt đánh mạnh vào cái mông trắng nõn của bé thỏ con.
Nhưng mà hắn vừa đứng cách đó ba bước, bé thỏ con của hắn đã vội vã luống cuống mà còn làm bộ không nhìn hắn, một bên làm chuyện xấu mà một bên thì sợ hãi đến cái đuôi cũng run bần bật.
Bộ dạng vừa đáng thương lại vừa quật cường chỉ khiến cho Hàn Hữu Minh rất muốn cười, muốn ôm bé thỏ con đáng yêu muốn chết kia vào trong l*иg ngực mà hôn chụt một cái.
Tô An dưới ánh mắt biến hóa không ngừng của Hàn Hữu Minh mà rụt rè hơi cuộn người lại, chờ nửa ngày mới lấy dũng khí, nhỏ giọng rì rầm: “Tôi… Tôi thích bộ đồ này… Còn… Còn thích sữa tắm hương sữa bò… Với sô cô la… Nhân việt quất…”
Hàn Hữu Minh nói: “Ừm.” s1apihd.com
Tô An: “Hả?”
Hàn Hữu Minh: “Hả cái gì? Giống như một con thỏ ngốc vậy, lại đây.”
Tô An từng bước từng bước nhỏ mà dịch đến trước mặt Hàn Hữu Minh, ngón tay trắng nõn nhút nhát kéo kéo quần áo Hàn Hữu Minh: “Ông… Ông… Ông không định… Nói gì sao?”
Hàn Hữu Minh bình tĩnh mà nói: “Tôi nhớ kĩ rồi, em thích loại quần áo màu mè như mấy cái bánh macaron, sữa tắm hương sữa bò, sô cô la nhân việt quất, còn gì nữa không?”
Tô An ngơ ngác há mồm, đôi môi mềm mại phấn nộn run lên một cái, nửa ngày mới rụt rè nghẹn ra một câu: “Ông… Ông… Tôi không nghĩ ông sẽ nói như thế…”
Hàn Hữu Minh ôm eo của vợ nhỏ, hỏi: “Em nghĩ chồng nên phản ứng như thế nào, hả?”
Tô An lúng túng, nhỏ giọng nói: “Ông sẽ tức giận… Sau… Sau đó đánh mông tôi…”
Bụng dưới của Hàn Hữu Minh nóng lên, hắn bế Tô An ngồi lên đùi, nhẹ nhàng vuốt ve bụng bầu của vợ nhỏ, lẩm bẩm: “Thì ra là bé thỏ da^ʍ ngứa đòn.”
Tô An đỏ mặt: “Không… Không phải… Không có ngứa đòn…”
Hàn Hữu Minh nhẹ nhàng vuốt ve đùi rồi trượt xuống mông Tô An: “Cố ý chọc chồng tức giận, không phải là vì ngứa đòn sao, hả?”
Tô An nhỏ giọng lầm bầm: “Không… Không phải vậy… Tôi vốn thích ăn sô cô la việt quất, ông không mua cho tôi.”
Hàn Hữu Minh thở dài: “An An, em thích cái gì tôi cũng cho em, vậy em có thích tôi không?”
Tô An vùi vào l*иg ngực của Hàn Hữu Minh, tin tức tố mùi xạ hương ôn nhu của Alpha vây lấy cậu, giọng nói thì thầm trầm thấp như vậy, nghe ra có chút đáng thương.
Trong lòng Tô An giống như có một bé thỏ nhỏ, đang bịch bịch mà nhảy không ngừng.
Hàn Hữu Minh cố chấp tiếp tục hỏi: “Có thích tôi không?”
Tô An cuộn người càng nhỏ hơn: “Tôi… Tôi…”
Cậu không nói ra được.
Trước đây cậu thật rất sợ hãi Hàn Hữu Minh.
Tên kim chủ biếи ŧɦái kia vứt một tấm thẻ xuống trước mặt cậu, ép cậu làm ra những chuyện xấu hổ, ép cậu biến thành một tiểu tính nô vừa ôn nhu vừa dâʍ đãиɠ.
Vì thế cậu hoảng sợ bỏ trốn, cưỡng ép bản thân không được nhớ lại cảm giác ấm áp ở trong vòng tay của Hàn Hữu Minh như thế nào.
Cậu quá sợ hãi bộ dạng dâʍ đãиɠ của bản thân lúc đó, đến bây giờ vẫn cứ mơ mơ màng màng mà tự hỏi bản thân liệu có phải đã có tình cảm với Hàn Hữu Minh rồi không.
Bây giờ Hàn Hữu Minh cho cậu cơ hội suy nghĩ, cậu lại không dám nghĩ.
Nếu như cậu thật sự thích Hàn Hữu Minh, vậy cậu thích cái gì ở Hàn Hữu Minh chứ?
Lão súc sinh này vừa bá đạo thô thiển, vừa hung ác biếи ŧɦái, một bên bắt nạt cậu, một bên còn không cho cậu khóc.
Nhưng mà… Nhưng mà cái lão súc sinh này… Lúc không phát điên thì cũng rất ôn nhu…
Giống như bây giờ vậy, ôm lấy cậu, trầm thấp mà ghé vào lỗ tai cậu thì thầm: “An An, có thích tôi không?”
Một vệt đỏ ửng từ bên tai Tô An lan ra khắp mặt, lặng lẽ biến đổi hai má trắng nõn, ngay cả cái cổ cũng biến thành màu phấn hồng.
Cậu càng co người lại, cuộn đến mức như một bé thỏ nhỏ xíu vậy, giọng nói cũng nhỏ đến mức gần như không nghe được.
Tô An nhẹ giọng nói: “Có… Có thích… Một chút…” Nói ra thì bản thân lại thấy xấu hổ, liền rì rầm, “Cũng chỉ có chút xíu thôi!”
Nhưng mà rì rầm xong, Tô An lại hơi lo lắng Hàn Hữu Minh sẽ tức giận. Vì vậy ngón tay trắng nõn chốc chốc lại chọt nhẹ vào cằm Hàn Hữu Minh, thấp thỏm bất an nháy nháy đôi mắt to.
Hàn Hữu Minh thở dài một tiếng, nhẹ nhàng hôn mi tâm Tô An: “Có một chút là được rồi. Còn lại, chúng ta cứ từ từ…”
Tô An ngốc nghếch ngửa đầu: “Từ từ… Từ từ cái gì?”
Hàn Hữu Minh ôm cậu nhẹ nhàng đặt lên giường, thấp giọng nói: “Tất cả mọi thứ, cứ từ từ thôi.”
Tô An sốt sắng nắm lấy tay áo của hắn: “Ông… Ông muốn đánh mông của tôi sao…”
Hàn Hữu Minh dở khóc dở cười, gãi cằm Tô An: “Sợ hãi hay là mong đợi đây, hả?”
Tô An nhỏ giọng thầm thì: “Đương… Đương nhiên là sợ rồi…”
Hàn Hữu Minh chậm rãi cúi người, mở ra nút áo của Tô An, lộ ra cái bụng bầu căng tròn trắng như tuyết.
Tô An đỏ mặt, cậu nhỏ giọng kháng nghị: “Không muốn… Không muốn chơi bụng…”
Bản thân mang thai đã đủ xấu hổ, vậy mà còn bị Hàn Hữu Minh đùa giỡn để tăng tình thú, nhớ lại cảm giác bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên bụng, Tô An xấu hổ đến mức muốn đạp một phát cho lão biếи ŧɦái này bay ra ngoài.
Hàn Hữu Minh cúi đầu hôn một cái lên bụng bầu của Tô An.
Bé thỏ con của hắn sắp phải sinh bé thỏ nhỏ nhỏ cho hắn rồi, phải dỗ dành và chăm sóc thật tốt, bởi vì đoạn đường sau này của bé thỏ con sẽ càng ngày càng khổ cực.
Hắn nói: “Được, không chơi bụng. Vậy bé thỏ con cho chồng chơi gì đây, hả? Chơi núʍ ѵú có được không, núʍ ѵú của bé thỏ da^ʍ vừa ngọt vừa non, mềm nhũn một hồi sẽ phun sữa.”
Tô An lấy hai tay che ngực: “Không… Ưm… Không cho chơi…”
Mỗi lần bị Hàn Hữu Minh chơi núʍ ѵú, núʍ ѵú đều sẽ bị hút đến vừa đỏ vừa sưng, sữa phun đầy người, cực kì mất mặt.
Hàn Hữu Minh cách ngón tay của Tô An mà thổi một hơi lên cái núʍ ѵú nhỏ kia: “Phù…”
Hơi thở nóng bỏng lập tức làm cho núʍ ѵú phấn nộn run lên, Tô An kêu rên, ưỡn ẹo thân thể: “Ưm…”
Hàn Hữu Minh nắm cánh tay mảnh khảnh của Tô An chậm rãi kéo ra, xấu xa mà nói: “Núʍ ѵú nhỏ không muốn bị che đâu, sói xám thấy nó khiếu nại rồi này.”
Tô An uốn éo trong lòng bàn tay của Hàn Hữu Minh, mắc cỡ muốn giận: “Ông… Ông nói cái gì vậy… A…”
Núʍ ѵú nhỏ non hồng bị ngậm vào trong khoang miệng ấm áp, mặt lưỡi thô ráp cạ qua núʍ ѵú và quầng vυ', khiến Tô An bất lực mà ưỡn ngực cao hơn: “Ưm… Nhẹ chút… A… Núʍ ѵú… Núʍ ѵú trướng…”
Hàn Hữu Minh tùy ý hưởng thụ núʍ ѵú ngọt ngào của vợ nhỏ, càng thêm dùng sức mυ'ŧ vào: “Vậy nhanh chảy sữa ra cho chồng uống nào…”