Tiểu Thần Tượng

Chương 19

Nguồn: cucbotnho.home.blog

Bảo vệ: |TTT| Chương 19: Bé thỏ con bị cᏂị©Ꮒ biến thành bé thỏ da^ʍ triệt để, Omega bị đánh dấu không có quyền lựa chọn

Tô An nhìn động tác của Hàn Hữu Minh, xấu hổ đến nỗi không biết phải dời mắt sang chỗ nào: “Không… Không muốn… Biếи ŧɦái… Ưm… Ông… Sao ông dám… Ưm…”

Cái lão biếи ŧɦái này, tại sao lại trưng ra bộ dạng điếc không sợ súng rồi làm cái chuyện biếи ŧɦái như vậy chứ…

Hàn Hữu Minh đùa Tô An một chút, dùng áo ngực dính đầy sữa kia tuốt cho dươиɠ ѵậŧ dưới háng mình càng cứng càng biến to hơn, thấp giọng nói: “Phun sữa đầy người cũng đâu phải tôi, bé thỏ da^ʍ, là ai làm chứ? Hả?”

Tô An đỏ mặt giơ tay muốn cướp lại: “Ông… Ông trả lại cho tôi… Không cho chơi… Không cho…”

Hàn Hữu Minh thuận thế tránh qua, bé thỏ con trơn bóng mềm nhũn liền nhào vào trong l*иg ngực của hắn.

Hàn Hữu Minh thỏa mãn mà ôm Tô An, đưa mũi hít một hơi thật sâu từ gáy cậu, mùi vị ngọt ngào của tin tức tố O lan vào khoang mũi, như là mùi thơm ngát của fructozo vậy. Hàn Hữu Minh không nhịn được liền hít sâu thêm một hơi, lẩm bẩm: “Bé thỏ con thơm quá.”

Tô An vốn vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn ôm Hàn Hữu Minh mà đánh một trận, nhưng cái ôm của lão biếи ŧɦái vây lấy cậu quá ấm áp quá rắn chắc, sau tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp như thôi miên.

Tin tức tố A mạnh mẽ cùng tin tức tố O ngọt ngào đan xen vào nhau, eo Tô An trở nên mềm nhũn, đột nhiên mắc cỡ không biết phải làm gì.

Trái tim thỏ con đập loạn nhịp, bum ba la bum không ngừng.

Hàn Hữu Minh đem hai chân của Tô An quấn quanh eo mình, dươиɠ ѵậŧ thô cứng chốc chốc lại lướt qua khe mông ướt nhẹp.

Tô An ôm cổ Hàn Hữu Minh, nói nho nhỏ: “Ông… Không cho phép ông… Không cho ức hϊếp tôi như vậy…”

Hàn Hữu Minh hôn gáy và vai cậu: “Chồng đâu có ức hϊếp bé thỏ con đâu, hả? Đâu có ức hϊếp?”

Tô An đỏ mặt, mềm nhũn nhỏ giọng mắng người: “Lão súc sinh…”

Hàn Hữu Minh đã nghe quen giọng mắng người mềm nhũn của cậu, thế nhưng không tức giận chút nào cả, trái lại còn cảm thấy sung sướиɠ và ôn nhu một cách kì lạ.

Mà bất kể bé thỏ con này nói cái gì, giọng đều mềm nhũn như đang làm nũng vậy.

Nghĩ như thế, dươиɠ ѵậŧ dưới háng Hàn Hữu Minh càng cứng hơn.

Tô An muốn chạy lại chạy không được, khe mông non mềm cảm nhận được gậy thịt heo càng lúc càng lớn càng ngạnh, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo hiện một mạt đỏ ửng, nhút nhát giật giật: “Hàn tổng…”

Hàn Hữu Minh lười sửa xưng hô của bé thỏ con ngốc nghếch này.

Hàn tổng thì Hàn tổng, dù gì cũng đỡ hơn lão súc sinh.

Dươиɠ ѵậŧ thô to từng chút từng chút nhét vào bên trong c̠úc̠ Ꮒσα non mềm. Động tác của Hàn Hữu Minh rất nhẹ nhàng, như là đang sửa chữa một tác phẩm nghệ thuật quý giá.

Tô An ôm cổ Hàn Hữu Minh, nhỏ giọng rầm rì : “Ưm… Chậm một chút… Chậm… Ưm… Tại sao ông… Nó… Lớn như vậy chứ…”

Hàn Hữu Minh nắm cặp mông thịt của cậu nhẹ nhàng xoa nắn. Dây thừng nhỏ bị Hàn Hữu Minh kéo sang một bên, càng thêm siết chặt vào khe mông.

Tô An không thoải mái mà vặn vẹo mông: “A… Đau… Bị siết đau…”

Hàn Hữu Minh dùng sức xé đứt dây thừng nhỏ kia.

Chiếc qυầи ɭóŧ vốn làm bằng vải ren cực mỏng giờ đã biến thành hai mảnh vải móc trên eo Tô An, lần này không còn che được gì nữa.

Hàn Hữu Minh xoa vết hằn trên mông Tô An, dươиɠ ѵậŧ thô to chậm rãi đâm vào tận cùng.

Tô An trong lúc mang thai thì cả người cậu đều mềm mại đến khó tin, giống như khối bánh ngọt mềm nhũn mà thuận theo nuốt vào dươиɠ ѵậŧ của Hàn Hữu Minh.

Tô An vùi vào l*иg ngực Hàn Hữu Minh, nhỏ giọng rêи ɾỉ: “Ưm… Chậm một chút… Trướng quá… A…”

Cây gậy thịt heo kia thật sự quá lớn, dù cho thân thể của cậu đã chuẩn bị để tiếp nhận, nhưng cảm giác đau đớn khi bị triệt để đâm vào vẫn làm cho chân răng Tô An tê dại.

Hàn Hữu Minh vuốt ve mông Tô An giúp cậu bớt đau, ánh mắt đảo qua đồng hồ treo tường.

Bây giờ là mười giờ tối, Lý Lang Cấu sẽ trở về ngay lập tức.

Tuy rằng Hàn Hữu Minh không muốn biểu hiện ra, nhưng hắn biết mình có bao nhiêu lo lắng.

Hắn không hiểu được, đứa con trai của hắn không mạnh mẽ, tính cách vô cùng ôn hòa thậm chí còn hơi nhát gan, nó rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì mà chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã bắt sống trái tim của bé thỏ con này chứ.

Hàn Hữu Minh vô cùng căng thẳng.

Hắn sợ phản ứng của Tô An khi nhìn thấy Lý Lang Cấu, hắn sợ đôi tình nhân bị hắn cưỡng ép tách ra sẽ hợp lại một lần nữa.

Mà hắn cũng sẽ không còn cơ hội cưỡng ép Tô An lần thứ hai.

Hàn Hữu Minh một bên nhẹ nhàng đâm rút, một bên vuốt ve mông Tô An, hắn thấp giọng nói: “An An, thấy chồng có tốt với em không?”

Chân răng Tô An đều đã tê dại, hai tay ôm chặt cổ Hàn Hữu Minh, thần trí hơi hoảng loạn mà ngửa đầu: “Hả?”

Hàn Hữu Minh kiên nhẫn hỏi: “Thấy chồng có tốt với em không?”

Tô An hít hít cái mũi, cố ý nói: “Không tốt.”

Hàn Hữu Minh sừng sộ lên, tàn bạo mà cắm một chút: “Hả?”

Tô An bị đâm liền bi thương rên một tiếng, khóe mắt cũng tràn ra nước mắt: “A… Ông biếи ŧɦái… Không… Không tốt… Ưm… Không tốt chút nào…”

Hàn Hữu Minh vừa bực vừa gấp, có chút phát điên, đỡ eo Tô An rồi đâm từ dưới lên: “Còn không tốt? Còn không tốt? Hả? Chỗ nào không tốt! Nói!”

Vách trong non mềm mẫn cảm bỗng nhiên nghênh đón một trận đâm rút đến như vũ bão, cán thịt thô to từng chút lại từng chút đâm sâu vào trong thân thể, qυყ đầυ khổng lồ ra ra vào vào miệng tử ©υиɠ, thịt mềm căng mịn đều bị mài sưng lên, cảm giác bủn rủn càng thêm rõ ràng.

Tô An ôm chặt vai Hàn Hữu Minh, bị bức ép đến khóc nấc lên, đứt quãng thút thít mắng người: “A… Biếи ŧɦái… Hu hu… Lão súc sinh… Ưm… Lại bắt nạt tôi… Hu hu… Biếи ŧɦái… Không tốt gì cả… Hu hu… Biếи ŧɦái… A…”

Hai chân trắng nõn thon dài quấn chặt lấy eo Hàn Hữu Minh, ngón chân trắng mịn khó chịu co quắp lại. Côn ŧᏂịŧ thô cứng mỗi lần cắm vào nơi sâu nhất, đùi lớn trắng nõn đều sẽ nhịn không được mà run rẩy.

Quá sâu, cây gậy thịt bự kia đi vào quá sâu.

Qυყ đầυ khổng lồ từ dưới đâm lên cách tử ©υиɠ đυ.ng phải bàng quang, dần dần bắt đầu gây nên cảm giác mắc tiểu, Tô An khóc lóc căng thẳng thân thể: “A… Không muốn… Không muốn đâm chỗ đó… Hu hu… Không muốn… A…”

Hàn Hữu Minh bị bé láu cá này chọc giận không nhẹ, cố ý nhắm ngay chỗ đó đâm vào: “Không muốn đâm chỗ nào? Hả? Cú© Ꮒσα da^ʍ hay là tử ©υиɠ da^ʍ của bé thỏ con, hả?”

Tô An khóc đến thở không ra hơi, cánh tay nhỏ nhắn không có bao nhiêu lực vung vẫy muốn đánh người: “Không… Hu hu… Không muốn đâm… Sẽ tiểu ra quần… Hu hu… Sẽ tiểu ra quần…”

Hàn Hữu Minh đột ngột nắm chặt côn ŧᏂịŧ phấn nộn của cậu, tàn bạo nói: “Không cho tiểu, để yên cho chồng cᏂị©Ꮒ nào.”

Tô An khóc lóc hét lên một tiếng, cái mông thịt run rẩy nuốt trọn dươиɠ ѵậŧ của Hàn Hữu Minh, một luồng dâʍ ŧᏂủy̠ nóng hổi từ bên trong xoang sinh sản phun ra ngoài, xối thẳng lên qυყ đầυ của Hàn Hữu Minh.

Càng cao trào càng khiến cậu buồn tiểu hơn, côn ŧᏂịŧ lại bị Hàn Hữu Minh bóp mạnh lấy. Bàng quang bị trướng làm thân thể run rẩy, mà qυყ đầυ khổng lồ kia vẫn cứ cách vách thịt mà chốc chốc đâm vào.

Tô An run rẩy cả người, hai chân bất lực mà giãy dụa: “A… Hu hu… Không muốn… Không được đυ.ng… Hu hu… Muốn tiểu… Thật khó chịu… Hu hu…”

Cảm giác mắc tiểu ngày càng rõ hơn, thế mà thân thể lại không “xả nước” được. Trước nay Tô An không ngờ được cảm giác nín tiểu lại khó chịu như vậy, khó chịu muốn chết mất.

Hàn Hữu Minh thấp giọng nói: “Khen chồng đi nào, khen hay thì chồng liền cho em đi tiểu!”

Tô An khóc lóc nghẹn ngào: “Chồng ơi… Hu hu… Chồng ơi… A… Đi ra… Hu hu… Sắp tiểu ra rồi… Chồng ơi…”

Hàn Hữu Minh tàn bạo ra lệnh: “Không đủ, khen chồng em nào, khen mau!”

Tô An trong lúc mông lung, cậu chợt thấy một bóng người quen thuộc.

Lý Lang Cấu đứng trước cửa phòng ngủ, bộ dạng rất mệt mỏi, biểu tình thì lại lạnh lùng.

Tô An che miệng khóc.

Không… Hu hu… Cậu không thể như vậy… Cậu không thể… Không thể…

Cậu muốn Lý Lang Cấu rời đi, cậu muốn bảo Hàn Hữu Minh dừng lại.

Cậu muốn chạy trốn khỏi cảnh tượng xấu hổ này, cậu muốn mặc quần áo vào rồi cẩn thận nói rõ tất cả với hai cha con họ.

Nhưng mà thân thể của cậu lại bị tìиɧ ɖu͙© dày vò đến hưng phấn phát run, c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ sưng tấy vẫn tham lam phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ thô to của Alpha.

Cậu rõ ràng đang xin tha, nhưng lại không thể dừng đong đưa cái mông để đại qυყ đầυ hung ác đâm vào bên trong vách thịt dâʍ đãиɠ của chính mình.

Sẽ… Sẽ bị cᏂị©Ꮒ đến tiểu ra quần… Chỉ cần… Chỉ cần Hàn Hữu Minh buông tay… Cậu sẽ cao trào đến mức tiểu ra quần…

Thật muốn bị cᏂị©Ꮒ đến tiểu… Giống như một món đồ chơi… Bị cᏂị©Ꮒ đến mất khống chế…

Xấu hổ, tôn nghiêm đều không quan trọng nữa… Cậu phản bội tình yêu của mình, chỉ biết đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ mà tuyệt vọng gào khóc: “Chồng tốt… Hu hu… Chồng tốt bụng hãy tha cho em… A… Tha em… Hu hu… Chồng tốt… Cho em đi tiểu… Bé thỏ da^ʍ sắp tè ra quần… Chồng tốt… Chủ nhân… Hu hu… Bé thỏ da^ʍ muốn đi tiểu…”

Hàn Hữu Minh buông lỏng bàn tay nắm côn ŧᏂịŧ cậu ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đột ngột phun vào vách thịt non mềm.

Tô An co giật rít gào: “A!”

Nướ© ŧıểυ tí tách tí tách chảy ra, cái mông cũng run rẩy kẹp chặt lấy dươиɠ ѵậŧ vẫn còn nằm bên trong.

Tô An không biết loại cao trào này đã đến đẳng cấp nào, nhưng cậu cảm thấy mình sắp chết luôn rồi, nhất định sẽ chết trong sự khống chế và kiểm soát tột cùng của hắn mất…

Xoang sinh sản bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong, thân thể đã bị đánh dấu qua nên cảm giác được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của A tưới vào vô cùng thoải mái và yên bình.

Không cần biết trái tim cậu đặt ở nơi nào, có thống khổ hay không. Nhưng mà thân thể của cậu, đã bị Hàn Hữu Minh triệt để đoạt lấy.

Omega bị đánh dấu không có quyền lựa chọn.

Tô An lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng như vậy.

Hàn Hữu Minh vuốt ve tóc và gáy của Tô An, lẩm bẩm: “Bé thỏ da^ʍ ngoan quá, bị chủ nhân cᏂị©Ꮒ nên thoải mái như vậy sao?”

Tô An che mặt, khóc lóc gật đầu, lẩm bẩm không rõ mà nghẹn ngào: “Dạ… Thật thoải mái… Chủ nhân… Hu hu… Chồng ơi…”

Hàn Hữu Minh ôm lấy Tô An, nhẹ nhàng đặt lên giường.

Hai đùi của Tô An run rẩy không khép lại được, mở rộng thành chữ M mà hướng ra cửa. Chất lỏng màu trắng hòa lẫn cũng dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ c̠úc̠ Ꮒσα đỏ sẫm sưng tấy, chảy ướt nhẹp cả drap giường.

Lúc này Hàn Hữu Minh mới nhìn thấy Lý Lang Cấu đứng ở cửa.

Khóe miệng Hàn Hữu Minh nhếch lên, cố gắng kiềm chế để không biểu hiện chút ý cười nào, thờ ơ nhấc drap giường tạm thời bọc lấy thân thể suy yếu đang run rẩy của Tô An.

Tô An xấu hổ che mặt, không dám ngẩng đầu.

Lý Lang Cấu lại bình tĩnh hơn so với bọn họ tưởng tượng.

Lý Lang Cấu nói: “Con nghe nói An An sẽ đi đóng phim truyền hình.”

Hàn Hữu Minh khẽ cau mày.

Lý Lang Cấu nói: “Con có thu thập một chút tư liệu tham khảo của bộ phim năm đó, đĩa đặt ở bàn thư phòng, có thời gian thì nên đi xem, nó sẽ rất có ích.”

Vẻ mặt của anh quá mức bình tĩnh, giọng nói lại quá mức lạnh lùng.

Tô An không khỏi cảm thấy sợ hãi một chút.

Hàn Hữu Minh nhìn sang con trai mình. Thiếu niên ôn nhu kia bị nắng cháy da, bắp thịt trên vai càng thêm rắn chắc, tóc đã cắt ngắn hơn, ngũ quan càng thêm sắc sảo, dường như chỉ trong một đêm mà anh đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Hàn Hữu Minh lại một lần nữa cảm nhận được một mối đe dọa mạnh mẽ, hắn trầm mặc một lát, nói vài câu với Lý Lang Cấu: “Muốn nói chuyện sao?”

Lý Lang Cấu nói: “Không có gì để nói.”

Khoảng thời gian rời khỏi đây, anh đến Tây Tạng đóng phim, mỗi ngày đều bị chứng sốc độ cao hành hạ đến chết đi sống lại.

Nhưng cũng chính khoảng thời gian này, làm cho anh nhận ra rất nhiều chuyện.

Anh nghe được rất nhiều lời đồn, liên quan đến chuyện cũ của ba năm trước, khi anh vẫn còn học cấp ba ở nước ngoài, Tô An đã trở thành món đồ chơi của cha anh.

Anh xuất hiện quá muộn, đã triệt để bỏ lỡ Tô An đơn thuần như tờ giấy trắng kia.

Nhưng anh không muốn chịu thua.

Bởi vì anh biết, Tô An là bị Hàn Hữu Minh cưỡng ép.

Không có gì để nói, bởi vì đây là cuộc chiến giữa cha và anh, là cuộc chiến giữa Alpha với Alpha.

s1apihd.com

Lý Lang Cấu đã chuyển về nhà.

Ngày hôm sau Tô An tỉnh lại, lúc cậu khập khễnh đi vào nhà bếp, nhìn thấy Lý Lang Cấu đang ở đó làm điểm tâm.

Tô An nhất thời bị dọa tỉnh, đứng ở cửa nhà bếp ngơ ngác mà không biết có nên đi vào hay không.

Lý Lang Cấu nghe thấy tiếng động, cũng không quay đầu lại nói: “Trên bàn có sữa bò nóng và sandwich, trứng chiên cũng sắp xong rồi.”

Tô An dùng sức gõ gõ đầu mình, rồi lại dụi dụi mắt.

Không… Không phải nằm mơ…

Thật sự… Không phải đang nằm mơ sao?

Lý Lang Cấu bưng trứng chiên đi ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn: “Chín ba phần thôi, đúng khẩu vị của em.”

Hàn Hữu Minh từ phía sau Tô An đi tới, đáy mắt chợt lóe một tia cảnh giác phức tạp, nhưng hắn cũng không nói thêm gì, chỉ ôm lấy eo Tô An đi vào nhà bếp: “Ăn thôi, hôm nay em còn phải đến đoàn phim thử vai nữa.”

Lúc này Tô An mới nhớ tới, hôm nay cậu còn phải đi gặp đạo diễn của bộ phim.

Tuy rằng vai diễn đã được Hàn Hữu Minh đúc tiền để “đo ni đóng giày” cho cậu, nhưng Tô An vẫn phải đi thử vai cho đạo diễn xem.

Đạo diễn này đã có nhiều năm kinh nghiệm như vậy, có cho bao nhiêu tiền cũng sẽ không khoan dung cho một cái bình hoa vô dụng ở trong đoàn phim của mình.

Tô An dưới ánh mắt mang theo tâm tư riêng của hai cha con mà luống cuống chỉ biết vùi đầu ăn điểm tâm.

Lý Lang Cấu chiên trứng rất mềm, đâm một cái thì lòng đỏ lập tức chảy ra. Trứng chiên được phủ sốt cà chua mới nấu, mùi vị ngon ngọt mới lạ vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác.

Tô An đỏ hoe viền mắt, hổ thẹn rơi nước mắt “tí tách” xuống đĩa ăn.

Lý Lang Cấu bình tĩnh cắt thịt xông khói thành từng miếng nhỏ, rắc một chút tiêu rồi đặt trước mặt Tô An, ôn nhu nói: “Nếm thử món này đi, anh nhớ trước đây em thích nó lắm.”

Tô An bắt đầu khóc nhiều hơn.

Hàn Hữu Minh gắt gao nhíu mày.

Lý Lang Cấu cúi đầu, lúc không ai thấy thì nhẹ nhàng nở một nụ cười đắc ý.

So với Hàn Hữu Minh thì anh nắm rõ điểm yếu của Tô An hơn nhiều lắm.