*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sau đó thì sao?” Vương Thủ Trữ ngơ ngác hỏi.
“Sau đó chúng tôi liền đi thuê phòng a.” Nghiêm Tích đương nhiên nói, nhìn xuống đĩa của Vương Thủ Trữ, “Cậu không ăn à? Không ăn thì để tôi ăn cho.”
Hắn vươn tay gắp lấy miếng thịt trong đĩa của Vương Thủ Trữ, bỏ vào trong miệng mình, nhưng Vương Thủ Trữ như không phát giác hành động của hắn, vẫn nguyên một bộ dáng ngây dại.
“Đi thuê phòng… Vậy hiện tại hai người là loại quan hệ gì?” Lúc Vương Thủ Trữ phục hồi tinh thần, Nghiêm Tích đã đem mọi thứ trong đĩa của cậu ăn hết rồi.
Nghiêm Tích nhún nhún vai: “X đi.”
Điểm này trái lại hắn có trưng cầu ý kiến của Tương Vân Chu, đó là sau khi hắn thỏa lòng thỏa dạ dựa lên người Tương Vân Chu, bọn họ liền đem việc này tiến hành thảo luận.
Đáng tiếc là cho dù trên giường rất hoà hợp, nhưng vừa nói chuyện được ba câu là lại ầm ĩ, tuy vậy cuối cùng hai người vẫn đi đến thống nhất.
Lấy x làm khởi đầu, tương lai có duyên phận hay không, cứ thử rồi nói sau.
Sau cùng Vương Thủ Trữ đối với hành vi không đứng đắn của Nghiêm Tích đưa ra kết luận: “Cậu ngay cả yêu đương cũng thời thượng như vậy.”
Nghiêm Tích trừng mắt liếc cậu một cái, bất mãn nói: “Tôi không có yêu đương nha.”
Vương Thủ Trữ lẩm bẩm: “Cậu không đứng đắn đã đành, tại sao anh Tương cũng hùa theo không đứng đắn luôn vậy.”
“Tôi sao lại không đứng đắn cơ chứ!” Nghiêm Tích lại bất mãn nói.
Vương Thủ Trữ cúi đầu, nhìn đĩa ăn trống trơn của mình, “Ví dụ như ăn sạch đồ ăn trong đĩa của người khác, cái này cũng rất không đứng đắn.”
“…Keo kiệt.”
Thời điểm Vương Thủ Trữ cùng Nghiêm Tích sóng vai đi ra khỏi nhà hàng, Vương Thủ Trữ thành tâm thành ý nói với Nghiêm Tích: “Bất luận thế nào, nên hảo hảo quý trọng người đối tốt với cậu.”
Nghiêm Tích đối với giọng điệu “gửi gắm” của bạn tốt thật sự nổi da gà, hắn gật đầu cho có lệ, kết quả Vương Thủ Trữ dùng vẻ mặt bảo mẫu trách trời thương dân nhìn hắn, làm hắn sớm phát điên.
Tiễn Vương Thủ Trữ, hắn về nhà một chuyến, kết quả là ở tại cổng tiểu khu lại gặp dì Kiều đã lâu không đυ.ng mặt.
Dì Kiều vẫn có tinh thần như vậy, thấy Nghiêm Tích, chuẩn bị mạnh mẽ tóm lấy hắn.
“Tiểu Tích a, khoảng thời gian trước dì phải về quê, lâu rồi không gặp cháu, cháu có nhớ dì hay không a?”
Nghiêm Tích gật đầu như giã tỏi.
Hắn dám trả lời không nhớ sao?
Dì Kiều vừa lòng nở nụ cười, nói: “Dì cũng rất nhớ cháu đó, Tiểu Tích, gần đây có qua lại với nam sinh tốt nào không a?”
Nam sinh… Nghiêm Tích nhịn không được khóe miệng giật giật, nghĩ thầm, ông đây chính là nam sinh tốt đó.
Nghiêm Tích gật gật đầu: “Cháu cùng một người thử qua lại.” Nghiêm Tích không dám nói mình là tìm một người x, chỉ đành khéo léo đổi cách nói như vậy.
Kết quả dì Kiều lập tức che miệng, cảm động nói: “Đã nhiều năm như vậy, cháu rốt cục cũng phải gả ra ngoài.”
Nghiêm Tích sụp đổ, suy nghĩ cũng nhảy xa quá đi!
Nghiêm Tích cật lực giải thích, chỉ là thử xem mà thôi, không hợp liền chia tay, nhưng vẻ mặt dì Kiều vẫn cảm động như thiếu nữ, còn nói Nghiêm Tích không cần thẹn thùng.
Nghiêm Tích cảm thấy thật sự khó khai thông quá, lại chạy trối chết.
Nghiêm Tích thở hổn hển về đến nhà, hắn nhàm chán mở máy tính ra, ngẫu nhiên lướt qua vài trang web, sau đó vào blog viết vớ vẩn, vẫn cảm thấy nhàm chán, dứt khoát đi ngủ một giấc, rồi đến quán bar.
Tương Vân Chu thường nói rằng muốn tìm việc gì đó để làm, hắn có thể không cần đến xem quán bar, nhưng hắn không đến quán bar thì còn cái gì để làm nữa đây?
Vừa rồi hắn thấy có rất nhiều quảng cáo game online, có lẽ là hắn phải mua một cái công ty game nhỏ tiến quân vào ngành công nghiệp game mới được.
Hắn vừa mơ mộng viển vông vừa lái xe đến Điểu ngữ hoa hương, kết quả vừa bước vào quán bar, đã bị vây công.
Người trong quán bar nhìn thấy Nghiêm Tích đi vào, bắt đầu vỗ tay, còn có người đùa bỡn, gọi hắn là “bà mối Nghiêm”.
Cái gì là cái gì a.
Kết quả Nghiêm Tích vừa nhấc mắt lên, liền hiểu được.
Andy cùng với bạn trai của cậu ta đứng trước mặt hắn, vô tâm vô phế cười cười.
“Xong rồi?” Nghiêm Tích giữ nguyên tư thế, lãnh đạm hỏi.
Andy cười gật đầu, nói: “Chủ quán, cám ơn anh, nếu không có anh, tôi sẽ không gặp được anh ấy, cũng sẽ không cùng anh ấy ở bên nhau. Còn muốn cám ơn anh, vì chịu nghe tôi nói chuyện, còn khuyên bảo tôi.”
Người đàn ông bên cạnh cậu ta cũng nói: “Cám ơn cậu sau cùng đã giúp tôi tìm được Andy.”
Nói xong, bọn họ đồng thời cúi người tạ ơn Nghiêm Tích.
Nghiêm Tích lúc này mới giục cái điệu bộ của mình, vội vàng vỗ vỗ lưng Andy, để cho cậu ta thẳng lưng lên.
Hậu quả là Andy ho khan, nói: “Chủ quán, anh thiếu chút nữa thì đánh luôn ruột gan tôi ra ngoài rồi.”
Nghiêm Tích tiếp tục hỏi: “Hai người xác định chưa? Sau này cùng nhau sinh sống, giống như người yêu.”
Hai người nhìn nhau cười, Andy trên mặt tràn đầy hạnh phúc, nói: “Giống như vợ chồng.”
Nghiêm Tích thở ra một hơi, xem ra bọn họ cuối cùng cũng tìm được tình yêu của mình rồi.
“Có điều…” Nghiêm Tích ghé sát vào tai Andy, nhỏ giọng nói, “Sau khi hắn tìm được cậu, có phải lại lập tức đè cậu xuống giường hay không?”
Andy nghe vậy, tức khắc đỏ mặt.
Nghiêm Tích hừ một tiếng, nói: “Quả nhiên là sói làm sao ăn được đậu hũ.”
Bạn trai Andy không hài lòng, nói: “Tôi cảm thấy hấp dẫn thân thể cũng là một loại biểu hiện của tình yêu.”
Nghiêm Tích phất tay, nói: “Được rồi được rồi, mấy câu buồn nôn này giữ lại nói trong thế giới của hai người đi.”
Vì để chúc mừng Andy xem mắt triệt để thành công, Nghiêm Tích tuyên bố hôm nay đồ uống giảm giá 20%, vì thế lại là một đêm cuồng hoan.
Nghiêm Tích dựa lên quầy bar, bưng rượu, quản lí hôm nay kiêm luôn làm pha chế, ở quầy bar pha rượu.
Nghiêm Tích nhìn hắn lọc ép như thật, thích thú chơi đùa với bình lắc. Hắn nhìn quản lí của hắn chằm chằm, đột nhiên phát hiện kỳ thật quản lí cũng rất đẹp trai.
Quản lí cảm thấy ông chủ nhà mình đang nhìn hắn, không ngước lên, khóe miệng chỉ kéo ra một nụ cười mỉm, nói: “Chủ quán, cậu yêu tôi rồi sao?”
Nghiêm Tích cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Tôi phát hiện ra bộ dạng anh cũng được lắm.”
Quản lí lúc này mới nhìn về phía Nghiêm Tích, oán giận nói: “Tôi rất có tự tin với tướng mạo của mình, cậu lại còn nói cũng được.”
Nghiêm Tích gật đầu, “Yêu cầu của tôi tương đối cao.”
Quản lí méo miệng, tỏ vẻ bất mãn.
Nghiêm Tích lại hỏi: “Anh còn độc thân?”
Quản lí gật đầu, “Đúng vậy.”
Chờ hắn trả lời xong, mới phát hiện có gì kỳ kỳ, hắn lập tức phản ứng, thốt lên: “Cậu không phải muốn giới thiệu đối tượng cho tôi đấy chứ?”
Kết quả là cùng lúc đó, Nghiêm Tích cũng nói: “Không bằng tôi giúp anh giới thiệu một mối nhé.”
Hai người cùng nói xong, Nghiêm Tích cười ha ha, mà quản lí lại dở khóc dở cười.
Nghiêm Tích dựa lên quầy bar, ánh mắt long lanh hữu thần, nói: “Thật đó, tôi cho anh chọn một mối, trong cái hộp kia còn còn một đống card độc thân kìa. Nếu anh nói một tiếng, tôi nhất định sẽ giúp anh tuyển chọn kỹ càng.”
Quản lí thật sự không biết nên nói cái gì, hắn đổ rượu trong bình lắc vào ly, trên miệng ly cắm vào một miếng chanh, nâng ly lên để trước mặt Nghiêm Tích, nói: “Tôi mời cậu uống rượu, cậu đừng hành hạ tôi nữa.”
Nghiêm Tích khinh thường nói: “Dù sao tôi cũng là chủ quán, rượu cũng coi như là của tôi.”
“Trừ vào lương của tôi thì sao?” Quản lí nói, “Chủ quán, cậu nghiện làm bà mối mất rồi.”
Không ngờ Nghiêm Tích còn có thể gật đầu: “Tôi cảm thấy chơi rất hay.”
“…”
Nghiêm Tích uống một ngụm rượu vừa được pha, thật sự không tệ, nói: “Anh thực không muốn cân nhắc?”
Quản lí cười lắc đầu, một lát sau, hắn mới nói: “Tuy rằng tôi không có người yêu, nhưng đã có người mình thích rồi.”
Nghiêm Tích sửng sốt, trái lại không nghĩ đến trường hợp này.
Hắn còn tưởng một người có năng lực, bộ dạng cũng không tệ như quản lí, không có đối tượng tức là trong lòng không có ai. Ngược lại, trong lòng có người nhưng lại không có người yêu, không phải là yêu thầm thì cũng là yêu đơn phương.
Nghiêm Tích thẳng người, cao thấp đánh giá quản lí một chút, không thể tưởng tượng được một người thoạt nhìn khôn khéo như vậy, lại có sở thích yêu thầm.
Có lẽ là ánh mắt của là hắn rất kỳ quái, quản lí nhịn không được hỏi: “Sao vậy?”
Nghiêm Tích hỏi: “Người anh thích là người như thế nào?”
Quản lí đáp: “Một người rất tốt.”
Nói cũng như không, Nghiêm Tích lại hỏi: “Tại sao không thổ lộ với hắn?”
Quản lí cười nói: “Không có cơ hội.”
Cơ hội từ từ cũng có thôi, Nghiêm Tích tiếp tục hỏi: “Là người tôi biết à?”
Quản lí sụp đổ, “Chủ quán, đây là chuyện riêng, tôi không muốn trả lời.”
Nghiêm Tích không đồng ý uống rượu, hắn còn muốn hỏi nữa, kết quả di động rung lên.
Bởi vì quán bar đêm nay rất náo nhiệt, cho nên hắn chỉnh điện thoại sang chế độ rung, bỏ trong người, hắn cúi đầu mò tìm di động, mò hồi lâu mới lôi được điện thoại từ trong túi váy ra.
Là điện thoại của Tương Vân Chu.
“A lô?” Nghiêm Tích nhận điện.
“Đang làm gì vậy?”
“…” Nghiêm Tích quả thực không thể tưởng tượng được Tương Vân Chu dùng vẻ mặt tê liệt đi hỏi cái vấn đề nhàm chán này. “Câu hỏi của anh thuộc về phạm trù triết học, tôi không trả lời được.”
“…Vậy hiện tại cậu có rảnh không?”
“Còn tùy tiếp theo anh muốn tôi làm cái gì.”
“Tôi muốn mời cậu đi Tùng Hoa Sơn ngâm mình đêm thì thế nào?”
“A, tôi đây hiện tại thật sự rất rảnh.”
Tùng Hoa Sơn là trung tâm spa cao cấp nổi tiếng của thành phố, những nhân vật nổi tiếng đều thích đến đó hưởng thụ sự sa đọa, đây là một chuyện tốt, đối với Nghiêm Tích mà nói thì nửa đêm được ngâm mình ở hồ tắm lộ thiên của Tùng Hoa Sơn là vô cùng thoải mái.
Vì thế Nghiêm Tích vui vẻ đáp ứng Tương Vân Chu, ngay cả điện thoại cũng không giấu được ý cười của Tương Vân Chu, anh nói: “Cậu đang ở quán bar phải không? Tôi đến đón cậu.”
Nghiêm Tích sung sướиɠ nói: “Không cần, tôi lái xe, chúng ta trực tiếp gặp nhau ở đó đi.”
“Vậy cũng được, khoảng mười một rưỡi đến có được không?”
“Không thành vấn đề.”
Nghiêm Tích cao hứng ngắt máy, ngẩng đầu liền thấy quản lí mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn mình, hắn không khỏi có chút chột dạ.
Quản lí cười nói: “Anh Tương?”
Nghiêm Tích “Hừ” một tiếng, coi như ngầm thừa nhận.
Quản lí một bộ biểu tình thấu hiểu, Nghiêm Tích khinh bỉ hắn: “Anh không cần cười đến ghê tởm như vậy đâu!”
Nghiêm Tích cầm ly một ngụm uống nốt, nói: “Tôi đi trước, chờ tôi quay về lại tiếp tục tra khảo tình sử của anh.”
Quản lí vội vàng phất tay: “Ngài đi nhanh cho.”
Nghiêm Tích xoay xoay chìa khóa xe đi ra khỏi Điểu ngữ hoa hương, đi đến bãi đỗ xe bên kia
của phố bar, hắn quá quen đường đi lối lại của nơi này, để tiết kiệm thời gian, hắn liền đi xuyên qua một con hẻm nhỏ giữa hai cửa tiệm.
Quả đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Nghiêm Tích nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến từ cửa sau của một tiệm gần đó, hắn dừng chân, đứng ở nơi đó nghe ngóng một lát.
Hắn nghe ra được, không phải đánh nhau, mà là nhiều người vây đánh một người.
Nghiêm Tích thích nhất đυ.ng phải cái trò đánh hội đồng này, bởi vì hắn có thể lên sân khấu.
Nghiêm Tích theo âm thanh đi đến, quả nhiên thấy vài người đang vây quanh một người thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Nghiêm Tích huýt gió một tiếng, nói: “Yo, có trò gì vui a, cho tôi chơi cùng được không?”
Những người đó ngừng lại, quay đầu nhìn Nghiêm Tích, phát hiện chỉ là một đứa “con gái”, nhìn nhau cười ha ha.
“Khôn hồn thì cút nhanh một chút.” Một kẻ trong cả đám doạ nạt Nghiêm Tích.
Lũ người này thoạt nhìn là biết chẳng tốt đẹp gì, nhe răng trợn mắt hung thần ác sát, miệng thì nói lời hạ lưu.
Nghiêm Tích nhịn không được chửi thầm, thật đúng là bọn cục súc! Ngay cả đám diễn viên phản diện trong mấy cái đĩa phim mua trên vỉa hè cũng không diễn như vậy.
Hắn liếc mắt nhìn qua nạn nhân bị vây bên trong, y đang quỳ trên mặt đất, che bụng, không ngừng ho khan, phun ra bọt máu.
“Cậu cần phải lấy tay bảo vệ đầu, cong người nằm trên mặt đất, như vậy phần bụng cũng được bảo hộ.” Nghiêm Tích nhịn không được chỉ dạy cho y một chút.
Người nọ ngẩng đầu ngẩng đầu, lộ ra gương mặt bị máu nhiễm bẩn, cư nhiên cười cười với Nghiêm Tích.
Sau đó Nghiêm Tích liền ngây dại.
Đám hại người kia thấy Nghiêm Tích dám nói như vậy, lại còn là một đứa con gái, vài người tiến lên, trêu đùa kéo đẩy Nghiêm Tích, quả thực chính là tình cảnh quân lưu manh côn đồ đùa giỡn con gái nhà lành được phát vô số lần trên TV.
Đáng tiếc là lưu manh côn đồ thì đúng là lưu manh côn đồ, nhưng gái nhà lành lại chẳng lành gì cho cam.
Nghiêm Tích sau khi nhìn thấy nụ cười kia thì cảm giác tay ngứa, hệ số bạo lực trong người bắt đầu tăng vọt, trước mắt hắn hơi mờ đi, não bộ lập tức thu về tín hiệu nguy hiểm.
Tay trái hắn nắm lấy cổ tay phải, khôi phục một chút hô hấp, tự trấn tĩnh bản thân, ngẩng đầu nhìn đám hại người kia, đột nhiên cười.
Nếu nói vừa rồi là phim xã hội đen, vậy hiện tại toàn bộ đều trở thành vai võ phụ trong phim kiếm hiệp.
Nghiêm Tích một tay túm lấy một tên côn đồ quăng lên tường, một tên khác xông lên, Nghiêm Tích thoải mái tránh được, đám lưu manh này hoàn toàn không được xếp chung level với Nghiêm Tích, thoáng cái đã bị đánh cho tả tơi tan tác.
Nghiêm Tích nâng chân đá một cái, miệng chửi: “Cút mẹ mày đi, còn không mau cút, dưới mí mắt ông đây mà dám bắt nạt tiểu mỹ nhân, không muốn sống nữa hử.”
Hắn dừng lại, cảm thấy có chút mệt, xoa thắt lưng nói: “Cút a, không phải đang đợi tao lụm một cây gậy đánh gãy xương cốt bọn mày, bọn mày mới hài lòng chứ hả?”
Đám lưu manh bị đánh cho ôm đầu bỏ chạy, Nghiêm Tích giải quyết xong, lúc này mới quay đầu nhìn cái người bị đánh kia.
Hắn nâng y dậy, trong lòng tràn ngập thương tiếc.
Mỹ nhân đang ngon lành a, lại bị đánh thành cái đầu heo.
“Cậu có khỏe không?” Nghiêm Tích cúi đầu hỏi y.
Người kia lau đi máu trên mặt, nói: “Cũng được.”
“Tôi cảm thấy cậu không được.” Nghiêm Tích nói, vì thế hắn đỡ dưới nách người bị thương nâng dậy, giúp y đứng lên.
Người kia tuy rằng bị đánh có hơi thảm, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, còn xa lắm mới đến nỗi phải chết.
“Cám ơn cô a.” Y nói.
Nghiêm Tích nghe xong nở nụ cười, hắn đỡ y đi vài bước, nói: “Coi như là đền bù cho chiếc ghim cravat kia đi.”
Người đang dựa vào Nghiêm Tích quay đầu qua, nhìn Nghiêm Tích, một lát sau, nở nụ cười: “A, cô là người con gái đó.” Khóe miệng y cũng bị thương, cười một cái khẽ động đến miệng vết thương, khiến y phải nhíu mày.
Nghiêm Tích không sửa chữa lại nhầm lẫn của y, chỉ nói: “Tôi mang cậu đi băng bó một chút.”
“Follow me.” Hắn đỡ lấy người bị thương, dẫn y đi về phía trước, gần như là xách người ta lên khỏi mặt đất.
Người đàn ông kia kinh ngạc với “sức mạnh” của Nghiêm Tích, xác nhận một lần nữa Nghiêm Tích quả thật đang mặc váy.
Nghiêm Tích tâm tình tốt, hỏi người kia: “Ê, cậu tên là gì?”
Vì thế anh chàng đẹp trai cuối cùng đành bỏ qua thời điểm bản thân trở nên vô cùng thê thảm, trầm mặc một chút, mới đáp lại ân nhân cứu mạng là Nghiêm Tích.
“Tôi tên La Huyên.”
Biết được tên của người đẹp, Nghiêm Tích có chút cao hứng, lập tức báo cáo luôn: “Tôi tên là Nghiêm Tích, xin hãy quan tâm nhiều hơn.” Cũng không coi người ta có cần quan tâm nhiều hơn hay không.
Nghiêm Tích đưa La Huyên đến quán bar của mình, đi vào từ cửa sau, nhân viên phục vụ ở phía sau thấy chủ quán ôm một người đàn ông mặt mũi bầm dập trở về, có chút giật mình.
Mọi người giúp Nghiêm Tích đưa La Huyên đến phòng của chủ quán, mặc dù Nghiêm Tích căn bản không cần hỗ trợ.
Nghiêm Tích cho người đi lấy hòm y tế đến, kết quả không chỉ có hòm y tế được đưa đến, cả quản lí cũng đến luôn.
Hắn vốn tưởng rằng Nghiêm Tích đi gặp Tương Vân Chu, không ngờ lại mang một người bị thương về.
“Đây là sao? Chủ quán, cậu đi đánh cướp à?” Quản lí kinh ngạc hỏi.
Nghiêm Tích trừng hắn, nói: “Ông đây là đi làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
Quản lí chỉ chỉ La Huyên nói: “Mỹ?” Lại chỉ chỉ Nghiêm Tích, “Anh hùng?” Sau đó hắn run rẩy, “Thật là đáng sợ.”
Nghiêm Tích mặc kệ hắn, trái lại La Huyên nghe thấy tất cả mọi người đều gọi Nghiêm Tích là chủ quán, không khỏi quan sát hắn một chút.
Nghiêm Tích mở hòm y tế ra, lấy băng gạc, giúp La Huyên rửa sạch miệng vết thương, La Huyên né tránh một chút, nói: “Cám ơn cô, tôi tự mình làm được.”
“Cậu đánh nhau còn phải có tôi giúp đỡ, tự mình làm? Thôi đi.”
La Huyên miệng hơi mấp máy, không nói gì.
Y vốn cảm thấy được phái nữ cứu thật sự không phải là chuyện vẻ vang gì, hiện tại lại bị mỹ nữ nói như vậy, càng mất hết mặt mũi.
Nghiêm Tích giúp La Huyên lau sạch vết máu trên mặt, sau đó khử trùng miệng vết thương, rồi phun lên thuốc trị thương, cả quá trình nhanh nhẹn lưu loát, động tác cũng rất nhẹ nhàng, không khiến La Huyên cảm thấy đau đớn bao nhiêu.
Quản lí đứng một bên nhìn đến sửng sốt, nói: “Chủ quán, tôi trước giờ chưa bao giờ thấy cậu nhanh nhẹn đáng tin như vậy đó.”
Nghiêm Tích nhẫn không được quay đầu: “Anh không thể nói tôi được câu nào tốt sao?”
La Huyên thấy, khẽ bật ra một tiếng cười.
Nghiêm Tích chăm chú nhìn y, thấy La Huyên tràn ngập nghi hoặc.
“Cởϊ qυầи áo ra đi.” Nghiêm Tích chỉ huy nói.
La Huyên sửng sốt, không hề động đậy.
“Đều là đàn ông, xấu hổ cái gì a.” Nghiêm Tích thúc giục.
Tuy rằng trên mặt La Huyên có thương tích, nhưng y nháy mắt vẫn lộ ra một loại biểu tình vặn vẹo.
Quản lí vừa thấy, liền giúp vạch trần gốc gác Nghiêm Tích: “Chủ quán, cậu không nên lại giả làm con gái đi gạt người ta.”
Nghiêm Tích thật muốn đá hắn ra ngoài: “Sở thích của ông đây chính là giả làm con gái đó thì sao hả?” Hắn chỉ chỉ La Huyên, hỏi, “Cậu kỳ thị đồng tính luyến ái sao? Kỳ thị cosplay sao?”
La Huyên lắc đầu.
“Vậy thì cởϊ qυầи áo mau.”
La Huyên nhìn Nghiêm Tích, thấy người ta dùng đôi mắt đen huyền xinh đẹp chuyên chú nhìn mình, có vẻ thực dịu dàng, Nghiêm Tích nhịn không được trong lòng giống như bị móng vuốt cào cào.
Lòng háo sắc lại phát tác…
La Huyên nhìn Nghiêm Tích hồi lâu, lúc này mới chậm rãi cởϊ qυầи áo, Nghiêm Tích lại giúp y rửa sạch miệng vết thương trên người, ánh mắt thoáng lướt qua làn da nhẵn bóng hoàn hảo bên cạnh, hành động càng thêm nhẹ nhàng.
Quản lí ở một bên, nhịn nửa ngày mới không phun ra câu: “Chủ quán cậu đây làm sao có thể là giúp người trị thương, phải là trêu ghẹo người ta mới đúng.”
Đặc biệt là khi La Huyên quay người lại, lộ ra sống lưng cùng thắt lưng, Nghiêm Tích vừa nhìn thấy đường cong thon dài, mắt trừng muốn lọt tròng luôn.
Quản lí thật sự nhịn không được nữa, che lại ánh mắt của Nghiêm Tích, nói: “Ngài đừng nhìn xuống, người ta còn mặc quần mà!”
La Huyên xoay người lại, Nghiêm Tích thủ tiêu bàn tay của quản lí, cười nói với La Huyên: “Dáng người cậu không tồi.” Đặc biệt là đường hõm xuống nơi thắt lưng, kéo dài vào trong quần, khiến người ta muốn sờ soạng một phen.
La Huyên lại bắt đầu nhìn Nghiêm Tích, vẫn là nhìn một lúc, đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói: “Cậu rất thú vị.”
Nghiêm Tích thấy La Huyên thoải mái, cười với hắn, quản lí đối với tên chủ quán không biết tiết tháo đang cười ngây ngô của mình trở mặt xem thường.
Xử lý xong vết thương, La Huyên vừa định mở miệng, Nghiêm Tích liền cường thế nói: “Cậu hôm nay nghỉ ngơi ở đây, tuy rằng tôi vừa rồi không thấy có tổn thương đến xương cốt, nhưng bị trầy và bầm không ít, hiện tại cậu đừng hòng nghĩ đến việc trở về.”
Không ngờ La Huyên lại sảng khoái đồng ý: “Tốt thôi, vừa rồi tôi còn đang lo lắng phải về thế nào, thật sự là rất cảm ơn chủ quán.”
Nghiêm Tích thực vừa lòng với sự thẳng thắn của y, nói: “Cậu ở luôn phòng này đi, bên trong có phòng vệ sinh, đương nhiên cậu hiện tại cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện tắm rửa.” Hắn lại dặn dò quản lí, “Giúp cậu ta chuẩn bị một bộ quần áo sạch.”
Quản lí gật đầu: “Đợi tôi đưa lại.”
Nghiêm Tích nhìn đồng hồ, nói: “Đã mười hai rưỡi rồi, cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai tôi lại đến xem…” Nói nói một hồi, hắn bỗng cảm thấy có điểm không ổn.
Mười hai giờ rưỡi, kỳ thật cũng không tính là quá muộn, đối với hộp đêm mà nói, buổi tối chỉ vừa mới bắt đầu.
Từ từ.
“Má ơi, tôi quên béng mất lão Tương rồi!” Nghiêm Tích nhảy vọt lên, lục lấy di động của mình, vừa liếc mắt, quả nhiên là một đống cuộc gọi nhỡ.
Tác dụng của chế độ rung chính là như vậy, thời điểm buồn chán rung một chút là có thể cảm thấy, thế nhưng lúc vội vàng, di động rung đến hỏng cũng không chắc chắn có phát hiện được hay không.
Nghiêm Tích cầm di động, nói với La Huyên và quản lí: “Cứ vậy nhé, tôi đi trước đây, mai gặp!” Nói xong, hắn giống như một cơn gió ào ào lao đi.
La Huyên nhìn ra cửa, quay về phía quản lí đánh giá Nghiêm Tích, “Chủ quán của các anh thật sự thú vị.”
Quản lí không nói gì nghĩ, anh Tương cũng thật là đáng thương, chủ quán lo ngắm thắt lưng người ta, hoàn toàn quên luôn anh Tương.
Nghiêm Tích vội vã ra ngoài, chạy đến bãi đỗ xe, sau đó lái xe đi.
Chạy hết ga, trên đường như đua xe, kết quả thời điểm chạy đến cửa Tùng Hoa Sơn, mới nhớ tới hẳn là nên gọi một cuộc cho Tương Vân Chu trước.
Nghiêm Tích vừa lấy di động ra nhìn một cái, lại có thêm một cuộc gọi nhỡ.
Nghiêm Tích chửi một tiếng “Shit” lập tức gọi lại.
Một lát sau, Tương Vân Chu mới nhận điện thoại.
“A lô, anh đang ở đâu? Tôi đang ở trước cửa Tùng Hoa Sơn.” Nghiêm Tích vội vàng nói.
Người bên kia trầm mặc một hồi, nói: “Tôi đang ở Điểu ngữ hoa hương.”
Nghiêm Tích sửng sốt, hỏi lại: “Anh như thế nào đã đến đó rồi?” Sau đó tức khắc hiểu được chuyện gì xảy ra, Tương Vân Chu hẳn là vì gọi điện thoại không được lo lắng cho mình, thế nên mới đến Điểu ngữ hoa hương, bọn họ hẳn là đã bỏ lỡ nhau trên đường.
Nghiêm Tích nháy mắt cảm thấy có chút vô lực, nói: “Ngượng ngùng, có chút việc nên đến muộn.”
“Ừm, quản lí nói với tôi, cậu lấy giúp người làm niềm vui.” Giọng nói Tương Vân Chu vẫn rất thản nhiên, nghe không ra vui buồn, nhưng Nghiêm Tích chính là cảm thấy, ngữ điệu của anh không còn cao hứng như mấy tiếng trước lúc mời hắn nữa.
Nghiêm Tích thở ra một hơi, dựa lên lưng ghế, nói: “Anh bây giờ lại đây đi, tôi chờ anh.”
Lại thêm một quãng im lặng ngắn, rồi Tương Vân Chu nói: “Bây giờ có hơi khuya rồi, để hôm khác nói sau vậy.”
“Không khuya một chút nào a.” Nghiêm Tích nói, “Dù sao thì cũng là tắm tối không phải sao?”
“Nhưng tôi cảm thấy hơi mệt.” Tương Vân Chu nói.
Đợi ở đại sảnh Tùng Hoa Sơn hơn nửa tiếng, sau đó bắt đầu không ngừng gọi điện thoại, nhưng không ai bắt máy, không khỏi lo lắng Nghiêm Tích có phải trên đường xảy ra chuyện gì hay không, vội vội vàng vàng lái xe đến quán bar, thế mà lại không thấy người đâu.
Chỉ thấy trong phòng Nghiêm Tích ở quán có một người đàn ông lạ bị thương, mà lúc nghe quản lí kể lại đầu đuôi sự việc, thiếu chút nữa nghĩ rằng Nghiêm Tích cũng bị thương, xác định hắn không có việc gì mới an tâm.
Nhưng bất luận thế nào, Tương Vân Chu cảm thấy quả thật có chút mệt mỏi.
Nghiêm Tích âm ỷ có chút không được vui, nhưng sai là ở mình, hắn nỗ lực làm giọng nói dịu đi, “Vậy được rồi, hôm khác nói sau.”
“Ừm, gặp sau.”
“Bye bye.”
Nghiêm Tích tưởng Tương Vân Chu đã ngắt máy rồi, kết quả anh cuối cùng còn bồi thêm một câu: “Lần sau nếu có tình huống phát sinh, nhớ rõ gọi cho tôi một cuộc điện thoại.” Nói xong, anh liền ngắt.
Nghiêm Tích trừng mắt nhìn điện thoại.
Ha, hình như lại bị dạy dỗ.
Nghiêm Tích không hiểu sao cảm thấy có hơi tức giận, nhưng là một người trưởng thành, cho dù hắn có vô tâm vô phế cũng biết mình sai, hắn không có quyền tức giận.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu.
Hắn ngồi trong xe nghĩ một hồi, dứt khoát tự thân một mình vào bãi tắm giải trí cả đêm. Ngày hôm sau lúc hắn đến quán bar, La Huyên đã đi rồi.
Mặc dù biết y khẳng định sẽ không chờ mình, nhưng người đẹp vất vả lắm mới bắt được lại chạy mất vẫn là cảm thấy có phần đáng tiếc.
“Cậu ta nói sẽ quay lại tạ ơn.” Quản lí truyền đạt lại lời nói của La Huyên.
“Ai, đáng tiếc đáng tiếc.” Nghiêm Tích vò đầu bứt tóc.
Quản lí không hiểu: “Có cái gì đáng tiếc?”
“Anh chàng đẹp trai cứ như vậy chuồn mất a.”
“Chỗ nào a… Giống cái đầu heo ấy…”
Nghiêm Tích hất cằm, nói: “Đó là do anh không chịu xuyên qua hiện tượng nhìn thấu bản chất, anh không thấy cậu ta cho dù bị đánh thành đầu heo vẫn có thể duy trì khí chất tao nhã sao? Cho dù là đầu heo cũng là đầu heo đẹp trai nhất.”
Quản lí cảm thấy hoàn toàn không còn cách nào nói lý cùng hắn: “Cuồng vẻ ngoài đến hết thuốc chữa rồi.”
“Đúng rồi” Quản lí đột nhiên nhớ ra, “Chủ quán sau đó cậu có gặp được anh Tương không? Hôm qua anh ta vội vã đến, nhưng cậu lại đi mất rồi.”
Nghiêm Tích nghe nhắc tới Tương Vân Chu liền cảm thấy đau gan, vội vàng xua tay: “Sau đó không có việc gì.”
“Thật sự không có việc gì sao?” Quản lí hồ nghi hỏi, “Cậu không biết chứ, lúc ấy anh ta thấy cái, ách, cái đầu heo kia họ là gì nhỉ — tưởng cậu cũng bị thương, nháy mắt sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.”
Nghiêm Tích ho khan một chút, nói: “A, tôi biết rồi. Lại nói, chuyện của anh lần trước còn chưa nói xong đâu.”
Quản lí nhất thời cảm thấy da đầu run rẩy, nhưng vẫn giả ngu: “Chuyện gì a.”
“Chính là đối tượng mà anh yêu thầm đó.” Nghiêm Tích nói.
“…” Quản lí có chút bất đắc dĩ, “Yêu thầm yêu thầm, ý muốn nói là không được gặp người mình thích, là chuyện quá khứ cả rồi, chủ quán cậu đừng truy cứu nữa.”
Nghiêm Tích đợi hắn nói xong những lời này, vỗ tay ba cái: “Nếu đã là quá khứ, vậy thì dùng tình yêu mới xóa đi quá khứ không muốn nhớ lại đi!”
“…” Đây không phải là lời thoại học được từ mấy bộ phim truyền hình sao.
Nghiêm Tích đứng lên, đi đến chỗ cái thùng danh thϊếp có chứa đủ loại thông tin đàn ông độc thân kia, lấy hết tất cả danh thϊếp bên trong ra, lại trở về bên cạnh quản lí.
“Oa, cư nhiên nhiều như vậy.” Nghiêm Tích mở từng cái từng cái ra xem, “Tôi giúp anh chọn vài cái a, cứ tin tưởng mắt nhìn của tôi.”
“…Chủ quán tôi có thể đi vệ sinh được không?”
“Không được, nhịn.”
“…”
Danh thϊếp màu trắng, bên trên là những chữ viết không giống nhau. Có những tấm đùa giỡn trên mặt bị viết chi chít chữ, nhưng cũng có những tấm thật sự viết xuống thông tin hy vọng có người đến lấy đi.
“Có người viết cam trong món nguội của quán chúng ta rất chua nè.” Nghiêm Tích nói, lại còn có người đem ý kiến với quán bar viết trong này, ngộ nhỡ mọi người trong quán không nhìn thấy thì làm sao.
Quản lí gật đầu: “Tôi sẽ nói chuyện với bên nhập hàng.”
“Còn có người viết truyện cười lên, oa, anh nói người này có phải là Tạ Khánh hay không.”
“Báo cáo chủ quán, không phải hắn, nếu hắn không muốn bị chém chết.”
Nghiêm Tích xem cả buổi, lấy ra một tấm, tham khảo ý kiến của quản lí: “Là một cổ cồn trắng(*) cao 174, không có sở thích nào biếи ŧɦái, khát vọng một người hữu duyên, cái này có vẻ giống người bình thường, anh cảm thấy thế nào?”
(* Cổ cồn trắng [白领], (white collar) là thành phần tri thức, công nhân viên, những người lao động trí óc nói chung, trái ngược với cổ cồn xanh (blue collar) là thành phần lao động tay chân)
“… Quá bình thường, tôi sợ không dậy nổi.”
“Vậy cái này, đáng yêu tiểu thụ cao 165 nha~ Tìm kiếm một tiểu công thích nắm tai và đuôi dễ thương của em meo~”
“…Tôi không có khẩu vị này.”
“Tuổi 28, cao 190, nghề nghiệp cảnh sát, tìm một phu quân.” Nghiêm Tích nhìn vào tấm danh thϊếp này, chữ viết cũng đủ manly, “Có vẻ không tồi, anh không thích thụ thì cho anh công nè.”
“…Cũng không hẳn, nói không chừng lại là một hùng
(gấu)
thụ.” Quản lí nói.
“Vậy được rồi, không lẽ anh có sở thích gì đặc biệt? Ở đây có cái, siêu S tìm cực M.” Nghiêm Tích ngẩng đầu nhìn quản lí.
Khóe miệng quản lí ngăn không được run rẩy, nói: “Tôi sợ thời điểm hắn ngược đãi tôi, tôi sẽ nhịn không được vùng lên đánh chết hắn.”
“A, không có người vừa ý sao, tôi chỉ còn cách giúp anh viết một tấm danh thϊếp bỏ vào bên trong thôi.”
“Đừng, ngài đừng.” Quản lí vội vàng ngăn cản, “Tôi cũng không sốt ruột, cậu sốt ruột làm gì a, tôi có người yêu cũng sẽ không lấy ít lương hơn mà.”
“Tôi là vì hạnh phúc của nhân viên mà lo nghĩ a, cứ coi như là phúc lợi cho nhân viên hạng nhất của quán bar đi.”
“…Tôi tình nguyện tăng lương ít một chút.”
“Không tiền đồ.” Nghiêm Tích cuối cùng cũng từ bỏ ý tưởng giúp quản lí viết danh thϊếp, dù sao tâm nguyện của bản thân mới là chính, miễn cưỡng không tốt.
–
Một tuần nữa trôi qua, Nghiêm Tích và Tương Vân Chu vẫn chưa gặp mặt, tuy rằng trong lúc đó Tương Vân Chu có nhắn tin, nhưng chỉ là thăm hỏi thông thường, anh cũng không chủ động hẹn Nghiêm Tích ra ngoài nữa.
Nghiêm Tích đương nhiên cũng sẽ không hạ mình đi hẹn Tương Vân Chu, vì thế cứ dây dưa như vậy.
Nghiêm Tích không khỏi có chút khổ sở, tay bạn tình này thực làm hắn nghẹn khuất, không thể tùy thời đến bắn một phát đã đành, lại còn chiến tranh lạnh.
Kết quả Nghiêm Tích đợi không thấy Tương Vân Chu, ngược lại La Huyên mò tới.
La Huyên là ở cuối tuần thứ hai sau khi ly khai thì quay lại, lần này y từ cửa chính quán bar tiến vào, một bộ tây trang giày da, tuy rằng trên mặt còn chút sẹo, nhưng khuôn mặt tinh xảo đã được phơi bày, vẻ mặt lúc ngó nghiêng, lại có một loại phong lưu xa cách.
Nghiêm Tích thấy y đi đến, cao hứng vô cùng, ngay cả quản lí khi thấy La Huyên, cũng phải trừng to hai mắt, nói: “Người này với đầu heo lần trước là cùng một người?”
Nghiêm Tích vỗ vỗ bả vai quản lí.
La Huyên mang theo ý cười đi về phía Nghiêm Tích, nói với hắn: “Chủ quán Nghiêm, lần trước cám ơn cậu.”
Nghiêm Tích không tự giác lại lộ ra nụ cười ngây ngốc háo sắc, nói: “Không có gì không có gì, tôi nói lần đó là trả lễ lại cho chiếc kẹp cravat của cậu.”
Ánh mắt La Huyên đọng lại trước ngực Nghiêm Tích, chiếc kẹp cravat kia đã được sửa lại thành ghim cài áo cài trên người hắn, La Huyên thu hồi ánh mắt, nói: “Tặng cho cậu thật sự là rất đúng, so với ở… trong tay tôi thì có giá trị hơn.”
Nghiêm Tích cúi đầu nhìn ghim cài áo của mình, cũng gật đầu, nói: “Tôi còn được coi như là thông minh khéo tay đi.”
La Huyên cười, lại lấy ra một hộp quà, đưa cho Nghiêm Tích: “Quà tặng cảm ơn cậu ra tay cứu giúp.”
“Ai da, cậu thật là khách khí quá.” Nghiêm Tích ngoài miệng là nói vậy, nhưng tay vẫn nhận quà.
Hắn mở lớp giấy gói ra vừa nhìn, đã ngây ngẩn cả người.
Trong hộp là một tấm khăn lụa.
Nghiêm Tích chớp mắt đóng nắp hộp lại, ngẩng đầu nhìn La Huyên.
La Huyên nheo nheo mắt, nhẹ giọng nói: “Sao vậy? Không thích sao?”
Nghiêm Tích lắc đầu.
Nghiêm Tích thích mặc đồ nữ, hắn thích bản thân nhìn giống phái nữ, cho dù cách nghĩ và hành động của hắn vẫn rất nam tính, không giống với những tên đồng bóng thích hóa trang bình thường, nhưng hắn quả thật vẫn là một kẻ thích hóa trang.
Đây chính là hố đen tâm lý không thể biến mất của hắn, chỉ có ăn mặc giống nữ giới, mới có thể cho hắn cảm giác an toàn, hắn cũng thích những bộ trang phục xinh đẹp đầy nữ tính.
Thế nhưng thân thể hắn vẫn là của đàn ông.
Cho nên bình thường hắn chỉ có thể dùng khăn lụa, vòng cổ, những phụ tùng nhỏ để che đi hầu kết của mình, hắn tỉ mỉ trang hoàng bản thân, cẩn thận từng li từng tí điểm trang chính mình, nhưng phần lớn đều không ai nhận thấy.
Trái lại nhiều người sau khi biết hắn thật ra là đàn ông, còn có thể ghê tởm một chút.
Vậy mà La Huyên tặng khăn lụa…
Nghiêm Tích tha thiết cầm hộp quà, lễ vật này đối với hắn mà nói là rất quý giá. Một người xa lạ chỉ mới gặp mặt bốn lần, nhanh như vậy đã chính xác nắm được điểm mấu chốt, đây là biểu hiện cho thấu hiểu và tán thành không phải sao?
Nghiêm Tích rất xúc động, nhịn không được miên man suy nghĩ, đây là lần đầu tiên có người tặng hắn loại phụ kiện nữ tính thế này, có phải có chút quái quái hay không? Nhưng mà hắn thật sự rất thích.
Nghiêm Tích cẩn thận cất kỹ món quà, nhìn La Huyên, chân thành nói: “Cám ơn cậu.”
La Huyên nhếch mép cười.
Đa phần đàn ông làm động tác này trông sẽ rất đểu, thế nhưng La Huyên cười lên như vậy lại khiến người ta cảm thấy y thật đẹp.
Ánh mắt La Huyên thoáng lay động, nói: “Kỳ thật, chủ quán, tôi cố ý lấy lòng cậu đó.”
Nghiêm Tích đối với sự thành thật của y rất tán thưởng: “Cậu không phải có việc gì chứ?”
La Huyên gật đầu, y nghĩ nghĩ, chính mình nhịn không được cũng phải cười, sau cùng nói: “Tôi thấy trước cửa tiệm dán bảng thông báo tuyển dụng, tôi đến làm ứng cử viên đây.”
Nghiêm Tích há họng, nửa ngày mới nói: “Nhưng đó là tuyển người phục vụ.”
La Huyên gật đầu: “Tôi biết.”
Nghiêm Tích đánh giá toàn thân La Huyên, bộ âu phục trên người y vừa nhìn là biết không hề rẻ chút nào, tuy rằng không thể so được với Tương Vân Chu mỗi một chi tiết đều phải được là phẳng phiu, nhưng lại ôm sát cơ thể, từ đó thấy được y cũng là một người sang trọng.
Mặc loại quần áo này mà làm phục vụ? Có thể trước tiên cởϊ qυầи áo ra cắt thành giẻ lau không?
“Thật ra.” La Huyên có lẽ cho rằng đây là một chuyện rất thú vị, vẫn giữ nguyên ý cười, “Tôi đã dùng những đồng tiền cuối cùng mua khăn lụa cho cậu rồi, hiện tại tôi gần như không một xu dính túi.”
“Gần đây tôi gặp một ít phiền toái, không chỉ là khủng hoảng tài chính, lần trước cậu cũng thấy đấy, còn có người chuyên môn truy lùng tôi nữa.” La Huyên tiếp tục nói, “Chỗ của các cậu tuyển người phục vụ không phải là bao ăn bao ở sao? Vừa khéo giải quyết nan đề sinh hoạt của tôi a, chủ quán.”
Nghiêm Tích cùng quản lí đều kinh hãi nhìn y.
“Hơn nữa chúng ta không phải người quen cũ sao, mở cửa sau cho tôi đi.” Đôi mắt La Huyên cong lên.
Quản lí há hốc mồm, nhìn ông chủ của mình, sau đó nói với La Huyên: “Tiền lương không cao đâu nha.”
“Tôi hiện tại quản không được nhiều chuyện như vậy.” La Huyên nói.
“Hơn nữa chỗ bọn tôi là gay… Cậu hiểu ý là gì đi.”
La Huyên càng vui vẻ: “Tôi vừa khớp cũng là gay a.”
Quản lí: “…”
Nghiêm Tích: “…Fuck, thế giới này tất cả đều là đồng tính hết rồi sao, tùy tiện đυ.ng một người cũng có thể là gay.”
Chuyện này quản lí không biết phải làm sao, trực giác của hắn cho biết La Huyên tuyệt đối không phải là người bình thường, khí chất hào phóng này, còn có quần áo y mặc, cả ghim cài áo của Nghiêm Tích và khăn lụa trong tay hắn, cũng không phải là đồ tầm thường. Quản lí cảm thấy, cái quán nhỏ nhà mình, thật sự là chứa không nổi vị phật sống này.
Nhưng Nghiêm Tích bỗng nhiên kéo tay La Huyên, ra sức lay lay vài cái, nói: “Hoan nghênh cậu gia nhập nhóm bọn tôi!”
Quản lí: “…”
La Huyên lập tức nắm ngược lại tay Nghiêm Tích, theo nhịp điệu của hắn lắc lắc, vui vẻ nói: “Chủ quán, cậu thật là một người tốt.”
Nghiêm Tích vừa nghe thì vui lắm, lập tức nói với mọi người: “Hôm nay quán có thêm nhân viên mới, toàn bộ đồ uống giảm giá 20%!”
Quản lí: “…Đây là lần thứ hai giảm 20% trong tháng này rồi, cứ vậy thì chúng ta sập tiệm mất.”
Nghiêm Tích vỗ lưng quản lí, nói: “Người trẻ tuổi, nhìn thoáng ra, tận hưởng niềm vui trước mắt đi.”
Quản lí: “…”
Vì thế Nghiêm Tích tự nhiên mời La Huyên gia nhập vào hàng ngũ bạn rượu, La Huyên vui vẻ đồng ý.
Nghiêm Tích uống rượu vào sẽ không còn biết trời trăng gì nữa, kỳ thật tửu lượng của Nghiêm Tích không tồi, nhưng hắn mỗi lần luôn gọi một đống rượu ý muốn điên cuồng nốc, không muốn hạn chế bản thân.
Cho nên uống một hồi, hắn chặn ngang nắm lấy bả vai La Huyên, nói: “Nói thật, bộ dạng cậu thực con mẹ nó hợp khẩu vị tôi.”
La Huyên giơ ly rượu về phía Nghiêm Tích ra hiệu, nói: “Được ưu ái.”
“Hơn nữa sau khi quen biết cậu, cá tính cậu cũng thực hợp gu của tôi.”
La Huyên híp mắt cười: “Tôi chỉ là giỏi vuốt mông ngựa thôi.”
Nghiêm Tích cụng ly với y: “Đúng, phải vậy chứ, nói chuyện thật thật giả giả, mới là người thông minh.”
Nghiêm Tích nói một hồi, đột nhiên giống như bỗng nghĩ ra cái gì, mặt ngu ra, một lát sau, một tay quơ lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch, đặt ly xuống bàn một cái cốp, lớn tiếng nói: “Tôi muốn đi tìm lão Tương!”
Nói xong, hắn liền đứng lên, đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, hắn vừa rồi còn đang uống rượu tốt lắm, đột nhiên phát điên cái gì.
Quản lí ở một bên thấy hắn vậy, vội vàng ngăn lại, nói: “Cậu định tìm bằng cách nào?”
“Lái xe a.”
“Cậu muốn chết à…” Quản lí bất đắc dĩ lôi hắn trở về, nói.
Nghiêm Tích im lặng một lúc, lại quay về tiếp tục nốc rượu, nói: “Được rồi, mai lại đi vậy.”
“Lão Tương?” La Huyên tò mò hỏi, “Chính là người đàn ông đến tìm cậu hôm đó sao?”
Nghiêm Tích gật gật đầu.
“A.” La Huyên sáng tỏ cười, “Là người yêu của cậu?”
Nghiêm Tích lại lắc đầu.
La Huyên thấy hắn không muốn nhiều lời, cũng không hỏi thêm nữa.
–
Hôm sau, Nghiêm Tích lên đường đi tìm lão Tương.
Tuy rằng hắn ngủ thẳng đến chiều mới tỉnh, nhưng vẫn chưa đến giờ tan sở, hắn cũng chưa gọi cho Tương Vân Chu một cuộc điện thoại, trực tiếp chạy đến công ty anh.
Công trình kiến trúc nổi tiếng của thành phố, phía trước tòa nhà còn có bức tượng điêu khắc tờ báo đang tung bay do vị chủ tịch tỉnh không biết tên gì đó vì cổ vũ sự nghiệp phát triển truyền thông mà tạo ra.
Chẳng qua là lúc ấy làm sao đoán được ngành in ấn truyền thông bây giờ lại trở thành một cơn sốt lớn như vậy.
Kỳ thật tòa nhà này đến thời điểm hiện tại đã trở nên thấp bé, nhưng Tương Vân Chu phần lớn thời gian đều ở trong này làm việc, mặc dù nhà họ Tương có rất nhiều cao ốc.
Nghiêm Tích đeo kính râm đi tìm Tương Vân Chu, lúc ra khỏi cửa bất hạnh thay lại đυ.ng phải dì Kiều.
Người dì đáng yêu kinh hô: “Trời ạ, Tiểu Tích, cháu sao nhìn giống con ruồi thế này!”
Nghiêm Tích thật sự cảm thấy trải nghiệm của mình không thể giao lưu được với dì Kiều.
Nghiêm Tích lái xe đến, kết quả lúc dừng xe liền gặp trở ngại. Cao ốc văn phòng kiểu cũ đều được xây dựng ở trong sân, không giống cao ốc hiện tại, không cần biết hắn đến làm gì, đậu xe xuống tầm hầm rồi nói sau.
Nghiêm Tích ngay cả cái sân còn không vào được.
Tiếp đón hắn cũng không phải là một nàng tiếp tân xinh đẹp động lòng người, mà là một ông bác bảo vệ.
Nghiêm Tích nhất thời cảm thấy không biết nói gì, một tên gian thương như Tương Vân Chu có nhất thiết phải tạo ra một bộ máy quan liêu như vậy không?
“Tiểu đồng chí a, cô tìm ai?” Ông bác hỏi.
“…” Nghiêm Tích nghĩ thầm, tiên sư, ông làm sao lại biết tôi là đồng chí, “Tôi tìm Tương Vân Chu.”
(đồng chí là gay gọi nhau đó a >v