Ngụy Hà lại mơ thấy anh.
Anh ngồi trên xe lăn,sắc mặt tái nhợt không hề có chút huyết sắc,đôi mắt hẹp dài vô lực ngước nhìn Ngụy Hà,năm ngón tay che miệng liên tục ho khan.
Lúc ngẩng đầu lên, khóe mắt của anh ẩm ướt,hàng mi thật dài rũ xuống,che mất cảm xúc nơi đáy mắt.
Trong nháy mắt, Ngụy Hà cảm thấy loại bệnh trạng yếu ớt này xinh đẹp đến mức chói mắt làm cho người ta phải đui mù.
Ngụy Thư đã chết.
Sau khi tốt nghiệp, Ngụy Hà vốn định tìm một công tác ở trong thành,việc tìm được rồi, còn chưa làm hết hai ngày đã nhận được điện thoại của cha mình.
Ngụy Thư, người anh trai lớn hơn Ngụy Hà bốn tuổi, đã chết.
Chiều hôm sau,thời điểm Ngụy Hà ngồi trên xe lửa trở về thị trấn, trong đầu đều tràn ngập hình ảnh của giấc mộng đêm hôm trước.
Ngụy Thư nhìn cậu, Ngụy Thư ho khan,Ngụy Thư cụp mắt.
Trong lòng không thoải mái,nghẹn khuất giống như bị một tảng đá đè nặng,Ngụy Hà cảm thấy yết hầu có chút khô khốc.
Nhưng Ngụy Hà cũng không quá kinh ngạc về cái chết của Ngụy Thư. Năm năm trước,kể từ khi Ngụy Thư bước chân vào Ngụy gia đại trạch, Ngụy Hà đã cảm thấy, người này tuyệt đối không thể sống thọ.
Ngồi xe lâu,khi Ngụy Hà kéo một thân mệt mỏi trở về nhà thì cũng là lúc quan tài của Ngụy Thư đang hạ táng.
Ngụy gia từ trên xuống dưới, hơn mười nhân khẩu trừ bỏ trầm mặc chỉ có trầm mặc. Giờ khắc này Ngụy Hà cảm thấy Ngụy Thư thật đáng thương.
Ngụy Thư là con riêng của cha cùng một ca kỹ,giấu diếm rất nhiều năm,thẳng đến năm năm trước Ngụy Thư mới được đón về Ngụy gia,tại Ngụy gia nhận hết ghẻ lạnh,nhưng vẫn không kêu rên một tiếng.
Nhớ tới dì Hai thường xuyên nói một câu “Một đứa con hoang của kỹ nữ,không địa vị không thân phận,có thể nể mặt nó gọi một tiếng cậu cả đã không sai rồi!”
Lại giương mắt nhìn qua dì Hai,Ngụy Hà phát hiện trong đó thế nhưng có chút đắc ý.
Cũng không biết vì cái gì, Ngụy Hà đột nhiên cảm thấy phẫn nộ,cậu hung hăng trừng mắt liếc nhìn dì Hai. Dì Hai dường như cảm nhận được tầm mắt của Ngụy Hà,quay đầu qua xem,gặp Ngụy Hà quả thật đang trừng mình,mụ nhìn Ngụy Hà cười lạnh một tiếng sau đó lắc mông rời đi.
Lúc quan tài được bỏ xuống huyệt, trong đầu Ngụy Hà bỗng dưng lóe lên một ý niệm,cậu muốn mở nắp quan tài, nhìn mặt người nằm bên trong lần cuối.
Suốt một năm rưỡi đi học xa chưa hề gặp lại Ngụy Thư.
Không biết anh ấy bây giờ như thế nào rồi?
Khi trở lại Ngụy Trạch đã là buổi chiều,trong sảnh người cha Ngụy Thường Đức đang ngồi trên ghế, nhíu mày hút thuốc.
Ngụy Hà đi tới, nhìn ông nở nụ cười ác liệt “Ngụy Thư chết rồi, ông an tâm chưa?”
Ngụy Thường Đức ngẩng đầu nhìn Ngụy Hà,sắc mặt trắng bệch,hé miệng tựa hồ muốn nói gì thì dì Hai đã đi tới “Lão gia,cả tối qua ông không ngủ,hôm nay lại mệt mỏi cả ngày, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Dì Hai nói xong liền đưa tay nâng Ngụy Thương Đức,mà Ngụy Thường Đức cũng không hề liếc mắt nhìn Ngụy Hà nữa,thực khác thường đứng dậy đi theo dì Hai.
Ngụy Hà cảm thấy có chút cổ quái,nếu trước kia mình dám nói vậy, cha nhất định đã giơ gậy hoặc vươn tay cho một cậu một tát.
Nghĩ nghĩ, lại không tìm thấy kết quả, đành phải đi ra sảnh.
Ngụy Hà về phòng mình,tại khúc quanh hành lang,một bóng người bỗng dưng vọt tới, Ngụy Hà giật thót cả mình.
_Anh Hai!
Là con gái của dì Ba, Ngụy Viện Viện.
Ngụy Hà trấn định nhìn Ngụy Viện Viện trước mặt “Đều sắp thành thiếu nữ rồi,chạy nhảy lung tung còn ra thệ thống gì!”
_”Ai nha, vì thấy anh Hai trở về nên em mới cao hứng như vậy,anh đã lâu lắm rồi không về thăm nhà có biết không! Nếu Ngụy Thư không chết, chẳng lẽ anh không tính trở về sao!”
Ngụy Viện Viện nhăn mũi,trên gương mặt tú lệ tràn đầy trách móc.
Vốn định vui đùa với cô bé này một chút nhưng sau khi nghe cô nói xong,nụ cười trên mặt Ngụy Hà lập tức biến mất sạch sẽ “Hôm nay đừng nói lung tung!”
Mặt Ngụy Viện Viện trướng đỏ,Ngụy Hà rất ít khi nổi giận với cô,đột nhiên bị anh rống liền sợ đến mức ẩn ẩn muốn khóc.
Ngụy Hà gặp Ngụy Viện Viện như vậy trong lòng không khỏi phiền táo,cước bộ phù phiếm,lướt nhanh qua người Ngụy Viện Viện.
Lúc sắp đến phòng mình, Ngụy Hà bỗng dừng lại,phòng Ngụy Thư ở ngay đối diện phòng cậu,cách nhau một cái sân lớn.
Quản gia đang ở bên trong chỉ huy dọn dẹp đồ đạc
“Cái kia bỏ đi, này cũng không giữ lại làm gì,mọi người nhanh tay một chút!”
_Đúng rồi, còn, còn cái xe lăn này cứ vứt vào trong kho.
Ngụy Hà đi qua, đứng trên bậc thang nói “Chú Tường.”
_”Ai?” Lưu Tường quay đầu lại “Cậu Hai, có việc gì sao?”
_”Các người đang làm gì vậy?” Ngụy Hà nhìn thoáng qua bên trong, gặp hai người ở đang hì hục bê giường của Ngụy Thư, liền không chút suy nghĩ ngăn lại “Không được dọn.”
_”A?” Hai người kia nhìn Ngụy Hà sau đó liếc mắt cầu cứu Lưu Tường “Này…?”
Lưu Tường cũng không biết cậu Hai này muốn gì,hoang mang nhìn Ngụy Hà “Cậu Hai, dì Hai nói, bỏ hết mấy thứ này đi.”
_”Trong
nhà này đến phiên mụ ta làm chủ sao?” Ngụy Hà nhíu mày. Thấy Ngụy Hà không vui, Lưu Tường bối rối gãi tóc, cười mỉa gật đầu,sau đó quay qua phân phó hai người kia “Thả tất cả lại chỗ cũ đi.”
Nhìn đồ vật lần lượt được khiên trở về,Ngụy Hà mới nhấc chân đi vào,từ bên ngoài đã ngửi được vị thuốc Đông y, càng vào trong mùi thuốc càng nồng nặc hơn.
Trong phòng Ngụy Thư được bố trí rất đơn sơ,căn bản không giống như phòng của một thiếu gia,chỉ có một cái giường cùng một chiếc bàn gỗ,bên trên đặt một bình hoa rỗng,thêm vào một cái ghế cùng một chiếc xe lăn.
Ngụy Hà cơ hồ không thể tưởng tượng được Ngụy Thư đã sống thế nào trong không gian nhỏ hẹp nhàm chán này suốt năm năm trời.
_”Lúc tôi không ở nhà, anh ấy sống tốt sao?” Ngụy Hà liếc mắt nhìn chiếc giường,trong mắt lóe lóe, lập tức biến mất vô tung.
Quản gia thở dài “Cậu cũng không phải không biết,thân thể cậu cả luôn không được tốt,trong quãng thời gian này bệnh tình càng ngày càng trầm trọng hơn,thường xuyên ho khan,có đôi khi lại ho ra máu,uống bao nhiêu thuốc gọi bao nhiêu thầy cũng vô dụng…Cứ mãi ho ngày ho đêm như vậy,chỉ cần nghe thấy thanh âm kia đã làm người ta cảm thấy khó chịu a…”
Ngụy Hà nghe, không nói gì.
Chạng vạng, quản gia gọi Ngụy Hà ra dùng cơm.
Trong sảnh,Ngụy Thường Đức, dì Hai,dì Ba,Ngụy Viện Viện, Ngụy Lập Diễm nhỏ hơn cậu một tuổi cùng đứa em trai Ngụy Lượng mười bảy tuổi đều đã ngồi bên bàn.
Ngụy Hà đi tới cảm thấy dưới chân có chút nặng nề,mãi vẫn không thể bước vào.
Từ hai năm trước, kể từ khi mẹ qua đời, cậu luôn cảm thấy không thể dung hợp vào cái gia đình này,mà đây cũng là nguyên nhân khiến cậu không hề trở về hơn một năm nay.
_”Tiểu Hà, thất thần cái gì, tiến vào a.” Dì Ba nở nụ cười ôn nhu nhìn Ngụy Hà vẫy vẫy tay, không có con trai, bà cơ hồ xem Ngụy Hà như con trai ruột của mình.
Mà Ngụy Viện Viện bị cậu mắng lúc chiều cũng đi theo giúp vui “Anh Hai, cả nhà đang chờ anh đó!”
Xem hành động của cô, có vẻ như cô không để bụng về chuyện bị mắng lúc chiều.
Ngụy Hà hồi thần.
Ngụy Thường Đức khẽ giật giật miệng, nói “Ăn cơm đi.”
Dì Hai lạnh lùng liếc Ngụy Hà một cái. Dì Ba lên tiếng, cười nói “Nhìn cái gì a,thời gian này thật sự thay đổi không ít,vóc dáng cao lớn, thân thể cũng rắn chắc,càng ngày càng tuấn tú a!”
Ngụy Lượng mở to hai mắt nhìn dì Ba,sau đó lại quay sang nhìn Ngụy Hà,cạp trái táo trong tay, hàm hồ nói “Tuấn, tuấn, tuấn…”
Dì Hai nghe vậy lập tức đen mặt thấp giọng rầy la “Lo ăn của mày đi!”
Ngụy Lượng cùng Ngụy Lập Diễm đều do dì Hai sinh, cùng là con,nhưng đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực,chỉ bởi vì Ngụy Lượng là một thằng ngốc,nên bà ta luôn trợn mắt lớn tiếng quát tháo Ngụy Lượng.
Bị dì Hai nạt như vậy,Ngụy Lượng mím môi muốn khóc.
Ngụy Hà mặt không biểu cảm nhìn cảnh này, một lát sau mới khẽ nở nụ cười trào phúng.
Ngụy Lập Diễm vội vàng ôm Ngụy Lượng lên đùi, nhỏ giọng dỗ dành “Đừng khóc, để anh lấy kẹo cho em.”
Ngụy Hà đi tới ngồi vào ghế,nói “Hôm nay ăn mừng năm mới hay sao mà thịnh soạn quá vậy?” Nói xong liền vươn đũa, gắp món ở gần mình nhất bỏ vào miệng.
Sắc mặt Ngụy Thường Đức cứng đờ,đập bàn một cái “Câm mồm lại,mau ăn cơm đi!”
Ngụy Lập Diễm lạnh lùng liếc Ngụy Hà,sau đó tiếp tục cúi đầu dỗ dành em trai của mình.
Tính tình Ngụy Lập Diễm có chút âm trầm,bình thường luôn lầm lầm lì lì, nhưng lại đối xử rất tốt với đứa em trai ngốc của mình.
Cũng không thèm để ý tại sao Ngụy Lập Diễm chán ghét mình như vậy,Ngụy Hà vùi đầu ăn cơm,trong miệng phát ra âm thanh rất lớn. Dì Hai cùng Ngụy Thường Đức nghe vậy không khỏi nhíu mày.
Đợi ăn cơm xong rồi,Ngụy Hà tìm cớ nói không khỏe liền đi trước.
Ngụy Viện Viện nguyên bản cũng muốn đi theo lập tức bị dì Ba kéo lại,nói Ngụy Hà mới vừa về chắc chắn rất mệt mỏi,để yên cho Ngụy Hà nghỉ ngơi đi.
Một bữa cơm cứ như vậy mà kết thúc,mọi người lại giống như thường ngày, chuyện ai người ấy làm,Ngụy Thường Đức ở trong phòng tính toán sổ sách,dì Hai cùng vài vị phu nhân mở bàn mạt chược,Ngụy Lập Diễm mang Ngụy Lượng ra ngoài chơi,Ngụy Viện Viện bị bắt làm bài tập,còn dì Ba thì tiếp tục công việc thêu thùa của mình, người ở dọn dẹp bát đũa. Tựa hồ tất cả đều đã quên rằng bọn họ vừa mới hạ táng Ngụy Thư lúc sáng.
Cái chết của Ngụy Thư, đối với Ngụy gia mà nói, chỉ là râu ria.
Ngụy Hà nằm trên giường lăn lộn, ngủ không được,không biết vì cái gì, trong đầu cậu luôn nhớ tới Ngụy Thư.
Phòng Ngụy Thư ở ngay đối diện,cậu dường như có thể nhìn thấy Ngụy Thư đang ở ngay trong căn phòng kia,đứng ở cửa hay ngồi trên xe lăn nhìn ra ngoài.
Nghĩ nghĩ, sóng lưng có chút ớn lạnh.
Luôn nhớ tới một người đã chết quả thật không phải là chuyện tốt,Ngụy Hà đau đầu bật người ngồi dậy.
Ngủ không được, vậy đơn giản kiếm việc gì đó để làm.
Mở rương hành lý ra,lấy mấy quyển sách đặt trên bàn,đang định đọc thì cửa sổ đánh ầm một tiếng,theo đó là một luồng sáng hiện lên, bất ngờ đến mức khiến Ngụy Hà giật thót cả tim, hoảng sợ ném
quyển sách xuống đất.
Xoay người nhặt quyển sách lên,mới phát hiện bầu trời ầm ầm đổ mưa,tháng bảy thời tiết oi bức,cuối cùng cũng mát mẻ không ít.
Ngụy Hà mở cửa đi ra ngoài, lang thang dọc hành lang,giọt mưa táp táp rơi bên chân.
Phòng đối diện sáng đèn, cửa cũng bật tung,có lẽ là do người hầu đã quên tắt đèn cùng đóng cửa.
Tiếng sấm không ngừng vang lên,khiến cho lòng người hoảng hốt.
Ngụy Hà vô thức đi đến cửa phòng Ngụy Thư,thân thể nhoáng một cái liền thấp hơn phân nửa.
Ngụy Hà xoa xoa mặt,nhìn vào trong phòng,trái tim bang bang nhảy lên,trên giường chăn đang hở, giống có người nằm bên trong.
Trong lòng Ngụy Hà nhất thời hoảng sợ,chắc chắn là mình nhìn lầm rồi,Ngụy Thư đã chết,nơi này làm gì có người nữa.
Mặc cho sợ hãi, nhưng lý trí vẫn thúc giục bản thân tìm tòi xem đến tột cùng là thứ gì,Ngụy Hà hung hăng nhéo lòng bàn tay của mình,thổi phồng lá gan mà đến bên giường. Đi tới, bắt lấy chăn,hít một hơi thật sâu, hất mạnh nó lên!
…Thì ra là gối đầu.
Sợ bóng sợ gió mà thôi.
Ngụy Hà đặt gối đầu lại vị trí cũ,sau đó cẩn thận gấp chăn ngay ngắn. Không bao lâu liền làm xong.
Khi xoay người mới phát hiện xe lăn không biết đã nằm ở cửa từ bao giờ.
Lúc đến, hình như ghế dựa cũng không ở trong này…Ngụy Hà nhíu mày cố gắng suy nghĩ,vừa rồi không có chút ý tới, vậy bây giờ cũng không cần để ý làm gì. Nghĩ rằng cho dù bản thân mình không nhìn đến thì nó vẫn cứ ở đó sẵn rồi.
Lại đẩy xe lăn vào, Ngụy Hà mới yên tâm tắt đèn, đóng cửa lại. Đột mưa, chạy về phòng của mình.