Ngải Ni Khả mơ mơ màng màng mở mắt, cảm giác quen thuộc trong ngực khiến hắn theo thói quen quay đầu liền hôn xuống, tay cũng đồng dạng thói quen duỗi xuống, muốn đυ.ng chạm da dẻ nhu thuận của Norris.
Nơi tay chạm tới không phải làn da mà là y phục —— Ngải Ni Khả vô thức ngây người, lại khung cảnh quen thuộc xung quanh, lúc này mới phản ứng lại nơi này là phòng ngủ của mình, mà không phải trong Dạ Bảo.
Ngải Ni Khả đột nhiên ngồi dậy, hắn chính là thật sự thanh tỉnh, nhu nhu đôi mắt, nhìn chằm chằm Norris còn đang ngủ say bên cạnh mình, phát ngốc.
Thật là Norris, y làm sao xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ y đến tìm hắn? Có đúng hay không sau khi hắn rời khỏi, Norris cũng nhớ hắn?
“Norris, Norris………….”
Ngải Ni Khả vội vã muốn hỏi rõ ràng mục đích đến đây của Norris, nhưng hiển nhiên người đang ngủ không thèm để ý đến hắn.
Nếu không gọi Norris tỉnh được, hắn chỉ có thể dùng biện pháp khác khiến y tỉnh lại. Ngải Ni Khả cười tà ác, cúi đầu hôn lên cánh môi Norris, đồng thời ngón tay thuần thục thoát y phục của y, dò xét đi vào tùy ý vuốt ve. Tay hắn chỉ vừa đυ.ng tới thân thể Norris, cơ thể hai bên tiếp xúc lẫn nhau liền như có dòng diện đi qua, *** nóng rực như tia chớp truyền khắp toàn thân, du͙© vọиɠ nam tính trong nháy mắt đã bành trướng cứng rắng ngẩng cao đầu, bắt đầu cùng qυầи ɭóŧ trói buộc tranh đấu.
Ngải Ni Khả cắn răng thở dốc, vừa mới cùng Norris ly khai một tháng, thân thể mình cũng đã cơ khát không thể chịu đựng được.
“Ngô…………..”
Norris chớp mắt, dưới nụ hôn và mớn trớn của Ngải Ni Khả tỉnh lại, thân thể cũng tự nhiên nảy sinh rung động. Tuy Ngải Ni Khả vội vàng muốn biết nguyên nhân Norris xuất hiện, nhưng du͙© vọиɠ cơ thể càng bức thiết hơn. Hắn nhanh chóng cởi tất cả quần áo che phủ trên người cả hai, theo đó tách hai chân Norris ra, ngồi xổm ở giữa.
Ngải Ni Khả vươn tay cầm du͙© vọиɠ đã đứng thẳng ở bụng dưới Norris, nhẹ nhàng lên xuống chuyển động. Norris khóe môi hơi hé mở, từ yết hầu phát ra âm thanh điềm mị mơ hồ, vòng eo không tự giác hướng về phía trước đưa đẩy, nghênh hợp vuốt ve của Ngải Ni Khả.
Ngải Ni Khả khi thì nhẹ khi thì nặng co giãn nắm tay, đem *** càng ngày càng dâng cao của Norris trêu chọc, tay kia của hắn lại không bỏ qua cơ hội đi tới nơi bí ẩn giữa hai mông Norris, ấn ấn thử thăm dò.
Nụ hoa ẩm ướt phía sau đã từng trải qua ân ái trước kí©ɧ ŧɧí©ɧ sớm đã có phản ứng, giờ phút này được ngón tay ấn vào, lập tức tự nhiên mở ra, mềm mại tiếp nhận xâm phạm từ bên ngoài. Mà dũng đạo co chặt cũng theo ngón tay trượt vào mà nhanh chóng ướŧ áŧ nới lỏng ra, chứng tỏ khát vọng cấp thiết của thân thể.
“Ngoan, nâng chân lên, để ta đi vào.”
Ngải Ni Khả xác nhận thân thể Norris đã được chuẩn bị đầy đủ có thể tiếp nhận mình, lập tức rút tay ra bắt lấy hai chân Norris kéo cao, khàn giọng thúc giục.
Tuy rằng vẫn ở vào trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ, nhưng *** thúc đẩy, Norris phối hợp nâng lên hai chân, theo thói quen cuốn lấy eo Ngải Ni Khả. Loại tư thế này khiến nụ hoa bí ẩn của hắn hoàn toàn nở rộ trước mặt Ngải Ni Khả, bày ra một loại tư thế khát khao đối phương xâm phạm.
Ngải Ni Khả phấn khích động thân, cự vật nóng rực lập tức khẩn cấp đỉnh vào nơi ướŧ áŧ mềm mại kia, lúc đầu là nhu cọ sau đó một mạch đánh thẳng, vọt vào dũng đạo ấm nóng chặt chẽ kia. Ma sát mang đến kɧoáı ©ảʍ tràn ngập khiến hai người đều phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. Norris giang tay ôm chặt lấy Ngải Ni Khả, dùng sức đong đưa thắt lưng, khiến Ngải Ni Khả có thể vào càng sâu trong mình.
Ngải Ni Khả nắm chặt cái mông rắn chắc mềm dẻo của Norris, cuồng dã đưa đẩy. Hắn kiên ngạnh công kích, y mềm mại tiếp nhận, hắn nhiệt như hỏa, y lạnh như nước, nhiệt độ băng lãnh không làm Ngải Ni Khả nguội đi, ngược lại càng mãnh liệt bùng cháy kích phát *** của hắn. Hắn hung mãnh thúc tới, như thế mềm mại lại như thế chặt chẽ, mỗi một lần trừu sáp cùng ma sát đều mang đến cho hắn kɧoáı ©ảʍ mê muội.
“Sâu một chút, còn muốn…..Ân, thật thoải mái…” Norris phát ra thanh âm cao vυ't, đôi mắt xanh như mực xinh đẹp cũng trở nên đỏ rực như lửa, ở nơi tình cảm trùng kích dập dờn thành một mãnh mơ màng, mà răng nanh vốn thu lại sớm nhô ra ngoài môi, lóe ra mũi nhọn trắng đυ.c.
Nhiệt tình của Norris khiến Ngải Ni Khả hầu như điên cuồng, ngón tay hắn găm thật sâu vào mông của Norris, du͙© vọиɠ nóng rực như lửa cứng rắn tiến nhập thân thể, không chút lưu tình va chạm thật sâu vào nhụy hoa mềm mại. Mà mỗi một lần va chạm đều khiến Ngải Ni Khả không kìm được phát ra rêи ɾỉ tràn ngập kiềm chế và nôn nóng – rõ ràng là địa phương non mềm đến khó tin, rồi lại kiến cố như vậy, nội bích mềm mại thật sâu hấp trụ lấy đỉnh của mình, dây dưa hút vào, cái loại vui sướиɠ tột đỉnh này tựa như xoáy nước ngoài biển khơi, tràn ngập lực hút cường đại, cực lực đem hắn cắn nuốt, khiến hắn chìm dần chìm dần…
Ngải Ni Khả kịch liệt thở hổn hển, toàn bộ giác quan đều tạm thời mất đi công năng, tất cả thần trí đều tập trung ở nơi hai người giao nhau, toàn thân máu huyết sôi trào, kêu gào sự bùng nổ cuối cùng…
Người này lấp đầy nhiệt trong thân thể y, loại lửa nóng này tựa như muốn đốt cháy y nhưng mang đến kɧoáı ©ảʍ kỳ dị, thần trí cùng cơ thể như đều bị nhiệt độ đó hòa tan, cái gì cũng vô pháp suy nghĩ, không thể khống chế, thầm nghĩ được hắn ôm như vậy lấp đầy lẫn nhau…
Nhưng mà, loại nhiệt độ này cũng mang đến cảm giác không thoải mái, răng nanh của y bắt đầu ngứa ngáy, khát vọng cắn người mãnh liệt… Nhiệt độ thân thể khó chịu, yết hầu khô khốc muốn chết….
“Bảo bối, ta yêu ngươi……Ngươi thật đẹp, aaaa… chết tiệt, ngươi sao lại cắn ta… A… Ta không được…” Norris đột nhiên cắn làm cho Ngải Ni Khả phát ra tiếng kêu trầm thấp, loại đau đớn đan xen vui sướиɠ cực độ, khiến hắn triệt để điên cuồng.
Cắn chặt răng, Ngải Ni Khả cuồng bạo khiến mình đâm vào nơi sâu nhất trong thân thể Norris, liền không thể khống chế được bắn ra toàn bộ ái dịch. Mà Norris cũng theo đó mà sụp đổ, du͙© vọиɠ co rút, trong tay Ngải Ni Khả đạt tới cao trào.
Cũng không che lại thân thể, Norris liền cứ như vậy trần trụi mở ra hai chân nằm đó, hoàn toàn chưa phát giác tư thế hiện giờ của bản thân có bao nhiêu *** mĩ và mê hoặc. Nhìn cảnh sắc *** loạn trước mắt, dòng nhiệt lưu quen thuộc bùng lên trong thân thể Ngải Ni Khả. Dù vừa mới phát tiết, thân thể Norris đối với hắn vẫn luôn có lực hấp dẫn và kí©ɧ ŧɧí©ɧ mê người.
Ngải Ni Khả cúi xuống tràn ngập yêu thương hôn lên môi Norris, sau đó ôm lấy Norris để y nằm trước ngực mình, cánh tay còn lại thong thả đặt bên hông Norris.
“Thân ái, ngươi sao lại đột nhiên xuất hiện ở Paris?” Ngải Ni Khả ôn nhu hỏi.
“Ta tới tìm ngươi a.” Đánh một cái ngáp thật to, Norris lười biếng trả lời, tiện thể di chuyển thân mình một chút, cuộn mình tiến thật sâu vào ngực Ngải Ni Khả.
Tên quỷ hút máu tự kỷ này thế mà ly khai nơi y ở 300 năm qua, ngàn dặm xa xôi tới Paris tìm hắn, chuyện này có phải hay không chứng tỏ Norris kỳ thật cũng yêu hắn?
Vừa nghĩ đến khả năng này, Ngải Ni Khả tâm tình đột nhên vô cùng hớn hở, nguyên lai hắn không phải đơn phương tình nguyện, xem ra Norris đối với hắn cũng quyến luyến tương đương a.
“Thân ái, là thật sao? Ngươi là vì ta mới đến Paris?” Ngải Ni Khả vui mừng cực lực truy vấn, muốn nghe Norris chính miệng xác nhận việc này.
“Đúng vậy.”
Norris nói khiến Ngải Ni Khả rốt cuộc không khống chế được trên mặt cười thật sâu. Tâm hắn vui vẻ muốn nhảy ra, giống như thoáng cái bay lên mây, cả người cũng bay bổng.
Norris vì hắn mà bằng lòng ly khai Dạ Bảo, đủ để chứng minh hắn rất quan trọng trong lòng Norris.
Hắn đã nói mà, nam nhân anh tuấn tiêu sái xuất sắc như hắn, không ai có thể không thương hắn đâu? Cho dù tên kia không phải người, mà là quỷ hút máu, cũng như nhau không thể kháng cự mị lực của hắn.
“Ngươi dám lén lút chạy trốn, hại ta không có gì ăn, hảo đói.” Norris không mảy may biết suy nghĩ của Ngải Ni Khả, tiếp tục oán hận.
“………..” Một chậu nước lạnh tức khắc ào một tiếng rơi xuống đầu Ngải Ni Khả, tâm đang hưng phấn loạn khiêu nhất thời bị giội cho đóng băng luôn. Chẳng lẽ Norris chỉ vì quá đói bụng nên mới đến tìm hắn sao? Y nhớ chính là máu của hắn, mà không phải con người hắn?
“Nhưng mà, ngươi không phải có mấy bịch máu sao không ăn?” Ngải Ni Khả truy hỏi, giãy dụa lần cuối.
“Cái đó quá khó ăn, của ngươi tốt hơn.” Ánh mắt Norris lòe lòe trả lời, nhịn không được tiến đến trên cổ Ngải Ni Khả, vươn đầu lưỡi liếʍ lên mạch máu đang đập bên dưới da. Dòng máu đang chảy bên trong này mới là thức ăn mỹ vị y yêu thích nhất. Trước kia y không biết có đồ ăn tốt như vậy mới ăn máu bịch suốt, hiện tại đã biết, vì sao còn muốn đi uống thứ khó uống như vậy chứ?
Đầu lưỡi lạnh giá của Norris khẽ liếʍ cổ Ngải Ni Khả, mang đến từng đợt cảm giác tê dại như điện giật, kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan cực kỳ nhạy cảm sau khi cao trào của hắn. Thế nhưng tâm tình Ngải Ni Khả giờ phút này bị lời nói của Norris đả kích như tiến vào trong nước đá mùa đông, đâu còn tâm tình để ý đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ trên cơ thể.
“Vậy ngươi có thể đi tìm người khác làm đồ ăn, trên thế giới có 50 triệu người, luôn có thể có người làm ngươi cảm thấy vừa miệng.” Ngải Ni Khả khẩu khí ác liệt, tâm tình càng tồi tệ hơn.
“Sẽ không.” Norris lắc đầu, tiếp tục liếʍ cổ Ngải Ni Khả.
“Vì cái gì sẽ không?” Ngươi vẫn chưa từng thử qua?”
Norris cự tuyệt khiến Ngải Ni Khả đột nhiên thấy một chút ngọn lửa hy vọng, hắn lập tức truy hỏi.
“Khẳng định sẽ không.”
Norris không chút do dự trả lời. Y mới không cần đi hút máu những người khác, y thầm nghĩ chỉ ăn mỗi Ngải Ni Khả. Những người khác y vốn ngay cả chạm cũng không muốn chạm.
“Ta là nói nếu như…………..” Ngải Ni Khả dùng kiên nhẫn lớn nhất của mình tiếp tục truy đến cùng.
“Không có nếu như.” Norris sốt ruột đánh gảy lời Ngải Ni Khả, không rõ vì sao Ngải Ni Khả cần phải vướng mắc chuyện này. Ngoài Ngải Ni Khả ra y hoàn toàn không muốn chạm vào người nào khác.
Hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị tên quỷ hút máu ngu ngốc này tức chết.
Ngải Ni Khả một phen đẩy ra tên quỷ rõ ràng đang có hứng thú khá lớn với cái cổ của mình, tức tối hờn dỗi.
“Ngươi sao vậy?”
Norris không thể liếʍ đến cổ Ngải Ni Khả rất là bất mãn, tuy rằng y đã ăn no, nhưng mà y không ngại tiếp tục thèm muốn đồ ăn mỹ vị a~.
“Ta tức giận.” Ngải Ni Khả oán hận nói, trừng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Norris.
Hắn yêu tên quỷ hút máu ngốc nghếch này, yêu đến nguyện ý thay đổi cuộc sống của mình, nguyện ý để y đem mình thành đồ ăn, thậm chí chuyện ý theo y đoạn tuyệt với cuộc sống bình thường —— thế nhưng trong mắt tên quỷ hút máu ngu ngốc này, bản thân chẳng qua vào lúc hắn đói bụng mới nhớ tới.
“Tức giận?” Tại sao?” Norris rất không hiểu, y còn không tức giận, Ngải Ni Khả dựa vào cái gì mà tức giận a?
Thân là thức ăn Ngải Ni Khả lại lén lút chạy trốn, hại y mất ngủ chịu đói, nên tức giận phải là y mới đúng nha. Có điều sau khi nhìn thấy Ngải Ni Khả, tâm tình tồi tệ của y lập tức biến tốt, buồn bực cùng phẫn nộ lúc đầu cũng không biết chạy đâu mất.
Đối với vấn đề Ngải Ni Khả tức giận, Norris không thèm nghĩ nữa, suy nghĩ thật là chuyện tình mệt chết đi, hắn chẳng thích suy nghĩ nhiều đâu. Đưa tay ôm lấy cơ thể ấm áp của Ngải Ni Khả, Norris tham lam hít vào mùi vị ngọt ngào trên người hắn, lập tức đem tất cả vấn đều vứt tới sau đầu.
Ngải Ni Khả hận a hận nhìn Norris đang dụi vào ngực mình ngủ, tức xém hộc máu.
Trừ bỏ ăn cùng ngủ, hắn thực sự hoài nghi Norris đến cùng có não hay không, tức giận với y thật là tự gây khó dễ cho bản thân.
Thế nhưng hắn cứ như vậy mà chịu thua cũng quá vô dụng đi?
Không được, nếu hắn đã yêu Norris, vậy Norris nhất định cũng phải yêu hắn. Thân là một thành viên của dòng họ Santos, vô luận là trên chiến trường hay trên tình trường, đều tuyệt đối không có khả năng dễ dàng từ bỏ như vậy.
Hơn nữa, hắn hoàn toàn tự tin đối với mị lực nam tính của chính mình, cam đoan bất luận kẻ nào —— cho dù Norris không phải người mà là quỷ cũng như nhau —— đều không thể kháng cự lại sự theo đuổi của hắn.
Ngải Ni Khả vớt vát lòng tự tin đang trên bờ tuyệt vọng của mình.
Kỳ thật lại nói sang chuyện chính mình cũng có chỗ sai sót. Lúc ở Dạ Bảo, hắn chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ yêu Norris, cho nên tự nhiên không nghĩ tới phải quyến rũ y yêu mình, khó trách Norris lại đối với hắn không có cảm giác chứ. Bất quá bây giờ còn kịp, dựa vào bản lĩnh của mình, muốn đem tên quỷ hút máu ngốc ngốc này dụ khị hẳn không phải chuyện tình khó khăn gì.
Kiểm điểm xong sai lầm của bản thân, lòng tự tin lần nữa về với Ngải Ni Khả, hắn tinh thần phấn khởi, quyết định đối với Norris hảo hảo khai thông một chút.
Ngải Ni Khả nhẹ nhàng vỗ vỗ hai gò má Norris, khiến y mở mắt.
“Thân ái, ta nghĩ chúng ta vừa qua có một chút vấn đề quan trọng cần phải làm sáng tỏ……………..Cho dù ngươi là quỷ hút máu, ta là nhân loại; cho dù đối với quỷ hút máu mà nói, loài người chính là thực phẩm để ăn, nhưng ta và ngươi trong thời gian qua không giống như vậy.”
“Vì sao lại không giống?” Norris hiếm khi xuất hiện lòng hiếu kỳ.
“Bởi vì ta yêu ngươi a.” Ngải Ni Khả ôn nhu nhìn Norris, trong ánh mắt tràn ngập thâm tình.
“Yêu? Đó là cái gì?” Norris hỏi lại, lông mi thật dài chớp chớp, đôi mắt màu lam tràn đầy nghi hoặc. Yêu là gì? Có thể ăn không?
Y chính là lần đầu tiên nghe một từ như thế, Comilla cho tới bây giờ chưa từng dạy y ý nghĩa của từ này.
Ngải Ni Khả liền kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tới Norris sẽ hỏi vấn đề thế này.
Tên quỷ hút máu này sống 300 năm vậy mà không biết tình yêu là gì? Chết tiệt, hắn sẽ không xúi quẩy đến vậy chứ? Yêu một quỷ hút máu đã đủ xui xẻo rồi, hiện tại quỷ hút máu ấy lại ngu ngốc không biết tình yêu là gì?
Ngải Ni Khả nhịn không được đối với người cha quỷ hút máu của Norris mãnh liệt oán hận và bất mãn. Tên kia căn bản là một người cha vô trách nhiệm nghiêm trọng nha, cái gì cũng không dạy cho con trai mình mà bỏ chạy mất, thật là quá đáng. Nếu để hắn gặp được lão Comilla này, nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn một chút mới hả giận.
Nhức đầu đưa ngón trỏ xoa mi tâm, Ngải Ni Khả vừa suy tư vừa cố gắng hướng Norris giải thích thế nào là tình yêu.
“Yêu? Ân, yêu người nào đó là một loại tình cảm, cảm giác tinh tế đó nảy sinh giữa hai người, lúc ngươi yêu một người, ngươi sẽ cảm thấy được chính mình như được tái sinh, bản thân sẽ không toàn vẹn nữa, yêu sẽ làm ngươi vui sướиɠ, sẽ mang đến cho ngươi cảm giác hạnh phúc thật lớn…………”
Ngải Ni Khả phiền muộn dừng giải thích, hắn nói những lời này quả thực mạc danh kỳ diệu kiêm buồn nôn và vô vị như
lời thoại kịch truyền hình, chính hắn cũng không muốn nghe lại lần nữa.
Bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng của người kia, Ngải Ni Khả lập tức quên mất mục đích định nghĩa tình yêu, khẩn trương nói với Norris: “Đúng rồi, thân ái, song phương yêu nhau sẽ khát khao thân thể của đối phương, sẽ cùng nhau làm chuyện chúng ta mới làm vừa rồi…………………Bởi vì ta yêu ngươi, chúng ta mới có thể làm chuyện vừa nãy, cho nên ngươi sau này phải nhớ tuyệt đối không thể cùng người khác làm chuyện này, muốn làm chỉ có thể cùng ta làm mới được.”
Chúa ơi, xin người tha thứ cho ta, tha thứ hắn ích kỷ và đố kị, cũng tha thứ hành động lạm giao trước đây của hắn, hắn cam đoan về sau nhất định dựa theo lời nói hiện tại mà làm, khiến cho mọi người đều quên hết sự tình trước kia đi.
Ngải Ni Khả một bên dùng lời lẽ chính nghĩa tiến hành giáo dục tư tưởng cho Norris, một bên lén lút trong lòng vì chính mình ngày trước phong lưu mà sám hối. Thế giới tình cảm của Norris mặc dù hoàn toàn trống rỗng khiến con đường tình yêu của y có vẻ nhấp nhô một chút, thế nhưng như vậy cũng tốt, chí ít hắn không cần lo lắng trong thế giới tình cảm của Norris từng có người khác.
“Vậy sao?” Norris mơ hồ nghe, một chút cũng không hiểu được ý tứ của Ngải Ni Khả.
“Norris bảo bối, kỳ thật ngươi cũng thích ta, bằng không ngươi vì sao đồng ý để ta và ngươi làʍ t̠ìиɦ chứ?” Ngải Ni Khả tiếp tục tẩy não Norris.
(=]])
“Đó là bởi vì làm vậy rất dễ chịu a~, thế nhưng việc này cùng yêu có quan hệ gì?” Norri thành thật trả lời.
“………….” Ngải Ni Khả đảo cặp mắt trắng dã, lần nữa bị lời nói của Norris đả kích tâm lý. Hiển nhiên đối với chuyện ân ái này, Norris chỉ đem nó xem như hưởng thụ, hòan toàn không liên hệ đến tình cảm.
Hắn thật đúng là mệnh khổ a~~~~~~!
“Norris, giữa con người có rất nhiều loại tình cảm, chẳng hạn như giữa ta và Ryan chính là tình bạn, chúng ta là bạn bè, ta sẽ không muốn cùng hắn làʍ t̠ìиɦ, lại càng không ghen tị với người tình của hắn; còn như ngươi và cha ngươi, kia gọi là tình thân, nếu ngươi có anh em, còn có tình huynh đệ……………..Những tình cảm này đều cho ngươi cảm giác đối phương rất quan trọng, nhưng mà, ngươi sẽ không muốn độc chiếm đối phương, sẽ không đố kị nếu đối phương cùng những người khác một chỗ, sẽ không muốn đối phương cùng người khác làm loại sự việc chúng ta vừa làm……………………..”
“Nhưng giữa ta và ngươi không như vậy, tình yêu là một loại tình cảm đặc biệt, nếu ngươi yêu ta, nếu ta cùng người khác làʍ t̠ìиɦ, ngươi sẽ thực tức giận, ngươi phải muốn độc chiếm ta………….Norris, nói cho ta biết, ta ở trong lòng ngươi là cảm giác gì đây?” Ngải Ni Khả tha thiết hỏi.
“Ngươi là thức ăn của ta.” Norris trong nháy mắt, không cần nghĩ ngợi nhiều trả lời.
Ngải Ni Khả nói một đống lớn rốt cuộc có ý tứ gì? Nào là tình yêu, tình bạn, tình thân………………. Não y loạn thành một đoàn choáng váng.
Cha vẫn nói rất đơn giản dễ hiểu —— Con người là thức ăn của quỷ hút máu, Ngải Ni Khả là con người, hắn là quỷ hút máu, cho nên, Ngải Ni Khả là đồ ăn của y, tuyệt đối không sai.
Một ngụm ác khí nghẹn chết hắn, Ngải Ni Khả suýt nữa tức đến ngất xỉu. Hắn phí sức lực lớn như vậy giải thích nữa ngày, thổ lộ nữa ngày, kết quả trong mắt Norris, hắn vẫn chỉ là thức ăn.
“Ta không phải đồ ăn của ngươi.” Ngải Ni Khả tức giận tuyên bố.
“Con người chính là thức ăn của quỷ hút máu.” Norris cũng cương quyết giữ vững ý kiến của mình.
Ngải Ni Khả tức đến phát điên, lại không cách nào phản bác. Đúng, Norris nói không sai, toàn bộ sách truyện tiểu thuyết đều xác định, con người chỉ là thức ăn cho quỷ hút máu. Quỷ hút máu đối với nhân loại là kẻ thù cần phải tiêu diệt. Hắn ngày trước cũng nghĩ như vậy, thế nhưng hắn làm thế nào biết mình lại mạc danh kỳ diệu yêu quỷ hút máu chứ?
“Tốt lắm, sau này ta không bao giờ cho ngươi hút máu của ta nữa, như vậy ta sẽ không là đồ ăn của ngươi.” Ngải Ni Khả lớn tiếng tuyên bố quyết định của mình, nói xong hắn tức giận đẩy Norris ra, nhảy xuống giường.
Không bao giờ muốn gặp tên quỷ hút máu ngu ngốc này nữa, nếu không hắn không phải bị y tức chết nhất định sẽ có suy nghĩ xông lên muốn bóp chết y. Ngải Ni Khả trong lòng phát thệ, nổi giận đùng đùng lao ra khỏi phòng.
Đây là nhà ăn diện tích không lớn, phong cách thiết kế mỗi một chỗ đều đặc biệt tao nhã lãng mạn. Ngải Ni Khả và Ryan ngồi dựa vào bàn sát tường, đang dùng bữa.
Một thân âu phục màu đen được cắt may vừa vặn và áo sơ mi màu lam nhạt khiến Ngải Ni Khả vừa phóng khoáng mà tùy ý, bất quá giờ phút này, trên khuôn mặt anh tuấn bức người lại tràn đầy biểu tình buồn rầu.
“Ngải Ni Khả thân ái, ta vô cùng đồng cảm với cảnh ngộ bất hạnh của ngươi, nhưng mà, nhưng mà ta cũng lý giải được hành động của Norris………….” Ryan dùng một loại tươi cười bí hiểm nhìn Ngải Ni Khả, vừa nhìn đã biết không có ý tốt
(hồ bằng cẩu hữu =]])
Trên thế giới có rất nhiều chuyện tình khiến người ta tâm tình vui vẻ, trong đó có một loại là chứng kiến một tên hoa hoa công tử khắp chốn lưu tình cuối cùng lại thua trong tay ái tình, bắt đầu đau lòng phiền não.
“Hành động của y có thể lý giải, quả thật là một tên quỷ vô tâm vô phế, ta còn không bằng đi yêu một tảng đá, thời gian dài như vậy cũng phải có chút rung động chứ.” Ngải Ni Khả tức tối phàn nàn.
“Nga, Ngải Ni Khả, ngươi nghĩ như vậy là bởi vì ngươi vẫn luôn nhìn theo góc độ của bản thân mà cân nhắc vấn đề. Chẳng hạn như nói nếu có một ngày, con ngỗng nướng nằm trên đĩa trước mặt ngươi đột nhiên mở miệng hướng ngươi thổ lộ tình yêu, ngươi sẽ có phản ứng gì?”
(ví dụ thật xuất sắc, cho 1 tràn pháo tay cùng pháo chân nào:)))
“Chết tiệt, ngươi sao có thể đem ta đánh đồng với con ngỗng nướng hả?”
Cảm giác bị vũ nhục khiến Ngải Ni Khả mãnh liệt to tiếng kháng nghị, lập tức nhận vài ánh mắt trách móc xung quanh.
“Đúng đúng đúng, thân ái, ta nói sai rồi, ta biết ngươi so với con ngỗng nướng phải cao quý hơn nhiều………………” Ryan vội vã trấn an Ngải Ni Khả, có điều ngữ khí qua loa cho có cùng ánh mắt tràn đầy ý cười khiến hắn trấn an càng giống như là đang nói giỡn.
“Ta nói lại lần nữa, không được lấy ta cùng ngỗng nướng so sánh.” Ngải Ni Khả hậm hực trừng mắt Ryan, thấp giọng hung dữ cảnh cáo.
“Nhưng sự thật chính là như vậy a, giá trị của ngươi đối với quỷ hút máu kia, cùng con ngỗng quay là giống nhau.”
Ryan nhún nhún vai, vô tội nói. Đồng thời, ánh mắt tràn ngập ám muội nhìn Ngải Ni Khải rồi lại nhìn con ngỗng quay trên bàn đảo qua đảo lại, tựa hồ muốn so sánh hai thứ này có điểm khác biệt gì.
“Ngươi phải biết rằng, không ai lại yêu đồ ăn, Ngải Ni Khả thân ái.” Mỉm cười ngọt ngào, Ryan nhìn bạn tốt bị mình đả kích ủ rũ, tâm tình rất là khoái trá.
Đưa tay cầm lấy ly rượu thủy tinh chân cao, Ryan mãn nguyện uống vào một ngụm rượu đỏ tươi, sau đó mỉm cười nhìn chăm chăm Ngải Ni Khả nói tiếp: “Tỷ như nói hiện tại, con ngỗng quay trên đĩa……………….Ách, rượu vang trong ly đi…………….” Thấy Ngải Ni Khả ánh mắt phẫn nộ, Ryan không tình nguyện sửa lại đối tượng so sánh.
“Kỳ thật đều giống nhau, dù sao đều là thứ để cho vào miệng, cá nhân ta không thừa nhận rượu so với ngỗng nướng cao quý hơn chút nào.” Ryan nhỏ giọng nói thầm, thanh âm cố tình đủ để cho Ngải Ni Khả nghe.
“Có chuyện nói mau, nếu không liền đem cái miệng phiền toái của ngươi triệt để ngậm lại cho ta, miễn ảnh hưởng đến khẩu vị của ta.” Ngải Ni Khả hiển nhiên không thưỏng thức câu nói đùa của Ryan, lạnh lùng mở miệng.
“Hảo hảo, Ngải Ni Khả, cơn tức của ngươi sao lại lớn như vậy chứ? Thế này đối với thân thể không tốt………….Có phải gần đây có chút kiềm nén áp lực hay không?” Ryan xấu xa nhìn từ trên mặt Ngải Ni Khả chậm rãi trượt xuống, cười gian tà.
“Ngươi muốn biết?” Ngải Ni Khả nguy hiểm nheo mắt, nắm chặt đấm.
Ryan nhíu mày, lập tức nhạy bén thay đổi đề tài:”Tỷ như nói, rượu vang trong ly ngươi đột nhiên nói cho ngươi biết, nó yêu ngươi, hy vọng ngươi cũng yêu nó, cùng nó kết hôn………………Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy hoang đường sao? Chắc hẳn ngươi cho rằng hoàn toàn không đáng để ý tới đúng không? Ngươi cuối cùng sẽ không cao hứng mà đáp ứng, sau đó mang theo chai rượu vang kia đi đăng ký kết hôn chứ?
“Đối với quỷ hút máu mà nói, ngươi chính là thức ăn, không ai lại yêu thức ăn của mình, quỷ hút máu hẳn là giống nhau đi. Ngải Ni Khả thân ái, ngươi nói có phải hay không? Cho nên, hoặc là ngươi nghĩ biện pháp thay đổi tình trạng này, ít nhất thay đổi quan điểm trong đầu Norris đối với ngươi. Hoặc là, ngươi cam lòng tiếp nhận số mệnh bản thân là đồ ăn. Kỳ thật, ta cảm thấy ngươi thức ăn là cũng là một lựa chọn không tồi, xem Norris say mê máu của ngươi như vậy, ngươi chắc chắn ăn phi thường ngon, thân ái, ta một mực nghĩ, ngươi so với gan ngỗng, không biết hương vị có tốt vậy không……………..”
Ngải Ni Khả mỉm cười âm trầm, một cước chuẩn xác lên gối Ryan, hiệu quả ngăn trở Ryan lải nhải trêu chọc. Sau khăn trải bàn dài chấm đất, hành động của Ngải Ni Khả cũng không bị bất luận kẻ nào phát giác, ngoại trừ người bị đá ra.
“Ryan thân mến, đa tạ nhắc nhở của ngươi. Ta sẽ nhớ kỹ, thuận tiện nói một tiếng, hôm nay bữa cơm này ngươi mời, bởi vì ngươi tổn thương tự tôn của ta.” Ngải Ni Khả thu lại chân, lập tức tao nhã đứng dậy, hơi xoay ngươi ghé sát vào lổ tai Ryan hung dữ nói.
Ryan hút một hơi lãnh khí, đau đớn từ đầu gối khiến hắn nhất thời không thể đứng lên, đành phải nghiến răng nhìn Ngải Ni Khả rời khỏi.
Ryan nói không sai, hắn không thể để tình hình này kéo dài thêm nữa, trước hết phải triệt để thay đổi tình trạng bản thân là đồ ăn trong đầu Norris. Ngải Ni Khả vừa trầm tư vừa bước vào phòng.
“Ta đói bụng.”
Vừa thấy Ngải Ni Khả tiền vào, Norris đang nằm trên giường ngẩn người nhìn trần nhà, lập tức ngồi dậy.
Nhìn thân cảnh cao ngất của Ngải Ni Khả, Norris vô thức vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ môi, hiển nhiên chờ Ngải Ni Khả chủ động đem thân thể đến trước mặt y.
“Ta đi mua cho ngươi bịch máu, ngươi chờ một chút.” Thân thể Ngải Ni Khả bởi vì động tác trần đầy ý tứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ này của Norris mà cứng lên, bụng dưới bắt đầu bộc phát.
“Ta không cần ăn cái đó, ta muốn ăn ngươi.”
Norris lắc đầu, trong đôi mắt xinh đẹp phát ra quang mang tha thiết, tiếng nói nhu thấp mang theo một mạt lười biếng, nghe càng như là làm nũng.
Thanh âm Norris mềm mại ôn nhu như hóa thành một cổ mật dịch chui vào lổ tai Ngải Ni Khả chạy khắp toàn thân, mà cái loại ánh mắt chăm chú mong ngóng này càng khiến tim Ngải Ni Khả đập điên cuồng.
Đôi mắt màu lam trước mắt hồn nhiên lại yêu mị như vậy, mang theo lực hấp dẫn vô pháp kháng cự, khiến hắn không kìm được nghĩ muốn đáp ứng mọi thứ đòi hỏi của Norris.
Không thể dễ dàng thỏa hiệp, muốn Norris yêu mình, sẽ không thể lại khiến y đem mình trở thành đồ ăn. Ngải Ni Khả nỗ lực duy trì lý trí, trong lòng chửi rủa thậm tệ ý chí yếu kém của mình.
“Ta đã nói rồi, ta không phải thức ăn của ngươi, cho nên, ngươi không thể lại hút máu của ta.” Ngải Ni Khả cực lực làm cho mình cự tuyệt.
Thanh âm lộ vẻ cương quyết. Nói xong, hắn xoay người đẩy cửa ly khai. Lại bị Norris nhìn như vậy, hắn khó giữ được chính mình có thể kiên trì cự tuyệt yêu cầu của y.
Ngải Ni Khả sao có thể từ chối không cho y ăn?
Norris hoảng hốt mở to hai mắt, hoàn toàn không thể tiếp nhận cự tuyệt của Ngải Ni Khả. Nhanh như chớp, thân ảnh hắc sắc như điện xẹt qua phòng, giây tiếp theo, Ngải Ni Khải đã bị Norris đặt trên cửa.
“Không được, Norris, ngươi hãy nghe ta nói……………….” Tiếng nói của Ngải Ni Khả tiêu thất trong tiếng nuốt thỏa mãn của Norris, mà trước sức mạnh cường đại của Norris, hắn căn bản một chút năng lực phản kháng cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình lại lần nữa lưu lạc đến vị trí đồ ăn.
Chết tiệt, hắn và Ryan đều quên mất một chuyện —— Norris không phải người bình thường, quỷ hút máu sức mạnh cường đại, cự tuyệt yêu cầu của Norris với hắn mà nói là chuyện không có khả năng.
“Chúng ta lên giường…………Ôm ta.” Thỏa mãn thu hồi răng nanh, Norris ăn đủ liếʍ liếʍ môi, ôm lấy Ngải Ni Khả, uể oải tựa vào vai hắn, thì thào nói.
Ăn ngon miệng dẫn đến xúc động thỏa mãn ***, Norris tự nhiên kề sát thân thể Ngải Ni Khả, đem du͙© vọиɠ đã muốn rục rịch ma sát lên đùi hắn.
Thế nhưng, chán nản mãnh liệt cùng cảm giác thất bại khiến Ngải Ni Khả phiền muộn hết sức, đối với kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Norris hoàn toàn không còn hứng thú. Hắn đẩy Norris ra, uể oải rời khỏi phòng. Hiện tại hắn cần rượu mạnh hơn là làʍ t̠ìиɦ, để xoa dịu lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng của mình.
Ngải Ni Khả chưa từng lãnh đạm như thế khiến Norris đứng đó ngây ngốc, trong lúc nhất thời không thể phản ứng lại, ngực bỗng nhiên dâng lên cảm giác phi thường khó chịu, giống như bị cái gì chắn ngang, trướng trướng rầu rĩ, khó chịu nói không nên lời.
Bình thường sau khi y hút máu Ngải Ni Khả xong, Ngải Ni Khả đều thực ôn nhu hôn môi hắn, hôm nay vì sao bỗng nhiên đẩy hắn ra rời đi?
Norris chậm rãi quay về giường, rầu rĩ nằm xuống, nhìn trần nhà bắt đầu ngẩn người. Cảm giác sau khi thỏa mãn và thư sướиɠ ăn xong không biết đã lúc nào tiêu thất, trong lòng trống trải, rất khó chịu. Mà tư vị nói không nên lời từ ngực dâng lên, khổ sở kèm theo chua chát đem máu ngọt ngào vừa uống vào đều nhuộm thành hương vị đắng chát. Đồng thời, du͙© vọиɠ vừa nảy sinh bị lạnh nhạt đau đớn co rút, khiến Norris càng thêm khó ở.
Ngải Ni Khả vì sao đôt nhiên rời đi? Bởi vì mình hút máu của hắn sao? Thế nhưng trước kia hắn đều rất thích để mình ăn a, vì sao đột nhiên lại không muốn nữa? Cái đó và tình yêu, đồ ăn linh tinh vài ngày trước Ngải Ni Khả nói có quan hệ không?
Còn có, hắn nói nhiều như vậy đến tột cùng muốn giải thích ý tứ gì? Norris khổ não suy tư, nhưng không cách nào tìm ra đáp án.