Nghe thế, Cái Chí Huy cảm thấy tiếng chuông địa ngục rung bên tai.
Anh cảm thấy mình cùng Phó Suất
đã đủ trình đi đóng phim rồi, nếu có gì khác biệt thì chính là hai người vẫn còn sống.
Phim kinh dị chẳng phải cũng diễn như vậy sao? Trong phòng tắm, ai đó đem xác người cắt ra băm nhỏ, sau đó dùng nước sôi rửa sạch vết máu.
Tưởng tượng như vậy, mắt Cái Chí Huy cố trừng to, vẻ mặt đề phòng nhìn Phó Suất.
Phó Suất hứng chí bừng bừng kéo Cái Chí Huy, dùng khăn tắm bọc kín anh.
Cái Chí Huy tinh mắt còn nhìn thấy họ Phó tiện tay cầm con dao cạo trên kệ.
Xong xuôi, Phó Suất lôi anh sang phòng cách vách, hóa ra đó là phòng vẽ của Phó Suất, bên trong treo đầy các tác phẩm lớn nhỏ của hắn.
Trong đó bắt mắt nhất là bức tranh treo chính giữa, Cái Chí Huy phát hiện ra cậu bé đứng giữa lòng sông trong bức tranh lớn lên đặc biệt giống mình.
Phó Suất thấy anh chú ý tới bức tranh, liền đắc ý.
“Thế nào? Đây là bức tranh tôi vẽ hồi trung học, chỉ là tình cờ vẽ được lão gia anh”
Nghe vậy, tiểu Cái hoang mang. Phó Suất cười toét miệng nói tiếp “Lúc ấy anh chạy xe như bay, trồng cây chuối giữa lòng sông, để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi. Anh nói xem hai chúng ta có phải có duyên phận
đặc biệt không”
Hóa ra nghiệt duyên là ở chỗ này. Cái Chí Huy đương nhiên nhớ rõ chuyện năm đó, lúc ấy miệng hôn đất trước, sững sờ tạm biệt một cái răng hàm còn tráng niên, sau này gặp được cô bạn gái nha sỹ mới nhổ được hết chân răng, trồng được cái răng giả.
Lúc ấy Phó Suất lại hào hứng sáng tác một bộ sưu tập, đều lấy Cái Chí Huy làm hình mẫu.
Cuối cùng Phó Suất ôm Cái Chí Huy dựa vào tường, trước mặt là tấm gương lớn, cắn tai tiểu Cái nói “Biết cái gì gọi là nghệ thuật hành vi không?”
Đồng chí Cái đương nhiên biết “Biết chứ, không phải là chui từ cái bụng đầm đìa máu me của con trâu chết, thì chính là cởi truồng đứng trên quảng trường. Dù sao làm những chuyện con người bình thường không làm đều mẹ nó gọi là nghệ thuật.”
Phó Suất lần nữa xác minh chân lý này, nghe câu trả lời của Cái Chí Huy, lão gia đây quyết định hôm nay phải chơi nghệ thuật hành vi một lần.
Đồng chí Cái chưa kịp cân nhắc xong, cái khăn trên người đã bị túm mất, cạch một tiếng hai tay bị bẻ ra sau lưng.
Phó Suất đặt anh lên chiếc ghế dựa trước gương, tay phải lăm le con dao cạo sắc bén.
Cái Chí Huy sợ tới mức
“ Ngao …” một tiếng thét thảm, phản xạ nhắm mắt lại.
Trực giác thấy lành lạnh, mở mắt xem xét, hóa ra Phó Suất đem đám lôиɠ ʍυ đen nhánh của anh cạo sạch.
“Cậu… sao cậu làm vậy?” Cái Chí Huy muốn động tay động chân, lại sợ Phó Suất sơ suất thiến mình, chỉ có thế tiếp tục bất động.
“Làm sạch cái này, đã sớm muốn cạo lông cho anh, nhan sắc của tiểu Huy Huy thật xinh đẹp, đáng tiếc lại bị lông che mất.”
Phó Suất không làm thợ cắt tóc thật lãng phí, thuần thục cạo cho hai chân tiểu Cái trắng hồng.
Bị một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền hưng phấn, “tiểu Huy” không có lông mao che chở, giống hệt một chú gà con mới ấp, run run bất lực.
Phó Suất nhịn không được hôn nó một cái, sau đó lấy một chiếc dây nhỏ đem buộc phần gốc lại.
“ Hành vi nghệ thuật này gọi là “Sự dày vò của du͙© vọиɠ” đi”
Cái Chí Huy không có tới nổi một hột tế bào nghệ thuật, đại sát phong cảnh tương cho một câu “Tên cái mẹ mày, nhanh nhanh cởi trói cho ông”
Phó Suất ghìm ghìm dây thừng trong tay nói “ Tiểu Huy à, sao lần nào anh cũng không ngoan thế, cái thư tố giác anh viết, tôi coi như anh làm nũng với tôi, nhưng cùng thằng khác câu kết làm bậy thì khó rồi, anh phải chịu phạt nha.”
Kế tiếp chính là màn dày vò của đầu lưỡi, đem vật bị ghìm giữa hai chân kia biến thành màu đỏ tím cũng không chịu buông tay.
Cuối cùng Cái Chí Huy khóc ra tiếng “Anh, em xin anh, anh giúp em cởi trói đi”
Phó Suất nhả vật yếu đuối trong miệng ra nói “Nói, nói anh yêu đàn ông, thích bị đàn ông đè”
Cái Chí Huy nắm chặt tay lại nhẫn nhịn, cảm giác phía dưới cũng trướng đau muốn nổ tung.
“Tôi… Tôi yêu đàn ông… Thích bị đàn ông đè”
Lời này rõ ràng làm Phó Suất sung sướиɠ, cởi dây thừng xuống, một khắc này, bụng dưới Cái Chí Huy run rẩy dồn dập, phun bạch dịch lên mặt Phó Suất.
Chờ Cái Chí Huy cũng giúp Phó Suất mυ'ŧ mát xong, cơ thể rũ rượi của anh được hắn ôm về
phòng ngủ nghỉ ngơi.
Có lẽ vất vả một đêm, chỉ lát sau Phó Suất
đã ngủ.
Cái Chí Huy không ngủ, tuy mỗi tế bào đều hò hét ầm ĩ muốn nghỉ ngơi, anh vẫn cố chống đỡ chờ Phó Suất ngủ say.
Anh cẩn cẩn thận thận từ trên giường bò xuống, đi tới phòng tranh sát vách.
Trên thảm đỏ loang lỗ vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng, còng tay bị vứt một bên, còn có không ít bức tranh kí©ɧ ŧɧí©ɧ con mắt Cái Chí Huy.
Anh vĩnh viễn không thể giống Phó Suất không biết kiêng nể gì hết. Liệu anh có thể dùng cả số mệnh để trả thù không?
Làm việc
ấy phải trả một cái giá quá lớn, phải có sự ngông cuồng, phải có chí khí, phải có tâm huyết.
Cái Chí Huy anh không có mong ước gì cao sang. Tâm nguyện lớn đời này là mua nhà cưới vợ, sớm chút chuyển nghề rồi đón cha mẹ vào nội thành sống chung. Phó Suất chẳng phải quá hiểu anh nên mới có thể an tâm mà ngủ như vậy.
Nhưng
những điều này không thể cản Cái Chí Huy hướng tới nghệ thuật. Anh nhặt con dao cạo dưới đất, hung hăng chém nát mấy bức tranh.
Sau đó tìm thấy cây kéo, quay về phòng ngủ, anh rón ra rón ren cắt trụi một bên tóc của Phó Suất.
Cái này gọi là có đi có lại, bên dưới của anh không có lông mao thì trên mặt họ Phó cũng đừng hòng có nổi một cọng tóc, mọi người cùng nhau mát mẻ a mát mẻ.
Cuối cùng Cái Chí Huy cũng cảm thấy trong lòng sáng sủa lên rất nhiều, anh lấy một chiếc bút vẽ dính sơn đỏ, trên vách tường trắng ghi “Sự dày vò sau khi phản kháng”
Vứt bút vẽ xuống, Cái Chí Huy mặc quần áo tử tế, lấy 600 đồng trong ví Phó Suất, vụиɠ ŧяộʍ chốn chạy.
Ra khỏi tiểu khu, Cái Chí Huy ngồi taxi về doanh trại, việc đâu tiên anh làm chính là tìm trạm trưởng, chủ động yêu cầu đi công tác Xích Phong ở Mông Cổ.
Mọi người nghe thấy chữ Xích Phong còn sợ tránh không kịp, cái chỗ kia ngoại trừ cát vàng đầy trời chả còn cái gì khác, ra ngoài làm việc mà mở mồm nói chuyện thể nào cũng ăn
được nửa cân cát, cuộc sống cực kỳ gian khổ.
Mỗi lần đổi quân, danh sách toàn những kẻ không may, không phải phạm sai lầm lớn thì chính là gà con không có tý quan hệ nào. Chủ động xin đi gϊếŧ giặc như Cái Chí Huy mười năm cũng không xuất hiện một mống.
Cũng chẳng trách miệng trạm trưởng há to có thể nuốt vừa quả trứng đà điểu.
“Tiểu Cái cậu bị ấm đầu à? Tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt đi”
Cái Chí Huy im lặng cảm nhận trận gió mát ở đũng quần, ngữ khí kiên quyết nói “ Trạm trưởng, nếu chú không phê chuẩn, cháu sẽ đi xin sư bộ, tới khi nào lãnh đạo đồng ý mới thôi”
Thế thì còn nói gì được nữa, thật phí lòng tốt của trạm trưởng.
“Nếu cậu chủ động yêu cầu, tôi cũng không thể xem nhẹ sự tích cực của cậu, như vậy đi, quân nhân trao đổi định chiều nay xuất phát. Trước tiên cậu cứ theo bọn họ đã, sau đó tôi mới xin thêm suất bổ sung với cấp trên.”
Cái này thỏa mãn tâm ý Cái Chí Huy, anh chào trạm trưởng theo nghi thức quân đội, xoay người đi.
Lúc ngồi trên tàu tới Xích Phong, Cái Chí Huy mới bình tĩnh lại.
Tới khi cửa khoang bị người ta gõ thùng thùng, anh phản xạ giật thót một cái.
Anh không khỏi nhớ tới lần đi công tác trước, lúc ấy Phó Suất như u linh xuất hiện trong khoang tàu.
Lần này ngoài cửa là ai?