Đúng lúc Phó Hồng Quân tỉnh lại, quay đầu thấy anh trai y đang gặm miệng người ta, bèn xông lên “Anh, anh cũng thật phong lưu, vừa rồi suýt ngã thành bánh thịt, ngủ một giấc lại phơi phới ngay”
Cái Chí Huy nghe vậy đẩy mạnh Phó Suất ra, quẹt mỏ nói “Giờ ông là ân nhân cứu mạng cậu, giữ chút thể diện đi đừng làm ông mất mặt với mọi người”
Nếu là thường ngày, Phó Suất nhất định sẽ trêu chọc tiểu Cái một phen, nhưng hôm nay nghe Cái Chí Huy nói xong hắn chỉ cười dung túng, xoay người ngồi xuống hàng ghế trước.
Phó Hồng Quân không được anh mình hưởng ứng, bèn quay tứ phía kiếm Hiểu Bảo.
Phát hiện Hiểu Bảo đang nghỉ ngơi dưới gốc cây bèn liếʍ mép xoay lưng đi chọc ghẹo giai nhà lành.
Nhìn Hiểu Bảo cố ý phớt lờ y, y lại muốn học đòi theo anh trai mình, hôn môi Hiểu Bảo.
Cái Chí Huy với Phó Suất đứng khá xa, đều đang chăm chú theo dõi, chỉ thấy Hồng Quân ôm đầu Hiểu Bảo cố kéo lại gần, một phút sau thấy Hồng Quân hét thảm một tiếng, nhảy dựng lên
Cái Chí Huy không cần nhìn cũng đoán được tám chín phần, chắc chắn là Hiểu Bảo cắn y.
Xem ra hai ngày nay em giai Hồng Quân này ăn thịt quen miệng rồi, đem những gì viết trên vách núi ném lên chín tầng mây. Hiện giờ con lừa nhỏ đã cởi được xiềng xích, sao có thể cho Hồng Quân kia chà đạp.
“Không khéo em cậu mất lưỡi rồi, sao cậu không ra xem thế nào?” Cái Chí Huy nhìn bộ dạng không liên quan của Phó Suất hỏi.
“Nó không có bản lĩnh thì không nên ôm loại hàng cứng ngắc ấy, tôi không rảnh giúp nó chùi đít”
Phát hiện Cái Chí Huy lộ ra thần sắc “cậu sao có thể vậy?”, đồng chí Phó bèn sâu xa bổ xung một câu ‘ Nếu là anh, tôi nhất định sẽ quan tâm”
Tiểu Cái xem như nhìn thấu vị này, chính là thân tình đạm bạc.
Phó Hồng Quân kia rõ ràng sùng bái anh mình chết đi được, theo lời Phó Suất nói, không chừng thằng nhóc kia chơi đàn ông cũng là học theo anh trai. Nhưng người anh này lại không hoan nghênh em của hắn, thậm chí ôm tâm tư chế điễu ngồi xem đừa em ngốc bị chê cười.
Tuy nhiên sau khi cân nhắc lại lời Phó Suất, anh vẫn không hiểu hắn vừa ý mình ở điểm nào “Không lẽ do tôi nhu nhược quá nên được lão nhân gia ngài yêu thích?”
Phó Suât nở nụ cười “Anh thật sự muốn nghe à?”
Cái Chí Huy nghiêm túc gật đầu, cho dù anh là hoa tàn ngọc nát vẫn muốn chết một cách rõ ràng.
“ Tôi luôn cho rằng, tính cách quyết định vận mệnh. Anh cùng Cao Hiểu Bảo kia đều là trẻ nông thôn, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt. Ngay chuyện trên vách núi, nếu lúc đó đổi lại là Hồng Quân cùng Cao Hiểu Bảo, tôi tin chắc thằng nhóc đó sẽ không cứu Hồng Quân, có đẩy thêm một phát nữa không còn khó nói.
Anh ý mà, chỉ được cái khôn vặt thôi, có cơ hội chiếm chút lợi nhỏ thì không bỏ qua, nhưng làm việc lớn lại hay dao động, không đủ ác độc, đời này trừ khi gặp được quý nhân, bằng không chẳng có tiền đồ gì, nắm được yếu điểm của anh, có thể chơi anh cả đời”
Lời này quả thực là công kích quá đáng, Cái Chí Huy tức tới run rẩy că người, chính vì anh quá dễ mềm lòng mới khiến cho người ta ăn quen miệng, đầu năm nay thằng đàn ông nào cũng ngứa đòn hả?
Cái Chí Huy bắt đầu nâng sỹ khí, cho Phó Suất biết xương anh cứng rắn thế nào.
“Nhưng mà…” Phó Suất xoay chuyển “ Mạng anh coi như tốt, cuối cùng cũng gặp được quý nhân. Phó Suất tôi ân oán rõ ràng. Anh cứu tôi lần này, tôi nhất định sẽ trả lại ân tình cho anh. Đợi sau khi trở về tôi sẽ tìm người giúp anh nâng quân hàm, cấp nhà
cũng không thành vấn đề.”
Hai mắt Cái Chí Huy sáng rực lên. Lần này chính phủ phân đất cho sư đoàn, lãnh đạo sư bộ quyết định xây vài dãy nhà, sau đó tính giá bằng nửa giá thị trường bán cho những cán bộ lập gia đình.
Nhưng sói nhiều thịt ít, tùy theo cấp bậc mới được cấp nhà. Nếu anh có thể tranh một suất nhà, sau đó dẫn bạn gái nha sĩ đi kết hôn, nhà không mất tiền mua là phải khác.
Vấn đề nan giải về nhà cửa cuối cùng cũng được giải quyết.
Cái Chí Huy không nén được vui mừng lộ rõ trên nét mặt, anh chợt nhớ tới bộ dạng “uy hϊếp” của Phó Suất, bỗng sinh lòng cảnh giác.
“Tôi cảm ơn tấm lòng của cậu trước, nhưng tôi là một anh lính nông thôn, hai bàn tay trắng, người khác giúp tôi, tôi lại không có gì đáp trả. Giúp tôi là giúp không công đó”
Phó Suất chớp đôi mắt to y hệt em họ hắn nói “Tôi giúp anh là hoàn toàn tự nguyện, anh không cần áy náy”
Cái Chí Huy phân vân, dù sao giờ anh cũng chẳng còn gì cho Phó Suất lưu luyến, Phó Suất hắn cảm kích ơn cứu mạng của anh nên trợ giúp anh thôi, vì thế không cần khách khí.
Nếu không cho người ta báo ân thì thật không có đạo đức!
Đến lúc ấy mà Phó Suất còn thấy không đủ công bằng, cùng lắm anh lại cho hắn đè thêm vài
buổi tối, dù sao lợn chết không sợ nước sôi, nhịn vài tối đổi được một
căn nhà vẫn mẹ nó lời chán
Ý thức nông dân cá thể của đồng chí Cái vẫn chiếm thượng phong vì thế đã đem quan điểm “tính cách quyết định vận mênh” của Phó Suất quẳng ra sau đầu.
Phó Suất ở một bên dùng ánh mắt an ủi da thịt lộ ra của Cái Chí Huy, hưởng thụ vẻ mặt rõ ràng mừng rỡ nhưng cố làm ra vẻ thâm trầm của anh, càng nhìn càng thấy hấp dẫn, muốn đặt người đàn ông này dưới thân hung hăng làm, cho dù hắn luôn cảnh cáo nhưng anh hết lần này tới lần khác tự nhảy vào, vậy hắn cũng không khách khí nữa.
Nếu không cho người ta nhảy vào thì thật không có đạo đức!
Trong xe không khí dần dần hòa hợp, bên ngoài xe sắp máu chảy thành sông.