Cả chặng đường còn lại đồng chí Cái không thèm để ý Hiểu Bảo nữa. Đứa trẻ kia cũng thật biết cách làm cho người ta khó chịu, chỉ cần chạm phải ánh mắt của Cái Chí Huy là cậu ta lập tức chìa ra bộ mặt ý vị thâm trường, sắc mặt mười phần đùa cợt.
Cái Chí Huy có chút hốt hoảng. Hiểu Bảo này nhập ngũ sẽ vào một trong bốn sư đoàn, ngày ngày nhàm chán, rảnh rỗi lại buôn dưa lê, lâu dần sẽ dưỡng được thói luyên thuyên. Tới lúc đó Cao Hiểu Bảo theo dòng đời xô đẩy kể lể linh tinh vậy thi kiếp sống của anh trong quân lữ sẽ ra sao đây.
Nếu không để xe lao xuống vực, mọi chuyện đều xong xuôi!
Cái Chí Huy bỗng lý giải được hành động vừa rồi của Cao Hiểu Bảo, con người a, khi bị dồn tới chân tường đều muốn liều mạng
Đột nhiên, xe lắc mạnh, sau đó của sổ thủy tinh đều bị không ít đất đá đập mạnh vào.
Phó Hồng Quân vội đạp phanh, xe dừng đột ngột kéo lê một đoạn, bánh xe ma sát với mặt đường tóe lửa. Hai hàm răng Cái Chí Huy nghiến vào nhau.
“Mọi người đừng nhúc nhích. Là động đất!” Phó Suất bỗng hô to.
Ngay sau tiếng la của hắn, một khối đất đá to ầm ầm lao xuống đập bể mui xe.
Nhiều chiếc xe xung quanh hệt như những chiếc xe đồ chơi, hoặc bị đập nát hoặc ra sức tháo chạy.
Bốn người bọn họ coi như không may, xe vừa tới khúc ngoặt, thân xe treo ngoài vách đá, mà tảng đá kia ngược lại thành vật cứu mạng làm chiếc xe ổn định giữa không trung.
Lúc này mặt đất cũng chậm rãi hồi phục, bốn người trong xe đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nhúc nhích nửa phân. Phải biết rằng cho dù đánh một phát rắm cũng có thể làm xe rơi xuống.
“ Đệt mẹ nó, anh, làm sao giờ?”
Phó Suất nghiêm mặt, móc điện thoại chuẩn bị gọi cứu viện, lại phát hiện điện thoại không có tín hiệu, những người còn lại đều không mang di động theo.
Xem ra chỉ còn cách ngồi chờ người đi đường phát hiện ra bọn họ.
“Mọi người đừng hốt hoảng, vừa rồi động đất không nhẹ chắc chắn cấp trên sẽ phái người tới kiểm tra tình hình giao thông. Chúng ta đừng cử động, lẳng lặng chờ thôi”
Phó Suất bình thường cà lơ phất phơ, đến lúc mấu chốt so với em trai thổ phỉ kia hữu dụng hơn nhiều,gan dạ sáng suốt.
Tuy nhiên hắn nói như vậy chỉ muốn an ủi em trai hắn thôi, anh thầm nghĩ lúc này chỉ cần một dư chấn nhỏ thôi, không cẩn thận cả đám sẽ dắt díu nhau thăm quan đáy vực.
Anh tận lực ổn định thân thể, chỉ dám đưa cổ dò xét tình trạng những người còn lại.
Bỗng nhiên, trái tim anh vọt lên cổ họng.
Hóa ra vị trí của Hiểu Bảo là may mắn nhất, bởi vì xe chém xéo ra ngoài, mà Hiểu Bảo lại ngồi đằng trước, cho nên cậu ta chỉ cần mở cửa xe là có thể nhảy ra đường lớn.Ba vị còn lại có thể ôm xe cùng ngặm gà ăn chuối.
Ông trời ơi, ông không nên thiên vị đứa nhỏ này như thế! Cái này có thể coi là đúng ý của anh hay không.
Hiểu Bảo hình như cũng phát hiện ra điều này, ánh mắt chuyển động từ cửa xe ra đường lớn.
Cái Chí Huy vội vã nói “Phó Hồng Quân mau đỡ Cao Hiểu Bảo”
Phó Hồng Quân không rõ nhưng theo phản xạ tự nhiên bắt lấy cổ tay Cao Hiểu Bảo.
Chỉ một phút sau, hai anh em họ liền hiểu được
ý của Cái Chí Huy.
“Mẹ kiếp, mày định chạy một mình à? Không có cửa đâu! Ông vặn gẫy tay mày”
Trong tay Cái Chí Huy không có pháo cối, nếu không anh cho mồi lửa nổ nát đầu thằng đần này. Thằng nhãi Cao Hiểu Bảo này tình tình bướng bỉnh, càng ép nó càng hỏng. Phó Hồng Quân nói vậy không phải đổ dầu vào lửa sao?
Qủa nhiên, Hiểu Bảo trợn mắt nói “Vặn đi! Có tin tao nhảy một phát ra ngoài cho cả đám chúng mày ngã chết không”
Cái Chí Huy vội vàng cao giọng ‘Hiểu Bảo à, anh biết cậu hận bọn họ, nhưng nói cho cùng anh cũng giúp cậu mà! Chúng ta không thèm chấp. Toi mạng cùng bọn họ không đáng. Anh còn muốn về uống rượu với cha cậu nha”
Cái đồng chí nịnh nọt, âm thầm dùng ngón tay chọt chọt lên người Phó Suất.
Phó Suất chậm chãi mở miệng “Hồng Quân, cậu ngậm miệng lại. Cao Hiểu Bảo, cậu không nên manh động, tin tưởng tôi, không lâu nữa sẽ có người tới cứu chúng ta, đúng là lúc trước Hồng Quân có lỗi với cậu, nếu như thoát được một kiếp này, tôi thay mặt nó đền bu tổn thất tinh thần cho cậu”
Cái Chí Huy lập tức chớp thời cơ nói tiếp “Bao nhiêu? Ít thì đừng mở mồm”
Phó Suất liếc anh nói “100 vạn”
“Nói miệng không có bằng chứng, lập chứng từ” Cái Chí Huy vội vàng lấy giấy bút trong người đưa cho Phó Suất.
Phó Suất cũng không do dự liền viết giấy nợ.
Hiểu Bảo vẫn không chịu “Ai thèm tý tiền dơ bẩn ấy. Em anh làm ra chuyện đáng bị xử bắn, 100 vạn mà muốn chấm dứt à”
Hiện tại trong mắt đồng chí Cái, Hiểu Bảo chính là thượng đế, thượng đế trừng mắt, anh lập tức phụ họa “Đúng, tiền có thể giải quyết được ư? Cậu viết tội trạng của em mình luôn đi, nếu sau này còn quấn lấy Hiểu Bảo, vậy chúng ta có thể lôi nhau ra tòa”
Phó Hồng Quân nghe thế, tức đến trán đầy gân xanh, nhưng tiểu bá vương này ngược lại sợ anh trai, bảo y câm miệng là một câu cũng không dám hó hé.
Nhưng khi Cái Chí Huy đưa giấy qua, y lại không chịu cầm.
Phó Suất nhíu mày nói “Hồng Quân, anh ghi hộ cậu”
Phó Suất dùng từ đủ ngoan độc, bao nhiêu tội danh của em hắn
đều bị vạch ra hết.
Cái Chí Huy hai tay dâng tờ giấy cho Hiểu Bảo, còn tấm tắc “Cậu xem, từ nay không bị bọn họ uy hϊếp nữa, còn có tiền, 100 vạn nha, đủ cưới 10 cô vợ”
Hiểu Bảo nhận giấy, cúi đầu nghĩ nghĩ mới nói “Được, tôi không động. Nhưng không phải vì tiền, Cái Chí Huy, anh không giống bọn họ, tôi, Cao Hiểu Bảo sẽ không hại người tốt”
Kế tiếp trong xe vô cùng tĩnh lặng, thỉnh thoảng có hòn đá từ sườn núi lăn xuống gõ vào thành xe làm cho lòng người cũng nảy lên theo.
Tuy đạt được thỏa thuận, nhưng Phó Hồng Quân vẫn khẩn trương nắm chặt tay Cao Hiểu Bảo. Đồng chí Cái sau khi thuyết phục được Hiểu Bảo liền vô lực dựa vào lưng ghế, vừa dựa vào đã sợ xe mất trọng tâm, lại cứng người liều mạng đổ về phía trước.
Cả xe chỉ có Phó Suất là thoải mái nhất, còn giơ camera lên chụp ảnh Cái Chí Huy.
Cái Chí Huy chỉ muốn giơ chân cho hắn mấy đạp “Có gì hay đâu mà ngài còn chụp lên chụp xuống”
Phó Suất hướng về phía anh mỉm cười “Nhỡ may ngã chết, tôi cũng phải lưu lại kỷ niệm chứ, kiếp sau lại tới tìm anh”
Cái Chí Huy nghĩ ngợi nói “Cậu cũng phải viết cho tôi cái chứng từ, từ nay về sau không được dính lấy tôi, mặt khác còn phải cho tôi 10 vạn nếu không tôi cũng mở cửa xe nhảy xuống”