Hôn Nhân Mạc Danh Kì Diệu

Quyển 1 - Chương 4

Hoắc Trọng Cẩm cố ý đem tiết tấu thả chậm. Anh đang chờ đợi Tương Duyệt kêu dừng, thế nhưng ngoài ý muốn là, anh từ đầu tới đuôi đều không đợi được lời cự tuyệt của đối phương.

Khi bị ôm lấy, thiếu niên có hơi bối rối, tựa hồ là lần đầu tiên bị đối đãi như vậy, nhưng lại nắm thật chặt bờ vai của anh, Hoắc Trọng Cẩm không biết tâm tình của mình đến tột cùng nên hình dung như thế nào, có thể nói là ngũ vị tạp trần, anh cũng không phải chưa từng có ý nghĩ này đối với Tương Duyệt, bất quá ngẫm lại cũng chỉ là nghĩ mà thôi, chưa từng tưởng tượng ra sẽ có một ngày lại chân chính phát sinh chuyện này.

Sau khi lên lầu, bước vào phòng mình, Hoắc Trọng Cẩm hơi hơi khom lưng, đem Tương Duyệt đặt lên trên chiếc giường mềm mại. Hai người trầm mặc nhìn nhau, Hoắc Trọng Cẩm ẩn ẩn có chút hối hận, tựa hồ không nên đón nhận lời mời của đối phương, Tương Duyệt thấy thế nào cũng là đang cậy mạnh, thế nhưng anh không nhận cũng không được, mời gọi kiểu này đối với anh cũng không phải không có lực hấp dẫn, bằng không anh nhất định sẽ không thèm suy xét cảm xúc của đối phương mà thẳng thừng cự tuyệt ngay.

_Anh…dạy tôi đi. – Tương Duyệt cuối cùng mở miệng, rụt rè nói.

Loại lời kịch này nghĩ thế nào cũng không nên nói ra vào lúc này. Nhưng chết là, lời kịch không thích hợp đó cư nhiên lại khiến anh bắt đầu hưng phấn. Hoắc Trọng Cẩm áp chế tâm tình vi diệu của mình, thoáng cúi đầu, từ động tác Tương Duyệt dùng môi đυ.ng chạm môi anh, xem ra đối phương cũng không quen thuộc loại chuyện này, nếu anh không tính toán từ chối, cũng chỉ có thể đem động tác thả chậm, cố ý cho đối phương cơ hội kêu dừng.

Anh dừng một chút, dùng tốc độ thong thả nhất của mình tới gần đối phương, nhưng Tương Duyệt hoàn toàn không có ý tứ chạy trốn, mặc kệ là do muốn được an ủi, hay chỉ là đơn thuần cam chịu, đối phương thoạt nhìn hình như đã hạ quyết tâm, khi hai đôi môi chạm vào nhau, Hoắc Trọng Cẩm không cần nghĩ ngợi vươn đầu lưỡi ra, Tương Duyệt kêu lên một chút giống như hoảng sợ, nhưng sau đó lại thuận theo anh, đón ý nói hùa.

Đầu lưỡi mềm mại ngốc ngốc liếʍ láp anh, động tác của đối phương y hệt một con mèo nhỏ, vừa giống như kí©ɧ ŧìиɧ, lại vừa giống như đang tìm kiếm an ủi. Hoắc Trọng Cẩm vừa hôn vừa nghĩ, một bên thuận tay ôm lấy đối phương, một bàn tay theo vạt áo tiến vào, vuốt ve làn da non mịn của thiếu niên. Tương Duyệt có lẽ là lần đầu bị đối đãi như vậy, mặt đỏ tai hồng, phảng phất như đang ngại ngùng, nhưng lại thủy chung không hề nói ra lời cự tuyệt.

Tương Duyệt trong veo như nước sông vậy, bất cứ khía cạnh nào cũng đều vô cùng đơn thuần, nếu dùng cách khác để hình dung có thể nói là chỉ cần liếc mắt một cái liền biết dưới đáy sông có gì, đơn giản đến mức khiến người ta giật mình; Hoắc Trọng Cẩm thậm chí không cần hao phí tâm tư nghiền ngẫm, cảm xúc của đối phương ở trước mặt anh căn bản không thể che giấu được.

Hoắc Trọng Cẩm vuốt ve như có như không, niết nhéo điểm nhỏ bé nổi lên trên ngực đối phương, Tương Duyệt giống như mèo bị giẫm phải đuôi, trong nháy mắt liền phát ra tiếng kêu kinh ngạc. Chẳng qua, tiếng kêu đó cũng không hoàn toàn chỉ có kinh ngạc, mà còn có một loại ái muội khó có thể hình dung.

Tương Duyệt thích bị đυ.ng chạm như vậy. Sau khi Hoắc Trọng Cẩm xác nhận chuyện này, động tác trên ngón tay càng ngày càng mạnh bạo, thiếu niên hơi hơi kinh hoảng, những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng vang lên trong phòng ngủ, tăng thêm vài phần liêu nhân ý vị.

Một lát sau, Hoắc Trọng Cẩm cởϊ áσ đối phương, tâm tình nhất thời trở nên phức tạp.

Mặc dù đã sớm biết ngoại hình của Tương Duyệt vốn chính là loại mình thích, nhưng anh không hề nghĩ rằng thân thể của đối phương lại phù hợp với sở thích của mình đến thế…L*иg ngực trắng nõn đơn bạc, đầu nhũ nhan sắc đạm nhạt bị anh xoa nắn qua lại hơi hơi sưng lên, biến thành phiếm hồng. Tương Duyệt hiển nhiên không quen với loại phương thức đùa bỡn này, nhưng cái gì cũng không nói, thậm chí không hề biểu hiện ra chút trốn tránh nào, chỉ là sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt ẩn nhẫn.

Rất nhanh sau đó, Hoắc Trọng Cẩm liền nhận ra đối phương có phản ứng. Nếu nói trước đó anh còn có vài phần chần chờ, thì hiện tại đã không còn chút do dự nào. Tương Duyệt cũng không phải không có cảm giác, huống hồ là do đối phương mời gọi anh trước, cho dù biết rõ lời mời đó xuất phát từ một phút xúc động nhất thời, Hoắc Trọng Cẩm cũng đã đánh mất suy nghĩ dừng lại. Đến lúc này, vài ý niệm dư thừa kia đã không còn quan trọng, sự thật là thân thể Tương Duyệt vô cùng hấp dẫn đối với Hoắc Trọng Cẩm, mà đối phương còn chủ động mời gọi anh, anh căn bản không cần thiết phải từ chối. Tính đến chuyện sau này, nếu có ai trong hai người bọn họ cảm thấy hối hận, thì cũng là vấn đề mà người đó phải tự mình gánh vác.

Hoắc Trọng Cẩm vươn tay cởi đi qυầи ɭóŧ của đối phương, khi cầm lấy tính khí nọ, Tương Duyệt rõ ràng run run, không biết là do khẩn trương hay do thoải mái, nhưng trong lòng bàn tay Hoắc Trọng Cẩm lại rõ ràng cảm nhận được một tia ướŧ áŧ, anh không khỏi cúi đầu, ghé vào tai đối phương trêu chọc nói: “Cậu làm ướt tay tôi.”

Cả người Tương Duyệt cứng đờ, khuôn mặt càng ngày càng ửng đỏ, chân tay luống cuống; Nhìn thấy bộ dạng này của đối phương, Hoắc Trọng Cẩm chỉ cảm thấy hạ thân của mình càng thêm trướng đau, anh nghĩ nghĩ, tạm thời buông lỏng tay ra. Tương Duyệt ngưng mắt nhìn anh, Hoắc Trọng Cẩm bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình, không chút do dự, cũng không có chút xấu hổ nào, Tương Duyệt hình như ngây ngẩn cả người, thế nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi thân thể trần trụi của anh.

Từ ánh mắt của đối phương, Hoắc Trọng Cẩm có thể xác định, Tương Duyệt quả thật là thích đàn ông, cho dù không hề có cảm tình với đối tượng trước mặt, thế nhưng ánh mắt giằng co của Tương Duyệt lại đang lặng lẽ biểu đạt thưởng thức đối với thân hình của anh. Hoắc Trọng Cẩm mơ hồ có chút tự đắc, nhưng rất nhanh lại ý thức được loại cảm xúc này quá mức dư thừa. Anh cởi nốt mảnh vải cuối cùng trên người, ánh mắt Tương Duyệt chặt chẽ theo dõi nửa người dưới của anh, khuôn mặt đỏ ửng tựa như được pha thêm thuốc màu càng ngày càng đậm lên.

Hoắc Trọng Cẩm không để cho đối phương có nhiều thời gian ngẩn người, nhấc tay một cái liền đem Tương Duyệt ấn ngã xuống giường, đối phương có chút giật mình, nhưng không hề cự tuyết, Hoắc Trọng Cẩm cầm lấy tính khí của mình kề sát vào tính khí đối phương, mới chỉ ma sát vài cái, Tương Duyệt đã không kiềm chế được bật ra tiếng rêи ɾỉ.

_Không thích? – Hoắc Trọng Cẩm hỏi.

Tương Duyệt lắc lắc đầu, tựa hồ đang chịu đựng quẫn bách, nhưng vẫn mở miệng nói: “Thật kỳ quái…”

Không biết vì cái gì, Hoắc Trọng Cẩm hoàn toàn có thể lý giải được ý tứ của đối phương, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, câu nói kia cũng không phải có ý muốn kháng cự.

Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếp tục động tác lúc trước, tính khí cứng rắn ma sát lẫn nhau, hạ thân của Tương Duyệt hiển nhiên mới chỉ phát dục được một nửa, kích thước không tính là lớn, màu sắc đạm nhạt, xúc cảm non mịn, mới chỉ bị cọ xát vài cái, phía trước liền tràn ra một ít dịch thể trong suốt, thậm chí dính sang cả tính khí của anh. Tương Duyệt hiển nhiên vì thế mà cảm thấy quẫn bách, muốn dùng tay che lại, thế nhưng tay mới che được một nửa liền bị Hoắc Trọng Cẩm ngăn lại.

_Cậu thẹn thùng cái gì? – Anh không nể mặt hỏi – Đây không phải như cậu muốn sao?

Những lời này của Hoắc Trọng Cẩm có chút ý tứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Tương Duyệt ngẩn ra, đành để tay sang một bên, nhưng rõ ràng vẫn còn để ý, Hoắc Trọng Cẩm kề sát bên tai đối phương, thấp giọng nói: “Thả lỏng một chút, không cần chịu đựng.”

Tương Duyệt tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng cũng tương đối thuận theo, khi anh vừa nói xong câu đó, chỉ một lúc sau, tính khí của Tương Duyệt vì bị ma sát qua lại mà bắt đầu run rẩy bắn tinh, từng mảnh bạch trọc bắn ra, rơi lên vùng bụng bẳng phằng của thiếu niên, Tương Duyệt cấp bách thở hổn hển, thân thể sau vài phút căng thẳng ngắn ngủi cũng bắt đầu trầm tĩnh lại.

Dù sao cũng là lần đầu tiên, trước hết giúp đối phương phát tiết một lần sẽ thuận lợi hơn chút ít. Hoắc Trọng Cẩm thầm nghĩ như thế, sự thật cũng chứng minh suy nghĩ này của anh vô cùng chính xác. Tương Duyệt hai má ửng đỏ nằm ở trên giường, tuy rằng vẫn thở hổn hển như cũ, nhưng vẻ mặt đã không còn cứng ngắc căng thẳng nữa, cậu giống như vừa vượt qua ranh giới, liền bắt đầu trở nên trấn định.

Hoắc Trọng Cẩm mở ngăn kéo đầu giường lấy ra thuốc bôi trơn, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, mở miệng nói: “Về sau cùng người khác làm, đừng dùng thuốc bôi trơn kí©ɧ ɖụ©.”

Tương Duyệt ngẩn người, theo bản năng hỏi: “Tại sao?”

“Nếu dùng thuốc bôi trơn kí©ɧ ɖụ©, bảo hiểm khả năng sẽ bị rách” Hoắc Trọng Cẩm thản nhiên đáp, “Bất quá nếu cậu muốn chơi thử, chuyện đó cũng không quan trọng.”

Tương Duyệt lúc này lại không hề lộ ra vẻ mặt xấu hổ, chẳng qua biểu tình của cậu nhìn thế nào cũng thấy có vẻ cổ quái.

“Sao thế?” – Hoắc Trọng Cẩm có chút mờ mịt.

Tương Duyệt rất nhanh liền lắc đầu, “Không có gì, anh như thế này …” Cậu dừng một chút, cuối cùng vẫn nói, “Anh như thế này trông rất giống lão sư” đối phương nói xong câu này, cư nhiên nhịn không được bật cười.

Chưa từng có người nào cả người trần trụi nằm ở trên giường mình lại còn bật cười như vậy. Hoắc Trọng Cẩm bỗng nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng sau khi bất đắc dĩ xong lại cảm thấy thoải mái. Đối phương vẫn còn là một đứa trẻ, mặc kệ là sự tình nhàm chán gì đều có thể khiến cho đứa trẻ này cười đến mười lăm phút, sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, Hoắc Trọng Cẩm cũng khoan dung, không thèm so đo với việc đối phương vừa mất tập trung nữa.

Hoắc Trọng Cẩm mở nắp thuốc bôi trơn, đổ một ít lên tay, theo động tác của anh, tiếng cười của Tương Duyệt cuối cùng dần dần dừng lại, hình như đã ý thức được chuyện kế tiếp anh muốn làm, thế nên bắt đầu có chút co quắp; Hoắc Trọng Cẩm đè lại đầu gối đối phương, nhanh chóng tách ra hai bên, Tương Duyệt mặt đỏ lên, ánh mắt nhìn ra chỗ khác, thế nhưng thủy chung không có chạy trốn. Hoắc Trọng Cẩm liếc nhìn đối phương, vươn tay thăm dò huyệt khẩu vẫn còn khép kín, thần sắc Tương Duyệt có vẻ khuất nhục, khi anh đem một ngón tay đi vào, loại khuất nhục này lại biên thành khẩn trương cùng xấu hổ, Hoắc Trọng Cẩm không hề vì vậy mà dừng lại, ngón tay thử thăm dò dần dần xâm nhập vào bên trong, không hề nóng lòng tìm đến địa điểm khiến đối phương thoải mái, mà là nhẹ nhàng trừu động, giúp cho đối phương quen dần với cảm giác bị tiến vào.

Một lát sau, vẻ khẩn trương trên mặt Tương Duyệt dần dần tan ra, thay vào đó là ẩn nhẫn cùng vô thố, Hoắc Trọng Cẩm thong thả đẩy vào liên tiếp mấy ngón tay, cuối cùng cũng bắt đầu tìm kiếm khu vực khiến cho nam nhân cảm thấy thoải mái, anh không cần lãng phí quá nhiều thời gian, thần sắc Tương Duyệt bỗng nhiên biến đổi, phảng phất như đang đè nén hay bối rối, ngón tay của Hoắc Trọng Cẩm ở nơi đó nhẹ nhàng cọ xát vài cái, đối phương lập tức nhíu mày, phát ra những tiếng rêи ɾỉ không thể che giấu.

Hoắc Trọng Cẩm rút ngón tay ra, lấy đồ bảo hộ; Kỳ thật anh cũng không muốn dùng thứ này, thế nhưng bây giờ…không thể không dùng. Anh trầm mặc một lát, đưa cái gói plastic màu bạc cho Tương Duyệt, nếu đối phương không ngu ngốc, hẳn có thể lý giải ý tứ của anh: Đây là cơ hội cự tuyệt cuối cùng.

Tương Duyệt rõ ràng hơi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền minh bạch ý tứ của đối phương, nâng tay xé đi bao bì bên ngoài. Cho dù biết đối phương đã hạ quyết tâm, nhưng Hoắc Trọng Cẩm vẫn không khỏi vì thế mà thoáng cảm thấy an tâm. Tương Duyệt sau khi xé đi lớp plastic lại không đưa đồ vật bên trong giao cho Hoắc Trọng Cẩm, cậu thình lình ngồi dậy, nhích lại gần anh.

Hoắc Trọng Cẩm hơi hơi giật mình, còn chưa kịp nói gì, Tương Duyệt đã cúi đầu, làm theo cách mà anh đã từng dạy cậu, khẽ nhấp môi đem không khí đẩy ra bên ngoài, bán ngậm tính khí của anh, chậm rì rì đem bảo hiểm toàn bộ bao lên. Hoắc Trọng Cẩm sau khi ngơ ngác một lúc liền cảm thấy môi lưỡi mềm mại của đối phương thi thoảng lại đυ.ng chạm tính khí của mình, vừa giống hôn môi lại như đang liếʍ láp, trong một koảng thời gian ngắn, anh gần như không nói lên lời. Nhìn xuống đối phương, trên khuôn mặt cho dù vẫn mang theo một tia xấu hổ, nhưng ánh mắt lại nhiều ra vài phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Anh ý thức được đối phương đang muốn biểu đạt điều gì, bỗng nhiên có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.

Khuôn mặt Tương Duyệt cơ hồ chôn ở khố hạ của anh, Hoắc Trọng Cẩm đem đối phương kéo lên, nhất thời cũng không biết nên nói gì, vươn tay sờ sờ hai má nóng bỏng của đối phương. Tương Duyệt vẫn nhìn anh như cũ, nét mặt ngoài chút cậy mạnh còn có cố chấp cùng cầu khẩn khiến người ta không thể bỏ qua.

Hoắc Trọng Cẩm cuối cùng cũng không nói gì, trầm mặc cúi đầu hôn đối phương, Tương Duyệt hình như cuối cùng cũng học được cách đáp lại, đầu lưỡi hai người dây dưa. Hoắc Trọng Cẩm rốt cuộc không thể áp chế du͙© vọиɠ của mình, sau khi đẩy Tương Duyệt nằm xuống, liền thuận thế đem hai chân đối phương tách ra, tiếp đó hơi cúi người xuống, thuần thục đem tính khí để trước huyệt khẩu khẽ nhếch.

_Nhẹ…một chút. – Tương Duyệt nhịn không được nói.

Hoắc Trọng Cẩm không trả lời, nhưng động tác lại cực kỳ ôn nhu, hai tay Tương Duyệt bắt lấy vai anh, hơi hơi nhíu mi, khuôn mặt ửng hồng dần dần rịn ra một chút mồ hôi lạnh, thân thể không tự chủ được mà căng thẳng. Không biết vì sao, khi nhìn thấy bộ dáng nhẫn nại này của đối phương, Hoắc Trọng Cẩm lại chỉ cảm thấy càng thêm hưng phấn, hạ thân trướng đau không thôi. Anh thong thả đem tính khí đẩy vào trong thân thể đối phương, Tương Duyệt lộ ra vẻ mặt trông như sắp khóc. Hơi thở hỗn loạn cùng ánh mắt bối rối của cậu cuối cùng cũng khiến cho Hoắc Trọng Cẩm hơi chút tỉnh táo lại.

_Thả lỏng. – Hoắc Trọng Cẩm lên tiếng lời ít ý nhiều.

Tương Duyệt thuận theo lời anh, Hoắc Trọng Cẩm thế nhưng lại không chút do dự phụ bạc sự tín nhiệm của cậu, trong nháy mắt liền tiến quân thần tốc, đi thẳng vào chỗ sâu nhất. Một lần này, Tương Duyệt thực sự khóc thành tiếng, cho dù cố gắng áp chế cũng không ngăn được tiếng nghẹn ngào, mặc dù vậy nhưng lại vẫn ôm chặt đầu sỏ gây nên; Hoắc Trọng Cẩm cúi đầu hôn đối phương, không phải hôn môi, mà là hôn lên trán và hai má, giống như đang an ủi trẻ con vậy, anh nhìn bộ dáng đối phương đang khóc, trong lòng tự nhiên sinh ra một tia trìu mến quỷ dị, động tác hôn môi cũng phát ra ngày càng mềm nhẹ.

Kỳ diệu là, Tương Duyệt cư nhiên đối với loại trấn an đơn điệu này cực kỳ hưởng thụ, đem mặt tựa vào cổ anh nhẹ nhàng cọ cọ, nước mắt nóng rực dần dần trở nên lạnh lẽo, Hoắc Trọng Cẩm áp chế đã lâu bắt đầu đưa đẩy du͙© vọиɠ, ôm sát lưng đối phương, mặc dù không nói không dỗ, nhưng lại có thể cảm nhận được thân hình vốn đang căng thẳng của đối phương dần dần thả lỏng, nước mắt cũng từ từ dừng lại.

_…đau quá. – Tương Duyệt thầm oán nói.

_Tiếp đến sẽ khiến cậu thoải mái. – Hoắc Trọng Cẩm thản nhiên nói.

Sắc đỏ trên mặt Tương Duyệt còn chưa lui đi, sau khi nghe được lời này, cậu cũng chỉ cúi đầu “ân” một tiếng.

Hoắc Trọng Cẩm sau khi thử thăm dò bắt đầu trừu sáp, Tương Duyệt mới đầu còn không quen, nhưng theo thời gian trôi đi, chung quy cũng dần dần thích ứng tiến vào cảm thụ. Hoắc Trọng Cẩm chưa từng bị tiến vào, nhưng từ kinh nghiệm trong quá khứ mà phán đoán, anh biết đối phương bắt đầu cảm thấy hưởng thụ; Tương Duyệt hai mắt mờ sương, thậm chí còn thường thường phát ra rêи ɾỉ, chỉ đôi khi Hoắc Trọng Cẩm khống chế không nổi mà hơi thô lỗ một chút, Tương Duyệt mới khẽ nhăn mi.

Sau khi minh bạch đối phương đã quen, động tác của Hoắc Trọng Cẩm dần dần mất đi cố kỵ, xâm nhập ngày càng mạnh mẽ, tiếng rêи ɾỉ của Tương Duyệt từ trầm thấp dần dần trở nên cao vυ't, nghẹn ngào hỗn loạn. Ban đầu Hoắc Trọng Cẩm còn tưởng mình làm đau đối phương, nhưng Tương Duyệt gắt gao ôm anh, tính khí non nót cứng rắn cọ vào bụng anh, anh nhất thời minh bạch đối phương khóc nức nở cũng không phải vì thống khổ, mà là do sung sướиɠ khó nhịn.

Thiếu niên nghẹn ngào một lát, tính khí phía trước cũng bắt đầu run rẩy ướŧ áŧ, Hoắc Trọng Cẩm lại không hề chạm đến chỗ đó, khi đối phương lộ ra biểu tình vô thố, ngưng mắt cầu anh giúp đỡ, Hoắc Trọng Cẩm không cần nghĩ ngợi nói: “Nếu muốn liền tự mình lộng, tôi sẽ không giúp cậu.”

Tương Duyệt ngẩn người, tựa hồ không nghĩ anh lại nói như vậy, một lát sau đành phải cắn răng vươn tay xuống, run rẩy cẩm lấy tính khí, không thuần thục bộ lộng. Đây vốn là tình cảnh mà Hoắc Trọng Cẩm mong muốn nhìn thấy, nhưng không biết tại sao, động tác ngốc ngốc của đối phương lại khiến anh ẩn ẩn có chút mềm lòng. Anh do dự một lát, chung quy cũng đẩy tay đối phương ra, quen thuộc âu yếm tính khí đối phương.

Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ vài phút, Tương Duyệt liền đem mặt chôn trên vai anh, vong tình rêи ɾỉ, run rẩy đứt quãng phát tiết thể dịch.

_Còn muốn… – Tương Duyệt khàn khàn nói, hai má nóng bỏng kề sát bên gáy Hoắc Trọng Cẩm, một bộ ý loạn tình mê, nhìn thế nào cũng thấy giống như đang làm nũng.

Hoắc Trọng Cẩm buông tay ra, hung hăng đỉnh nhập, Tương Duyệt nhất thời kêu lên. Anh ẩn ẩn có chút thấp thỏm nôn nóng, lại không muốn đối phương biết được, đơn giản đẩy nhanh động tác, thậm chí không hề khống chế lực đạo. Thân thể Tương Duyệt trước đó đã sớm quen bị xâm nhập như vậy, mặc dù động tác của đối phương không hề lưu tình chút nào, nhưng cũng không mang cho cậu quá nhiều thống khổ.

Hốc mắt Tương Duyệt ẩm ướt, thế nhưng những tiếng rêи ɾỉ cùng thở dốc vang lên lại tràn ngập kɧoáı ©ảʍ, đối phương vẫn gắt gao quấn lấy anh không buông chính là chứng cớ. L*иg ngực đơn bạc của thiếu niên bởi vì hô hấp hỗn loạn mà không ngừng phập phồng, hai chân lại như quên xấu hổ mà kiệt lực mở rộng. Trên thân thể hai người đều một mảnh ẩm ướt, mồ hôi cùng dịch thể hòa chung một chỗ, ướt sũng như vừa trải qua một cơn mưa lớn.

Hoắc Trọng Cẩm cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, du͙© vọиɠ dồn tụ lại dưới khố hạ, anh cọ cọ bên trong dũng đạo co rút của thiếu niên, cuối cùng hung hăng đỉnh nhập, khi đối phương khàn khàn kêu lên, thân hình căng thẳng, anh cũng bắn ra.

Khi Tương Duyệt tỉnh lại liền nhìn thấy một trần nhà xa lạ.

Nơi này là phòng ngủ chính…Cậu ngẩn người, sau đó mới nhớ ra mình tối hôm qua không qua đêm ở phòng dành cho khách, trong một đoạn thời gian ngắn, mặt không tự giác mà nóng lên. Một bên nam nhân cả người trần trụi vẫn ngủ say như cũ, Tương Duyệt nghĩ thử ngồi dậy, liền cảm thấy phần eo nhức mỏi vô cùng, hơn nữa từ địa phương khó mở miệng cũng truyền đến một trận đau đớn khiết cậu hít sâu một cái, mệt mỏi đổ về giường.

Người đàn ông bên cạnh đột nhiên nghiêng người, một bàn tay vô ý khoát lên thắt lưng của cậu, Tương Duyệt nhất thời cứng lại. Cậu cuối cùng lại nhớ đến tối qua, bàn tay kia từng không ngừng vuốt ve trên người cậu, thậm chí còn nắm chặt eo cậu khiến cho đối phương có thể dễ dàng xâm nhập, ngón tay kia cũng từng tiến vào nơi mà ngay cả bản thân cậu cũng chưa từng chạm qua. Cư nhiên dưới tình huống như vậy thoát khỏi thân phận xử nam, ngay cả chính Tương Duyệt cũng cảm thấy khó tin.

Mặc kệ nói thế nào, khẳng định là vì lúc ấy nhận được đả kích quá lớn, còn khóc trước mặt người ta, sau khi ý thức được chính mình gợi ra du͙© vọиɠ của đối phương, Hoắc Trọng Cẩm đối với cậu giống như một cọng rơm cứu mạng, Tương Duyệt không chút nghĩ ngợi liền bắt lấy, đương nhiên đó chính là quýt làm cam chịu, tuy rằng bây giờ còn không cảm thấy hối hận, bất quá những điều này hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi mà cậu có thể tự hỏi, muốn tiếp nhận được cũng cần một chút thời gian.

Đúng lúc này, di động vang lên một tiếng.

Tương Duyệt nhận ra đó là di động của mình, thò tay tại đầu giường tìm kiếm một chút, tìm ra điện thoại di động, vừa nhìn xuống, nhất thời liền ngạc nhiên.

Đó là Tiền Sĩ Tranh gửi tin nhắn đến, hỏi cậu tại sao lại không đi học, Tương Duyệt ngẩn ra, nhìn nhìn thời gian, lúc này mới phát hiện không ổn, đã là chín giờ sáng, cậu đã muộn nửa giờ. Trong lòng bối rối, cậu vội vàng đứng dậy, nhưng bởi vì tối hôm qua ép buộc, tay chân bủn rủn vô lực, đúng lúc cậu thiếu chút nữa cắm đầu xuống đất, một cánh tay hữu lực từ đằng sau vươn ra, kịp thời kéo cậu lại.

_Cậu đang làm cái gì? – Hoắc Trọng Cẩm nói, trong thanh âm không có chút ôn nhu hay tình cảm dư thừa nào, vẫn bình thản như thường. Không biết vì sao, Tương Duyệt lại ẩn ẩn nhẹ nhàng thở ra.

_Không có gì… – Sau khi bị kéo về trên giường, cậu có chút xấu hổ – Tôi đến trường muộn.

Hoắc Trọng Cẩm dùng ánh mắt cao thấp đánh giá cậu, không chút do dự nói: “Xin nghỉ đi, cậu bây giờ ngay cả giường còn không xuống được.”

Mặc dù không muốn làm như vậy, nhưng Tương Duyệt cũng không thể không thừa nhận đối phương nói có đạo lý, nhưng mà Hoắc Trọng Cẩm nói ra quá trực tiếp, không khỏi khiến cậu cảm thấy quẫn bách. Sau khi sự tình tối qua kết thúc, Tương Duyệt cực kỳ mệt mỏi, thậm chí còn không thèm đi tắm, trực tiếp ngủ luôn, hiện tại nhớ đến, trên người cũng không cảm thấy dính dấp, mồ hôi cùng dịch thể đều biến mất vô tung, cậu ngẩn người, không khỏi nhìn về phía đối phương.

_Chỉ là thay cậu dùng khăn mặt lau qua mà thôi – Hoắc Trọng Cẩm tựa hồ nhận ra cậu hoang mang, trực tiếp nói – Nếu không tẩy qua một chút, lấy bộ dáng tối hôm qua của cậu, mặc kệ là ai cũng không có khả năng để cho cậu ngủ lại trên giường.

Tương Duyệt xấu hổ, quả thật trên người mình tối hôm qua không hề sạch sẽ, nhưng người này tại sao lại nói chuyện không nể mặt như vậy… Cậu ẩn ẩn nhận thấy quan hệ giữa hai người tựa hồ vẫn không vì chuyện tối hôm qua mà có gì thay đổi, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng lúc đó lại nghĩ tới một vấn đề; Mặc dù có điểm co quắp, nhưng Tương Duyệt vẫn không thể không kiên trì mở miệng nói: “Cái kia…Anh có thể giúp tôi gọi cho lão sư xin nghỉ bệnh không?”

Nếu có thể, cậu cũng không muốn nhờ đối phương làm loại sự tình này, thế nhưng hiện tại song thân không ở trong nước, chính mình gọi điện xin nghỉ thì độ tin cậy lại rất thấp, như vậy thì chỉ có thể nhờ Hoắc Trọng Cẩm. Ngoài ý muốn là, đối phương không hề làm khó dễ hay trêu chọc cậu, sau khi gọi điện thoại, ngữ khí cũng bình thường lấy thân phận huynh trưởng hướng chủ nhiệm xin nghỉ cho cậu.

Khi Hoắc Trọng Cẩm đưa lại điện thoại, Tương Duyệt cúi đầu nói hai tiếng “Cám ơn”, sau đó lập tức nhắn tin cho Tiền Sĩ Tranh, nói cho cậu ta hôm nay mình xin nghỉ bệnh, sau khi nhìn thấy tin nhắn đã được gửi đi, lúc này mới buông di động xuống, lung tung nhặt cái qυầи ɭóŧ tối hôm qua bị ném xuống cuối giường chui vào trong chăn mặc lại, sau đó đứng dậy xuống giường, chuẩn bị đi phòng tắm rửa mặt.

Rõ ràng chỉ là những động tác tương đối đơn giản, thế nhưng đối với Tương Duyệt hiện tại lại vô cùng gian nan, eo chân đều bủn rủn vô lực, đứng lên cũng đã khó khăn, càng miễn bàn là địa phương khó nói kia vẫn còn ẩn ẩn đau, cậu miễn cưỡng đi vài bước, liền cảm thấy cả người bị nhấc lên.

_Anh làm gì thế? – Tầm nhìn trước mắt thoáng đung đưa trên diện rộng, cậu hoảng sợ.

_Nếu để cậu tiếp tục đi, một tiếng nữa cũng không đến được phòng tắm – Hoắc Trọng Cẩm ôm eo cậu, đem cả người cậu ôm lên, cũng không phải là chuyện lãng mạn gì, mà là khiêng cậu thô lỗ như đang khiêng bao tải, bụng Tương Duyệt đặt trên vai đối phương, cảm giác cũng không dễ chịu.

_Tôi có thể tự đi – Tương Duyệt nhịn không được nói.

Hoắc Trọng Cẩm hoàn toàn không thèm để ý đến cậu, cứ thế đem cậu vào phòng tắn, quẳng cậu vào trong bồn tắm lớn.

_Cậu muốn tự mình tẩy rửa, hay để tôi ra tay? – đối phương bỗng nhiên nói.

Tương Duyệt ngẩn người, không rõ đối phương tại sao lại nói như vậy, mờ mịt nói: “Tôi có thể tự tắm rửa…” Cậu cũng không phải là trẻ lên năm, bất quá chỉ là tắm rửa mà thôi, hoàn toàn không cần phải để người khác hỗ trợ.

_Nếu đã thế, nhớ kỹ bên trong cũng cần phải rửa – Hoắc Trọng Cẩm ngữ khí tự nhiên, nói như ra mệnh lệnh.

Tương Duyệt xấu hổ, cuối cùng đã hiểu, “Nhưng, thế nhưng anh lại không bắn… Ở bên trong…” Cậu cảm thấy hai bên tai mình bắt đầu nóng lên, lời nói cũng trở nên ấp a ấp úng.

_Kể cả như vậy, vẫn còn lưu lại thuốc bôi trơn…

_Tôi biết tôi biết! Anh mau đi ra! – Tương Duyệt không nén được quẫn bách, cuống quít ngắt lời đối phương.

_Dựa vào đâu mà tôi phải ra ngoài. – Vẻ mặt Hoắc Trọng Cẩm có chút không kiên nhẫn – Đây là phòng tắm của tôi – Đối phương nói xong, liền cởi nốt cái qυầи ɭóŧ duy nhất trên người, mở vòi hoa sen, không chút xấu hổ bắt đầu ở một bên phòng tắm tắm vòi sen, Tương Duyệt không dám nhìn đối phương lõa thể, vội vàng cúi đầu.

May mà trong phòng tắm đủ lớn, cho dù một người ngồi tắm bồn, một người đứng một bên tắm vòi sen, cũng không có vẻ chen lấn. Tương Duyệt không dám nhìn thẳng đối phương, ánh mắt tự nhiên rơi xuống những nơi khác trong phòng tắm, bồn tắm rất lớn, ước chừng có thể chứa được mấy người một lúc, không gian bên ngoài bồn tắm cũng rất lớn, một bên có không gian riêng để tắm vòi sen, khó trách Hoắc Trọng Cẩm cho rằng không cần thiết phải rời đi. Mặc dù đối với Tương Duyệt, đối tượng đang tắm lõa thể trước mặt chính là người vừa lăn giường với cậu đêm qua, thế nhưng cái loại xấu hổ này cậu vẫn không thể thích ứng được, nhưng mà Hoắc Trọng Cẩm lại không cảm thấy có chuyện gì.

…Này chính là sự chênh lệch giữa đàn ông kinh nghiệm phong phú và thiếu niên vừa thoát khỏi thân phận xử nam hay sao?

Tương Duyệt vặn vòi nước, mở đầy một bồn nước ấm, mặc dù cách đó không xa người kia còn đang tắm rửa, nhưng bởi vì nước rất ấm, cậu không kìm lòng được thả lỏng thân thể, tựa vào cạnh bồn tắm.

Hiện tại nghĩ lại, thật khó mà tin được. Rõ ràng trước tối hôm qua, bọn họ cũng chỉ là tương kính như tân ở cùng dưới một mái hiên, Tương Duyệt ngẫu nhiên còn có thể bị đối phương đùa cợt mà cảm thấy không vui, bây giờ lại đột ngột phát triển thành có thể ở chung trong một gian phòng tắm rắm rửa, Tương Duyệt vẫn luôn không thể tưởng tượng nổi giữa bọn họ cư nhiên sẽ đi đến một bước này.

Cậu một bên cảm thán, đồng thời tăng tốc độ tẩy rửa thân thể, một lát sau, tiếng nước cách đó không xa dừng lại, tiếng nói trầm thấp của nam nhân vang lên, “Cậu tắm xong chưa?”

Tương Duyệt phục hồi tinh thần: “Còn chưa…”

Hoắc Trọng Cẩm nhíu mày: “Muốn tôi giúp cậu tẩy?”

_Không, không không không… – Cậu vội vàng phủ nhận, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

_Cậu ngượng ngùng cái gì, cũng không phải chưa chạm qua. – Hoắc Trọng Cẩm một bộ không thèm quan tâm, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như trước – Tối hôm qua tôi đưa ngón tay vào bên trong cậu cũng không từ chối, bây giờ còn ngượng ngùng cái gì.

Tương Duyệt nghẹn họng trân trối, cuối cùng không thể nhịn được nữa, “Không phải ngượng ngùng, là không quen! Tốt xấu gì tôi cũng là lần đầu tiên mà!” Cậu hô lên những lời này xong liền ngây ngẩn cả người, cảm giác xấu hổ nào đó tràn ra, khiến cậu càng không được tự nhiên, rầu rĩ cúi đầu.

Trong phòng tắm tràn ngập sự trầm mặc khiến người ta nhục nhã, không biết qua bao lâu, mới nghe thấy đối phương nói: “Hối hận?”

Tương Duyệt lắc lắc đầu, “Không phải, chỉ là có điểm…kỳ quái.” Cậu dừng một chút, mặc dù hơi co quắp nhưng vẫn nói rõ ràng, “Tuy rằng là tôi chủ động, thế nhưng tôi không biết sau khi lăn giường thì phải làm thế nào! Cũng không phải là cùng người xa lạ chơi tình một đêm, tỉnh lại không thể giả vờ như không biết nhau. Tôi không có biện pháp giống như anh, cái gì cũng đều không để ý…”

_Cho nên cậu vẫn là hối hận. – Đối phương bình tĩnh kết luận.

_Không phải! – Tương Duyệt nhịn không được đề cao âm lương, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương – Anh đến cùng có nghe những lời tôi vừa nói không? Hơn nữa tối hôm qua thực thoải mái tôi căn bản không cần phải hối hận – Cậu bất tri bất giác ý thức được mình vừa buột miệng nói ra suy nghĩ, không khỏi ảo não nghiêng đầu nhìn ra chỗ khác.

Hoắc Trọng Cẩm nhướng mày, “Cậu thừa nhận tối hôm qua cảm giác không sai?”

Tương Duyệt mặt đỏ lên, muốn nói lại thôi, chung quy không có phủ nhận.

_Hiện tại kháng cự không phải bởi vì hối hận, mà chỉ bởi vì thẹn thùng?

_Bằng không còn có lý do gì khác sao! – Tương Duyệt nói xong, theo bản năng trừng mắt nhìn đối phương, sau đó lại lập tức gấp gáp rời mắt đi; Hoắc Trọng Cẩm không biết từ khi nào đã đi đến trước mặt cậu, càng không xong là trên người đối phương trần như nhộng, mà cậu còn đang ngồi ở trong bồn tắm, giương mắt nhìn lên, tầm mắt vừa vặn đối diện với hạ thân của nam nhân, quả thực làm cho người ta không biết nên đặt ánh mắt ở nơi nào.

Cậu nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Hoắc Trọng Cẩm, mặc dù tiếng cười mang theo chút cười nhạo, nhưng đôi lòng mày đang nhăn lại lúc trước của đối phương tựa hồ đã buông lỏng ra. Tương Duyệt cúi đầu, rất nhanh liền nhận ra đối phương bước vào trong bồn tắm. Cậu cái gì cũng không muốn nói, mà đối phương vẫn như dĩ vãng thái độ bình thản ung dung, thậm chí còn có hứng thú điều chỉnh nhiệt độ của nước.

Một lát sau, mới nghe thấy Hoắc Trọng Cẩm mở miệng nói: “Tẩy rửa chỗ đó cần phải đem ngón tay đi vào, cậu làm được sao?”

Tương Duyệt cứng đờ, sau một lúc lâu, cuối cùng buông tay lắc lắc đầu. Mặc dù là thân thể của mình, thế nhưng vẫn có chút do dự, huống hồ cậu hoàn toàn không biết cái gọi là thanh tẩy của đối phương đến tột cùng là phải làm tới trình độ nào, thiếu thốn hiểu biết khiến cậu tiến thoái lưỡng nan, quả thật là tri thức đến lúc cần dùng mới hận mình biết quá ít (*). Tương Duyệt chán nản thầm nghĩ.

(*)书到用时方恨少 – nguyên văn là “Thư đáo dụng thời phương hận thiếu”

_Đừng nhúc nhích.

_Cái gì – hả?! – Tương Duyệt không khỏi kêu lên sợ hãi.

Cử chỉ của đối phương không hề vì thế mà dừng lại, dưới mặt nước ấm áp, Hoắc Trọng Cẩm xuyên qua đùi non, chuẩn xác đυ.ng chạm đến địa phương còn ẩn ẩn đau, Tương Duyệt muốn đẩy đối phương ra, nhưng ngón tay đối phương lại hợp thời xâm nhập không lưu tình chút nào, Tương Duyệt liền có cảm giác cả người mệt mỏi, tay chân như nhũn ra, cảm giác xấu hổ không nói lên lời cũng quẫn bách khiến cậu gắt gao cắn răng.

Ngón tay nam nhân ở trong cơ thể cậu không ngừng trừu đưa đυ.ng chạm, đem một chút dính dấp còn sót lại bên trong hết thảy đều tẩy sạch, không biết qua bao lâu, Hoắc Trọng Cẩm cuối cùng cũng rút tay về, thản nhiên nói: “Tốt rồi.”

Hai gò má Tương Duyệt đã sớm nóng lên, nghe được lời này liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, Hoắc Trọng Cẩm đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm, từ trong tủ âm tường rút ra khăn tắm lau khô thân thể rồi đi ra khỏi phòng tắm. Nhìn bóng lưng đối phương rời đi không có chút lưu luyến nào, Tương Duyệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ nói thế nào, không cần phải ở cùng đối phương trong một không gian độc lập khép kín, bấy nhiêu liền đủ để cho cậu không còn cảm thấy căng thẳng.

Cậu tắm rửa qua loa, cầm khăn tắm quấn quanh nửa người dưới, khi đi ra ngoài lại không gặp Hoắc Trọng Cẩm, thế là nhanh chóng nhặt hết quần áo của mình vốn bị cởi ra hôm qua, còn cả di động ném ở đầu giường nữa, lặng lẽ lui về phòng mình đang ở tạm.

Theo cậu quan sát, Hoắc Trọng Cẩm kỳ thật đang ở nhà, có lẽ đang ở trong thư phòng, không biết vì sao, đối phương lại không ra ngoài đi làm. Tương Duyệt mất một chút thời gian sửa sang lại tâm tình của mình, sau đó lại nghỉ ngơi thêm một lát, đến giữa trưa, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng dùng hai chân của mình xuống lầu, giống như không có việc gì trò chuyện cùng đối phương.

Người quét dọn theo thường lệ chỉ đến đây vào lúc chạng vạng từ thứ hai đến thứ sáu, ngoài trừ quét dọn nhà cửa, còn thuận tiện chuẩn bị bữa tối và bữa sáng ngày hôm sau cho bọn họ, như vậy ngày nghỉ hẳn sẽ không tới được, tối hôm qua bọn họ cái gì cũng chưa ăn, hiện tại trong tủ lạnh chỉ có các loại nguyên liệu nấu ăn, không có thứ gì có thể trực tiếp ăn được, Tương Duyệt đang muốn hỏi Hoắc Trọng Cẩm có muốn gọi điện đặt chút đồ ăn nhanh như pizza gì đó hay không, liền nghe thấy đối phương nói: “Cậu chờ một chút.”

Lời còn chưa dứt, Hoắc Trọng Cẩm đã sắn tay áo sơ mi lên, bước vào phòng bếp, Tương Duyệt không khỏi có chút ngạc nhiên. Nhưng mà động tác của đối phương lại gọn gàng ngoài ý muốn, cũng không giống như lần đầu tiên xuống bếp, mặc dù chỉ chuẩn bị một món đơn giản là bánh mì kẹp thịt xông khói và rau xà lách, nhưng việc này cùng với hình tượng thường ngày của đối phương hoàn toàn trái ngược, khiến cho Tương Duyệt nghẹn họng trân trối.

_Anh sẽ xuống bếp sao? – Tương Duyệt ngốc ngốc hỏi.

_Chỉ là món ăn đơn giản thôi – Hoắc Trọng Cẩm có chút không kiên nhẫn – mau ăn đi.

Tương Duyệt ngắc ngứ lên tiếng trả lời, ngồi xuống trước bàn ăn, hai người trầm mặc ăn, một lát sau, liền nghe thấy tiếng chuông của vang lên. Hoắc Trọng Cẩm liếc mắt nhìn cậu, rồi tự mình đứng dậy, đi đến trước cửa. Tương Duyệt vốn tưởng rằng có thể là người đưa thư hoặc chuyển phát nhanh, cũng không để ý lắm, cúi đầu tự mình ăn, thẳng đến khi nghe thấy tiếng bước chân lại gần nhiều hơn một người, cậu mới có chút hoang mang ngẩng đầu lên.

Tiền Sĩ Tranh mặt vô biểu tình nhìn cậu.

Tương Duyệt nhất thời cứng họng, ho khan vài tiếng, cơ hồ đem đồ ăn trong miệng phun ra hết.

_Cậu, cậu như thế nào lại..

_Tôi là đến thăm bệnh – Tiền Sĩ Tranh vẻ mặt bình tĩnh, xa xăm nói – Nghe nói cậu “bệnh” không nhẹ, tôi xin phép lại đây thăm cậu.

Tương Duyệt chột dạ, không tự giác cúi thấp đầu xuống.

Hoắc Trọng Cẩm đứng ở một bên, giống như vì cậu giải vây, hợp thời mở miệng nói: “Bạn học Tiền, cậu ăn cơm chưa?”

_Còn chưa – Tiền Sĩ Tranh đáp ngắn gọn.

_Nếu đã như vậy, liền cùng nhau ăn đi. Trong phòng bếp còn một chút đồ ăn, cậu có thể ăn mì Ý chứ? – Hoắc Trọng Cẩm nho nhã lễ độ hỏi.

_Không thành vấn đề, tôi không kiêng ăn, cám ơn. – Tiền Sĩ Tranh lễ phép nói, khi Hoắc Trọng Cẩm xoay người bước vào phòng bếp, liền đem ánh mắt ý vị thâm trường ném về phía Tương Duyệt.

Cả người Tương Duyệt nhất thời đều cứng lại rồi.