Trong phòng bếp ngoại trừ mảnh vỡ của tách trà trên mặt sàn thì không còn gì bất thường, Vũ Văn Tuần thấy cửa sổ cũng lành lặn không sứt mẻ gì, không khỏi nghi hoặc quay đầu lại nhìn Thanh Ti, người đằng sau lập tức đưa tay chỉ một góc trong chạn chứa thức ăn.
[Chỗ đó chỗ đó chỗ đó!]
Đôi môi nho nhỏ của Thanh Ti không ngừng nói, Vũ Văn Tuần dường như nghĩ tới cái gì đó, hắn chậm rãi đi đến, liền thấy được thủ phạm đã làm cho Thanh Ti thất kinh hồn vía.
Là một con gián so với cây đậu cô ve còn chẳng lớn hơn được bao nhiêu!
Vũ Văn Tuần cười ha hả, mà Thanh Ti sau khi nhìn thấy thì ngay lập tức vèo một phát lủi ra khỏi nhà bếp, Vũ Văn Tuần chỉ hơi hoa mắt liền không còn thấy bóng dáng cậu đâu nữa, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng ra nếu Thanh Ti mà mở miệng nói được thì hẳn sẽ cùng với mớ động tác khi nãy làm ra một trận kinh thiên động địa.
May là trong nhà có bình xịt để đối phó với tiểu tử này, Vũ Văn Tuần sau khi phun thuốc đến mức khiến bé gián đáng thương kia chết khϊếp thì lấy báo hốt lên bỏ vào bồn cầu xả nước, lại dọn dẹp mảnh vỡ của tách trà, đến khi hắn trở lại phòng khách thì phát hiện Thanh Ti đang rúc vào một góc của sô pha, vẫn là bộ dáng kinh hồn táng đảm.
“Đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, ngày mai tôi sẽ kêu người đến nhà làm vệ sinh một chút, cam đoan sau này sẽ không phát sinh loại chuyện này nữa.”
Được Vũ Văn Tuần an ủi, Thanh Ti ngượng ngùng cười cười, cái này chỉ sợ là nhược điểm chí mạng của cậu, cậu rất sợ gián a.
Vừa rồi vào nhà bếp pha trà, trong nháy mắt nhìn thấy con gián kia, chén trà của cậu lập tức bay thẳng lên trời, sau đó vừa chạy vừa nhảy mà vọt ra ngoài phòng khách, một người nam nhân cư nhiên lại đi sợ con gián, ngay cả cậu cũng thấy được ngớ ngẩn, may là Vũ Văn Tuần không có cười cậu.
Vũ Văn Tuần bước tới cầm lấy tay của Thanh Ti.
“Lạnh thế này, sao lại không mang dép?”
Thanh Ti vốn có mang dép lê, bất quá khi nãy lúc nhảy dựng lên không biết đã văng đi nơi nào rồi.
Cậu viết vào lòng bàn tay của Vũ Văn Tuần, nói [Thực xin lỗi].
Cảm giác được đầu ngón tay kia có chút run rẩy, Vũ Văn Tuần cơ hồ bật cười tại chỗ, có lẽ trong mắt Thanh Ti con gián kia cũng đáng sợ như hổ báo mãng xà, một khoảng thời gian trước hắn từng mang Thanh Ti đi vườn bách thú, thấy cậu mặt không đổi sắc vuốt ve bạch mãng*, cũng nể cậu lớn gan, không ngờ tới thứ mà đứa nhỏ này sợ lại là một tiểu côn trùng không đáng liếc mắt.
*bạch mãng: con rắn lớn màu trắng.
“Tôi đưa cậu trở lại phòng, yên tâm, lầu ba cao như vậy, gián không tới được đâu.”
Vũ Văn Tuần nói đùa, từ cuối ghế chặn ngang đem Thanh Ti ôm lên lầu ba, thể trọng của Thanh Ti so với thanh niên cùng lứa dường như nhẹ hơn rất nhiều, da thịt tương giao, cảm thấy thân mình kia tỏa ra cảm giác man mát, Vũ Văn Tuần liền siết chặt vòng tay hơn một chút..
Trở về phòng, Thanh Ti dựa vào đầu giường ngồi xuống, Vũ Văn Tuần lại không nỡ rời khỏi cậu, như trước vòng qua thắt lưng ôm cậu vào ngực, cùng nhau ngồi ở đầu giường.
“Mấy ngày nay có luyện chữ không?”
Thanh Ti ở trên tay Vũ Văn Tuần viết chữ có, rõ ràng chỉ cần gật đầu là có thể trả lời, cậu lại muốn dùng chữ viết để biểu đạt, bởi vì bàn tay vừa to lớn vừa ấm áp này mang lại cho cậu một loại cảm giác thực yên bình.
Ngón tay trong chớp mắt bị Vũ Văn Tuần nắm lấy giữ chặt trong lòng bàn tay, hắn cúi đầu khẽ hôn lên tóc mai của Thanh Ti, sợi tóc kia thoảng ra mùi hương thanh nhã của sữa tắm, làm cho tim hắn loạn khiêu.
Sau đó đương nhiên không cần nhiều lời thừa thãi để tạo thêm không khí, nụ hôn của Vũ Văn Tuần thực tự nhiên mà chậm rãi chuyển từ tóc mai của Thanh Ti sang những nơi khác trên mặt cậu, hắn dùng tay nâng cằm Thanh Ti lên, dừng nụ hôn trên bờ môi mà bản thân tưởng nhớ đã lâu, tiếp theo đầu lưỡi liền bá đạo đi vào, chiếc lưỡi kia hơi hơi run rẩy, nhưng cũng không cự tuyệt tác cầu của hắn, ngược lại còn cẩn thận thăm dò, cùng lưỡi của hắn quấn lấy nhau.
“Thanh Ti …”
Nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu này khơi gợi lửa dục của Vũ Văn Tuần, ái ý hắn đối với Thanh Ti từ lâu đã ẩn giấu, nay thấy đối phương không có cự tuyệt, Vũ Văn Tuần sao còn có thể kìm giữ được nữa, hắn liền ôm thân thể Thanh Ti áp xuống giường.
“Giao cho tôi, được không?”
Thật muốn khối thân thể dịu dàng mỏng manh phía dưới này hoàn toàn thuộc về mình, thế nhưng Vũ Văn Tuần vẫn hỏi qua một câu, Thanh Ti mấp máy môi, có chút muốn cười, hai người lúc này đã thϊếp hợp mà chặt chẽ ôm lấy nhau, cậu còn rõ ràng cảm nhận được thứ tượng trưng cho nam nhân đang đỉnh ở bụng mình có bao nhiêu cứng rắn, hơn nữa hai tay Vũ Văn Tuần sớm đã luồn vào dưới áo cậu, ở eo và lưng cậu vuốt ve không ngừng, lúc này còn hỏi như vậy, không phải rất dư thừa sao? Lại nói … cậu nào có quyền cự tuyệt?
Cậu là nam sủng của Vũ Văn Tuần, vĩnh viễn đều như vậy, cho dù bỏ đi mối quan hệ đó, cậu cũng không câu nệ chuyện hoan ái với người nam nhân này, tuổi mười tám mười chín là tuổi dễ kích động nhất, hơn nữa Thanh Ti từ nhỏ vẫn sống trong loại môi trường ấy, cậu làm sao không có tìиɧ ɖu͙©? Hiện tại Vũ Văn Tuần chủ động hướng cậu cầu hoan, liền tự nhiên mà khơi dậy du͙© vọиɠ cậu vẫn giấu sâu trong nội tâm.
Ân …
Thanh Ti cũng không thể hiện gì rõ ràng, cậu chính là thở dốc mà quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của đối phương trong khoang miệng, hơi hơi liếʍ mυ'ŧ, sau đó mới dùng đầu lưỡi thỉnh thoảng kɧıêυ ҡɧí©ɧ môi trên của người kia, đó là chỗ mẫn cảm, cho nên chỉ nhẹ nhàng qua vài cái, Vũ Văn Tuần liền nhịn không được bắt đầu rêи ɾỉ.
“A, Thanh Ti …”
Chưa bao giờ gặp qua Thanh Ti chủ động như thế, kia là nửa động tình, lại nửa tác cầu đòi hỏi càng nhiều nụ hôn khiến tình triều của Vũ Văn Tuần thay nhau nổi lên, cơ hồ trong nháy mắt hắn đã cởi sạch y phục của hai người, liên tiếp hôn lên đôi gò má, cổ, ngực xinh đẹp tuyệt trần, rồi mới rong ruổi đến đường cong hấp dẫn nơi thắt lưng, thân thể trắng nhợt của Thanh Ti tựa như một khối thạch ngọc trơn nhẵn được bao phủ một tầng ánh sáng mông lung, điều này làm Vũ Văn Tuần càng thêm thương tiếc mà kéo cậu ôm vào lòng, loại cảm giác yêu thương đến mức muốn đem cậu tiến nhập vào tận xương cốt này trong đời hắn thực chưa bao giờ trải qua.
Hắn quả nhiên đã yêu rồi, yêu tiểu bảo bối lai lịch bất minh này, đối với người kia mà nói có thể sự tồn tại của mình có chút khả hữu khả vô*, bất quá không sao cả, bọn họ có thời gian, hắn sẽ dùng thời gian của cả đời mình, làm cho Thanh Ti cũng yêu lại hắn.
*khả hữu khả vô: có cũng được mà không có cũng không sao.
Tứ chi tương giao cọ xát rất nhanh khiến cả hai người mồ hôi ướt đẫm, thân hình Thanh Ti thả lỏng mặc cho Vũ Văn Tuần tùy ý xoa nắn, cậu đã muốn quen với các kiểu âu yếm của người này đối với cơ thể mình, hoặc phải nói là thực khao khát, tình cảm cùng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt của cậu xuôi theo va chạm mà tăng lên rất nhanh, “ba” một cái liền phóng ra, Thanh Ti thở dốc, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt ra giường, đem nó vò thành một khối.
Vũ Văn Tuần từng có vài người bạn gái, nhưng chưa từng kết giao với bạn trai, bất quá chung quanh hắn bạn xấu cũng không ít, cho nên hoan ái của nam nhân với hắn mà nói cũng không phải quá xa lạ, tuy rằng như thế, thời điểm hắn muốn đi vào cơ thể Thanh Ti vẫn không khỏi do dự một chút, nơi đó nộn hồng mềm mại tựa như nụ hoa nhỏ bé xinh xắn, đôi khi còn nhè nhẹ hé ra hợp lại, nếu so ra thì du͙© vọиɠ của hắn tráng kiện hơn nhiều, cứ như vậy mà miễn cưỡng chen vào, nhất định sẽ làm Thanh Ti bị thương …
Tôi không sao!
Nhìn ra sự do dự của Vũ Văn Tuần, Thanh Ti cảm thấy ấm áp, cậu dùng thần ngữ* nói, cũng lắc đầu tỏ vẻ chính mình không sao, cậu có luyện qua ngự phòng thuật*, chuyện giao hợp bình thường căn bản không thể thương tổn cậu.
*thần ngữ: ngôn ngữ nói chuyện qua chuyển động của môi
*ngự phòng thuật: kỹ thuật trong chuyện giường chiếu
Vũ Văn Tuần thật cẩn thận đem du͙© vọиɠ dò xét đi vào, nơi đó so với trong tưởng tượng đi vào dễ dàng hơn nhiều, một khi tiến vào hắn liền cảm thấy thứ cứng rắn của mình bị một nơi ấm áp bao lấy, nơi đó nóng ấm mà mềm mại, thậm chí còn có thể căng ra giữ chặt lấy du͙© vọиɠ của mình.
“ A …”
Vũ Văn Tuần phát ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn, đây là loại cảm giác hắn chưa từng có, ngay cả khi hắn chưa vận động thì đã có mong muốn được phát tiết, hắn vội giữ lấy đùi trong của Thanh Ti, bắt đầu dùng chút lực trừu sáp, trong vách tường như lửa nóng của đối phương dường như muốn bao lấy phân thân của hắn, cũng nhiệt tình mà chặt chẽ hấp giữ, làm cho hắn sau khi đâm vào liền không còn muốn rời ra.
Toàn thân của tiểu bảo bối thật mềm, ngay cả nơi đó cũng vậy, nụ hoa nho nhỏ kia giống như có khả năng giãn ra đến vô tận, thành thạo mà nhận sự xỏ xuyên của hắn, làm cho Vũ Văn Tuần tuy giờ phút này liệt hỏa đốt người vẫn tận lực kìm giữ không để động tác quá mức kịch liệt, hắn sợ chỉ cần không cẩn thận một chút thôi liền có thể làm bị thương người dưới thân.
Cảm giác được sự ẩn nhẫn của Vũ Văn Tuần, Thanh Ti trong lòng có chút lo lắng, kì thật với ngự phòng thuật của cậu, bất quá trong một khắc đã đủ để khiến Vũ Văn Tuần xuất ra, lại không biết vì sao mà đêm nay cái gì cậu cũng chưa làm, chính là chỉ ôm lấy Vũ Văn Tuần nhận từng đợt va chạm của đối phương, mỗi lần đều thật sâu kɧıêυ ҡɧí©ɧ khơi dậy tình cảm của cậu, tay cậu xoa sau lưng của Vũ Văn Tuần, nơi đó đã ướt đẫm một tầng mồ hôi, nhìn lại khuôn mặt đang chăm chú ngắm nhìn mình, Thanh Ti phát hiện trong đôi con ngươi đen tuyền thâm thúy kia lóe lên một tia yêu thương cùng trìu mến.
Thanh Ti vươn tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán Vũ Văn Tuần, rồi lại ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu đem nụ hôn dâng lên đôi môi khẽ nhếch của hắn, say sưa liếʍ mυ'ŧ bờ môi ấy.
Có lẽ do đã lâu không làʍ t̠ìиɦ nên cậu mới bức thiết như thế mà tác cầu đòi hỏi yêu thương của Vũ Văn Tuần, loại cảm giác này không xấu, thậm chí so với trong tưởng tưởng còn tốt hơn, cậu thích Vũ Văn Tuần đối với cậu dịu dàng như vậy, kì thật nếu có thể, cậu hi vọng người kia trừa sáp mau thêm chút nữa, mãnh liệt thêm chút nữa, để cho hắn có thể phóng xuất ra hết tìиɧ ɖu͙© đã nhẫn nhịn thật lâu.