Nhìn thấy Vũ Văn Tú vì câu nói đó mà tức giận đến trợn mắt, Thanh Ti vội vàng kéo kéo ống tay áo của nó, làm con bé tĩnh tâm lại, cậu đi đến bên cổ cầm, tùy tay khẩy một đường, thế là một điệu nhạc thanh nhã theo ngón tay tinh tế của cậu chảy ra, Lâm Tiêu sửng sốt, lập tức chuyển ánh mắt đến ngón tay của Thanh Ti.
Ngón tay nhỏ nhắn mềm mại như vậy, nào ai có thể tin là sinh ra để đánh đàn chứ?
Không chú ý đến ánh mắt của kẻ khác, đôi mắt thanh tú của Thanh Ti nhẹ chuyển, nhìn trên cổ cầm có khắc hai chữ triện hoa mai (1) rất nhỏ – Minh Tuyền.
Nguyên lai cổ cầm này danh là Minh Tuyền, vậy thanh âm nhất định du dương phiêu dật, thật thích hợp đàn khúc “Cao sơn lưu thủy”, xem ra nó là vật rất được ông nội yêu thích, tiếc là lại bị A Tú làm đứt hết hai dây.
May là đây không phải dây chủy*, tuy bảy dây chỉ còn năm dây, nhưng cổ cầm nguyên bản cũng chỉ có năm dây mà thôi, thế này cũng không làm khó được Thanh Ti vốn từ nhỏ làm bạn với cầm, cậu ngồi xuống, tay phải khẽ lướt, thanh âm véo von, tiếng nhạc trong trẻo mà xa xôi của “Cao sơn lưu thủy” lập tức quanh quẩn trong hội trường.
*Cổ cầm ban đầu gồm 5 dây: Cung – Thương – Dốc – Chủy – Vũ, sau thêm 2 dây Văn – Võ tổng cộng 7 dây.
Cầm chi linh âm* nguyên bản là cao ngạo tịch liêu, mà nay cổ cầm thiếu đi hai dây, tự nhiên mất đi một phần linh nhã, nhưng bù lại mang theo cái chân thật chất phác, hơn nữa tay trái của thanh Ti không ngừng gảy ra thủ âm tiêu sái, vì vậy chẳng hề thấy gượng gạo vụng về, một khúc “Cao sơn lưu thủy”, như thanh tuyền bạch thạch, hạo nguyệt lưu phong, chầm chậm kéo nhau quay về.
*cầm chi linh âm: tiếng đàn hướng đến thanh âm giống như tiếng nước chảy gió thổi.
Thanh Ti lâu rồi chưa được đánh đàn, một khúc này vừa mới đàn đã cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ, thoải mái vô cùng, khúc nhạc kết thúc, cậu lấy ngón giữa gảy lên dây đàn, ngẩng đầu lên, phát hiện một mảnh yên tĩnh bao trùm hết thảy hội trường, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn cậu, nhất là Vũ Văn Tú bên cạnh, miệng há ra đủ để nhét vào cả một giỏ trứng.
Mọi người bị gì vậy? Cầm kĩ của cậu tuy không tệ nhưng nhất định cũng không thể so được với tiếng trời a.
Thanh Ti ngượng ngùng đứng dậy, chợt thấy cổ tay bị kéo, là bị Vũ Văn Tuần nắm lấy.
“Theo tôi về!”
Thanh Ti chẳng rõ nguyên do, lảo đảo bị kéo ra ngoài, Vũ Văn Tuần đi rất nhanh, tựa như bị hổ rượt sau mông.
Không ngờ Thanh Ti quả thật có thể chơi cổ cầm đến cổ phong nhã vận như vậy, một khắc kia cậu như chìm đắm trong thế giới của cầm, người và cầm hòa thành một thể, Thanh Ti nguyên bản là người bước ra từ trong cổ họa, cầm kĩ của cậu có lẽ chưa đủ vượt qua Lâm Tiêu, nhưng cái đạm nhạt cổ xưa, thanh thuần mà rung động nhân tâm như vậy thì Lâm Tiêu còn lâu mới đủ khả năng đạt được.
Khi thấy Lâm Tiêu chăm chú nhìn Thanh Ti, bộ dáng tâm diêu thần trì*, trong lòng Vũ Văn Tuần nổi lên một cơn tức giận không nói thành lời, hắn nhìn ra sự ao ước, kính nể cùng tình yêu trong ánh mắt đó, thế là tấu khúc vừa kết thúc, hắn lập tức lôi Thanh Ti rời đi, bóng hình nhẹ nhàng thanh nhã này là của hắn, hắn tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào khác thèm muốn cậu!
*tâm diêu thần trì: khát khao mong mỏi.
Đáng tiếc trời không chìu lòng người, hai người vừa mới ra được tới cửa vườn trường thì chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Lâm Tiêu lớn tiếng kêu: “Phó tiên sinh, xin dừng bước.”
Vũ Văn Tuần ngừng chân, quay đầu, chỉ thấy Lâm Tiêu như gió chạy đến trước mặt bọn họ, hắn căn bản chẳng thèm nhìn đến Vũ Văn Tuần, lại đem danh thϊếp đưa cho Thanh Ti, thành khẩn nói: “Phó tiên sinh, phải không ạ? Vừa rồi cậu chỉ dạy rất đúng, nếu chỉ biết so đo cầm kĩ hay dở, sa vào những chuyện tầm thường đó thì sẽ mất đi cái hay nguyên thủy của việc chơi đàn, mới vừa rồi được nghe tiếng đàn của Phó tiên sinh, như tuyệt âm thiên lai*, không biết tôi có đủ tư cách được làm bạn với Phó tiên sinh, cùng nhau nghiên cứu trao đổi về tinh hoa của cổ cầm?”
*tuyệt âm thiên lai: âm thanh tuyệt diệu đến từ trên trời.
Thanh Ti vốn yêu cầm, đương nhiên đối người chơi đàn sinh ra hảo cảm, lại thấy Lâm Tiêu nói rất là khẩn thiết, lúc này liên tục gật đầu, nhận tấm danh thϊếp kia, hoàn toàn không chú ý đến Vũ Văn Tuần đứng bên cạnh sắc mặt đã sớm tối sầm lại.
“Cảm ơn, sau này tôi sẽ đến nhà chào hỏi, hi vọng được Phó tiên sinh chỉ bảo.”
Cùng là khúc “Cao sơn lưu thủy”, lại chưa từng có ai đàn được thanh nhã đạm nhiên đến thế, Lâm tiêu vừa rồi hoàn toàn trầm mê trong tiếng nhạc, đến lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện thân ảnh của người kia chẳng còn, may là hắn phản ứng mau, một đường đuổi đến tận đây.
Mắt vừa thấy Thanh Ti bị Vũ Văn Tuần kéo đi thật nhanh, trong lòng Lâm Tiêu không khỏi có chút tức giận.
Đối với người thanh nhã như vậy, chính là phải vừa yêu thương vừa trân trọng, sao có thể đối xử thế này?
“Đưa tấm danh thϊếp kia cho tôi!”
Trên đường lái xe về nhà, Vũ Văn Tuần thấp giọng nói, thấy thần sắc hắn không vui, Thanh Ti vội vàng đem tờ danh thϊếp của Lâm Tiêu cho Vũ Văn Tuần.
Vũ Văn Tuần chỉ nhìn lướt qua, đến lúc đợi đèn đỏ thì đem tấm danh thϊếp xé nát thành từng mảnh, ném ra ngoài cửa sổ.
Loại tầm thường trước kiêu căng sau luồn cúi như hắn mà cũng muốn kết giao với Thanh Ti? Cái gì mà mượn cầm làm bạn, rõ ràng là muốn nhân cơ hội này tiếp cận cậu thì có, dù là mơ cũng đừng hòng!
Sớm đã quen với tác phong của Cung chủ, Thanh Ti thật ra cũng chẳng cảm thấy gì, cậu chỉ có chút tiếc nuối, người tên Lâm Tiêu kia quả là một tay đàn giỏi, nếu có thể cùng hắn trao đổi, nhất định học được không ít.
“Thanh Ti, tôi là muốn tốt cho cậu, nơi này có rất nhiều người tâm địa bất lương, cho nên không được tùy tiện tin người khác!”
Sau khi về đến nhả, Vũ Văn Tuần tĩnh tâm lại thì cũng nhận ra bản thân vừa rồi có chút quá phận, hắn sợ Thanh Ti giận, liền đối với cậu giải thích, ngừng một chút, lại nói: “Tôi không biết cầm kĩ của cậu lại tốt như thế, nếu thích, sau này tôi đem cây cổ cầm kia của ông nội tới cho cậu.”
Nghe nói có thể được chơi đàn, Thanh Ti lập tức trở nên vui vè, dùng sức gật gật đầu, thấy mắt cậu sáng lên, tâm tình Vũ Văn Tuần bất giác cũng tốt hơn một chút, hắn vuốt mái tóc của Thanh Ti, cười nói: “Thật dễ hài lòng mà, quả thật cũng chỉ là một đứa nhỏ.”
Cây Minh Tuyền kia vài ngày sau liền được đưa tới tận tay Thanh Ti, Vũ Văn lão gia tử vừa nghe Vũ Văn Tú kể việc Thanh Ti ở hội giao lưu biểu diễn cầm nghệ, lập tức cho người đem cầm qua, bảo Vũ Văn Tú chuyển tới, vật trân quí như thế lại dễ dàng đến tay khiến cậu quả thực thụ sủng nhược kinh, Vũ Văn Tú lại cười nói: “Ông nội chỉ mong khi rảnh rỗi có thể được nghe cậu đàn một khúc, như vậy thôi liền cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.”
Vũ Văn Tú tới ngoại trừ chuyện đưa đàn, còn cầm rất nhiều danh thϊếp, thư mời, đều là do những người hôm đó nghe Thanh Ti đàn nên gửi tới, Thanh Ti sau khi nhận thì xem cũng không xem liền đem toàn bộ ném vào thùng rác, trong lòng thầm cảm ơn may là Vũ Văn Tuần không ở đây, nếu không cậu nhất định phải đối diện với khuôn mặt lạnh lùng như núi tuyết kia.
Từ hôm đó bởi vì có được Minh Tuyền, Thanh Ti ở nhà đàn đến mấy tiếng đồng hồ, còn dạy Vũ Văn Tú một ít kỹ xảo trong cách đàn, đáng tiếc người ta chẳng có hứng tâm tư học tập, chỉ sung sướиɠ ngồi một bên nghe nhạc uống trà, tận tình hưởng thụ.
Thính giả rất nhanh từ một biến thành ba, Kiều Diễm và Vũ Văn Tranh từ chỗ Vũ Văn Tú nghe được tài cầm kĩ của Thanh Ti, cũng chạy tới góp vui, lại bị Vũ Văn Tuần không nói hai lời đuổi ra ngoài, đám người này ngoài việc làm loạn thì hiểu cái quái gì về cầm kĩ? Để cho bọn họ tới nghe đàn thì quả là xứng với câu – đàn gảy tai trâu.
Nhìn đến Vũ Văn Tuần ghen tuông quá mức rõ ràng, Thanh Ti vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười.
Cung chủ trước kia dường như không có trẻ con như vậy a.
Một buổi chiều vài ngày sau, Thanh Ti một mình đứng trong nhà bếp nướng điểm tâm, chợt nghe chuông cửa ở ngoài vang lên, cậu vội chạy ra mở cửa, lại nhìn thấy Lâm Tiêu đang ôm đàn của hắn đứng ở trước cửa.
Nắng chiều hắt trên người Lâm Tiêu khiến khuôn mặt vốn hơi gầy của hắn thoạt nhìn có vè nhàn đạm mà nhu hòa, thấy đối phương y phục thanh lịch sạch sẽ, nhìn lại mình, hai tay dính bột mì, trên người còn mặc tạp dề phía trước có hình con thỏ, Thanh Ti có chút đỏ mặt, dưới ánh mắt chăm chú cùng nụ cười mỉm của Lâm Tiêu tay chân cậu lại càng luống cuống.
Không biết Lâm Tiêu làm sao biết được nơi này, Thanh Ti đang do dự có nên mời hắn vào nhà hay không, Lâm Tiêu lại đem hai tay nâng đàn đến trước mặt cậu.
“Lương cầm xứng nhã sĩ, cầm này mong Phó tiên sinh nhận cho.”
Thiên a, cậu làm sao dám nhận, Cung chủ không đem cổ cầm này đập nát mới là lạ.
Thấy Thanh Ti liên tục xua tay, Lâm Tiêu thở dài: “Phó tiên sinh, có phải cậu cảm thấy tôi rất mạo muội? Kì thật mấy ngày này tôi luôn chờ điện thoại của cậu, đến khi hiểu được cậu chẳng hề muốn kết giao với tôi, mới cố ý đến tận nhà thăm hỏi, có lẽ theo cậu thì tục nhân như chúng tôi không xứng làm bạn bè với cậu, cho nên lần này tôi đến, chính là muốn đem đàn này tặng cho cậu, nó đã theo tôi mười mấy năm, nhưng tôi thấy nó càng thích hợp với cậu hơn.”
Chính vì đây là hảo cầm, cậu mới không dám nhận a, nếu như bị hủy thì thực sự rất đáng tiếc.
Thế là Thanh Ti lấy sổ ra, viết mấy chữ đưa đến trước mặt Lâm Tiêu.
[Cậu không cần khách khí như thế, tôi không liên lạc với cậu vì anh họ của tôi không thích tôi tiếp xúc với người lạ, hơn nữa cầm này tôi cũng không thể nhận, tôi chỉ là rảnh rỗi đàn chơi mà thôi, hảo cầm vào tay tôi chỉ làm mai một nó, cậu cũng đừng kêu tôi tiên sinh, tôi nhận không nổi đâu.]
Nhìn đến nét chữ nho nhã xinh xắn của Thanh Ti, Lâm Tiêu nở nụ cười.
“Vậy tôi kêu cậu là Thanh Ti được không, tôi thấy mọi người đều gọi cậu như thế.”
[Được …]
Thanh Ti cười khổ một tiếng, người trước mặt cậu tựa hồ cũng thực cố chấp.
Thấy Lâm Tiêu đem cầm đưa đến trước mặt mình, cậu đang muốn từ chối, chợt thấy ngoài sân thoáng lên một thân ảnh, Vũ Văn Tuần đã đi tới.