Một tiếng tru này đưa tới không ít sự chú ý của các bác sĩ lẫn hộ sĩ đi ngang qua, thậm chí có mấy người nha của bệnh nhân cũng tò mò tham xem náo nhiệt. Đều tò mò thụy mỹ nhân của bọn họ thật vất vả tỉnh lại, đυ.ng phải chuyện gì mới kêu đắc thảm tuyệt nhân gian như vậy.
Lục Định Vũ cũng bị tiếng kêu quái gở thình lình của cậu dọa sợ, đối mặt ánh mắt nghi hoặc của mọi người, thái dương anh chảy ra vài giọt mồ hôi, trong lòng bối rối, thế nhưng nếu dùng dùng lí do bại não “Cậu nhìn thấy một con con gián” để lừa cho qua, lại dẫn đến hộ sĩ tiểu thư bất mãn ——
“Trong bệnh viện nào có con gián?”, “Thành thật khai báo, có phải ngươi khi dễ người ta hay không?”, “Không cần đối người bệnh không có năng lực phản kháng xuống tay!”, “Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của là hành vi đáng xấu hổ nha!”
Bên này tiếng huyên náo thành một đoàn, Lục Định Vũ lại không am hiểu cách ứng xử với phái nữ. Trong lúc nhất thời xấu hổ muốn chết, tay chân cũng không biết hướng chỗ nào, khuôn mặt màu đồng cổ biến thành màu cà, nói năng lộn xộn mà giải thích: “Ta không có...... Ta không phải loại người như vậy......”
“Phiền muốn chết! Đều cút ra ngoài cho ta!”
Trên giường, Lâu Triển Nhung đột nhiên phát ra một tiếng rống. Cậu vốn gặp đả kích, đầu loạn muốn chết, đám người này còn ở trong phòng bệnh nháo loạn không để yên, phiền cậu đến tức cả một bụng, dùng ánh mắt hung hăng gϊếŧ người đích mà trừng mắt bọn họ.
Trong phòng thoáng chốc lặng ngắt như tờ, mọi người bị vẻ mặt sát khí này của mỹ nhân dọa sợ, lui cổ nối đuôi nhau mà ra, trong phòng bệnh lại chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Lâu Triển Nhung dồn dập mà thở hào hển, hao hết khí lực muốn ngồi dậy đến. Thế nhưng khối thân thể gầy yếu này cũng không chiều theo ý muốn của cậu, mệt chết khϊếp vẫn là không thể động đậy, cậu trừng mắt nhìn Lục Định Vũ ngốc đứng ở một bên liếc mắt một cái, mệnh lệnh nói: “Ngươi lại đây.”
Lục Định Vũ ngoan ngoãn đi qua, y theo chỉ thị cậu đem dỡ cậu phù ngồi dậy, Lâu Triển Nhung còn nói: “Đem chăn đơn xốc lên, cởi bỏ quần áo của ta.”
Lục Định Vũ không dám chậm trễ, xốc lên chăn đơn, vừa đem bệnh phục tùng tùng khoa khoa của cậu cởi bỏ. Lâu Triển Nhung làm đủ mọi kiến thiết tâm lý, bắt buộc mình không ngất đi, cậu thùy hạ mí mắt, hướng thân thể nhìn lại.
Trước ngực một mảnh trơn nhẵn, không có gì miệng vết thương, làm cho cậu xác định mình không phải bị người dùng thuật dịch dung hoá trang cao siêu, này thật sự không phải thân thể hắn.
Nhỏ gầy trắng sáng, xương sườn rõ ràng có thể đếm được, thắt lưng nhỏ nhắn chỉ một cái cánh tay có thể bao trọn, nhưng lại tê liệt. Lâu Triển Nhung mắng một câu, nghĩ thầm còn không bằng bị Diêm Vương gia thu, cố tình cho cậu mang thể xác yếu đuối như vậy, cùng Diệp Hân An kia có một bộ đức hạnh, gió thổi qua gục.
Lâu Triển Nhung tuyệt vọng nhắm mắt lại, quả thực nhìn không được. Thân thể tiểu bạch cáp như thế nào có thể thể hiện được tâm của hùng ưng? Hơn nữa điểm chết người chính là, cậu cho dù khôi phục khỏe mạnh, lại nên lấy loại bộ mặt nào đến thống lĩnh bang phái?
Lão thiên gia, ngươi đùa giỡn lão tử như thế không khỏi quá độc ác!
“Cái kia......” Lục Định Vũ tiếc hận nhìn một thân trơ xương của cậu, an ủi nói: “Chỉ cần hảo hảo phục kiện, điều dưỡng một đoạn thời gian sẽ tốt lên......”
Chuyện không liên quan mình cái tên này lại đi nói mát!
Lâu Triển Nhung dùng ánh mắt ghen tị đến đỏ lên trừng mắt đối phương, ánh mắt đảo qua gương mặt hào phóng góc cạnh rõ ràng của anh cùng dáng người vĩ ngạn cường tráng, lại nhìn đến thân thể suy yếu giống như bạch trảm kê* của mình, nhịn không được sinh ra bi phẫn, suýt nữa anh hùng lệ muốn rớt xuống.
_bạch trảm kê: 1 món ăn làm từ gà.
Nam nhi hữu lệ bất khinh đạn*, Lâu Triển Nhung nháy ánh mắt, nước mắt nghẹn quay về ở trong hốc mắt chuyển động, chỉ có đàn bà cùng nam nhân ẻo lả mới có thể đυ.ng một chút liền khóc. Cậu tuy rằng hạ mình nhân nhượng, chiếm giữa cái xác chết bầm một trăm lần cũng không muốn dùng này, cũng không đại biểu tính cách cũng trở nên yếu đuối vô năng.
_Nam nhi hữu lệ bất kinh đạn: nước mắt nam nhi không dễ rơi
“Đem gương lấy lại đây.” Lâu Triển Nhung khàn giọng ra lệnh, nếu tình hình đã như thế, tạm thời hảo hảo nhìn bộ dáng này một cái.
Lục Định Vũ đưa gương đặt tới trước mặt cậu, Lâu Triển Nhung thở dài, hứng thú suy yếu mà nhìn khuông mặt trong gương.
Một cái tiểu nam nhân xinh đẹp, khuyết thiếu khí khái giống đực. Ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, mình thấy còn yêu thích, khuôn mặt tuấn tú bạch tích, tóc mềm mại tối đen dài chấm vai, ánh mắt trong suốt như loại nai con cùng Diệp Hân An kia giống nhau. Vừa thấy đã biết thuộc loại sản phẩm loại ba* vô quyết đoán nhát ganvô dã tâm.
_sp loại ba: hàng kém chất lượng.
Chẳng lẽ là cậu làm nhiều chuyện xấu, lên trời mới khiển trách? Đời này cậu ghét nhất loại nam nhân nhu nhược, cứ một mực gặp phải toàn là loại mặt hàng này!
“Tĩnh Vân? Ngươi không sao chứ?” Lục Định Vũ đem gương treo trở về, vắn khăn lông ướt đến lau mồ hôi lạnh trên thái dương cậu, thân thiết hỏi: “Ngươi là không phải bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì chứ? Nói cho ta biết đi, ta sẽ hết sức giúp ngươi.”
Cậu đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thê thảm, hơn nữa ngoại trừ tên chướng mắt này thì cậu họa vô đơn chí, nhìn không ra còn có thể có phong độ hay công dụng gì.
Lâu Triển Nhung tức giận hừ một tiếng, hỏi: “Ngươi cùng Ngải Tĩnh Vân là quan hệ gì? Không phải là một chân chứ?” Hắn cũng không muốn thân thể của một tên GAY!
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Lục Định Vũ lộ ra vẻ mặt đỏ ửng, “Ngươi vì tình mà khốn khổ vọt ra đường cái tự sát, bị xe ta đυ.ng vào, sau đó ở bệnh viện nằm hai năm, lúc này mới tỉnh lại. Ngươi...... Đem chuyện trước kia đều đã quên sao?”
Cậu đương nhiên không quên, năm tháng ở trên cao chót vót hô phong hoán vũ kia. Chẳng qua nhận thức của hai người không giống nhau, cố gắng khai thông khó tránh khỏi ông nói gà bà nói vịt, hiện tại cậu đã biết Lục Định Vũ không phải là người bệnh tâm thần, mà bản thân mình mới là người có vấn đề.
“Nói như vậy, ngươi chính là cái người qua đường giáp kiêm coi tiền như rác?” Lâu Triển Nhung nghiền ngẫm nhìn anh,trào phúng nói: “Chiếu cố một người xa lạ không thân chẳng quen suốt hai năm, cũng thật cao thượng a, chẳng lẽ ngươi sẽ không có ý nghĩ không an phận nào?”
“Cái gì?” Lục Định Vũ ngơ ngác mà nhìn cậu, nhất thời không phản ứng kịp ý của cậu, Lâu Triển Nhung thẳng thắn làm rõ: “Ngươi không có hứng thú gian thi đi?”
“Ngươi, ngươi như thế nào lại nói như vậy!?” Lục Định Vũ mặt đến mức đỏ bừng, thấp giọng trách mắng: “Không cần đem người khác nghĩ đê tiện như vậy!”
Thật sự là người thành thật quy củ, Lâu Triển Nhung bị đùa nở nụ cười. Lại nhìn khuôn mặt kia của đối phương thật cũng không cảm thấy được chướng mắt lắm, cậu kéo dài thanh âm, lười biếng nói: “Ta chính là loại tính tình này, khó chịu liền cút a.”
Lục Định Vũ không cút, nén giận tiếp tục lâu mặt cho cậu, nói: “Ngươi khẳng định là đầu bị đυ.ng hỏng, ta đáp ứng đã lệnh đường hội chiếu cố ngươi cả đời, Tĩnh Vân.”
Lâu Triển Nhung chống lại hắn đôi mắt tình chân ý thiết của anh, thu lại tươi cười, do dự một chút nói: “Lúc chỉ có hai chúng ta, ngươi tốt nhất xưng hô ta là Lâu Triển Nhung.”
Đối người xa lạ để lộ thân phận là một việc rất nguy hiểm, đặc biệt hiện tại cậu tay trói gà không chặt, tùy tiện một a miêu a cẩu đều có thể tiễn cậu vào chỗ chết. Bất quá Lâu Triển Nhung tin tưởng tên hàm hậu lại chính trực này tuyệt đối không hãm hại chính mình, còn có thể mặc cậu sai sử, cho nên thẳng thắng phóng khoáng, coi như thu cái lâu la cũng tốt.
Khăn mặt trong tay Lục Định Vũ rơi trên mặt cậu, cả người ngây ngẩn. Thẳng đến khi Lâu Triển Nhung mắng ra tiếng, anh mới như ở trong mộng tỉnh giấc, đem khăn mặt cầm lên, vẻ mặt có biểu tình như bị trúng phân chim, gian nan địa nói: “Ngươi là nghiêm túc sao?”
“Vô nghĩa.” Lâu Triển Nhung liếc ngang anh một cái, nói: “Ngày đó ta đánh nhau, trúng một đạn, lúc đưa vào bệnh viện đã hôn mê, vốn nghĩ chết chắc rồi. Kết quả âm kém dương sai, không biết như thế nào hoàn hồn vào khối thân thể này.”
“Hoàn...... Hồn?” Lục Định Vũ cứng họng, đối loại chuyện thần quái siêu tự nhiên thật là khó có thể chấp nhận. Theo bản năng vươn tay sờ trán cậu, Lâu Triển Nhung cười nhạo một tiếng, nói: “Nhận rõ sự thật đi, ngốc tiểu tử, ta cũng không phải là Ngải Tĩnh Vân mà ngươi tâm tâm niệm niệm, người nầy tám phần sớm chết, mới có thể đem hồn của ta hít vào.”
“Không...... Điều đó không có khả năng......” Khăn mặt của Lục Định Vũ rời tay rơi trên mặt đất, thất hồn lạc phách, bổ nhào lại nâng mặt cậu, kêu lên: “Rõ ràng chính là Tĩnh Vân! Thật sự giả không được!”
Trong đầu người nay toàn là óc heo sao? Lâu Triển Nhung không hờn giận mà trừng mắt anh, hỏi: “Ngươi quen Ngải Tĩnh Vân? Tính tình hắn như thế này à?”
Một câu khiến Lục Định Vũ phải tra xét, đúng vậy, anh quả thật”Quen biết” Ngải Tĩnh Vân, nhưng chưa từng hiểu biết hắn*. Anh sở quen thuộc cũng chỉ là khối thể xác này mà thôi, xinh đẹp, an tường, một thiên sứ ngủ say vĩnh viễn sẽ không đáp lại anh.
_TBD: bắt đầu từ lúc này xưng hô hơi loạn goỳ @TruyenHD
cho nên Tĩnh Vân cũ sẽ là hắn, còn LĐ vẫn là cậu.
Về phần tính cách, anh hoàn toàn không biết gì cả, đối với Ngải Tĩnh Vân mà nói, anh vẫn như cũ là người hoàn toàn xa lạ.
“Kia, vậy ngươi có không rời đi thân thể hắn? Cưu chiếm thước sào như vậy...... Không tốt lắm đâu?” Lục Định Vũ ngũ vị tạp trần nhìn thấy cậu, có một loại cảm giác mâu thuẫn vừa chờ mong lại sợ bị thương tổn. Lâu Triển Nhung khinh thường từ trong lỗ mũi hừ ra một câu: “Ngươi cho ta hiếm lạ khối thân thể này? Yên tâm, chờ ta tìm được thân thể của chính mình, cam đoan bắt nó còn nguyên vẹn trả lại cho ngươi, đến lúc đó ngươi nghĩ muốn gian muốn luộc đều tùy tiện.”
“Khụ khụ!” Lục Định Vũ bị lời cậu nói làm sặc, vô lực vì mình biện giải: “Ta thật sự không phải loại người như vậy, ngươi như thế nào......”
“Được rồi.” Lâu Triển Nhung đánh gảy lời anh, nói: “Tóm lại hiện tại ta còn muốn mượn một chút, ngươi hảo hảo hầu hạ, trạng huống hiện tại của ta không thể tự bảo vệ mình, nếu bị cừu gia tìm được rồi khẳng định là tìm tử lộ. Cho nên miệng ngươi kín một chút cho ta, vạn nhất xảy ra chuyện, bảo bối Ngải Tĩnh Vân này của ngươi chỉ sợ cũng bị liên lụy màn hoả táng.”
Lục Định Vũ mân miệng gật gật đầu, hỏi: “Ngươi có rất nhiều cừu gia sao không?”
Hắn vì cái gì lại muốn hỏi một vấn đề ít ngu ngốc đến thế? Lâu Triển Nhung bất đắc dĩ nhìn cổ tay mảnh khảnh của mình, nói: “Có nhiều đến không đếm được, ngươi cho là Ngự Phong Đường đường chủ là dễ làm sao?”
Lục Định Vũ cúi người nhặt khăn mặt lên, một lần nữa chà lau thân thể cho cậu, hai người nhất thời cái gì cũng chưa nói. Lâu Triển Nhung nhắm mắt lại, cảm giác được khăn mặt ấm áp lướt qua làn da, khối thân thể này như máy móc để lâu không dùng, loang lổ rỉ sét, khó có thể vận chuyển. Hiện giờ bị nhét vào một linh hồn mới, đang từng chút từng chút một hồi phục tinh cơ.
Có một loại cảm giác thõa mãn như trong nước trái cây Vodka. Lục Định Vũ nhất thời không thể xác định nên định nghĩa như thế nào với người trước mặt này, Ngải Tĩnh Vân bị chiếm cứ thân thể? Hay là tá thi hoàn hồn Lâu Triển Nhung?
Chà lau hoàn thân thể cho cậu, Lục Định Vũ đánh vỡ trầm mặc, hỏi: “Nếu tìm không thấy thân thể của ngươi, ngươi nên làm cái gì bây giờ?”
Lâu Triển Nhung ngây ngẩn cả người, cau mày, việc có thể tính là không thể lảnh tránh này làm lòng cậu như bị treo lên, thanh âm không lưu, tức giận trả lời: “Vậy mau chết sớm đầu thai, ta cũng không muốn nửa đời sau phải sử dụng thân thể nhược kê như vậy.”
Đoán không ra ngươi còn “Cứng rắn” đến thế. Lục Định Vũ dìu cậu nằm xuống, đắp cho cậu cái chăn đơn, nghiêm trang nói: “Nếu sống sót, nên hảo hảo mà sống sót.”
Lâu Triển Nhung kinh ngạc nhìn hắn một cái, ngực như có chút cảm giác kỳ quái nảy sinh. Tâm vốn lãnh như thạch lại mềm mại ra trong nháy máy, bất quá cũng chỉ là giây lát lướt qua, cậu chửi nhỏ một câu thô tục, nhắm mắt lại ngủ.
“Ta không nghĩ sẽ lại ăn thứ đồ này!” Giữa trưa, Lâu Triển Nhung nhìn thứ sền sệt trong mâm cơm, lộ ra ánh mắt chán ghét. Liên tục vài ngày nay, cậu ăn uống loại thực phẩm dành cho trẻ con này, làm cho người nam nhân vốn miệng luôn luôn không thịt không vui đạm xuất cá điểu*, thầm nghĩ muốn ăn chút chân dê con nướng một chút cho đã ghiền.
_đạm xuất cá điểu: câu chũi thô tục, điểu ở đây trong phải là chim âu là mà cái xx đó
“Ngươi lâu lắm chưa ăn, tràng dạ dày còn chưa quen, phải chậm rãi điều dưỡng.” Lục Định Vũ kiên nhẫn giải thích, đem một muỗng thực phẩm dinh dưỡng đưa đến bên miệng cậu, Lâu Triển Nhung không lay chuyển được đành phải há mồm hàm hạ, oán giận nói: “Thật sự là hổ lạc Bình Dương bị khuyển khi......”
TBD: sai vi khuyển thê mới đúng.. chậc ko update tin tức rỳ hết.
Lục Định Vũ mặt không đổi sắc, đem một chén cháo uy xong, mới nói: “Ta biết ngươi vì cái gì có nhiều cừu nhân như vậy.”
“Gì?” Lâu Triển Nhung nuốt xuống một ngụm cuối cùng, biểu tình có điểm ngốc. Lục Định Vũ cho lau lau miệng cho cậu, lại bưng tới nước trong cho cậu uống, hết thảy sau khi thu thập thỏa đáng, mới gọi điện thoại kêu cửa thức ăn bên ngoài, giải quyết vấn đề cơm trưa của mình.
Thức ăn bên ngoài rất nhanh được đưa tới, bánh pizza giăm bông và tôm*, hương khí bốn phía, hương vị mê người kɧıêυ ҡɧí©ɧ vị giác người ta. Lâu Triển Nhung hút hấp cái mũi, nước miếng chảy như sông, đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Định Vũ ăn cái gì, ánh mắt không tự chủ được lộ ra thần sắc cầu xin thương xót không tiền đồ.
_* 底脆料足的火腿鲜虾披萨: hỏi bác google thì thấy cả đống pizza nên chém đại
Hảo tham a...... Người nầy là cố ý đích sao không? Lâu Triển Nhung thập phần oán giận, không thể chịu được Lục Định Vũ không kiêng nể gì ở trước mặt mình hưởng thụ mỹ thực như thế, cậu nuốt một ngụm nước miếng, không được tự nhiên õng ẹo nói: “Uy, cho ta ăn một khối.”
Độc ăn nan phì*, này nam nhân không cần không hiểu đạo lý như vậy.
_độc ăn nan phì: = nghĩa ăn 1 mình đau bụng made in VN
“Không được.” Lục Định Vũ cũng không ngẩng đầu lên cự tuyệt, cực kỳ không hiểu đạo lý. Lâu Triển Nhung lại muốn mắng chửi người, may mắn đúng lúc nhận rõ tình thế, phát hiện người đang dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vì thế hắn quyết định buông tha cho thiết huyết*, sửa dùng sách lược ai binh, lấy lòng đồng tình của đối phương.
_thiết huyết: ý chí kiên cường
“Chỉ miếng nhỏ thôi, Please.” Lâu Triển Nhung mỗi nói ra một chữ đều như phải trải qua loại dày vò không thua gì lên núi đao xuống chảo dầu. Sách! Lão Đại Ngự Phong Đường quét ngang tây khu không người có thể địch, thế nhưng vì một khối phi tát mà đau khổ cầu xin, thật sự là nhân cách mất hết. Nếu bị đối thủ của cậu nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ không cần bọn họ động thủ, cậu cũng đã xấu hổ và giận dữ, tự động kết thúc.
Lục Định Vũ dừng lại ăn cơm, nếu có chút đăm chiêu nhìn thấy cậu, hỏi: “Ngươi đây là thỉnh cầu sao không?”
Vương bát đản! Ít được một tấc lại muốn tiến một thước! Lâu Triển Nhung trong bụng trở mình mắng, trên mặt lại toát ra vẻ tội nghiệp, thật giống như một con chó nhỏ bị đói lâu lắm, ở trước mặt chủ nhân vẩy đuôi mừng chủ.
Được rồi, cậu đắc thừa nhận, vô luận là con người rắn rỏi thiết huyết hay là nhu nhược ẻo lả, đang muốn muốn ăn mạnh mẽ thì mọi người đều là phàm phu tục tử. Lâu Triển Nhung nhịn không được liếʍ liếʍ môi, ách vừa nói: “Ngươi...... Cho ta ăn sao?”.
Ánh mắt Lục Định Vũ lóe sáng, áp chế xao động đột nhiên tới trong lòng, hai má màu đồng cổ có chút phiếm hồng.
Kỳ thật Lâu Triển Nhung không có bán đứng nhan sắc để đổi lấy thức ăn, cậu chỉ là còn chưa có thích ứng với thân phận mới này. Hành động này nếu là cậu trước kia, tuấn suất tà mị sẽ có cảm giác áp bách, nhưng đặt ở trên người mỹ nhân trắng noản tuấn tú, liền biến thành dụ dỗ điềm đạm đáng yêu.
“Nhanh lên nhanh lên, cho ta ăn một miếng.” Lâu Triển Nhung nhìn ra dao động của anh, thừa thắng xông lên, liên thanh thúc giục. Lục Định Vũ ở trong óc triển khai thiên nhân giao chiến, do dự mãi, cuối cùng vẫn là đánh không lại ánh mắt khát đói như tiểu động vật của đối phương tiểu động, bưng phi tát hướng bên giường đi tới.
Lâu Triển Nhung tinh thần phấn chấn, hai mắt sáng lên, toàn thân tản mát ra hơi thở hạnh phúc, khiến tim người nhìn thấy thình thịch loạn đập. Lục Định Vũ hít sâu mấy cái, quyết định trong lúc đang kiên trì nguyên tắc cùng thỏa mãn đối phương tìm chút cân bằng, vì thế anh lấy một con tôm bóc vỏ đưa đến bên miệng cậu, nói: “Chỉ có thể ăn một chút.”
Lâu Triển Nhung có chút thất vọng, bất quá không có cá thì tôm cũng tốt, có chút ít còn hơn không, cậu sợ Lục Định Vũ đổi ý, nhanh chóng há mồm cắn tôm bóc vỏ, xém chút nữa cắn trúng tay anh.
Ngon nhiều nước, sự trơn mềm của tôm bóc vỏ đang lúc cậu cắn xuống tràn ra, pha lẫn với chút phiền cà cùng hường với hương mạc tô nồng nặn và pho mát Lia, hương vị phong phú dầy đặc. Sau khi bị ép ăn nhiều cháo như vậy giờ lại nếm hương vị tiên hương này, làm Lâu Triển Nhung cảm động đến muốn khóc, cậu nhắm mắt lại, thả chậm tốc độ nhấm nuốt, tận tình hưởng thụ mỹ vị không đổi.
Sau khi ăn một miếng tôm lột vỏ, Lâu Triển Nhung như tiểu chim non chờ đợi uy thực hé miệng a, nói: “Còn muốn.”
Thân là mẫu điểu Lục Định Vũ không đành lòng cự tuyệt, đành phải lại uy cậu một miếng, nói: “Một cái cuối cùng, không thể ăn nhiều.”
“Được rồi được rồi, không cần dong dài.” Vạn sự khởi đầu nan, nếu đã mở đầu, con đường phía sau tất là vùng đất bằng phẳng. Lâu Triển Nhung lại ăn một tôm bóc vỏ, chứng nào tật nấy, hé miệng a thúc giục: “Lại đến lại đến.”
Lục Định Vũ đỏ mặt, một tiếp tục uy cậu, một bên không có gì lo lắng mà tuyên bố:”Đây là một cái cuối cùng”, kết quả “Cuối cùng” đến lần thứ mười. Thẳng đến khi Lâu Triển Nhung đem tôm bóc vỏ trên phi tát toàn bộ ăn sạch, Lục Định Vũ còn chưa kịp nhả ra khí, lại hoảng sợ phát hiện anh mắt sáng rực của đối phương nhìn thẳng giăm bông mặt trên.
Anh bắt đầu hối hận chính mình ngay từ đầu không cầm giữ nguyên tắc, hiện tại tên vừa nếm được của ngon này lại bắt đầu triển khai tiến thêm một bước thế công, vừa đấm vừa xoa muốn ăn chân giò hun khói.
“Tuyệt đối...... Không được......” Lục Định Vũ ba ba ngốc đang cưng chiều đứa nhỏ ngỗ nghịch, ảo não vừa uất ức vừa cự tuyệt, còn phô trương thanh thế đe doạ cậu: “Ngươi còn đòi nữa ta kêu y tá trưởng gọi tới.”
“Để làm chi? Hướng lão bà kia cáo trạng ta?” Lâu Triển Nhung ác độc cười nhạo hắn, “Ngươi có phải hay không a? Còn muốn trốn sau tạp đề của nữ nhân?”
Lục Định Vũ bị cậu làm cho á khẩu không trả lời được, Lâu Triển Nhung có chút đắc ý, tiếp tục quấn quít lấy anh muốn chân giò hun khói. Đang giằng co hết sức, hộ sĩ tiến vào lượng nhiệt độ cơ thể, đúng lúc giải vây cho Lục Định Vũ —— người nầy đã hoang mang lo sợ giống như kiến bò trên chảo nóng.
Hộ sĩ nhìn nhìn hai người bọn họ, hỏi: “Lục, ngươi không cho y ăn cái gì chứ?”
“Ngô...... Cái kia......” Người không quen nói dối kia lập tức đỏ mặt, ấp úng phóng không ra nửa thí, Lâu Triển Nhung đành phải mở miệng đáp: “Không có, hắn cũng không quản chết sống của ta.”
Dư quang nơi khóe mắt đảo qua, phát hiện Lục Định Vũ như lấy được đại xá, ôm phi tát của anh chuồn ra phòng bệnh, sớm chạy không ảnh. Lâu Triển Nhung thu hồi tầm mắt, khóe môi tràn ra một nụ cười trộm, nhìn chằm chằm bộ ngực cỡ D của hộ sĩ, nói: “Nếu ngươi tính toán uy sữa cho ta như đã nói, ta chính là cầu còn không được nga.”
“Biếи ŧɦái!” Hộ sĩ thẹn quá thành giận, ở cánh tay cậu nhéo một cái, Lâu Triển Nhung đau đến nhả ra một lượng khí, tươi cười trên mặt lại một chút cũng thu liễm.
Xem ra, bổn nam nhân đã muốn bị chính mình ăn định rồi, chỉ cần giả trang đáng thương có thể đem anh đến kêu đi hét, muốn làm gì thì làm, nếu không phải hộ sĩ đến làm rối, nói không chừng dạ dày cậu hiện tại đã no căng. Lâu Triển Nhung tuy rằng khinh thường loại chiến thuật này, bất quá lúc này phi thường hưởng được đối đãi đặc biệt, cậu đắc chí nheo mắt lại, tính toán đợi cho buổi tối lại bắt chước làm theo, từ nay về sau cùng cùng loại thực phẩm sền sệt kia vẫy tay cuối chap2.
Còn chưa tới buổi tối, cậu liền gặp báo ứng.
Buổi chiều, sau khi Lục Định Vũ giúp cậu hoạt động tay chân, mở ra laptop tùy thân luôn mang theo, ngay tại trong phòng bệnh cậu làm việc.
Tay Lâu Triển Nhung đã có thể nâng đến ngực, hai chân cũng có thể hơi cuộn lại chút, được cho tiến bộ không nhỏ, hơn nữa cậu chắc chắc buổi tối có thức ăn ngon, tâm tình cũng không tồi, xem Lục Định Vũ cũng thuận mắt không ít.
Ánh mặt trời chiếu vào trên người anh, trên người nam nhân đang vùi đầu vào công việc tỏa ra một tầng vầng sáng ấm hoà thuận vui vẻ, Lâu Triển Nhung chán đến chết, đành phải nhìn chằm chằm vật còn sống duy nhất trước mặt. Nhìn nhìn, cậu phát hiện bộ dạng nam nhân này cũng không tệ lắm, tuy rằng vẫn kém mình trước cao cường đẹp mê người, cũng coi như đoan chính, chẳng qua ngũ quan quá mức nghiêm túc, lúc không cười có chút hung hãn, nhìn như không dễ chọc, Trên thực tế là một người ngu ngốc, dễ dàng có thể bị mình đùa bỡn.
Lâu Triển Nhung đắc ý cười, đang tính toán buổi tối phải ăn cái gì, đột nhiên, có một loại cảm giác quái dị lướt qua thân thể, làm cho cậu run rẩy một trận, chỉ cảm thấy một trận nhiệt lưu chạy xuống phía dưới, khiến bụng cậu căng thẳng, sinh ra dự cảm không ổn.
Cảm giác này...... Hình như là...... Tiêu chảy?
Lâu Triển Nhung luống cuống, cau mày, ngốc địa ở trên giường cọ đến cọ đi, muốn dựa vào sức mình đứng lên đi tolet —— cậu cũng không muốn giải quyết ở trên giường, bị hộ sĩ thấy được mặt cậu phải để chỗ nào chú?
“Hừ...... Ân......” Lâu Triển Nhung cắn chặt răng, đến mức thần tình đỏ bừng, xoang mũi lý dật ra thanh âm tinh tế, khiến cho Lục Định Vũ chú ý. Nam nhân buông công tác trong tay, vội vàng lại gần, hỏi: “Làm sao vậy, không thoải mái sao? Cần kêu hộ sĩ không?”
Lâu Triển Nhung dùng sức lắc đầu, tay chân co rút như rút cân giống nhau, thái dương chảy ra mồ hôi lạnh, lộ ra gương mặt xanh trắng lần lượt thay đổi, dùng khí lực toàn thân áp chế tình hình phiên giang đảo hải* mãnh liệt trong bụng.
_phiên giang đảo hải: sóng cuộn biển gầm.
Câu như đang chịu đựng thống khổ thật lớn, Lục Định Vũ nóng nảy, giúp đỡ hắn ngồi dậy hỏi: “Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, đừng thẹn thùng, nói cho ta biết!”
Lão tử không phải thẹn thùng...... Lão tử là không dậy nổi người kia! Lâu Triển Nhung giãy dụa mãi, rốt cục nhịn không được, nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ nói: “Ta...... Ta muốn đi WC......”
Lục Định Vũ đem cậu ôm lấy, bước nhanh đi vào toilet, còn phục vụ chu đáo cỡ bệnh phục trên người cậu, đem đặt cậu ở trên bồn cầu.
Lâu Triển Nhung nhẫn đầu đầy đổ mồ hôi, từ trong hàm răng thốt lên một câu: “Ngươi...... Ngươi đi ra ngoài......”
Cậu cũng không có thói quen ở trước mặt người khác đại tiện, cho dù người này mỗi ngày sớm chiều ở chung cũng là giống nhau!
“Tự ngươi nguồi không được, ta giúp ngươi.” Lục Định Vũ cúi thân xuống nắm cả bờ vai của cậu, đem thân mình mềm như sợi mỳ của Lâu Triển Nhung dựa vào ngực mình, trấn an nói: “Ngươi cho ta không tồn tại là tốt rồi, ách...... Bác sĩ nói qua, lúc ngươi đang hồi phục phải cho ngươi ăn thực phẩm lỏng trước.”
Không cần tại lúc đáng xấu hổ này nói những đề tài nhàm chán! Lâu Triển Nhung hận nghiến răng dương, không nghĩ tới nhất thời tham ăn, mấy tôm bóc vỏ hỗn đản làm hại mình mất hết mặt, cậu dồn dập thở hổn hển vài tiếng, rốt cuộc kìm không được nữa, ngồi ở trên bồn cầu văn chương trôi chảy.
Tràng dạ dày rốt cục cũng thư thái chút, mà thân thể vốn không có khí lực gì lại hư nhuyễn, tựa vào trong khủy tay của nam nhân cường kiện, Lâu Triển Nhung chỉ cảm thấy từng đợt mê muội, tay chân lạnh như băng, run rẩy không ngừng.
Tuy rằng mở ra quạt gió, hương vị bài tiết vật vẫn là làm cho người ta không thế nào thoải mái. Lâu Triển Nhung khốn cùng đến ngay cả ánh mắt cũng không dám mở, cảm giác được nam nhân cầm khăn tay tham hướng sau đình cậu, Lâu Triển Nhung khẽ gọi một tiếng, mềm nhũn giãy dụa lên: “Dừng tay! Ngươi cho ta dừng tay!”
Trời ạ, gϊếŧ cậu đi! Cậu từ sau khi hai tuổi lúc đã không còn để người khác lau mông, không nghĩ tới sống đến hai mươi sáu tuổi lại lưu lạc đến hoàn cảnh của hài đồng hôi sữa, thật sự là là chuyện làm sao chịu nổi!
“Ngoan, đừng lộn xộn.” Lục Định Vũ thật không chê khí này tồi, hoàn hảo tâm tính thiện lương ý an ủi cậu, “Ngươi là người bệnh, không cần phải luôn bận tâm có không có này, ta cũng thường xuyên giúp cháu ta chùi đít, sẽ không lộng đau ngươi.”
Loại an ủi này so với cười nhạo càng làm cho người khó chấp nhận, Lâu Triển Nhung thoát lực tựa vào trên người anh, chỉ cảm thấy lòng tự trọng vỡ thành từng mảnh. Tất cả tôn nghiêm nam tính đều rơi vào trong bồn cầu có mùi, đời này cũng chưa chịu khuất nhục như vậy.
Lục Định Vũ ôn nhu đem mông cậu lau khô, ấn xuống xả nước, sau khi xử lý uế vật, anh cúi đầu xem người trong lòng, ánh mắt dịu dàng thắm thiết, mang theo thương tiếc rõ rệt.
Khuôn mặt tuấn tú buộc chặt, hai má vì ngượng ngùng mà ẩn đỏ, ngay cả cái lổ tai đều hồng tựa như lấy máu, mi tâm hở ra, ánh mắt nhắm chặt, lông mi dài càng không ngừng run rẩy, đôi môi vốn phấn nộn giờ phút này bị cậu cắn đến sưng đỏ, bộ dáng yếu đuối lại bất lực làm cho tâm người ta tâm đều phải tan chảy. Lục Định Vũ nhịn không được rung động trong ngực, lặng lẽ cúi đầu ở thái dương cậu ấn nụ hôn khẽ.
Lâu Triển Nhung hãy còn đắm chìm trong khuất nhục cùng bi tình thân bất do kỷ, cảm giác được có cái gì mềm mại phất qua thái dương cậu, ôn nhu mang theo sự lơ đãng, chợt lóe. Cậu mở to mắt, có chút ngây thơ nhìn thấy đối phương, chống lại ánh mắt chuyên chú của Lục Định Vũ, không khỏi thẹn quá thành giận, quát: “Ngươi con mẹ nó cọ xát cái gì? Lão tử đại tiện xong rồi!”
Ai, một khi mở miệng hình tượng thiên sứ tốt đẹp liền bị phá hư hầu như không còn. Lục Định Vũ thở dài, đem cậu ôm lấy, xử lý tốt quần áo, mang về phòng bệnh đi.
“Chờ một chút.” Lâu Triển Nhung không muốn trở về nằm trên giường nhanh như vậy, cậu yếu ớt mà bắt lấy quần áo Lục Định Vũ, ra lệnh nói: “Mang ta đến bên cửa sổ.”
Lục Định Vũ đem cậu bé qua đó, đứng trước cửa sổ sáng ngời sát đất, Lâu Triển Nhung còn nói: “Để ta xuống.”
Lục Định Vũ sửng sốt một chút, nói: “Ngươi đứng không được.”
“Ngươi giúp đỡ.” Lâu Triển Nhung lười vô nghĩa, giãy dụa muốn xuống, Lục Định Vũ đành phải đem cậu buông ra, sau đó giống một bức tường đứng phía sau cậu để cậu dựa vào, cánh tay vòng ở bên hông cậu.
Cảm giác hai chân tiếp xúc sàn nhà có chút mới lạ, nhưng mà nhiều nhất chính là cảm động. Cho dù thân thể này không phải của chính mình, Lâu Triển Nhung vẫn đang có thể phát ra vui sướиɠ từ nội tâm như lần đứng thẳng đầu tiên sau khi được sinh ra lần nữa. Cậu nhìn thấy tuyết đọng bên ngoài dần dần tan rã, cùng với màu xanh của lớp cỏ mới mọc, lầm bầm lầu bầu: “Cho dù là tê liệt, vào trong tay của ta cũng nhất định phải sửa cho ngươi đi như bay.”
“Ân?” Lục Định Vũ không có nghe được lời cậu nói, cúi đầu để sát vào mặt cậu, hơi thở ấm áp phả phất qua bên tai cậu, làm cho lổ tai Lâu Triển Nhung có chút nóng lên, không được tự nhiên quay đầu đi, mắng: “Cút xa một chút! Đừng gần như vậy!”