Tiếng sóng biển vọng vào từ xa đến gần, mang theo tiếng đập cánh của loài chim, sau đó là tiếng nhạc ghita du dương lan tỏa khắp căn phòng.
Đây là chuông báo thức của Đồng Duyệt, là ca khúc chủ đề của album "Biển xanh của tôi".
"Biển xanh của tôi" là album về biển đứng đầu Đài Loan, lắng nghe biển, nhìn ngắm biển, chơi đùa với biển, lắng nghe cảm giác hạnh phúc từ tiếng sóng biển.
Trước khi Ngạn Kiệt đi công tác ở Thượng Hải, hai người đã cùng tới bãi biển chơi, anh cất giọng than vãn: "Anh thực sự không muốn rời khỏi Thanh Đài, thậm chí bầu trời ở đây cũng xanh hơn Thượng Hải.
Không được ngửi mùi của biển, anh không biết liệu có bị mất ngủ không nữa."
Nhưng Tiền Yến lại muốn Ngạn Kiệt phát triển sự nghiệp ở thành phố lớn, đó cũng là nguyện vọng của bố anh.
Cô đã dùng tiền tiêu vặt tiết kiệm được mua cho Ngạn Kiệt một album "Biển xanh của tôi" rồi nắn nót viết lên mặt album: Anh, em sẽ mãi ở bên anh.
Tiểu Duyệt!
Ngạn Kiệt đem theo album và một va ly hành lý to đùng tới Thượng Hải, cô download ca khúc chủ đề của album "Biển xanh của tôi" trên mạng về điện thoại rồi cài đặt làm chuông báo thức.
Chỉ cần tiếng nhạc vang lên là sẽ cảm thấy như Ngạn Kiệt ở phòng kế bên dịu dàng gọi cô thức giấc, nhờ thế tâm trạng cả ngày cũng được thoải mái.
Nhét giáo án, sách giáo khoa, bài thi đã chấm xong và túi laptop vào cặp rồi kiểm tra lại lần nữa, sau đó mới đi rửa mặt.
Cháo đã ninh nhừ từ tối qua, trong tủ lạnh có bánh bao lấy ra hâm nóng ăn kèm với dưa chua.
Lúc đun cháo, cô tự luộc cho mình một quả trứng.
Tuy bữa sáng của cô đơn giản nhưng vẫn đủ dinh dưỡng.
Lăng Linh sợ mập nên không ăn sáng.
Bữa trưa và tối đều được giải quyết ở nhà ăn của trường.
Khi cô ngồi vào bàn ăn thì cũng là lúc máy giặt ở ban công bắt đầu hoạt động.
Ăn điểm tâm xong rồi phơi quần áo tươm tất mới có năm giờ năm mươi phút, mười phút là đủ thời gian để cô đi bộ tới trường.
Thỉnh thoảng nghĩ: Khi một mình có thể hoàn thành mọi việc, mọi hoạt động đều trơn tru đúng trình tự thì độc thân có gì là xấu?
Người trước đây hay dụi mắt nắm tay cô đi xuống cầu thang, dịu dàng thắt dây an toàn cho cô khi nhét cô vào vị trí, chiếc xe chạy bon bon buổi sáng.
Tất cả đều như những hình ảnh cũ kỹ đã cách đây vài thế kỷ.
Việc tìm nhà không mấy thuận lợi.
Những căn nhà trọ gần trường Thực Nghiệm chỉ mùa hè mới có phòng trống, còn bây giờ đa số phòng đều được những ông bố bà mẹ đặt nhiều kỳ vọng vào con cái thuê mất rồi.
Các phòng còn dư lại một là vì quá đơn sơ, hai là quá sang trọng.
Đồng Duyệt cũng đã tới gặp mấy công ty môi giới ở xa trường học, có những căn nhà khá tốt nhưng lại cách trường quá xa, Đồng Duyệt không dám nghĩ tới.
Mùa thu trôi đi thật nhanh, mùa đông dài đằng đẵng lại sắp tới rồi.
Trong những ngày đông tăm tối, mới sáng sớm đã phải đứng ở trạm chờ xe sẽ khiến tâm trạng cả ngày hôm đó sa sút lắm.
Tang Bối - người đã mấy ngày cô không liên lạc bỗng tới trường thăm Đồng Duyệt.
Đồng Duyệt không dám cho cô bạn vào trường mà hẹn gặp nhau ở cửa một siêu thị nhỏ bên ngoài.
Tang Bối ăn mặc diêm dúa, giữa trời đông vẫn có thể mặc những bộ đồ vô cùng hở hang, lại còn thích đeo những đôi khuyên tai to như vòng ném bình, trang điểm đậm bất kể ngày đêm.
Chỉ cần nhìn là biết Tang Bối thuộc kiểu phụ nữ hoạt động về đêm, cô sợ Tang Bối làm hỏng những cô cậu là chủ nhân tương lai của đất nước.
Hai người ăn trưa bên ngoài, gọi mấy món ăn gia đình.
"Dạo này không gặp chuyện gì chứ?" Tang Bối kẻ mắt thành hai miệng giếng đen sì, trông rất đáng sợ.
Đồng Duyệt lắc đầu, "Vội đến nỗi không rảnh để gặp chuyện nữa.
Đồ cú đêm nhà cậu không ở nhà mà ngủ cho khỏe, sao lại ra đường hoạt động giữa ban ngày ban mặt thế?"
Tang Bối lườm cô, "Chẳng phải vì lo cho cậu sao? Không nhìn thấy cái bộ mặt cau có của cậu, tớ thấy không yên tâm, được chưa hả? Đồng Duyệt, cậu và Diệp tổng đó nghiêm túc đấy à?"
Sau lần tái phát bệnh hen do dị ứng đó, cô đã gọi điện cho Tang Bối một lần, thừa nhận Diệp Thiếu Ninh đang theo đuổi mình.
Tang Bối ấp úng hồi lâu trên điện thoại, muốn nói lại thôi.
"Nghiêm túc thì sao mà không nghiêm túc thì sao?"
Tang Bối phân vân rất lâu mới nói: "Đồng Duyệt, đừng nghiêm túc quá, mơ mộng thì được nhưng nếu thực sự ở bên một người như thế thì mệt mỏi lắm.
Tớ từng được nghe người ta rỉ tai nhau vài chuyện của anh ta, dù sao cũng là người chúng ta không thể sánh bằng.
Cậu đã 28 rồi, đằng nào cũng già rồi, có già thêm nữa cũng chẳng sao."
Đồng Duyệt dở khóc dở cười, khả năng an ủi người khác của Tang Bối đúng là có thể làm người sống tức quá mà chết.
"Biết rồi, bà chủ Tang mau ăn đi, đồng lương giáo viên ít ỏi lắm."
Đầu óc Tang Bối đơn giản, nói được những lời thấm thía như vậy thật không dễ, cô nàng cười khúc khích.
Ăn xong còn kéo Đồng Duyệt đi shopping dọc vỉa hè.
Có một cửa hàng tên là "Mùi Hương" trưng bày rất nhiều loại tinh dầu, trên kệ có tới hàng trăm loại tinh dầu xông.
Tang Bối như bị đóng đinh ở đó, ngửi hết chai này đến chai khác, thích đến nỗi không muốn rời tay.
"Mua một chai đi.
Nói cho cậu biết, hương thơm là thứ đàn ông khó chống cự nhất, quen biết phụ nữ qua mùi hương đó mà." Tang Bối đẩy người cô.
Cô nhìn điện thoại, "Chỉ còn 5, 10 phút nữa tớ phải về trường rồi, cậu ở lại chọn nhé?"
Tang Bối nào có chọn nữa, cô nàng vung tay hào phóng, mua liền một lúc hơn chục chai rồi chạy theo, nhất quyết nhét cho cô một chai có tên là "Cỏ xanh môi đỏ".
Cô mở nắp rồi ngửi thử, sau đó nhỏ thử một giọt lên cổ tay, mùi hương rất nhẹ nhàng như không có gì đặc biệt.
Bước qua cổng trường, cô nhìn thấy một chiếc Mercedes màu đen quen thuộc đỗ trước ký túc xá.
Nhanh chóng, linh hoạt, bộc lộ hoàn toàn khí chất cao quý trong từng cử động - đây là câu slogan của chiếc Mercedes mui trần mới ra.
Đường nét tao nhã và tốc độ mượt mà đã phát huy rất tốt câu nói trên.
Trái tim bỗng dưng chùng xuống, cơn giận bốc lêи đỉиɦ đầu làm dạ dày đau nhức.
Khi nhìn thấy đoàn người nối đuôi nhau rời khỏi phòng hiệu trưởng, cô vội quay người, băng qua mặt cỏ đi tới tòa giảng đường của khối 12.
Bên tai là tiếng gió thổi, cô nghe thấy tiếng hô to của Trịnh Trị: "Ai vậy? Sao dám giẫm lên cỏ hả? Haha, cô giáo Đồng đây mà, chắc là đang vội."
"Hiệu trưởng Trịnh, ông xem lại bản vẽ ký túc xá giáo viên nhé, nếu có thay đổi gì thì báo tôi." Diệp Thiếu Ninh dịu dàng nói lời tạm biệt một cách rất lịch sự.
Cô không ngoái lại.
Triệu Thanh và Tạ Ngữ đứng ở tầng 1 của tòa giảng đường, đang trợn mắt nhìn nhau.
"Người đẹp ơi, tuy tôi không phải soái ca nhưng xin cô quan tâm đến tôi một chút được không?" Triệu Thanh vẫy đám bài thi trong tay, cao giọng nói.
Cô chạy ra xa.
Cứ như cô chạy tới để phối hợp với Triệu Thanh, một người cầm dao, một người cầm thớt băm thịt Tạ Ngữ vậy.
Tạ Ngữ mới ổn định được vài ngày, chắc lại làm gì khiến Triệu Thanh tức tối rồi.
Chạy một lèo lên tầng bốn, thở hồng hộc như trâu.
"Cô gặp ma à?" Đúng lúc Lý Tưởng đi ra, nhìn cô một cái.
"Không!" Cô xua tay.
"Thế sao phải cô hoảng hốt thế?"
Đồng Duyệt ngơ ngác, đúng vậy, sao cô phải hoảng hốt chứ?
Cô không hoảng hốt, chỉ là không muốn để bản thân phải chịu thiệt thôi.
Cô chẳng muốn gật đầu hay mỉm cười gì cả.
Có những người như dòng nước, xuất hiện trong đầu rất nhanh, cũng chẳng có gì phải nhập tâm, không có phương hướng, nhanh chóng bốc hơi đến biến mất dưới nắng.
Hết tiết hai buổi chiều là hết giờ dạy, ở đến tối rồi đi về.
Xưa nay đồ ăn ở nhà ăn ngày nào cũng như nhau, kể cả là thần tiên cũng có ngày phát ngán.
Cô mua một túi sandwich bên ngoài, tối nay là ca trực của Mạnh Ngu.
Cô về nhà trọ từ sớm, muốn thu xếp đồ đạc để mai đi tìm nhà.
Mưa đổ xuống thật bất ngờ, những hạt mưa cuối thu đầu đông lạnh lẽo cứa vào da thịt.
Cô không có ô nên che túi xách lên đầu rồi chạy một mạch về nhà trọ.
Lau đi những hạt mưa trên trán, lúc bước lên cầu thang thì một người đi ra từ bên trong: "Về rồi hả?" Giọng nói bình thản như thể một tuần xa cách vừa qua không tồn tại.
Nhìn anh nhờ ánh đèn cầu thang, khuôn mặt hơi tái, thoáng mệt mỏi, cổ tay bị băng bó, ánh mắt nhìn cô lạnh như băng, xóa tan nhiệt độ ngoài trời.
"Ừm, anh đợi lâu chưa?" Cô gật đầu, không ngạc nhiên cũng chẳng trách móc, cô rất điềm tĩnh.
Anh giơ tay cầm túi xách cho cô, cô né tránh: "Túi bị ướt."
Anh nhắm mắt đi theo cô lên nhà.
Cô mời anh vào phòng khách ngồi chơi còn mình thì đi đun nước rồi đóng cửa, thay quần áo xong mới đi ra.
Đúng lúc nước sôi.
"Chỗ em không có trà." Cô chỉ có nước sôi cho anh mà thôi.
Anh mỉm cười như tự chế giễu bản thân.
"Hình như em vẫn sống tốt nhỉ?"
"Vâng." Cô ngồi xuống vị trí đối diện anh, điềm nhiên nhìn anh bằng ánh mắt trong veo.
"Nếu anh không chủ động tới tìm em, anh nghĩ có lẽ em sẽ nhanh chóng coi anh là người dưng nước lã thôi." Anh bật cười, gương mặt lộ rõ vẻ đơn độc, "Đồng Duyệt, em đúng là một người thầy tốt, em quẳng cho anh mọi vấn đề còn mình thì dửng dưng đứng cạnh theo dõi.
Dù đáp án có ra sao cũng chẳng thể làm cho em ngạc nhiên vì em đã chuẩn bị tinh thần rút lui vào bất cứ lúc nào."
Cô thoáng ngạc nhiên, hình như người biệt tăm biệt tích một tuần đâu phải cô?
"Không gọi điện, không nhắn tin, im lặng là vàng, haha, khó lắm mới gặp nhau được một lần, em bỏ trốn như không có chuyện gì, chỉ để lại cho anh một hình bóng cứ như chúng ta chưa hề quen biết.
Em bước tới bình thản và lùi lại cũng vẫn bình thản.
Có lẽ lãng quên anh là một việc dễ dàng lắm nhỉ?"
Chẳng lẽ không quên còn phải lập bia tưởng niệm trong lòng?
"Em cứ nghĩ anh đã đưa ra sự lựa chọn cuối cùng rồi?" Xem ra gã này được chiều quá sinh hư, không chịu nổi một chút dửng dưng.
"Đồng Duyệt, hôm đó chính trong căn phòng này, anh đã nói với em thế nào hả?" Anh đứng phắt dậy, giọng cất lên cao vυ't.
Cô chỉ biết chớp mắt vài cái, trong một chốc lát chưa thể phản ứng lại được.
Một thời gian sau cô mới nhớ ra, anh nói: Đồng Duyệt, chúng ta hãy qua lại bằng một mối quan hệ lấy tiền đề là hôn nhân nhé?
"Lúc nói câu đó, anh có ra thêm điều kiện nào không? Em tưởng đó là lời nói dớ dẩn của đàn ông lúc hormone dâng trào sao? Em là con gái của ai, em gái của ai, cô giáo của ai, anh có thêm định ngữ gì không hả?"
Vẻ ửng hồng xuất hiện trên gương mặt cứng ngắc, "Rốt cuộc anh muốn em thế nào?" Cô không theo kịp dòng suy nghĩ của anh, chỉ cảm thấy sự việc đang phát triển nhanh quá sức tưởng tượng.
"Không phải anh muốn mà là em muốn thế nào?" Anh nắm tay cô bằng cái tay bị thương của mình, lườm cô bằng ánh mắt rất đáng sợ.
Hai tay bất giác siết chặt lại, cô ngước lên.
Ánh mắt anh sáng rực đến đáng sợ vì cơn giận trong người.
Cô chỉ biết nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc.
Cô chầm chậm tiến lại gần anh, dựa đầu lên vai anh, dịu dàng vuốt ve xương đòn của Diệp Thiếu Ninh: "Thiếu Ninh, hãy ôm em thật chặt, đừng bao giờ, đừng bao giờ buông em ra được không?"
Yết hầu anh nhảy lên vài nhịp, Diệp Thiếu Ninh ôm eo cô, thở dài một tiếng rồi nâng cằm Đồng Duyệt lên, hôn cô thật mạnh bạo: "Nhớ anh không?"
"Nhớ!" Cô dịu dàng như nước mùa thu, không còn gắng gượng mà vòng tay qua cổ anh, để mặc anh hôn mình.
Cho đến lúc cô sắp không thở nổi mới được anh buông tha, "Rõ ràng em nhìn thấy anh, sao phải chạy trốn?"
Cô thở hổn hển hai tiếng rồi cất giọng mềm yếu: "Em sợ mình bật khóc vì không kiềm chế được bản thân."
"Không phải lý do này." Anh buồn rầu nhìn chằm chằm đôi môi đỏ rực của cô đến bần thần, sau đó anh lại phủ lên môi Đồng Duyệt, khẽ chà sát nó, dùng lưỡi mô tả đường nét môi cô rồi từ từ tiến vào, cuốn lấy lưỡi cô rồi dịu dàng hòa quyện: "Anh muốn đi ăn trưa với em nhưng em lại không có ở văn phòng.
Hôm nọ về chẳng may gặp phải mấy đứa bạn, cứ nhất quyết lôi anh đi uống, cuối cùng thì say.
Hôm qua bận túi bụi, hôm nay vội tới thăm em, không ngờ… Em nói anh phải trừng phạt em thế nào đây?"
"Anh có thể gọi điện cho em mà?"
"Vậy sao em lại không gọi cho anh? Cách em đối xử với anh, không sốt sắng cũng chẳng nhiệt tình, gặp thì gặp mà không gặp thì thôi."
Thì ra, thì ra sự kiêu ngạo đang tác oai tác quái.
Cô cười khổ, "Nếu em nói em không dám liên lạc với anh, anh có tin không?"
Anh lặng lẽ nhìn cô, tự nhiên xộc vào phòng cầm túi xách của cô lên, "Đi thôi."
"Đi đâu?"
Anh trợn mắt với cô: "Em thử nói xem."
Toàn bộ đèn đỏ ở Thanh Đài dường như bị tắt ngúm dưới màn mưa, anh điên cuồng lái xe đến Ánh trăng hồ sen.
Hai người bắt đầu cắn xé nhau trong thang máy.
Cửa thang máy vừa mở, chẳng quan tâm có bị bảo vệ nhìn hay không, cô tựa vào lòng anh trong bộ trang phục xộc xệch.
Mở cửa bằng chút lý trí còn sót lại, cửa vừa mở, anh đã nổi điên, chưa kịp vào đến phòng ngủ, anh đã hấp tấp đòi hỏi cô ngay trên sofa, làm mãi vẫn chưa đủ, anh đòi hỏi hết lần này đến lần khác như muốn ăn tươi nuốt sống cô, chỗ bị anh hôn đau nhức.
"Này, Thiếu Ninh, Thiếu Ninh…" Cô không nhịn được kêu lên thành tiếng, "Em hơi đau."
Anh dịu dàng hơn một chút, từ tốn ôm cô vào phòng ngủ.
Không ngờ trong phòng ngủ lại có giường được trải ga trắng phau, chất vải dễ chịu, là phong cách cô ưa thích nhất.
Cô đã ngủ ở đây mấy lần nhưng vẫn không quen được với chiếu tatami.
Trong đó còn có thêm một chiếc tủ quần áo.
"Thiếu Ninh?" Cô nũng nịu lên tiếng.
"Tập trung đi nào." Anh hôn lên phần mềm mại trên ngực cô, lộ rõ vẻ thương tiếc, "Em xin nghỉ nửa ngày mai đi, bọn mình ra Ủy ban nhé?"
Toàn thân cô tê dại, cơ bản không nghe rõ anh nói gì.
"Vâng!" Cô miễn cưỡng đáp.