Lãnh Tang Thanh nổi giận trừng mắt với anh, cuối cùng cảm thấy nhạt nhẽo, thật biếи ŧɦái! Một lúc sau, hắng hắng giọng, "Thôi thua anh rồi, anh nói đi, cuối cùng muốn thế nào? Nhắc nhở anh trước, tôi thật sự có thói quen lười biếng, anh đem tôi ở chỗ này, sẽ không có ngày tháng tốt đẹp đâu."
"Qua đây!" Sau khi nói ra câu này, lấy điếu xì gà trong tay giụi trong gạt tàn.
Lãnh Tang Thanh đứng bất động tại chỗ, nhìn anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Thế nào, sợ?" Trong đôi mắt người đàn ông hiện lên ý cười.
"Nói đùa! Sợ anh?" Lãnh Tang Thanh tính tình bướng bỉnh mà bước tới trước, ngồi đối mặt với anh, "Nói đi, anh rốt cục muốn thế nào?" Nói xong, lại sợ ánh mắt của anh, lấy áo khoác của anh để bên cạnh che lại.
Có trời biết cô ghét loại trang phục này chết đi được, nếu không phải mấy người vệ sĩ cao to lực lưỡng ép cô, cô thà chết cũng không mặc loại trang phục thế này!
Môi Niếp Ngân khẽ cong lên, cầm tờ giấy ghi nợ, lại để lại trong túi của cô.
Lãnh Tang Thanh sửng sốt, đôi mắt đẹp lập tức hiện lên vẻ thận trọng, "Anh muốn tôi làm việc gì?"
Thực sự đem món tiền này đưa cho cô, nhất định cần cô làm việc gì rồi, bên cạnh đại ca nhiều năm như vậy, cô ít nhiều cũng học được một chút thông minh và nhạy bén chứ.
Đúng như dự đoán, sau khi Niếp Ngân nghe vậy, đôi mắt hiện lên một tia khen ngợi, "Thật là cô gái thông minh."
"Thôi, không dám, gϊếŧ người phóng hỏa, vi phạm pháp luật, những chuyện này tôi sẽ không làm." Lãnh Tang Thanh đưa ra điều kiện.
"Yên tâm, tôi chỉ muốn cô trong thời gian một tháng, hầu hạ một người." Đôi mắt Niếp Ngân lóe lên một tia ám muội, dưới ánh đèn lờ mờ càng đặc biệt mê hoặc.
"Hầu hạ ai?" Lãnh Tang Thanh nhíu mày.
"Tôi!" Ngôn từ của người đàn ông này vô cùng đơn giản.
Lãnh Tang Thanh đảo mắt, "Anh bạn, anh nói chuyện có thể nói một lần không hả? Anh nói thẳng ra muốn tôi ở cùng anh một tháng thì được rồi, à, chờ chút, " Thoáng cái phản ứng của cô đã trở lại, cảnh giác nhìn anh, hỏi: “Nên sẽ không là sắc, cái phục vụ không phải là tình ái chứ? Cái này có thể không được, tôi, tôi còn muốn lấy chồng..."
"Sắc. Phục vụ tình ái?" Niếp Ngân cười đến híp mắt, đôi mắt sắc bén mà nhìn cô, "Mặc dù cô là phụ nữ, nhưng tôi cũng không đến nỗi - bụng đói ăn quàng!"
"Anh có ý gì?" Lãnh Tang Thanh nhíu mày, lộ cặp lông mi xinh đẹp khiến cho phụ nữ đều ngưỡng mộ, bĩu môi, " Bản tiểu thư vẫn còn thấy ngươi chướng mắt đây!"
Cũng dám đối với cô chọn này chọn nọ, hắn tướng mạo không phải cũng có chút đẹp trai sao? Cô cũng không kém nha. Nếu như cùng anh ta đi trên một con phố, còn không biết ai có khả năng thu hút ánh mắt của phụ nữ hơn đâu.
Niếp Ngân nhìn ánh mắt không chịu thua kém của cô, đôi mắt dần chuyển sang lạnh, ý cười như có như không bên môi, "Vậy cô đồng ý, hay không đồng ý đây?"
"Tôi không hiểu ý của anh." Lãnh Tang Thanh hỏi lại, đối mặt với người đàn ông này, cô phải dùng toàn bộ tinh thần mới được.
"Thời gian một tháng cũng đủ cho cô bối rối rồi." Niếp Ngân nói chuyện rất ngắn gọn, sẽ không nói những lời vô ích và giải thích những lời dư thừa với cô, giọng nói trầm ổn giống như mang theo một lời mời mộc.
Lãnh Tang Thanh gần đây luôn cẩn thận với mọi người, sau khi nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại, tỏa ra ánh sáng giống như màu hổ phách, khiến cho Niếp Ngân ngồi đối diện cũng phải thừa nhận vẻ đẹp của cô.
"Tôi muốn biết từ chối sẽ có kết quả gì!"
Đôi mắt người đán ông hiện lên một tia khen ngợi,
"Cô là một nha đầu rất thông minh, nếu như từ chối, vậy tờ chi phiếu kia tôi không chỉ lấy lại, còn có thể đem món nợ ở sòng bạc tất cả tính trên đầu cô."
"Anh là một kẻ ngang ngược đã tính rõ hết rồi phải không?" Lãnh Tang Thanh hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ tới người này vẫn còn có thể lật lọng, hổ lạc đồng bằng, nếu như đại ca của cô không thực hiện phong tỏa kinh tế của cô, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng cúi đầu.
Niếp Ngân nhún vai, "Chỉ cần cô đồng ý yêu cầu của tôi, chỉ cần một tháng, cô không chỉ có thể không cần trả tiền, đến lúc đó tôi cũng có thể thỏa mãn bất cứ yêu cầu gì của cô." Niếp Ngân nhận lời.
Lãnh Tang Thanh hoài nghi mà nhìn anh, "Một tháng này muốn tôi làm cái gì? Thực sự sẽ không liên quan đến sắc. Tình ái? Tôi sẽ không trở thành người làm ấm giường của anh. Giường hoặc tình. Tiểu tam chẳng hạn." Nếu như bị đại ca biết được em gái yêu quý của anh làm người hầu cho người ta. Tiểu tam, thế nào cũng tức giận đến bóc khói trên đầu.
"Yên tâm, trừ khi" Niếp Ngân đem cơ thể chậm rãi tiến về phía trước, khuôn mặt anh tuấn đột ngột to lên, "Cô yêu tôi rồi, chủ động hiến thân cho tôi!" Bên môi cũng không có vẻ tươi cười, ngay cả giọng điệu cũng rất bình tĩnh, nhưng lại giống như ly rượu ngon làm say lòng người...
Tim Lãnh Tang Thanh "Binh" một cái, vội vàng đem thân thể dựa sát vào phía sau, tránh mùi xạ hương nhàn nhạt của người đàn ông, sắc mặt có chút hoảng loạn, giơ tay lên,
"Tôi sẽ yêu anh? Nực cười!" Dường như nhìn thấy trong đáy mắt của người đàn ông hiện lên ý cười, sau đó hắng hắng giọng, che lấp sự hoảng loạn, trong lòng đã có chút xấu hổ, "Được, tôi đồng ý với anh, chỉ có điều tôi cảnh cáo anh, dù sao cũng đừng làm cho tôi cảm thấy anh quá phận!"
"Tốt." Âm thanh của người đàn ông không nóng không lạnh, vĩnh viễn đều bình tĩnh như lúc ban đầu, nhìn ánh mắt ấy cũng khiến cô cảm thấy bình tĩnh, giống như tất cả mọi thứ anh đều có thể khống chế!