Bình Tĩnh Làm Phi

Chương 60: Tôn nhi không biết

Mười lăm tháng hai Vương hoàng hậu cùng đám phi tần hoàng tử công chúa đến Từ Ninh Cung thỉnh an thái hậu.

Hôm nay không phải ngày hưu mộc, ba vị hoàng tử đều đi thư phòng, cho nên chỉ còn một mình đại công chúa.

Nhưng mẫu phi của đại công chúa là Trịnh quý phi, vì vậy ngay cả liếc mắt thái hậu cũng lười bố thí cho nàng.

Khỏi cần bàn đến chuyện hỏi han ân cần, hoàn toàn coi như không tồn tại.

Tần quý nhân cũng tới, tuy đã tu dưỡng một tháng rưỡi, nhưng rốt cuộc nguyên khí đại thương, lúc này sắc mặt còn tái nhợt, nhưng tinh thần lại rất tốt.

Có thể không tốt sao? Thái hậu vì nàng đoạt đại hoàng tử từ trong tay hoàng hậu.

Tuy tạm thời còn chưa ghi tạc dưới danh nghĩa của nàng, nhưng đối với nàng mà nói, bất quá là sớm muộn mà thôi.

Tư Mã Duệ là nhi tử còn có thể bẻ lời mẫu hậu?

Nàng dựa hơi thái hậu cố ý sai người chuẩn bị trà táo đỏ, ngẩng đầu nhìn về phía Du Phức Nghi, vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài nói:

- Nghe nói trước đó vài ngày huynh trưởng của tỷ tỷ mang theo dương tức phụ dương khuê nữ tiến cung, ngày đó ta còn chưa xuống giường được, không có cơ hội nhìn thấy, thật là tiếc nuối muốn chết.

Không đợi Du Phức Nghi nói chuyện, lại quay đầu nhìn về phía thái hậu, hỏi:

- Thái hậu có gặp không? Đợi người rảnh rỗi, nói vài câu cho thần thϊếp nghe, giúp tần thϊếp mở mang kiến thức.

Thái hậu nghe vậy, “Hừ” một tiếng, cười lạnh nói:

- Ai gia có là gì, sao có thể bắt người khác nghĩ tới?

Này là châm chọc mỉa mai, rõ ràng có ý trách cứ Du Phức Nghi không dẫn huynh tẩu tiểu chất nữ tới thỉnh an nàng.

Này cũng quá càn quấy, không biết ai lúc chuyển đến Từ Ninh Cung liền lấy cớ ăn chay niệm phật đem cung vụ đẩy cho Vương hoàng hậu.

Các vị cáo mệnh phu nhân tiến cung thỉnh an, cũng một mực không tiếp, lúc này lại đòi tính sổ.

Du Phức Nghi không thỉnh tội, cũng không sợ hãi, hơi nhếch môi, lộ ra ý cười nhạt nhẽo:

- Ngày hai tháng hai huynh tẩu tiểu chất nữ tiến cung, tần thϊếp định dẫn bọn họ tới thỉnh an thái hậu, chỉ là lúc đó thái hậu đang ở Anh Hoa Điện vì Đại Chu cầu phúc, thần thϊếp không dám quấy nhiễu thái hậu, cho nên đành từ bỏ.

Dừng một chút, nàng lại thập phần sảng khoái nói:

- Này đó cũng không quan trọng, dù sao Du phủ ở trên đường Đông Hoa, từ hoàng cung đến Du phủ chỉ mất lưỡng khắc (ba mươi phút) lộ trình, nếu thái hậu muốn gặp huynh tẩu tiểu chất nữ của thần thϊếp, chỉ cần hạ chỉ tuyên triệu bọn họ tiến cung là được, bọn họ dám không đi sao?

Đúng là quên mất chuyện cầu phúc ở Anh Hoa Điện… Thái Hậu tức giận trừng mắt liếc Tần quý nhân một cái.

Biết rõ mình không gặp còn muốn đem cầu đá qua bên này, nếu không phải nàng là thân chất nữ, thì thái hậu đã hoài nghi có phải nàng cố ý đào hố mình.

Nếu cố ý hạ chỉ triệu bọn họ tiến cung, vậy càng không được, nếu làm như thế, chẳng phải tỏ rỏ bản thân kiến thức hạn hẹp, không kiến thức?

Thái hậu hừ nói:

- Không cần, sau này bọn họ cũng sẽ tiến cung, đến lúc đó tái kiến cũng không muộn.

Thời tiết đầu xuân se lạnh, Du Phức Nghi không muốn Cynthia lăn lộn tiến cung, thấy thái hậu từ chối đề nghị, trong lòng rất cao hứng.

Đang muốn mở miệng phụ họa một câu, đột nhiên bên ngoài điện truyền đến “Oa” một tiếng rõ to, sau đó đại hoàng tử chạy vọt vào:

- Hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu, nhị hoàng đệ khi dễ tôn nhi, ô ô ô…

Vừa khóc vừa chạy vọt đến bên người thái hậu, ôm chân thái hậu, khóc bù loa bù lu.

Ánh mắt của đám phi tần đồng loạt tập trung vào khuôn mặt của An thục phi.

An thục phi đứng lên, xấu hổ cười nói:

- Chắc là tiểu hài tử chơi đùa…

- Ngươi không ở đó, sao biết là chơi đùa hay là khi dễ?

Thái hậu trừng mắt nhìn An thục phi, lại thấy Tư Mã Diễm đứng ngoài cửa điện ló đầu nhìn lén, bộ dạng muốn tiến vào lại do dự, liền hô:

- Ngươi vào đây!

Tư Mã Diễm từ từ đi vào, hành lễ nói:

- Tôn nhi thỉnh an hoàng tổ mẫu.

Thái hậu gật gật đầu, sau đó chỉ vào đại hoàng tử đang gào khóc ôm đùi mình, nghiêm khắc nói:

- Ngươi nói, đây là có chuyện gì?

Tư Mã Diễm lắc đầu nói:

- Tôn nhi không biết.

- Ngươi không biết?

Đột nhiên thái hậu cất cao giọng, sau đó kẹp dao giấu kiếm nói:

- Đều là thân huynh đệ huyết mạch tương liên, nhị hoàng huynh của ngươi khi dễ đại hoàng huynh, ngươi không giúp đỡ khuyên giải cũng thôi, ai gia hỏi ngươi, ngươi còn có ý định dấu diếm, mẫu phi ngươi dạy ngươi như vậy sao?

- Sách viết "biết nói biết, không biết nói không biết", tôn nhi không biết, đương nhiên sẽ trả lời không biết, chẳng lẽ vì muốn hoàng tổ mẫu vừa lòng, liền cố ý nói dối lừa gạt hoàng tổ mẫu? Chuyện như vậy tôn nhi nhất quyết không làm.

Thấy liên lụy đến Du Phức Nghi, Tư Mã Diễm vội vứt tiểu tâm tư, nghiêm trang trả lời:

- Lúc đại hoàng huynh cùng nhị hoàng huynh đánh nhau, tôn nhi đang cùng thư đồng Từ Sĩ Lâm đến thỉnh giáo công khóa Thẩm tế tửu, thật sự không biết bọn họ vì cái gì mà nháo loạn, nếu hoàng tổ mẫu không tin, chiêu Từ Sĩ Lâm hoặc là Thẩm tế tửu tới hỏi là được.

- Nếu không biết, vậy ngươi còn chạy tới đây làm gì?

Thấy hắn nói như vậy, thái hậu cũng không bắt bẻ được, tức giận phất phất tay:

- Đứng qua một bên đi.

- Dạ.

Tư Mã Diễm vội bay nhanh đến đứng bên người Du Phức Nghi.

Du Phức Nghi xê dịch qua bên cạnh, nhường nửa bên ghế cho hắn, nhìn hắn vẫy vẫy tay.

Tư Mã Diễm ngồi xuống, giơ tay ôm cánh tay của Du Phức Nghi, khuôn mặt nhỏ đặt lên vai nàng rồi bất động.

Trịnh Quý Phi liếc mắt nhìn đại công chúa đang đứng bên cạnh không ngừng đổi chân vẻ mặt không kiên nhẫn.

Nàng thở dài một hơi, sao mình lại không sinh ra nhi tử ngoan ngoãn thông tuệ như tam hoàng tử?

Không moi được gì trong miệng Tư Mã Diễm, thái hậu đập tay lên bàn, cả giận nói:

- Người tới, đi gọi nhị hoàng tử tới đây.

Nghĩ nghĩ, lại lo Tư Mã Duệ nghĩ mình bất công, lại phân phó nói:

- Đi thỉnh hoàng thượng lại đây!

Tư Mã Duệ tới rất mau, trên đường đi đã hỏi thái giám đến truyền tin, nhưng vẫn bày bộ dạng không biết gì, ngồi bên người thái hậu, cười hì hì nói:

- Là chuyện gì, lại khiến thái hậu tức giận đến như vậy!

Nói xong ở trong điện liếc một vòng, hừ nói:

- Có phải là ai trong số các ngươi chọc thái hậu sinh khí? Mau ra nhận sai, trẫm còn có thể giảm nhẹ tội, nếu để trẫm hỏi ra, cẩn thận trẫm lột da các ngươi.

Không đợi thái hậu lên tiếng, đại hoàng tử nâng lên khuôn mặt bánh mì(béo) sét đánh không mưa, cáo trạng nói:

- Khởi bẩm phụ hoàng, không liên quan đến các vị mẫu phi, là nhị hoàng đệ khi dễ nhi thần.

Ánh mắt Tư Mã Duệ đánh giá thân thể to mọng của đại hoàng tử, rồi "Xì” một tiếng, đang muốn mở miệng răn dạy hắn, thái hậu lại giành nói:

- Ai gia đã sai người đi gọi nhị hoàng tử, ai đúng ai sai, đợi lát nữa hỏi là biết.

Vương hoàng hậu nói đại hoàng tử tính tình bất hảo, đó là vì muốn loại bỏ ý niệm của thái hậu vì muốn Tần quý nhân ký danh mà đoạt hắn.

Thực tế đại hoàng tử chẳng những không bất hảo, còn bị Phúc tần giáo dưỡng có chút vâng vâng dạ dạ.

Thường ngày không ít lần bị nhị hoàng tử khi dễ, nhưng Phúc tần xuất thân thấp, lại không được hoàng đế sủng ái.

Thái hậu không muốn thấy hắn, không ai vì hắn ra mặt, cho nên hắn phải ẩn nhẫn.

Hiện giờ Phúc tần ốm chết, hắn được thái hậu nuôi dưỡng dưới gối, thường ngày những cung nhân luôn trễ nải hắn, thái độ thay đổi đột biến, hận không thể đem hắn phủng đến tận trời.

Hắn liền gạt bỏ tự ti chậm rãi thích ứng, có thể tùy ý để nhị hoàng tử khi dễ? Đương nhiên sẽ không, gặp liền nháo lên.

Đây cũng là lý do mà thái hậu không phân xanh đỏ trắng đen đã ra mặt chống lưng cho hắn, vì thái hậu biết sai lầm chỉ ở chổ nhị hoàng tử.

Chỉ là thái hậu có chút xem nhẹ sức chiến đấu của nhị hoàng tử, hài tử bảy tuổi, người tài ba ở hiện đại còn bị người ghét cẩu ghét.

Huống chi hắn lại là hậu duệ hoàng thất, có Tư Mã Duệ đau tiếc, lại có An thục phi tâm cơ thâm trầm, cho nên không biết kiêng nể, hay là hắn có mẫu phi ở phía sau bày mưu tính kế?

- Thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an hoàng tổ mẫu, thỉnh an chư vị mẫu phi…

Nhị hoàng tử mặt mũi bầm dập, tay che ngực đi vào trong điện, thỉnh an còn chưa xong, liền “Phốc” phun ra một búng máu tươi, thân thể lay động vài cái, sau đó “Bùm” một cái té xỉu trên mặt đất.

- Giác nhi…

An thục phi kinh hô một tiếng, đột nhiên đứng lên, đi về phía trước hai bước, sau đó thân thể lay động vài cái, “Bùm” một cái té xỉu trên mặt đất.

Tư Mã Diễm thọc thọc cánh tay của Du Phức Nghi, nhỏ giọng nói:

- Sắc mặt hoàng tổ mẫu thật dọa người, giống như trời sắp đổ mưa.

Du Phức Nghi nghe vậy ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên thấy sắc mặt thái hậu âm trầm như nước, môi mím chặt.

- Thất thần làm cái gì, mau đi thỉnh thái y!

Tư Mã Duệ vọt tới bên người Tư Mã Giác, bế hắn lên, thấy An thục phi chỉ mang theo hai cung nữ, dù cố hết sức cũng không nâng đỡ được nàng.

Cố sức vài lần lại làm nàng ngã ngồi trên mặt đất, khóe miệng Tư Mã Duệ giật giật, mắng Triệu Hữu Phúc:

- Ngươi còn đứng đó làm gì, mau gọi người nâng An thục phi đến tây thứ gian.

Ở Từ Ninh Cung, bốn phía đều là người của thái hậu, Triệu Hữu Phúc không dám gánh chuyện này, chỉ co đầu rút cổ trốn phía sau hoàng thượng.

Không ngờ Tư Mã Duệ phát hiện ra, cho nên hắn chỉ đành vung bụi, chỉ huy các cung nhân trong Càn Thanh Cung tiến lên hỗ trợ.