Thành bạn bè, chuyện kế tiếp phải làm, đương nhiên chính là tăng tiến tình cảm.
Nhiêu Tông Nghĩa vốn phải đi, nhưng Quan Tuấn Dương không chịu thả người, lấy cớ chúc mừng hai người hóa thù thành bạn, hắn giữ Nhiêu Tông Nghĩa ở lại cùng ăn cơm.
Hắn gọi đồ ăn cao cấp ở khách sạn năm sao, hương vị tự nhiên thơm ngon không cần bàn cãi, đưa tới ngay khi đồ ăn vẫn còn nóng, ngay cả chén đĩa cũng trang trí hoa lan phi thường xinh đẹp.
Một bàn đầy đồ ăn, hai người không thể ăn hết, nhưng hắn còn khoa trương gọi thêm lợn sữa nướng.
Ngồi ở trên ghế, Nhiêu Tông Nghĩa có điểm mờ mịt, theo sau ngẩng đầu đẩy nhẹ kính mắt, nhìn Quan Tuấn Dương cầm trong tay một lọ rượu cười meo meo đi tới, đột nhiên có cảm giác mình như đang ngủ mơ. (Tưởng tượng ra vẻ mặt anh Dương cười meo meo =)))))).
“Tôi không biết uống rượu”. Nhiêu Tông Nghĩa nhìn chai rượu trên bàn nói.
Quan Tuấn Dương dùng dụng cụ mở chai, “Không sao, tùy tiện uống một chút là được rồi, tôi cũng không biết uống”.
Nắp bình vừa mở, mùi rượu nồng đậm rất nhanh tỏa ra, vừa ngửi đã biết là rượu tốt.
Quan Tuấn Dương lấy chén của Nhiêu Tông Nghĩa rót đầy, “Đây là rượu được một người bạn cho cách đây khá lâu, nhưng là không có cơ hội uống, hôm nay vừa lúc cùng nhau nếm thử”. Nói xong đem cái chén đưa cho Nhiêu Tông Nghĩa, chớp mắt.
Nói thật, Nhiêu Tông Nghĩa không quen với loại tình huống này. Dù sao, quan hệ cùng Quan Tuấn Dương chuyển biến quá nhanh, mà nam nhân trước mắt quá nhiệt tình, lâu rồi cũng không được tiếp đãi như này đi, anh rất không quen, thậm chí không biết làm thế nào để cự tuyệt.
Chất lỏng lóng lánh trong ly rượu, sắc hồng ánh lên thực đẹp mắt.
Quan Tuấn Dương hướng Nhiêu Tông Nghĩa mời chén rượu, “Đến, làm một ly!”.
“Bụng không có gì mà uống rượu, đối với thân thể thực không tốt”. Nhiêu Tông Nghĩa nói ra câu đó chẳng khác nào những câu nói của chuyên gia, nhưng cũng là thật thật tại tại phá hỏng bầu không khí.
Quan Tuấn Dương đưa tay ra rồi lại chậm rãi thu về, nhìn dáng vẻ của hắn, Nhiêu Tông Nghĩa vốn tưởng rằng hắn đã mất hứng, dù sao theo bọn họ biết đến bây giờ, hai người đều không lúc nào cao hứng.
Bất quá Quan Tuấn Dương cũng là thở dài một tiếng, tựa tiếu phi tiếu nhìn anh, cũng không hẳn là tức giận.
Tuy rằng cùng Nhiêu Tông Nghĩa mới gặp mặt vài lần, Quan Tuấn Dương đã hiểu hết tính tình của nam nhân kia.
Bình thường thoạt nhìn chậm chạp, ngây ngốc lại lạnh lùng, độc miệng, rồi lại không thể phủ nhận thật sự đối tốt với người khác. Ngẫu nhiên cũng sẽ có những thủ đoạn đùa giỡn, nhưng cũng chỉ là vui đùa có điểm dừng.
Cẩn thận nghĩ, nam nhân này vẫn là có rất nhiều ưu điểm, chỉ tiếc, những ưu điểm này ở xã hội trung cũng không có dùng được, cũng rất khó làm cho người ta phát hiện, tựa hồ không công bằng, nhưng là, sự thật chính là như thế.
Nhìn Nhiêu Tông Nghĩa cúi đầu, Quan Tuấn Dương chủ động lui từng bước. “Được rồi, chúng ta ăn cái gì trước, vừa ăn vừa uống là được rồi đi?”. Nói xong cầm lấy đũa gắp một chút thức ăn bắt đầu ăn.
Nhìn hắn chốc lát, Nhiêu Tông Nghĩa mới chậm rãi cầm đũa, gắp đồ ăn cho chính mình.
Lúc này Quan Tuấn Dương mở nắp bát canh, hơi nhướng mắt lên, toàn bộ phun vào mặt Nhiêu Tông Nghĩa, đem kính mắt của anh biến thành một mảng trắng xóa.
Sửng sốt một chút, Nhiêu Tông Nghĩa chậm rãi hạ kính mắt xuống, lúc này, Quan Tuấn Dương mới chân chính nhìn tận mắt được khuôn mặt kia.
So với trong tưởng tượng, còn đẹp hơn.
Đối với người mỗi ngày đều tiếp xúc với đủ loại mỹ nữ mỹ nam như Quan Tuấn Dương mà nói, bộ dạng Nhiêu Tông Nghĩa không tính là xuất sắc, ngũ quan trên cơ bản thuộc loại bình thường, nhưng không tính là khó coi. So sánh với một ngôi sao ăn mặc mode là bình thường, nhưng là có một đôi mắt xinh đẹp khiến cho anh thêm vài phần ưa nhìn hơn, đặc biệt nheo mắt lại, ánh mắt có chút mơ hồ, lại có vài phần phong tình.
Nói như vậy, nhưng thực ra —– hắn suy nghĩ vừa chuyển, nhìn Nhiêu Tông Nghĩa dùng khăn tay chà lau mắt kính, đang muốn đeo trở lại, lập tức lên tiếng ngăn cản.
“Bỏ kính mắt ăn đi! Như vậy thuận tiện hơn”. Đối diện với khuôn mặt như thế, khiến hắn thực sự rất thèm ăn. (a thèm ăn cái gì???)
Nhiêu Tông Nghĩa nhẹ nhàng chau mày. “Sẽ rớt, thấy không rõ lắm”.
“Không đến mức ngay cả đồ ăn đều thấy không rõ đi?”.
Kia nhưng thật ra không đến mức. Nhìn thoáng qua cái bàn, Nhiêu Tông Nghĩa do dự một lát, đem kính để qua một bên.
Kỳ thực bọn họ hai người ăn cơm vẫn là có điểm xấu hổ, nói như thế nào cũng rất kì quái, bất quá người ta nói chỉ cần uống rượu, người hai nước cũng có thể biến thành đồng bào.
Rượu là cầu nối tốt nhất.
Nhiêu Tông Nghĩa từng chút từng chút ăn, vô cùng tao nhã, tư thế cầm đũa cũng thực tiêu chuẩn, vừa thấy là biết được giáo dục quá tốt. Chính là ăn không được mấy miếng, Quan Tuấn Dương liền nâng cốc lên, lần này không có lý do gì tái cự tuyệt, vì thế anh cũng bưng chén rượu lên.
Không uống một ngụm cạn chén, mà là nhấp từng ngụm nhỏ, chính là qua vài lần, chén rượu bất tri bất giác cứ như vậy mà cạn dần. Trong lúc này, Quan Tuấn Dương nói rất nhiều về bản thân.
Nhiêu Tông Nghĩa kỳ thực tửu lượng cũng không thể nói là kém, mà ngược lại, trong ba anh em, có thể uống được nhất chính là anh, nhưng so sánh với Quan Tuấn Dương thường xuyên giao tiếp khách nhân, tuyệt đối không thể hơn.
Đợi cho chén rượu thứ hai xuống bụng, sắc mặc Nhiêu Tông Nghĩa đã trở nên đỏ ửng, giống thời điểm Quan Tuấn Dương phát sốt vào ngày hôm qua, khuôn mặt đỏ ửng nhàn nhạt của anh trở nên nhu hòa hơn nhiều. Quan Tuấn Dương ở phía đối diện một bên đung đưa ly rượu trong tay, một bên bất động thanh sắc thưởng thức.
Hừ nhẹ một tiếng, buông ly rượu cùng đôi đũa, Nhiêu Tông Nghĩa nhắm mắt lại, một tay chống lên trán, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nghĩ muốn đem cảm giác lâng lâng kia xua tan, nhưng không có hiệu quả.
Nhìn nhất cử nhất động của anh, khóe miệng Quan Tuấn Dương trộm nhếch lên, sau đó thay bằng biểu tình lo lắng. “Làm sao vậy?”.
Một lát sau, Nhiêu Tông Nghĩa mới ngẩng đầu, híp mắt nhẹ giọng hỏi: “Có nước không?”.
“Chờ chút”. Quan Tuấn Dương sảng khoái đi vào bếp, mở tủ lạnh, cầm mấy chai đồ uống có cồn, đây là “nước” hắn vì Nhiêu Tông Nghĩa mà chuẩn bị.
Trở lại bàn ăn, đem đồ uống đưa cho Nhiêu Tông Nghĩa, hắn vẻ mặt thật có lỗi liền nói: “Nước khoáng không còn, uống nước trái cây đi, cũng là đồ lạnh”.
Nhẹ giọng cảm ơn, Nhiêu Tông Nghĩa nhận lấy, bởi vì say chuếnh choáng, anh căn bản nhìn không ra chữ in trên chai, chỉ mơ hồ nhìn ra hai quả chanh, tưởng nước chanh, hơn nữa mùi vị rượu dâng lên khiến yết hầu khô khốc, liền lập tức mở ra uống.
Đồ uống vị chanh có cồn, với anh mà nói, không khác gì đổ dầu vào lửa.
Uống đến một nửa, anh đột nhiên dừng lại, mờ mịt nhíu nhíu mày. Quan Tuấn Dương ở đối diện thật cẩn thận quan sát.
Chỉ thấy Nhiêu Tông Nghĩa nhấp nhấp đầu lưỡi, tựa hồ là miệng còn có vị rượu, cho nên không nhận ra đồ uống cũng có cồn, ngẩng đầu lên lại tiếp tục uống nốt chỗ nước trái cây còn lại, không quá lâu, anh liền nhẹ nhàng buông tay, cả người nằm úp sấp trên bàn. Chỗ đồ uống còn lại rơi xuống đổ trên mặt đất.
Đối diện, Quan Tuấn Dương giơ chén rượu,
tinh tế thưởng thức. Nhìn nam nhân nằm úp sấp trên mặt bàn, khóe miệng hình cung càng lúc càng lớn.
Tên ngốc này bỏ kính mắt xuống đúng là có vài phần dễ nhìn, trừ bỏ quần áo trên người có vài điểm làm ảnh hưởng đến mỹ quan.
Bất quá, đừng lo, chuyện hắn phải làm kế tiếp, không cần quần áo.
Đây cũng là mục đích cuối của hắn.
Đồ ăn và rượu vẫn còn trên bàn, nhưng người ăn cơm đã muốn dời bước tới phòng ngủ.
Quan Tuấn Dương đưa Nhiêu Tông Nghĩa lên giường, người kia đã muốn say đến bất tỉnh nhân sự. Này cũng khó trách, rượi kia độ cồn rất cao, tác dụng chậm mà mạnh, hắn giữ lại không uống cũng là có nguyên nhân.
Nằm trên giường, Nhiêu Tông Nghĩa mê man giật giật môi, trở mình một cái, phát ra tiếng rêи ɾỉ, bộ dạng ngủ có vài phần dáng yêu.
Quan Tuấn Dương không hảo ý đứng bên nhìn người trên giường.
“Bằng hữu a?!” Hắn nhấm nuốt hai chữ này, nhìn chăm chú nam nhân trên giường, nhếch môi, để lộ hàm răng trắng.
Trong từ điển của hắn, bằng hữu có hai loại, một loại là đơn thuần, một loại là phức tạp —–
Cúi người xuống, một tay chống trên giường, tay kia nâng cằm Nhiêu Tông Nghĩa lên, đánh giá một chút, cảm thấy người này sau khi say tựa hồ trở nên gợi cảm.
“Bác sĩ a, với quan hệ của chúng ta, làm bằng hữu —– không khỏi quá lãng phí?” Hắn nói là có ẩn ý, nhưng là Nhiêu Tông Nghĩa mê man căn bản không phát hiện ra.
Kỳ thực mục đích từ đầu của Quan Tuấn Dương không hề đơn giản. Hắn nghĩ, nếu thuốc Nhiêu Tông Nghĩa có hiệu quả, như vậy ở bệnh viện không thoải mái hắn đều có thể quên hết, cho dù thuốc rất khó uống, còn có thêm thứ gì đó, khiến hắn ôm bồn cầu cả ngày. Hắn cố tình không uống thuốc, làm cho chính mình bệnh tình nặng thêm lấy cớ đi tìm Nhiêu Tông Nghĩa để trả đũa một chút, hơn nữa cuối cùng, hắn không rõ chính mình vì sao không làm như vậy, ngược lại còn mang thuốc về nhà, sau đó lại không uống đi tìm đối phương nói chuyện.
Nhưng Nhiêu Tông Nghĩa lấy oán trả ơn dùng củ hành cướp đi lần đầu tiên của hắn, hắn và Nhiêu Tông Nghĩa từ lúc đó ân oán không đơn thuần giống như trước.
Buông Nhiêu Tông Nghĩa ra, hắn bắt đầu cởi
từng khuy áo, quần áo từng chút một được trút bỏ, cơ thể nam nhân dần dần hiện ra trước tầm mắt hắn.
Nam nhân này tuyệt đối không phải là cường tráng, nhưng cũng không phải gầy yếu như trong tưởng tượng của hắn, mà là khung xương cân xứng, cơ thể cân đối, xem ra là thường xuyên rèn luyện, ăn uống cũng điều độ, mới có dáng người này.
Hơn nữa Nhiêu Tông Nghĩa mặc dù có làn da trắng, cũng không phải trắng bệnh tật…..Nhìn nhìn, Quan Tuấn Dương theo bản năng vươn tay vuốt ve xương quai xanh của Nhiêu Tông Nghĩa, cảm giác đầu ngón tay thực dễ chịu.
Nghĩ nghĩ, khóe miệng hắn giương lên một chút, tay thu lại, cúi đầu xuống vị trí xương quai xanh Nhiêu Tông Nghĩa không nặng không nhẹ cắn một ngụm. Nhưng ngoài suy nghĩ của hắn đối phương làn da thần kỳ mẫn cảm, bị cắn một cái lập tức đã để lại hồng ngân, hiện rõ trên màu da, nhìn càng thêm mê mẩn.
Nhìn chằm chằm kiệt tác của mình trong chốc lát, hắn mỉm cười lộ ra vẻ vừa lòng, cúi đầu cắn một cái, sau đó lại tiếp một cái…….
Liên tiếp cắn bốn năm lần, hồng ấn toàn bộ trải quanh xương quai xanh Nhiêu Tông Nghĩa, nhiều điểm loang lổ, thoạt nhìn rất có phong vị *** mĩ a.
Liếʍ liếʍ môi, Quan Tuấn Dương chỉ cảm thấy người này làn da như thế nào lại mềm như vậy?
Vừa rồi lúc cắn cũng cảm thấy cũng rất được, nghĩ nghĩ, hắn lại cúi đầu, chậm rãi liếʍ lại nơi mình vừa cắn, sau đó phát hiện, so với cắn, liếʍ hôn thân thể này càng có mỹ vị hơn.
Một bên liếʍ, lần này, hắn lại dùng miệng hôn thêm vài cái hồng ngân, hình dạng to to nhỏ nhỏ, màu sắc đậm nhạt không đồng nhất, như là những đóa hoa.
Thực hấp dẫn vị giác, thường thường là bắt đầu rất nhiều sự tình.
Quan Tuấn Dương không biết chính mình khi nào dừng lại, chờ hắn lấy lại tinh thần, dấu hôn cơ hồ che kín nửa ngực Nhiêu Tông Nghĩa.
“Ngô ————” Người trên giường mê man rêи ɾỉ vài tiếng, cau mày xoa xoa trước ngực mình, hắn là cảm thấy ngứa.
Mà động tác này lại nhắc nhở Nhiêu Tông Nghĩa, có một chỗ, hắn chưa có chạm qua.
Dù sao cũng đã đến nước này ——– hắn nhanh chóng hướng đến hai điểm nổi lên trước ngực người phía dưới
Trước tiên hắn liếʍ hai bên một cái, sau đó đưa nụ hoa vào miệng hút lấy, chỉ nghe thấy Nhiêu Tông Nghĩa buồn buồn hừ một tiếng, không rõ là thống khổ hay thoải mái, hữu khí vô lực đẩy hắn một cái.
Thời điểm này, loại động tác này, quả thực giống như là hoan nghênh.
Nhiêu Tông Nghĩa trong lúc ngủ mơ hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là đơn thuần muốn cho chính mình thoải mái một ít, vì thế tay chậm rãi vươn lên, khoác trên lưng hắn, giật giật ngón tay, theo bản năng nhẹ nhàng vỗ về.
Ánh mắt Quan Tuấn Dương dần dần biến đổi.
Sự tình bắt đầu trở nên không giống trong dự đoán, từ đầu hắn cũng không muốn làm đến nước này, chỉ định lột trơn đối phương, tạo ra một chút ảo giác, lưu lại chứng cớ, ngày hôm sau hảo hảo dọa y một trận, xem như là trừng phạt. Nhưng là hiện tại, hắn lại phát hiện chính mình căn bản không dừng lại được.
Loại hành động khiến người mê mẩn này, so với trước kia càng làm thêm hưng phấn, quả thực làm hắn thèm.
Tính hắn phong lưu mọi người đều biết, cơ hồ mỗi bộ phim đều cùng nữ diễn viên phát sinh quan hệ. Ngoại trừ nữ nhân, hắn cũng có thể cùng nam nhân, điều đó trong giới cũng không phải bí mật. Với hắn mà nói, ***, nam nhân cùng nữ nhân nhưng cũng không có gì khác biệt, mục đích cuối cùng đều là đạt được đến kɧoáı ©ảʍ, chỉ cần có thể cao trào, cùng ai làm thì có gì khác nhau?.
“Anh còn sờ nữa, phát sinh chuyện gì cũng không nên trách tôi —–” cảm giác được bàn tay ở trên lưng mình chuyển động, Quan Tuấn Dương nhìn người dưới thân nói.
Nhiêu Tông Nghĩa đương nhiên không thể trả lời.
Vì thế, Quan Tuấn Dương lại tự nói với chính mình, dù sao đã đến nước này —– sau đó hắn cúi đầu, lần này là hôn, mà nơi hôn xuống chính là môi của Nhiêu Tông Nghĩa.
Nụ hôn tràn ngập vị rượu, hương vị ngoài ý muốn.
Không biết qua bao lâu, nụ hôn vừa chấm dứt, Quan Tuấn Dương có vài phần say mê, biểu tình Nhiêu Tông Nghĩa lại rất thống khổ, nhẹ giọng thở hổn hển, môi cũng hơi hơi sưng đỏ
Liếʍ liếʍ môi, Quan Tuấn Dương nhíu mày nhìn nam nhân, nhịn không được lại ở trên mặt hắn hôn một cái.
Mặc kệ các mặt khác ra sao, ở trên giường, hắn vẫn là người phong nhã.
Kế tiếp, hắn chuyển điểm chú ý xuống nửa thân dưới của Nhiêu Tông Nghĩa. Chính là khi hắn cởi đai lưng của đối phương, mới phát hiện nam nhân này mặc quần thể thao màu đen, có dây buộc lên lưng.
Thượng đế! Người này có bao nhiêu quần áo lỗi thời a?!.
Không khí trong nháy mắt bị phá hủy hơn phân nửa, vì không muốn tiếp tục phá hư thêm nữa, Quan Tuấn Dương một phen kéo cái quần thể thao chướng mắt kia xuống, kết quả, trước mắt càng làm hắn mất vui là một cái khố hình tứ giác màu xám trắng…
Quả thật là —— không hổ danh với biệt hiệu tên ngốc!.
Dùng hết sức tự chủ, Quan Tuấn Dương mới giữ được chính mình không xé rách cái quần kia
Hắn nói với chính mình, như vậy cũng tốt, loại bạn giường “chất phác” này, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp.
“Bác sĩ, anh đúng là khiến tôi kinh hỉ…”.
Có phải hay không nên làm vài động tác tiền diễn vân vân trước, Quan Tuấn Dương vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng kéo cái khố hình tứ giác sang bên cạnh, bộ vị nam tính mơ hồ có thể thấy rõ, mà Nhiêu Tông Nghĩa không biết có phải cảm giác được gì đó hay không, đột nhiên trở mình, chuyển động này, ngược lại làm tư thế trở lên càng thêm thuận tiện cho Quan Tuấn Dương cởi sạch đồ trên người không còn gì trói buộc.
Đương nhiên, Quan Tuấn Dương không khách khí, động tác lưu loát cởi cái khố tứ giác cổ lỗ sĩ kia, lộ ra cái mông mượt mà của Nhiêu Tông Nghĩa.
Rõ ràng là bác sĩ, mỗi ngày đều ngồi lâu như vậy, hình dạng cái mông lại ——— không nghĩ tiếp nữa, lúc này hành động vẫn hơn.
Nhiêu Tông Nghĩa nằm nghiêng, Quan Tuấn Dương nhẹ nhàng đẩy anh trở lại, giúp anh nằm ngửa, nhìn bộ vị kia một chút, sau đó không do dự mà cầm lấy. Màu sắc nhàn nhạt, ở trong tay hắn lạnh run, xem ra nó và chủ nhân giống nhau – đều rất mềm.
“Bác sĩ, không phải anh là xử nam đi?”. Xúc cảm thật sự rất tốt, cảm giác hẳn là bình thường cả tự an ủi anh cũng không làm, cảm giác của Quan Tuấn Dương giống như phát hiện được tân đại lục. Người này nhìn thế nào cũng đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, phương diện này lại không có kinh nghiệm, thật sự có thể xem như động vật quý hiếm.
Phản ứng kế tiếp của người kia, càng chứng minh hơn cho phán đoán của hắn.
Khi hắn bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve, nơi nào đó rất nhanh có phản ứng, dần dần cứng hẳn lên. Nhìn lỗ nhỏ trên đỉnh không ngừng tiết ra dịch trong suốt, hăn nhịn không được mà bật cười.
Thật sự rất mẫn cảm! Hơn nữa không có kinh nghiệm gì.
“Ân…” Trong mê mân Nhiêu Tông Nghĩa cau mày, nhẹ giọng rêи ɾỉ thở dốc.
Ở phương diện ***, Nhiêu Tông Nghĩa đích xác không có kinh nghiệm, trước mặt tay già đời Quan Tuấn Dương, tất nhiên không phải đối thủ. Chỗ mẫn cảm bị vỗ về chơi đùa, luôn luôn lạnh lùng vô cảm hiện tại trên mặt lại xuất hiện một mảnh xuân sắc, hơn nữa trong người lại có cồn cùng Quan Tuấn Dương thuần thục kɧıêυ ҡɧí©ɧ, anh rốt cục nhịn không được phát ra tiếng khoc nức nở, hai chân cũng bắt đầu vặn vẹo, nghĩ muốn đem cảm giác khó chịu kia xua tan.
Đương nhiên, là không có khả năng.
Quan Tuấn Dương nhìn anh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dần dần ngẩng cao, tự nhiên lại có cảm giác tự hào. Khiến đối phương trước mặt chính mình biến thành như vậy, có thể nói so với trong tưởng tượng của hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn rất nhiều, hơn nữa, hắn cũng có cảm giác —-
Tựa hồ là chịu không nổi, Nhiêu Tông Nghĩa lật người, cả người úp vào mặt giường, với anh mà nói, cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác kì quái ở hạ thân, nhưng đối với Quan Tuấn Dương mà nói, tư thế này không khác ám chỉ cái lớn hơn là mấy.
Nhìn cái mông trơn bóng trước mặt, cùng khe hở mơ hồ kia, hắn mím môi —– chỉ cần là người có hứng thú với nam nhân, đều không thể nhịn được ý nghĩ kì quái.
Vươn ngón tay, chậm rãi trên lưng Nhiêu Tông Nghĩa trượt xuống dưới, mãi cho đến thắt lưng gầy nhỏ kia mới dừng lại một chút, cảm thụ làn da mịn màng trong lòng bàn tay, sau đó, dần dần thâm nhập cấm địa.
“Chính là anh bày ra tư thế này, đừng có trách tôi 『 tận dụng mọi thứ 』”.
Với hắn mà nói, đẹp là cần phải khai quật, đương nhiên phải đánh giá và thưởng thức, mà hiện tại Nhiêu Tông Nghĩa như thế này.
Cơ thể anh thực phù hợp với tiêu chuẩn của hắn, điểm ấy không thể nghi ngờ, diện mạo so với những người hắn đã gặp qua chỉ có thể tính vào lớp trung bình, nhưng mị lực cùng diện mạo không có liên quan.
Thời điểm này tên ngốc bốn mắt nhiêu tông nghĩa xem như là người có mị lực, anh hiện tại, đang bị Quan Tuấn Dương chậm rãi khai quật.
Khi ngón tay đi vào cơ thể Nhiêu Tông Nghĩa, Quan Tuấn Dương phát hiện từng tế bào trong cơ thể mình đều thực hưng phấn. Du͙© vọиɠ cũng là một nguyên nhân, nhưng chủ yếu vẫn là bởi vì cơ thể Nhiêu Tông Nghĩa.
Bình thường đối với Quan Tuấn Dương, lên giường là để phát tiết, hiện tại, so với phát tiết, loại cảm giác thăm dò này cũng không kém. Cảm giác được nơi kia khô khốc mà nóng rực, bị ngón tay chậm rãi khai phá, đầu ngón tay có thể cảm giác được bên trong, nhan sắc diễm lệ cũng theo động tác của hắn mà thả lỏng một chút.
Liếʍ liếʍ môi, Quan Tuấn Dương bời vì hình ảnh trước mắt mà miệng lưỡi khô khốc.
“Ân… Không —-đừng lộng…”. Ngủ mơ, cảm giác của Nhiêu Tông Nghĩa trở nên trì độn, không biết cái gì khiến anh khó chịu như vậy, chỉ có thể nhăn nhó mặt mày mà lẩm bẩm.
Quan Tuấn Dương nhìn say mê thích thú, đương nhiên động tác trên tay cũng không dừng lại, thậm chí trên lưng đối phương hôn thêm vài cái, thẳng đến khi người kia đột nhiên quay đầu, mở mắt mông lung nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Quan Tuấn Dương biết hắn không có tỉnh táo, cho nên, yên tâm thoải mái tiếp tục, ngón tay gia tăng lực đạo, lại thêm một ngón, tiểu huynh đệ của hắn đã muốn dựng thẳng đứng trong quần.
“Bác sĩ, thoải mái sao?”. Cúi đầu trên gương mặt Nhiêu Tông Nghĩa, một tay Quan Tuấn Dương kéo khóa quần chính mình, bộ vị cứng rắn kia chứng tỏ hắn hiện tại đã sẵn sàng chuẩn bị vào cuộc.
Cho dù là say, phản ứng của Nhiêu Tông Nghĩa so với khi thanh tỉnh cũng không khác là mấy, không sảo không nháo, điểm ấy khiến Quan Tuấn Dương phi thường hài lòng, dù sao đè một tên say khướt ra làm việc này, như thế nào cũng đều cảm giác cường bạo, tuy rằng hiện tịa cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Nhưng là Quan Tuấn Dương rất rõ ràng, hắn hiện tại muốn người nam nhân này!.
Rút ngón tay ra, khuếch trương đã lâu huyệt khẩu tạm thời không thể đóng lại, hạ thân Quan Tuấn Dương đang ở cái mông của Nhiêu Tông Nghĩa mà ma sát, muốn anh cảm giác được du͙© vọиɠ của chính mình, một bàn tay vươn đến đầu anh.
“Làm gì…” Nhiêu Tông Nghĩa thanh âm mang theo một tia nức nở, tựa hồ cảm giác được gì đó.
Làm anh ——— trả lời như vậy có điểm thô tục. Quan Tuấn Dương ghé vào lỗ tai anh lẩm bẩm, “Làm chuyện chúng ta đều cảm thấy thoải mái”. Nói xong vươn ngón tay cho vào miệng người kia dò xét, nhẹ nhàng quấy ———–
“Ngô!” Bị cắn đau Quan Tuấn Dương vội vàng rút ngón tay ra, dấu răng trên ngón tay rõ ràng có thể thấy được, cắn thêm một cái thì thấy máu.
Nhưng Nhiêu Tông Nghĩa cắn người lại không thấy chút tội lỗi nào, vẻ mặt ngây thơ, vươn đầu lưỡi liếʍ môi vài cái, động tác mị hoặc khó gặp này khiến Quan Tuấn Dương nhất thời quên mất ngón tay đang bị đau kia, môi tên ngốc kia có điểm ướŧ áŧ, đột nhiên nghĩ đến nếu người này dùng miệng giúp hắn — nhìn ngón tay của mình, hắn rất nhanh đánh bay ý niệm trong đầu kia.
Nhưng là, hắn cũng có tính toán khác.
Sờ lên đầu Nhiêu Tông Nghĩa, như là đang xoa đầu một tiểu hài tử, hỏi: “Yêu mến nên mới cắn tôi sao?”.
Nhiêu Tông Nghĩa không trả lời, ghé vào giường từ từ nhắm hai mắt lại, nhíu mày, anh bởi vì say rượu mà khó chịu.
“Đến, tiếp tục cắn đi!”. Quan Tuấn Dương đưa cánh tay đến miệng Nhiêu Tông Nghĩa, “cắn ở đây”.
Vài giây sau, Nhiêu Tông Nghĩa mở mắt ra, nhìn cánh tay giơ trước mặt mình, không khách khí, mở miệng cắn một ngụm xuống.
“Tê” Quan Tuấn Dương đau đến nhíu mày. Người này răng nanh không phải nhọn mà là quá sắc nhọn!.
“Đến, còn nơi này nữa”. Liên tiếp để anh cắn mấy cái trên cánh tay, Quan Tuấn Dương làm cho Nhiêu Tông Nghĩa xoay người lại, sau đó cúi người, đem ngực để sát mặt anh, “Cắn nơi này nữa”.
Thoạt nhìn giống như là đang tự ngược, nhưng lại là có thâm ý khác.
Hắn cắn chặt răng, chịu đựng đau, vừa dỗ vừa lừa khiến Nhiêu Tông Nghĩa cắp khắp toàn thân mình, dấu cắn trên người hắn so với Nhiêu Tông Nghĩa đã nhiêu hơn hắn.
Dùng ngón tay ở vết cắn sâu nhất trên ngực đè xuống, thấy chính mình nhiều năm rèn luyện cơ ngực tất cả đều là dấu răng, Quan Tuấn Dương nhoẻn miệng cười.
Bởi vì kế tiếp, đến lượt hắn ăn.
Nhiêu Tông Nghĩa cắn hắn một ngụm, phía dưới hắn lại hưng phấn muốn chết, quả thực hắn tự hoài nghi bản thân mình có phải hay không có khuynh hướng tự ngược.
Đang muốn phát động thế công, đã thấy kẻ vừa cắn người kia nhắm mắt lại, hô hấp dần dần đều đều.
Quan Tuấn Dương cũng mặc kệ, nhéo hai cái trên mặt trả thù hắn, sau đó duỗi tay ra, dùng sức đem người kia đặt lên đùi, đem chân đối phương vòng qua thắt lưng mình, hai người tạo thành tư thế ngồi đối diện.
Đột nhiên người bị kéo, vốn đã sắp ngủ say Nhiêu Tông Nghĩa bất mãn kêu lên, bởi vì dựa đầu trên vai Quan Tuấn Dương, cho nên anh vừa nhấc đầu, liền cắn vào cái cổ trước mắt một cái.
“A ” Lần này Quan Tuấn Dương đau đến kêu lên, cũng may Nhiêu Tông Nghĩa cắn một chút liền buông ra.
Người này còn nghiện cắn! Vuốt cổ, Quan Tuấn Dương tức giận đánh vào mông người trước mặt một cái.
“Ba” một tiếng vang lên, nghe thực rõ ràng, mông Nhiêu Tông Nghĩa liền hiện lên một mảng mầu hồng, anh cũng bắt đầu nức nở.
Tiếng khóc vừa cất Quan Tuấn Dương còn tưởng rằng mình còn nghe lầm, nhưng thanh âm càng lúc càng lớn, rõ ràng là khóc! Hắn một tay ôm thắt lưng Nhiêu Tông Nghĩa, tay kia xoay mặt anh lại, vừa nhìn, nước mắt giàn dụa.
Hắn nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
“Ô ô ô —– “ Nhiêu Tông Nghĩa nức nở, còn không ngừng sụt sịt, không khác tiểu hài tử khóc là mấy, như đã giảm đi mười tuổi.
Thời điểm này, Quan Tuấn Dương thật sự cảm thấy mình như ngược đãi nhi đồng.
“Uy! Đừng khóc ——-“ Hắn ra tay thực sự nặng như vậy đi?
“Đều là tôi không tốt! Là tôi không đúng —— Ô Ô ———–“ Bỗng nhiên nói ra những lời kì lạ, làm người khác thật sự không hiểu được
Sau đó, Nhiêu Tông Nghĩa khóc càng ngày càng lớn, chỉ nghe hắn liên tục nói “Thực xin lỗi, thật có lỗi, đều là tôi không tốt”
Quan Tuấn Dương có điểm ngây người. Hắn biết có người uống say sẽ thành ma hôn, nhưng không nghĩ có người biến thành ma xin lỗi.
Vừa nói, Nhiêu Tông Nghĩa ôm cổ hắn, một bên càng không ngừng nức nở.
“Tôi thêm giun vào thuốc của anh là không đúng —– dùng củ hành cắm anh là không đúng ——“ Nói xong liền ngẩng đầu, vẻ mặt thanh tú khóc đến lê hoa đái vũ, vẻ mặt uy khuất nhìn Quan Tuấn Dương.
Bị ánh mắt kia nhìn, Quan Tuấn Dương nửa người dưới thực sắp nổ tung! Hắn cúi đầu thất bại rêи ɾỉ một tiếng, rốt cuộc không áp chế được dụng vọng chính mình.
“Không liên quan, về sau, chúng ta coi nhu hều nhau!” Đem thắt lưng Nhiêu Tông Nghĩa nâng lên một chút, đem đỉnh đặt tại động khẩu, cỏ xát vài cái, nhắm hạ huyệt, chậm rãi tiến vào. Nếu với Nhiêu Tông Nghĩa là lần đầu, cũng không cần đồ bảo hộ……
Ngay trước lúc tiến vào thuân lợi không bị cản trở, Quan Tuấn Dương rốt cuộc nhịn không được dùng sức đẩy một cái đem toàn bộ cắm sâu huyệt động kia.
“A!” Nhiêu Tông Nghĩa kêu lên, hạ thể bị dị vật tiến vào, vô luận là trên sinh lí hay tâm lí đều không thể chịu đựng được, hơn nữa tư thế này Quan Tuấn Dương có thể tiến vào rất sâu, cho nên Nhiêu Tông Nghĩa dù không thanh tỉnh, nhưng chân đá lung tung, bản năng muốn đứng lên.
Quan Tuấn Dương dùng sức giữ chặt vai anh, để anh không lộn xộn, tuy trước đó có khuếch trương tuy rằng có tác dụng một chút, nhưng không có bôi trơn, lối vào khô khóc vẫn là mỗi lần ma sát là mỗi lần đau rát, đau đến không chịu được.
Nhiêu Tông Nghĩa một bên cảm thụ mĩ điệu tính khí quyện chặt trong cơ thể, Quan Tuấn Dương bên tai an ủi, “Ngoan,đừng lộn xộn, sẽ nhanh tốt thôi!”
Vào loại thời điểm này, trên cơ bản an ủi là không có tác dụng gì, bất quá, có lẽ bởi vì hắn ngữ khí làm người ta an tâm, Nhiêu Tông Nghĩa cũng không biết là tin, vẫn là đau chết lặng, tóm lại, cũng không có giãy dụa nữa, chính là hai mắt đẫm lệ, càng không ngừng nức nở, giống như đứa nhỏ, thân thể rồi lại làm cho người ta mất hồn vô cùng, Quan Tuấn Dương không khỏi thoải mái thở dài.
“Anh dùng củ hành cắm tôi, tôi dùng tiểu huynh đệ của mình cắm anh, chúng ta đều huề nhau.”
Lẳng lặng trong cơ thể anh đợi một hồi, Quan Tuấn
Dương hôn Nhiêu Tông Nghĩa một cái, sau đó bắt đầu chậm rãi nâng đối phương lên, rồi lại buông xuống.
Nghe Nhiêu Tông Nghĩa bên tai hắt phát ra âm thanh nức nở làm người ta thương tiếc, nhưng hắn cơ hồ còn chưa chuyển động lần đầu tiên đã đạt đến cao trào rồi.
Thể lực tốt khiến hắn rất nhanh liền có cảm giác, lại thay đổi tư thế, trong cơ thể Nhiêu Tông Nghĩa điên cuồng đâm vào, như là mãi không hết tinh lực, mà người dưới thân rêи ɾỉ thở dốc, sau đó biểu tình lại đứt quãng khóc nức nở, khiến hắn lần thứ hai thậm chí còn không kịp rút, liền trực tiếp bắn ở bên trong Nhiêu Tông Nghĩa, cuối cùng hắn không quan tâm nữa, đem cơ thể người kia biến thành rối tinh rối mù.
Kế tiếp, hắn không chịu nổi mà phóng túng suốt một đêm, mãi đến khi Nhiêu Tông Nghĩa hôn mê bất tỉnh, mới miễn cưỡng dừng lại. Chỉ thấy nơi kia của Nhiêu Tông Nghĩa đều sưng lên, bởi vì khó chịu mà hơi hơi co rút không thể khép lại, thoạt nhìn thì rất đáng thương, nhưng là càng làm cho người ta có ý nghĩ muốn cường bạo.
Nếu không phải thắt lưng của hắn mỏi, hắn nhất định sẽ đùa bỡn người kia một phen, nhưng hắn lại không muốn đối phương chết trong tay hắn, vì thế liền áp chế dục hỏa, dùng ngón tay đem thứ trắng trắng kia gẩy ra khỏi cơ thể Nhiêu Tông Nghĩa, rồi ôm anh nằm ngủ.