Chương 79: Vào đồn
“Cho bọn mày dám tùy tiện quấy rối phụ nữ này."
Hạ Nhược Vũ tức giận đá tóc vàng.
“Bà trẻ tôi sai rồi, cầu xin cô tha cho tôi, là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn." Hoàng Mao sắp khóc rồi, nếu biết sớm thì đã không xem thường hai người phụ nữ này rồi.
“Nhớ kỹ lời mày nói, không thì sau này tạo gặp mày lần nào, sẽ đánh mày lần đấy." Hạ Nhược Vũ đang định buông tay.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng hét: “Vũ, cẩn thận."
Hóa ra trong lúc cố định buông tay, Hoàng Mao không cam tâm rút một dao từ trong túi ra định đâm cô.
Trong khi tất cả mọi người đều vì cô mà chảy mồ hôi lạnh, đồng thời một nhóm cảnh sát xông từ bên ngoài vào, kịp thời chế ngự tóc vàng.
“Mọi người không sao chứ?"
Hạ Nhược Vũ cũng bị dọa sợ, còn chưa kịp cảm ơn cảnh sát, người ta đã mở miệng trước: “Hai người các cô cũng đến cục cảnh sát một chuyến.”
“Chú cảnh sát, có phải mọi người bắt nhầm rồi không, chúng cháu mới là người dân vô tội.” Trần Hạ Thu Phương đáng thương nói.
Cảnh sát cúi đầu nhìn mấy người đàn ông vẫn còn nằm trên đất: “Đây là những gì mà các cô nói là vô tội?"
“Hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm, là bọn họ ra tay trước, chúng cháu chỉ là tự vệ thôi" Trên mặt hai người đều lộ rõ vẻ ngại ngùng.
Cảnh sát nghe thấy bọn họ thừa nhận đã đánh những người đàn ông này, ánh mắt có chút kinh ngạc, có điều vẫn giải quyết việc
chung nói: "Bất kể như thế nào, hai người cũng phải về cuộc cảnh sát làm biên bản."
Đây là một trình tự cần thiết. truyện
“Các cô không sao thì quá tốt rồi, may mà cảnh sát đến kịp, nếu không thì cô đã bị thương rồi." Phục vụ vội vàng chạy đến, vui mừng nói.
Hạ Nhược Vũ lộ ra nụ cười còn khó nhìn hơn khóc: "Cảm ơn."
Thật ra cô đã có phòng bị từ lâu rồi, cho dù chú cảnh sát có không đến, cô cũng có thể trốn ra ngoài được, nhưng bây giờ người thì không sao, còn phải đi uống trà với chú cảnh sát.
Điều này thật sự khiến cô rất bất ngờ.
Mặt người phục vụ mù tịt, tại sao anh ta lại không cảm giác được ý biết ơn của Hạ Nhược Vũ, ngược lại lại có một tia lạnh lẽo dâng lên sau lưng anh ta vậy.
Anh ta làm sai cái gì rồi sao?
“Nhóm người hóng chuyện các người còn không ở yên đấy mà hóng chuyến đi, còn báo cảnh sát làm gì, bây giờ bọn tôi phải vào đồn cảnh sát, anh chuẩn bị đi thăm chúng tôi đi." Trần Hạ Thu Phương giúp anh ta giải thích hoài nghi trong lòng.
Cảnh sát lần lượt tóc hết những người đàn ông đang la hét trên đất đi, chỉ còn lại hai người các cô di chuyển tự do: “Đi thôi, chỉ còn thiếu hai người các cô thôi."
“Chú cảnh sát, bọn cháu có thể không đi được không? Thật đấy, bọn cháu không sao, cũng không muốn truy cứu hành vi phạm tội của bọn chúng.” Hạ Nhược Vũ thành khẩn nói.
Cảnh sát nhếch mép: “Cô nghĩ rằng đang quay phim sao? Chỉ có đánh nhau căn bản không thể cấu thành tội gì cả. Yên tâm, nếu thật là như vậy các cô sẽ được thả sớm thôi."
Không có cách nào bọn họ cũng không thể phản kháng, vậy thì chính là cản trở thi hành công vụ, là phải ăn cơm tù đây.
Chỉ có thể ngoan ngoãn hợp tác, bị đưa đến đồn cảnh sát.
Lần trước khi Hàn Công Danh đến, Hạ Nhược Vũ cũng đến qua một lần, không ngờ lần này lại thay đổi như vậy, nhanh như vậy mà đã đến cô.
Sau một hồi thẩm vấn, đã đến tám giờ tối rồi, hai người đói đến nỗi bung kêu réo.
“Chú cảnh sát, bao giờ có thể thả bọn cháu ra vậy?"
“Bị giữ hai tư tiếng, muốn ra ngoài thì có thể gọi người nhà đến bảo lãnh." Cảnh sát không thèm ngẩng đầu mà nói với họ.
Hạ Nhược Vũ không thể nhịn được: “Tại sao, không phải chỉ là thẩm vấn thôi sao? Chúng cháu là phòng vệ thích đáng."
"Đúng vậy, đúng vậy, lẽ nào phòng vệ chính đáng cũng không được sao?" Trần Hạ Thu Phương cũng gật đầu nói theo.
Cuối cùng cảnh sát cũng ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, chỉ vào bản báo cáo bên cạnh: “Hai người các cô có muốn nhìn một chút báo cáo đến từ bệnh viện không? Bị gãy xương sườn, tay bị trật khớp, còn có tinh hoàn đang phẫu thuật nữa."
“Các cô nói cho tôi biết, đây là phòng vệ chính đáng sao? Cô bé ra tay cũng quá nặng rồi."
"Vậy thì cũng không thể trách chúng cháu, nếu như chúng cháu không phòng vệ, tiêu đề ngày mai có thể đổi thành, hai cô gái trẻ đẹp bị bạo hành và làm nhục ở nơi hoang dã rồi." Trần Hạ Thu Phương không đồng ý phản bác.
Nếu đổi sang thành một người phụ nữ yếu đuối khác, kết cục sẽ không biết thảm đến mức nào.
"Ba ngày, có nhiều người như vậy, cô thật sự nghĩ rằng đang đóng phim sao, bởi vì vấn đề là ở bọn họ, cho nên các người chỉ bị giam giữ hai tư tiếng."
Cảnh sát có chút cạn lời, chưa nhìn thấy cô gái trẻ" nào mà đến cục cảnh sát còn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, phản ứng đầu tiên của những cô gái bình thường khi gặp phải loại chuyện này
không phải là nên báo cảnh sát sao?
"Muốn ra ngoài sớm, thì tìm người bảo lãnh, tiền bảo lãnh của mỗi người là mười bảy triệu.”
Bọn họ nhìn nhau, đáng nhìn nhìn cảnh sát: “Bọn cháu có thể bảo lãnh cho nhau được không.”
Cơ mặt của cảnh sát lại giật giật: “Không được, cứ thành thật ở đây đừng có cản trở công vụ, không thì sẽ phải ở lại thêm vài ngày nữa."
Hai người chỉ có thể thành thật ngồi trên ghế đẩu nghĩ cách, Hạ Nhược Vũ đẩy cô ấy: “Phương, hay là cậu gọi điện cho người nhà đi?"
Túi của bọn họ đều bị thu giữ hết rồi, có điều có thể gọi một cuộc điện thoại.
Trần Hạ Thu Phương lắc mạnh đầu: "Không được, nếu như tớ gọi điện thoại, có lẽ chúng ta không thể được nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai nữa đâu. Hay là, Vũ cậu gọi điện hỏi xem?"
"Không được, nếu như biết tớ vào đồn cảnh sát, ba tớ sẽ lột da tớ." Hạ Nhược Vũ cũng không dám.
“Vậy thì làm sao đây?" Hai người đồng thời lên tiếng, đồng thời thở dài.
Hạ Nhược Vũ cũng không thể gọi cho Hàn Công Danh và Lâm Minh thư, càng không thể gọi cho Mạc Du Hải, làm trò cười chắc, chuyện mất mặt như vậy, nếu như để anh ta biết được, không biết anh ta sẽ cười trong bao lâu nữa.
Cắn răng nói: "Không phải chỉ hai tư tiếng thôi sao, sợ cái gì chứ, nhịn một lát là qua rồi."
"Nói thì nói như vậy, tuy nhiên..."
Trần Hạ Thu Phương vẫn có chút lo lắng: “Ngày mai tớ còn phải đi làm nữa."
Hạ Nhược Vũ áy náy nói: “Phương, xin lỗi nhé, hẹn cậu ra ngoài, còn khiến cậu gặp phải loại chuyện như này."
“Nói lung tung cái gì vậy, cái này gọi là hoạn nạn có nhau, sau này nhớ trả ơn là được rồi.” Trần Hạ Thu Phương vỗ vai an ủi cô.
Hạ Nhược Vũ không nói chuyện nữa.
Cả hai thở dài chờ đợi thời gian trôi qua từng giây từng phút một.
Quá khó đợi rồi.
Khi hai người đang lơ mơ tiến vào giấc ngủ, một cảnh sát lớn tuổi chạy tới, đẩy nhẹ vai của hai người họ: "Đừng ngủ nữa, có người tới bảo lãnh hai cô rồi đây."
"Hả? Cái gì?" Hạ Nhược Vũ vẫn còn chút mơ hồ.
Trần Hạ Thu Phương hưng phấn như bị tiêm máu gà vậy: “Vũ à có người đến bảo lãnh chúng ta."
"Ai vậy, ai còn lòng tốt như vậy chứ?" Cô còn chưa vào trong trạng thái.
“Cậu Hải đã giao tiền bảo lãnh rồi, đang ở ngoài cửa đợi hai người" Cảnh sát trả lại đồ cho họ.
Khi Hạ Nhược Vũ nghe thấy hai chữ "cậu Hải", lập tức thanh tỉnh: "Ai?"
Cảnh sát bị hỏi có chút phiền, lại nghĩ đến người ở ngoài cửa, nên tốt bụng nói lại một lần: “Cậu Hải, hai người trực tiếp ra ngoài là được
rồi."
Nói xong cũng không quan tâm đến hai người nữa mà trực tiếp đi ra ngoài.
“Vũ à, chúng ta có thể ra ngoài rồi, cuối cùng cũng có thể đi rồi, mau đi thôi." Trần Ha Thu Phương đã vô cùng cao hứng mà lắc lắc cố.
--------------------