Chương 73: Em đúng là rất giỏi phân tích
Ngồi vào trong xe Hạ Nhược Vũ cảm thấy dường như mình đang nằm mơ, quay đầu nhìn người đàn ông mấy lần sau khi xác nhận là anh lại không biết phải làm sao.
"Có chuyện gì sao?" Sau khi Hạ Nhược Vũ lên xe anh đã chú ý tới những hành động có chút kỳ lạ của cô.
Hạ Nhược Vũ ra sức lắc đầu: "Không có, chỉ là anh tan làm sớm như vậy thật sự ổn chứ?"
“Có gì mà không ổn" Vốn dĩ trở thành bác sĩ chỉ là sở thích của anh mà thôi.
Cô lại than thở một lần nữa có tiền đúng là tùy tiện mà, sinh ra trong gia đình giàu có, gia thế hiển hách quả thực muốn làm gì thì làm.
"Thực ra tôi có thể tự mình trở về."
Nói xong cảm thấy có chút không ổn lắm, dù gì người ta cũng trốn làm để đưa cô quay về nên nói thêm một câu: “Cảm ơn."
Người đàn ông không tỏ rõ thái độ mà chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn luôn tập trung nhìn về phía trước.
Trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu, Hạ Nhược Vũ vặn vẹo một chút cơ thể rồi bắt chuyện hỏi anh: "Đã bắt được cái tên Tiền Phong kia chưa?"
"Vẫn chưa” Khi nhắc tới chuyện này ánh mắt của Mạc Du Hải hơi tối sầm lại, Tiền Phong biến mất rất đột ngột mà mạng lưới quan hệ của anh lại không điều tra ra được một chút manh mối nào cả.
Đây là sự khởi đầu không bình thường điều này khiến trong lòng anh đã mơ hồ suy đoán được một chút.
Người đứng đằng sau Tiền Phong chắc chắn không hề tầm thường, rất có khả năng cũng liên quan đến chuyện mà anh đang điều tra
Tuy nhiên kẻ thù càng ẩn nấp kín đáo thì anh lại càng muốn nhanh chóng tóm được người đó ra khỏi bóng tối.
Còn Hạ Nhược Vũ lại không hề suy nghĩ nhiều chỉ coi là anh ta tới để trả thù nên than thở nói: "Anh nói Tiền Phong chỉ là một nhân viên nho nhỏ lại lấy được sống ở đâu ra, chợ đen sao? Xã hội đen? Hay là người quen?"
Cô không thể nghĩ ra được những con đường khác ngoài những cách thức này.
Câu hỏi vô tình của Hạ Nhược Vũ bất chợt gợi ý cho anh, ánh mắt đột nhiên sáng ngời anh đã biết mình phải bắt đầu từ đâu.
Ngoài mặt lại thản nhiên nói: "Cô đúng là rất giỏi phân tích đấy."
“Có sao, tôi chỉ là dựa theo suy nghĩ của người bình thường thôi. Nhưng Tiên Phong đúng là rất giỏi vậy mà có thể tránh được theo dõi của cảnh sát." Hạ Nhược Vũ có chút ngượng ngùng khi được khen
ngời.
Chính là bởi vì cô suy nghĩ theo tư duy của người thường nên mới không bình thường, thông thường một đáp án quá đơn giản sẽ khiến người khác không muốn tin tưởng mà ngược lại sẽ suy nghĩ phức tạp hơn, như vậy ngày càng cách sự thật xa hơn,
"Đừng lo lắng anh ta sẽ không có cơ hội lần thứ hai đâu."
“Được rồi, dù sao anh ta cũng biết tôi và anh không phải là loại quan hệ kia hẳn là sẽ không đến tìm tôi.” Giọng nói của Hạ Nhược Vũ ngày càng nhỏ.
Mạc Du Hải nhướng mày rồi cố ý trêu chọc nói: “Chúng ta có mối quan hệ gì hả?"
"Anh biết rõ còn hỏi." Cô tức giận liếc anh một chút.
Đúng lúc này gặp đèn đỏ, Mạc Du Hải dừng xe lại rồi quay đầu nhìn về phía cô, vẻ nghiêm túc bất ngờ này của anh khiến cô có chút hồi hộp.
Chỉ nhìn thấy người đàn ông từ tốn nói: “Cô là người vợ hợp pháp của tôi."
"Anh cũng biết là đó là hợp pháp nói không chừng ngày mai chúng ta đã ly hôn rồi." Hạ Nhược Vũ nói với giọng hơi chua chát.
Còn tưởng rằng anh sẽ nói gì đó không ngờ lại khiến cô mong chờ vô ích, ngẫm nghĩ một chút lại cảm thấy mình ngớ ngẩn. Cô không phải bạn gái của anh mà chỉ là kết hôn giả nên cô có gì mà phải mong đợi chứ?
Mạc Hải Du nói đây tự tin: “Chúng ta sẽ không ly hôn."
Đèn đỏ đã trôi qua được mười giây chiếc xe lại lần nữa nổ máy.
“Làm sao sẽ không ly hôn chứ? Bây giờ hai người đã gương vỡ lại lành rồi, anh cũng không cần phải lấy đồ giả là tôi ra để làm tấm chắn nữa rồi, ly hôn chỉ là chuyện một câu nói mà thôi."
Hạ Nhược Vũ cố ý mượn lời nói Lục Khánh Huyền, cũng không biết tại sao mình lại nói với giọng điệu châm chọc như vậy, càng giống với câu hỏi thăm dò người đàn ông này hơn.
Cô ghét bản thân mình trong ngoài không đồng nhất như vậy.
Mạc Du Hải đánh tay lái tập trung nhìn đường ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng chưa từng ban cho cô: “Đừng có tự mình suy đoán lung tung, sao cô lại biết bọn tôi đã gương vỡ lại lành"
Trên đời này từ trước đến nay làm gì có chuyện gương vỡ lại lành, đã vỡ rồi thì thôi không còn cần thiết phải ghép lại nữa, dù có gương ép dán lại thì cũng đã đầy vết tích chỉ cần chạm vào là vỡ.
“Chẳng lẽ không phải sao, ngay cả tính mạng mà cô ấy cũng không cần vì anh đấy. Tôi không tin trong lòng anh không rung động chút nào" Cô khẽ lẩm bẩm nói.
Ngay cả người ngoài như cô cũng bị cảm động huống chi là người đàn ông bên cạnh.
Đuôi mắt của anh thoáng thấy bóng dáng đang rầm rì của cô, đôi môi gợi cảm khẽ giương lên một chút rồi sau đó nhanh chóng hạ xuống, anh thản nhiên lên tiếng: "Đây là tôi nọ cô ta ân tình nhưng nhất định phải có liên quan đến việc hai người bọn tôi có ở bên nhau hay không sao?"
"Đương nhiên có."
Có lẽ cô cảm thấy giọng của mình hơi lớn sẽ có chút kỳ lạ nên điều chỉnh trở lại, vẻ mặt tự nhiên trả lời: "Đây không phải là chuyện bình thường sao, nữ chính vì người đàn ông mình yêu mà không màng tất cả, nam chính cảm động chấp nhận quay về bên nhau."
“Kết thúc viên mãn hai người vui vẻ hạnh phúc bên nhau."
Trong miệng cô nói rất hoàn hảo nhưng khi vừa nghĩ tới cảnh này thì l*иg ngực của cô cảm giác như bị đè nặng có chút không thể thở nồi.
Xong rồi, cô sẽ không thật sự bị người đàn ông bên cạnh này làm rung động đấy chứ.
Mạc Du Hải nhìn cô với vẻ mặt "Sao cô không trở về Sao Hỏa cô em đi?"
“Cô xem phim truyền hình nhiều quá rồi."
"Hừ, đàn ông đều là miệng thì nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thực, không cần phải che giấu" Trong lòng của Hạ Nhược Vũ vẫn có trực giác khá rõ ràng.
Dẫu cho bây giờ Mạc Du Hải không cảm động nhưng còn Lục Khánh Huyền thì sao? Cô ta lại không hề sai khi đã dành tất cả cho người mình yêu nên tất nhiên sẽ không từ bỏ một cách dễ dàng như
vậy.
Mà điều cô ghét nhất chính là một mối quan hệ phức tạp như thế.
Hàn Công Danh trước kia cũng vậy bây giờ Mạc Du Hải cũng thế, cô bỗng nhiên cảm thấy mình hơi đáng thương, tại sao mỗi lần rung
động lại luôn gặp phải những chuyện lộn xộn này vậy.
Hay là ông trời muốn ám chỉ cô rằng cô thích hợp một mình cô đơn cả đời?
Mạc Du Hải chỉ liên tục lắc đầu nhưng không giải thích thêm gì nữa, nếu như trong lòng cô đã nhận định là như vậy thì có nói gì cũng vô ích.
Người đàn ông đôi khi chỉ vì không muốn giải thích nhiều nên mới dẫn đến rất nhiều hiểu lầm sau này.
Vì vậy Hạ Nhược Vũ đương nhiên cho rằng Mạc Du Hài đang ngầm thừa nhận những lời cô nói, rõ ràng đã có được câu trả lời mà mình muốn nhưng lại không còn vẻ cởi mở và bình tĩnh như lúc đầu nữa.
Điều này có được coi là cô tự vác đá đập vào chân mình hay không, đau cũng không có nơi để mà thổ lộ.
Cả quãng đường hai người cứ yên lặng như vậy trở về.
Trở lại biệt thự Mạc Du Hải nhìn người phụ nữ đang giảm mạnh phát ra từng tiếng "cộp, cộp” lên sàn đá cẩm thạch, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, mới có một lát như vậy ai lại chọc giận cô rồi?
Cô quay trở lại phòng ngủ thay một bộ quần áo rồi xuống lầu thì người đã không ở đây.
“Dì Hoa, Mạc Du Hải đâu rồi?"
"Thưa cô Nhược Vũ lúc nãy ông chủ vừa nhận được một cuộc gọi đã vội vàng rời đi rồi." Dì Hoa dừng lại công việc trong tay rồi thành thực đáp lại.
Hạ Nhược Vũ tự lẩm bẩm một mình: “Mới về đã lại đi rồi? Chẳng lẽ là cô ta gọi tới."
"Cô Nhược Vũ cô đang nói gì vậy?"
“Không có gì, dì Hoa buổi tối dì đừng nấu cơm cho tôi, tôi không ăn đâu" Bây giờ trong lòng cô vẫn đang nghẹn một cục tức còn chưa có xuôi đâu.
“Nhưng...” Dì Hoa muốn mở miệng nói thì đã không kịp rồi, Hạ Nhược Vũ đã lao nhanh lên lầu.
Dì ấy chỉ có thể nói nốt những lời còn lại với không khí: "Nhưng tối này ông chủ sẽ trở về ăn tối đó."
--------------------