Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh

Chương 67: Không khí lúng túng

Chương 67: Không khí lúng túng

Ra khỏi thang máy, hai người liền tách ra, một người đi bên trái, một người đi bên phải, đều đi thăm người yêu cũ.

Thật đúng là có một loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Hạ Nhược Vũ còn chưa vào phòng bệnh liền nghe thấy bên trong phòng bệnh cách một cánh cửa truyền đến tiếng nói chuyện.

“Nhược Vũ vẫn chưa đến sao?"

“Ừ, cậu ấy nói hôm nay sẽ qua."

Người đàn ông có hơi thất vọng mà nói: "Vậy sao, nếu hôm qua tôi tỉnh lại thì tốt rồi."

"Anh định nói chuyện đó với Nhược Vũ...”

“Minh Thư, chẳng phải chúng ta đã nói là sẽ không nhắc đến nữa sao?" Dường như người đàn ông có hơi nóng nảy.

Người phụ nữ không lên tiếng nữa.

Mắt Hạ Nhược Vũ hơi chớp, dừng lại trước cửa mấy phút, mới gỗ cửa: "Có tiện vào không?"

“Nhược Vũ, em mau vào đi." Hàn Công Danh nghe thấy tiếng cô, trên mặt khó che được vẻ vui mừng.

Lâm Minh Thư nhìn trong mắt, đau trong lòng, nhưng vẫn phải làm ra vẻ vui mừng mà chào đón: "Nhược Vũ, cửa không khóa, cứ trực tiếp vào là được.”

Đẩy cửa ra, Hạ Nhược Vũ thấy trên bàn để đầy trái cây và hoa tươi, lại nhìn hai tay trống trơn của mình, đột nhiên cảm thấy có hơi

ngại, cô đến thăm bệnh mà lại chẳng mua gì cả.

Đến với quá nên không kịp mua gì cả"

"Nhược Vũ, anh biết là em còn quan tâm tới anh mà." Hàn Công Danh nào còn để ý tới thứ gì khác nữa, trên khuôn mặt tuấn tú đã quét sạch sự u uất trước đó.

Hạ Nhược Vũ lại không vui vẻ như anh ta, rất bình tĩnh mà nói: "Anh cảm thấy sao rồi.”

"Anh không sao.” Thấy thái độ của cô lạnh nhạt, nụ cười trên mặt Hàn Công Danh cũng dần dần biến mất: "Chẳng phải em đã không quan tâm anh nữa rồi sao, sao lại còn đến thăm anh."

“Xem thử anh chết chưa.” Hạ Nhược Vũ nói thẳng.

Sắc mặt anh ta có hơi cương cứng, dường như trong lòng nghĩ tới gì đó, không hề cãi lại cô: "Nhược Vũ, hai ngày này anh đã nghĩ rất nhiều."

Hơi ngừng lại, đang định đem những lời từ tận đáy lòng mình ra nói với cô.

Thì Lâm Minh Thư đột nhiên chen vào: “Nhược Vũ, cậu ngồi trước đi, để mình rót cho cậu cốc nước."

Cô ta mang thái độ khách sáo, cứ như đã là nữ chủ nhân của căn phòng này, còn Hạ Nhược Vũ chính là người khách không mời mà tới kia.

"Không cần đâu, mình không uống, chỉ là thuận tiện tới thăm anh ấy thôi." Hạ Nhược Vũ cười nhẹ nói.

Lâm Minh Thư không dám nhìn thẳng vào cô, dường như chút tâm tư nhỏ nào đó của mình đã bị người ta nhìn thấu, cô ta làm vậy cũng chỉ vì muốn theo đuổi hạnh phúc của mình thôi, có gì sai đâu chứ?

“Không sao, Công Danh cũng chỉ mới tỉnh dậy, có muốn ăn chút trái cây không?"

“Không cần đâu, mình cũng chỉ đến thăm anh ấy như một người

bạn cũ thôi." Ý cười trên mặt Hạ Nhược Vũ vẫn không thay đổi, nhìn hai người bọn họ nghiền ngẫm cười.

Nhìn tới mức Hàn Công Danh cảm thấy không thoải mái, cứ như cô đã biết được bí mật gì đó vậy, vừa nghĩ như vậy, trong lòng anh ta cũng có chút căng thẳng.

Hơi có chút muốn che giấu mà nói: “Minh Thư, hai ngày nay cảm ơn cô đã chăm sóc tôi, Nhược Vũ đã đến rồi, vậy không cần phải phiên tới cô nữa."

Lâm Minh Thư nắm chặt lòng bàn tay, vẻ mặt có một thoáng oán hận, nhưng rất nhanh liền che giấu đi: “Ừm, vậy tôi về trước đây, hai người nói chuyện trước đi."

Hai ngày vất vả chăm sóc của cô, chỉ đổi lại một câu cảm ơn hời hợt, trong lòng cô ta vô cũng uất ức và đau xót, trả giá tất cả lại vẫn không so được với Nhược Vũ chỉ lộ mặt hai lần.

Sao cô ta có thể cam tâm, sao có thể không oán hận được.

“Công Danh, anh làm gì vậy, hai ngày nay người chăm sóc anh là Minh Thư không phải tôi." Hạ Nhược Vũ có hơi không nhìn nỗi mà nói.

Hàn Công Danh cứ như bị người ta chọc phải chỗ mẫn cảm, ngược lại càng phản ứng mạnh hơn: “Vậy thì sao chứ, anh cũng đâu bảo cô ấy tới đây chăm sóc, người anh muốn từ đầu tới cuối đều là

em."

Lâm Minh Thư đứng bên cạnh giường, hốc mắt lập tức đỏ bừng, nghĩ cho sức khỏe anh ta, vẫn gắng gượng cười nói: “Đúng vậy, Nhược Vũ, cậu đừng để ý nữa, chúng ta đều là bạn bè, chăm sóc anh ấy cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cậu đừng hiểu lầm."

Hạ Nhược Vũ không tán đồng mà chau mày, nhưng lại không tiện nói gì, sợ nói nhiều sẽ khiến Lâm Minh Thư mất mặt.

“Minh Thư, cô ra ngoài trước đi, tôi có lời muốn nói với Nhược Vũ." Anh ta đã sớm biết tâm tư của Lâm Minh Thư, chỉ là ngại mặt mũi nên không nói thẳng, lại thêm nguyên tắc thở không ăn cỏ gần hang, nên anh ta cứ ỡm ờ tiếp nhận ân cần của cô ta, nhưng lại không chịu

đáp lại cô ta.

Chỉ cần liên quan đến Hạ Nhược Vũ, thì lựa chọn đầu tiên của Hàn Công Danh chính là vô tình với cô ta.

“Ừm." Lần này Lâm Minh Thư bước nhanh ra ngoài, dường như số chậm một giây, thì nước mắt sẽ không cầm nổi mà chảy xuống.

Hạ Nhược Vũ muốn mở miệng níu kéo, nhưng Hàn Công Danh đã nhanh hơn cô một bước nói: "Nhược Vũ, chúng ta bình tĩnh mà nói chuyện với nhau đi."

Thanh âm người đàn ông gần như là khẩn cầu, khiến thân mình của cô hơi khựng lại, hơi hơi nhíu mày, ngữ điệu nhàn nhạt nói: "Anh muốn nói gì."

“Mấy ngày này anh đã uống rất nhiều rượu, cũng đã nghĩ rất nhiều chuyện, anh biết, chuyện trước kia mình làm rất khốn nạn"

Hàn Công Danh khó khăn muốn từ trên giường ngồi dậy, nhưng đã hai ngày không được ăn uống, thân thể anh ta vẫn còn rất suy yếu, mắt thấy lại sắp trượt xuống giường, Hạ Nhược Vũ có chút không thể nhìn được nữa mà đưa tay đỡ lấy anh ta.

Anh ta nhân cơ hội trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn của cô, ánh mắt thâm trầm chân thành: "Anh biết mình đã làm tổn thương em, anh cũng hiểu ra rồi, người trong lòng anh để tâm nhất chính là em, Nhược Vũ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.”

- Hạ Nhược Vũ không lập tức hất tay anh ta ra, mà là cười như không cười nhìn anh ta: “Công Danh, tôi ngủ với tên đàn ông khác rồi, trong lòng anh có thể bỏ qua được chuyện này không?"

Quả nhiên, ánh mắt người đàn ông lập tức âm trầm, tuy che giấu rất tốt, nhưng cô vẫn nhìn thấy được.

"Nhược Vũ, anh biết em cố ý nói những lời này để chọc giận anh."

“Tôi không chọc giận anh, tôi thật sự ngủ với tên đàn ông khác rồi, cũng như anh giấu tôi mà đi chơi gái vậy!" Cô chỉ là đang trần thuật một sự thật.

Nhưng dường như cô đã đánh giá cao sự nhẫn nại của anh ta,

bàn tay trên cổ tay cô không ngừng bóp chặt, bóp đến mức khiến da cô đau đớn.

Trong đôi mắt đào hoa của Hàn Công Danh tràn đầy vẻ không thể tin được cùng tức giận: "Anh đã nói rằng sẽ tha thứ cho chuyên trước kia của em rồi, tại sao em cứ luôn nhắc đi nhắc lại mãi."

B Khiên lòng anh ta tổn thương, ở bên nhau gần bốn năm, anh ta vẫn luôn không chạm vào cô, một là tôn trọng sự lựa chọn của cô, một mặt khác là vì cảm thấy cô đáng được vậy, đợi đến lúc kết hôn, lại đem tất cả trao cho anh ta.

Nhưng không ngờ cuối cùng lại để cho người khác được lợi, tuy ngoài mặt tỏ ra không để ý, nhưng cả đời này chuyện này sẽ trở thành một cây gai trong lòng anh ta.

"Ha, tha thứ cho tôi? Tại sao không hỏi thử xem tôi có tha thứ cho anh không." Hạ Nhược Vũ từng chút từng chút gỡ tay anh ta ra khỏi cổ tay mình, giống như từ lúc anh ta nɠɵạı ŧìиɧ đã bắt đầu dần dần nhổ anh ta ra khỏi tim vậy.

Tình yêu của cô đã sớm bị anh ta tiêu xài hết rồi.

Hàn Công Danh không thể hiểu được: "Anh đã đồng ý với em là sẽ thay đổi rồi, em còn gì không vừa lòng nữa.”

Thân là đàn ông, anh ta đã đủ rộng lượng rồi, cũng không truy cứu chuyện cô cắm sừng mình, nhưng cô ngược lại cứ luôn nhắc lại chút chuyện nhỏ đó.

Hạ Nhược Vũ đột nhiên cảm thấy hai người vẫn luôn không phải người cùng một thế giới, nhưng lại không tự giác mà ở bên nhau bốn năm, cũng thật đúng là một loại kỳ tích.

"Anh vẫn không hiểu điều em để ý là gì."

--------------------