Chương 66: Thủ đoạn của đàn ông
Đây là đang ngầm châm chọc anh, Mạc Du Hải đứng bên cạnh hơi nhướng mày: "Đẹp trai hơn cậu, không phải lý do khiến cậu ghen tị"
"Tôi nhổ vào, tôi kém hơn cậu chỗ nào chứ, những cô gái trẻ muốn tìm tôi xem bệnh đã sắp xếp mấy vòng quanh bệnh viện rồi." Kiều Duy Nam không vui, tức giận phản bác lại.
Châm chọc! Trần trụi châm chọc: "Tôi đây là cần chất lượng hơn số lượng, không phải thứ dưa veo táo nứt gì cũng nhìn trúng được."
Mạc Du Nam quét mắt nhìn người phụ nữ này giờ đang xem đến vui vẻ bên cạnh: "Không tin cậu có thể hỏi cô ấy.”
Kiều Duy Nam cũng dời ánh mắt lên người Hà Nhược Vũ: “Nhược Vũ, cô đừng sợ, cô chỉ cần nói thật rằng tôi đẹp trai hơn anh ta là được, có tôi ở đây, anh ta không dám làm gì đâu."
“Hai người các anh đều không phải gu tôi." Hạ Nhược Vũ đột nhiên bị gọi tên, chột dạ nói.
ít nhất thì có một người trong đó, cô hơi có chút để tâm.
Kiều Duy Nam vô cùng đau đớn nói: “Nhược Vũ, cô nói trái lương tâm như vậy, lương tâm cô không đau sao?"
"Sẽ không, và lại còn nhảy nhót vui vẻ lắm, bôi thuốc xong rồi nhỉ, tôi có việc đi trước đây." Cô mới không muốn bị cuốn vào trong trận đấu so nhan sắc của hai con công đực đâu.
Ha, đàn ông này cũng chỉ vậy thôi.
"Được được, hai người đều đi hết đi, để tôi yên tĩnh một lát." Kiều
Duy Nam vô lực phất tay, rõ ràng là đã chịu phải mười ngàn điểm thương tích, nên đang cần tự mình hồi phục.
"Tạm biệt." Hạ Nhược Vũ đứng dậy, kéo ống tay áo xuống, lúc đi ngang qua thân mình người đàn ông thì có hơi khựng lại, ra vẻ không để ý mà dời tầm mắt đi.
Cô vừa đi, Mạc Du Nam cũng đi theo, không xa không gần mà đi theo sau cô.
Khiến cô rất khó chịu, chưa đi được mấy bước, thật sự chịu không nổi nữa đành phải dừng lại, xoay người, "cộp cộp cộp" vài bước liên đi tới trước mặt anh, hỏi: "Mạc Du Hải, anh còn định đi theo tôi tới khi nào."
“Bệnh viện là do cô mở sao?" Mạc Du Hải liếc cô một cái, không nhanh không chậm nói.
Hạ Nhược Vũ không còn lời nào phản bác, chỉ có thể dùng chiêu công kích bằng ánh mắt, nhưng rất rõ ràng là khí thế của người đàn ông mạnh hơn, rất nhanh có liền vì khô mắt mà thua cuộc: "Được, tôi muốn đi khu nằm viện, anh muốn đi đâu."
"Kiểm tra phòng." Anh nhẹ nhàng phun ra ba chữ.
O.
Cô lại lần nữa bị làm cho nghẹn họng, chỉ có thể tức giận đùng đùng xoay người, sải bước về phía trước, dường như mong có thể cắt đuôi được người đằng sau, nhưng anh ta cứ như cái bóng, không nhanh không chậm mà đi theo phía sau.
Mặc kệ cô đi nhanh hay đi chậm tới mức nào, anh vẫn luôn có thể giữ vững được khoảng cách.
Cô hận chân dài!
Hạ Nhược Vũ cũng không biết tại sao trong lòng lại không vui như vậy, chỉ là không muốn đi cùng với Mạc Du Hải, trong lòng bồn chôn khó chịu, nhưng rốt cuộc khó chịu kiểu gì thì lại không nói ra được.
Bịch" vừa không cần thận liền tông phải người rồi, lại còn là vật thể có hình dáng khổng lồ, cô theo quáng tính lui về sau vài bước,
nếu không phải tông vào một bức tường thịt, thì có khi cô đã bị té cho mông nở hoa rồi.
“Cô gái này sao lại lỗ mãng như vậy, đi cũng không nhìn đường"
"Xin lỗi.” Mặt già của Hạ Nhược Vũ đỏ lên, thành thành thật thật xin lỗi, vừa nãy cố suy nghĩ quá nhập tâm nên không chú ý đến.
Đối phương dường như không định cứ vậy buông tha cho cô, nhất là khi thấy cô chỉ là một người phụ nữ, trong mắt liền hiện lên vẻ tính toán, hung dữ nói: "Cô có biết cô đã đυ.ng vào vết thương của tôi không hả, cổ tay của tôi cũng bị gãy rồi, cô nói đi, đến kiểu gì đây."
“Hả?" Sao cô nhớ là mình tông vào l*иg ngực của người đàn ông nhỉ, nhưng rất nhanh cô liền hiểu rõ nguyên nhân vì sao.
Người đàn ông với thân hình to lớn, hung thần ác sát mà trừng cô: "Đừng có giả bộ hồ đồ với tôi, tôi nói cô tông vào rồi thì chính là tông vào rồi."
Thì ra là định lừa cô, Hạ Nhược Vũ liên lập tức thu lại vẻ hối lỗi trên mặt, giả vờ sợ hãi hỏi: "Anh muốn thế nào.”
“Đầu tiên đưa tôi ba mươi lăm triệu, nếu vẫn chữa không hết thì tôi lại liên lạc với cô." Tên đàn ông thấy cô cũng rất xinh đẹp liền hơi ngả ngớn mà nói: “Cô gửi số điện thoại cho tôi trước, rồi lại đưa tiên mặt cho tôi."
"Được, số điện thoại của tôi là..."
Cô đang định nói số điện thoại, thì cuối cùng Mạc Du Hải ở đằng sau cũng có phản ứng, anh duỗi tay kéo cô ra sau người, nhàn nhạt mà nhìn người đàn ông có thân hình to lớn kia: “Gãy tay rồi?".
Trong mắt Hạ Nhược Vũ xẹt qua vẻ thực hiện được, cô biết ngay Mạc Du Hải sẽ không đứng nhìn mặc kệ, tuy cô cũng không biết mình lấy tự tin này ở đâu ra.
“Đúng, đúng vậy." Tên đàn ông đối diện với Mạc Du Hải đột nhiên xuất hiện, khí thế huênh hoang trước đó liền lập tức tắt ngóm, ngay cả nói chuyện cũng hơi cà lăm.
Mạc Du Hải cười thân thiện với anh ta: “Vừa lúc, tôi là bác sĩ của
bệnh viện này, tôi dẫn anh đi nối xương miễn phí, thuận tiện phí trị liệu sau này của anh, cũng đều do tôi trà.”
Anh rõ ràng là đang cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Không chỉ tên đàn ông to lớn kia run rẩy, mà ngay cả Hạ Nhược Vũ cũng cảm thấy anh khủng bố như quỷ nói muốn ăn thịt người.
“Không, không cần đâu, tự tôi có thể đi chữa được." Tên đàn ông to lớn tự biết không chọc vào nồi Mạc Du Hải trước mắt, nên lập tức muốn rút lui, xoay người rời đi.
- Nếu là vào lúc bình thường, Mạc Du Hải sẽ không so đo, nhưng chỉ trách tên đàn ông này xui xẻo, đυ.ng trúng họng súng, anh trực tiếp hô lên một câu, lập tức bác sĩ của những phòng khoa khác đều vây lại.
“Đưa anh ta đi nối xương, nối không tốt thì nối lại, phí chữa trị, ghi vào tên tôi.”
Đứng bên cạnh không ngại lớn chuyện, những bác sĩ sớm qua đây xem trò vui đành ngoan ngoãn đưa tên đàn ông đi.
“Tôi không muốn, mấy người làm gì vậy, tay tôi không sao cả, không cần phải nối xương, mau thả tôi ra." Người đến bệnh viện đa số đều đến để khám bệnh, tên đàn ông to con cũng vậy, thân thể anh ta vẫn còn suy yếu, cho dù thân hình to lớn cũng không thể chống lại được bọn họ đông người.
Rất nhanh liền bị đưa đi, ngay cả cái bóng cũng không để lại.
Hạ Nhược Vũ nhìn người đàn ông cứ như không có việc gì ở bên cạnh, âm thầm oán thán trong lòng, sau này có chọc vào ai cũng không thể chọc vào tên biếи ŧɦái bên cạnh này, thật sự quá đáng sợ rồi.
Cô vốn chỉ định dạy dỗ tên đó một chút, vậy mà Mạc Du Hải lại muốn anh ta thể nghiệm thử quá trình nối xương, nghĩ thôi đã thấy đau rồi.
“Chẳng phải cô muốn đi khu nằm viện sao, đi thôi.
"À à được." Thái độ của Hạ Nhược Vũ thay đổi liền một trăm tám mươi độ, ngoan ngoãn như một con mèo.
Đôi mắt đen thâm thúy của Mạc Du Hải xẹt qua ý cười.
Trên đường đi cô cũng không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh nữa.
Vượt qua bãi cỏ tản bộ, là đến khu nằm viện rồi.
Phòng bệnh của Hàn Công Danh ở phòng thứ hai lầu 6, thật khéo, phòng bệnh của Lục Khánh Huyền cũng ở lầu 6, nhưng lại ở cuối dãy.
Vậy nên hai người cùng vào thang máy.
Trong lòng Hà Nhược Vũ lại bắt đầu thầm thì, nói cái gì mà kiểm tra phòng, rõ ràng là đến thăm cô ta.
Đàn ông đều là đồ khốn kiếp nói dối thành tính.
“Trưa nay tôi đưa cô đi ăn cơm."
“Không cần" cô nghĩ cũng không thèm nghĩ liền từ chối, tiếp xúc với đôi mắt đen sâu không thấy đáy của anh, lại nghĩ đến kết cục của tên đàn ông vừa nãy, cô liền sửa miệng: "thì tại tôi sợ anh bận việc
mà."
Từ lúc nào mà Hạ Nhược Vũ cô cũng bắt đầu cúi đầu trước thế lực ác rồi! Nhục quá đi.
Mạc Du Hải nhìn bộ dáng cẩn thận rối rắm của cô, cũng có chút đáng yêu: "Tôi không bận, khoảng mười giờ là có thể nghỉ ngơi rồi.”
Chín giờ vào làm, mười giờ liền có thể nghỉ ngơi, cô có thể báo cáo không? Nghĩ lại, bệnh viện cũng là do người ta mở, thì âm thầm thu lại chút tâm tư này của mình, nhanh chóng đáp ứng: “Biết rồi.”
--------------------