Chương 60: Anh ấy đang buồn
Tra xét một hồi lâu, Mạc Du Hải vẫn
không thu hoạch được gì cả, lại nhìn thời
gian đã rất khuya rồi, không muốn tiếp tục
lãng phí thời gian ở cảng nữa.
Anh lái ô tô trở lại bệnh viện.
Anh cũng không lập tức trở lại phòng
bệnh của Lục Khánh Huyền, mà là đi thẳng
tới khoa nội.
"Đau quá, anh rốt cuộc là thây thuốc hay
là đao phủ vậy, nhẹ nhàng một chút đi!”
"Đυ.ng tới kim thì làm sao có thể không
đau được, đau cũng không có cách nào nha,
kỹ thuật của tôi đã rất tốt rồi, cô còn kêu nữa,
người khác còn tưởng là tôi đang làm chuyện
gì không thể nói ra với cô đó."
"Cút, aa, nhẹ một chút..."
Nếu không phải xác định trong phòng là
người bạn tốt đã nhiều năm của anh, Mạc Du
Hải đã đá cửa đi vào rồi, sau đó sẽ gϊếŧ rồi
nói “gian ~ phu ~ da^ʍ ~ phự..
Nhưng mà sắc mặt của anh vẫn không
tốt, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hai người dựa vào
nhau rất gần, tuy rằng biết Duy Nam là đang
xử lý miệng vết thương cho Hạ Nhược Vũ,
nhưng khi thấy một màn như vậy, trong lòng
anh vẫn thấy có chút khó chịu.
"Cô ấy thế nào rồi."
Nghe được thanh âm quen thuộc, Kiều
Duy Nam đến đầu cũng không nâng lên để
tiếp tục xử lý miệng vết thương nữa: "Miệng
vết thương dài mười cm, có chút phiền toái,
còn những chỗ khác thì không sao cả."
"Vậy nó có để lại sẹo không!" Đã là phụ
nữ thì ai cũng thích chưng diện, Hạ Nhược
Vũ có chút lo lắng hỏi.
Kiêu Duy Nam cầm lấy cây kim, động tác
của anh ta vô cùng thành thạo khâu từng
mũi từng mũi vào da thịt cô, bởi vì chuyên
chú mà trên trán đã xuất hiện một tâng mồ
hôi mỏng, "Sẽ."
"...Gòn có thể cứu vãn không." Nghe thấy
anh ta nói sẽ để lại sẹo, Hạ Nhược Vũ bỗng
nhiên không cảm thấy đau đớn nữa.
Anh ta tức giận nói: "Nếu cô còn ở đây
lộn xôn, tôi sẽ đem cái vết thương này của cô
khâu thành hình con rết."
Lúc này Hạ Nhược Vũ liền ngoan ngoãn
ngồi im lại.
Cả quá trình hai bọn họ hai cái nói
chuyện với nhau, Mạc Du Hải lại im lặng --------------------