Lạc Nghệ Hằng tiếp tục thủ tay lái, bên trong xe vọng lại bài hát trong lúc vô ý nghe được ở nhà Giản Nặc
Anh có biết chăng
Cảm giác nhớ nhung một người
Tựa như uống phải chén nước lạnh như băng
Sau đó phải mất một thời gian rất dài
Từng giọt lệ nóng tuôn rơi
Người có biết hay không cảm giác cô đơn lạnh lẽo
Cô đơn vì nhớ nhung ai
Người có biết chăng mùi vị đau khổ
Đau khổ vì nhớ nhung ai
Người có biết hay chăng
Tư vị quên một người tựa như một loại yêu thương tàn khốc
Rồi lại âm thầm tự nhủ với mình phải kiên cường.
Giọng hát hữu lực vừa ưu thương vừa buồn da diết của Vu Khải Hiền chạm tới đáy lòng người nghe, Lạc Nghệ Hằng như nhìn thấy quãng thời gian sau khi Cốc Trì rời đi, mỗi ngày người con gái mà anh yêu thương làm thế nào vượt qua sự tra tấn của nhớ nhung, cái loại cảm xúc lo lắng cùng đau đớn không cách nào có thể nói rõ này, ngoại trừ Giản Nặc, cho dù là anh cũng không thể nào cảm nhận được.
Chờ đợi, cần phải có dũng khí. Chính cô đã tự mình chứng minh, ngoài Cốc Trì, thời gian cũng không thể vứt bỏ cô. Nghĩ đến đây, Lạc Nghệ Hằng ra sức đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao như bay trên đường cao tốc, rất nhanh trở thành một điểm đen nhàn nhạt, sau cùng biến mất trong không khí.
Cho tới bây giờ Giản Nặc đều không cần anh, lúc cô đau khổ yếu ớt nhất, cũng một mình cô chống chọi lại với nỗi nhớ nhung cùng đợi chờ, giờ đây, Cốc Trì đã trở về bên cạnh cô, càng không cần anh ở bên làm bạn. Cho đến bây giờ đều là như thế, chỉ tại chính anh hèn nhát không muốn thừa nhận thôi.
Anh vốn che giấu rất tốt tình cảm của mình đối với Giản Nặc, thậm chí lúc cô và Cốc Trì yêu nhau cũng ngăn đến "một giọt nước cũng không lọt" ra ngoài. Anh nhớ một buổi chiều 5 năm trước, Diệp Ưu Lý tới trường học tìm bọn anh, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là ở ký túc xá của Cốc Trì, lúc đó cô chỉ ngượng ngùng mỉm cười, hơi mất tự nhiên đứng trước mặt Cốc Trì hỏi anh vì sao hai ngày vừa rồi lại không lên lớp, sau đó ngay lúc cánh cửa phòng sắp khép lại một cái đầu nhỏ không biết chui ở đâu ra thò vào.
"Không phải Giản Đơn mà là Giản Nặc. Giản trong đơn giản, Nặc trong lời hứa đáng giá nghìn vàng." Nét mặt vừa ngang ngược vừa bướng bỉnh, giọng nói lại mềm mại, nhẹ nhàng cắm rễ trong lòng Lạc Nghệ Hằng, không cách nào xua đi.
"Không ngờ đến đại học C các cậu cũng có "mỹ nữ" như vậy nha. Hazz, mình nói cậu chứ Cốc Trì, cậu không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc sao? Bày cái mặt thối ấy ra cho ai xem hả?" Sau khi Giản Nặc rời đi, Diệp Ưu Lý vì chưa từng gặp mặt cô liền nổi hứng trượng nghĩa bênh vực kẻ yếu, vô cùng bất mãn với thái độ của Cốc Trì.
Cốc TRì thờ ơ liếc nhìn cậu ta một cái, ngón tay vẫn tiếp tục gõ bàn phìm, lúc mở miệng giọng nói vẫn lạnh nhạt như thường: "Cậu thử để cho người ta ép tới cánh tay trật khớp xem, đến lúc đó xem có thể cho cô ấy bộ mặt tốt được không."
"Người ta nhìn mềm mại nhỏ nhắn thế kia mà, làm sao có thể đè cậu bị thương được? Rõ ràng là không thể, rất không thể...." Diệp Ưu Lý cau mày cảm thán, thấy Cốc Trì không nói tiếp, cậu ta ác ý nên liên tục xuống cánh tay anh. Cốc Trì theo bản năng liền nheo mắt, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở trên màn hình máy tính không dời.
Lạc Nghệ Hằng thì từ đầu đến cuối vẫn không nói gì chỉ nghiêng người nhìn bên ngoài cửa sổ, nhìn Giản Nặc và Bộ Ôn Nhu sóng vai nhau đi trên sân trường, sau đó không biết vì sao, Giản Nặc bỗng nhiên dừng lại, nâng tay đập vào ót Ôn Nhu một cái, giống như đang trách mắng cái gì. Anh ở trên tầng dĩ nhiên không nghe được cuộc đối thoại của hai người bọn họ, chỉ có thể nhìn bộ dạng hung dữ của Giản Nặc, đôi môi khi đóng khi mở, tốc độ nói rất nhanh, một lúc sau rốt cuộc cũng dừng lại căm giận xoay người bỏ đi, Bộ Ôn Nhu vội đuổi theo giữ chặt lấy cánh tay cô, làm bộ chắp tay xin thứ lỗi giống như người xưa, cuối cùng, cô gái nhỏ không nhịn được cũng nở nụ cười.
Đứng dựa vào cửa ngắm nhìn cho đến khi bóng dáng cô rời khỏi tầm mắt, Lạc Nghệ Hằng mới cúi đầu, khẽ mỉm cười. Chính là ngày đó, anh đã nhớ kỹ người con gai tên Giản Nặc kia.
Lần gặp thứ hai vẫn là ở ký túc xa của Giản Nặc, sau khi anh gõ cửa đi vào thì nhìn thấy Cốc Trì mặt không cảm xúc lục lọi một hồi bên trong cái túi nilon lớn đặt trên bàn, lúc cậu ta lôi từ trong ra một gói khoai tây chiên chỉ có bọn trẻ con và đám con gái mới ăn, sắc mặt liền sa sầm xuống, nhìn Giản Nặc một thân mặc chiếc váy trắng tinh, lạnh lùng nói: "Đống đồ này cô xác định là mua đến cho tôi?"
"Anh không thích sao? Vị cà chua rất ngon đấy!" Thấy anh trừng mắt nhìn mình, vẻ mặt giống như nếu cô còn nói lời vô nghĩa nữa anh sẽ xách cô và đống đồ này ném ra ngoài, Giản Nặc ảo não gãi gãi mặt, không tình nguyện vươn cánh tay mảnh khảnh ra nhận lấy, lẩm bẩm nói: "Nếu, nếu anh không thích thì trả lại cho tôi, tự tôi ăn."
Cốc Trì hít sâu một hơi, lần lượt xách mấy gói đồ ăn vặt cùng loại với khoai tây chiên qua, Giản Nặc nhận lấy ôm vào trong lòng, đôi mắt to đen nhánh chớp chớp mấy cái, lại nói: "Mấy thứ này ăn ngon lắm, anh nếm thử.... Không thì, anh nói cho tôi biết anh thích ăn cái gì, tôi sẽ đi mua...... Không cần cho lại tôi nữa, tôi là mua cho anh...."
"Lời xin lỗi của cô tôi nhận, mấy thứ này có giữ lại thì số mệnh cũng không tránh khỏi nằm trong sọt rác, vì không muốn để lãng phí, xin cô cầm về tự mình tiêu diệt đi." thấy Giản Nặc còn muốn nói gì nữa, Cốc Trì trầm giọng nói: "Nếu cô vẫn còn áy náy, tôi không phản đối cô đến gặp tôi, nhưng mà, cấm không được mua mấy thứ kia nữa, có nghe thấy không, bạn học Giản Đơn?"
Lại gọi sai tên cô nữa, Giản Nặc chữa lại: "Không phải Giản Đơn, là Giản Nặc...."
"Giản Nặc, Giản trong đơn giản, Nặc trong lời hứa đáng giá nghìn vàng, tôi nhớ rồi." Cốc Trì đánh gãy lời cô, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị như trước.
"Vậy, tôi không quấy rầy anh nữa, hôm khác tôi lại tới thăm anh." Giản Nặc ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn, lúc xoay người thấy Lạc Nghệ Hằng đang đứng ở cửa thì hơi đỏ mặt, cười cười, lẳng lặng cùng anh gặp mặt thoáng qua.
"Sao lại hung dữ với cô ấy như vậy? Cô gái nhỏ rất có lòng đấy." Cốc Trì mặc dù là người hơi lạnh lùng, nhưng Lạc Nghệ Hằng biết cậu ta cũng không phải người hay làm khó người khác, thái độ của cậu ta đối với Giản Nặc hình như hơi lạ.
Cốc Trì không nói chuyện, ánh mắt sâu thẳm dừng ở trên cái túi nilon, lúc lâu sau, anh mới cong khoe môi lên, cười bí hiểm. Lúc đó Lạc Nghệ Hằng đương nhiên vẫn chưa biết, Cốc Trì chẳng qua là không biết biểu đạt thiện cảm của mình với Giản Nặc như thế nào cho nên mới cố gắng ra vẻ hung dữ như vậy.
Sau đó, có một đoạn thời gian, trong trường học liền truyền tai nhau lời đồn sinh viên mới khoa công pháp quốc tế - Giản Nặc mến mộ học trưởng Cốc Trì, hao tổn tấm cơ tiếp cận anh, thậm chí sau khi bị cự tuyệt vẫn không cam lòng, liều chết đuổi đến ký túc xá của người ta. Giản Nặc đi đến đâu cũng có lời dị nghị đàm tiếu ở sau lưng, Bộ Ôn Nhu còn nghe được "phiên bản" này thì vô cùng tức giận. Cô thì giống như không có chuyện gì vẫn đến lớp như thường, tự học, ngủ, coi những lời đồn nhàm tổn thương người khác kia chẳng khác gì bữa ăn, sớm muộn gì cũng có ngày tiêu hóa hết. Cô bề ngoài có vẻ nhu nhược nhưng mấy loại sự tình này đều chưa đủ tư cách ảnh hưởng đến cảm xúc của cô. Song, lúc ở thư viện, có người khiến cô phải khó xử trước mặt bạn học, thì cô sẽ không để dễ dàng bị bắt nạt như vậy được.
Ngay lúc đang chuẩn bị cùng Bộ Ôn Nhu rơi đi, khóe mắt Giản Nặc nhìn thấy có một bạn học nữ đang bước nhanh đến chỗ này, thanh âm the thé ở nơi yên tĩnh như thư viện vọng lại hiển nhiên có chút chói tai: "Ở đây, ai là Giản Nặc?"
Liếc mắt nhìn nhau với Bộ Ôn Nhu, Giản Nặc ôm sách vở trước ngực, dừng bước lại.
Nữ sinh kia như cảm giác được, nhìn cô một lát rồi đi lại, tựa như đã xác định được thân phận của cô, liền đi đến trước mặt, tức giận hỏi: "Cô là Giản Nặc?" Thấy Giản Nặc gật đầu, cơn giận dữ trong lòng cô ta dường như càng tăng thêm.
Bạt tai dĩ nhiên là không đánh tới, lúc này thường thường đều là nam chính đóng vai người xấu sẽ như thiên thần xuất hiện, ở giữa đám người chặn đứng cánh tay đang bay tới của nữ sinh gây sự kia, nhưng chuyện rơi trên người Giản Nặc lại không có kết quả như vậy, cô cũng vô cùng kinh ngạc nhưng không hề sợ hãi, mà phản ứng cực kỳ nhanh vươn tay nhỏ đỡ.
Đồng thời sách vở trong lòng rơi xuống đất "Bộp" một tiếng, Giản Nặc chính xác bắt được cổ tay trắng nõn của bạn nữ kia.
Ngày thường trông cô quả thật có chút giống cô gái nhỏ mơ mơ hồ hồ, đó là bởi vì cô cho rằng nếu mọi việc đều luôn so đo tính toán thì chẳng có gì thú vị. Nhưng khi xảy ra chuyện, Giản Nặc so với trước kia vô cùng bình tĩnh, hơn nữa đều có chủ ý riêng, nếu ai cảm thấy cô dễ bắt nạt, tuyệt đối là bị gương mặt như búp bê này lừa phỉnh.
Bên trong thư viện lại lần nữa yên tĩnh lại, tất cả sinh viên ở đây đồng loạt buông sách vở xuống nhìn sang bên này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai nhân vật chính, sợ sẽ bỏ lỡ trò hay gì.
Sức la]cj trên tay Giản Nặc cũng không lớn, rất nhanh đã bị nữ sinh kia giật ra, vẻ mặt cô khó có khi thấy lạnh lùng, lúc Bộ Ôn Nhu muốn tiến lên cô liền đè tay cô bạn lại, nhàn nhạt mở miệng: "Vị bạn học này, tôi chắc chắn là mình không quen biết bạn."
"Tôi nghĩ ngoại trừ Cốc Trì, ở Đại học C này cũng không có mấy người mà cô biết đâu." Nữ sinh gây sự kia châm chọc nói, ngón tay chỉ vào Giản Nặc, làm như còn muốn nhào tới đây, lại bị bạn học của cô ta ngăn lại, "Đừng làm loạn nữa, Cốc Trì tự chối cậu cũng là việc trong dự kiến, nữ sinh thích hắn rất nhiều, cần gì...."
Thổ lộ với người ta thất bại nên giận lây sang cô? Giản Nặc nhăn mày lại, không nghĩ tới một màn náo loạn này lại là di chứng của chận cô ngã đè lên người nam chính kia, bỗng nhiên cũng thấy bực mình, không rõ vì sao cô chỉ là áy náy làm liên lụy Cốc Trì bị thương mới đền gặp anh ta, làm thế nào lại gặp phải nhiều phiền toái như vậy, phá vỡ cuộc sống yên bình của cô.
"Tôi quen biết ai cũng không liên quan đến bất luận người nào ở đây, bao gồm cả cô. Làm ơn đừng có đến quấy rầy tôi nữa." Nguyên nhân sự việc cuối cùng cũng được làm rõ, Giản Nặc cảm thấy không cần phải giải thích thêm gì nữa, giống như lười phải nói, lôi kéo Bộ Ôn Nhu muốn rời khỏi đây, ngay lúc xoay người định đi lại phát hiện trong thư viện ồn ào tiếng thì thầm to nhỏ bỗng nhiên lặng xuống, tĩnh lặng đến mức khiến người ta dựng lông tơ. Giản Nặc theo tầm mắt mọi người nhìn về phía cửa, đã thấy tên đầu sỏ gây chuyện đã im lặng đứng ở đó từ lúc nào, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Cốc Trì rất bình tĩnh đi đến trước mặt Giản Nặc, tự nhiên cầm lấy tay cô, Giản Nặc cứng đờ cả người, tận lực giữ cho mình được tỉnh táo mới không khiến bản thân luống cuống, cô nghe thấy thanh âm trầm thấp từ tính của anh, không nhanh không chậm nói: "Dù sao cũng chỉ đến ký túc xá gặp tôi có hai lần, thân là bạn gái hình như chuyện này cũng chẳng phải cái gì to tát thì phải." Ánh mắt thâm trầm lướt qua nữ sinh mới gấy chuyện kia, Cốc Trì vô cùng bình tĩnh nói: "Giản Nặc chính là bạn gái của tôi, hi vọng sau này sẽ không có người đến làm phiền cô ấy, bằng không...." Lời phía sau anh không nói ra tiếp, ánh mắt đảo qua từng sinh viên đang vây quanh ở đây, môi mỏng khẽ nhếch kéo lên chút tươi cười nhạt nhẽo, tựa như lời uy hϊếp vừa rồi không phải phát ra từ miệng anh, từ từ phun ra hai chữ, "Nhường đường." Sau đó, giữa bầu không khí quỷ dị làm cho tim người ta đập mạnh và loạn nhịp, mang Giản Nặc ra khỏi thư viện.
Lạc Nghệ Hằng từ trước đến giờ vẫn luôn không hứng thú với mấy chuyện tình ở trường, nhưng lúc vô tình anh nghe được tin tức này thì Cốc Trì và Giản Nặc đã xác lập quan hệ yêu đương. Anh cũng hoàn toàn không biết rốt cuộc Cốc Trì đã dùng cách gì để theo đuổi Giản Nặc, chỉ là sau đó một tháng, ở trên sân bóng, bên người cậu ta có thêm một người con gái thanh thuần xinh đẹp, cậu ta nắm tay cô tự giới thiệu: "Các cậu đã gặp qua. Giản Nặc, bạn gái tớ!"
Cho dù vẫn có chút không thể tin được, nhưng Lạc Nghệ Hằng vẫn giữ được ý cười cùng nét mặt ôn hòa, "Xin chào, Lạc Nghệ Hằng."
Giản Nặc mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng "Xin chào", trên mặt khẽ nổi lên một tầng đỏ hây hây.
Nhìn cánh môi cô bất giác hiện lên nụ cười trong veo, bên má còn như ẩn như hiện má lúm đồng tiền, trong chớp mắt Lạc Nghệ Hằng có chút hoảng hốt, trong lòng khẽ nổi lên gợn sóng lăn tăn. Bọn họ cũng không lường trước được, gặp mặt lúc đó, là bắt đầu, cũng là cả đời. Mà người mà đời này Lạc Nghệ Hằng muốn nhất, chỉ trong nháy mắt đã bị mất đi ở lần gặp mặt dường như rất bình thường đó, để đứng bên người Cốc Trì.
Lần gặp mặt đó là Giản Nặc và Bộ Ôn Nhu về trường trễ gặp phải Cốc Trì đã đứng đợi hơn 1 tuần, từ mới đầu vô cớ bài xích, đến khi anh lạnh lùng mà quan tâm thừa nhận quan hệ yêu đương giữa hai người, ấn tượng tốt đối với Cốc Trì không tiếng động tăng lên, cảm xúc của Giản Nặc biến hóa vô cùng lớn. Đương nhiên, sự quan tâm cũng như để ý trong cách đối xử với cô của Cốc Trì cũng hoàn toàn khác trước kia. Rất nhiều năm sau hồi tưởng lại quãng thời gian ngọt ngào lưu luyến ở vườn trường này, Giản Nặc vẫn cảm thấy mộng mị, không chân thực.
Chiếc xe chạy đến đoạn đường cuối cùng dọc bờ sông. Anh mở cửa xe ra, đi đến ven bờ, hai tay chống lên thành bảo vệ, thâm tình mà thở dài một hơi.
Một vùng nước sông đen kịt cùng bóng dáng cô độc của anh đứng trong gió đêm gào thét, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xôi. Có Cộc Trì ở bên cạnh cô, anh nên yên tâm mới phải, nhưng vì sao, vì sao vẫn không cam lòng? Đã định là không có được, nhưng vẫn luyến tiếc, không bỏ xuống được, trừ bỏ tiếp tục hãm mình trong đau khổ, Lạc Nghệ Hằng không tìm thấy lối ra nào khác.
Ngày hôm đó, trong cơn mưa bụi, Giản Nặc và Cốc Trì gặp lại nhau, anh đã hiểu rõ tất cả. Có lẽ, số mệnh của anh đã định là một người khách qua đường của cô, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nhưng mà, anh không tin kết cục cuối cùng lại tàn khốc đến vậy, khiến anh hai bàn tay trắng. Vì thế, anh quyết định đi xuống từng bước một, muốn xem kết cục của chuyện xưa này, muốn xem bản thân, làm thế nào thoát ra.
Gặp lại ở Kim Thái, bệnh cảm mạo của Lạc Nghệ Hằng cơ bản đã khỏi, lại khôi phục lại dáng vẻ chuyên nghiệp của một luật sư tài năng, mà thần sắc của Giản Nặc cũng nhẹ nhàng khoan khoái, bộ đồ công sở vừa khít gắt gao bao lấy từng đường cong lung linh trên người cô, nhìn qua vừa sắc bén lại không mất đi sự mềm mại. Sau khi họp xong, bọn họ nhìn nhau cười, ăn ý không đề cập đến sự việc phát sinh ngày hôm qua, việc Cốc Trì ngoài ý muốn chạy tới bọn họ đều hiểu mà giữ trong lòng, tự trở về phòng của mỗi người xử lý công việc.
Đến giớ cơm trưa, Giản Nặc gõ cửa phòng Lạc Nghệ Hằng, "Nghe Lâm San nói anh không ăn cơm trưa, em đã nhờ người mua về đây." Nói xong liền nhấc túi nilon trong tay lên, đặt trên bàn làm việc của anh.
"Có thể là mới bị cảm nên không có khẩu vị." Lạc Nghệ Hằng mở túi ra, đều là mấy món nhẹ thanh đạm, anh cười nhạt: "Đến cùng vẫn là sư huynh sư muội, còn biết anh muốn ăn cái gì." Đã không thể tiến lên, anh chỉ có thể lui về phía sau một bước vậy.
Giản Nặc lấy cho anh chén nước ấm, "Nhớ sau khi ăn xong phải uống thuốc."
Lạc Nghệ Hằng gật đầu, cầm đũa bắt đầu ăn, hỏi cô: "Chuẩn bị như thế nào rồi?"
"Tất cả đã sẵn sàng." Biết anh hỏi phiên tòa vụ án di chúc mở vào sáng mai, Giản Nặc tràn đầy tự tin đáp.
Lạc Nghệ Hằng bị biểu cảm hơi trẻ con của cô làm cho bật cười, giọng điệu cũng ôn hòa hơn nói: "Ngày mai sau khi lên tòa xong, buổi tối mọi người sẽ họp mặt, tổ chức mừng công cho em, thế nào?" Đây là trận thắng đầu tiên trên toài của Giản Nặc, anh đã sớm muốn tổ chức cho cô, hơn nữa Cốc Trì đã trở lại, mọi người hẳn là cũng nên gặp mặt nhau, dù sao Diệp Ưu Lý và Bộ Ôn Nhu bọn họ sớm muộn gì cũng muốn chạm mặt với Cốc Trì, lấy lý do mừng công cho Giản Nặc, bọn họ dù có không vui cũng không thể phát tác gì được. Không thể không nói, ở phương diện nào đó, Lạc Nghệ Hằng luôn nghĩ chu đáo hơn so với người khác.
Giản Nặc cười khẽ: "Nói như 100% sẽ thắng vậy."
Lạc Nghệ Hằng nhíu mày: "Nếu mà thua đừng có nói quen biết anh, không còn mặt mũi gặp người đâu." Nghĩ đến Cốc Trì đến bệnh viện, mà tâm tình Giản Nặc hôm nay lại đặc biệt tốt, anh rất muốn hỏi cô, có phải mẹ Giản không còn phản đối bọn họ ở cùng nhau nữa không, nhưng lời đến bên miệng, cuối cùng vẫn không có hỏi ra.
Sợ biết được, sẽ không chịu đựng nổi.
Trong vấn đề tính cảm, cha mẹ vĩnh viễn không lay chuyển được con cái, huống chi gặp phải Cốc Trì, chỉ cần cậu ta muốn, dường như không có gì là không làm được, hơn nữa, thái độ của Giản Nặc lại vô cùng kiên quyết, mẹ Giản cho dù có phản đối cũng không lay chuyển được gì, cho dù có uy hϊếp, thực ra cũng là bất lực. Giản Nặc là người trưởng thành, tương lai của cô, cuộc đời cô,
chỉ mình cô mới có quyền quyết định.
Trong mắt mọi người, tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, không dễ gì gặp lại nhau khiến cho mọi người đều xem nhẹ thế sự biến hóa. Bọn họ đã quên, tình yêu không phải là một hồi trò chơi, mà là một trận đấu sức giữa người với người, có khi tất cả đều vui vẻ, cũng có khi cả hai bên đều bị tổn hại. Trên con đường hạnh phúc, yêu có thể vượt qua muôn vàn khó khăn, nhưng, có phải hay không vẫn còn muôn vàn khó khăn khác nối gót nhau kéo đến?
Hết chương 19.