Editor & beta: June_duahau
Trước hôm Trúc Hải khai trương mấy ngày,
Giản
Nặc thuận lợi hoàn thành xuất sắc công việc
củamình, bởi vì vụ án di chúc sắp đến ngày mở phiên tòa, sáng sớm hôm nay cô đúng lịch đến làm ở Kim Thái, kết quả, trợ lý Lâm San nói cho cô biết Lạc Nghệ Hằng bị bệnh hai ngày nay không đến Sở Sự Vụ.
"Không thoải mái ở đâu à?"
Giản
Nặc giật mình, trong ấn tượng
của
cô Lạc Nghệ Hằng là người sống rất có quy củ, hơn nữa bởi vì thường xuyên vận động nên thể chất cũng tốt lắm, làm sao đột nhiên lại bị bệnh được? Còn liên tục hai ngày chưa đi làm? Nhớ đến sự săn sóc
của
anh với mình, trong lòng cô không biết có tư vị gì. Từ khi tới Trúc Hải làm việc, cô gần như cắt đứt mọi liên hệ với bên ngoài, thân thiết như sư huynh cũng rất lâu không liên lạc rồi.
"Tôi cũng không rõ lắm, luật sư Lạc không nói gì, chỉ là lúc gọi điện đến bàn giao công việc cho tôi thì cổ họng đã khàn đến không ra tiếng rồi." Lâm San nhìn
Giản
Nặc cười thần bí, trong mắt tràn đầy ý trêu ghẹo: "Bọn tôi còn định sau khi tàn tầm đến thăm luật sư Lạc, bây giờ xem ra kế hoạch phải thay đổi rồi. Luật sư
Giản, luật sư Lạc giao cho cô đấy." Không đợi
Giản
Nặc nói thêm gì, cô ấy đã ôm văn kiện chạy đi xa rồi.
Giản
Nặc đứng bất động ở cửa văn phòng, trong lòng rối bời không thôi. Cho dù anh chưa bao giờ biểu đạt cái gì, nhưng Lạc Nghệ Hằng đối xử với cô như thế nào người ngoài đều biết, không chỉ có Diệp Ưu Lý và Bộ Ôn Nhu thỉnh thoảng tạo cơ hội cho hai người ở bên nhau, ngay cả đồng nghiệp ở Sở Sự Vụ cũng đều cho rằng bọn họ là một đôi trời sinh, thậm chí người không hay cười nói tùy tiện như sư phó Tô Minh cũng thường hay chế nhạo hai người.
Giản
Nặc biết quyết tâm chờ đợi Cốc
Trì
của
cô không ai rõ ràng hơn Lạc Nghệ Hằng, cũng đồng thời im lặng cự tuyệt, để quan hệ giữa bọn họ thủy chung dừng lại ở mức độ sư huynh - sư muội, bốn năm cũng không thể vượt qua một bước. Nhưng Lạc Nghệ Hằng không biết, ở trong lòng
Giản
Nặc, anh chiếm phân lượng rất quan trọng, không ai có thể thay thế, cho dù không phải là yêu.
Trong thời gian ngắn nhất hoàn thành xong xuôi công việc, sau khi chào hỏi qua Lâm San, cô chạy xe đến nhà Lạc Nghệ Hằng, trên đường đi còn ghé qua siêu thị mua cho anh ít đồ ăn. Bất luận thế nào, lúc anh mang bệnh, cô không cách nào không lo lắng.
Chuông cửa kêu nửa ngày mới nghe được tiếng động nhỏ ở bên trong phòng truyền tới, sau đó là một chuỗi tiếng ho khan liên tục, lúc cửa phòng được mở ra, Lạc Nghệ Hằng đầu tóc rối bời hơi giật mình, dường như không ngờ rằng
Giản
Nặc sẽ đến, yên lặng chăm chú nhìn cô một lát, khi mở miệng giọng nói đặc âm mũi: "Nay không đến Trúc Hải làm sao?"
Giản
Nặc nhìn thầy gò má
của
anh đỏ rực, theo bản năng giơ tay sờ sờ trán anh, thực là nóng bỏng tay: "Sao lại bệnh thành như vậy? Đi, em đưa anh đến bệnh viện". Nói xong liền kéo anh ra ngoài.
Lạc Nghệ Hằng kịp thời đè tay cô lại, an ủi: "Không sao, anh uống thuốc rồi." Nói xong, kéo cô vào nhà, đóng cửa lại.
"Anh đang phát sốt đấy, uống thuốc có thể khỏi được sao?"
Giản
Nặc trừng mắt nhìn anh, hơi cáu.
Ít khi thấy cô phát giận như vậy, Lạc Nghệ Hằng mỉm cười, nhận lấy cái túi to trong tay cô, nhìn một chút nói: "Vậy thì chờ anh ăn no cái đã rồi đi."
"Có phải buổi sáng chưa ăn gì không?" Thấy anh gật đầu,
Giản
Nặc thở dài, "Vậy anh vào nằm một lát đi, em đi nấu cháo cho anh."
"Em có biết nấu không? Đừng đốt phòng bếp nhà anh." Lạc Nghệ Hằng vốn định tự mình nấu, nhưng không địch lại được chút khát vọng trong lòng, không biết vì sao, bỗng nhiên anh rất muốn ăn thứ gì đó do chính tay cô làm, cho dù có bị cháy khét cũng không quan trọng.
"Anh có thể tin tưởng em một chút được không? Chỉ là nấu cháo thôi mà." Thấy anh kéo miệng cười,Giản
Nặc đẩy anh về phòng: "Anh nằm ngủ một lát đi, khi nào được em sẽ gọi."
Đối với sự quan tâm ít khi biểu lộ
của
Giản
Nặc, Lạc Nghệ Hằng không phản bác lại. Anh ngoan ngoãn nằm xuống, để tùy ý cô đắp lại chăn kín kẽ, nghe
lời
hệt như một đứa trẻ. Cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, anh mới chậm rãi mở mắt ra nhìn trân trân về phía vách tường, ánh mắt mờ mịt.
Từ sau hôm gặp Cốc
Trì
anh giống như bị rút hết tia kiên
trì
cuối cùng, người từ trước đến nay không uống rượu như anh, đêm hôm đó lại uống rất nhiều rượu lại không hề có tí men say nào, cho dù lý trí nhắc nhở anh nên buông tay, nhưng mà anh vẫn bất tri bất giác lái xe đến dưới nhà
của
Giản
Nặc.
Giữa đêm khuya mười hai giờ, anh nhìn thấy Cốc
Trì
đưa cô trở về, thấy bọn họ nhẹ nhàng ôm ấp, sau đó, Cốc
Trì
còn ôn nhu mơn trớn bên má cô....Trong nháy mắt lỗng ngực cuộn trào đau đớn khiến anh gần như không đứng vững, bóng dáng cao gầy cuối cùng bị đêm tối dưới bóng cây bao phủ, cho đến khi trời sáng.
Thì ra trái tim vốn không phải do bản thân mình khống chế, tình cảm trao đi không thể nói một câu "buông tay" mà thu hồi lại được.