Từ lúc rời khỏi Liêu gia, Liêu Thần mang theo tiền riêng của nguyên chủ, nói là tiền riêng, cũng chỉ mới một hai vạn mà thôi, mà hơn nữa mẹ Liêu cùng chị dâu đưa tiền, Liêu Thần trong tay cũng có ít nhất bốn vạn, không có biện pháp, mẹ Liêu tuy rằng cho không nhiều, nhưng chị dâu Liêu Thần Sầm Minh Kiều lại không đành lòng Liêu Thần sắp sang năm còn phải ở bên ngoài, cho nên cho rất nhiều tiền.
Liêu Thần tính trước dùng tiền này kiếm chút đỉnh, vì thế đúng lý hợp tình đoạt máy tính của Tạ Ninh Triết, bắt đầu làm vốn ban đầu, nhập tiền vào thị trường chứng khoán…
Thời gian Tạ Ninh Triết ở nơi này kỳ thật cũng không nhiều, bình thường đều là Liêu Thần một mình ở đây, Tạ gia bảo vệ Tạ Ninh Triết tựa hồ vô cùng nghiêm mật, cho nên Tạ Ninh Triết mỗi ngày đều có bảo tiêu đón đưa, một ngày có thể ở cùng Liêu Thần cũng chỉ có một tiếng mà thôi, mà một tiếng này, cũng đủ Liêu Thần vui vẻ trong lòng.
“Cổ phần của Hoành Vĩ gần đây lưu động khá lớn, anh nếu muốn kiếm tiền, có thể bán nó.” Tạ Ninh Triết mấy ngày nay cũng thấy được Liêu Thần mua cổ phiếu, thấy Liêu Thần nhìn chằm chằm máy tính bất động, nghĩ nghĩ vẫn nhắc nhở.
Nghe được Tạ Ninh Triết nhắc nhở, Liêu Thần cười tủm tỉm ngẩng đầu, vui vẻ nói.
“Lúc trước mua một ít, tính hai ngày này ra tay, lưu động quá lớn, mua vào bán ra cũng có thể bán ra giá cao.”
Dựa theo ánh mắt Liêu Thần, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra công ty Hoành Vĩ này chỉ sợ là đang bị người thu mua hoặc là xác nhập, cổ phần hai ngày này không ngừng cao thấp, tuy rằng ở mặt ngoài thoạt nhìn làm người ta cảm thấy khó có thể nắm lấy, nhưng trên thực tế cũng ẩn ẩn thế cục có chút lên cao, cho nên Liêu Thần tin tưởng cổ phần này nhất định sẽ liên tục lên cao, hơn nữa sau khi nó chân chính xác nhập sẽ đạt tới đỉnh điểm.
Tạ Ninh Triết nhịn không được nhìn nam nhân cười tủm tỉm trước mắt này, y nhìn nam nhân trước mắt này cũng chỉ ngắn ngủi tám ngày, đã đưa bốn vạn trong tay biến thành hai mươi sáu vạn, đối với một lính mới chơi cổ phiếu mà nói, đây đã là một thành tích không sai, Tạ Ninh Triết mười lăm tuổi bắt đầu tiến hành chơi cổ phiếu, thắng qua thua qua, lại không có lần nào nhìn thấy một người thắng chắc không thua như vậy, cổ phần Liêu Thần mua tuy rằng nhỏ, thoạt nhìn vô cùng vững vàng, nhưng đều là kiếm chắc không lỗ, hơn nữa Tạ Ninh Triết phát hiện Liêu Thần tên này luôn thích đánh bạc, đưa tiền vào một ít công ty dao động khá lớn, sau đó rất nhanh vơ một bút, không quản công ty này sau này cổ phần là kiếm hay là lỗ, Liêu Thần đều không hề quản.
“Mười ngày nữa công ty Hoành Vĩ sẽ bị công ty Tạ thị thu mua, đến lúc đó sẽ phát tin tức.”
Ý của lời này chính là để cho Liêu Thần mua nhiều chút cổ phần, đến lúc đó có thể bán cho công ty Tạ thị mới nhậm chức, công ty Tạ thị tuy rằng là thu mua, nhưng sau khi tiến nhập vào một công ty, rất nhiều công ty hình thức lớn đều lựa chọn thu về cổ phần lúc trước, nói như vậy một ít dân cổ phiếu mua qua cổ phần có thể đủ kiếm một số tiền nhỏ, đương nhiên, là trước khi công ty Tạ thị thu mua công ty Hoành Vĩ.
“Nhà cậu?” Vừa nghe là công ty Tạ thị, Liêu Thần lập tức phản ứng lại đây chỉ sợ là công ty trong nhà Tạ Ninh Triết, nhưng thật ra cũng không che dấu, đối với tin tức Tạ Ninh Triết lộ ra cho hắn trong lòng vẫn vô cùng vui sướиɠ.
“Ân.” Tạ Ninh Triết gật gật đầu, y cũng không biết mình sao lại nói cho người trước mắt chuyện trong nhà, nhìn thấy bộ dáng người này không chút để ý, Tạ Ninh Triết nhíu mày một chút, không biết sao lại có chút không vui.
“He he, nhà mấy người tiến công công ty Hoành Vĩ bắt đầu vào ba tháng trước đi? Tôi lúc trước điều tra được thị trường chứng khoán của công ty Hoành Vĩ chẳng những không yên ổn, thậm chí chuyện trong công ty cũng không phải quá yên bình, đặc biệt là tin tức tổng giám đốc công ty Hoành Vĩ gặp chuyện không may, lúc ấy tôi liền nghĩ tới sẽ bị thu mua, không nghĩ tới dĩ nhiên là nhà cậu.”
Liêu Thần nói xong, Tạ Ninh Triết trước mắt nghiêm túc nghe hắn nói chuyện, cái cổ trơn bóng như ngọc, cùng sơ mi hơi hơi che lấp xương quai xanh kia, không biết sao lại nuốt cổ họng một chút, cảm thấy cổ họng có chút ngứa.
Tuy rằng đã là mùa đông, nhưng ở trong nhà trọ của Tạ Ninh Triết, nơi nơi đều ấm áp, hai người đều mặc sơ mi, Liêu Thần cố gắng nhớ lại bộ dáng Tử Thanh mặc sơ mi trắng đã từng thấy qua, bỗng nhiên phát hiện, Tử Thanh ngây ngô như vậy, dường như cũng tràn ngập dụ hoặc.
Bị ánh mắt lửa nóng của Liêu Thần nhìn chằm chằm, Tạ Ninh Triết đột nhiên có chút chân tay luống cuống, lúc trước khi y đưa Liêu Thần vào nhà trọ mình thì có chút hối hận, cảm thấy mình tựa hồ quá mức xúc động, nhưng sau khi thấy Liêu Thần ở trong nhà, như thế nào cũng không thể mở miệng đuổi người, mà mấy ngày nay ở chung, y cũng cảm thấy Liêu Thần là một người rất không tồi, thậm chí là một người cực kỳ thông minh, người như vậy, chỉ cần cho hắn thời gian, liền nhất định sẽ có thành tựu đủ lớn.
Nhưng mà, một người như vậy, Tạ Ninh Triết luôn cảm thấy ánh mắt Liêu Thần nhìn y không thích hợp, thật giống như là một con sói đang nhìn y, tựa hồ giây tiếp theo liền muốn nhào lên xé xác ăn y luôn.
“Ân.” Có chút không quá thích hợp dời đi tầm mắt, Tạ Ninh Triết chỉ cảm thấy hình dáng Liêu Thần trong trí nhớ càng ngày càng sâu, trong lòng không biết sao lại có chút sợ hãi.
Tạ Ninh Triết tuy rằng đã là sinh viên năm ba, nhưng lúc trước luôn luôn sống dưới giảng dạy của Tạ gia, y mười tám tuổi còn trẻ thông minh tuy rằng đã có thành tích như vậy, nhưng lại vẫn là một thiếu niên ngây thơ, căn bản không biết trên thế giới này còn có một loại nam nhân, trời sinh thích nam nhân, cho nên bị ánh mắt Liêu Thần nhìn chằm chằm, trong lòng y luôn có một loại lo sợ bất an cùng sợ hãi, chẳng sợ bản thân cũng không biết là vì cái gì.
Giống như bươm bướm bay trong đêm, khi nó thấy được ánh sáng thì căn bản không thể khống chế được mà nhào lên, cho nên mới có câu thiêu thân lao đầu vào lửa.
Chu Tử Thanh, đối với Liêu Thần mà nói, không phải là bạn lữ ở một thế giới của hắn, cũng không phải là phong cảnh trên con đường nhân sinh của hắn, người này, là Liêu Thần lựa chọn, trong thời gian xuyên qua, phong cảnh cùng người bên người đã sớm thay đổi, mà Chu Tử Thanh, lại chỉ có thể ở bên Liêu Thần, trở thành trụ cột trong lòng Liêu Thần, trụ cột luôn vĩnh viễn ở lại.
“Ninh Triết, cậu có quen biết thám tử tư hay không?” Liêu Thần đã quyết định lấy ra hai mươi vạn để điều tra ả Giang Hân Manh, bằng không hắn thật sự sẽ lo lắng, bởi vì từ trong điện thoại mà mẹ Liêu gọi tới, Giang Hân Manh hiện tại còn ở trong nhà hắn, thậm chí còn một bộ dáng người mang thai là lớn nhất…
“Thám tử tư?” Không biết Liêu Thần vì sao muốn tìm người này, nhưng Tạ Ninh Triết biết thư ký của cha có liên hệ với mấy người này, vì thế gật gật đầu nói.
“Thư ký Trương của cha có quen biết hội thám tử tư.”
“Nga? Vậy thật là rất cám ơn cậu, cậu giúp tôi gọi điện cho cái hội kia, tôi muốn điều tra chút chuyện.” Liêu Thần không hề tính giấu diếm Tạ Ninh Triết chuyện này, mà Tạ Ninh Triết chỉ cần nguyện ý, cũng có thể giây lát điều tra rõ ràng tư liệu của hắn, cho nên Liêu Thần cũng không quá để ý.
Tạ Ninh Triết gọi điện thoại cho thư ký Trương của cha, thư ký Trương cũng nhanh chóng đưa điện thoại của thám tử cho y, Tạ Ninh Triết đưa điện thoại thám tử cho Liêu Thần, liền về nhà, lúc này là giờ y đàn dương cầm, trong nhà trọ không có đàn dương cầm, hơn nữa y âu yếm nhất là cây đàn dương cầm thủ công được đặc biệt mang về từ nước ngoài đặt ở trong nhà.
Liêu Thần lấy được điện thoại thám tử, sau khi tiễn Tạ Ninh Triết rời đi, liền trực tiếp gọi điện thoại cho thám tử.
“Chào ngài, nơi này là hội thám tử Hắc Phong, xin hỏi ngài có nghiệp vụ gì cần giúp đỡ?” Tiếp điện thoại là một nam nhân, thanh âm hắn vô cùng có từ tính, làm cho người ta có một loại cảm giác an tâm.
“Tôi muốn điều tra một người, không cần quá lâu, tôi muốn tư liệu một năm nay của cô ta.” Liêu Thần nói, Giang Hân Manh mang thai cũng là chuyện xảy ra một năm nay, mà Giang Hân Manh tính kế Liêu Thần cũng ở nửa năm trước, cho nên điều tra, chỉ cần tư liệu một năm, Liêu Thần cũng đủ biết đứa con trong bụng Giang Hân Manh là của ai.
“Có thể, không biết người ngài muốn điều tra là ai?” Thanh âm đầu bên kia điện thoại vẫn như trước vô cùng làm cho người ta tín nhiệm, sau khi hỏi tên, chỉ sợ là muốn báo giá, Liêu Thần vô cùng rõ ràng.
“Tôi muốn điều tra Giang Hân Manh, chính là Giang Hân Manh hiện tại ở Dự Châu, tôi muốn tư liệu tường tận về một năm nay của cô ta, nếu như có thể, hai năm cũng được.” Cốt truyện này có chút kì dị, một gia đình bởi vì Giang Hân Manh mà cửa nát nhà tan còn chưa tính, về thái độ của cha Liêu cùng Liêu Thanh đối với Giang Hân Manh, thật sự là làm cho người ta cảm thấy hoài nghi.
“Có thể, nhưng nếu muốn tư liệu tường tận, cần thời gian gần một tháng, hai năm thì cần hai tháng, phí điều tra một năm mười vạn, hai năm ba mươi vạn.” Bên kia xem như là công phu sư tử ngoạm, giá đưa ra xem như tương đối cao.
Liêu Thần lúc trước ở thế giới khác tự nhiên cũng tìm thám tử qua, biết thám tử giá tương đối cao làm việc cũng tương đối yên tâm, vì thế nói.
“Có thể, tôi gửi mười vạn qua cho anh trước, sau khi anh đưa tin tức cho tôi thì tôi sẽ đưa số còn lại.” Người Tạ Ninh Triết giới thiệu, cũng không đến mức hố hắn, Liêu Thần cũng không lo thám tử này cầm tiền bỏ chạy.
“Tốt, chúng ta nhất định sẽ dùng thời gian nhanh nhất giúp ngài điều tra hoàn tất.” Thanh âm đầu bên kia điện thoại rốt cục có dao động, tựa hồ có chút vui vẻ khi bàn được một bút sinh ý như vậy.
Bên kia cho số thẻ ngân hàng, Liêu Thần trực tiếp dùng internet chuyển khoản, rất nhanh vào sổ, mà sau đó, điện thoại hắn lại vang lên.
Lấy ra di động, Liêu Thần nhìn thấy mặt trên là mẹ, nhấn xuống nút nghe.
Hắn cho tới hôm nay rời khỏi Liêu gia đã gần mười ngày, lúc trước mẹ Liêu nghe hắn nói chỉ sợ là đã hoài nghi, cho nên hiện tại gọi điện thoại, Liêu Thần vô cùng khẳng định nhất định là bên mẹ Liêu có tin tức.
“Thần nhi a, con ở nơi nào a? Ở trường học sao?” Mẹ Liêu trong thanh âm mang theo một ít khẩn trương, tựa hồ còn có một chút tức giận.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con ở trong nhà một học trưởng, như thế nào? Trong nhà có chuyện gì? Hay là nữ nhân Giang Hân Manh kia lại làm ầm ỹ mẹ?” Thanh âm Liêu Thần nói chuyện có chút xúc động, là bắt chước nguyên chủ, nguyên chủ cá tính đơn thuần, cho nên tính cách cũng tương đối dễ dàng xúc động một chút.
“A, nó hiện tại còn làm ầm ỹ mẹ? Ba con hầu hạ nó như Phật, muốn cái gì mua cái đó, chị dâu con không phải nói với mẹ là Giang Hân Manh muốn cái túi xách LV gì sao? Ba con ngay hôm đó liền mua cho nó, đó là hai vạn đồng a, không phải hai ngàn đồng a, mẹ còn với ba con ồn ào một trận.” Mẹ Liêu nói chuyện có chút tức giận bất bình, xem ra là vô cùng tức giận với chuyện này.
Đây xem, Liêu Thần càng hoài nghi, theo trong cốt truyện nhìn thấy kỳ thật rất ít, nhưng lại cất dấu một ít nơi làm cho người ta không dễ dàng chú ý tới.
Trước không nói vì sao không đợi con sinh xong mới kết hôn, chỉ là chuyện về cha Liêu cho Liêu Thanh ly hôn cưới Giang Hân Manh, cũng đủ làm người ta cảm thấy kỳ quái, mà Liêu Thần vốn tưởng rằng là cha Liêu yêu thương con nhỏ mới có thể cho con lớn làm như vậy, nhưng hiện tại rõ ràng không phải, cha Liêu vì Giang Hân Manh lại nói ra lời độc ác thế với Liêu Thần, nhất định không vì yêu thương con mới có thể làm ra loại chuyện này…
“Mẹ, chuyện này thì giận làm gì, con mẹ đây sau này kiếm tiền mua cho mẹ càng nhiều, muốn cái gì có cái đó, ba ông ấy đầu óc hồ đồ, mẹ không cần lo, chăm sóc bản thân thật tốt là được.” Nhận được ảnh hưởng của nguyên chủ, Liêu Thần vẫn có vài phần chân tình với mẹ Liêu, cho nên vô cùng chú ý mẹ Liêu, mẹ Liêu mấy năm trước thân thể có chút không tốt, hiện tại tuổi lớn, chịu không nổi tức giận.
“Mẹ biết, ba con cũng là trông thịt trong bụng nó, Thần nhi a, mẹ hôm nay gọi điện thoại chính là nói với con a, hôm qua mẹ thật vất vả cho dì Trương của con đến chỗ chúng ta một chuyến, tối hôm qua mẹ thừa dịp trời tối đi tìm dì Trương của con một chuyến, con đoán xem dì Trương của con nói cái gì?” Thanh âm mẹ Liêu lúc này đều nhịn không được cất cao, Liêu Thần cơ hồ có thể đoán bộ dáng lúc này của bà.
“Kết quả thế nào?” Lập tức giả bộ căng thẳng, Liêu Thần trong lòng vô cùng khẳng định, đứa con này của Giang Hân Manh, tuyệt đối không có khả năng là của Liêu Thần.
“Dì Trương của con nói ả tiện kia mang thai ít nhất sáu tháng, còn nữa song sinh cái gì, bên trong căn bản chỉ có một, dì Trương của con làm bác sĩ khoa phụ sản năm mươi năm, chút chuyện ấy mẹ còn có thể tin dì, mẹ tối hôm qua một đêm không ngủ, chuyện này cũng không dám nói với ba con, sợ ba con giận không tốt cho cơ thể, cho nên mới gọi điện thoại tới hỏi con, chuyện này con tính làm sao bây giờ?”
Theo trí nhớ nguyên chủ để xem, mẹ Liêu là người vô cùng kiên cường, cũng là một nữ nhân vô cùng ẩn nhẫn, phương thức bà dạy hai đứa con cũng không phải là cái loại phương thức cấp tiến, ngược lại mang theo hướng dẫn từng bước, theo điểm này có thể đủ chứng minh, mẹ Liêu tuyệt đối là một nữ nhân thông minh hơn nữa cơ trí.
“Được, con đã biết, mẹ, đứa con này tuyệt đối không phải của con, con cũng không thể nhận được cái nón xanh này, mẹ trước đừng hoảng hốt, cũng không cần cho ba con và anh con biết, con đã tìm người điều tra ả ta, con cảm thấy con với ả ta gặp nhau cũng có chút trùng hợp quá phận, tuyệt đối là có người muốn tính kế nhà chúng ta, mẹ đừng hoảng hốt, kết quả điều tra rất nhanh sẽ có, mẹ coi như không có gì xảy ra, bằng không mẹ liền nói là tới khuyên con, con ở bên này tìm phòng cho mẹ ở bên chỗ con trước.” Nghĩ nghĩ, Liêu Thần nói, hắn hiện tại muốn làm, chính là tránh cho Liêu Thần đội nón xanh, đương nhiên, thông qua những lời này của mẹ Liêu, hắn cảm thấy cha Liêu quan tâm Giang Hân Manh tuyệt đối không bình thường.
Đầu kia điện thoại tạm dừng chút, một lát sau, bên kia mới truyền đến thanh âm mẹ Liêu.
“Thần nhi, nếu con đã bắt đầu điều tra, mẹ qua cũng thêm phiền con, ba con còn chưa biết chuyện này, cả ngày nâng ả tiện kia làm con dâu trong lòng bàn tay, mẹ sợ ổng đến lúc đó không tiếp nhận được, cho nên mẹ ở lại trong nhà, yên tâm, mẹ tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.”
Mẹ Liêu đáp án không ngoài suy đoán của Liêu Thần, tình cảm của cha Liêu cùng mẹ Liêu tuy rằng cũng không nồng đậm, nhưng cũng là mới trước đây ba còn nhỏ trưởng thành tương cứu trong lúc hoạn nạn, đến nay tuổi lớn như vậy, dễ dàng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cho nên mẹ Liêu lo lắng cha Liêu cũng là bình thường.
“Vậy đi, mẹ chú ý tốt thân thể, không cần lo lắng cho con.” Nếu là Giang Hân Manh thật sự có quan hệ với cha Liêu, Liêu Thần có chút lo lắng mẹ Liêu.
“Ân, mẹ biết, con chăm sóc bản thân thật tốt là được.”
Cắt đứt điện thoại, Liêu Thần bắt đầu hồi tưởng chuyện xảy ra ở Liêu gia lúc ấy, cứ cảm thấy có chút chỗ có cảm giác rất không tốt.
Cha Liêu sủng ái Giang Hân Manh làm cho người ta cảm thấy không thể tin, mà Liêu Thanh tựa hồ cũng vô cùng quan tâm Giang Hân Manh, vốn trong cốt truyện Liêu Thanh sẽ cùng Giang Hân Manh kết hôn, cuối cùng hai người sẽ sống hạnh phúc cùng nhau, cha Liêu tựa hồ không xuất hiện trong chuyện này…
Như vậy rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề chứ? Liêu Thần thậm chí trong nháy mắt đều đoán nguyên chủ có phải không phải là con ruột của cha Liêu cùng mẹ Liêu hay không, nếu như đúng là vậy, cha Liêu biết rõ con Giang Hân Manh mang không phải của Liêu Thần, còn để cho Giang Hân Manh cùng Liêu Thanh kết hôn, đây lại là duyên cớ gì?
Càng ngày càng nhiều bí ẩn làm cho Liêu Thần cảm thấy bực bội, bất quá giải quyết mấy thứ này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, một tháng sau, tất cả đã có thể thấy cuối.
Trừ bỏ đưa cho thám tử tư mười vạn, trong tay Liêu Thần còn có hai mươi mốt vạn, một lần nữa ngồi xuống, Liêu Thần tính trong một tháng hóa thành lợi ích lớn nhất, thị trường cổ phiếu trong nước vô cùng mất tinh thần, hắn tính sau khi kiếm đủ một trăm vạn liền chuyển cuộc chiến ra nước ngoài.
Kế hoạch Liêu Thần thì tốt, nhưng kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp sự thật, chỉ mười ngày sau, chuyện hắn lúc trước lo lắng rốt cục đã xảy ra.
Vừa tỉnh lại Liêu Thần liền phát hiện trong điện thoại có rất nhiều cuộc gọi chưa nhận, có Liêu Thanh, có cha Liêu, còn có mẹ Liêu cùng chị dâu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy người này lại đều vào nửa đêm gọi điện thoại cho hắn.
Nhìn thấy trên cùng nhất là cuộc gọi chưa nhận của chị dâu thế nhưng là vào sáu giờ sáng, vừa lúc là một tiếng trước, Liêu Thần trực giác Sầm Minh Kiều nhất định là có vấn đề, vì thế tranh thủ gọi điện thoại qua.
Điện thoại rất nhanh liền được đón, mà Liêu Thần cũng nghe được thanh âm bên Sầm Minh Kiều.
“Tiểu Thần… hức hức hức… Anh, anh em muốn ly hôn với chị…”
Bên kia Sầm Minh Kiều khóc làm người đau lòng, một chút cũng không còn bộ dáng nhiệt tình sáng sủa như bình thường, Liêu Thần không nghĩ tới, dù hắn đã rời đi Liêu gia, đoạn cốt truyện này thế nhưng vẫn xuất hiện.
“Chị dâu chị đừng khóc a, chị đừng khóc trước, chị ở nơi nào? Em đây đi tìm chị.” Liêu Thần cảm thấy trong điện thoại căn bản là nói không rõ chuyện này, cho nên tính trực tiếp đi tìm Sầm Minh Kiều, dù sao hắn và Sầm Minh Kiều cũng xem như là người trên cùng một phía.
“Chị, chị ở nhà chị… hức hức hức…”
Nữ nhân tựa hồ là kẻ yếu trời sinh, cho dù là Sầm Minh Kiều luôn luôn kiên cường khỏe mạnh, khi tình cảm có vấn đề, cũng khóc như một bé gái.
Nhà Sầm Minh Kiều cách thành phố bên đại học không phải quá xa, sau hơn nửa giờ, Liêu Thần đi tới Sầm gia, mà mở cửa là mẹ Sầm Minh Kiều, lúc này đen mặt nhìn Liêu Thần, trách cứ với Liêu Thanh đã lan tràn đến trên người Liêu Thần.
Tiến vào đại sảnh, Liêu Thần phát hiện cha Sầm cũng đen mặt, tựa hồ chờ Liêu Thần nói chuyện, có thể tưởng tượng, tối hôm qua Sầm Minh Kiều vào lúc tối khóc chạy về, ảnh hưởng vợ chồng này như thế nào, đặc biệt là chuyện Liêu Thanh thế nhưng lại quyết tâm muốn ly hôn với con gái, làm cho cha Sầm cùng mẹ Sầm trong lòng đều vô cùng khó chịu, nếu không phải Sầm Minh Kiều tối hôm qua kéo cha Sầm, cha Sầm chỉ sợ đã trực tiếp đánh tới Liêu gia.
Sầm Minh Kiều ngồi ở chỗ kia, ánh mắt đã khóc sưng đỏ, Liêu Thần vừa thấy, liền cảm thấy đau lòng, hắn biết, đây là cảm tình của nguyên chủ, Sầm Minh Kiều với hắn mà nói không chỉ là chị dâu, còn là người chị từ nhỏ đã chăm sóc hắn, thậm chí so với Liêu Thanh mà nói, Liêu Thần càng thêm thân cận Sầm Minh Kiều.
“Chị dâu, trên đường em đã gọi điện cho mẹ, cũng biết rõ là chuyện gì xảy ra, chị trước đừng khóc, em tỉ mỉ nói với chị.” Liêu Thần trên đường cũng gọi điện thoại cho mẹ Liêu qua, mẹ Liêu cũng tức giận, dù là Sầm Minh Kiều đã bị làm cho tức giận rời khỏi Liêu gia, mẹ Liêu cũng không nói tin gì về Giang Hân Manh, cho nên còn nói với Liêu Thần để cho Liêu Thần an ủi Sầm Minh Kiều, còn cho Liêu Thần giúp đỡ nhận lỗi.
Sầm Minh Kiều như trước vẫn khóc, Liêu Thần đưa khăn tay qua, mới nhìn hướng cha Sầm cùng mẹ Sầm.
“Bá phụ, bá mẫu, thực xin lỗi, chuyện này đều là con không tốt, nếu như không phải con, trong nhà cũng sẽ không lao nhao thành như vậy, hai người muốn trách, thì trách con đi.”
Cha Sầm cùng mẹ Sầm cũng là nhìn Liêu Thần lớn lên, nói là làm con ruột của mình cũng không đủ, tuy rằng vừa nãy không có sắc mặt tốt với Liêu Thần, nhưng vừa nghe Liêu Thần nhận lỗi, trong lòng bất mãn cũng không muốn phát tiết với Liêu Thần, dù sao ly hôn với con gái là Liêu Thanh, cũng không phải Liêu Thần.
“Được rồi, con cũng đừng thay anh con nhận lỗi, nó nếu có tâm, tối hôm qua cũng đã đuổi theo qua.” Cha Sầm vẫn như trước đen mặt, ngữ khí có chút cứng ngắc.
“Tiểu Thần a, chị con trở về rồi vẫn khóc, con mau cùng bá mẫu nói, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ Sầm vô cùng yêu thương Liêu Thần, thậm chí còn kêu Sầm Minh Kiều thành chị của Liêu Thần, cho nên lúc này một chút cũng không trách Liêu Thần, lập tức dò hỏi.
Liêu Thần nhìn thấy người Sầm gia trước mặt, chỉ cảm thấy trong cốt truyện tàn nhẫn với người nhà Sầm Minh Kiều cỡ sao. Sầm gia đến nay chỉ còn lại có ba người cha Sầm mẹ Sầm cùng Sầm Minh Kiều, trong cốt truyện Sầm Minh Kiều đâm chết Liêu Thần, trước không nói có thể phán tử hình hay không, chỉ nói ngồi tù tuyệt đối là trốn không thoát, mà cha mẹ sủng ái con gái chỉ sợ đến lúc đó cũng sẽ thương tổn xuyên lòng.
“Chuyện là như vậy, con ở trên đường nghe mẹ con nói, đây đều là ba con, ba con muốn anh con ly hôn với chị dâu.”
Vừa nói một câu, cha Sầm cùng mẹ Sầm lập tức liền tức giận bốc lên, mà Sầm Minh Kiều khóc lóc cũng dừng khóc lóc, không thể tin nhìn Liêu Thần.
“Tiểu Thần, em là nói… anh em ly hôn với chị là ba bắt anh em làm?”
Sầm Minh Kiều sống đến bây giờ đều không có nói xin lỗi ai, nếu nói làm cho cô áy náy nhất, chính là cảm thấy cô cùng Liêu Thanh kết hôn năm năm lại chưa cùng Liêu Thanh sinh ra một đứa con, đêm qua cô cùng Liêu Thanh hai người không biết sao lại ồn ào, sau đó Liêu Thanh liền nói cô không thể sinh con, mà cô tuy rằng tức giận, nhưng cũng biết Liêu Thanh chỉ sợ là bị chuyện bạn gái Liêu Thần mang thai kí©ɧ ŧɧí©ɧ, muốn an ủi, nhưng cuối cùng lại càng ồn càng nhiều, kết quả Liêu Thanh liền nói muốn ly hôn với cô, chỉ bởi vì cô kết hôn năm năm không sinh con cho Liêu Thanh…
“Chị dâu, anh em có phải là nói chị kết hôn năm năm cũng không có con, cho nên muốn ly hôn hay không?” Hắn sau khi biết Sầm Minh Kiều chưa sinh con, liền biết Liêu Thanh cùng Sầm Minh Kiều trong cốt truyện ly hôn nhất định là bởi vì con cái…
“Ân.” Sầm Minh Kiều gật gật đầu, thần sắc lại vô cùng thống khổ, cô tối hôm qua chạy về, cũng là nhất thời tức giận, cũng không phải thật sự muốn ly hôn, nhưng hiện tại nghe được Liêu Thần nói, cô lại cảm thấy vô cùng khổ sở.
“Liêu Quốc Dân lão già kia!! Lúc trước lúc cầu khuê nữ của ta gả cho Liêu Thanh nói như thế nào! Mới năm năm liền không vừa mắt khuê nữ của ta! Xem ta có liều mạng với ông ta hay không!!!” Cha Sầm hiểu được ý của lời Liêu Thần, nhất thời ấn tượng với cha Liêu cấp tốc hạ xuống, thậm chí bây giờ còn muốn vọt tới Liêu gia đại chiến với cha Liêu một trận.
“Lão già ông đừng xúc động, đừng xúc động a, nghe Tiểu Thần nói như thế nào cái đã…” Tranh thủ giữ chặt chồng, mẹ Sầm biết con gái tính tình đều là di truyền chồng, cho nên chồng mới sủng ái con gái như vậy, hiện tại chuyện còn chưa rõ, bà cảm thấy còn không có khả năng tùy tiện đánh tới cửa.
“Chị thật không nghĩ tới… Chỉ bởi vì lời ba, anh ấy liền muốn ly hôn với chị…” Sầm Minh Kiều nước mắt từ hai má rơi xuống, lần này khóc lại mang theo một loại tâm như tro tàn, cô lúc trước cảm thấy chồng tuy rằng bởi vì chuyện con cái mà làm ầm ỹ một chút, nhưng nói đến ly hôn cô liền đau lòng, kết quả hiện tại Liêu Thần lại nói là ý của cha chồng, cô biết chồng vô cùng nghe lời cha chồng, cuộc hôn nhân này, chỉ sợ nhất định sẽ chia lìa…
Hôn nhân đối với một nữ nhân mà nói, liền tương đương với sinh mệnh thứ hai, sinh mệnh đầu tiên là có cha mẹ tốt đẹp, mà sinh mệnh thứ hai, là có được người chồng yêu thương lẫn nhau, còn có kết tinh của tình yêu, cho nên hôn nhân đối với một nữ nhân mà nói, là vô cùng quan trọng.
“Chị dâu, đây đều là ý của ba, mẹ tuyệt đối không có nghĩ như vậy, trên đường mẹ gọi điện thoại cho em còn bảo em nhận lỗi với chị, nói là mẹ không chăm tốt con trai, làm chị tức giận, chị trước đừng khóc, em sẽ nói rõ mọi chuyện.” Liêu Thần không tính gạt Sầm Minh Kiều, chuyện Giang Hân Manh sớm muộn cũng phải sáng tỏ, Liêu Thần cảm thấy tốt nhất để cho Sầm Minh Kiều chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Dựa vào trực giác của hắn, hắn cảm thấy Giang Hân Manh cùng Liêu Thanh tuyệt đối có chút quan hệ.
“Kỳ thật, em đã đoán được ý của ba, chị dâu chị biết trong nhà có Giang Hân Manh đi? Từ khi cô ta về nhà ở, không khí trong nhà liền có chút không thích hợp, ba em tốt với cô ta còn tốt hơn em, cho nên em đoán ba em nhất định là ép anh em ly hôn với chị, sau đó cho anh em cưới Giang Hân Manh, em còn chưa tới tuổi kết hôn, ba nhất định không muốn để cho đứa con của Giang Hân Manh trở thành con riêng…”
Liêu Thần thốt ra lời này, trực tiếp làm cho người Sầm gia nổ tung, ngay cả Sầm Minh Kiều cũng không khóc, biểu tình trên mặt trở nên dở khóc dở cười.
“Giang Hân Manh? Đó không phải bạn gái con sao?” Mẹ Sầm nghi hoặc hỏi, bà lúc trước nghe con gái nói qua bạn gái của Liêu Thần, nghe nói là mang thai mới được mang về nha.
“Đúng vậy, cô ta không phải bạn gái em sao? Ba sao lại có suy nghĩ vớ vẩn như thế?” Sầm Minh Kiều trên mặt vẫn còn nước mắt, ánh mắt nhìn Liêu Thần cũng mang theo kỳ dị, thật sự là không nghĩ tới ba lại có loại chủ ý này.
Một bên cha Sầm cũng đen mặt, rất rõ ràng, đối với một tin tức như vậy quả thực là không có khả năng tiếp nhận, cảm thấy cha Liêu đúng là đầu óc mê muội.
Kỳ thật sau này, nếu người khác không phân rõ phải trái chỉ sợ cũng nên trách Liêu Thần, mà Sầm Minh Kiều cùng mẹ Sầm đều là nhìn Liêu Thần lớn lên, hiểu được Liêu Thần là dạng người gì, cho nên trước tiên quên chuyện ly hôn, nghĩ tới Giang Hân Manh hiện tại còn là bạn gái Liêu Thần…
“Chị dâu, cũng đều trách em gạt chị, kỳ thật em lúc trước có nói với mẹ qua, em cùng Giang Hân Manh chỉ là một lần uống say tỉnh lại trên cùng một giường mà thôi, bản thân em cũng không biết đã xảy ra cái gì, cho nên mẹ tìm riêng bác sĩ Trương, chính là bác sĩ khoa phụ sản chỗ chúng ta, kết quả người ta vừa nhìn liền biết Giang Hân Manh mang thai sáu tháng, không dối gạt mọi người, chị dâu, bá phụ bá mẫu, em mới quen biết Giang Hân Manh chưa đến sáu tháng, con của Giang Hân Manh sao sẽ là của em???”
Lúc nói lời này, Liêu Thần mang theo cười khổ, tựa hồ vô cùng thống khổ với chuyện này, mà Sầm Minh Kiều cũng không khóc, vừa nghe Giang Hân Manh mang con không phải của Liêu Thần, lập tức giống như là đốt pháo liền bạo phát.
“Cái gì! Con của Giang Hân Manh không phải của em? Mệt chị còn tốt với nó như vậy, ăn cái gì cũng làm cho nó, quả thực đều cho chó ăn!!! Tiện nữ nhân kia cũng còn mặt mũi mà đứng trong nhà chúng ta! Không được, chuyện này chị nhất định phải nói cho anh em, anh em nhất định là bị nữ nhân kia che mắt!!! Còn nữa, Tiểu Thần, trên thế giới này còn nhiều nữ nhân tốt lắm, chị dâu sẽ giới thiệu một người xinh đẹp cho em.”
Trong nháy mắt giống như khôi phục sức sống, Liêu Thần mới thấy tốt một chút, nhưng vẫn nói.
“Chị dâu, chuyện này chúng ta biết là được, chị ngàn vạn đừng nói cho anh em, em cảm giác Giang Hân Manh mới vừa bắt đầu đã bắt đầu tính kế nhà chúng ta, cho nên đã tìm người bắt đầu điều tra cô ta, tiếp qua vài ngày liền có kết qua, chị a, coi như về nhà thăm bá phụ cùng bá mẫu, cũng đừng nóng giận, chờ kết quả có rồi chúng ta cùng nhau về nhà, chị xem có được không?”
Sầm Minh Kiều suy nghĩ chốc lát vẫn gật đầu, cô cảm thấy chồng cùng cha chồng nhất định là bị Giang Hân Manh lừa gạt, bất quá vẫn vô cùng đau lòng Liêu Thần, cô cùng Liêu Thanh mâu thuẫn cũng không phải một hai ngày, cho nên bởi vì con cái mà bùng nổ chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi, hiện tại lại biết em trai mình luôn sủng ái bị nữ nhân lừa, Sầm Minh Kiều liền càng thêm tức giận.
“Em đó, em về sau cũng đừng tiếp xúc với Giang Hân Manh nữa, em thấy nó ở trong nhà thời điểm sẽ mặc yêu lý yêu khí, vốn ngại nói cho em, hiện tại nếu em tính chia tay với nó, chị cũng không dối gạt em, thằng nhóc em là ánh mắt gì thế, kém đến vậy, chờ, chị giới thiệu em gái của chị em chị cho em, bộ dạng cũng xinh đẹp.”
Sầm Minh Kiều chung quy cũng yêu thương Liêu Thần, bằng không cũng sẽ không nhanh chóng thoát khỏi đả kích từ lời nói ly hôn của Liêu Thanh, thậm chí muốn se tơ hồng cho Liêu Thần.
Một bên mẹ Sầm đã biết toàn bộ quá trình chuyện, cũng vô cùng đồng tình Liêu Thần, lập tức cũng nói.
“Đúng, còn có con gái Bạch bá mẫu của con, cũng bộ dạng xinh đẹp, bữa nào tìm người đến nhà chúng ta ngồi.”
Cha Sầm ngồi ở chỗ kia, cũng không quá tức giận, ông trong lòng biết, nam nhân luôn sẽ vì vấn đề con cái mà yêu cầu nữ nhân rất nhiều, con gái năm năm không sinh con, con rể nhất định cũng qua không tốt, cho nên hiện tại nếu Liêu Thần cho lý do, ông cũng không thể nào tức giận, tính nhìn xem Giang Hân Manh kia rốt cuộc là nhân vật như thế nào.
Không khí vừa nhìn liền trở nên ấm áp, Liêu Thần cũng có thể cảm nhận được người Sầm gia tốt với hắn, vì thế cũng không chút giấu diếm mở miệng nói.
“Không cần đâu chị dâu, kỳ thật em sở dĩ phát hiện con của Giang Hân Manh không phải của em, là vì…” Liêu Thần tạm dừng một chút, dùng ánh mắt tín nhiệm nhìn Sầm Minh Kiều, “Em phát hiện em thích con trai.”
Em phát hiện em thích con trai.
Nếu như lời nói ban đầu chỉ là làm cho Sầm Minh Kiều cảm thấy kinh ngạc, như vậy hiện tại những lời này của Liêu Thần giống như là một trái bom dưới nước nổ mạnh trong lòng người Sầm gia, làm cho nét mặt lộ rõ không vui vẻ của cha Sầm cũng thành kinh ngạc nhìn Liêu Thần, tựa hồ không nghĩ tới Liêu Thần lại nói hắn thích nam nhân.
“Tiểu Thần, em nói cho chị dâu, em có phải bị Giang Hân Manh thương tổn đau lòng mới thích nam nhân hay không? Em như vậy mẹ sẽ rất thương tâm a…” Sầm Minh Kiều làm chị dâu Liêu Thần, cũng đồng thời là người chị Liêu Thần tín nhiệm, trước tiên lo lắng chính là Liêu Thần vì sao lại đột nhiên thích nam nhân, lúc trước thích Giang Hân Manh không phải nữ nhân sao, hơn nữa thời đại này thích nam nhân sẽ bị người chỉ trỏ…
“Đúng vậy Tiểu Thần, dù là Giang Hân Manh nữ nhân kia không tốt, không đại biểu tất cả nữ nhân đều không tốt a, con đứa nhỏ này, sao có thể nói con thích nam nhân chứ?” Mẹ Sầm biết quần thể người đồng tính này, bà trước kia dạy học, trong học sinh cũng có người đồng tính, bà chính mắt nhìn thấy đứa trẻ này bị chia rẽ, thật sâu biết con đường đồng tính này căn bản không dễ đi.
Thấy hai người lo lắng, Liêu Thần cười, trong nụ cười của hắn mang theo một loại hạnh phúc cùng vui sướng nói không nên lời.
“Chị dâu, bá mẫu, hai người không cần lo lắng, con không vì Giang Hân Manh mới không thích nữ nhân, mà là con phát hiện, con vừa bắt đầu liền thích nam nhân, con đã tìm được người mình thích, tuy rằng y hiện tại còn không biết con thích y, nhưng mà con sẽ cố gắng.”
Lúc thích một người là như thế nào? Có người nói, khi làm một người bắt đầu yêu đương, chỉ số thông minh sẽ hạ xuống trình độ trẻ con, như vậy lúc thích một người thì sao? Giống như là đang mơ một giấc mơ đẹp, cả người bị hạnh phúc cùng vui sướиɠ vây quanh, chỉ cần có được một chút đáp lại, đã ngọt ngào hồi lâu.
Bộ dáng này của Liêu Thần, Sầm Minh Kiều sao còn nhìn không ra, Liêu Thần nhất định là thật sự rất thích nam nhân kia, bằng không, cũng sẽ không lộ ra biểu tình như vậy…
Cha Sầm ngồi ở chỗ kia có chút không quá tự tại, phải biết rằng, ông lúc trước cũng biết quần thể đồng tính này, nhưng trong hiện thực vẫn chưa từng thấy một người đồng tính chân thật, hiện tại Liêu Thần đột nhiên nói hắn thích là nam, khiến cho cha Sầm có chút không quá tự tại.
“Vậy con thích là người nào a?” Một chốc cũng không biết nên khuyên như thế nào, mẹ Sầm có chút cẩn thận hỏi.
Liêu Thần lại
cười, là loại nụ cười trong hạnh phúc mang theo khoe khoang.
“Là học trưởng cùng trường chúng con, cậu ấy năm ba, hơn con một năm, nhưng cậu ấy là nhảy lớp, còn nhỏ hơn con hai tuổi, năm nay mới mười tám, là một thiên tài.”
Cái này, Sầm Minh Kiều cùng mẹ Sầm sửng sốt, không nghĩ tới Liêu Thần còn thích người chưa thành niên, hai người vẫn nghĩ đến người đồng tính tựa hồ đều che dấu rất sâu, ngẫu nhiên come out cũng lọt vào đả kích rất lớn, mà Liêu Thần bình thản come out ngay trước mặt họ, làm cho họ cảm thấy được Liêu Thần tín nhiệm đồng thời, cũng thật sâu lo lắng cho tương lai Liêu Thần…
Rốt cục sau khi ở Sầm gia khuyên tốt Sầm Minh Kiều, Liêu Thần lần nữa về lại nơi của Tạ Ninh Triết, kết quả không nghĩ tới lại nhìn thấy Tạ Ninh Triết ở trong phòng.
“Di? Cậu hôm nay sao trở về sớm như vậy?” Hiện tại là bốn giờ chiều, Liêu Thần nghĩ Tạ Ninh Triết phải sáu giờ mới có thể trở về.
Tạ Ninh Triết đưa lưng về phía Liêu Thần nghe được lời Liêu Thần, cả người run lên, không quay đầu lại.
Y kỳ thật buổi sáng đã tới rồi, không biết như thế nào, lại muốn nhìn thấy Liêu Thần, cho nên sáng sớm tới đây, nhưng trong phòng lại không có một bóng người, giống như đã từ rất sớm, y thậm chí nghĩ Liêu Thần đã rời đi, không trở về nữa, cho nên liền ngơ ngác ở trong này ngây người cả ngày, chỉ là không nghĩ tới, Liêu Thần thế nhưng đã trở lại…
Không phải không nghĩ tới gọi điện thoại, nhưng sau khi lấy di động ra, Tạ Ninh Triết nhìn dãy số đã nhìn mấy lần sớm ghi nhớ trong lòng cũng không gọi đi, trong lòng cảm thấy trống rỗng, cũng không biết vì sao.
Liêu Thần đổi giày xong nhìn thấy Tạ Ninh Triết còn đưa lưng về phía hắn, đi qua vỗ vỗ đầu vai Tạ Ninh Triết, phát hiện thân thể Tạ Ninh Triết có chút cứng ngắc.
“Cậu trở về khi nào?”
Tạ Ninh Triết cảm giác được độ ấm của bàn tay Liêu Thần đặt ở đầu vai mình, vừa muốn nói chuyện, bụng liền kêu lên rột rột, làm y nhất thời có chút đỏ mặt.
Liêu Thần cũng nghe được, nhìn thấy mặt Tạ Ninh Triết trong nháy mắt có chút đỏ hồng, lỗ tai đỏ vô cùng rõ ràng, nhịn không được đưa tay sờ sờ lỗ tai Tạ Ninh Triết, cảm giác được độ ấm trên lỗ tai, lộ ra một nụ cười.
“Giữa trưa trở lại? Xem ra là còn chưa ăn cơm, đi thôi, tôi mang cậu ra ngoài ăn.”
Buông lỏng lỗ tai Tạ Ninh Triết ra, Liêu Thần trực tiếp không khách khí kéo tay Tạ Ninh Triết, kéo Tạ Ninh Triết từ trên sofa lên, hoặc có lẽ bởi vì thời gian ngồi dài quá, chân Tạ Ninh Triết không còn sức đứng trực tiếp nhào lên người Liêu Thần.
Liêu Thần cũng vui tươi hớn hở chiếm tiện nghi, nhìn người trong lòng sắc mặt càng đỏ, cười dài bán là lạp bán là ôm đem Tạ Ninh Triết tới cửa, trên giá áo tìm được quần áo Tạ Ninh Triết, ôn nhu mặc cho Tạ Ninh Triết, nghĩ tới nhiệt độ ngoài trời tựa hồ có chút giảm, lại cầm một cái khăn quàng cổ đeo lên cổ Tạ Ninh Triết, sau đó tiếp tục kéo người ra ngoài.
Tạ Ninh Triết đỏ mặt, tùy ý Liêu Thần kéo ra ngoài, chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị kéo đi tựa hồ hơi hơi nóng lên, tim đập cũng trong nháy mắt bắt đầu không thuộc về mình.
Tạ Ninh Triết đối với Liêu Thần khác với những ai khác, bởi vì y phát hiện, từ sau khi lần đầu gặp qua Liêu Thần, lần thứ hai y gặp lại Liêu Thần, y thế nhưng còn có thể nhận ra Liêu Thần, chẳng sợ chung quanh không ai nhắc nhở, y lại cũng có thể từ trong đám người liếc mắt một cái nhận ra mặt Liêu Thần, đây đối với Tạ Ninh Triết mà nói, là một loại trải qua kỳ quái.
Cái loại trải qua này thật giống như, bạn cô độc đi trên thế giới này, trong mắt chẳng có sắc thái nào, nhưng vào một hôm nào đó, bạn lại đột nhiên phát hiện bạn thấy được sắc thái, lại chỉ có thể nhìn thấy trên người một người, mà sau này, bạn sẽ biết được, tầm quan trọng của người này đối với bạn, bởi vì không muốn sắc thái trong mắt biến mất, sẽ cố gắng muốn bắt được người này, mà Liêu Thần, là người duy nhất Tạ Ninh Triết có thể nhớ kỹ mặt, cũng là người đầu tiên, làm cho Tạ Ninh Triết tim đập nhanh hơn không biết phải làm sao.
Mang theo Tạ Ninh Triết đến nhà hàng gần đây, hai người chọn cơm, Liêu Thần vừa uống nước chanh, vừa nhìn Tạ Ninh Triết ăn, bộ dáng chuyên chú kia làm cho tiết tấu ăn cơm của Tạ Ninh Triết chậm lại.
Hai người hưởng thụ loại ở chung bình tĩnh này, Liêu Thần tựa hồ như thế nào cũng nhìn Tạ Ninh Triết không đủ, giống như là muốn khắc Tạ Ninh Triết vài trong đầu, mà Tạ Ninh Triết lại là tim đập như trống, chỉ cảm thấy trong nhà ăn tựa hồ có chút quá nóng.
“Sáng hôm nay trong nhà xảy ra một ít chuyện, tôi đến nhà chị dâu một chuyến.”
Nói với Tạ Ninh Triết xong, Liêu Thần cảm thấy, giữa hắn và Tạ Ninh Triết, không cần giấu diếm, cũng không cần bí mật, hắn muốn, chính là người này, người này vĩnh viễn sẽ ở bên hắn, bất kì lúc nào, đều nguyện ý nắm tay hắn.
“Ân.” Tạ Ninh Triết gật đầu, y không biết nên nói như thế nào, y vốn cũng không thích nói chuyện cảm thấy không khí hiện tại có chút quái dị, y vì không thấy Liêu Thần nên hoảng lòng, bị Liêu Thần kéo thì tim đập nhanh hơn, nghe Liêu Thần nói chuyện liền cảm thấy trong lòng có một loại thỏa mãn nói không nên lời.
Y không thể nói rõ đây là loại cảm giác thế nào, nhưng loại cảm giác này làm y cảm thấy trầm mê, cũng cảm thấy nguy hiểm.
Không biết mình đã bắt đầu động lòng với một nam nhân, Tạ Ninh Triết cố gắng duy trì tim đập của mình, y nhìn thấy Liêu Thần cầm khăn tay mềm nhẹ lau nước canh nơi khóe miệng của y, cảm nhận được ánh mắt vô cùng ôn nhu của Liêu Thần, đều làm tim y đập như trống.
Cơm nước xong, Liêu Thần lại kéo tay Tạ Ninh Triết, lúc hai người ra nhà hàng, thấy bên ngoài bông tuyết bay phấp phới, Liêu Thần nhìn thấy trong ánh mắt Tạ Ninh Triết che dấu không được vui sướиɠ.
“Tuyết rơi!!!”
Đôi mắt lấp lánh dùng một loại ánh mắt kinh hỉ nhìn bạn, Liêu Thần cảm thấy hắn cơ hồ muốn nhịn không được hôn lên khóe môi người trước mắt, muốn lập tức ôm người này vào lòng, nhưng mà, Liêu Thần cuối cùng vẫn không làm gì cả, chỉ là kéo tay Tạ Ninh Triết bỏ vào túi áo của hắn, hai người cùng nhau đi trên con đường bông tuyết tung bay.
Hoặc có lẽ bởi vì là tuyết đầu mùa, người đi đường trên đường đều vô cùng hưng phấn, có mấy người sau khi nhìn thấy hai người Liêu Thần cùng Tạ Ninh Triết còn cười với cả hai, mà Liêu Thần ở trong túi áo nắm tay Tạ Ninh Triết, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều nằm trong lòng bàn tay mình.