Tội Ái An Cách Nhĩ: Lê Minh Thiên

Chương 5-2: Phạm vi đùa giỡn

An Cách Nhĩ thành công giải quyết một vấn đề ‘nan giải’, trở lại ngồi nhấm nháp bánh ngọt.

Tôn Kỳ cầm di động ngồi trên ghế, tựa hồ trở nên u buồn, có tâm sự.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, An Cách Nhĩ không phải đã làm một chuyện tốt sao? Tại sao Tôn Kỳ lại buồn bực?

“An Cách Nhĩ.” Oss nhịn không được tiến tới hỏi, “Cậu ra chủ ý gì với dì Tôn Kỳ vậy?”

An Cách Nhĩ nhìn hắn, cười xấu xa, “Anh đoán đi!”

Khóe miệng Oss khẽ rút, ai oán nhìn Emma, “Emma, bà thấy chưa, An Cách Nhĩ lại ăn hϊếp con!”

“Oss, con cũng đoán thử đi.” Emma đề nghị.

“Dạ…” Oss nghĩ nghĩ, “Cậu nói với dượng của Tôn Kỳ, mỹ nữ kia là nam? Không phải, nói người kia là gay?”

An Cách Nhĩ ngẩng mặt nhìn, “Ông ta sẽ tin à?”

“Cũng phải ha.” Oss gật đầu, nhìn mọi người, ý bảo mình đã đoán xong, đến phiên người khác.

Thân Nghị cân nhắc một chút, “Ân, nói với hắn, cậu là cảnh sát, còn mỹ nữ kia là tội phạm.”

An Cách Nhĩ hơi nhún vai, lắc đầu, “Nếu đối phương bảo tôi đưa ra bằng chứng thì sao?”

Thân Nghị gật đầu.

Emma hỏi Anderson bên cạnh, “Ông có ý kiến gì không?”

“Ừm.” Anderson hơi nhún vai, “Theo tôi, cũng không nhất định phải hạn chế sự tự do của vị tiên sinh kia.”

Tất cả mọi người đều hơi sửng sốt.

Thân Nghị khẽ nhíu mày, “Không được, hắn đã có vợ, phải chung tình mới đúng, tại sao lại đi nói chuyện phiếm với phụ nữ khác mà bỏ bê vợ mình?”

“Nếu vợ hắn cảm thấy hành vi này là chuyện không thể tha thứ, có thể lựa chọn cách ly hôn nha.” Anderson cười cười, “Dù sao, mỗi người đều có tự do riêng.”

“Dượng của tôi không chịu ly hôn.” Tôn Kỳ lắc đầu, “Cả nhà sống rất vui, tại sao lại vì một người chưa hề gặp mặt mà ly hôn? Chị họ của tôi còn chưa kết hôn, dượng vẫn còn muốn ôm cháu ngoại mà!”

“Vậy dì của cô không cần lo lắng, cứ để cho hắn tán gẫu đi.” Anderson cười cười, “Cho phép hắn có một người bạn khác giới, vậy sẽ không có hành vi vượt rào nào.”

“Ân…” An Cách Nhĩ sờ cằm, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó.

Mạc Phi đột nhiên hỏi Anderson, “Vậy ý của bác là, nếu vợ của bác mang danh phận là vợ, nhưng lại cùng người khác yêu đương bằng suy nghĩ, thậm chí yêu người kia còn hơn yêu bác, nhưng chỉ cần không ly hôn, không cùng người kia lên giường, bác vẫn có thể dễ dàng tha thứ?”

“Khụ khụ…” Oss cầm cái ly ho khan, ho tới nỗi sặc sụa không dừng được, vấn đề của Mạc Phi thật sự có hơi…

“Ách…” Anderson chần chờ một chút, gật đầu, “Ân, tôi sẽ chọn ly hôn.”

“Vấn đề là vợ bác không đồng ý.” Mạc Phi nhắc nhở, “Vợ bác muốn một gia đình ổn định, còn có thể thường yêu đương bằng suy nghĩ với người khác để tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”

Anderson cười khổ, “Loại chuyện này hình như xảy ra với đàn ông nhiều hơn.”

“Quan điểm của bác hình như là đang phân biệt nam nữ, coi tự do của hai phái khác nhau?” Tôn Kỳ xoay mặt sang, tựa hồ phải khai chiến tranh luận.

Anderson lập tức đầu hàng, “Được rồi, tôi chỉ là một ông già giàu sức tưởng tượng, đừng hà khắc với tôi như vậy. Tôi thừa nhận, hành vi của vị tiên sinh kia là vô cùng quá phận.”

Tất cả mọi người theo bản năng nhìn Emma, ý muốn nhắc nhở bà, người nước ngoài này có suy nghĩ phóng túng kiểu người ngoại quốc, còn có chút ngạo mạn, cân nhắc rõ ràng vẫn hơn.

Nhưng mà trên mặt Emma không bất mãn hay hờn giận gì quá lớn.

Oss nhăn mặt nhìn Thân Nghị — Tiêu rồi chú ơi! Coi chừng Emma đã lún quá sâu không còn thấy rõ khuyết điểm của ông kia nữa!

Thân Nghị cũng híp mắt nhấm nháp ly rượu, xem ra phi thường khoái trá — Thích cho nên mới để ý, cũng giống như dì của Tôn Kỳ sẽ không nghĩ chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ, Emma xem ra chỉ coi Anderson là bạn bè đi chung đường, cũng không có cái gì gọi là tình yêu, bởi vậy Emma mới không thèm để ý tới quan niệm của đối phương.

Quả nhiên, Thân Nghị lại nhìn Anderson, chỉ thấy trên mặt ông ta có sự tiếc nuối cùng thất vọng thản nhiên, thì ra phải thông qua cách này để thử lòng Emma à?

“Mạc Phi, chỉ còn cậu chưa đoán thôi đó, đoán đại rồi để An Cách Nhĩ nói đi, chịu hết nổi rồi nè!” Oss cầu xin.

Mạc Phi nghĩ nghĩ, hỏi An Cách Nhĩ, “Có phải liên quan tới con gái của ông ta không?”

An Cách Nhĩ nở nụ cười, “Chính xác!”

“Là sao? Uy hϊếp ông ta bảo sẽ nói cho con gái biết?” Oss cảm thấy cái này không có sức thuyết phục.

“Tôi chỉ hỏi dì Tôn Kỳ, bây giờ bọn họ không còn lo chuyện cơm áo nữa, cuộc sống cũng an nhàn, vậy có còn tâm nguyện gì nữa không?” An Cách Nhĩ nói, “Dì Tôn Kỳ nói, còn có một việc, chính là con gái tuổi ngày một lớn, nhưng mà không chịu kết hôn, hình như sợ hãi cuộc sống hôn nhân.”

“Ân, cẩn thận suy nghĩ một chút, đúng là như vậy.” Tôn Kỳ gật đầu.

“Tôi hỏi, nghe nói dượng có tính cách yếu đuối, không có ý thức trách nhiệm, thích trốn tránh sự thật, nếu không phải do bản thân cùng con gái rất giỏi, có thể gia đình sẽ lâm vào hoàn cảnh nghèo khó.” An Cách Nhĩ phân tích một chút, “Một người đàn ông không có trách nhiệm lại nhát gan, bình thường sẽ làm vợ cùng con gái cảm thấy không an toàn. Làm cho người con gái e ngại cuộc sống hôn nhân, chú trọng vào khuyết điểm của đàn ông, cảm thấy cuộc sống hôn nhân của mình cũng giống như ba mẹ mình vậy.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cẩn thận cân nhắc, ra vẻ đúng thật là vậy.

“Cha là người khác phái đầu tiên mà con gái tiếp xúc, đồng dạng, mẹ là người khác phái đầu tiên mà con trai tiếp xúc. Cha mẹ xuất sắc sẽ làm cho con gái không muốn sống độc thân, hy vọng bản thân cũng tìm được nửa kia như cha mình. Mà cha mẹ thất bại sẽ làm cho đứa con sinh ra tâm lý lo lắng, do đó rất sợ sau này bản thân sẽ giẫm lên vết xe đổ như cha mẹ mình.” An Cách Nhĩ cười cười, “Con người phân ra làm hai loại, một loại hy vọng cuộc sống vui vẻ, cảm thấy đời người rất có hy vọng, ít nhất là 50% sẽ hạnh phúc. Một loại sẽ sợ hãi bi kịch phát sinh, cảm thấy đời người rất vô vọng, ít nhất là 50% sẽ không hạnh phúc.”

“An Cách Nhĩ.” Oss nhắc nhở, “Cậu đang dùng tâm lý học để phân tích hả?”

An Cách Nhĩ suy nghĩ, “Chỉ viện cớ hợp lý thôi.”

“Viện cớ hợp lý?” Tất cả đều sửng sốt.

An Cách Nhĩ cười cười, “Tôi bảo dì Tôn Kỳ gọi cho người con gái, lặng lẽ kể ra, bảo con gái giúp mình nói dối.”

“Nói dối?” Mọi người càng hiếu kỳ hơn.

“Bảo con gái gọi về cho cha khóc lóc kể lể, nói là bản thân rất vất vả tìm được bạn trai, nhưng người kia không tốt, suốt ngày nhắn tin với mấy đứa con gái, còn nói tán gẫu thôi đâu có lên giường đâu mà ý kiến! Nói bản thân ghét tất cả đàn ông trên thế giới này, có chết cũng không lập gia đình, vĩnh viễn không lấy chồng! Vẫn là cha hiểu cô nhất, cô phải về nhà ở!”

Khóe miệng mọi người khẽ rút — Ra là vậy…

“Sau khi nghe xong, ông ta chắn chắn sẽ rất xấu hổ. Dì Tôn Kỳ tiếp tục cãi thêm một trận nữa, nói ông ta cho tới bây giờ vẫn là một người đàn ông không tốt, làm sao có thể có con rể? Bây giờ làm con gái nản lòng, mắc bệnh sợ kết hôn. Lần này cô trở về, nếu ông ta còn lương tâm thì hãy làm một người cha có trách nhiệm, giúp con gái có niềm tin trở lại. Nếu ông ta còn luyến tiếc mỹ nữ XX kia, vậy thì sau khi con gái đi khỏi cả hai lập tức ly hôn. Về sau dì cũng không tái giá, con gái sẽ không kết hôn, hai mẹ con sống cùng nhau tới già! Để cho ông ta một mình ôm cái máy tính nói chuyện với người kia, hoặc đi tìm người kia. Hơn nữa tôi còn dặn đừng quên nhắc nhở ông ta, mạng xã hội dù sao cũng chỉ là một thứ hư cấu, chỉ để nói chuyện tán gẫu mà thôi, đối phương là nam hay nữ, là lừa đảo hay thậm chí là một tên sát nhân điên cuồng cũng chẳng có ai biết được!”

An Cách Nhĩ cầm tách trà lên uống một hớp, “Đương nhiên tôi cũng nhắc nhở dì Tôn Kỳ, nếu như ông ta vẫn giữ thái độ thờ ơ, vậy thì mau chóng ly hôn, thừa dịp bản thân vẫn chưa quá lớn tuổi, mau tìm một người khác tốt hơn.”

Nói xong, An Cách Nhĩ hơi nhún vai, “Nhưng mà có vẻ rất thuận lợi, ông ta sợ không khống chế được bản thân nên đã đập máy tính, có nghĩa là trong lòng vẫn còn sót lại chút hối hận.”

An Cách Nhĩ nhìn Tôn Kỳ, “Từ nãy tới giờ nhìn cô có vẻ đang suy nghĩ lung tung, có phải cảm thấy bản thân là người trốn tránh nói lời thương yêu, không đủ thân thiết, không đủ quan tâm tới cha mình?”

Tôn Kỳ ngẩn người, đôi mắt đỏ lên.

“An Cách Nhĩ!” Emma nhíu mày nhìn An Cách Nhĩ, “Không lễ phép!”

An Cách Nhĩ nhìn đi chỗ khác, Tôn Kỳ có chút xấu hổ, “Tôi đi gọi điện thoại, cho tôi mượn hộp khăn giấy.”

Thân Nghị đạp Oss một cước, “Đi an ủi đi kìa, đừng bỏ qua cơ hội An Cách Nhĩ tạo cho cậu!”

“Hả?” Oss do dự.

An Cách Nhĩ cầm tách trà lên khẽ lắc đầu, “Không muốn thì đừng đi, vẫn là câu đó, cô ấy không hợp với anh.”

Oss há to miệng, Emma thở dài, đứng lên, “Vẫn là để bà đi, đàn ông mấy người toàn là động vật máu lạnh.” Nói xong, ra ngoài an ủi Tôn Kỳ.

“Nga~” Anderson nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, tính cách của cậu rất bá đạo nha, so với bề ngoài, cậu thẳng tính hơn nhiều.”

An Cách Nhĩ cười, “Vì tôi được Emma nuôi lớn, tính của tôi cũng giống như bà vậy.”

Anderson ngẩn người, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười.

Thân Nghị cầm ly uống một hơi, nhìn Emma sờ đầu Tôn Kỳ bên ngoài, lẳng lặng xuất thần.

Sau khi ăn xong, mọi người cùng ngồi uống trà nói chuyện phiếm, An Cách Nhĩ dựa vào vai Mạc Phi, nằm nghiêng trên sô pha, vuốt ve Eliza đã ngủ cùng Ace, nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc này, điện thoại Tôn Kỳ đột nhiên vang lên, đầu dây bên kia là dì của Tôn Kỳ, thanh âm tựa hồ rất lo lắng.

Tất cả mọi người sửng sốt — Chiêu của An Cách Nhĩ mất hiệu lực nhanh vậy sao? Ông ta mua máy mới cũng quá nhanh rồi. Nếu là thật thì quả là bất trị.

Nhưng Tôn Kỳ lại nói, “Dì dượng đừng nóng vội, con qua liền, hai người khóa cửa lại ai bấm chuông cũng không được mở, con tới liền nè!”

“Xảy ra chuyện gì?” Thân Nghị tò mò hỏi.

“Dì gọi tới nói, điện thoại của dượng vừa rồi nhận được một tin nhắn, số lạ, nhưng kí tên là mỹ nữ XX, nhắn là — Sao lại không để ý tới tôi?” Tôn Kỳ lo lắng, vừa mặc áo khoác vừa nói, “Một lát sau, điện thoại của dì cũng nhận được một tin nhắn, cũng là số đó, nhắn là — Cô làm cho hắn phản bội tôi? Cô sẽ bị trừng phạt.”

Mọi người cùng nhíu mày.

“Dì còn nói, chị họ của tôi cũng nhận được một tin nhắn, viết là — Đứa con tội nghiệp.” Tôn Kỳ thở dài, “Sau đó điện thoại bàn reo lên. Một thanh âm đã qua xử lý truyền đến — Ta vừa gϊếŧ hai người, các ngươi sẽ là người tiếp theo, người phản bội ta, chẳng ai có kết cục tốt.”

“Hẳn là không phải trò đùa chứ?” Oss cũng đứng lên lấy áo, “Tôi đi với cô.”

“Tôi cũng đi.” Thân Nghị cũng đứng lên.

“An Cách Nhĩ, cậu có đi không?” Oss hỏi, “Chuyện này có chút quỷ dị.”

Thân Nghị gọi tới cảnh cục kêu một chuyên gia máy tính đi theo, ông ta nhất thời xúc động đập luôn cái máy, không biết có cứu được không.

“Ân.” An Cách Nhĩ do dự một lát, nhào qua ôm Emma, “Tôi muốn ở nhà bồi Emma, mọi người đi đi, bắt không được thì hãy tới tìm tôi.”

“Được!” Thân Nghị vội vã rời đi.

Anderson cũng lễ phép cáo từ về khách sạn.

Mạc Phi khóa cửa lại, chuẩn bị đi nghỉ sớm, hôm nay phải bồi Emma.

Emma vỗ vỗ An Cách Nhĩ, “Sau cháu không đi?”

An Cách Nhĩ cười, mở laptop trên bàn ra, “Mạc Phi, anh có muốn tán gẫu không?”

Mạc Phi gật đầu, hiểu rõ ngồi xuống, “Em muốn tìm mỹ nữ XX kia tán gẫu một lát?”

“Hừ.” An Cách Nhĩ tiến qua kề sát cánh tay Mạc Phi, “Chúng ta cũng tìm bà ta nói một chút chuyện hư cấu đi, đàm luận về tình yêu kiểu Plato (*).”

An Cách Nhĩ nói xong, đột nhiên xoay đầu nói với Emma, “Thân Nghị thích bà đó, bà có biết không?”

Emma sửng sốt, vươn tay sờ cằm An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cháu xấu quá nha, tối nay Anderson sẽ rất đau lòng, bà vốn muốn khéo léo một chút.”

An Cách Nhĩ cười cười, chợt nghe Mạc Phi nói, “An Cách Nhĩ, tìm được rồi!”

Hết chương 2.

(*)

Tình yêu kiểu Plato: là một

tình yêu cao thượng, âm thầm trao đi, yên lặng chờ đợi, không hy vọng xa vời, cũng không yêu cầu chiếm hữu. Cho dù biết rõ hoàn toàn không có kết quả nhưng vẫn cố chấp không giác ngộ.