Tội Ái An Cách Nhĩ: Lê Minh Thiên

Chương 4-6: Người mình yêu nhất

Phân tích vẫn tiếp tục.

Oss chỉ ra, “Dung mạo của bọn họ đều gần giống nhau, đều bắt được hung thủ, hung thủ ngoan ngoãn nhận tội, nhưng mà không lâu sau lại chết.”

“Dung mạo của bọn họ không phải gần giống nhau, mà là đều đặc biệt thu hút, diện mạo tiêu chuẩn của một mỹ nữ thanh thuần.” An Cách Nhĩ tổng kết một chút.

“Đúng là loại mỹ nữ nhu thuận.” Tôn Kỳ cầm tấm hình lên xem xét một chút, “Vô luận là ở thời đại nào, họ đều sẽ là người được chọn người yêu giữa một rừng nam nhân theo đuổi.”

“Nói cách khác, đối phương không chọn đại một người nào đó, mà là cố ý tìm người xinh đẹp?” Oss nhíu mày.

“Nếu một người không gϊếŧ người, tại sao lại nhận tội?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Bình thường là xài người gánh tội thay.” Oss đoán.

“Hoặc là nhất thời hồ đồ.” Thân Nghị bổ sung.

“Hồ đồ?” Mạc Phi lần đầu tiên nghe nói còn có dạng hồ đồ nhận mình gϊếŧ người.

“Có rất nhiều tình huống như vậy.” Oss cũng gật đầu, “Nói ví dụ như có người uống quá chén, lúc tỉnh lại thấy trong tay cầm hung khí, lại có động cơ gϊếŧ người cũng không có nhân chứng mục kích, vì thế trở thành bi kịch.”

“Nếu nói như thế thì cũng đúng…” Mạc Phi gật đầu.

“Trong tình huống nào, sẽ làm một người đàn ông sinh ra xúc động muốn gϊếŧ phụ nữ?” An Cách Nhĩ nói tiếp.

“Vì chuyện bị tổn thương linh tinh đi?” Tất cả mọi người cảm thấy, ngoại trừ tiền, lý do để nam gϊếŧ nữ chỉ có nguyên nhân này là chủ yếu.

Oss đành phải thúc giục hắn, “An Cách Nhĩ, cậu nói nhanh đi, tại sao khi đến nghĩa trang sẽ phát hiện manh mối?”

“Gϊếŧ người đều có lý do! Vô luận là bao nhiêu tuổi! Bởi vì gϊếŧ người chính là việc khó khăn nhất!” An Cách Nhĩ giải thích cho mọi người, “Vụ án gϊếŧ người liên hoàn này kỳ thật rất dễ phá, bởi vì trong đó, đều đã có động cơ chung!”

“Động cơ lần này là gì?” Tất cả mọi người ở đây cân nhắc, “Gϊếŧ một nữ sinh trung học, để nam sinh chịu tội thay, giả trang thành quỷ hút máu, chế tạo thành án mưu sát liên hoàn, khiêu chiến cảnh sát à?”

“Không phải hung thủ nào cũng muốn khiêu chiến cảnh sát.” An Cách Nhĩ cười cười, “Thật ra chỉ cần phân tích theo hướng đơn giản. Khi một cô gái chết đi, đầu tiên sẽ làm mọi người tiếc hận, thứ hai là gia đình đau lòng. Tình nhân chết đi, chính là sẽ làm cho một người khác thống khổ.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, “Mục đích gϊếŧ người chính là làm cho người còn lại thương tâm!”

“Lúc mọi người học trung học đều đã từng có người yêu đi?” An Cách Nhĩ hỏi tiếp, “Có thể nói cho tôi biết, lúc học sinh nói lời yêu đương, lúc sinh viên nói lời yêu đương

và lúc người xã hội nói lời yêu đương, có cái gì khác nhau?”

Mọi người trước nhìn Mạc Phi nhỏ tuổi nhất, Mạc Phi xấu hổ lắc lắc đầu, lúc trung học đều không có cơ hội quen ai, nếu như không đánh nhau thì cũng đi làm công.

“A!” Tôn Kỳ đột nhiên giơ tay, “Tôi biết!”

An Cách Nhĩ gật đầu ý bảo cô nói đi.

“Khi học trung học, người nhận được nhiều lời tỏ tình nhất hẳn là hoa khôi của trường!” Tôn Kỳ cười hì hì, “Đại học thông thường cũng vậy, nhưng bây giờ sinh viên thích ra ngoài tìm người yêu hơn. Nhân viên công chức lại càng không, mỹ nữ phần lớn nếu không cặp với nhà giàu thì cũng đã có chồng, không thể yêu cầu dung mạo.”

Tất cả mọi người gật đầu, đúng là như vậy.

“Xin nhớ kỹ, những điều trên chỉ là phỏng đoán.” An Cách Nhĩ bắt đầu tổng kết, “Vấn đề cuối cùng, hạng người gì, sau khi gϊếŧ người lại tạo hiện trường thành quỷ hút máu? Cái này tuyệt đối là phương pháp che dấu muốn đậy càng lộ. Cảnh sát cho dù ngốc cỡ nào cũng không dám kết án như vậy, bởi vì nếu để cho công chúng biết, bọn họ sẽ cười vào mặt cảnh sát!”

“Cái này đúng là cần chút tưởng tượng.” Oss cũng nhìn ra được điểm khả nghi.

“Chỉ có một lời giải thích, hung thủ rất hiểu quỷ hút máu, sùng bái quỷ hút máu?” An Cách Nhĩ cười, “Trở lại vấn đề lúc nãy, quỷ hút máu làm mọi người nghĩ tới điều gì?”

“Xinh đẹp, u buồn, khát máu…” Mạc Phi đem những nội dung chủ yếu thuật lại một lần.

“Hung thủ đối với loại khí chất này tương đối mê luyến, trong cuộc sống, dạng nam nhân nào sẽ có loại khí chất này?” An Cách Nhĩ hỏi mọi người.

“Nga!” Thân Nghị bỗng nhiên hiểu ra, trầm giọng nói, “Bị tổn thương, điên cuồng, ưu thương.”

An Cách Nhĩ mỉm cười, “Vậy chúng ta có thể gom những manh mối lại, cho ra một suy luận không hợp logic — Người con gái chết, ba năm sau xuất hiện thi thể, nam sinh thừa nhận đã gϊếŧ họ, hơn nữa còn thương tâm chết trong lao ngục. Người thần bí xuất hiện, bà mê luyến khí chất u buồn của nam nhân. Sau đó không lâu, lại có án gϊếŧ người phát sinh. Xin hỏi, ai là hung thủ thật sự? Tại sao lại gϊếŧ người?”

“Người thần bí kia!” Tất cả cảnh viên đều đã hiểu ra, “Gϊếŧ người chỉ vì muốn xem biểu tình ưu thương trên mặt người tình của bọn họ!”

An Cách Nhĩ vừa lòng gật đầu, “Chính xác!”

“Nhưng mà An Cách Nhĩ, suy luận này mang tính ngẫu nhiên, có thể toàn thế giới chỉ có một người như vậy.” Thân Nghị nhắc nhở.

“Vậy thì được rồi, đây là suy luận không logic, trên đời này cũng chỉ có một người phạm tội.” An Cách Nhĩ nhún vai, “Cho nên tôi phải tới một nơi tìm kiếm nam nhân ưu thương chân chính, thử vận may.”

“Nghĩa trang?” Tất cả mọi người dở khóc dở cười, thì ra An Cách Nhĩ tới nghĩa trang để thử vận may.

An Cách Nhĩ cười khẽ, “Khi tôi gặp phải nam sinh đó, tôi đã nghĩ, nếu tôi là biếи ŧɦái, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này. Mặt khác, bà ta cố gắng chế tạo vụ án giả tưởng mưu sát liên hoàn, thật sự vô cùng phản logic.”

“Không tồi!” Thân Nghị đã hiểu đầy đủ ý muốn nói của An Cách Nhĩ, “Nếu không muốn khiêu chiến cảnh sát, sát thủ gϊếŧ người liên hoàn bình thường đều làm nó trở nên không đoán được. Bà ta thì khác, còn đem vụ án phân định thời kì cố định, sự che dấu của bà ta đã biến thành hành vi phạm tội ở một phía khác! Ba người bị gϊếŧ là che dấu, án gϊếŧ người liên hoàn chân chính, chính là những việc bà ta làm ở sau lưng!”

An Cách Nhĩ vừa lòng gật đầu, “Vận khí của tôi tốt lắm, vốn tưởng rằng phải hỏi rất nhiều nam sinh mới tìm được manh mối, không nghĩ tới một kích đã tìm ra.”

Mọi người nghe đến đó không nhịn được miệng hơi rút, “Cái dạng tâm tư biếи ŧɦái gì mới có thể hiểu được tâm tư biếи ŧɦái?!”

Thân Nghị nhìn An Cách Nhĩ, thở dài, “An Cách Nhĩ, theo một góc độ nào đó, cậu tương đối nguy hiểm a.”

An Cách Nhĩ nhấc mi, ý bảo nhiệm vụ của mình đã hoàn thành!

Sau đó, Thân Nghị và Oss cùng vào thẩm vấn Diêu Phượng Nghi.

Diêu Phượng Nghi có một gia tài kếch sù, vẫn luôn mê luyến quỷ hút máu, xác thực mà nói bà ta mê luyến nam nhân có khí chất u buồn. Hơn nữa còn si mê một vài tiểu thuyết bi thảm, nam sinh vì nữ sinh đau lòng muốn chết, cây cầu giữa sống chết bị đoạn đi, vì thế bà ta đã nghĩ, có phải trong cuộc sống cũng như vậy không?

Sau khi nghĩ điều này, bà ta bắt đầu quan sát các cặp tình nhân ân ái, học sinh trung học làm cho bà ta rất vừa lòng. Diêu Phượng Nghi gϊếŧ chết người con gái, sau đó tận tình thưởng thức nét thương tâm trên mặt người bạn trai.

Nhưng mà hành vi này không thể kéo dài, bà sợ sẽ làm cảnh sát chú ý, vì thế bà nảy ra kế hoạch mới.

Bà nhắm vài nữ sinh xinh đẹp, dùng thủ đoạn ti tiện khống chế, làm những chuyện phải để trường học đuổi đi, bị cha mẹ phỉ nhổ, bà ghi hình lại khống chế hành vi của các nữ sinh.

Diêu Phượng Nghi ra điều kiện với bọn họ, chỉ cần thời gian ba năm! Ba năm sau bà sẽ trả tự do cho bọn họ, hơn nữa còn cho bọn họ một số tiền lớn. Mà việc các nữ sinh phải làm trong ba năm, chính là nói lời yêu đương với nam sinh xinh đẹp! Không ngừng làm trái tim bọn họ bị tổn thương, để Diêu Phượng Nghi có thể hưởng thụ thị giác.

Dưới áp lực vừa đấm vừa xoa, các nữ sinh cũng bị khuất phục. Trong ảo tưởng tình yêu oanh oanh liệt liệt cùng cuộc sống xa hoa, các nữ sinh dần bị trầm luân, trầm mê của bọn họ cũng đã giúp Diêu Phượng Nghi có được không ít ‘chiến lợi phẩm’.

Nhưng mà tới năm thứ ba, có nam sinh muốn kết hôn, có nam sinh muốn đi học… Bình thường, ba năm là đoạn thời gian tốt nhất của một cuộc tình!

Nhẫn là do Diêu Phượng Nghi phái người đi đặt, kí hiệu L.V.K cũng là manh mối bà cố ý chế tạo dẫn dắt cảnh sát rời lực chú ý.

Bà để các cặp tình nhân, hai người cùng nhau dự buổi tiệc sinh nhật, sau đó hạ dược trong rượu. Trong lúc hai người hôn mê, bà bóp chếp nữ sinh, tạo thành hiện trường quỷ hút máu.

Nam sinh bị giá họa thành hung thủ gϊếŧ người, bởi vì đã qua 18 tuổi, cho nên hồ đồ bị tống vào tù. Nhưng người chết chính là người mà bọn họ yêu nhất, còn là tự tay mình gϊếŧ, vì thế sự bi thương cùng cực đã làm bọn họ sụp đổ, cũng làm cho Diêu Phượng Nghi vô cùng mỹ mãn, được thưởng thức thị giác thịnh yến cuối cùng.

Bọn họ chết trong ngục, vì Diêu Phượng Nghi đã mua chuộc được một người canh gác, đưa thuốc cho hắn hạ độc bọn họ. Bởi vì lượng thuốc rất nhỏ, hơn nữa còn là loại khiến cho biến đổi bệnh lý, trong ngục giam cũng không phát hiện.

Dù sao, phạm tội gϊếŧ người không phải chung thân thì cũng hai mươi năm tù giam, đâu ai quan tâm người đó có chết vì bệnh hay không.

Ngoài ba vụ mưu sát liên hoàn này, Diêu Phượng Nghi kỳ thật đã dùng rất nhiều phương pháp thông minh để gϊếŧ rất nhiều người, kể cả cô bạn gái của chàng nam sinh đã cung cấp manh mối cho An Cách Nhĩ. Bà vẫn trốn ở một nơi gần đó, theo dõi nam sinh này, trước khi bọn họ kết hôn, thời điểm hạnh phúc nhất, bà sẽ giáng một đòn chí mạng, kéo bọn họ từ thiên đường xuống địa ngục.

Vì thế, Mạc Phi lúc nào cũng nghĩ, tà ác cực hạn là cái gì? Biến thống khổ lớn nhất của người khác thành khoái hoạt lớn nhất đời mình, cái này có thể chính là tà ác cực hạn.

Ngày đó phát hiện một nam sinh trong nhà Diêu Phượng Nghi, là người cầm đầu câu lạc bộ thích quỷ hút máu. Bắt đầu từ phần ‘sự nghiệp’ này, hắn trở nên dần dần kiêu ngạo, Diêu Phượng Nghi đã già, bà cần một môn đồ thuộc về riêng mình, để tiếp tục kéo dài vụ án biếи ŧɦái.

Không lâu sau, tòa án phán Diêu Phượng Nghị tội tử hình, những tòng phạm khác cũng nhận tội chung thân.

Vụ án của Diêu Phượng Nghi cùng quá trình phạm tội, còn bị báo chí chia thành từng kì để đăng. Mọi người khó có thể lý giải một người phụ nữ thông minh lại thành công như vậy, tại sao lại làm ra loại chuyện không thể tưởng tượng này.

Đồng thời, mọi người cũng bắt đầu tỉnh lại — Mỗi người đều có một người mà mình yêu nhất, nếu như mất đi, sẽ vô cùng đau đớn. Có thể thấy, bản thân phải bảo vệ người mình yêu, cho họ thật nhiều tình yêu, vì vậy một khi họ mất đi, bản thân cũng sẽ không hối tiếc.

An Cách Nhĩ nhìn tờ báo, chậc chậc tán thưởng, “Phóng viên gần đây viết tốt ghê, phỏng chừng cũng đã đọc không ít tiểu thuyết tình yêu.”

“Lại nói.” Mạc Phi bưng dĩa điểm tâm tới bên cạnh hắn ngồi xuống, “Rốt cuộc em bảo bọn Oss đọc tiểu thuyết để làm gì?”

An Cách Nhĩ mỉm cười, “Anh có nhận thấy không, Thân Nghị vẫn còn độc thân, Oss thì không dám thổ lộ với Tôn Kỳ, Tôn Kỳ một lòng lo cho sự nghiệp không quan tâm tới chuyện tình yêu, Cửu Dật thì cũng chưa có ai, hai anh em Hạ Tề với Hạ Phàm cũng chưa kết hôn, mà ngay cả Eliza cũng không tìm một con sóc bay khác tới làm chồng. Cuộc sống của bọn họ không thú vị, cần một chút ảo tưởng về tình yêu để kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”

Mạc Phi há hốc, thật lâu sau mới nói, “An Cách Nhĩ, vậysao em không cho anh đọc?”

“Anh muốn đọc mấy thứ đó?” An Cách Nhĩ nhấc mi, vươn tay túm áo Mạc Phi, “Anh chỉ cần nhìn tôi là đủ rồi, cho dù có ảo tưởng cũng phải ảo tưởng về tôi!”

Mạc Phi ngơ ngác nhìn hắn, chậm rãi tiếp cận, ngay tại thời điểm cách nhau vài cm, Ace nằm trên sô pha đã quay đi nhìn chỗ khác, chợt nghe ngoài cửa có tiếng ho khan.

Hai người đồng thời xoay đầu nhìn, trên mặt Mạc Phi và An Cách Nhĩ đều thể hiện sự mất hứng, chỉ thấy ngoài cửa là Thân Nghị, Oss bụm miệng phía sau cùng Cửu Dật, còn có Eliza ngồi trên đầu vai Cửu Dật đang ngượng ngùng che mặt.

“An Cách Nhĩ.” Thân Nghị bước tới đưa một phong thư, “Đây là phí giúp phá án của cậu, nói thật, nếu như không có cậu giúp, tôi nghĩ án này vĩnh viễn cũng không phá được.”

An Cách Nhĩ cười cười, vươn tay vuốt lông Ace.

Mạc Phi đi pha trà.

Lúc này, Ace đột nhiên ngẩng đầu, sủa một tiếng, nhảy xuống sô pha, lao ra ngoài, dùng sức vẫy đuôi, còn liên tục sủa mấy tiếng.

Mọi người khó hiểu nhìn ra ngoài, chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, “An Cách Nhĩ, cháu yêu!”

An Cách Nhĩ sửng sốt, Mạc Phi bưng ấm trà ra.

“Emma!” An Cách Nhĩ cao hứng hô lên, chạy ra ngoài ôm lấy Emma.

Trong phòng ngoại trừ Thân Nghị, mọi người đều biết tới Emma, biết bà đi du lịch vòng quanh thế giới, tất cả đều đứng dậy vấn an.

Thân Nghị đứng yên tại chỗ, hỏi Oss bên cạnh, “Bà ấy là ai?”

“Nga, bà nội của An Cách Nhĩ.”

“Bà nội?” Thân Nghị há hốc tựa hồ rất khó chấp nhận, “Tôi còn tưởng là mẹ, thoạt nhìn rất trẻ a…”

“Cũng đúng thôi, lúc còn trẻ nghe nói bà ấy là một mỹ nữ.”

“Không được vỗ lễ, Oss!” Thân Nghị còn thật sự nhìn chằm chằm Emma, lầm bầm, “Bây giờ vẫn là một mỹ nữ.”

Mạc Phi ở bên cạnh rót trà, sau khi nghe thấy thì mỉm cười, nhìn Eliza trên bàn đang nghiêng đầu nhìn Thân Nghị “Xuỵt” một tiếng — Xem ra tiểu thuyết tình yêu có tác dụng rồi.