Thập Nhất Lâu

Chương 1: Chính văn

Nhà của Nhất Duy nằm trên tầng thứ 11. Ở B thành thì tầng thứ 11 cũng không phải là quá cao, ngoài cửa sổ cũng sẽ không có mây bay.

Cùng lắm là với những ai có chứng sợ độ cao khi ngó ra ngoài cửa sổ sẽ cảm thấy hơi hãi hùng mà thôi.

Nhất Duy không sợ độ cao, ngược lại hắn còn có vẻ thích độ cao nữa là khác, hắn thường xuyên vươn cả nửa người ra ngoài ban công hóng gió.

Ba ba đã phải thừa nhận năng lực này của hắn.

Việc hắn thích làm, ngoài việc chúi đầu vào máy tính, chính là nhoài người qua cửa sổ ngắm trời mây.

Nhìn lên khoảng trời mênh mông phía trên, mở to hai mắt, ngắm mây trôi, có khi lững thững nhẹ nhàng, cũng có khi vần vũ khắp trời.

Mặt đất lại luôn lặng im.

Vào những lúc này, hắn luôn muốn rống lên thật lớn câu nói để đời của gã thuyền trưởng dở hơi tên JACK:

“I’m the king of the world!”

Rồi hướng lên lầu trên nghe thằng bạn cùng lớp tên Tiểu An rống còn to hơn: “I’m the king of the kings of the world!”

Lợi hại, so với hắn còn lợi hại hơn.

Nhất Duy năm ấy 17 tuổi, hắn vừa lên năm nhất cao trung. Cuộc sống của hắn sau khi vượt qua kỳ thi rất là hạnh phúc, nhất là vì những thứ ba ba thưởng cho hắn.

Vừa nghe tin hắn đậu vào trường quốc tế hạng nhất, liền lên đời ngay cái máy tính quê một cục trong phòng hắn.

Có máy mới, lại được nối mạng. Cả một mùa hè hắn lang thang lăn lộn trên mạng. Cuối cùng hắn lập được một cái blog, cũng không có gì ghê gớm nhưng dù sao hắn cũng là “Chủ nhà“.

Nhất Duy bình thường không thích nói chuyện với con gái, dấu hiệu điển hình của tuổi dậy thì là ngỗ nghịch và yêu sớm không hề xuất hiện trong thời kỳ trưởng thành của hắn.

Tất cả mọi người đều cho rằng hắn là đứa trẻ cực ngoan ngoãn, lại thông minh, đậu được vào trường điểm.

Hắn nhìn chung là ngoan. Trừ bỏ một việc, hắn thích đọc BL.

BL là truyện Gay đi.

Đừng nói chỉ mình đám nữ sinh thích thể loại này, Nhất Duy là nam sinh mà cũng mê mẩn cả ngày không buông. (fanboi a!!)

Nhất Duy tham gia diễn đàn rất nhiệt tình, dấu chân của hắn lưu lại trên mọi nẻo đường Internet.

Ngoài đời hắn triệt để thực hiện chính sách Im lặng là vàng.

Khi gặp người lạ thường đỏ mặt, nói dăm ba câu xã giao xong là im luôn. Mẹ hắn vắng nhà thì ba ba hắn sẽ thống khổ, bởi vì ở nhà với con trai chẳng khác gì ở nhà với bốn bức tường, ngay cả tiếng động trong nhà cũng không có.

Những điều hắn muốn nói đều mang cả lên mạng nói. Nói nhiều ở ngoài đời thật quá là tốn nước miếng a.

Hắn cưới một đống vợ về nhà đồng thời cũng tự gả mình cho một đống chồng theo mốt trên mạng. Đương nhiên, tất cả đều là con trai.

Điểm này không thể chứng minh hắn là GAY, bởi vì tất cả mọi người chỉ là đùa cho vui thôi, ai cũng biết Internet phần lớn đều là ảo. Hôm nay mới vừa cùng nhau oanh oanh liệt liệt kết hôn, ngày mai đã có thể không còn gặp nữa, rồi bất thình lình một tháng sau người đó xuất hiện trở lại, câu đầu tiên hắn hỏi rất có thể sẽ là “Ngươi là ai?” a.

Mùa hè năm ấy hắn gặp một người tên là Ninh Hạo.

Kỳ thật người này đã xuất hiện trong tài khoản QQ của hắn từ lúc nào hắn cũng không rõ. (Q là một kiểu Yahoo của dân Trung)

Nhưng cả hai chưa từng trò chuyện với nhau.

Nguyên tắc của hắn là không làm quen trước.

Hắn vốn rất kiêu ngạo, chỉ có người khác đến làm quen hắn trước thôi.

Nhưng hôm đó quả thật rất nhàm chán, vào Q thấy chỉ có vài người đang online.

Cho nên hắn click vào người kia, nhắn nhảm nhí vài câu, dự định 5s sau người kia không trả lời hắn sẽ out.

Có câu nói, điều làm con người hối tiếc nhất chính là làm một chuyện mà ngay lúc làm nó người ta không hề nghĩ đến hậu quả.

Ninh Hạo năm ấy 21 tuổi, học năm cuối đại học. Cuộc sống đại học của hắn không rực rỡ tươi đẹp như những thứ người ta thường nói về đời sinh viên. Nhưng dù sao hắn cũng có một cuộc sống có thể xem là bình thường. Duy nhất có một điều nếu hắn nói ra sẽ làm người khác phải nhìn hắn bằng con mắt khác xưa, đó là, hắn sống chung với đàn ông.

Không phải thuần khiết theo kiểu hai người cùng chia sẻ tiền thuê nhà để giảm bớt chi phí học tập cho gia đình. Mà là “Sống chung” theo đúng nghĩa đen của từ này. Hắn là GAY.

Nói như thế cũng chưa chính xác lắm. Trước khi gặp Dương Hà hắn chưa từng yêu qua người nào, mà sau khi gặp Dương Hà hắn lại không còn cơ hội để yêu tiếp người khác. Cho nên hắn cũng không thể khẳng định chắc chắn giới tính của mình. Hắn không nghĩ mình bẩm sinh đã là Gay, nhưng thực tế là hiện tại hắn đang sống với đàn ông.

Dương Hà cũng không phải GAY, phức tạp hơn, hắn là Bi.

Điều này làm cho Ninh Hạo bứt rứt cả một thời gian dài. Hắn không thể dễ dàng tha thứ cho một người luôn miệng nói yêu mình nhưng nửa đêm lại mang dấu son môi cùng mùi nước hoa phụ nữ về nhà, tệ hơn, còn lay tỉnh rồi bắt hắn giải quyết nhu cầu.

Dương Hà yêu hắn, phi thường yêu hắn, yêu đến phát điên, nếu hắn vô tình cười với ai mà để Dương Hà thấy thì nhất định sẽ bị trừng phạt, sau đó, hắn luôn phải kiếm bộ quần áo thích hợp để che đi dấu vết của sự trừng phạt ấy.

Để công bằng… Dương Hà hứa sẽ chung thủy với hắn, ngoài hắn ra sẽ không chạm vào thằng con trai nào khác.

Nhưng con gái thì đừng nói.

Phải mất rất nhiều thời gian Ninh Hạo mới quen được với việc đêm hôm khuya khoắt Dương Hà đưa gái về nhà, ngược lại bây giờ hắn đã có thể lấy thân phận bạn cùng phòng để mỉm cười với các nàng một cái, thậm chí còn pha cả cà phê thơm lừng cho bọn họ. Bạn gái Dương Hà mang về nhà đều rất xinh xắn, hơn nữa cữ nửa tháng lại đổi một lần. Còn Ninh Hạo từ đầu đến cuối vẫn luôn ở đây. Như vậy có tính là hắn may mắn hơn hay không??!

Dương Hà và hắn học cùng lớp, nhưng thua hắn bốn tuổi.

Là một người không hề có tí khuyết điểm dù chỉ bằng cái móng tay nào. Đừng nói hắn chỉ có thể là No1 ở một cái học viện Văn học âm thịnh dương suy nào đó, cho dù là trường tài chính, kinh tế, hay như đại học T nơi hội tụ của một đống mỹ nam này cũng khó có thể tìm được người thứ hai như hắn.

Dương Hà rất nổi bật. Hắn còn phi thường thông minh, tỷ như điểm của hắn có bớt đi mười phân thì hắn vẫn dư sức lấy học bổng.

Dương Hà vì sao lại thích mình, Ninh Hạo không rõ lắm. Thật ra lúc mới vào trường, kẻ Dương Hà ghét nhất khẳng định chính là hắn. Bộ dạng xấu xí, dáng người nhỏ bé yếu ớt hoàn toàn không giống con trai, ăn mặc vô cùng nông thôn ngày nay, lại còn thêm giọng nói nhà quê nữa.

Nhưng dần dần, hai người cữ tự nhiên đến gần nhau hơn. Ai cũng nhận ra Dương Hà xây lên một cái l*иg cực kì vững chãi nhốt con khỉ con là hắn bên trong, không ai được phép động vào hắn. Con khỉ con kia ngoài nụ cười ngây ngô khờ dại ra thì là kẻ hoàn toàn vô dụng, bạn học hắn không hề quen một ai, ngay cả chủ nhiệm lớp là nam hay nữ hắn cũng không biết. Nhưng điểm chác của hắn không tệ chút nào, ba năm học không phải thi lại môn nào, lý lịch của hắn cũng hoàn toàn sạch sẽ.

Đương nhiên hầu hết thầy cô đều không biết Lí Ninh Hạo là ai, bọn họ chỉ biết Dương Hà là ai mà thôi.

Dương Hà rất quan tâm hắn. Bọn họ ở khá gần trường, nhưng không phải trong kí túc xá. Sinh viên bình thường thường sống ở kí túc xá, hoặc là thuê nhà trọ giá rẻ, nhưng chúng tôi thuê hẳn một phòng trong tòa nhà cao ốc. Có thể thấy Dương Hà rất có khả năng.

Toàn bộ tiền thuê nhà Dương Hà chịu hết. Ninh Hạo một đồng tiền lẻ cũng không phải bỏ. Mà hắn cũng không có tiền, cha hắn chỉ là một giáo viên trường huyện, mỗi tháng chỉ có thể gửi cho con trai số tiền sinh hoạt phí ít ỏi đến tội nghiệp.

Dương Hà lại khác. Hắn có bao nhiều tiền Ninh Hạo không biết cũng không muốn biết, dù sao thì hắn cũng rất giỏi kiếm tiền, hắn ra ngoài làm phiên dịch bốn ngày là có thể kiếm được 2000 tệ dễ dàng.

Tòa nhà bọn họ ở tên là Thích Dật lâu, cái tên được mạ màu vàng hoe hoe nhìn rất quê mùa. Ninh Hạo hơi sợ độ cao, cho nên Dương Hà thuê tầng 5.

Tầng 5. Không quá cao. Ninh hạo lúc phơi nắng trên ban công có thể ngắm được vườn hoa bên dưới. Nếu nghiêng đầu sẽ thấy hơi chói mắt, đó là do ba chữ Thích Dật lâu phản chiếu ánh mặt trời.

Ninh Hạo hay đùa tên của tòa nhà là Thất Ý lâu.

Ngoài những lúc bận rộn làm luận văn hay gì đó, Ninh Hạo chỉ có ngủ, hoặc là ngồi ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Lúc Dương Hà ở nhà thì hắn dùng phần lớn thời gian ở trên giường, lúc Dương Hà ra ngoài thì hắn ngẩn ngơ.

Hắn ngồi bên cửa sổ nhìn ra xa xa.

Mệt mỏi duỗi thẳng người cùng chân tay, làm ra một cái tư thế giống như đang bay lượn.

Muốn bay đi. Nhưng hắn không biết bay khỏi chỗ này hắn có có năng lực để bay tới chỗ tốt hơn hay không.

Hắn không có nhiều bạn bè, cho dù thực tế hắn không hề khó kết bạn. Bởi vì Dương Hà đã bắt hắn hứa, không được kết giao với con trai, con gái lại càng không được. Tuy rằng Dương Hà luôn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn hắn, nói: Ngoài ta ra sẽ không có ai quan tâm ngươi nhưng Dương Hà không thể không thừa nhận Ninh Hạo có thể không hấp dẫn con gái, nhưng với con trai thì hắn rất có mị lực.

Cho nên, dù GAY ở đại học T không nhiều, Dương Hà vẫn rất cảnh giác.

Ninh Hạo ở nhà tốt như vậy nhưng càng ngày lại càng gầy. Năm nhất hắn vẫn là mặt ú, hiện tại cánh tay cùng khuôn mặt đều không còn tí thịt nào. Dương Hà có thể cảm nhận được sức sống của hắn đang bị ăn mòn theo từng ngày.

Nửa năm trước Dương Hà đưa một cái laptop về cho Ninh Hạo. Điểm yếu duy nhất của Dương Hà chính là máy tính, thậm chí cho đến bây giờ tài khoản QQ cũng không có. Cho nên máy tính chỉ có thể là mua cho Ninh Hạo, mục đích chính là để hắn giải trí, thôi ngồi ngẩn người hàng tiếng đồng hồ, dùng ánh mắt âm u mờ mịt ngó lom lom ngoài cửa sổ, ánh mắt vô định như vậy sẽ khiến Dương Hà cảm thấy áy náy.

Ninh Hạo bị ốm, Dương Hà không đem bạn gái về nhà, đổi lại hắn đi ra ngoài, lúc ra ngoài hắn luôn khóa cửa lại. Ninh Hạo ngủ không được liền thức dậy, TV đã hết chương trình, vườn hoa dưới lầu ban đêm cũng không nhìn thấy gì, hắn đành phải mở máy tính ra, lên mạng bằng cáp điện thoại. Không bật đèn, ánh sáng màu lam dìu dịu từ màn hình phản hắt lên khiến khuôn mặt của hắn càng thêm nhợt nhạt.

Hắn thấy rất cô đơn, hắn cũng không chịu được cô đơn. Hắn muốn nói cho Dương Hà biết … không cần mua gì cho hắn, cũng không cần tốn tiền đưa hắn đi bệnh viện, bệnh của hắn chính là do hắn quá cô đơn mà ra, sự cô đơn như hàn khí ngấm dần vào tận xương cốt.

Nhưng hắn không có cách nào để nói ra. Hắn vốn là người thích nói chuyện, nhưng bị nhốt ở đây ba năm, hắn đã dần quên đi cách để biểu đạt ý nghĩ của mình bằng lời nói.

Hắn bắt đầu điên cuồng lên mạng, dù sao tiền điện thoại cũng là do Dương Hà trả, không liên quan gì đến hắn. Thậm chí lúc tắm, lúc ngủ hắn cũng không log out, hắn chính là cố ý phá tiền của Dương Hà hòng làm cho người kia khó chịu.

Nhưng mà thủ đoạn này xem ra vô hiệu.

Dương Hà vẫn cữ thoải mái rủng rỉnh, từng đó cũng chỉ như chút tiền lẻ với hắn mà thôi.

Dương Hà không giống hắn, Dương Hà có tất cả mà hắn lại không có gì.

Ninh Hạo lên mạng thường vào web đam mỹ. Đơn giản vì hắn nghĩ chính mình là GAY. Cho tới bây giờ hắn chưa từng tham gia thảo luận gì, chỉ lẳng lặng vào xem người ta nói chuyện, bị kick ra lại ương ngạnh mò vào tiếp, tuy rằng chẳng ai chủ động bắt chuyện với hắn, nhưng nhìn thấy một đám người tán gẫu vô cùng náo nhiệt như vậy hắn cũng cảm thấy bớt cô đơn.

Hắn đặc biệt chú ý tới một người tên là Nhất Duy. Cũng không rõ vì cái gì lại chú ý đến, có lẽ là bởi vì người kia nói chuyện rất hợp gu với hắn, trực giác nói cho hắn biết, người tên Nhất Duy kia suy nghĩ và hành động nhất định rất giống hắn. Hắn cảm thấy rất thân thiết.

Hỏi được Q của Nhất Duy hắn liền vào ngay, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có đủ dũng khí để làm quen. Hắn không biết phải nói cái gì mới có thể khiến cho người kia chú ý đến hắn, hắn cữ do dự, cữ lần lữa mãi. Mỗi lần hắn lên Q đều phải ngắm nghía Icon của Nhất Duy một lượt. Hắn chỉ yên lặng nhìn, rồi tự mình suy đoán người kia lúc gõ phím nói chuyện với người khác sẽ có những biểu hiện nào............

Cho đến khi Nhất Duy out, hắn mới out theo.

Dần dần thành thói quen, lên mạng việc đầu tiên hắn làm là vào Q chờ Nhất Duy, rồi im lặng nhìn Icon sáng, rồi lại đợi cho Nhất Duy log out xong, hắn mới gập máy tính chui vào chăn ngủ.

Tất cả các bài viết của Nhất Duy ở tất cả các forum hắn đều lóc cóc đọc hết. Ninh Hạo cảm thấy chính mình rất bệnh, có dấu hiệu của chứng cuồng xem trộm.

Có một hôm hắn vừa tìm đọc bài post của Nhất Duy vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cái Icon hình đầu sư tử để xác định Nhất Duy vẫn đang online, thì đột nhiên đầu sư tử nhảy dựng lên.

Phải đến vài giây Ninh Hạo bất động vì sợ, hắn ngơ ngác nhìn màn hình máy tính, tim đập thình thịch.

Ngày đó nói những gì với Nhất Duy hắn không còn nhớ rõ, hắn chỉ nhớ tâm trạng của mình lúc đó, trong đời có lẽ chưa bao giờ hắn từng căng thẳng đến mức ấy, tay gõ bàn phím mà phát run.

Dương Hà lúc đẩy cửa vào phòng cũng phải hỏi: A, Hạo, mặt của ngươi sao lại đỏ như thế, phát sốt à?

Những ngày tháng lặng lẽ của Ninh Hạo bắt đầu có những gợn sóng nhỏ.

Sắc mặt hắn ngày càng tươi tắn, cười nhiều hơn, nhất là những lúc ngồi trước máy tính. Dương Hà rất cao hứng, hôn lên đôi môi xinh đẹp của Ninh Hạo, thì thầm: Biết không, ta rất thích ngươi như vậy.

Trong mắt Ninh Hạo, Dương Hà

vẫn là trẻ con. Tuy rằng hắn đã 21 tuổi, hơn nữa cũng rất thành thục chuyện chăn gối, nhưng thật sự vẫn còn rất khờ dại.

Hắn bị Ninh Hạo hấp dẫn chỉ là bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn giống khỉ con của Ninh Hạo thỉnh thoảng lại lộ ra một nụ cười ngọt ngào vô cùng thuần khiết. Ninh Hạo rất đẹp, lúc cười cái miệng sẽ cong cong, có thể nhìn thấy hai cái răng cửa gần như trong suốt, đôi mắt tỏa ra mị khí, hai má cũng phi thường đáng yêu, lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười này hắn đã nghĩ: Ta có thể hôn hắn không?

Khờ dại một cách gợi cảm. Trong lòng hắn âm thầm đánh giá Ninh Hạo như vậy.

Mùa hè qua đi, Ninh Hạo và Nhất Duy đã thành bạn thân của nhau.

Mùa xuân năm tiếp theo Ninh Hạo biết Nhất Duy không phải GAY, nhưng Nhất Duy lại nói: Ninh Hạo a, ngươi làm vợ của ta đi.

Ninh Hạo không biết nên khóc hay nên cười trả lời: Ta lớn hơn ngươi bốn tuổi a.

Tuổi tác không thành vấn đề, ngươi có vẻ phải được người ta chiếu cố mới xong a, chọn ta làm chồng ngươi nhất định sẽ được hạnh phúc, hắc hắc.

Ninh hạo bần thần nhìn màn hình. Nghĩ thầm, Nhất Duy, người nói thật phải không?

Cuối cùng hắn vẫn “Cưới” Nhất Duy.

Sao lại có thể không cưới.

Hắn vẫn nhớ có mấy hôm máy tính của Nhất Duy hỏng nên không lên mạng được, khi đó chính mình đã sợ hãi thế nào.

Nghĩ đến một câu của An Ni bảo bối: Người kia biến mất, ta liền phát hiện chính mình đã hoàn toàn thay đổi.

Khi đó hắn biết mình đã yêu Nhất Duy.

Chỉ là lúc ấy hắn chưa biết là mình yêu nhiều bao nhiêu.

Dương Hà can thiệp hết thảy vào cuộc sống của Ninh Hạo nhưng lại không can thiệp Ninh Hạo lên mạng. Internet là ảo nên hắn không hề cảm thấy nguy hiểm.

Huống chi hắn là người vô cùng xuất sắc, cho tới bây giờ chỉ có hắn uy hϊếp người khác, không tới phiên người khác đến uy hϊếp hắn.

Hắn rất tin tưởng vào bản thân.

Ninh Hạo là của hắn, từ đầu đến chân đều thuộc về hắn.

Khỉ con cũng rất nhu thuận nghe lời, không hề biết cự tuyệt. Cho dù lúc làm tình hắn có hơi quá phận đi nữa, thì khuôn mặt nhỏ nhắn nhu hòa kia cũng chỉ nhăn nhíu thống khổ, cắn chặt răng chịu đựng, chứ chưa từng đẩy hắn ra.

Cái loại cảm giác hoàn toàn làm chủ này khiến hắn thỏa mãn mà buông lỏng cảnh giác.

Hắn nghĩ Ninh Hạo luôn luôn yêu mình hắn và chỉ có mình hắn để yêu.

Cho nên hắn chưa từng bận tâm để ý xem trong cái đầu bé nhỏ kia chứa đựng những gì.

Điều làm Nhất Duy tan nát cõi lòng nhất chính là, hoa khôi của trường mà hắn cất công theo đuổi bấy lâu sau khi ăn của hắn vô số quà vặt (mà mình chả mún liệt kê ra đây) lại nhẫn tâm cự tuyệt hắn, lý do là hắn quá nhỏ.

Oa!! Oan ức không thể tả, chỉ còn vài ngày nữa ta đã thành người lớn rồi a.

Móc nhiều tiền của ta như vậy mà lại dám đá ta.

I YAH!!

Nghĩ đến số tiền đã đầu tư mà run rẩy.

Hắn từ nhỏ đã rất có ý thức về kinh tế, lúc bắt đầu mới hiểu chuyện hắn đã biết cách giấu tiền ở đâu cho an toàn năm ba tiểu học đã tự mình đến ngân hàng, đứng trước quầy thu ngân còn cao hơn cả đầu mình yêu cầu mở tài khoản lúc lên sơ trung đã biết đầu tư kinh doanh nhỏ, làm một ít thiệp mừng, đồ lưu niệm này nọ bán kiếm tiền chờ lớn hơn một chút hắn liền ra ngoài làm thêm.

Lần này đầu tư cả gốc lẫn lãi đều mất trắng khiến cho hắn có thành kiến sâu sắc với bọn con gái.

Cho nên hắn nhanh chân chạy trốn vào thế giới đam mỹ.

Vẫn là con trai tốt hơn.

Nhất là Ninh Hạo.

Nghĩ đến Ninh Hạo hắn không khỏi hắc hắc ngây ngô cười mấy tiếng.

Ngày mai không phải đi học buổi sáng, thế nên tối nay có thể online lâu lâu để buôn chuyện thêm với Ninh Hạo.

Hắn biết Ninh Hạo tên đầy đủ là Lí Ninh Hạo, nhưng vẫn thích kêu Ninh Hạo hơn.

Kêu tên này đầu lưỡi cảm thấy rất nhẹ nhàng, lại phi thường ngọt ngào ấm áp.

Đi học hắn cũng nhắn tin cho Ninh Hạo, nhưng nhắn tin thì khó mà nói hết được những điều hắn muốn nói, hơn nữa nhắn tin rất tốn tiền.

Ninh Hạo từng gọi điện đến nhà hắn. Gọi điện đường dài không phải rất tốn kém sao, hắn vốn kiên quyết không chịu nghe, nhưng mà hắn thật sự rất muốn nghe thử giọng nói của Ninh Hạo.

Vừa nghe đầu kia nhẹ nhàng cười rồi Alo một tiếng, hắn ríu hết cả lưỡi. Hết ngây ngô cười lại nuốt nước miếng.

Giọng nói của Ninh Hạo so với tưởng tượng của hắn có vẻ mềm mại hơn một chút, hơi giống giọng nữ. Nghe được giọng nói như vậy hắn không khỏi nổi lên ý muốn gặp mặt để xác nhận.

Hắn thường cười cách phát âm rất lạ của Ninh Hạo, nhưng mà không lâu sau hắn phát hiện chính mình cũng đã bị nhiễm cái giọng đó, ví dụ như lúc nói câu “Như vậy a ” giọng hắn sẽ léo nhéo nhão nhoẹt cả lên, kết quả là ba ba, người sinh ra hắn, người mà hắn chịu ảnh hưởng nhiều nhất, cũng đã bắt đầu “Như vậy a ” sau đó không lâu.

Ninh Hạo thấy có tin nhắn đến. Điện thoại chỉ còn 7 đồng, nhắn lại thì tiếc tiền, mà không nhắn lại thì sẽ không nhận được tin nhắn của Nhất Duy nữa. Đương nhiên cuối cùng vẫn phải cắn răng cố nhắn một tin, rồi lôi một xấp giấy viết thư in hình lá phong ra.

“Hạo!” Dương Hà vừa về, vẻ mặt rất thản nhiên, “Đêm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi. Hải sản ở nhà hàng Vĩnh Thắng cũng không tệ lắm.”

Ninh Hạo có chút khẩn trương đem mớ giấy má nhét trở lại ngăn kéo, mấy thứ này hắn không muốn bị Dương Hà “kiểm duyệt” đâu.

“Có chuyện gì vui à.”

“Ta được nhận rồi.” Dương Hà hôn một cái lên môi ta, “Tháng sau sẽ chọn một nơi để thực tập...... A, Hạo, ngươi thơm quá...... Hôm nay dùng sữa tắm gì vậy............”

Dương Hà chậm rãi hôn xuống cổ ta, mở cả cúc áo: “Ân...... tối nay phải đi ăn a...... Hạo......”

Đang ngây người ta đã bị đè lên sofa. Đầu óc hỗn loạn không nghĩ được gì. Dương Hà...... Tháng sau hắn sẽ đi Quảng Châu. Vậy còn ta?

Ta, ta chỉ có một mình......

Rất đau. Ta hơi nhăn mày, ngửa đầu ra sau. Dương Hà tiến công rất mạnh mẽ,

tư thế này khiến ta khó chịu, nhưng Dương Hà lại thích.

Chỉ cần Dương Hà thích thì ta không có cơ hội phản kháng.

Ta không thể từ chối, chỉ có thể chịu đựng. Từ đầu bản chất mối quan hệ này đã là như thế.

Trong cơn đau đớn ta bấu lấy bả vai rộng lớn vững chãi của Dương Hà, móng tay cắm vào rất sâu.

Nhất Duy!!

Lúc đau đớn tận cùng bỗng nhiên ta lại muốn gọi lên cái tên này.

Lúc này Nhất Duy đang ở trong bếp. Mẹ hắn đi công tác, ba ba vác chân lên bàn ngồi trong phòng khách xem TV, bức đứa con đang ở tuổi vị thành niên vào bếp làm cơm, hự hự.

Hắn loáng thoáng nghe tin tức từ TV vọng sang, trên tay cầm một con cá đang giãy dụa chưa-chịu-chết.

“Quảng Đông...... bệnh viêm phổi đang hoành hành...... P thành gia tăng phòng dịch............”

Nhất Duy lập tức thả con cá vào chậu rồi lao ra.

“Cái gì vậy cái gì vậy, vừa rồi thời sự nói gì đấy ba?!”

Ba ba hắn vặn vẹo xoa bụng: “Ngươi quan tâm chuyện đó làm gì, còn xa lắm mới đến chỗ chúng ta. Con trai à, cơm xong chưa.”

Nhất Duy xoay xoay con dao trong tay: “Tuy rằng ngươi là ba ba của ta, nhưng mà......”

Ninh Hạo hơi choáng đầu. Một nửa là vì đói một nửa là vì mệt. Lúc nãy gọi đến nhà hàng nhưng không còn chỗ, xem ra chỗ này phải đặt trước mới được. Dương Hà gọi điện cho quán cơm gần trường mang cơm qua, rồi mới đi tắm.

Nghe tiếng nước trong phòng tắm, Ninh Hạo lặng lẽ ngắm vườn hoa dưới chân tòa nhà.

Trừng mắt nhìn nửa ngày chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, đột nhiên muốn cùng Nhất Duy trò chuyện. Bò xuống giường lục trong túi cái quần lúc nãy bị Dương Hà vứt xuống, lấy điện thoại ra, thấy có ba cái tin nhắn chưa đọc.

Mở ra xem, một cái, hai điều, ba cái, đều là của Nhất Duy.

“Vợ, nghe nói thành phố của vợ đang có dịch viêm phổi, vợ phải cẩn thận a, đừng có ăn bậy bạ ngoài đường, chỗ đông người cũng đừng đi, nhìn thấy thứ gì trên đường cũng đừng nhặt, cho dù là tờ năm đồng cũng không được!”

“P thành giấm chua và gạo bắt đầu lên giá phải không. Vợ đừng sợ, thành phố lớn như thế đâu thể dễ dàng hết gạo và dấm chua được, ngàn vạn lần đừng hoảng sợ nhé.”

“Vợ à, nghe nói P thành giấm trắng một lọ những 30 đồng mà cũng cháy hàng, giá cắt cổ như vậy vợ đừng dại mà mua đó, để chồng mua rồi gửi qua cho.”

Ninh Hạo đọc xong không nhịn được cười, rồi lại thấy mắt cay cay. Dương Hà vẫn đang thong thả tắm, Ninh Hạo còn nghe thấy hắn cao hứng hát váng lên trong phòng tắm: “I’Amor che muove il sole e I’altre stelle.”

Tiếng Italy. Nghĩa là Tình yêu chân thật, sẽ cảm động được cả thế giới.

Lần đầu tiên nghe, hắn chỉ cười, cảm thấy lời ca rất vớ vẩn.

Nhất Duy nhìn bình dấm chua trong tay. 2 đồng một lọ. Không phải đâu, sao có thể rẻ như vậy? Lễ Tình nhân sắp tới, mua cho Ninh Hạo vài lọ giấm trắng loại 500CC làm quà được không?!

Không nên không nên, tuyệt không thể làm chuyện đại hạ giá như thế.

Mười bảy năm qua, đây là lần đầu tiên hắn tình nguyện tiêu tiền vì người khác. Nhưng mà phải tiêu thế nào, tiêu vào đâu thì hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm, nhưng hắn vẫn muốn làm một việc thật tuyệt để kỉ niệm tuổi 17 a. Nghĩ ngợi chán chê, cuối cùng vẫn là gọi điện cho thằng bạn cùng lớp: “Tiểu An, Lễ Nhân lễ ngươi tặng gì cho người ngươi thích?”

Tiểu An rất nhiệt tình dẫn hắn đi vòng quanh mấy chỗ bán quà tặng.

“Này, này, còn có này nữa.” Tiểu An chọn lia lịa, ” Nhất Duy, trả tiền đi.”

“......... Tiểu An, ngươi nghĩ thế này là Ok rồi phải không?” Hắn dường như chưa nói người nhận quà là con trai thì phải.

“You can trust me!” Tiểu An vỗ ngực phun ra một câu tiếng Anh sứt sẹo.

Nhất Duy nghe không hiểu lắm, đành phải mờ mịt gật đầu.

“Nhĩ hảo, tổng cộng XXX đồng.”

Nhất Duy kinh hãi: “Tiểu An! Ngươi không mặc cả sao?!!!!”

“??? Mặc cả? Mặc cả là cái gì?”

Lúc ở bưu điện gửi đồ Nhất Duy căng thẳng đến quên cả thở, tay run rẩy không kiểm soát được, điên cuồng viết nhăng viết cuội một hồi, cuối cùng lấy tay quệt hết mồ hôi trên trán: “Được rồi.”

Nghĩ đến việc chữ viết của mình sẽ bị Ninh Hạo nhìn thấy, tay hắn phát run, vẽ ra một mớ chữ nhìn như giun như dế.

Mỹ mãn từ bưu điện trở về, Nhất Duy đắc ý dào dạt móc hóa đơn từ trong túi ra, đưa cho Tiểu An:

“Sao vậy, chữ xấu lắm hay sao?” Chỉ cần ngươi biết điều an ủi ta một câu, ta sẽ bỏ qua việc ngươi loạn tiêu tiền của ta hồi nãy.

“Không tồi không tồi.” Tiểu An lập tức nịnh nọt, “Nhưng mà...... tên của cô bạn này có vẻ hơi kỳ quái a.”

“Sao lại kỳ quái, tên rất hay mà.” Nhất Duy chộp lại tờ hóa đơn, lớn tiếng đọc từng chữ: “Lí ── Ninh ── Hào.”

“........................”

+++++++++++++++++

“Viết sai rồi!!!!!!!! Sao có thể như vậy a!!!!”

Sau này Tiểu An nhớ lại, hôm đó đúng là một ngày khủng bố, Nhất Duy lên cơn điên ngay giữa đường lớn, cũng may là người đi đường chưa bắt hai người bọn họ giao cho cảnh sát.

Ninh Hạo thở dài một cái, Nhất Duy vừa mới nước mắt xen nước mũi nhắn tin qua báo cáo về việc viết sai tên.

Cũng không phải chuyện lớn, chỉ cần có đầy đủ giấy tờ xác minh là được.

Làm hắn không cao hứng chính là việc Nhất Duy viết sai tên của hắn.

Mà hắn thì luôn luôn nhớ rõ trong lòng tên người kia: “Đoạn Nhất Duy “.

Hắn giơ tay đếm ngày. Từ B thành đến P thành, khoảng một tuần sẽ đến nơi.

Khi đó Lễ Tình nhân đã qua mấy ngày.

Thanh âm truyền đến từ ổ khóa cửa.

Dương Hà có thói quen hễ ra ngoài là khóa cửa. Dù sao Ninh Hạo cũng không có chỗ nào để đi, cả ngày chỉ biết loay hoay trong nhà, hoặc ngủ, hoặc là chờ Dương Hà về. Lên lớp học bài hay không cũng chỉ là hình thức mà thôi, đến kỳ thi tham gia đầy đủ là được. Huống chi có Dương Hà ở đây, cho dù xảy ra chuyện gì hắn cũng sẽ giải quyết êm đẹp.

Đây cũng không phải lí do khiến hắn nên biết ơn Dương Hà. Người kia nếu tâm trạng không tốt sẽ không cho hắn đi học, thường xuyên mất trí nhốt hắn trong nhà cả ngày, một khi có hứng thì vài ngày liền giữ hắn trên giường không cho dậy, không có việc gì cũng báo ốm bắt hắn ở lì trong nhà, thế nên, rất tự nhiên bài vở của Ninh Hạo hắn sẽ phải chịu trách nhiệm, ít nhất cũng phải đảm bảo Ninh Hạo có thể thuận lợi mà tốt nghiệp.

Ninh hạo đứng trước cái gương to bổ chảng xem xét vết thương trên mí mắt trái. Đương nhiên vết thương này không thế do người thứ hai ngoài Dương Hà gây nên.

Nói chung cũng là ngoài ý muốn mà thôi.

Dương Hà cũng không cho rằng như vậy là ngược đãi. Hắn còn nghĩ như thế là minh chứng cho việc hắn quá yêu Ninh Hạo.

Qua gương hắn thấy khuôn mặt rất đẹp của Dương Hà tiến lại gần, kế đó là một đôi tay thon dài nhưng không hề mất đi vẻ cường tráng vòng qua eo hắn, động tác cực kỳ tao nhã.

“Buổi chiều đưa Tiệp đi chọn trang sức, ta thấy một đôi hoa tai rất được.”

Ninh Hạo hơi mỉm cười, thấy bộ dạng khoa chân múa tay vui vẻ của Dương Hà trong gương.

“Mua về cho ngươi, đeo vào cho ta xem nào.”

Ninh Hạo xỏ lỗ tai là chuyện của nửa năm trước. Hắn vốn không phải là người ăn chơi đua đòi theo mốt, hơn nữa cha hắn là người cực kì bảo thủ luôn ghét cay ghét đắng mấy cái chuyện nhuộm tóc với lại xỏ khuyên.

Nhưng Dương Hà lại rất kiên trì.

Vành tai Ninh Hạo khá mỏng, cho nên lúc bấm lỗ rất đau, huống chi hắn còn bấm một lúc cả bốn lỗ.

Hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác đau đớn khi đó.

Nó khiến hắn nhớ lại lần đầu tiên bị Dương Hà cưỡng bức. Ngay từ lúc đó hắn đã biết, cho dù mình khóc lóc thống khổ thế nào, Dương Hà vẫn sẽ không ngừng xâm phạm, không ngừng ép buộc hắn.

Dương Hà nói đeo khuyên kim loại không tốt, dễ bị nhiễm trùng, cho nên cố chấp bắt hắn đeo khuyên bằng đá.

Người ta dặn trong vòng một tuần phải chú ý bảo vệ lỗ tai, chạm vào cũng không nên, nhưng mà Dương Hà vẫn cường ngạnh rút cái đinh ra.

Hắn nghĩ cái đinh hẳn phải dính không ít máu của hắn.

Nhưng mà hắn cũng chỉ có thể gắt gao nắm chặt quần áo, cắn răng chờ cơn đau qua đi, trong mắt đều là nước.

Hai viên ngọc thạch màu đen rất nhanh được gắn vào tai hắn. Ninh Hạo vốn hợp với đồ trang sức bạc hơn.

Nhưng Dương Hà xem ra lại rất hài lòng.

“Thật đẹp.” Ngon tay mảnh khảnh xinh đẹp của hắn vuốt ve quanh cái lỗ tai mềm mại của Ninh Hạo, “Cái này rất đặc biệt, không có cái thứ hai trên đời đâu.”

Ninh Hạo ánh mắt rất mơ hồ, nhưng khóe miệng vẫn vẽ lên một nụ cười dịu ngoan.

“Dương Hà.” Hắn đột nhiên nói, “Ngày mai ta muốn đi bưu điện.”

Đây cũng là thói quen. Hắn ra ngoài một mình nhất định phải xin phép.

“Nga, làm gì.”

“...... Công ty ở B thành gọi điện thoại cho ta, họ muốn gửi văn kiện qua đây.”

Trước đây, có một lần hai người cùng đi làm thêm với nhau. Hắn làm ở phòng nhân sự, còn Dương Hà làm ở phòng lễ tân. Đó là một tuần thật sự tự do khi mà Dương Hà hoàn toàn không thể kiểm soát được thời khóa biểu của hắn.

Rất ngẫu nhiên, chỗ đó lại rất coi trọng hắn, muốn ký hợp đồng làm việc sau khi hắn tốt nghiệp. Điều này làm cho Dương Hà phẫn nộ rất lâu, hắn chỉ tay lên trời thề là lão giám đốc có ý đồ với Ninh Hạo, bắt Ninh Hạo sớm từ chối.

“B thành? Ngươi cố ý làm trái ý ta sao?!” Dương Hà xoay Ninh Hạo về đối diện với mình, nâng cằm hắn lên.

Ninh hạo nhắm chặt miệng, lắc đầu, tỏ vẻ phủ nhận cùng với khó hiểu.

“Ta đã quyết định rồi. Ta đi Nghiễm Châu, ngươi dám chạy tới B thành?”

Ninh hạo nhìn khuôn mặt Dương Hà phóng đại trước mắt, hơi co rúm lại: “Thành tích của ta...... nếu bỏ lỡ chỗ làm ở B thành sẽ rất khó tìm được chỗ tốt hơn.”

“B thành ngoại trừ là thủ đô thì có gì tốt. Ta đến Nghiễm Châu ngươi đương nhiên phải đi theo. Làm kế toán của công ty lớn rất khó, nhưng không phải hoàn toàn không có cách. Huống chi có ta ở đây.” Dương hà cười cười, có chút đắc ý.

“Ngô...... Ngươi mang vòng tai này khiến ta rất muốn....” cắn một cái lên vành tai, Dương Hà ôm hắn lên, mơn trớn đùi hắn, “Hạo,

ngươi mập lên rồi...... Ta rất thích......”

Ý nghĩ cuối cùng trong đầu Ninh Hạo trước khi bị cuốn đi đó là B thành, thành phố của ngươi.... Nhất Duy......

Bưu phẩm của Nhất Duy cuối cùng cũng tới, may mắn lần này Dương Hà cho hắn tự mình đến bưu điện nhận. Học xong tiết đầu, Ninh Hạo mang theo giấy tờ rời lớp đi nhận đồ, trước khi ra ngoài hắn nghe thấy thầy giáo nói cái gì đó, khiến lũ bạn học còn yên vị trong lớp có vẻ xôn xao. Nhưng mặc kệ. Tay trái cầm cặp, tay phải cầm giấy báo, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Hôm nay đột nhiên cảm thấy đường đến bưu điện đặc biệt dài, nếu chạy thì hơi quái đản, đành phải rảo bước thật mau. Lúc vội vàng qua đường hắn suýt bị một cái Taxi tông phải, nghĩ lại cũng hơi sợ.

Giao dịch viên nhận giấy báo từ tay Ninh Hạo. Thì ra đó là chữ của Nhất Duy...... Sớm biết thì lúc trước đã chú ý nhìn kĩ một chút rồi, có lẽ bản hắn cầm là bản photo.....

Một cái thùng nho nhỏ được trao cho hắn, hắn dùng hai tay cẩn thận nhận lấy, ra ngoài liền chậm rãi ngó nghiêng xem xét. Trên thùng là vài ba con chữ rất mơ hồ, chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt tên người nhận là “Lí Ninh Hào”, người gửi là “Đoạn Nhất Duy” cùng một con dấu xác nhận trên chữ kí người gửi.

Thở dài. Nhất Duy ngươi là đồ ngốc, lúc viết không biết đường đè đậm đậm một chút được sao. Đem giấy gói cẩn thận bóc ra, vuốt cho phẳng phiu, rồi mới nhét vào bóp tiền.

Từ nay nó sẽ được xem như bảo bối.

Khẩn cấp về nhà, lấy dao nhỏ rọc theo đường băng dán, chỉ sợ làm hỏng đồ vật bên trong, tỉ mẩn mất nửa ngày, trên trán đã tích một tầng mồ hôi.

Một cái hộp hình tròn màu hồng lộ ra, trong hộp là một con khỉ nhỏ với hai cái tai còn lớn hơn cả khuôn mặt, nhìn hắn bằng đôi mắt tròn xoe. Hắn cầm lên hôn một cái, a, dường như có mùi rất thơm nga. Tiếp đó hắn mới thấy một cái túi nhỏ nhét đầy chocolate, hắn nhặt ra một cái đặt trong lòng bàn tay, sờ soạng một chốc, mới mở giấy gói ra, cho vào miệng.

Ngọt ngào vô biên cương.

Trong đó còn có một đôi vòng tai. Nhất Duy biết hắn xỏ lỗ. Vòng tai hình đầu cá bằng bạc. Ninh Hạo cười ngây ngô, Nhất Duy ngốc, ta không phải con gái a. Đứng trước gương ngắm vuốt hồi lâu, hắn lấy hết dũng khí đeo thế vào chỗ của đôi hắc thạch Dương Hà tặng lúc trước.

Thư thì hắn đọc đi đọc lại mấy lần, trộm giấu xuống dưới gối, dự định buổi tối trước khi ngủ sẽ lấy ra đọc lại lần nữa. Tuy rằng cũng không viết gì đáng nói, chỉ mấy câu dặn dò vu vơ, nhưng hắn nhớ rõ có một câu thế này: “Quên mất một điều, Ninh Hạo, Nhất Duy yêu ngươi.” Lời này làm cho hắn tủm tỉm cười cả ngày, cười phi thường thỏa mãn.

Hắn đặt khỉ con mắt tròn đầu giường.

Dùng ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ vào mặt nó, gọi khe khẽ: Nhất Duy, Nhất Duy.

Lúc tỉnh lại không biết đã mấy giờ, ngoài cửa sổ trời đã tối đen. Quay đầu thấy Dương Hà đang ngồi bên giường, trong miệng ngậm thứ gì đó, biểu tình rất nhàm chán xem TV.

Hẹn hò về rồi sao.

Hôm nay lại cùng cô gái tên Tiệp kia đi ra ngoài. Quần áo là do hắn chuẩn bị, cúc áo sơmi cũng là do hắn cài, nhưng hắn khẳng định hiện tại mấy cái cúc đó đã không còn ở vị trí cũ nữa. Hắn cũng không cảm thấy ghen tuông hay gì cả. Có lẽ là do hắn đã tu đến trình cao nhất đi?

Đột nhiên liếc mắt thấy thứ trong tay Dương Hà. Vốn đang mơ mơ màng màng, hắn lập tức tỉnh táo lại, trườn qua nắm lấy tay Dương Hà: “Ngươi, ngươi lấy đồ của ta.”

Dương Hà khó hiểu nhướn mắt nhìn lại hắn.

“Sao vậy.” chỉ là hắn thấy một gói chocolate trông thuận mắt thì cầm đến xem mà thôi. Hắn không thích đồ ngọt, Ninh Hạo lại càng không ưa. Lễ Tình nhân tặng hắn một bó hoa hồng cực to làm bằng chocolate, hiện tại không phải đang nằm trong bình pha lê, chưa hề động tới hay sao.

Ninh Hạo không biết phải nói gì, chỉ nhanh chóng giật gói chocolate về, ôm vào trong ngực.

“Đúng rồi.” Dương Hà thích ý duỗi thẳng hai chân, “Ta đã chuẩn bị tốt cả rồi. 3 tháng thực tập ngươi liền theo ta đi Nghiễm Châu.”

Ninh Hạo trợn mắt.

“Sao có thể...... Ta chưa nộp lí lịch qua đó mà......” – Sao ta phải theo ngươi đi Nghiễm Châu?

Ta muốn đến B thành.

“Ngươi biết Tiệp chứ. Với địa vị của ba nàng, nhận ngươi vào công ty ta cũng không có vấn đề gì.” Dương Hà vói tay vào chăn nhéo nhéo chân Ninh Hạo, Ninh Hạo vì đau nên lập tức rụt chân về.

“Đương nhiên, ta được nhận là do năng lực của chính mình.” Dương Hà dùng sức nắm chặt đôi chân đang quơ loạn của hắn, giật một cái.

“Ta không đi Nghiễm Châu.” Ninh Hạo nghe giọng của mình có chút run rẩy, nhưng dù sao cũng đã nói ra rồi.

“Hả?!” Dương Hà ngạc nhiên.

“Ta không theo ngươi đi Nghiễm Châu, ta muốn đi B thành.” Ninh Hạo nhấn mạnh từng chữ từng chữ một.

Dương Hà tròn mắt nhìn hắn nửa ngày.

Đột nhiên cười ha ha, cười chảy cả nước mắt.

“Ngươi đi B thành? Ngươi đi tới đó làm gì? Sẽ không phải vì cái người tên Nhất Duy nào đó đi. Đừng làm ta cười chết.

Ninh hạo toàn thân co rút, run rẩy không yên.

“Vì thằng ranh đó ư, hắn có thể làm gì cho ngươi? Hắn hứa cho ngươi cái gì. Nếu hắn biết ngươi là GAY thì hắn trốn không kịp. Ngươi đừng ngu nữa, lên mạng chat chit lâu như vậy mà không biết trên mạng toàn nói nhảm thôi hả?!”

Ninh Hạo lắc đầu, cố chấp cãi: “Ta muốn đi B thành. Dương Hà, ta phải rời khỏi ngươi.”

Ánh mắt của Dương Hà đột nhiên lạnh lẽo: “Ngươi vừa nói gì.”

“Ta phải rời khỏi ngươi. Ba năm đã đủ dài rồi. Từ bây giờ ta sẽ chỉ quan tâm đến mình thôi.”

“Ba!”

Đầu Ninh Hạo va vào thành giường rồi văng qua bàn trà. Trong miệng dâng lên mùi tanh nồng.

“Có cam đảm thì nói lại lần nữa xem.”

Dương Hà từ trên cao nhìn xuống như vậy khiến hắn vô cùng sợ hãi.

Lúc nhếch mép nói chuyện có một dòng máu chảy ra từ miệng hắn.

“Dương Hà, ta không muốn cùng ngươi ở một chỗ nữa.”

Lại một bạt tai.

Ninh Hạo cảm thấy mặt đau và nóng bừng, vết thương trên trán, trên miệng cũng bắt đầu chảy máu.

Không phải Dương Hà chưa từng đánh hắn, nhưng mà trước đây ít khi Dương Hà động vào mặt hắn.

Hôm nay xem ra hắn thực sự nổi giận.

“Ngươi để ta đi. Ngươi cũng biết mà, ta không thương ngươi. Kỳ thật ngươi cũng không thật yêu ta.”

“Ba!”

“Cầu ngươi Dương Hà......”

“Ba!”

“Cầu......”

“Ba!”

“......”

“Ba!!”

Mắt Dương Hà đã đỏ ngầu. Vừa khϊếp sợ lại vừa phẫn nộ. Ninh Hạo hưa từng dám nói “Không” nay lại dùng thái độ kiên quyết như thế nói phải rời khỏi hắn, điều này làm cho hắn thật sự hoảng sợ.

Trừ bỏ ra sức đánh, hắn nghĩ không ra biện pháp nào khác để ngăn không cho Ninh Hạo nói tiếp.

Ninh Hạo ngươi mau cầu xin tha thứ, mau giống như trước, dễ dàng vì sợ đau mà cầu ta dừng tay, mau thừa nhận chính mình đã sai và hứa sẽ không bao giờ nói lại những thứ vớ vẩn như thế nữa đi.

Ninh Hạo nhìn hắn bằng đôi mắt vô tội đen thăm thẳm, miệng đầy máu tươi khiến cho thanh âm có chút nức nở, nhưng hắn vẫn là nghe thấy rõ ràng: “Thả ta đi đi......”

“Rời ta? Ta tốt với ngươi như vậy, Hạo, ngươi nghĩ kĩ lại đi, đồ ngươi ăn, áo ngươi mặc, không phải đều từ tiền của ta mà ra hay sao? Rời ta đi ai sẽ nuôi ngươi? Rời ta đi ngươi sẽ còn lại gì?!”

Ninh Hạo máu đầy mặt, nhưng vẫn gắng gượng cười: “Chính vì như vậy dù ta có đi thì ngươi cũng chẳng mất gì, Dương Hà, ngươi đừng vì chuyện này mà tức giận.”

Dương Hà túm lấy cái cổ mảnh khanhe của hắn ra sức lắc lấy lắc để: “Ngươi điên rồi sao?!!! Ngươi đi, ngươi định đi đến chỗ quái nào chứ?! Hả?!!!!”

Ninh Hạo cố gắng nuốt vào dòng máu nóng đang muốn trào ra từ cổ họng: “Dương Hà, ngươi có nhiều thứ như vậy...... thiếu ta cũng sẽ không có vấn đề gì đi. Ta...... ta cái gì cũng không có...... Ngươi đem ta trả lại cho chính ta đi.”

Nhất Duy, Nhất Duy, Nhất Duy........................

Vết thương trên mặt đã gần như biến mất.

Ninh Hạo nhìn mình trong gương.

Thuốc ngủ tối qua Dương Hà cho hắn uống hắn cố tình ngậm lại trong miệng, đợi Dương Hà quay đi liền nhổ ra. Cho nên sáng nay hắn mới có thể dậy được.

Cơn giận của Dương Hà kéo dài từ đêm đó.

Kỳ quái, rõ ràng người không bình tĩnh nhất chính là hắn, hắn lại còn muốn ép ta uống thuốc ngủ mỗi ngày.

Ninh Hạo lắc lắc đầu.

Sáng sớm Dương Hà đã rời nhà. Chờ tiếng bước chân của hắn hoàn toàn tiêu thất, đợi thêm vài phút yên ắng ta mới dám nhỏm dậy.

Cũng chẳng có gì để thu dọn, mấy thứ này vốn không phải là của hắn. Ninh Hạo chỉ cầm theo giấy tờ tùy thân, và một ít tiền hắn tích góp được lâu nay.

Dương Hà lại khóa trái cửa, nhưng hắn đã có cách.

Ninh Hạo cầm điện thoại: “Xin chào...... đây là phòng 502. Bạn cùng phòng của ta ra ngoài không cẩn thận đã khóa cửa. Hôm nay ta phải đi học...... vâng, ta là Lí Ninh Hạo......”

Buổi sáng lúc rời giường, dường như Nhất Duy nghe thấy tiếng chim khách kêu.

Không có khả năng đi, B thành từ lâu ngay cả cái lông chim cũng tìm không thấy chứ đừng nói là tiếng chim hót.

Mở cửa sổ ra.

Bên ngoài mưa bụi bay bay.

Thanh âm trong trẻo vừa rồi quả nhiên là ảo giác.

Cuối tuần rảnh rỗi, tự nhiên trời lại mưa.

Nhất Duy hét vống ra ngoài cửa sổ “I YAH” một tiếng, lập tức ban công cách vách truyền sang tiếng mắng khiến hắn nhanh nhẹn mang đầu rụt trở về.

Điện thoại đổ chuông.

Không phải chứ, có việc gì mà gọi sớm vậy a!

Chạy ra phòng khách, nhìn thấy dãy số điện thoại của Ninh Hạo, hắn liền vội vàng nghe máy: “Alo?!”

“Alo...... Nhất Duy......” Thanh âm văng vẳng nghe rất xa xôi.

“Ha ha........ vợ yêu.” Lúc xưng hô như vậy hắn không quên nháo nhác nhìn bốn phía, ba mẹ chắc vẫn còn ngủ a.

“Nhất Duy...... Nhất Duy ngươi đang ở đâu?” người đầu dây bên kia hỏi bằng giọng nhẹ bẫng, dường như rất mệt mỏi.

“Ha ha, đứa ngốc, ngươi gọi điện thoại bàn nhà ta, ta còn có thể ở đâu được nữa.”

“Phải a............”

“Thế vợ đang ở chỗ nào?!”

“............”

“Vợ?”

“Ta...... Ta không biết...... hình như...... hình như đang ở dưới lầu nhà ngươi đó.”

Nhất Duy sửng sốt, hét to một tiếng.

Ba ba trong phòng ngủ căm hận nói vống ra: “Ranh con cuối tuần không định cho ai ngủ cả à!”

“Ninh Hạo ngươi đừng làm ta sợ a!!”

“Lái xe đưa ta đến chỗ này, tòa nhà XXX......”

Nhất Duy quẳng điện thoại bay nhanh ra cửa sổ ngó xuống.

Lôi cặp kính trong túi ra, nheo mắt cố nhìn xuống dưới lầu.

Trên đường còn chưa có một ai qua lại.

Có một người mặc đồ trắng đang lẳng lặng gọi điện thoại, tư thế gọi điện thoại sao??

Nhất Duy lại chạy lại bắt điện thoại: “Ninh Hạo...... Ngươi...... Ta chưa có chuẩn bị tâm lý.”

” Nhất Duy ta muốn gặp ngươi.”

Nhất Duy đột nhiên nhớ tới việc B thành hiện tại lạnh hơn rất nhiều so với P thành, hắn dường như ăn mặc rất mong manh. Hơn nữa ngoài trời đang mưa, đứa ngốc kia không biết tìm lấy một chỗ mà trú mưa sao.

“Ngươi đợi ta chút.”

Lúc chạy xuống chỗ Ninh Hạo, Nhất Duy âm thầm kêu khổ trong lòng, tỉnh dậy đầu chưa kịp chải, quần áo cũng chưa thay, chỉ kịp khoác vội áo khoác bên ngoài áo ngủ rồi vội vã ra ngoài......

“Nhất Duy.” Ninh Hạo gọi xong liền nở một nụ cười rất tươi. Hắn chưa từng thử tưởng tượng xem bộ dáng của Nhất Duy ra làm sao, cũng chưa thấy qua ảnh, nhưng nhìn thấy thiếu niên với cái cằm nhỏ nhắn, đôi mắt ngây thơ khờ dại, đang không ngừng dùng tay cào cào mớ tóc rối bù đứng trước mặt mình, hắn lập tức có cảm giác thân thuộc. Nhất Duy là như thế này, đúng vậy rồi.

“Hắc hắc,......” Nhất Duy gian nan nuốt một ngụm nước miếng, chữ “Vợ” cũng liền theo đó mà trôi xuống.

Hắn không nghĩ Ninh Hạo lại có thể trẻ như vậy. Tuy rằng vẫn luôn cảm thấy Ninh Hạo là đứa trẻ khờ mãi không lớn lên được, nhưng dù sao cũng lớn chính mình 4 tuổi, lại đã tốt nghiệp đại học, thật sự rất khó tưởng tượng Ninh Hạo là người mặc quần bò áo sơmi trắng đang đứng ở đây, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn nét khờ dại, tóc nhuộm màu vàng càng làm toát lên vẻ ngây thơ, còn thêm cái khuyên siêu nhí nhố trên lỗ tai nữa a.

“.... Chúng ta lên nhà đi, chỗ này lạnh lắm.” Nhất Duy vò cho tóc rối tung, mới nặn ra được một câu nghe rất kịch như vậy.

Miệng nói hay, hành động cũng liền muốn tỏ vẻ một chút, hắn theo bản năng cởϊ áσ khoác đưa cho Ninh Hạo.

Nhưng mà... Trời a, bên trong áo khoác sao lại là bộ đồ ngủ kẻ carô loại dùng cho mẫu giáo lớn này chứ.

Mặt đỏ, lại điên cuồng vò đầu.

Ninh Hạo chỉ cười. Trên quần áo vẫn còn lưu lại nhiệt độ cở thể của người kia.

Nhất Duy chú ý thấy hai mắt của Ninh Hạo là một lớn một nhỏ. Mắc mưa, nên có vài sợi tóc ướt dính trên trán, con ngươi trong sáng phủ một tầng hơi nước, thăm thẳm nhìn hắn. Lúc cười rộ lên đôi môi sẽ cong lên theo một cách phi thường khả ái, ánh mắt rất có mị khí, tim Nhất Duy đập Thịch một cái, hơi hơi kinh diễm.

Tuy trời mưa, nhưng Nhất Duy vẫn quyết định đưa Ninh Hạo ra ngoài đi chơi. Ba ba bị đánh thức nửa chừng rất nhanh chóng hoàn toàn tỉnh táo kiếm cớ bưng nước đảo qua đảo lại phòng hắn không ít lần, ngó nghiêng không ngừng. Có ba ba đặc biệt quan tâm như vậy cũng thật mất mặt. Hắn đành hỏi Ninh Hạo có mệt không? Vừa thấy hắn phồng má lắc đầu. Hắn đã nói, vậy chúng ta ra ngoài chơi đi.

Chết tiệt là vừa ra cửa mưa lại càng lớn hơn. Ô nhỏ, hai người phải gắt gao dựa sát vào nhau mới không ướt.

Hai thằng con trai chen chúc trong một cái ô vốn là chuyện rất bình thường. Chính mình với Tiểu An không phải cũng luôn như vậy sao.

Chính là hôm nay cùng Ninh Hạo đi như vậy hắn cảm thấy cữ khác khác thế nào đó.

Hắn phát hiện mình và Ninh Hạo cao ngang ngang nhau, nhưng Ninh Hạo lúc đi thường hơi cúi người một chút, nên nhìn vào có vẻ là hắn cao hơn, lúc nói chuyện Ninh Hạo lại có thói quen ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt khờ dại chăm chú, Nhất Duy bị nhìn như vậy, căng thẳng đến mức một câu cũng không nói được, chỉ biết đỏ mặt, rồi cười ngây ngô.

Mưa càng lúc càng lớn, Ninh Hạo nép sát vào người Nhất Duy. Thật sự thì hắn cũng không ghét gặp mưa, vì hắn muốn được gần Nhất Duy thêm một chút. Nhìn ngang khuôn mặt của Nhất Duy rất được, lông mi dài, cong cong, khiến hắn có chút ngẩn người. Cơ hồ là bản năng, hắn ôm lấy cánh tay của Nhất Duy.

Thấy Ninh Hạo khoác tay mình, Nhất Duy hơi ngạc nhiên, thiếu chút nữa bắt đầu đi nghiêng ngả hình chữ S. Hình như đường không thẳng, bằng không sao đât dưới chân lại đang lắc lư a.

Hai thằng con trai cữ thế mà đi ngoài đường thì có chút hơi kì quái...... Có thật là kì quái không?! Ai dám nói kỳ quái ta đánh kẻ đó. Ta cảm thấy thế này rất ổn, rất tự nhiên, cũng rất thoải mái. Bác gái kia nhìn chúng ta chằm chằm làm gì đấy, chưa từng thấy trai đẹp sao!

Ngô, nếu Ninh Hạo dựa sát hơn nữa thì càng tốt.

Trên thực tế Ninh Hạo gần như đã dính sát vào người hắn rồi, không thể gần hơn được nữa đâu. Tạm thời...... cữ cho rằng đây là do trời mưa đi.

Dọc đường cả hai đều không nói chuyện. Nửa ngày Nhất Duy mới nhè ra một câu: “Ninh Hạo, ngươi có đói bụng không.”

” Nhất Duy, chúng ta mới ăn ở nhà ngươi a.”

“Nga, phải không, nga ha ha.” Thật là xấu hổ.

Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, Ninh Hạo là vợ của ta, ta và hắn quen nhau cũng đã lâu rồi, đáng ra ta và hắn phải thật tự nhiên như ta và Tiểu An chứ, sao ở bên hắn ta lại thấy căng thẳng thế này, không sao a, chờ một lúc ta sẽ bình thường lại thôi!

” Nhất Duy......”

“Cái gì?!” ta đặc biệt khẩn trương.

” Nhất Duy, sao ngươi khẩn trương quá vậy?”

“Không có, không có, ta không khẩn trương, ta không khẩn trương tẹo nào, ha ha.”

” Nhất Duy, chúng ta đi chụp ảnh đi.”

“A?” cuộc đời ta sợ nhất chính là chụp ảnh, cữ chụp ảnh là ta lại dại ra, vẻ mắt rất là nông thôn ngày nay, trông như mới từ trong núi đi ra.

Nhưng mà Ninh Hạo lại nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh mong chờ.

“Hảo hảo hảo, chúng ta đi chụp ảnh thôi.”

Bị nhìn như vậy ta thật vô phương phản kháng.

Quả nhiên, vừa nhét tiền xu vào, nghe cái máy ồn ã kêu “READY?” là cơ thể hắn bắt đầu run rẩy.

Ninh Hạo xem ra lại rất vừa lòng, có vẻ là có nhiều kinh nghiệm chụp ảnh, ngay cả cách POSE hình cũng rất chuyên nghiệp.

Thình lình Ninh Hạo ôm lấy thắt lưng của hắn. Khuôn mắt tươi cười đáng yêu của Ninh Hạo và vẻ giật mình của ta, đã vào ảnh.

“Sao lại cứng đờ như thế. Không giống chồng của ta tí nào.” Ninh Hạo bắt đầu hoạt bát hẳn lên, hắn nhìn ta bằng ánh mắt vô cùng tà đạo.

Ta cũng dần lấy lại khí thế: “Ta đương nhiên là chồng của ngươi a, ta là 1, ngươi là 0, vạn năm cũng đừng mong thay đổi, đừng vọng tưởng đổi vai!”

( Vấn đề 0 vs 1 này chắc mọi người cũng hiểu rồi phải không??! Không hiểu thì đọc thêm đam mỹ cho nhiều vào)

“Hắc hắc.”

Nhất Duy nghe tiếng cười như hàm nghĩa “Ta xem thường ngươi!” của Ninh Hạo.

Hắn căm giận vươn tay ôm lấy Ninh Hạo.

Lại thêm một bức nữa.

“Xin chào, hai bạn có thể chọn ra bốn kiểu để in.” cô gái chủ quán lịch sự nói, nhưng ánh mắt lại không hề nể nang quét qua quét lại trên người hai chúng ta.

Nhất Duy hơi đỏ mặt.

Vốn chỉ định chứng minh khí phách làm chồng của mình, ai biết thắt lưng của Ninh Hạo lại mềm mại thoải mái dễ ôm như vậy, nhất thời buông không được, thiếu chút nữa lần đi chụp ảnh này đã biến ta thành thằng ngu nhất thế kỉ.

Ninh Hạo vẫn rất tự nhiên nói với Nhất Duy: “Lấy bức này đi, ngươi thấy sao Nhất Duy?”

Nhất Duy gật đầu cái rụp.

Tiếp tục đỏ mặt.

Nhớ lại vừa rồi mặt Ninh Hạo vô tình chạm vào mặt mình hại hắn suýt nữa xịt máu mũi. Mặt hắn lại càng đỏ hơn.

Ninh Hạo chọn một tấm cất vào ví, tấm còn lại đưa cho Nhất Duy: “Ngươi cầm cái này...... có thể sau này ngươi sẽ muốn thấy ta.”

Nhất Duy chỉ biết cười ngây ngô.

Buổi tối Ninh Hạo ngủ lại nhà Nhất Duy. Cái này là tất nhiên thôi, cả hai đều là con trai cả. ( ai, thời đại tiến bộ a......)

Ninh Hạo mặc áo ngủ của Nhất Duy cũng khá vừa vặn, chỉ có điều vai hơi rộng.

Thực đáng yêu nga.

Không biết sao nhìn vậy tim Nhất Duy lại đập rộn lên.

“A, Nhất Duy, ta có thứ này cho ngươi.” Ninh Hạo lấy ra thứ gì đó từ trong túi hành lí khá nhỏ của mình.

Đó là một quyển giấy viết thư rất xinh xắn.

Nhìn vô cùng trẻ con.

“Ha ha, ta chép lại nội dung tin nhắn của chúng ta...... Vừa vặn một xấp.”

Nhất Duy run rẩy một chút, nhận lấy thứ kia mà chấn động trong lòng.

Này, này nữa. Chữ rất đẹp a. Có những câu cửa miệng hắn hay nói, cũng có những câu hắn không nhớ là hắn đã từng nói. Nhưng mà Ninh Hạo lại nhớ tất cả, đến cả ngày tháng cũng viết rất rõ ràng.

Trong lòng có chút chộn rộn.

Vẫn đang ngẩn người, đã nghe Ninh Hạo nhẹ nhàng nói: “Ta mệt, chúng ta ngủ đi.”

“Nga nga nga.” Nhất Duy vội vàng sắp lại giường chiếu.

“A...... Ngươi ngủ bên trong...... Ta ngủ bên ngoài.”

Ninh Hạo thuận theo liền lui vào bên trong. Hai mắt vẫn mở to nhìn hắn.

Nhất Duy tay chân không biết nên để vào đâu. Luống cuống tắt đèn rồi chui lên giường.

Trong bóng tối hắn ngửi được mùi hương vừa thản nhiên vửa thanh nhã của Ninh Hạo.

Tim hắn lại đập mất kiểm soát,

Cữ như thế này làm sao mà ngủ được hả trời.

Thầm băn khoăn nếu hắn xoay người quay lưng về phía Ninh Hạo thì có đỡ hơn chút nào không.

Không ngờ lại đụng trúng chân hắn. Mềm mại, ấm áp.

Tim hắn ngừng đập.

Này...... không phải tại ta a. bình thường ta kề vai sát cánh với Tiểu An đâu có vấn đề gì.

Cố gắng hít sâu, thả lỏng, rồi lại thả lỏng, bắt đầu công cuộc đếm cừu.

Lúc đếm đến con thứ 99.

Nhất Duy thấy có một cánh tay đặt lên thắt lưng mình. Tiếp theo là một cái ôm ấm áp, người kia đang áp chặt vào lưng hắn.

Nhất Duy tiếp tục đếm tới 1000.

” Nhất Duy...... Ngươi ngủ chưa...... Ta ngủ không được.”

“Ta...... Ta còn thức.” Mở miệng nói chuyện thấy đầu lưỡi tê tê.

Ninh Hạo vùi đầu vào cổ hắn.

” Nhất Duy...... ngày mai ta phải đi.”

“Nga, thế a.” Trong lòng bỗng nhiên chùng xuống.

” Nhất Duy...... Ngươi thích ta không?”

“...... Thích.”

Sau đó hắn thấy cái gì đo rất mềm, rất nhẹ đặt trên môi mình.

Trong đầu Nhất Duy kêu Oang một tiếng.

Theo bản năng hắn quay qua ôm lấy Ninh Hạo.

Trong đêm tối thứ gì cũng không thấy, nhưng hai mắt của Ninh Hạo vẫn lấp lánh tỏa sáng như sao trời.

Nhất Duy nghe rõ mồn một tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của chính mình.

Không biết là ai đã chủ động trước, hắn và Ninh Hạo đang hôn môi.

Lớn như thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên hắn hôn người khác. Chưa có ai dạy hắn phải làm thế nào, tất cả hắn đều làm theo bản năng.

Hắn gắt gao ôm lấy Ninh Hạo. Đôi môi của Ninh Hạo vừa ướt át vừa ngọt ngào, lúc hôn phát ra tiếng rên rỉ mê người. Hắn không thể tự chủ thêm nữa.

Hai chân thon dài của Ninh Hạo đang quấn quanh eo hắn.

“Tiểu Duy, đã ngủ chưa?” đột nhiên có tiếng đập cửa.

Hai người chấn kinh tách nhau ra.

“Bản tin nói đêm nay có gió to, mẹ sợ hai đứa mải chơi quên đóng cửa sổ.”

“Hảo, ta lập tức đi đóng.” Nhất Duy cố hết sức để nói bằng giọng tự nhiên nhất.

Hai người ngồi đối diện nhau. Đang đê mê lại bị kéo tỉnh, Nhất Duy thấy đầu ong ong.

Vừa rồi ta và Ninh Hạo..................

Sao có thể...... Ta không phải là GAY!!!

Ninh hạo lẳng lặng nằm xuống. Chỗ da lộ ra trong không khí bỗng nhiên lạnh lẽo lạ thường.

Hắn bật đèn: ” Nhất Duy...... Đi đóng cửa sổ đi.”

Nhất Duy yên lặng đứng lên.

“Xành xạch.”

Nhất thời hắn có ảo giác, hắn không chỉ đơn giản là đang đóng cửa sổ.

Đi đến bên giường, hắn không dám nhìn Ninh Hạo.

Nằm xuống mép giường, hắn sờ soạng tắt đèn.

Ninh Hạo ngăn tay hắn.

Hắn run lên một chút.

Đúng vậy, hắn không được tự nhiên. Vừa rồi...... Cùng Ninh Hạo ôm hôn đối với hắn là một hành động rất xa lạ...... Từ lúc chào đời tới nay là lần đầu tiên. Hắn cảm thấy loại cảm xúc này quá mới mẻ.....hắn không thể thừa nhận cảm giác mãnh liệt này ngay được.

” Nhất Duy. Ta chưa nói với ngươi một chuyện....”

“............”

“Ta là GAY.”

“............”

“Đúng vậy, ta thích con trai. Nhất Duy ta yêu ngươi.”

“............”

“Không phải nói giỡn đâu. Những câu ta nói trên mạng cũng không phải vui đùa, tất cả đều là thật. Ta yêu ngươi.”

“............”

” Nhất Duy, Nhất Duy...... Ta yêu ngươi.”

“............”

“Ta yêu ngươi.”

“............”

“Ta yêu ngươi.”

“............”

“Ta yêu ngươi.”

Mỗi một câu thoát ra ý tứ cầu xin lại càng rõ ràng. Sự tuyệt vọng cũng ngày càng tăng lên.

Hắn thấy nước mắt rơi ra từ mắt của Ninh Hạo. Một hạt, hai hạt, thấm vào chăn, ướt một vạt gối.

“Ninh Hạo...... Ta nghĩ ngươi nhầm rồi.” giọng nói của hắn khô khốc, như thể đó là giọng của ai khác chứ không phải của hắn, rốt cuộc hắn cũng nói ra điều hắn phải nói: “Ninh Hạo, ta không thích con trai.”

Cơ thể Ninh Hạo hơi chấn động một chút, thân thể vốn đã nhỏ nay lại càng co rúm lại.

Sự lặng yên lan tràn khắp căn phòng.

“Nhưng mà...... Ngươi đã nói...... trước kia ngươi nói ngươi yêu ta mà......” Ninh Hạo nhỏ giọng, tự hắn cũng cảm thấy da mặt mình rất dày.

“Đó là nói giỡn thôi, không lẽ ngươi luôn nói thật sao...... Internet là ảo...... Sao có thể tin là thật, người trên mạng ảo và người ngoài đời thật không nhất thiết phải giống nhau. Ninh Hạo, ngươi nhiều tuổi hơn ta hẳn là ngươi phải hiểu điều này hơn ta chứ. Ta ngoài ngươi ra còn có rất nhiều vợ và chồng khác. Ngươi đừng nghĩ là thật, ta là người bình thường, không có khả năng thích con trai a......”

Nhất Duy nghe thấy giọng nói của mình vang vọng khắp phòng. Hắn cữ nói cữ nói chẳng kịp suy nghĩ gì. Lúc đó hắn thật sự bấn loạn, không chỉ là nói cho Ninh Hạo nghe mà dường như còn đang nói cho chính mình nghe.

Đoạn Nhất Duy, hôm qua mày còn nhận được thư tình của bọn con gái, không thể hôm nay đã biến thành Gay được.

Ninh Hạo ngơ ngác nhìn hắn.

Khuôn ngực nho nhỏ phập phồng dữ dội.

Cái miệng há ra như đang cật lực để hô hấp.

Nhưng là không được, trong phòng giống như đã bị hút cạn toàn bộ không khí.

Ngay cả không khí cũng không có thì làm sao có thể hô hấp.

Nhất Duy, ngay cả ngươi ta cũng không có thì ta còn có cái gì.

Hắn thu người, cuộn tròn trong góc, gắt gao bao bọc toàn thân.

“Nhất Duy...... Đừng nói nữa............. Ta hiểu rồi.”

Dúi đầu vào sâu trong chăn, hắn phát ra thanh âm rất mơ hồ: “Ngủ đi. Ta mệt.”

Nước mắt vương đầy trên mặt.

Dương Hà, chẳng lẽ những điều ngươi nói đều đúng cả hay sao?!!

Nhất Duy trừng mắt đến gần sáng mới lao xao ngủ được một lát.

Trong mơ dường như nghe thấy tiếng nức nở.

Tinh tế, đứt quãng, dai dẳng, khiến cho tim hắn quặn lại.

Sáng sớm thức giấc. Mở mắt phát hiện cửa sổ đã bị gió giật tung, bức mành bay bay lay động, không khí tinh sạch buổi ban mai tràn vào phòng.

Chớp mắt nhìn quanh. Bên người trống không. Ninh Hạo đã đi mất.

Căn phòng trống trơn cô quạnh.

Không còn chút dấu vết nào của việc Ninh Hạo đã từng ở đây.

Nhất Duy bắt đầu hoài nghi ngày hôm qua có phải chỉ là một giấc mộng. Một cơn ác mộng.

Hắn nhảy dựng lên, vọt ra tận cửa.

“Ba ba......”

“Nga, Tiểu Duy, bạn ngươi sáng sớm đã rời đi rồi, nói là phải đón xe lửa.......”

“......”

Hắn nhoài người qua cửa sổ.

Tuy biết sẽ không còn có thể thấy được người kia, nhưng vẫn muốn thử nhìn xem.

“Ninh Hạo......” hắn âm thầm gọi đầy chua xót.

Lần đầu tiên hắn phát hiện bầu trời thành phố u ám một màu xám ngắt.

Ninh Hạo đờ đẫn gõ cửa. Đôi chân mỏi mệt cuối cùng cũng đưa hắn trở về đây.

Chỗ này cũng chẳng tốt đẹp gì. Nhưng lại là nơi cuối cùng hắn có thể về.

Con chim bay đi không tìm được cành cây để đậu xuống, đành quay về chịu nhốt trong l*иg.

Dương Hà mang theo khuôn mắt tức giận ra mở cửa, rất nhanh nó chuyển sang kinh ngạc, rồi vui sướng, cuối cùng lại khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày.

“Ngươi đã trở lại.”

Ninh Hạo không gật đầu, chỉ nhìn hắn.

Dương Hà mở rộng cửa cho hắn vào.

Cái gì cũng không hỏi. Có lẽ mọi đáp án đều viết rõ trong đôi mắt đen đến sửng sốt của Ninh Hạo rồi.

Hắn đắc ý thả lỏng.

Ninh Hạo, quả nhiên cuối cùng ngươi chỉ có thể là của ta.

Ôm lấy thắt lưng nhỏ nhắn hắn vứt Ninh Hạo lên giường. Hắn nhớ thân thể này đến phát điên rồi.

Trước khi doạt lấy tất cả hắn mỉm cười: “Ninh Hạo. Ta chưa nói cho ngươi, ta sắp đính hôn với Tiệp.”

Cặp mắt đen nhánh kia không hề giao động chút nào.

Tức giận cuồn cuộn dâng lên, hắn day day cái khuyên trên tai Ninh Hạo: “Ai cho phép ngươi mang thứ này?! Chỉ nhìn thôi cũng khiến ta bực mình rồi!”

Giật cái khuyên hắn chưa bao giờ nhìn thấy đó ra, ném qua cửa sổ.

Ninh Hạo dường như muốn nhoài người bắt lại.

Nhưng cuối cùng vẫn là không làm gì.

Đầu dựa vào thành giường, bị Dương Hà cắn mạnh vào hông khiến hắn đau đến trợn tròn mắt.

Thấy khỉ con mắt tròn đặt ở đầu giường khẽ lay động, nhưng hai tay đang bị bắt chéo sau lưng nên hắn không thể sờ vào nó được.

Nhất Duy, Nhất Duy......

Nhất Duy cảm thấy dường như mình đã trưởng thành chỉ sau đêm đó.

Những lí do khiến hắn buồn bực bây giờ không còn đơn giản như trước đây nữa.

Gương mặt tươi cười rạng rỡ của Ninh Hạo trong kí ức làm hắn đau tận trong tim.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hạnh phúc,

Vì sao ngay lúc đó mình lại có thể phũ phàng như vậy?

Vì sao đến tận bây giờ mới hối tiếc vì đã không thể làm cho người đó cười thật chân thành, thật thoải mái.

Đột nhiên hắn phát giác hắn đã vô tình, đã hờ hững đến mức độ nào, đến cả số điện thoại bàn của Ninh Hạo cũng không có.

Cho nên từ khi Ninh Hạo không còn lên mạng, không nghe máy khi hắn gọi đến, thì hắn thật không biết còn có cách nào khác để có thể tìm được người kia.

Ninh Hạo ngươi có thể hận ta, nhưng ngươi nhất định phải tha thứ cho ta.

Có nhiều việc trước đây ta không biết, cũng không lí giải được.

Nhưng hiện tại ta đã thông suốt cả rồi,

Không phải ta không thương ngươi, mà là ta không biết ta thương ngươi.

Nếu khi đó người cho ta thêm một chút thời gian,

Chúng ta hiện tại hẳn là sẽ hạnh phúc.

Ninh Hạo, ngươi xem, hiện tại trong tim ta chỉ có một cái tên Lí Ninh Hạo.

Ta sẽ không bao giờ viết sai tên ngươi nữa.

Ninh Hạo ngươi xem xem.

..................

Ninh Hạo, lại một năm nữa qua đi.

Ninh Hạo, hôm nay ta mười tám tuổi.

Điều ước tuổi mười tám của ta là được gặp lại ngươi, nếu không thì hãy làm cho ta quên ngươi.

Ninh Hạo, thật xin lỗi.

Ta đã luôn cố gắng.

Ta nghĩ ta đã quên được ngươi rồi.

Nhưng mà đêm qua ta lại mơ thấy ngươi.

Bản thân ta cũng không muốn mình nhớ tới ngươi, ta biết, quên được ngươi ta mới hết thống khổ.

Nhưng mà ta làm không được.

Ninh Hạo, ta sắp tốt nghiệp trung học.

Hai năm nay không biết ngươi sống thế nào.

Khuôn mặt ngươi trong giấc mơ rất mơ hồ rất mờ nhạt, ta nghĩ là mình đã quên ngươi thành công.

Nhưng sáng nay tên khốn Tiểu An lại nói: “Nga, như vậy a.”

Ai cho phép hắn nói câu này bằng cái giọng điệu đó chứ!

Hại ta phải đấm thùm thụp vào ngực tự rủa mình là đồ ngốc.

Ninh Hạo, ta mười chín tuổi.

Cảm giác mình đã trưởng thành thật tốt. Nhưng mà sinh nhật này ta lại không biết phải ước điều gì.

Ninh Hạo..................

Ninh Hạo đứng trước gương chỉnh trang lại lễ phục.

Dương Hà ở phía sau mỉm cười nhìn hắn.

“Ngươi như vậy là ổn rồi.”

Ninh Hạo xoay người chỉnh lại cà vạt cho Dương Hà: “Hôn lễ phải bắt đầu rồi, phải không? Chú rể.”

“Đúng vậy.” Dương Hà cúi xuống hôn lên môi hắn: “Chúng ta nên ra ngoài. Tất cả mọi người đang đợi.”

Cửa vừa mở lập tức nghe được tiếng hoan hô cùng đám tiếu của đám khách đang đứng trên bãi cỏ phía trước.

Ninh Hạo hơi nhíu mi.

“Ninh Hạo.”

Dường như hắn nghe thấy ai đó đang gọi mình.

Hốt hoảng xoay người tìm kiếm xung quanh, bốn phía đều không có một bóng người.

Chỉ có thân ảnh cao lớn anh tuấn của Dương Hà nhẹ nhàng tiến đến.

“Hạo, sau này ngươi sẽ hạnh phúc, phải không?”

“Không biết. Còn ngươi??”

“Ha ha. Ta cũng không biết.”