Thác Luyến

Quyển 1 - Chương 17

Edit:

Băng Vy

Beta:

Du, Pio

O0O—O0O

Bất quá chỉ là một tên bạn giường mà thôi...

———

Cảm nhận được trên mặt có sự đυ.ng chạm rất khẽ tựa như là đang âu yếm một bảo bối vậy, Từ Cửu Kỷ dường như vì xúc cảm ấm áp kia mà thức tỉnh, y theo bản năng tiến lại gần lòng bàn tay ấm áp có phần hơi thô ráp kia cọ cọ, mi gian vốn nhíu lại bởi vì động tác ôn nhu mà dần thả lỏng một chút, bên môi cũng lặng lẽ lộ ra một mạt cười vô thức, tuy là nhẹ nhàng đến mức làm cho người ta cơ hồ phải bỏ qua, nhưng lại vô cùng động lòng người.

Ngồi ở bên giường, Hoàng Hân Duật có chút ngoài ý muốn nhìn hành động tựa như làm nũng của Từ Cửu Kỷ, cũng không có ngăn cản, nhưng khi hắn bất ngờ nhìn thấy mạt tươi cười kia, một góc trong lòng hắn lại đột nhiên bị xúc động, làm cho hắn trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không thể phản ứng, chỉ có thể kinh ngạc nhìn nụ cười của người trước mắt.

Hắn vốn chỉ muốn thay Từ Cửu Kỷ lau đi mồ hôi dính ở trên trán mà thôi, không dự đoán được y lại vì vậy mà lộ ra nụ cười động lòng người như thế, điều này làm cho hắn không khỏi giật mình lặng người hồi lâu, ngay cả động tác trên tay cũng đều đình chỉ trong nháy mắt.

Khi xúc cảm mềm nhẹ biến mất, Từ Cửu Kỷ đầu tiên là kỳ quái nhíu chặt mi, một lát sau, mới không muốn rời xa mà chậm rãi mở hai mắt nghĩ muốn tìm lại điểm ôn nhu này.

Trợn mắt, từ trong ánh đèn đêm mỏng manh y chỉ thấy được vách tường giống như lần tỉnh lại trước, đèn giống nhau, não nhất thời hỗn độn chưa thể nhớ ra ngay đây là nơi nào.

Tiếp theo, khi y quay đầu nhìn về phía toát ra sự ấp áp kia, trái tim y đột nhiên thắt lại, hình ảnh những lần tỉnh lại lúc trước nhanh chóng hiện lên trong đầu.

Trong mắt y bắt đầu hiện lên sự đề phòng, trong lòng dẫu có nghi hoặc cũng không dấn tới, thân thể lại không tự chủ được lòng bàn chân trở nên lạnh buốt, lạnh như băng, khiến người cảm thấy lạnh lẽo, làm cho y cho dù đang ở trong ổ chăn ấm áp nhưng vẫn lạnh vô cùng.

Y ra sức nghĩ muốn cử động người ngồi dậy, nhưng nhiều ngày hôn mê lại sốt cao làm cho thân thể y mềm nhũn vô lực, chỉ vừa thoáng đứng dậy, liền vô lực ngã trở về trên giường, khiến y không khỏi vừa giận vừa sợ, nhưng vẫn phải cực lực biểu hiện thờ ơ.

Mắt thấy y thay đổi như thế, Hoàng Hân Duật nhất thời cảm thấy bực mình, biểu tình trên mặt cũng bởi vậy nghiêm túc lên, hắn cứ như vậy nhìn thẳng vào Từ Cửu Kỷ mà không nói được một lời.

“Ngài đây lại muốn làm cái gì?”

Mở miệng đầu tiên chính là Từ Cửu Kỷ, y chịu không nổi sự im lặng đáng sợ như thế, cũng không muốn lại phải phỏng đoán ý đồ của Hoàng Hân Duật, bởi vậy, thay vì hao phí thời gian giam mình trong không khí khủng bố như vậy, y thà rằng trực tiếp nói rõ.

“Là ngại tra tấn còn không đủ, hay là ngại lúc trước xuống tay còn quá nhẹ, nên hiện tại muốn bồi thêm?”

Nghe được câu sau của y, Hoàng Hân Duật nhịn không được nhíu chặt hai hàng lông mày, trong lòng lại bởi vì kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong giọng nói của y mà cảm thấy tức giận.

Thấy hắn tuy rằng vẫn không nói lời nào, nhưng mặt mày lúc này đây lại bởi vậy mà rõ ràng thêm mấy phần tức giận, vẻ mặt Từ Cửu Kỷ không khỏi hiện lên nét châm chọc, cười lạnh:

“A, muốn ra tay thì cứ việc, cũng không kém là bao…”

“Câm miệng!”

Lạnh lùng đánh gãy lời nói của y, Hoàng Hân Duật phát giác bản thân thập phần chán ghét mạt cười cam chịu hiện tại trên mặt y.

Đối với mệnh lệnh của hắn, Từ Cửu Kỷ một chút cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ thấy y theo lời hắn ngừng lại câu nói vốn còn đang muốn nói, nhưng không biết vì sao, bên môi y lại lộ ra tia đùa cợt.

Nhìn nụ cười so với khóc còn khó coi hơn rồi lại ẩn chứa khinh thường cùng trào phúng của y, một ngọn lửa vô danh không hiểu tại sao lại dấy lên trong lòng Hoàng Hân Duật, sắc mặt cũng trở nên ác liệt hơn.

“Cậu thật sự rất muốn chết? Thế nào cũng phải kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi như vậy, cứ nói khích tôi!?”

“Kɧıêυ ҡɧí©ɧ?” Nghe vậy, Từ Cửu Kỷ cười càng sâu.

“Tôi chỉ là ăn ngay nói thật thôi, chẳng lẽ tôi nói sai rồi?”

“Sai! Là sai một cách thái quá.”

Không chút do dự phản bác

suy nghĩ của y, Hoàng Hân Duật ngồi ngay ngắn ở ghế trên thần sắc lạnh lùng nhìn y nói:

“Đối với kẻ địch hoặc là kẻ thù của tôi, trừ phi bọn họ có được tình báo gì đó đáng giá khiến cho người khác lo lắng cướp lấy, nếu không, chỉ cần rơi vào tay của tôi,

kết cục chỉ có đường chết mà thôi.”

Nhíu mày, trong mắt Hoàng Hân Duật có ý đùa cợt hiểu ra, vì trong mắt Từ Cửu Kỷ, nói lý với y thì y cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hắn hạ quyết tâm làm cho y khó coi, làm cho y hiểu rõ thân phận của bản thân, dù sao, dẫu cho bốn năm trước việc y phản bội rất có thể có nội tình khác, nhưng dù như thế nào đi chăng nữa, thân phận của y ra sao cũng không thể cùng ngồi cùng ăn với hắn, hắn thế nào cũng phải dạy y thấy rõ sự thật mới được.

“Mà cậu… Cậu cho rằng trên người cậu còn có gì đó mà tôi cần sao?”

Thấy rõ hèn mọn trong mắt hắn, Từ Cửu Kỷ nhất thời bị chọc giận, muốn lập tức phản kháng, không ngờ Hoàng Hân Duật lại mở miệng nhanh hơn y, nhưng lại nói ra những lời khiến y càng thêm buồn bực.

“Hơn nữa, cho dù thật sự cần từ trong miệng của cậu hỏi ra điều gì, tôi cũng sẽ không tự mình ra tay, bởi vì kia như thế chỉ lãng phí thời gian của tôi.”

Lạnh nhạt vô tình nói ra cứ như bất quá chỉ là chuyện bình thường, Từ Cửu Kỷ cũng không thấy dù cho là một tia khúc chiết.

“Thời gian của tôi rất quý giá, muốn tôi lãng phí thời gian chạy tới chất vấn một tên tù binh bị bắt giữ, tôi làm không được, cho nên mấy chuyện như tra tấn hay là khảo vấn này nọ, từ trước đến nay tôi không bao giờ tự ra tay, điều này cậu cũng biết, không phải sao?”

Ám chỉ nhìn y, bên môi Hoàng Hân Duật lộ ra một mạt cười ác ý.

Nghe được câu hỏi có hàm ý khác của hắn, Từ Cửu Kỷ chỉ cảm thấy một cỗ bi thương thống khổ quen thuộc nảy lên trong lòng, ẩn ý trong lời nói của hắn làm cho y lại nhớ tới đại điển kế vị bốn năm trước, nhớ tới ngày đó hắn cùng với Mạc Quân Trình hai người giống như quốc vương, hoàng hậu sóng vai ngồi ở vị trí cao nhất của Hoàng gia, nhớ tới hắn vạn phần ôn nhu như thế nào thấp giọng ở bên tai Mạc Quân Trình mềm giọng dịu dàng, càng làm cho y lần thứ hai nhớ tới điều chính mình cật lực quên nhưng làm thế nào cũng quên không được, lúc trừng phạt Hoàng Hân Duật lãnh khốc đến cực điểm, ánh mắt sắc bén tràn đầy sát ý!

Đúng vậy, tra khảo người khác loại chuyện này hắn sao có thể tự mình động thủ, mà chính y, loại người lao động ở cái nơi kia thì có tư cách gì để hắn tự mình động thủ chứ! Bất quá chỉ là một tên bạn giường mà thôi… Vì thế, trong mắt Từ Cửu Kỷ kiềm không đặng nổi lên tầng hơi nước dày.

Y liều mạng cắn chặt hàm răng nghĩ muốn thâu lại nước mắt đang ngưng tụ trong mắt, trong lòng chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa oán hận, giận chính là vì khinh bỉ trào phúng trong lời hắn, hận là vì chính mình thủy chung vẫn quên không được hắn, cho nên mới mỗi khi hắn nhắc tới lại liền cảm thấy đau khổ không chịu nổi.

Không dấu vết thoát khỏi đường nhìn chăm chú của hắn, Từ Cửu Kỷ nhanh chóng làm cho yếu ớt trong mắt mình biến mất không muốn bị hắn phát hiện, y bị hắn trêu đùa đã đủ lâu, giờ này khắc này, hai người bọn họ hiện tại đã là hai người xa lạ, y không muốn, không, là tuyệt đối không muốn lại trở thành một vở hài kịch trong tay hắn, tùy ý hắn mà thờ ơ lạnh nhạt bản thân, vì nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử động của hắn mà buồn vui lẫn lộn, thê thảm chật vật, sau đó hắn mới ở một bên thoải mái cười, cười một cách bừa bãi!

Y không muốn làm cho chính mình lại lâm vào tình trạng bi thảm như vậy, cho nên, cho dù y lại lần nữa khổ sở lại lần nữa thống khổ, y cũng quyết sẽ không biểu hiện ra ngoài trước mặt hắn nữa.

Nhìn Từ Cửu Kỷ liều mạng muốn giấu đi lệ quang trong mắt, trào phúng cười bên môi Hoàng Hân Duật trong phút chốc lại đột nhiên ngừng lại, cứ như bị người hung hăng đạp mạnh lên bàn chân vô cùng tức giận, nhưng lần này cũng giận chính bản thân mình.

Hắn rõ ràng không tính toán cùng Từ Cửu Kỷ đấu trận võ mồm vô vị này, nhưng vì sao… Lại cứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm hắn mất đi lý trí, khó có thể kiềm chế chứ?

“Tôi không muốn cãi nhau với cậu, cũng tuyệt đối sẽ không gϊếŧ cậu, cho nên, cậu tốt nhất là đừng nói mấy lời vô vị chọc tôi giận, nghe rõ rồi chứ?”

Không đợi Từ Cửu Kỷ đáp lại, cũng có lẽ, trong lòng hắn là có chút sợ hãi y lại nói ra gì đó làm cho người ta hận không thể bóp chết y, bởi vậy, sau khi bỏ lại một câu

như vậy hắn liền lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Người tới, đi mời cậu hai lại đây, nói là người bệnh đã tỉnh, kêu cậu ta lập tức lại đây nhìn xem.”

“Vâng.”

Bước ra trước cửa phòng, hắn bỗng dưng nghĩ đến từ khi Từ Cửu Kỷ đến đây, tựa hồ vẫn luôn hôn mê, nghĩ đến vài ngày nay chưa có gì vào bụng, bởi vậy tiếp theo phân phó:

“Còn có, kêu Tiểu Lưu chuẩn bị vài món nhẹ mang tới đây.”

“Vâng.”

Căn dặn phân phó xong xuôi hết, Hoàng Hân Duật ngay cả quay đầu cũng không quay lại nhanh chóng rời khỏi phòng Từ Cửu Kỷ.