Với thầy cô.
—— Hạ Nhị, ừm, là một học sinh rất ưu tú. Thành tích xuất sắc, tính cách cũng tốt, tôi cảm thấy thật sự không thể bới ra chỗ xấu nào! Trong danh sách bồi dưỡng đặc biệt của kỳ thi đại học lần này, tuyệt đối phải có tên em ấy…
Với bạn học.
—— Hạ Nhị à, hà, thằng đó đánh bóng rổ giỏi lắm, nhưng không tham gia đội bóng rổ của trường, tiếc quá đi mà! Là một đứa dễ gần lắm đó, nó mang mắt kính thì nhã nhặn, tháo xuống rồi thì rất là chuẩn men…
—— Hạ Nhị! Đó quả thật là kiểu hình hoàng tử chỉ thấy trong manga thôi đó ~~ Bạn ấy mà tháo kính xuống thì sẽ rất đẹp trai, nhưng hình như chỉ lúc đánh bóng rổ mới chịu tháo xuống… Nói nghe này, nói nghe này, cậu không biết được cái khoảnh khắc mà bạn ấy tháo kính ra đâu, cái cảm giác tựa như cái gì đó bị đè xuống được mở ra, giống như giải khai phong ấn, bảnh dễ sợ… Lại nói, Hạ Nhị rốt cuộc cận bao nhiêu độ vậy, tớ thật sự không ngại tặng bạn ấy một cặp kính sát tròng…
Với ba mẹ.
—— ……
Với cô ấy.
—— Cậu ấy chỉ là một thằng đần, không hơn không kém!
Với bản thân thì sao?
—— Tôi không biết…
Thật sự không biết! Cậu nghĩ như vậy.
Tà dương chạng vạng nghiêng nghiêng khoác lên vai thiếu niên, cho người ta một cảm giác khác thường giống như tóc đen của thiếu niên sắp sửa lóng lánh. Con mắt đen không chút bóng sáng dường như tùy tiện quét tới đầu đường, Hạ Nhị đứng bên đường hờ hững đợi đèn đỏ dành cho người đi bộ qua đi, thiếu niên đeo kính có phần đẹp trai tuấn tú, khiến các thiếu nữ cùng tuổi cách đó không xa thì thầm nói nhỏ.
Phăng ——
Đèn đỏ chuyển xanh, Hạ Nhị đi về phía trước.
Đi thẳng —— rẽ trái —— đi thẳng —— sau đó dừng lại, gỡ mắt kính xuống, trước sau như một tựa như đang tiến hành một nghi thức thiêng liêng —— sau đó mang nụ cười tươi sáng lên —— rẽ phải —— đi thẳng vào một tiểu khu —— vào tòa nhà E —— ấn nút tầng 4 —— chờ —— thẳng đến căn hộ 404.
Hạ Nhị trầm lặng nhìn cửa gỗ một lát, trong không khí bị cửa gỗ ngăn cách mơ hồ truyền đến mùi cơm, sau đó lấy chìa khóa ra, mở cửa —— vì cậu biết dù có gõ cửa, người bên trong cũng sẽ không mở cửa, mở cửa cho cậu.
Cửa mở, mùi đồ ăn trong không khí càng đậm đà hơn, mơ hồ truyền đến tiếng TV huyên náo. Hạ Nhị cúi người cởi giầy mỉm cười nói.
“Con về rồi!”
Không ai đáp lại cậu. Chỗ trước cửa yên tĩnh đến chết lặng, bóng tối nặng nề dồn về phía thiếu niên, ánh sáng thấu ra từ phòng ăn tản lên vách gỗ cách đó không xa, chỗ kia ấm áp náo nhiệt tới mức cùng bên này hình thành hai thế giới. Hạ Nhị cũng không để ý, hoặc nên nói, cậu sớm đã quen rồi.
Cậu mỉm cười đi về phía trước, càu nhàu “Đói chết rồi” như một cậu trai bình thường về nhà muộn. Cậu đứng ở chỗ sáng, quay mặt vào phòng ăn, mỉm cười.
Trước mắt là cảnh bữa tối gia đình hết sức bình thường.
Thức ăn mẹ tự tay làm đang tỏa ra mùi hương mềm mại, ba chăm chú dán mắt vào bản tin trên TV, thỉnh thoảng cản em trai chuyển kênh nhân lúc ba không chú ý, em trai bĩu môi lầm bầm oán giận ba độc tài —— chỗ đó, không có vị trí của cậu.
Nghe tiếng Hạ Nhị, mọi người đều không chia chút sự quan tâm cho đứa trẻ trước mắt. Hạ Nhị trầm lặng mỉm cười, đi về phía nhà bếp múc cơm cho mình, yên lặng gia nhập bữa ăn. Dù thế, thiếu niên vẫn không phù hợp với không khí gia đình ấm áp, bị lạnh nhạt bài trừ.
“Thật ngại quá đi, hôm nay bị đội bóng rổ nhờ vả bắt đi, cho nên con về hơi trễ!”
Những người cùng huyết thống đối diện vẫn thờ ơ, thiếu niên gần như cố chấp mà nói tiếp.
“Ba mẹ, ngày mai con vẫn phải đến chỗ chú Hình, có thể không về buổi tối!”
Người phụ nữ được Hạ Nhị thân mật gọi là mẹ chỉ nhíu một bên mày, lạnh lùng đáp lại.
“Ừm!”
Dường như được khích lệ, nụ cười của Hạ Nhị rực rỡ muốn lóa mắt.
“Còn nữa, lần thi thử này, con vẫn ở top ba đấy!”
“Ừm!”
Vẫn là giọng điệu không nóng không lạnh, ba trái lại dời tầm mắt từ TV qua, nhưng đối tượng không phải là Hạ Nhị.
“Hạ Diệu Huy, ba nhớ con gần đây có một bài kiểm tra nhỏ, có kết quả chưa?”
“Chưa, chưa mà, ba có thấy chán hay không vậy, đã nói chưa có mà!” Em trai trả lời mang vẻ mặt bực bội nghiêm trọng, con mắt đen vô lễ kia giống y như ba. Vẻ mặt của ba rõ ràng hiện lên ba chữ tin không nổi, Hạ Diệu Huy giận đến tái mặt, quăng chén cơm xuống bàn, hất cằm kɧıêυ ҡɧí©ɧ Hạ Nhị.
“Làm sao nào, dù sao cũng có thành tích hạng nhất của học trò cưng Hạ Nhị này ở đây, muốn thành tích của con làm cái quỷ gì!”
Đứng dậy đi ngay, dùng âm thanh cố ý để mọi người, đặc biệt là Hạ Nhị có thể nghe được, chửi xéo.
“Bố đây bực nhất cái thứ chỉ biết hở một chút là khoe ra thành tích, lỗ mũi vểnh lên trời, rác rưởi…”
Mẹ đứng dậy đuổi theo Hạ Diệu Huy, ngọt lời giữ lại. Hạ Nhị mỉm cười, vẫn mỉm cười như trước, lông mi cậu hạ xuống, khóe môi mấp máy không thể nghe thấy. Lúc nhấc lông mi lên, con mắt đen trắng rõ ràng liền đối diện ám chỉ lạnh mắt của mẹ. Hạ Nhị nhẹ nhàng để chén cơm hầu như không động đến xuống, tươi cười đứng dậy.
“Con no rồi, đi trước!”
Cậu mang nụ cười đi ngang qua bên cạnh Hạ Diệu Huy, nghe thấy lời mắng chửi thấp giọng không thể nghe được của em trai.
“Tạp chủng!”
Bước chân Hạ Nhị một chút cũng không dừng lại, cứ đi thẳng vào trong bóng tối.
———— [Alice’s Land] ————
Đau, đau đớn, lan tràn ở vành tai. Rõ ràng là thịt mềm không có xương cốt, lại tựa như đau đến thấm vào cốt tủy.
… Đứa trẻ đó, giống như thiên thần vậy…
Hạ Nhị ném mình lên giường, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo muốn hạ nhiệt tai trái đang đau đến nóng hổi.
… Tóc như vàng, mắt xanh như bầu trời, gương mặt lại thanh tú như người phương đông. Gì, trên tai trái đứa trẻ hình như có một vết sẹo hồng nhạt…
Có lẽ vì đã được hạ nhiệt, đau đớn có chút dịu đi. Dưới tóc đen, vết sẹo ở tai trái dường như là vết thương vĩnh viễn không thể khép lại.
… Nhưng, nghe nói ba mẹ nó đều là người Trung Quốc mà, tóc đen mắt đen chính cống, sao lại sinh ra đứa con…
Hạ Nhị hít thở rất lâu trong bóng đêm yên tĩnh, sau đó nâng tay lên, đầu ngón tay khẩy khẩy mắt, lấy ra một miếng kính áp tròng bán trong suốt màu đen lóng lánh. Ánh trăng bạc lén vào qua cửa sổ, dường như bị con mắt xanh lam gần như thuần khiết kia của thiếu niên dụ đến.
… Có đi nghe ngóng rồi, hình như đôi vợ chồng mới cưới ở chung với một người ngoại quốc, sau đó thằng Tây ấy nhân lúc người chồng đi vắng muốn cưỡиɠ ɧϊếp cô vợ —— Nghe nói cô ta mạnh miệng tuyên bố là chưa thực hiện được, nhưng sau đó lại lập tức mang thai, đứa trẻ sinh ra nhìn thế nào cũng không giống…
Con ngươi một xanh một đen của Hạ Nhị nhìn kính áp tròng đen ở đầu ngón tay đến mức xuất thần, sau đó dùng sức bóp nát, có vẻ như là để bóp nát một vài, thứ không tốt.
Cậu cười gượng gỡ kính áp tròng đen còn lại ra, như thế, màu lam diễm lệ tươi sắc kia liền trọn vẹn bày ra vẻ đẹp kinh người của nó.
Tại sao lại nhớ tới ký ức không tốt đẹp này? Là vì yêu cầu của Hình Ảnh Ly, hay vì câu chửi mắng của Hạ Diệu Huy?
Hạ Nhị bò dậy từ trên giường, màu lam trong bóng đêm tản ra ánh quang chập chờn như gợn nước. Thiếu niên đứng trước gương, lấy tay gạt gạt tóc ngắn trên trán.
Xem ra lại phải đi nhuộm tóc nữa rồi…
Dưới gốc tóc đen, màu sắc đồng dạng với ánh nắng lẳng lặng bị màu đen thâm trầm áp chế, phảng phất như tia sáng muốn vùng vẫy thoát khỏi bóng tối trước rạng đông.
Thiếu niên tựa đầu vào gương, mắt lam óng ánh không còn là màu đen kịt, lại càng trở nên trống rỗng từ sâu thẳm bên trong.
Nhà ư…