Một ngày leo lên chín cái cây thì đúng là vô cùng thú vị. Nhưng một ngày leo lên chín mươi cái cây (O_o) thì lại là chuyện khác.
Ta cả ngày thở hổn hển, mồ hôi và bụi dính đầy mặt và cổ
Chính là, Vương phủ thật sự quá lớn.
Ta đưa mắt nhìn lại, muốn đem tất cả tổ chim phá đi, ít nhất phải hơn mười ngày nữa.
Buổi tối, ta ngồi dưới gốc cây nhóm một đống lửa nướng trứng chim.
"Ngươi đang làm cái gì vậy?" Thanh âm thanh thúy ở phía sau vang lên.
Ta cũng không quay đầu, đưa tay ra sau ngoắc ngoắc: "Kim Muội, đến đây ăn trứng chim đi."
Kim muội cũng bu lại, cùng ta ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn đống lửa đang cháy.
"Trứng chim ở đâu ra?"
"Dốt nát a, ở trong tổ chim." (O_o vậy mà cũng gọi là trả lời! haiz...)
Ta lấy cây đảo một lần đám củi, để lộ ra những cái trứng chim đã ngả màu hơi nâu nhạt.
"Oa, hảo nóng a."
Kim Muội hướng ta làm mặt quỷ: "Hừ, tham ăn như quỷ. Trần bá gọi ngươi làm việc, ngươi lại ngồi đây ăn trứng chim nướng."
Chúng ta ba chân bốn cẳng đem trứng chim giấu vào trong ngực, hi hi ha ha vào phòng.
"Ngươi nếm thử chút." Ta lột một cái, đặt vào trong miệng Kim Muội.
Nàng nói: "Không tốt, một chút hương vị cũng không có."
"Có biện pháp nào? Chỗ này của ta không có muối."
Kim Muội liếc ngang liếc dọc một cái, đối ta lặng lẽ nói: "Đợi ta đến phòng bếp trộm một ít."
Nàng cũng vội vã ăn trứng chim, sau đó cấp cấp ra khỏi phòng.
Ta một mình nhìn trứng chim đặt ở trên bàn, rất có nghĩa khí chờ nàng trở lại.
Chỉ chốc lát sau, cửa bị đẩy ra.
"Muối đã trộm về được rồi à?" Ta lớn tiếng hỏi, quay đầu nhìn, lập tức ngây dại.
Thần tình tươi cười lập tức đọng lại.
"Trộm muối? Bảo bối tiểu Ngọc Lang của ta, ngươi lại bướng bỉnh gây chuyện?" Tiểu vương gia đứng ở chỗ cánh cửa, cười hướng ta đi tới. (tiêu em òi em ơi >.