Nô Tài

Chương 1

"Nô tài"

Từ nhỏ ta đã nghe qua cái từ này.

Lần gần đây nhất xảy ra chuyện, gia gia cũng quất quải trượng xuống đất, quát: "Tiểu nô tài! Ngươi lại làm loạn?" Quát xong liền đánh.

Quải trượng to như vậy mà đánh trúng người lại chẳng thấy đau gì cả.

Số lần ta làm loạn còn nhiều hơn số cơm gạo của nhà ta a.

Tiếng quát của gia gia, nghe vào tai ta chẳng khác gì tiếng chim hót ngoài vườn.

Mẫu thân ngoài mặt luôn khôn khéo, giỏi giang, nhất là những lúc như thế này, lại càng ra vẻ khép nép mẫu mực.

Phụ thân của ta à? Phụ thân đang đảm nhiệm chức tri phủ, thường không ở nhà.

Nghe mọi người gọi người là thanh thiên. (quan thanh liêm)

Cả hoa viên nhà ta chính là thiên hạ của ta.

Trèo cây, bắn chim, muốn làm cái gì cũng có thể. Mỗi lần như vậy, nhũ mẫu dưới tàng cây nhìn ta đều mang vẻ mặt kích động: "Tiểu thiếu gia, ngàn vạn lần cẩn thận, đừng để ngã xuống."

Đừng để bị ngã?

Nực cười! Ta làm sao có thể bị ngã khỏi cây?

Ta cố ý buông hai tay, từ trên cao đối nhũ mẫu nhăn mặt.

Ta hết sức vênh váo đắc ý, chân chẳng may bị trợt...

Thật sự bị ngã xuống, dọa cả nhà nhảy dựng.

Mọi người vội thành một đoàn, trấn an rồi lại trấn an, tìm đại phu rồi lại tìm đại phu.

Ta thư thư phục phục nhìn mọi người vội vội vàng vàng, há mồm uống ngay một chén thuốc bốc khói.

Muốn nôn... Thật khó uống!

Ta làm mặt đau khổ, toàn bộ thuốc đều phun ra.

Lần sơ sẩy đó khiến ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, tuyệt đối về sau bất luận kẻ nào cũng không được phép nhắc đến. Nhất là nhũ mẫu, nói không chừng vì chuyện xảy ra ngày hôm đó nói ta không chỉ mất hết uy nghiêm mà còn giống như cái bánh mì lớn rơi trên mặt đất.

Thật sự là mệnh khổ, sau khi thương thế lành, cư nhiên còn bị gia gia bắt phạt.

Quỳ gối trước hương đường đọc tứ thư do phu tử dạy.

Hương đường là nơi thờ phụng linh vị tổ tiên, ở giữa còn đặt một khối ngọc làm chỉ trấn.

Thật khá thật khá, trong suốt, lấp lánh.

Ta lén đứng lên, đi đến sờ cái chỉ trấn, vừa lúc gia gia chống quải trượng đi ngang qua nhìn thấy.

"Tiểu nô tài! Không muốn sống à?" Ta bị quải trượng đánh vào chân: "Đây là phần thưởng do chủ tử ban tặng, ngươi dám lộn xộn?"

"Gia gia? Chủ tử là cái gì?"

"Chủ tử chính là chủ tử! Tiểu súc sinh vong ân phụ nghĩa! Quỳ cho ta, phạt ngươi quỳ thêm một canh giờ!"

Đang yên đang lành sao lại thành như vậy? Cư nhiên bị phạt thêm một canh giờ.

Nghĩ tới nghĩ lui tổng thấy không phục, trong lòng lại tò mò cái chỉ trấn bằng ngọc kia.

Vài ngày sau ta lén chạy đến hương đường, bắc ghế đứng lên sờ cái chỉ trấn, không nghĩ tới lại bị trượt tay, làm rơi khối ngọc. (em lúc nào cũng vậy >"""