Ngã Ái Nhĩ, Bất Hội Cải Biến (Tôi Yêu Em, Sẽ Không Thay Đổi )

Chương 23

“Xảy ra chuyện gì Ôn Ôn? Em

rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải nói là ngày 10 tháng sau mới đi hay sao? Vì cái gì bỗng nhiên đổi ý?” Kế Hoằng đặt máy tính xuống, vội vàng đi qua ôm lấy người yêu sắc mặt có chút thương cảm: “Có phải có ai khi dễ em hay không? Nói cho anh biết, chúng ta đi tìm hắn.”

Ôn Nhuận đẩy hắn ra, xem thường nói: “Không cần phải phát huy cái trí tưởng tượng của anh

ra được không? Nơi này ai dám khi dễ em

a. Em

sở dĩ muốn dọn đi bây giờ là vì …….” Cậu lại thở dài: “Ai, anh có nhìn thấy gia đình đứng ở đầu ngõ?”

“Đầu ngõ? Gia đình?” Kế Hoằng không chút suy nghĩ nhìn theo, hồi lâu mới nói: “A, anh

thấy một nữ nhân đang ôm đứa nhỏ ngồi kia, anh

còn kỳ quái nghĩ sao trễ như vậy cô ta

còn không về nhà, có lẽ là bị lạc đường đi.”

“Chỉ nhìn thấy nữ nhân? Nga, có lẽ là nam nhân kia cùng một đứa nhỏ nữa đi tìm đồ ăn rồi, Kế Hoằng, bọn họ không phải lạc đường, mà là không có nhà để về.” Ôn Nhuận đem vali cùng máy tính để lại cạnh nhau: “Nhà bọn họ vốn rất nghèo khổ, có một phòng ở cũng bị lửa thiêu rụi sạch sẽ, nguyên nhân hỏa hoạn cũng không rõ ràng, họ lại không có tiền mua bảo hiểm nên đành phải tha con lưu lạc khắp nơi, lang thang đã gần nửa năm rồi. Chạng vạng hôm nay em

thấy bọn họ quần áo tả tơi ngồi ở đầu ngõ, cuộn mấy tấm thảm rách, muốn ở nơi này một thời gian, ai, mấy tấm thảm rách kia là nhà của bọn họ, Kế Hoằng, mùa hè còn đỡ một chút, nếu mùa đông đến anh

nói bọn họ phải làm sao đây? Người ở trong nhà còn muốn bị đông lạnh, huống chi ở bên ngoài ăn ngủ, chịu muỗi đốt. Hai đứa nhỏ kia thật đáng thương, thấy trong tay em

cầm hai cái bánh mì thì ngó chằm chằm, lại không ngừng chảy nước miếng. Cho nên Kế Hoằng, chúng ta dù sao cũng không bán nơi này đi, không bằng liền đem nơi này cho bọn họ ở lại được không?”

Kế Hoằng nhịn không được nở nụ cười: “Thì ra là như vậy a, lão bà đại nhân bởi vì đồng cảm với họ nên muốn chuyển nhà trước sao, ok, Ôn Ôn, em

biết anh

luôn là lão công gương mẫu, lão bà đại nhân nói gì nghe nấy mà, bất quá em

nói cho bọn họ tin này chưa?” Thấy Ôn Nhuận lắc đầu, hắn búng ngón tay, ha ha cười nói: “Vậy chạy nhanh đi nói đi, anh

có thể tưởng tượng được bọn họ có bao nhiêu cảm tạ em, giông như anh lúc trước, ở thời điểm đau khổ nhất, em đã cho anh ấm áp cùng dũng khí, a, anh nghĩ chính là ở thời khắc kia, anh liền không kiềm chế được mà yêu em.”

“Thực buồn nôn.” Ôn Nhuận trợn trắng mắt liếc hắn: “Vậy được rồi, anh

chờ một chút, em

đi gọi bọn họ vào, như vậy chúng ta có thể đi được rồi.” Cậu nói xong xoay người đi ra cửa, Kế Hoằng chính là vui sướиɠ vỗ tay vài cái rồi mới khôi phục lại bộ dáng trầm ổn, lấy di động ra gọi vào một dãy số: “Uy, Vương tiên sinh sao? Lần trước công ty thưởng cho tôi chiếc xe đặt ở chỗ ông

đó, hiện tại tôi có thể lấy về không …… Đúng, chính là địa chỉ lần trước tôi đưa cho ông ……. Nga, tốt, tôi chờ.” Ngắt điện thoại hắn lại lộ ra tươi cười: “Ha ha, Ôn Ôn, em

rất nhanh sẽ phát hiện, kinh hỉ anh

cho em

cũng không phải chỉ có một cái nga.”

Ở trong phòng nhẹ nhàng đi qua đi lại, tưởng tượng hắn cùng Ôn Ôn hai người cùng nhau ăn tối dưới ánh nến, say đắm nhìn nhau, sau đó hắn ôm lấy Ôn Ôn, đi đến cái giường tinh xảo cực lớn mà hắn mất hơn một tháng mới tỉ mỉ lựa chọn được, rồi bọn họ song song ngã xuống giường, cởϊ qυầи áo đối phương, chuẩn bị vận động kịch liệt …… Nga, không tốt, hắn muốn chảy máu mũi rồi. Cho dù cùng Ôn Ôn trải qua gần một năm cuộc sống vợ chồng, nhưng nếu tưởng tượng đến mấy cái hình ảnh hạn chế này, hắn vẫn là có một chút không khống chế được mình. Nghĩ đến chút nữa sẽ có một gia đình tiến vào, hơn nữa lại còn có mấy đứa nhỏ nữa, hình tượng này của chính mình cũng rất không đẹp mặt đi. Kế Hoằng tiếc nuối vạn phần dừng hẳn dòng phim a phiến đang chiếu trong đầu.

Chỉ chốc lát sau, cửa quả nhiên mở ra, Ôn Nhuận kéo một nhà bốn người đến, Kế Hoằng lúc này mới hiểu được vì cái gì bọn họ một nhà thế nhưng lại lưu lạc đến nửa năm, vốn ở trong cái thành phố này tùy tiện tìm một công việc là có thể thuê được một gian phòng trọ nhỏ, cũ. Nhưng là hắn hiện tại đã biết rõ, nam nhân kia thế nhưng lại là một người mù, việc đi lại chỉ có thể dựa vào đôi nạng thô sơ, mà nữ nhân kia vừa gầy vừa nhỏ, thần sắc tựa như bị bệnh nặng, hai đứa nhỏ, đứa lớn có lẽ là 5 tuổi, còn đứa nhỏ thì vẫn chưa biết đi. Như vậy gia đình này, trừ bỏ ăn xin ra, hiển nhiên là không có năng lực mưu sinh. Hắn không khỏi cảm thán: Gia đình này nhất định là cái gì cũng không biết, nếu không với tình huống của bọn họ, có thể xin chính phủ trợ cấp, cũng không đến nỗi thành như vậy.

Nữ nhân vừa vào trong nhà liền quỳ xuống trước mặt Kế Hoằng, than thở khóc lóc ngàn ân vạn tạ, Kế Hoằng vội vàng luống cuống tay chân dìu cô

đứng dậy, cuộc đời hắn còn chưa gặp qua loại tình huống này đâu. Nhìn về phía Ôn Nhuận, phát hiện người yêu đã nước mắt lưng tròng, hắn thở dài, nghĩ rằng giúp người giúp đến cùng, cái này không chỉ đem đến cho Ôn Ôn niềm vui, tương lai nếu có lúc nào mình đắc tội, nhất định sẽ bị người khác đánh lại. Thế là bọn họ đem gia đình kia ngồi vào bàn, Ôn Nhuận đi đến phòng bếp nấu mấy bát mì, chiên mấy quả trứng. Cả nhà kia hai mắt đều phát sáng, cũng không khách sáo gì nữa, liền lang thôn hổ yết ăn đến gió cuốn mấy tan. Ngay cả đứa nhỏ nhất cũng ăn sạch một chén mì.