Ngã Ái Nhĩ, Bất Hội Cải Biến (Tôi Yêu Em, Sẽ Không Thay Đổi )

Chương 20

“Tin tức Tử Địch về nước là do Hàn Tưởng nói cho anh

biết.” Dọc đường đi, Kế Hoằng đem sự tình đã qua nói lại một lần, Ôn Nhuận nghe xong mới bừng tỉnh đại ngộ, bât quá nhớ lại, vừa rồi vẻ mặt của Ngô Tử Địch kia, rõ ràng là đối với Kế Hoằng tình cũ chưa quên.Ôn Nhuận ở trong lòng đem chính mình cùng Ngô Tử Địch so sánh qua, thất vọng phát hiện, luận bằng cấp, luận diện mạo, luận gia thế, luận tài hoa, chính mình lại không có điểm nào có thể so sánh được với người ta.

“Kế Hoằng, người yêu cũ xinh đẹp cao quý như vậy muốn cùng anh

tái hợp, nếu là người khác hẳn đã rất vui sướиɠ quay về cùng cậu ta, sao anh lại trốn tránh giống như gặp phải ôn dịch?” Tuy rằng trong lòng rất đau, nhưng sự thật vẫn cứ là sự thật, Ôn Nhuận không muốn ở phương diện này làm đà điểu. Chính là không thể ngờ được Kế Hoằng lại nghiêm trang lắc đầu nói: “Ôn Ôn, không cần phải nói giỡn như vậy, anh cùng cậu ta là chuyện đã qua, huống chi nay anh có em, với cậu ta liền càng không thể.”

“Vì cái gì? Em có điểm nào so được với Ngô Tử Địch kia?” Ôn Nhuận kích động rống, làm cho Kế Hoằng có chút bất đắc dĩ, hắn xoa xoa cái trán: “Kính nhờ Ôn Ôn, không cần để tâm vào mấy chuyện vụn vặt đó được không? Theo lý luận trên mà nói, Ngô Tử Địch quả thật là mọi thứ đều hơn em gấp trăm lần, nhưng là cậu ta

có một điểm không thể so được với em, đó là cậu ta

không phải Ôn Nhuận, chỉ cần một điểm này thôi cũng đủ để cậu ta

hoàn toàn bị em đánh bại. Bởi vì anh yêu một người, người đó gọi là Ôn Nhuận a”

Ôn Nhuận bĩu môi: “Hừ hừ, nói lời ngọt ngào như vậy ai cũng nói được, chỉ sợ trong tương lai khi anh cẩn thận ngẫm lại, liền cảm thấy chính mình hiện tại thật ngu ngốc, rồi sẽ đi tìm cái tên Ngô Tử Địch kia.” Lời nói của Kế Hoằng tuy rằng làm cậu cảm động, nhưng Ôn Nhuận vẫn đang trốn ở trong cái vòng nghi hoặc luẩn quẩn không chịu đi ra. Kế Hoằng không có cách nào, nghĩ nghĩ bỗng nhiên nói: “Như thế này đi Ôn Ôn, em biêt Hàn Tưởng chứ, gia khỏa kia bộ dạng cũng tốt, bằng cấp cũng không thấp hơn so với anh, trong nhà lại có tiền có thế, tính tình thì ôn nhu săn sóc, tóm lại nếu xét về tổng thể điều kiện, hắn so vói anh còn là người yêu tốt đẹp hơn, nhưng nếu y hướng em biểu đạt tình yêu, hơn nữa còn muốn em chia tay với anh để cùng y kết hôn, em liền đáp ứng sao?”

“Sao có khả năng?” Ôn Nhuận nhao nhao kêu lên: “Anh

đem em

trở thành loại người gì? Em

là kẻ yêu tiền như vậy sao? Nếu nói như vậy, vào cái lúc anh

vẫn còn nghèo hèn, em

cho anh

đến nhà mình

để làm cái gì? Trực tiếp …..” Cậu bỗng nhiên ngừng nói, cuối cùng cũng hiểu được, trợn tròn mắt nhìn về phía Kế Hoằng: “Anh ….. anh lại đùa giỡn em?”

Kế Hoằng buông tay: “Không có biện pháp, anh đây là quan tham bức dân đùa giỡn, Ôn Ôn em ngẫm lại, anh không nói như vậy, em có thể hiểu được tâm ý anh sao? Hiện tại em hiển nhiên đã rõ ràng, trên thế gian này tình yêu, có đôi khi là không có cái đạo lý đáng nói gì, càng miễn bàn đến mấy cái điều kiện ngoại thân, dù sao anh hiện tại cũng chỉ muốn yêu em thật nhiều, cùng em vẽ nên một tương lại bình dị nhưng lại là cuộc sống ấm áp cùng hạnh phúc.”

Ôn Nhuận ‘phi’ một tiếng, làm ra tư thế muốn nôn: “A, thực buồn nôn, còn cuộc sống bình thản, ấm áp cùng hạnh phúc.” Nói tới nói lui, cậu trong lòng cũng là ngọt ngào vô cùng, ngọt ngào đến không thể nói sang chuyện khác, cậu sẽ giống như hồ ly cười trộm mất. Quay đầu lại: “A, sao còn không mau đến a Kế Hoằng, sớm biết xa như thế, em nhất định sẽ ngồi xe bus đến.”

“Cũng sắp đến rồi.” Kế Hoằng nóng nực, hối hận vì tham luyến cảm giác cùng Ôn Nhuận tản bộ mà không có thuê xe: “Ôn Ôn a, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, chờ chúng ta mua nhà xong, mục tiêu kế tiếp chính là mua xe, đến lúc đó có thể đưa em đi làm. Ừm, em thích loại xe nào? Mercedes-Benz? BMW? Toyota? …” Không đợi hắn nói xong, Ôn Nhuận đã muốn phát hoảng hô lớn: “A? Cái gì? Còn muốn mua xe? Ô ô ô,

em từ bỏ, em

chỉ muốn tiền còn, em

không muốn mất tiền, còn nghĩ rằng đầu năm nay sẽ giữ lại được 30 vạn, đây chính là cả đời em không có được a. Kế Hoằng a, đừng suy nghĩ gì hết, chúng ta không thể đem tiền đi tiêu hết được, nhất định phải giữ lại một chút để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào, anh biết không?”

“Ân ân, anh biết, anh biết.” Kế Hoằng ân ân a a ứng phó, nghĩ rằng 30 vạn không là cái gì, kế tiếp còn có vài cái hợp đồng béo bở, tiền tài đương nhiên sẽ cuồn cuộn đến thôi. Hắn bây giờ đã có kinh nghiệm cho nên đối chính mình tràn đầy tự tin. Ôn Nhuận thấy hắn đáp ứng mới nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói: “Kỳ thật anh hiện tại có thể kiếm được nhiều tiền như thế thì mua xe thay đi bộ cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, em hy vọng đến lúc đó có thể mua một chiếc xe việt dã tốt, như vậy vào cuối tuần hai chúng ta có thể lái xe đi chơi, khi được nghỉ dài hạn thì lái xe đi du lịch, a a a a a a, nghĩ tới đó thật cảm thấy phấn chấn.”

Kế Hoằng nhìn gương mặt vui vẻ của Ôn Nhuận, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác tột cùng hạnh phúc. “Xe việt dã sao?” Hắn cúi đầu cười: “Được, chỉ cần là thứ Ôn Ôn muốn, anh nhất định làm được.” Ngẩn đầu lên, nhìn thấy ‘Liễu Hà’ tiểu khu đã ở trước mặt, hắn kéo tay Ôn Nhuận: “Tốt lắm Ôn Ôn, đã đến rồi.”

Ôn Nhuận tán thưởng nhìn vào tiểu khu xinh đẹp, hưng phấn nói: “Kế Hoằng, chúng ta mua nhà ở đây sao? A, thật đẹp, mặt sau là công viên West Hill, phía trước là dòng sông trồng liễu rủ, là người nào có con mắt tinh đời như vậy, lựa chọn nơi này để xây tiểu khu, quả thực rất giỏi.”

Kế Hoằng cười một tiếng: “Phải không? Lão gia tử nghe thấy những lời này của em nhất định cao hứng cười toe tóet.” Ôn Nhuận kinh ngạc hồi lâu: “Cái gì? Này cũng là hạng mục của công ty anh?”

Kế Hoằng gật gật đầu: “Lúc trước Hàn bá bá đến đây câu cá, liếc mắt một cái liền nhìn trúng khối đất này, thế là bỏ nhiều tiền ra mua. Vốn nơi này giao thông không thuận lợi, chỉ có xe bus thôi nhưng trong tương lai sẽ có thêm tàu điện ngầm, cho nên khu này giá trị tiềm lực là rất lớn. Mà anh lại là thành viên của công ty, cho nên Hàn bá bá mới đặc biệt cho phép, không lấy tiền của anh nhiều, chỉ lấy tiền vốn, nhưng cho dù như vậy, muốn mua một một căn nhà có ba phòng ngủ cũng đã trên trăm vạn.” Hắn nói xong muốn đi vào văn phòng giao dịch mua bán, một tiểu thư nhiệt tình đi ra, đơn giản nói với nhau vài câu, cô liền mang hai người đến căn nhà Hàn Tưởng chọn cho họ.