Ngã Ái Nhĩ, Bất Hội Cải Biến (Tôi Yêu Em, Sẽ Không Thay Đổi )

Chương 12

Sự thật chứng minh, Ôn Nhuận quả thật là đang say, tuy rằng cậu nắm chặt túi tiền đến tận hừng đông hôm sau cũng không buông tay, thật sự là giống tiểu trư bình thường khò khè đến tận bình minh, ngay cả khi tiếng ầm ỹ của thành phố vang lên cũng không thể thức tỉnh.Kế Hoằng bất đắc dĩ nhìn cậu ngọt ngào ngủ, biết rằng hôm nay muốn kêu cậu làm bữa sáng là hoàn toàn không có khả năng. Hắn sủng nịch trên đôi môi cậu khẽ hôn một cái, cười khổ nói: “Ôn Ôn, anh thật sự tự làm tự chịu a, vốn tưởng tối hôm qua cơm nước xong, mượn cái không khí tốt đẹp kia để yêu thương em một phen, kết quả ……” thở dài, hắn đứng dậy xuống giường, rửa mặt chải đầu xong liền gọi cho cấp trên Ôn Nhuận xin phép, rồi chính mình mới rời nhà đi làm.

Vội vàng lại trôi qua hai tháng, Kế Hoằng cuối cùng cũng trở thành nhân viên chính thức của công ty Hàn lão gia, bởi vì công tác lần này thành tích xuất sắc, lần lượt lại nhận được thêm hai xấp dày lì xì nữa. Bất quá Kế Hoằng không còn dám mời Ôn Nhuận ăn cơm, cùng lúc là có chút sợ hãi, về phương diện khác, hắn phát hiện ra thời khắc đem tiền thưởng đưa cho người yêu, biểu tình vui sướиɠ của Ôn Nhuận cũng đủ làm cho hắn ngập tràn thỏa mãn hạnh phúc, mong chờ đến ngày nhận được tiền.

Bất quá, một sự thật khác chứng minh, vắt cổ chày ra nước làm gì cũng

là vắt cổ chày ra nước, Ôn Nhuận dù có tiền vẫn tiết kiệm như cũ, trừ bỏ những lúc Kế Hoằng mãnh liệt kháng nghị, bất đắc dĩ trên bàn mới tăng thêm hai món thịt hoặc cá, này tựa hồ cũng không có cái gì thay đổi, Ôn Nhuận nói là: “Không lo nhà

không biết củi gạo quý, làm hán tử ăn no là được rồi.” Tuy rằng Kế Hoằng nghĩ đến nát đầu cũng không nghĩ ra, cái đó và hán tử no, hán tử đói rốt cuộc có cái gì quan hệ, bất quá làm lão công mẫu mực, hắn phi thường đương nhiên cho rằng: Lời Ôn Ôn nói chính là chân lý.

Kế Hoằng vẫn biết nếu chính thức trở thành quản lý công ty Hàn Thị, sẽ có nhiều

hậu đãi, đãi ngộ nhưng hắn vẫn là thật không ngờ thù lao lại nhiều đến như thế. Khó trách Hàn Tưởng tiểu tử kia ở trước mặt mình ai oán kêu, nói lão ba y có khả năng bị mất trí nhớ, đem Kế Hoằng trở thành đứa con thân sinh. Liền ngay cả chính hắn, không thừa nhận cũng không được, Hàn lão gia tử đối hắn quả thật là rất hảo, tốt đến độ hắn cơ hồ đã quên đi ý nghĩ tương lai chính mình cùng Hàn Tưởng thành lập công ty mới.

“Xin chào, xin cho ta gặp Ôn Nhuận một chút, cảm ơn.” Tục ngữ nói ăn no mặc ấm tư dâʍ ɖu͙©, tuy rằng Kế Hoằng hiện tại trừ bỏ Ôn Nhuận ra, sẽ không đối bất luận kẻ nào sinh ra dâʍ ɖu͙© linh tinh gì đó, nhưng là tiền nhiều như thế tới tay, làm cho hắn tâm không khỏi rục rịch, vẫn thực tiếc nuối nên hắn muốn dùng tiền lương chính thức này bồi thường cho Ôn Nhuận, hắn tâm tình kích động goi điện đến nhà máy của Ôn Nhuận.

“Tiểu Ôn, điện thoại.” thanh âm ngọt ngào của cô gái làm Ôn Nhuận trong đầu hiện lên hai ý lớn: Kế Hoằng gia khỏa này, đã nói với hắn bao nhiêu lần rồi, không cần trong thời gian làm việc gọi điện cho mình, lại càng không cần phải nói liên miên không dứt, hắn không thể vì điện thoại nhà nước không tốn tiền mà lãng phí, vạn nhất hắn bị lão tổng bắt gặp, kia còn không phải bị khấu trừ tiền lương hoặc là đem luôn bát cơm của mình loại bỏ

luôn, tổn thất kia chính là không thể bù lại. Ai ngờ gia khỏa này lúc ấy luôn cam đoan, hứa hẹn, kết quả còn không đến hai ngày liền lộ ra nguyên hình, phi, cậu sớm nên biết, tên hỗn đản đó quay ra chỗ khác liều mạng nhịn xuống tươi cười, hắn nên nhận thức đến cái cam đoan kia là không thể tin tưởng được.

Nổi giận đùng đùng đi đến chỗ điện thoại, cậu khẩu khí thập phần không tốt, cũng may đầu dây bên kia Kế Hoằng không thể nhìn thấy được sắc mặt cậu, cũng không thể nghe ra trong giọng nói cậu có ý tứ hờn giận, bởi vậy chỉ nói cậu tan tầm đến cửa chính tiệm trang sức “Wing Kee” chờ mình, sau đó mới lưu luyến không rời cắt đứt điện thoại.

“Wing Kee?” Ôn Nhuận nghi hoặc tự hỏi: “Tên này muốn mình tới đó chờ hắn làm cái gì?” Vừa dứt lời, bên cạnh liền có vài tiếng cười: “Tiểu ngu ngốc, này còn không biết, đương nhiên là muốn mua cho cậu nhẫn kim cương.” Ôn Nhuận hoảng sợ, vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy xung quanh mình là mười mấy cái ánh mắt nữ nhân sáng quắc, cậu vội vàng lắc đầu xua tay làm sáng tỏ: “Không có, tuyệt đối không có, không có khả năng, hắn là không có khả năng dám lãng phí tiền như thế.” Kế Hoằng chết tiệt, anh dám hại chết em, ai chẳng biết đám nữ nhân này tự xưng là một loại sinh vật tên là “đam mĩ lang”, chúng ta kết hôn, các nàng vẫn oán hận em không đem hôn lễ nói cho các nàng, làm các nàng mất đi cơ hội nháo động phòng, hiện tại anh ở trong điện thoại nói ra những lời mẫn cảm như thế, này còn không phải cố ý cho em thêm phiền toái sao?

“Ai nha, thật không thể tưởng tượng được Ôn Nhuận của chúng ta lại thành thật đáng yêu như vậy, ở nhà còn có thể làm chủ gia đình, bât quá Ôn Nhuận a, chúng tôi

là không tin cậu

có thể lấy được quyền chủ động, nhất định là tiểu trượng phu đáng thương của cậu đã chịu nhiều đau khổ, mới như vậy chiều chuộng cậu a.” Các nữ nhân bắt đầu phát huy sức tưởng tượng siêu cường cùng vói năng lực trinh thám của mình, đáng sợ tới mức khiến Ôn Nhuận hận không thể tìm một cái hang để trốn vào, ô ô ô, Kế Hoằng chết tiệt, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh, anh cứ chờ đó.

Bất quá nói tới nói lui, đợi cho đến khi tan tầm, Ôn Nhuận vẫn là ngoan ngoãn đi tới Wing Kee. Xa xa nhìn thấy thân ảnh Kế Hoằng vội vàng đi tới, cậu không nhịn được lẩm bẩm: “Gia khỏa này, tốt nhất không cần nói cho mình biết thật sự là muốn đi vào mua nhẫn, nếu không mình không thể không đánh chết anh ta.” Lời này nói ra tuy rằng rất uy lực, đáng tiếc khóe miệng kia lại lộ ra một mạt tươi cười hạnh phúc dễ dàng bán đứng chân chính tâm tư chủ nhân.