Trên sofa, cha Lâm đem một chén nước cho Hứa Lai.
Hứa Lai thụ sủng nhược kinh
(được quan tâm nên có chút lo lắng), nhận lấy, uống một ngụm.
Cha Lâm nhìn đứa con đang bận bịu lau nhà, hỏi Hứa Lai: “Cậu với nó là bạn cùng lớp, hiện tại ngược lại cũng tốt rồi.”
“Vâng.” Hứa Lai biết là nói đến chứng bệnh của cậu trước kia.
“Thằng con ngốc này của ta chắc sẽ không tốt hơn rồi.”
“Cậu ấy hiện tại rất tốt.” Hứa Lai tiếp lời.
Cha Lâm nghĩ muốn hỏi một chút đến việc khác, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Khi còn trẻ cha mẹ cũng làm những việc sai trái, nhưng khi đó cũng không tham gia vào con đường bất chính, mỗi ngày làm việc kiếm tiền, không hút thuốc lá, không uống rượu. Cậu dù sao cũng là đứa trẻ học từ trường học đặc biệt kia ra!
Chỉ là…chỉ là cậu với Lâm Hoài giống nhau, đều là con trai!
Cha lâm khi đang do dự, Hứa Lai lại đột nhiên nói: “Bác trai, cháu sẽ chăm sóc cậu ấy cả đời.”
Nói xong, rất nhanh cúi thấp đầu xuống, cổ có chút đỏ.
Trong lòng cha Lâm chấn động, rồi lại cười phá lên, cũng vẫn là trẻ con thôi.
Mẹ Lâm cầm khay từ bếp đi ra nghe thấy rất rõ ràng.
“Cả đời, cậu có biết chăm sóc một người…” Vành mắt mẹ Lâm đỏ lên.
Hứa Lai quay đầu lại, rất nhẹ nhưng rất kiên định, còn nói: “Cậu ấy rất tốt.”
Lúc này, Lâm Hoài sôi nổi chạy tới, bày ra thành quả lao động của cậu, mọi người đều không nói nữa.
Lâm hoài nhất định muốn Hứa Lai làm đồ ăn cho cậu ăn.
Hứa Lai bận bịu trong phòng bếp, mẹ Lâm xuống giúp một tay.
“Ta là bác sỹ, ta không phải là không thông suốt.” Mẹ Lâm nhìn thao tác thành thạo khi nấu ăn của Hứa Lai, nhịn không được lại mở miệng.
Hứa Lai mò chân gà trong nồi lên, miệng nói: “Cháu không biết cái khác, cháu chỉ muốn chăm sóc cho cậu ấy, và ở bên cậu ấy, rất vui vẻ.”
Mẹ Lâm không nói gì thêm nữa.
Bữa cơm này, bốn người cùng nhau ăn, đồ ăn đều rất bình thường,
nhưng mọi người đều rất thoải mái.
Có rất nhiều việc, phải dùng thời gian để chứng minh.
Càng phải có cơ hội để minh chứng.