Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)

Quyển 4 - Chương 7

[Tiểu Hàn qua đây, mặc kệ tên gia hỏa đó đi!] Tiểu Xuân giận dữ la hét.

Hàn Hàn lập tức tới sát bên Tiểu Xuân, ấn xuống cổ họng đang không ngừng chảy máu của hai người kia.

Tiểu Xuân nện mạnh vào đầu, hai mày càng nhíu càng xoắn. Nhìn hai tên song sinh vì chảy máu quá nhiều mà tái nhợt, lại không biết phải giải quyết thế nào, bối rối nôn nao.

[Vạn linh đan, ngươi có một vị dược tên là van linh đan.] Hàn Hàn vội vã lên tiếng nhắc nhở [Ngươi từng nói thuốc đó không những giải bách độc, hơn nữa kiến huyết phong huyết, kiến ứ hóa ứ, không có gì không trị được.]

[Vạn linh đan… vạn linh đan…] Tiểu Xuân lầm rầm niệm [ … vạn linh đan] hắn đưa tay vào ngực moi moi, lôi ra một đống bình đủ màu sắc.

Lục lọi trong đống bình đó, hắn càng đập đầu mãnh liệt, lại lẩm bẩm [Không đúng,không đúng, đều không đúng! Sai cái gì rồi, còn sai cái gì?]

Hỗn loạn trong đình viện đã dẫn đến nhiều người chú ý, chưởng môn nhân các phái vốn đang ở trong tiểu thính nghị sự đều chạy tới, trong đó cũng không thể thiếu đệ tử Hoa Sơn phái.

Đệ tử Hoa Sơn nhìn thấy thảm trạng của đồng môn, bi thương gào lên [Đại sư huynh, nhị sư huynh!]

Tiểu Xuân nghe vậy thân thể lảo đảo, trong đầu ẩn hiện lến chút gì đó.

[Văn Hoa, Văn Vũ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ai đả thương Hoa Sơn đệ tử của ta?] Tiếp theo đó là tiếng gào thê lương thảm thiết, bi thống mạc danh của Hoa Sơn chưởng môn.

[Sư phụ!] Đệ tử Hoa Sơn thấy sư tôn đau lòng, ào ào chạy tới đỡ, chỉ sợ sư tôn chịu không nổi.

Nhất thời Tiểu Xuân cảm thấy trong đầu mình giống như đang trời quang mây tạnh đột nhiên nổ ra một cơn sấm mùa hạn, ầm một tiếng vang lên, đầu đau muốn nứt. Hắn ôm trán, nhìn sang Hoa Sơn chưởng môn, cũng gào lên [Sư phụ, sư phụ!]

Đối phương quay lại, giận dữ nói [Ai là sư phụ ngươi?]

Tiểu Xuân ngây ra, cảnh tượng vốn sắp sửa hiện lên rõ ràng soạt một tiếng lại biến mất, lưu lại một mảng hư không.

Vân Khuynh thấy bộ dạng Tiểu Xuân ôm đầu vô cùng thống khổ, sốt ruột muốn chạy tới gần, thế nhưng chỉ cần ghé lại, Tiểu Xuân cảm nhận được hơi thở trên người hắn, di dời ánh mắt đáp lại, liền khiến cho hắn bị ánh nhìn chăm chăm kia giam tại chỗ cũ không cách nào nhúc nhích.

[Thường người bị cắt họng, trước dùng tơ sợi may lại phía trong yết hầu, sau rắc thuốc trị thương, sau mới may mặt ngoài, dùng Bích huyết cao làm liền miệng… lót gối cao, khỏi cho vết thương mở miệng, bốn ngày khép miệng, bảy ngày xuống giường…] Tiểu Xuân mắt vẫn nhìn Vân Khuynh, ánh mắt trống rỗng, miệng còn lẩm nhẩm những thứ người khác nghe không hiểu được.

[Tiểu Xuân.] Vân Khuynh rất là lo lắng. Tiểu Xuân lúc này bộ dạng rất kỳ quái, hắn muốn đến gần, nhìn xem Tiểu Xuân ra làm sao, thế mà ánh mắt của Tiểu Xuân vẫn còn mang nộ khí, hắn tới không được.

[Đi lấy bao quần áo trong phòng ta tới đây!] Tiểu Xuân vẫn luôn cau mày, không ngừng gõ đầu. Mà gõ từng tiếng từng tiếng, nặng tới mức khiến người ta đảm chiến tâm kinh.

Ngay cả Hàn Hàn cũng nhận thấy Tiểu Xuân không ổn, vội vàng nói [Triệu Tiểu Xuân, ngươi làm sao, đừng đánh vào đầu nữa.] Hàn Hàn cấp bách muốn ngăn lại, thế nhưng hai tay hắn mỗi tay còn ấn vào một cái cổ họng, không thừa tay nào để giúp Tiểu Xuân.

[Ta đau đầu.] Tiểu Xuân thấp giọng nói.

[Rốt cuộc là ai đả thương hai đồ nhi của ta?] Chưởng môn Hoa Sơn nộ khí trùng trùng rống lên, âm thanh vang dội mang theo nội lực, chấn động khiến người khác choáng váng.

Ông ta hướng sang ba người có mặt tại hiện trường sớm nhất [Gϊếŧ người đền mạng, các ngươi tốt nhất khai hết mọi chuyện cho rõ ràng, đem người giao ra đây. Bằng không cho dù chốn này là Hàn Sơn phái, Hoa Sơn chúng ta cũng sẽ không phủi tay qua chuyện.]

Đầu Tiểu Xuân vốn đang đau sẵn, lại bị thêm một trận sư tử hống hống lên như vậy, cảm thấy cứ ong ong vang lên rất khó chịu.

Tiểu Xuân tiếp theo đó cũng đứng lên hít thông cổ họng, rống còn hơn chưởng môn [Con bà nó, không thấy ta đang nghĩ cách cứu người sao? Ngươi to tiếng như vậy, người còn chưa cứu, đã bị ngươi chấn xuyên phế phủ thương tẫn gân mạch, đi xuống gặp Diêm vương rồi!]

Quả nhiên, Tiểu Xuân vừa nói xong, hai người kia lại co giật một trận, thổ huyết không ngừng. Thấy vậy, Hoa Sơn chưởng môn lập tức ngậm miệng, ngay cả r*m cũng không dám đánh.

[Công tử.] Thân ảnh màu trắng trong khoảnh khắc phi thân đến trước mặt Tiểu Xuân, đưa lên bao quần áo hắn đặt trên đầu giường.

Tiểu Xuân bắt lấy bao tùy tiện chọn lấy mấy tên đệ tử Hoa Sơn [Ngươi ngươi ngươi, còn có ngươi. Khiêng người theo ta đi vào.]

Sau lại chỉ Hàn Hàn [Ngươi, lưu lại giải thích từ đầu đến đuôi.]

Cuối cùng trừng Vân Khuynh một cái [Ngươi, đứng yên không động đậy.]

Sau đó hắn chọn một gian phòng gần nhất đạp cửa xông vào, châm lửa rồi sắp xếp cho nạn nhân nằm lên giường, lại đóng chặt cửa. Hắn cởi bao y phục lấy ra kim châm cùng sợi tơ, hít sâu mấy hơi, đi đến đầu giường, nhìn chăm chăm vào miệng vết thương bị vũ khí cắt máu chảy đầm đìa, miệng lầm bầm lặp đi lặp lại câu nói [Trước dùng tơ sợi may lại phía trong yết hầu, sau rắc thuốc trị thương, sau mới may mặt ngoài, dùng Bích huyết cao làm liền miệng…]

Cánh tay vốn còn đang run rẩy, vừa tiếp xúc đến phần thịt bị cắt ra ngoài, chậm rãi ổn định. Tâm tư từ lúc mới nãy rối loạn trong khi kim châm xuyên qua cổ họng bị mở ra thì, cũng từ từ khôi phục bình tĩnh.

Cho dù đầu vẫn còn đau, nhưng cơn đau này chỉ khiến cho suy nghĩ của hắn càng lúc càng thanh tỉnh.

Cứu người làm trọng, còn lại bất kể. Tiểu Xuân cố gắng không ngã xuống, từng châm từng châm khâu kín miệng vết thương, sau đó rắc thương dược, động tác cứ lặp lại như vậy, hoàn toàn quên mất trong sương phòng ngoại trừ hắn với hai kẻ bị trọng thương, còn có bốn tên đệ tử Hoa Sơn theo hắn vào.

Ngoài cửa, Hàn Hàn lấy thân phận vãn bối, đối đầu với tên Hoa Sơn chưởng môn, tiếng nói âm vang hữu lực không kiêu ngạo không siểm nịnh, xuyên qua cửa gỗ từ từ truyền đến [Nói như vậy, đệ tử quý phái gϊếŧ dược nhân lấy cốt nhục, chính là có lý?]

[Ngươi… Hàn đại chưởng môn, hiện tại sinh tử chưa rõ chính là hai đồ nhi của ta, ngươi nói bọn chúng đả thương người trước cũng là vô bằng vô chứng, thế nhưng bọn chúng nằm giữa vũng máu lại là sự thật chúng nhân tận mắt nhìn thấy. Điều này chỉ nói lên Triệu Tiểu Xuân nổi cơn gϊếŧ người.]

[Triệu Tiểu Xuân cùng Hoa Sơn phái không có xích mích, thì làm sao lại muốn gϊếŧ Hoa Sơn đệ tử?] Mục Tương chạy đến sau đó thản nhiên tiếp lời, nhưng là nói trúng điểm mấu chốt.

[Tiểu Xuân tự nhiên không gϊếŧ người, người là…]

Tiểu Xuân ở trong phòng nghe thấy tiếng của Vân Khuynh, giật mình hồi tỉnh lại, sợ tên ngốc này lại bậy bạ nói mấy chuyện trời ơi gì nữa, tiện tay xé vạt áo trên người vo thành viên, đẩy nội lực bắn về phía tiếng nói.

Sau đó, tiếng của Vân Khuynh ngừng tắp lự…

Châm cuối cùng may xong, còn lại dùng kim sang dược tên gọi là Huyết kiến sầu bôi lên che miệng vết thương, lại lấy gối đầu kê lên cho vết thương của cặp song sinh khỏi toác miệng.

Tiểu Xuân gom hết mớ dược bình tán loạn trên bàn nhét vào trong bao, lướt qua mấy tên Hoa Sơn đệ tử vừa đứng nhìn hắn gắn đầu với thân từ trong vũng máu, rồi bước ra ngoài.

Đương nhiên, cũng không cần biết sắc mặt bọn họ khó coi cỡ nào, nôn mửa ra đầy phòng.

Di ― a, cửa mở, Tiểu Xuân bày ra bộ mặt phờ phạc, ôm bao quần áo lê lết bước ra.

Tiện tay ném bao quần áo, tự nhiên như thường vụt qua một bóng người màu trắng, đỡ lấy bao, sau đó lập tức ẩn thân.

Tiểu Xuân ngây ngẩn, nhìn lại tay mình, động tác này không biết là đã xem ai làm, chính mình lại ném đi thuận tiện như vậy, còn thật sự có người hiện ra đón lấy.

Ngoài cửa chúng nhân vốn là đang nháo nhào nhìn thấy đương sự bước ra, tiếng ồn dừng một chút, sau lại huyên náo trở lại.

[Triệu Tiểu Xuân tên ma giáo yêu nhân nhà ngươi, lẻn vào chỗ chính phái rốt cuộc là có âm mưu gì!] Hoa Sơn chưởng môn vừa thấy Tiểu Xuân, lập tức chuyển mục tiêu đánh phủ đầu [Hai đồ nhi đáng thương của ta nhất định là vì nhìn ra âm mưu của ngươi, đứng ra muốn ngăn cản, mới bị người hãm hại! Ngươi thấy chúng không chết, lại nghĩ đến quỷ kế gì hại chúng nó rồi?!] Nói xong, liền làm vẻ như muốn lập tức xông vào sương phòng.

Xem chưởng môn kia nói đến nghĩa chính từ nghiêm, làm như toàn bộ người trong thiên hạ đều không tử tế, đều muốn hãm hại đồ đệ bảo bối nhà hắn. Tiểu Xuân cũng muốn làm theo bốn tên đồ đệ trong kia, trong bụng có gì thì nôn ra một lượt cho sạch.

Tiểu Xuân hừ hừ hai tiếng, mở miệng nói [Cho dù lời nói của Triệu Tiểu Xuân ta không đủ phân lượng, thân phận lắm đàm tiếu, không ai tin tưởng; thế nhưng tiểu Hàn nhi nhà ta là đại chưởng môn Hàn Sơn phái, không chỉ là danh môn, còn có những nhân vật có mặt có mũi có thân phận có địa vị tới lui. Ngươi hoài nghi ta, chính là hoài nghi hắn, hoài nghi hắn, chẳng những là hoài nghi một tấm kim tự đại chiêu bài (*) của Hàn Sơn phái, còn là đem toàn bộ đệ tử Hàn Sơn phái từ trên xuống dưới ra làm trò đùa.]

(*) Kim tự đại chiêu bài: Bảng bự chữ vàng.

Nói nói, nói một hồi cái lỗ mũi xịt khói lại hừ hừ mấy tiếng, chả hề thấy được khi bản thân hắn phun ra câu ‘Tiểu Hàn nhi nhà ta’, sắc mặt Vân Khuynh một hồi đen một hồi trắng, tái nhợt thê thảm vô cùng.

Tiểu Xuân lại nói tiếp [Vốn ta chỉ định yên yên ổn ổn trên nóc nhà thưởng trăng của ta, ngắm Ngưu Lang Chức Nữ của ta, xót thương cho đám trẻ sao mà thảm thế, một năm mới đoàn tụ một lần. Mà hai tên đồ đệ nhà ngươi âm tào quá, còn mang rượu trộn mê dược đòi thuốc ta. Còn nói cái gì sư phụ nhà bọn hắn tới Vạn hoa lâu chơi sao đó sao đó, bất hạnh dính vào cái bệnh gì đó gì đó, lại còn chảy mủ rồi lở loét. Đại phu đều nói là dược thạch vô hiệu phải chuẩn bị quan tài, sư mẫu bọn họ giận đến mức nói quan tài cũng không cần, lấy chiếu lác bao lại ném bãi tha ma là được. Ta Triệu Tiểu Xuân là người phương nào? Là thần y, thần y a!]

Nói nói, bụng ưỡn ra trước, cằm vênh chín mươi độ, làm cái vẻ hào khí vạn thiên bễ nghễ chúng nhân, mặt không đỏ khí không suyễn bắt đầu lên trớn nói láo [Ta nói vậy thì đơn giản, ta tùy tiện cho bọn họ mấy viên thuốc, mang về cho sư phụ bọn họ uống là được. Ai mà biết hai tên đó thấy quỷ kế bị ta nhìn thấu, liền giơ kiếm đánh tới, nói cái gì mà thuốc chữa hoa liễu không cần cũng được, hoàn toàn không quan trọng, chỉ cần ta lưu lại một cánh tay, cho bọn họ tăng một giáp công lực là được.]

Tiểu Xuân lại nhìn chưởng môn Hoa Sơn một cái, nói tiếp [Kỳ thật dược nhân vốn sinh ra là để làm thức ăn, thế nhưng về sau này quá nhiều người mơ tưởng, cho nên tổ tông nhà ta mới hạ lên người ta mấy thứ. Thật có người dám uống máu dược nhân, ăn cốt nhục, thì chết trước, chỉ e chính là người đó. Không phải Triệu Tiểu Xuân ta keo kiệt một chút thịt, mà là một thân huyết nhục này cũng toàn là kịch độc, ai ăn vào, sớm tối không toàn mạng.]

Vừa nói, vừa trầm mặt đưa cánh tay máu me bầy hầy ra hướng tới trước mặt Hoa Sơn chưởng môn [Nếu không, ngươi cứ thử xem! Đồ đệ ngươi nói ngươi vừa chảy mủ vừa lở loét, dược thạch vô hiệu, thử xem cũng tốt, dù sao cũng sắp chết rồi, cần gì phải lo lắng nhất thời nửa khắc!]

[Ngươi nói bậy cái gì!] Sắc mặt Hoa Sơn chưởng không còn chút máu, nhảy phắt một phát ra thật xa, mặc dù là bán tín bán nghi, thế nhưng cũng không dám đến gần Tiểu Xuân nửa bước.

Năm đó trận chiến ở Tả Ý sơn trang hắn cũng có mặt, tên sư huynh Lan Khánh kia của Triệu Tiểu Xuân dùng độc âm ngoan hắn cũng đã thấy qua, đối với loại người nguy hiểm xuất thân từ Thần tiên cốc thế này, thà tin nhầm còn hơn làm bậy, tránh xa ra vẫn tốt nhất.

Tiểu Xuân cười hai tiếng, nói [Hai tên đồ đệ của ngươi ta đã cứu xong, trong đó một người phổi mang bệnh cũ, ta thuận tiện xem luôn.]

Hắn ném phương thuốc cùng với bình thuốc cho một đệ tử Hoa Sơn gần nhất, bản thân tay đã run, nói thật ra, tình hình là sắp sửa đứng không vững rồi [Cứ theo tờ đơn này lấy thuốc cho tiểu tử đó uống, trong bình là thương dược, mỗi ngày đắp một lần, trong vòng bốn ngày không được xuống giường, bảy ngày sau vết thương mới liền được.]

Nói xong, quay đầu tìm hướng sương phòng của chính mình, mệt mỏi không muốn dây dưa tiếp nữa, lảo đà lảo đảo đi về hướng kia. Có người muốn đến đỡ, hắn chỉ phẩy tay gạt người ta ra.

Sắc mặt của chưởng môn Hoa Sơn biến đổi lúc đỏ lúc đen, vừa là xấu hổ vừa là giận dữ. Xấu hổ là do hai tên đồ đệ tự tay mình nuôi từ nhỏ tới lớn, tình tình dù sao cũng hiểu rõ, có thể tầm bậy như đối phương vừa nói cũng không phải là không có khả năng; giận dữ bởi vì chính mình đường đường là chưởng môn một phái, lại có ngày rơi vào cảnh bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa dạy bảo như hôm nay.

[Sư phụ… đại sư huynh nhị sư huynh xử lý thế nào…] có đệ tử hỏi.

[Xử lý thế nào? Hỏi ta xử lý thế nào?] Chưởng môn Hoa Sơn phát giận, gầm lên.

[Đại sư huynh nhị sư huynh của ngươi vậy mà dám lấy danh dự của sư phụ là ta ra làm trò đùa, chờ cho hai thằng nhãi đó tỉnh lại, môn quy xử trí!] Nói xong, giận dữ phát tay bỏ đi.

Người đứng nhìn thấy trò vui đã hạ màn, chả còn gì để xem, mấy phen thì thào tía lia xong, cũng lục tục giải tán.

Tối đó, mọi người đều bận rộn. Tiểu Xuân rời đi, để lại một vườn hoang tàn.

Hàn Hàn đến từng môn từng phái thông báo một tiếng, quay về chỗ cũ thì giật mình nhảy dựng, Vân Khuynh thế nhưng một mình đứng im tại chỗ, chưa hề di động một phân một hào.

Hàn Hàn đè tay lên thanh kiếm bên hông, di động cước bộ định bụng vô thanh vô tức rời đi, không ngờ ngay vào lúc đó, bên tai nghe thấy tiếng nói [Hắn không nói chuyện với ta… không cho ta đến gần nữa…]

Hàn Hàn đần mặt, sống lưng lạnh run. Vân Khuynh đã phát hiện ra hắn, cũng không biết sau đó có giơ kiếm chém tới hay không, cho cái đầu hắn lìa khỏi cổ như hai tên nhóc Hoa Sơn phái hay không.

Không ngờ cứng ngắc một hồi, Vân Khuynh cũng không hề có động tĩnh, tâm lý thở phào một hơi, thầm nghĩ có lẽ chỉ là đối phương đang tự nói mà thôi.

Song, lại nhìn bộ dạng này của hắn một thân bạch y phủ đầy cô độc, mang theo nhè nhẹ bi thương, phong phanh yếu ớt, vốn có chút động dung, lại nghe hắn luống cuống không ngừng lặp lại [Hắn không nói chuyện với ta… không cho ta đến gần nữa…] đem so sánh với bộ dạng lãnh liệt mới rồi, cảm thấy người này có chút buồn cười.

Phảng phất như thể một đứa trẻ mới biết chính mình đã làm sai, hoang mang lại không biết phải làm sao để sửa.

Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy Tiểu Xuân máu chảy như trút, Hàn Hàn không tự chủ mà cảm thấy đồng tình với Tiểu Xuân. Người như Vân Khuynh, thật sự khó lòng đối phó, Tiểu Xuân quả cũng có bản lĩnh, mới dung được người này.

Hàn Hàn dừng một chút, nghĩ thầm thôi quên đi, quan hệ giữa Vân Khuynh Tiểu Xuân, Hàn Hàn cũng không phải không biết, năm đó Tiểu Xuân gặp nạn ở Tả Ý sơn trang chính người này cũng không quản sống chết chạy tới cứu, ràng buộc giữa hai người từ sớm đã rất sâu nặng.

Lần này Tiểu Xuân không may mất trí nhớ, bản thân lại là người đầu tiến phát hiện ra, đi cùng nhau lại gần, trong lòng Vân Khuynh không biết đã loạn tới mức nào. Nếu đổi thành gã đầu gỗ kia gặp phải chuyện tương tự, chính mình tuy không đến mức vung kiếm gϊếŧ người, thế nhưng tình hình chưa chắc đã tử tế hơn người ta.

Hàn Hàn khụ một tiếng, bèn nói [Giữa ta và Triệu tiểu tử cái gì cũng chưa có, toàn bộ đều là hiểu lầm.]

Vân Khuynh đưa mắt lại, nhãn thần băng lãnh chăm chú nhìn Hàn Hàn, Hàn Hàn bị nhìn tới mức rùng mình.

Hàn Hàn tiế tục nói [Triệu tiểu tử toàn tâm toàn ý vẫn là hướng về ngươi, ngươi nếu thật sự có ý nghĩ cho rằng ta cùng hắn…] lại rùng mình cái nữa, cho dù chỉ nói ra vậy thôi, Hàn Hàn nghĩ đến khả năng hắn cùng Triệu tiểu tử, nói cũng không ra nổi [… đó chính là đã vũ nhục Triệu tiểu tử.]

Vân Khuynh vẫn không nói gì.

Nói chuyện mà đối phương không thèm đáp, khiến Hàn Hàn có chút quê cũng có chút phiền.

Hàn Hàn bắt đầu cương, lại nói [Xem nể mặt Triệu tiểu tử, chuyện ngày hôm nay bỏ qua. Ngươi nếu đã đến đây, vậy mau chóng mang hắn rời khỏi Hàn Sơn phái, hôm trước ngươi ở trước mặt chúng nhân nói ra tên hắn, dẫn tới họa sát thân cho hắn, bây giờ lại xảy ra chuyện với Hoa Sơn, e rằng không cần đến mấy ngày thiên hạ đều sẽ biết dược nhân Thần tiên cốc vẫn còn sống, sẽ chú ý hết về hắn. Ngươi… ngươi mang hắn trở về xong… đối xử tốt một chút… hắn mấy ngày nay cũng không sung sướиɠ gì…]

Nhớ tới bộ dạng Tiểu Xuân vừa thổ huyết vừa kêu đau đầu, Hàn Hàn cũng cảm thấy không đành. Triệu Tiểu Xuân này mặc dù mỗi lần mở miệng châm chọc đều khiến người khác tức nghẹn, thế nhưng căn bản tâm tư tốt, nói chuyện nghĩa khí, đáng để kết giao bằng hữu.

Thế nhưng nói nhiều như vậy, Vân Khuynh vẫn không phản ứng, Hàn Hàn cảm thấy chính mình dường như đang nói chuyện với khối băng vậy. Thôi thì nói nhanh cho xong rồi chuồn sớm cho êm.

[Lúc ta tìm thấy hắn, còn có người của Ô y giáo nằm bên cạnh.]

Hàn Hàn vừa nói ra, ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe lên, nét mặt đông cứng.

Hàn Hàn nói tiếp [Lúc đó sơ ý xé rách áo trong của hắn, phát hiện vai trái của hắn có thêm một ấn ký. Ấn ký kia đỏ sẫm như máu, trước kia giúp hắn trị thương thì chưa từng thấy qua.]

Tới đây, Vân Khuynh nghe một hiểu mười

(bá láp)

lập tức nhận ra trong lời nói của hắn còn có nghĩa trước đó từng thấy bộ dạng Tiểu Xuân không mặc y phục, trong mắt tối sầm, sát khí bùng lên, làm Hàn Hàn cuống quýt lùi hai bước.

[Nghe người ta nói hết đã!] Hàn Hàn cắn răng [Ô y giáo thiện dùng độc dùng cổ, ấn ký đó ta từng nhìn thấy, chỗ gieo cổ vào người sẽ thành màu đỏ sẫm, hình dạng như đồng tiền màu sắc đẹp đẽ, chỗ trên vai trái Tiểu Xuân tuy bất đồng có hình trăng khuyết, thế nhưng màu sắc ta cũng không nhận sai…]

Vân Khuynh nghe vậy, cả người chợt ngẩn ra, sau đó kinh sợ, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi, giận dữ cả âm thanh cũng run lên [Ô y giáo, lại là Ô y giáo, hắn học mãi vẫn không nên, chuyện rỗi hơi nào cũng muốn quản, sống chết cũng không cần biết. Lần này tốt rồi, lại tự rước phiền phức vào thân.]

[Nếu hắn không biết tự chăm sóc chính mình, thì ngươi phải học để chăm sóc hắn!] Hàn Hàn đột nhiên nói như vậy.

Tức khắc, Vân Khuynh mạnh ngẩng đầu nhìn Hàn Hàn.

Hàn Hàn bị đôi băng tinh ngọc mâu của Vân Khuynh nhìn mà kinh sợ, thầm nghĩ người này trong vòng mấy năm nay võ công tăng tiến không ít, nếu thật sự đánh với hắn bản thân chẳng biết có cơ may nào toàn thây trở ra hay không, thế nhưng ngay vào lúc nắm chặt binh khí bên hông dự định nếu như đối phương thật sự bức tới gần sẽ lập tức nhào lên, lại nghe phải câu nói không đầu không đuôi chả can hệ gì của Vân Khuynh.

[Nói ta biết, ta đối xử với hắn rất tệ phải không?] Vân Khuynh nói.

[Cái gì?] Đầu óc Hàn Hàn bị đóng băng toàn tập, cảm thấy thật sự chả hiểu gì cả. Hắn còn đang tưởng rằng Vân Khuynh định ra tay hạ sát thủ, nào ngờ cái người mới nãy còn gϊếŧ người không chớp mắt, tới giờ đã phục hồi bộ dạng thản nhiên như thường, nói ra lời kỳ quái.

[Ta đối xử với hắn rất tệ, còn đả thương người trước mặt hắn, cho nên hắn giận ta, phải không?] Vân Khuynh hỏi như vậy.

Hàn Hàn dừng một chút, nỗ lực suy nghĩ về vấn đề của Vân Khuynh, phải mất một lúc sau mới nghĩ ra phải trả lời thế nào.

Hàn Hàn nói [Ngươi đích xác đối với hắn rất tệ.]

Một câu này, khiến cho gương mặt vốn trắng của Vân Khuynh càng thêm tái.

Hàn Hàn lại nói [Ngươi nếu đối với hắn tốt, vậy trên thế gian này cũng không có người nào không tốt với hắn nữa.] Hắn có chút bực bội nói [Ngươi đả thương hai người kia chính là đệ tử đắc ý của Hoa Sơn chưởng môn, nếu hai người kia thật sự tắt thở, ngươi không chỉ tự mình chuốc lấy đại phiền phức, mà còn là chuốc cho Triệu tiểu tử đại phiền phức.]

[Ta nói qua không làm hại hắn… thế nhưng ta vẫn tổn thương hắn…] Vân Khuynh nói [Ta lẽ ra nên nghe hắn… thế nhưng ta vẫn cứ sai…]

Hàn Hàn nhìn bộ dạng này của Vân Khuynh, giác ngộ sâu sắc cái con người này nếu không phải chưa từng trải chuyện đời không am hiểu tình huống, thì cũng là loại lãnh huyết vô tình lòng dạ sắt đá. Tiểu Xuân cũng số đỏ quá, thiên hạ rộng lớn như vậy, cứ phải dính với người này.

Vân Khuynh lầm bầm [Cho nên hắn giận ta… không cùng ta nói chuyện… không cho ta đến gần nữa…]

Chính mình chưa từng không muốn đối xử tốt với Tiểu Xuân, thế nhưng Tiểu Xuân hết lần này lần khác lúc thì gây họa lúc thì dính vạ, nhớ đến bao nhiêu lần suýt bị mất đi người này, l*иg ngực lại bắt đầu đau nhức.

Hắn lo lắng Tiểu Xuân, hắn sợ giữ không được Tiểu Xuân, Tiểu Xuân tùy tiện để ý ai hắn đều khó chịu, chỉ cần ánh mắt Tiểu Xuân rời khỏi hắn chuyển sang người khác chừng nửa khắc, hắn đều không thể khống chế tâm tư của mình, không thể tự chủ mà nổi giận.

Cho dù ngày đêm canh cánh, vẫn không có cách nào nắm giữ một người này. Hắn cũng chỉ muốn lưu lại Tiểu Xuân mà thôi, thế nhưng nguyện vọng đơn giản này, lại thành ra khó hơn hết thảy.

Khó chịu, mà còn là khó khăn.

Vân Khuynh thu hồi kiếm, ảm đạm rời đi.

Hàn Hàn nhìn theo bóng lưng Vân Khuynh rời đi, cũng thở dài một tiếng, đây vốn không phải chuyện của hắn, thế nhưng làm sao nhịn được làm ngơ.

Triệu Tiểu Xuân tiểu tử này bụng dạ mềm yếu, cứ thích rước khổ vào thân. Chỉ nói riêng lần này thôi, Hoa Sơn đệ tử muốn gϊếŧ hắn, hắn chẳng những không ghi hận, ngược lại còn chữa lành cho đối phương.

Kỳ thật hai kẻ đó ỷ được chưởng môn dung túng đã sớm ra ngoài làm nhiều chuyện xằng bậy, lẽ ra phải bị trừng phạt từ lâu, mà lần này chết cũng không đáng để thương xót. Thế mà lần này còn đυ.ng đến Triệu Tiểu Xuân, gây ra lắm chuyện lôi thôi.

Nói thật ra Triệu Tiểu Xuân làm này làm ra chuyện, Hàn Sơn phái cũng sẽ không ngồi nhìn, trọng trách cũng không phải không thể giải quyết.

Thế nhưng Vân Khuynh này, Hàn Hàn thật là xem không được.

Tiểu tử Triệu Tiểu Xuân ngu ngốc, không biết lo cho chính mình. Vậy nên người này chí ít phải đối hắn tốt hơn một chút, chăm lo cho hắn kỹ càng một chút. Cho nên lúc tối gặp Vân Khuynh, bản thân cũng nhiều lời rồi.

Quay đầu rời khỏi chỗ Hàn Hàn, Vân Khuynh một thân một mình lặng lẽ dưới trăng, phi thường hỗn loạn.

Hắn nhắm hai mắt lẳng lặng suy nghĩ một lúc về những chuyên liên quan đến Tiểu Xuân, nỗ lực làm rõ ràng tư tưởng, cuối cùng lúc mở mắt ra mặc dù vẫn tồn tại dao động, nhưng cũng đã thêm mấy phần bình tĩnh.

Hắn búng tay gọi thị vệ tùy thân, thị vệ xuất hiện ở một bên thấp giọng bẩm báo về tình hình thám tử bên trong Ô y giáo thu được.

[Lan Khánh thế những vẫn chưa xuất hiện…] giọng nói của Vân Khuynh thấp xuống như tự nói một mình, cân nhắc, sau đó nói [Tiểu Xuân… thế nào rồi…]

[Có sáu cận vệ đang bảo hộ công tử, công tử hàn khí phát tác, nôn ra hai ngụm máu, sắc mặt cũng không tốt.] Thị vệ cung kính bẩm báo.

[Hắn không thích bị người lạ đến quá gần, đừng để hắn nhìn thấy các ngươi.] Vân Khuynh dặn dò.

[Thuộc hạ minh bạch.]

[Tiếp tục tìm kiếm nơi ẩn náu của Lan Khánh và ốc Linh Tiên, nhất là ốc Linh Tiên.] Vân Khuynh hạ lệnh xong, xoay người đi về hướng sân nhỏ chỗ Tiểu Xuân.

Nghe nói Tiểu Xuân hàn khí phát tác lại nôn ra máu, thần sắc Vân Khuynh nhìn có vẻ bình tĩnh, thế nhưng bước đi lại rất khẩn cấp.

Mới rồi ở bên ngoài phiền não, thế nào lại quên cả thương thế hiện tại của Tiểu Xuân, bước đi nôn nóng hướng về cánh của sương phòng, không cách nào thả chậm lại.

Mấy thị vệ canh giữ bên ngoài thay hắn mờ cửa phòng, hắn bước vào trong, cửa liền đóng lại, vừa vặn nhìn thấy đôi ngươi trong suốt của Tiểu Xuân quay lại đối diện hắn, nhìn chăm chú.

Vân Khuynh nhất thời đông cứng, tựa như không thể hô hấp.

Tiểu Xuân không nói, Vân Khuynh đứng im tại cửa vào tiến lui đều không được. Hắn rũ mắt nhìn xuống đất, sau mấy phen đấu tranh kịch liệt mới chầm chậm mở miệng [Ngươi thế nào rồi…]

Tiểu Xuân nghe thấy giọng nói của Vân Khuynh khàn đặc, cả đôi mắt mang đầy hoảng loạn bất an, ngay cả nhìn vào mắt mình cũng không dám, trong lòng vì vậy mà theo đó phập phồng, chua sót ngoảnh mặt đi.

Vân Khuynh thấy hắn vùi mình trên giường, cả người trùm chăn, quấn chặt đến mức giống hệt đòn bánh tét, thế nhưng vẫn liên tục phát run. Mấy cái bếp lò đang cháy trong phòng căn bản không đủ áp đi hàn khí trong người hắn đang bạo xuất, sắc mặt tái nhợt cùng với hàm răng đánh cầm cập vào nhau, khiến Vân Khuynh nhìn thấy vừa là giận, mà lại càng là đau.

Vân Khuynh cứ như vậy đứng nhìn Tiểu Xuân, Tiểu Xuân không lên tiếng, một lúc sau nhắm mắt lại, bộ dạng nhìn như mệt mỏi, không chịu lên tiếng nói với hắn một câu.

Lại nhớ đến lời nói tuyệt tình cùng với gương mặt quả quyết rời đi không chút ôn nhu mới nãy của Tiểu Xuân, Vân Khuynh không cách nào nhịn được, hắn tiếp tục đứng im ở cửa động cũng không động, hai mắt cứ thế nhìn Tiểu Xuân, trong lòng chỉ nghĩ đến, Tiểu Xuân không nói chuyện với hắn nữa, làm sao đây, phải làm sao đây?

Vội vã, hốt hoảng, không biết giải quyết thế nào.

Vân Khuynh lại nghĩ đến Tiểu Xuân đã quên tất cả mọi chuyện trước kia, cho dù người vẫn như vậy, thế nhưng suy nghĩ trong đầu, những chuyện ghi nhớ được, đều không giống nhau.

Trước đây cho dù hắn có thế nào với Tiểu Xuân, cứ luôn cười một cái là được; vậy mà nay người này chỉ vì chính mình đả thương mấy người xa lạ mà nổi giận đùng đùng, tuyệt tình rời đi.

Lời lẽ ôn hòa từng có đã không còn, ánh mắt yêu thương quyến luyến cũng đã mất, Vân Khuynh phát giác Tiểu Xuân của hắn tưởng rằng đã tìm về được, thế nhưng lại không tìm được phần quan trọng nhất.

Tiểu Xuân không còn là Tiểu Xuân trước kia, Tiểu Xuân lúc này, không còn là cái người yêu thương hắn, cũng không cam tâm tình nguyện dùng chủy thủ đâm vào l*иg ngực, bất chấp sinh mạng của mình chỉ để hắn không xảy ra chuyện nữa rồi.

Tất cả mọi thứ từng tồn tại giữa hai người đã sớm đi theo ký ức bị quên lãng, chôn vùi vào một nơi không thể thấy.

[Tiểu Xuân…] Vân Khuynh thử mở miệng lần nữa, giọng điệu đầy hoang mang lo sợ.

Tiểu Xuân chậm rãi mở mắt, ánh nhìn pha mệt nhọc. Hắn không rõ Vân Khuynh hiện tại còn muốn nói cái gì, hắn hiện tại đã không còn chút sức lực, chỉ biết mệt mà thôi.

[Ta… ta về sau sẽ không gϊếŧ người… không ở trước mặt ngươi gϊếŧ người… cũng không hại người… không hại người trước mặt ngươi…] Vân Khuynh gấp gáp nói, càng nghĩ càng gấp, càng gấp lời nói càng đứt đoạn không thể liền mạch [Nhưng nếu có người muốn đả thương ngươi, ta làm sao có thể mặc cho họ đả thương ngươi… ngươi như vậy ta cũng không biết phải làm sao… ta không thể cho bọn họ khinh bạc ngươi một phân hào… ta không muốn cho bất cứ ai đυ.ng chạm ngươi… ngươi… ngươi… nói ta biết ta nên làm thế nào…]

Tiểu Xuân thấy bộ dạng hoảng loạn khẩn thiết kia của Vân Khuynh, cứ như có thanh kiếm tung hoành trong l*иg ngực, đau cũng đau đến chết, không cách nào thở nổi.

Hắn thở dài một tiếng rồi nhẹ nhàng nói [Ta tự nhiên hiểu được ngươi vì quan tâm ta nên mới làm loạn, tình hình lúc đó không cho ngươi thời gian nghĩ nhiều, chỉ có thể tấn công người trước rồi mới nói được.]

Tiểu Xuân mới mở miệng, Vân Khuynh đang cúi đầu đột ngột ngẩng lên, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn.

[Đúng, chính là như vậy.] Vân Khuynh nói. Chỉ có Tiểu Xuân mới hiểu hắn.

Thấy vẻ mặt cứng rắn của Tiểu Xuân nhiều hơn mấy phần ôn nhu, liền tức khắc bước đến gần, bàn tay đưa vào bên dưới chăn, tiếp xúc với huyệt vị sau lưng Tiểu Xuân.

[Khoan!] Tiểu Xuân thấy Vân Khuynh ào ào lao tới, còn tưởng rằng hắn định làm gì mình, thân thể không tự chủ được căng thẳng.

Vân Khuynh dừng lại một lúc, mới nhỏ giọng nói [Ngươi…sắc mặt ngươi rất xấu… ta… ta chuyển chân khí giúp ngươi trị thương… không hại ngươi… ngươi đừng sợ…]

Nghe giọng nói đó, dường như còn có nghẹn ngào, trong lòng Tiểu Xuân lại đau nhức, hắn sao lại quên mất con người này là yêu thương hắn, chính hắn lại bởi vì vừa rồi thấy người ta đánh người mà buột miệng nói ra mấy lời kia, chắc chắn đã tổn thương Vân Khuynh.

Chân khí ấm áp được truyền vào trong người, dẫn những luồng hàn khí đi loạn quy trở về khí hải.

Tiểu Xuân cảm thấy chính mình từ từ ấm lên, dưới sự chữa trị của người này, cảm giác lạnh lẽo thấu xương kia dần dần được xua tan, chỉ còn lại toàn thân thư thái, cùng với ôn nhiệt càng lúc càng dễ chịu.

[Được rồi.] Tiểu Xuân mở miệng.

[Thêm một lúc nữa.] Vân Khuynh nói, hắn lo lắng thân thể Tiểu Xuân.

Lại qua một lúc lâu, tới khi Vân Khuynh cảm thấy đủ, mới thu lại bàn tay đặt trên lưng Tiểu Xuân.

Thế nhưng Vân Khuynh cũng không rời đi, hắn thăm dò vào trong chăn, lôi bàn tay trái đã băng bó tốt của Tiểu Xuân ra quan sát, mím môi, không biết phải nói sao.

Tiểu Xuân nhìn thấy bộ dạng của Vân Khuynh, vốn đầu đang bình lặng lại bắt đầu đau trở lại.

Hắn gõ gõ trán, nói [Hai người kia dù sao ta cũng đã cứu lại, không có gì đáng ngại, bỏ qua đi. Còn về thương tích này, ta hiểu ngươi không cố ý thương tổn ta, nếu không phải ta tự mình hướng vào mũi kiếm của ngươi, lại không cho ngươi cơ hội thu thế, cũng sẽ không đến nỗi bị một vết thủng ở lòng ban tay thế này… ngươi… đừng để tâm…]

Nói đi nói lại, cũng là tự mình tạo cho Vân Khuynh cái lý do đã thương tổn mình, không muốn cho Vân Khuynh khổ sở.

Vân Khuynh vội ngẩng đầu nhìn hắn, sau lại cúi đầu. Tâm tư hoàn toàn không thể bỏ qua vết thương này.

[Ta đã nói qua không thương tổn ngươi…] Vân Khuynh lặng lẽ nói.

[Là ta tự mình hại mình, không liên quan tới ngươi.] Tiểu Xuân nói.

Vân Khuynh cầm lấy băng vải đã buộc gọn gàng trên tay Tiểu Xuân tháo ra, nhìn miệng vết thương được bôi thánh dược trị thương độc quyền của Tiểu Xuân đã ngừng chảy máu, vuốt lên vết thương dữ tợn từ mu bàn tay tiến vào, xuyên qua lòng bàn tay, im lặng không nói.

Tiểu Xuân bị chạm vào như vậy, vết thương tự nhiên đau không chịu nổi, thế nhưng vô pháp rút tay về, đành cứ thế mặc kệ Vân Khuynh lật tới lật lui xem xét kỹ càng. Hắn muốn cho Vân Khuynh yên tâm, hiểu rằng chút thương tích đó không đáng ngại.

[Hàn Hàn nói ta đích xác đối xử với ngươi rất tệ.] Vân Khuynh xem đủ, mới chầm chậm giúp Tiểu Xuân băng lại.

[Ừ?] Tiểu Xuân nghi hoặc lên tiếng.

[Nếu trong mắt người khác, ta còn đối với ngươi tệ, vậy thì trong mắt ngươi, ta càng thêm tệ phải không? Tất cả mọi người đều đối tốt với ngươi, cho nên ngươi đối với họ tốt gấp bội, nếu như ta cũng gấp bội đối ngươi tốt, có phải hay không ta sẽ không còn tệ nữa, có phải hay không ngươi sẽ không cười với họ, chỉ cười với một mình ta, không đối tốt với họ, chỉ đối tốt một mình ta?] Vân Khuynh nhỏ giọng hỏi.

Loanh quanh luẩn quẩn mấy chữ tệ không tệ, cười không cười, tốt không tốt, tâm tư Vân Khuynh trở nên hỗn loạn, muốn nghĩ cho ra câu chữ rõ ràng để Tiểu Xuân hiểu được, rốt cuộc lại không biết nói thế nào.

Tiểu Xuân cũng bị làm cho choáng váng, nghe chỗ hiểu chỗ không.

[Ta phải đối với ngươi thế nào mới được?] Vân Khuynh dừng lại, nhìn Tiểu Xuân, thấp giọng hỏi [Nên làm thế nào, mới khiến ngươi cảm thấy được ta tốt, khiến ngươi giống như lúc trước yêu mến ta?]

Đối diện với gương mặt được hình dung khuynh quốc khuynh thành của Vân Khuynh, đôi thủy tiễn thu đồng như khóc như tố, Tiểu Xuân chỉ cảm thấy hồn phách cũng liêu xiêu không thể ổn định, suy nghĩ cũng lao đao, ánh mắt chỉ có thể dừng trên gương mặt Vân Khuynh. Cái gì tệ không tệ, tốt không tốt, làm sao nghe lọt được vào tai.

Thêm nữa còn dựa sát vào nhau, da thịt hai ngươi tiếp xúc sít sao một chỗ, khoang mũi mơ hồ ngửi thấy hương phù dung nhàn nhạt trên người Vân Khuynh, toàn thân thượng hạ hắn cũng trở nên tê dại, đầu váng mắt hoa chỉ muốn cúi đầu cắn xuống đôi môi nhìn như vạn phần mềm mại của Vân Khuynh.

Đột nhiên nghĩ đến chính mình đang ôm một bụng xấu xa, Tiểu Xuân cuống quýt đi dời thân thể hít một hơi thật sâu, nặn ra một nụ cười rất thiếu tự nhiên [Kỳ thật ta không thấy ngươi tệ, con người ngươi rất tốt, chỉ là có lúc… xuất kiếm quá nhanh, cao thủ mà, theo tâm mà làm, nếu xuất thủ thì liền như sấm vang chớp giật không ai dám cản, ai cũng không ngăn được a, chuyện ngộ thương này chung quy là khó tránh.]

Hắn cảm thấy chính mình làm sao lại giúp Vân Khuynh lấy cớ thoát tội, trong lòng hết lần này lần khác, cứ vì người này mà lên tiếng.

Vân Khuynh tự hồ không vừa ý câu trả lời này.

[Nhưng ta thật sự một chút cũng không cảm thấy ngươi tệ hại mà!] Tiểu Xuân cười khổ lại nói [Ngươi cảm thấy ngươi có chỗ nào đối với ta không tốt?]

Vân Khuynh nhìn Tiểu Xuân, dung nhan thanh lãnh tuyệt thế từ từ dâng lên vẻ khổ não, sa vào trầm tư.

[Lúc ở bên cạnh ta ngươi lúc nào cũng cười, vui vẻ cười, không vui vẻ cũng cười, ta xác định không được.] Giọng nói Vân Khuynh trầm khàn, có chút làm cho người ta nghe không rõ [Ngày đó ta về khách điếm không kịp, ngươi xảy ra chuyện; mới nãy ta ngủ say ngươi một mình ra ngoài, thiếu chút nữa để người khác thương tổn; sau đó Hàn Hàn nói ngươi trúng cổ, hắn nói ngươi không chăm lo chính mình, ta càng nên chăm lo cho ngươi, thế mà ta không những không lo được cho ngươi, còn không ngừng đả thương ngươi. Ta… ta tuyệt đối không cố ý… mới rồi một kiếm xuyên qua tay ngươi… lòng ta rất loạn, rất đau….]

Vân Khuynh túm chặt vạt áo trước ngực, vẻ mặt mờ mịt lúng túng.

Lời này của Vân Khuynh thẳng thắn chân thành, so với bất cứ lời tỏ tình nào càng thêm sâu sắc. Tiểu Xuân bị một câu một chữ tâm loạn tâm đau này đánh vào trong ngực.

Thế nhưng nhìn vẻ tổn thương tâm loạn như ma như tư của Vân Khuynh, lại như thêm một nét phong tình. Tiểu Xuân nhìn lại nhìn, tâm can mạc danh kỳ diệu đập thình thịch điên cuồng, rốt cuộc ngay cả Vân Khuynh nói cái gì hắn đều nghe không lọt, cứ thế nhìn lên mặt Vân Khuynh, nhìn đến ngây ngẩn, không dời mắt được.

Rõ ràng là một nam nhân, thế mà bất cứ vẻ mặt nào của Vân Khuynh, hỉ nộ tiếu sanh, đều rất dễ dàng đánh động tình tự của hắn, Tiểu Xuân cảm thấy chính mình cũng tới mức dược thạch vô hiệu, hết thuốc chữa mất rồi.

Ánh mắt của hắn không rời được Vân Khuynh, khóe miệng của hắn chỉ nhìn Vân Khuynh đã nhếch lên, chết người hơn nữa là cho dù người này đối xử với mình ra sao, chính mình đều vui lòng cam chịu.

(làm như thê nô lớm =3=)

Tiểu Xuân đờ đẫn cười ngu, một kiếm đâm xuyên tay tính là cái gì, cho dù một kiếm xuyên ngực, cho đằng trước đằng sau thông một đường, hắn cũng vẫn muốn cười với người này, muốn đối tốt với người này.

Toàn bộ của toàn bộ, đều là cam tâm tình nguyện cả thôi.

Thời này khắc này chỉ là không muốn, không muốn nhìn thấy người này thương tâm nửa phần.