Vân Khuynh ngủ được một lúc, Tiểu Xuân lại rón rén bước xuống giường, chạy tới phòng kế bên của Lan Khánh định xem thử Lan Khánh thế nào rồi. Thế nhưng trong phòng lúc này trống không, Lan Khánh không biết đã chạy đi đằng nào rồi.
Hắn tìm rất lâu, cuối cùng tìm thấy người này ngồi trên nóc nhà.
Đông tàn rồi, có lẽ cũng tới đầu xuân, thế nhưng gió đêm vẫn cứ lạnh thấu xương, thổi vạt áo cũng bay phần phật.
Lan Khánh ngồi trên nóc, lắc lư bầu rượu trong tay, hương rượu nhàn nhạt tỏa ra tứ phía, Tiểu Xuân ngửi thấy còn cảm thấy có chút say.
Tiểu Xuân bước đến ngồi xuống bên cạnh Lan Khánh, dùng tay chống cằm, nhìn ra ánh trăng ở phương xa đang sắp rơi xuống, trăng rơi xuống rồi, hừng đông lại dâng lên, một ngày lại sắp đến.
[Cứ như vậy ngồi xuống không chút phòng bị, ngươi không sợ?] Thanh âm của Lan Khánh mang theo vị ngọt mê hoặc, chỉ nói ra mấy lời như vậy, cái sự rù wến đã khiến nhân tâm nhộn nhạo.
[Sợ, sợ muốn chết.] Ánh mắt Tiểu Xuân vẫn nhìn ra phương xa [Quen ngươi bao lâu, thì sợ ngươi bấy lâu.]
Tiểu Xuân trả lời như vậy, tiếp đó im lặng, cũng như đã hết lời.
Lan Khánh bâng quơ nói [Sợ ta còn dám đối với ta hạ thứ thuốc kia? Thật cho rằng ta tỉnh lại sẽ tha ngươi?]
[Sư huynh cũng nên hiểu được ta chỉ vì ngươi mới làm vậy?] Tiểu Xuân làm bầm nói, thanh âm có chút hơi thấp xuống.
[Sao lại không phải vì Vân Khuynh của ngươi?] Lan Khánh cười.
[Một nửa vì hắn, một nửa vì ngươi.]
[Vậy thì quái lắm, ta với hắn sao lại tương đồng với nhau trong lòng ngươi như vậy?]
Tiểu Xuân chỉ chậm rãi nói [Ngươi suốt đường đi gọi ta là Tiểu Thường, ta cũng đã gọi ngươi mấy tiếng ca ca. Trong lòng ta đã sớm đối đãi với ngươi như thể thân nhân, ngươi cũng không phải như vậy sao?]
[Ai nói ta giống như ngươi?] Vẻ nhàn nhã trên gương mặt Lan Khánh bay biến, lộ ra nét dữ dằn.
[Sư huynh ngươi từ lúc nào bắt đầu khôi phục vậy?] Tiểu Xuân chuyển đề tài, không muốn xung đột trực tiếp với Lan Khánh lúc này.
Lan Khánh nhếch miệng nở nụ cười [Bắt đầu từ lúc ngươi để tử biên bức áp chế trên người ta, đột nhiên từ trong não tràn lên rất nhiều hình ảnh, nhớ lại cẩu hoàng đế, ý thức lại trở nên thanh tỉnh. Lại nói, còn phải cảm tạ Phi thiên biên bức kia, nếu không có hắn, tới giờ có lẽ ta vẫn còn là cái tên Thạch đầu mất trí.]
[Nhưng sư huynh lúc làm Thạch Đầu, đã vui vẻ rất nhiều a…] Tiểu Xuân nói.
Lan Khánh bất thình lình một tay dùng sức bóp cổ Tiểu Xuân, mạnh mẽ từ từ xiết chặt [Ta không hề vui vẻ, cho dù bỏ đi huyết hải thâm thù trên lưng, cũng không thể khiến ta vui vẻ.]
[Khụ… khụ…] Tiểu Xuân nắm lấy tay Lan Khánh, muốn vặn bung ra, thế nhưng hóa công tán sớm đã hết hiệu lực, công lực của Lan Khánh còn cao hơn hắn cả bậc, hắn có đánh đến chết, cũng không thể thắng được Lan Khánh.
Thế nhưng cho dù như vậy, Tiểu Xuân vẫn cố gắng nói [Dối mình dối ngươi chính là bản lĩnh lớn nhất của sư huynh… lúc đi cùng ngươi hết núi hết đồng… khụ… ngươi rõ ràng tựa như đứa trẻ vui đùa hết sức sung sướиɠ… bắt cá bắt heo… khụ… còn bắt gấu… những chuyện đó ngươi đều quên hết rồi sao… còn nữa… mấy ngày đó tuy là trong miệng lúc nào cũng kêu gào không thích ai kia… vậy mà ánh mắt mỗi lần thấy hắn… thì vừa to lại vừa mừng… còn… tỏa ra ánh sáng… ta cũng không phải đồ mù… cho dù thật có là mù… cũng vẫn có thể cảm thấy được…]
Lan Khánh trầm ngâm lúc lâu, tay đang nắm chặt mới lỏng ra. Hắn rút tay lại, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn trăng.
[Khụ khụ khụ khụ khụ…] Tiểu Xuân mặt đỏ căng, ho khan dữ dội.
[Những lúc hắn nhìn ngươi, cũng là như vậy.] Lan Khánh nói.
Tiểu Xuân vuốt vuốt cái cổ nghiêng đầu nhìn sư huynh nhà hắn, lúc này lại nói kiểu như vậy, sư huynh chẳng lẽ lại đang ghen?
[Kỳ thực… khục… lão hoàng đế đã chết, Thiện Nguyệt Nhi cũng đã chết, những kẻ phải chết đều đã chết hết rồi, Vân Khuynh lại vô tội, sư huynh lẽ nào không thể cùng hắn giảng hòa?] Tiểu Xuân dừng một chút, nói [Chỉ cần sư huynh chấp nhận, ta sẽ đi thuyết phục Vân Khuynh. Hắn trong lúc ngươi còn bệnh, mấy ngày nay cùng ngươi ở gần một chỗ cũng chưa làm hại đến ngươi, nói không chừng các ngươi thật có thể bắt tay làm hòa…]
[Ngốc tử.] Lan Khánh cười, cười rất duyên dáng, cười đến mê người, hắn vén lấy một sợi tóc rũ xuống của Tiểu Xuân đùa nghịch, nhẹ giọng nói [Giữa ta và hắn giằng co lâu như vậy, sớm đã không phải chỉ đơn giản là ân oán tình thù, hơn nữa còn có võ lâm, còn có thiên hạ. Cho nên những đều ngươi nói, căn bản chính là không tưởng.]
[Sư huynh còn muốn xưng bá võ lâm, muốn đoạt thiên hạ?] Tiểu Xuân ngáp dài, không hiểu có cái gì đáng để quan tâm.
[Thù phải báo, thiên hạ cũng phải đoạt.] Lan Khánh nói.
[Thôi đi mà, sư huynh, võ lâm lớn như vậy, thiên hạ rộng như vậy, ngươi muốn đánh với người ta đến bao giờ?] Tiểu Xuân nghĩ đến cũng muốn mệt giùm cho sư huynh nhà hắn.
[Nhanh thôi.] Lan Khánh cười nói.
[Cùng ta về thân tiên cốc, sau đó để sư phụ giúp ngươi tìm một cô nương tốt, cưới về rồi sinh ra mấy đứa nhỏ, từ nay thoái ẩn giang hồ chuyển sang cuộc sống nhàn vân dã hạc, có được không?] Tiểu Xuân khổ sở cười lại với Lan Khánh.
Tiểu Xuân hiểu được mấy chữ ‘nhanh thôi’ của Lan Khánh là ý gì, càng nhanh, thì khác nào nói người chết trong tay hắn sẽ càng nhiều. Lúc đó võ lâm một mảng tinh phong huyết vũ, lại là biết bao nhiêu ngươi sinh tử biệt ly tan cửa nát nhà?
[Được!] Lan Khánh nói.
Hắn lấy từ trong ngực ra một thanh chủy thủ sắc bén ném vào người Tiểu Xuân [Ngươi cầm thanh chủy thủ này, thử xem ngươi muốn tự tẫn ngay trước mặt ta, hoặc giả về phòng gϊếŧ Vân Khuynh, có hai trường hợp cho ngươi chọn, đừng nói sư huynh không thương ngươi, chỉ cần ngươi chịu chọn, ta không nói hai lời lập tức theo ngươi về.]
Giống như vật này từ trong lò luyện lấy ra vậy, nóng đến mức Tiểu Xuân thất thủ bát cước cũng không cầm vững. Cuối cùng một lúc không cẩn thận, chủy thủ từ trên người trở ra ngoài, từ trên nóc rơi xuống mặt đất.
[A…] Tiểu Xuân ngượng ngùng nhìn Lan Khánh [Chủy thủ mất rồi, chọn cái khác được không?]
[Cũng không phải không được.] Lan Khánh tiện đó cuốn tròn sợi tóc của Tiểu Xuân, cười nhẹ.
[Hử?] Tiểu Xuân mở tròn mắt chờ đợi câu trả lời.
[Bỏ Đông Phương, đến bên cạnh ta thì thế nào?]
Lan Khánh dùng sức giật tóc Tiểu Xuân, đau đến mức Tiểu Xuân kêu lên một tiếng, thuận thế bị Lan Khánh kéo qua, lại chế trụ hai cổ tay đè hắn xuống mái nhà, hai bên thân mật dán vào nhau, đầu mũi người này hồ như chạm vào đầu mũi người kia, hơi thở phun ra cũng phủ lên gương mặt của đối phương, l*иg ngực dựa vào l*иg ngực, hô hấp cũng theo nhau phập phồng.
[Sư… sư huynh…] Tiểu Xuân cứng ngắc người, đầu lưỡi dính vào hàm.
Hiện tại lại là cái tình huống khỉ khô gì đây, tại sao hắn lại bị đè dưới thân, tại sao không động đậy được nữa?
[Ta chính là nhìn các ngươi khoái hoạt không quen mắt!] Lan Khánh cười tà [Muốn ta quay về? Sau đó để cho ngươi cùng hắn ân ân ái ái, quấn quýt không rời? Thế gian lại có chuyện tốt đẹp như vậy sao? Ngươi thích mỹ nhân, ta không phải cũng là một mỹ nhân? Chỉ cần ngươi buông tay Đông Phương đó, nói với hắn là ngươi không thích hắn nữa, ta lập tức cùng ngươi hồi cốc, thế nào?]
[Buông… buông ta ra…] Tiểu Xuân vẫn còn lắp bắp.
[Đông Phương đã chạm vào ngươi đi?] Lan Khánh thấp giọng hỏi.
[……] Tiểu Xuân ngậm chặt miệng.
[Trên cổ ngươi chỗ này có mấy vết đỏ, có phải do hắn để lại?] Lan Khánh nhìn chăm chú vết tích để lại trên da thịt màu mật của Tiểu Xuân, ngữ điệu đầy ái muội [Lại nói, sư huynh còn chưa từng xem thử ngươi cho kỹ càng. Ngươi rốt cuộc có chỗ nào hay, lại khiến cho tên Đông Phương đó cam tâm tình nguyện hết lòng hết dạ vì ngươi? Tới đây, để sư huynh xem thử…]
Nói xong, Lan Khánh luồn một tay vào, ngay ở thắt lưng bóp một cái, vòng qua bụng, tiếp đó lại lần xuống dưới.
[Sư huynh ngươi đừng đùa nữa!] Tiểu Xuân cả sống lưng co rút, kêu lên.
[Đừng có bóp a… a a … cũng đừng có sờ a!] Dược tính của tiêu hồn tán trước đó vẫn còn sót lại trên người, thân thể vì hoan ái quá độ tới nay trở nên quá mẫn cảm, chỗ hiểm bị túm lấy như vậy, tê dại hứng khởi từ ngón tay ngón chưn lan tràn ra tứ phía, hoàn toàn không còn nằm trong sự khống chế của bản thân.
[Thế nào, chịu không được bị sờ?] Lan Khánh cười tà mị.
Tiểu Xuân càng giãy giụa, Lan Khánh giật kéo càng dùng sức, hắn ngoan ngoãn nằm im, Lan Khánh mới nhẹ tay.
Nhưng mà Tiểu Xuân làm sao có thể không động đậy, mặc cho người khác thích mần sao thì mần, cho nên khi tình hình lặp lại thêm lần nữa, hắn thật sự chịu không nổi, gào lên thành tiếng.
Hắn ra sức kêu gào [Sư huynh tha mạng, ta biết sai rồi, thật sự là biết sai rồi! Ta không nên đối ngươi hạ dược, không nên lôi kéo ngươi đi chơi bời, không nên để ngươi mặc nữ phục đi câu dơi… … a a … không nên quên ngươi là sư huynh của ta còn ta là sư đệ của ngươi… a a a… đừng có
ấy
nữa… sẽ
ấy
đó!]
[Ể? Sư huynh đây là đang thương ngươi, cũng đâu phải muốn hại ngươi, tha cái gì mạng đây? Coi coi thằng nhóc nhà ngươi, mấy năm không nhìn đến thật đã lớn rồi, ngoan, ấy hay không ấy cái gì, đừng có nén, để sư huynh thương đi!] Lan Khánh nhìn thấy bộ dạng Tiểu Xuân khóc không ra nước mắt, chẳng lý do gì những vẫn thấy khoái:”D
Nhưng chính vào lúc Lan Khánh cởi khố Tiểu Xuân tiến thêm một tấc, nghe thấy tiếng rống giận của người nào đó.
[Hỗn trướng, buông hắn ra cho ta…]
Tiểu Xuân hít sâu một hơi, cố sức ngửa đầu ra sau nhìn, đập cả đỉnh đầu vào ngói.
Chỉ thấy, trên mái ngói có một người đang đứng, bạch y lay động, Ngân sương kiếm lóe lên một màu lạnh lẽo, giương kiêm chỉ thẳng vào bọn họ.
Lan Khánh lộ nét cười tà trên khóe miệng, tay bên dưới vuốt một cái, Tiểu Xuân lạnh người run rẩy rên lên, cuối cùng chịu không được tiết ra thật.
Lan Khánh rút tay lại, bàn tay còn ướŧ áŧ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tiểu Xuân, sau đó kéo mạnh cả người hắn dậy, ung dung giúp hắn chỉnh lại y phục cho đàng hoàng, kéo vạt áo lại cho chỉnh tề, còn vuốt lại tóc tai hỗn loạn cho hắn.
Tiểu Xuân toàn thân cứng ngắc, ánh mắt ngây dại, ba hồn bảy vía rủ nhau thăng thiên hết trọi, hoàn toàn không sót lại một mẩu để phản ứng, chỉ có thể mặc cho Lan Khánh làm bừa.
[Đông Phương, mất hứng nhất chính là ngươi, ta với sư đệ cùng nhau dưới trăng thưởng hoa đàm tình đang đến đoạn cao trào, lại bị ngươi quấy rối!] Lan Khánh thở dài nói điêu.
[Ta gϊếŧ ngươi…] Vân Khuynh căm giận rống lên, nghiến răng điên cuồng lao về phía Lan Khánh, vung kiếm chém xuống.
Lan Khánh búng người nhảy tránh, cũng rút Long ngâm kiếm ở thắt lưng Tiểu Xuân ra đáp trả.
Tiểu Xuân thì vẫn đứng ngây ra trên nóc mà nhìn, dẫu sao cái bên trong sọ cũng đặc sệt lại cả rồi.
Hắn mới nãy bị sư huynh sờ mó quá mức nồng nhiệt, nhẫn không xong cứ thế mà làm chuyện có lỗi, lại còn bị Vân Khuynh bắt tại trận… sao lại như vậy… sư huynh làm sao có thể như vậy…
[Đáng hận a…] Tiểu Xuân hét to một tiếng, vương tay định rút kiếm, phát hiện Long ngâm kiếm đã không cánh mà bay, không chỉ vậy còn bay đến tay Lan Khánh, Lan Khánh thì cầm kiếm giao chiến với Vân Khuynh.
Tiểu Xuân giận đến run người, lập tức từ trên nóc nhà chạy về phòng lục tung tới lui, không tìm được kiếm, liền chạy qua phòng Hàn Hàn đập cửa, đập đến khi Hàn Hàn đang ngủ phải tỉnh dậy, cướp kiếm của người chạy ngược trở lại nóc nhà.
Chính mình thật tâm đối tốt với Lan Khánh, không nghĩ đến rốt cuộc lại bị đùa giỡn như vậy. Tiểu Xuân trong bụng bùng lên một trận khí, mà không có chỗ phát tiết.
Thế nhưng lần thứ hai quay trở lại đã mất khá lâu, tay hắn cầm kiếm cũng đang giận dữ phát run, mà trên nóc nhà lúc này chỉ còn có gió và trăng, thổi ‘vèo vèo’ qua mặt.
Hai người kia không biết đã kéo nhau đánh đến đâu, hiện trường vắng vẻ cô quạnh có mỗi mình hắn, thêm một mình nữa dưới ánh trăng kêu meo meo, rồi lại meo meo không ngừng.
Tiểu Xuân thở không ra hơi chạy khắp thành tìm kiếm đến tận lúc trời sáng, nhưng vẫn không tìm thấy Vân Khuynh cùng Lan Khánh.
Khổ sở hơn nửa đêm, hắn có là trâu cũng không thể không mệt, cầm cự tới quá ngọ mới quay trở về khách điếm, gào lên với tiểu nhị một câu [Nấu nước mang lên!] Rồi lết ngay xác trở về sương phòng.
Trên thân thể còn lưu lại cảm giác bị Lan Khánh chạm vào, Tiểu Xuân rùng mình sởn gai ốc, nhảy vào trong nước bồn nóng tiểu nhị mới mang lên, ra sức dùng bồ kết kỳ cọ toàn thân trên dưới mấy lượt, sau đó mới lôi trong bao hành lý của Vân Khuynh ra một cái áo trong mới mới trùm vào, nằm bẹp lên giường.
Lan Khánh kia thật là đáng hận đến thấu xương!
Rõ ràng chính mình rất nghiêm túc nói chuyện phải quấy với hắn, thế mà lần nào hắn cũng có thể bẻ ra thêm được chuyện khác!
Trước đó cũng có một lần bị nhét cho viên độc dược, đêm qua lại còn trước bóp cổ đè xuống, sau tít mắt làm tới.
Tuy là bản thân một lần rồi hai lần cứ mặc hắn muốn làm gì thì làm, nhưng kia cũng là muốn nói bình thường hắn đã hứng biết bao phiền muộn, làm sư đệ thì để cho sư huynh vui vẻ vui vẻ, cũng gọi là bổn phận nên làm.
Có ai ngờ người này càng lúc càng quá quắt, cả chuyện không nên đùa cũng đem ra đùa được!
Thật rõ rành rành là muốn chọc người ta tức chết!
[Khách quan!] Tiểu nhị vốn đã đi ra bây giờ đang gõ cửa.
[Vào đi!] Tiểu Xuân không suy nghĩ đáp lại.
Tiểu nhị đẩy cửa bước vào, tiếu dung đắp hờ trên mặt [Hai vị bằng hữu kia của ngài sáng nay đã rời đi rồi, bọn họ để lại một bức địa đồ cho ngài, nói là có việc gấp phải đi ngay, ngài nếu muốn đến, cứ theo địa đồ cũng được.]
[Ờ, làm phiền tiểu nhị ca rồi.] Tiểu Xuân trả lời xong, đột nhiên liếc qua đồ đạc trong bao đồ của Vân Khuynh.
Hắn ngây người, lấy ra một chiếc vòng trúc quyển quyển ngẩn ngơ nhìn ngắm, cũng không hiểu Vân Khuynh bỏ cái thứ này vào làm gì? Lật qua một lúc thấy bên trong lại còn thêm cái trống bỏi.
Tiểu Xuân lắc lư hai vòng.
Tiểu nhị trong lúc này thay nước đổ nước mới vào, đến khi Tiểu Xuân hồi tỉnh, mới phát hiện Vân Khuynh đã trở lại, mà nước kia, cũng là do Vân Khuynh bảo tiểu nhị đi thay.
Vừa nhìn thấy Vân Khuynh, Tiểu Xuân đang từ giường nệm bắn người bật dậy, sắc mặt trắng bệch nhìn Vân Khuynh.
Vân Khuynh cởi y phục, vứt chiếc áo bằng lụa đã rách nát lấm máu xuống đất, sau đó bước vào dục bồn.
[Ngươi bị thương?] Tiểu Xuân nóng ruột hỏi.
[……] Vân Khuynh nhắm mặt lại, ngâm mình trong nước nóng bốc hơi nghi ngút không muốn mở miệng nói chuyện.
Tiểu Xuân lập tức im miệng, chuẩn bị kim sang dược cùng nước trà, kiên nhẫn chờ đợi Vân Khuynh tắm xong.
Vân Khuynh thật lâu sau mới bước ra, thân thể sau khi tắm xong còn tản mát hơi nóng, hắn khép chân ngồi bên mép giường, Tiểu Xuân liền ghé tới gần, dùng kim sang dược cẩn thận thoa lên vết thương trên người hắn.
Có một vết máu vừa sâu vừa dài ngay trước ngực, phủ kín thuốc lên, máu lập tức ngừng chảy, còn lại những vết thương khác đều không đáng nói, may mắn đều là thương nhẹ.
Chỉ là Tiểu Xuân có chút nghi hoặc, Vân Khuynh cùng sư huynh ẩu đả sao lại có thể chỉ bị thương như thế này, chẳng lẽ là tại công lực của sư huynh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn? Hoặc giả… hoặc giả sư huynh mềm lòng… cho nên đã không thật tình đả thương Vân Khuynh?
[Ta đoạt lại kiếm cho ngươi rồi.] Vân Khuynh không vui nói.
[Ừ.] Tiểu Xuân nhẹ giọng đáp, sau đó lấy giải dược của Vân Khuynh cùng với thương dược ra một lượt, để cho Vân Khuynh dùng nước uống xuống cùng lúc.
Giữa hai người tiếp đó lại là một khoảng trầm mặc. Tiểu Xuân băng bó xong vết thương cho Vân Khuynh, tay cầm dược bình định bước xuống giường.
[Triệu Tiểu Xuân, ngươi không có chuyện gì muốn nói với ta sao?] Vân Khuynh đột nhiên kéo tay Tiểu Xuân, tức tối nói.
[……] Tiểu Xuân do dự một lúc, hỏi lại [Nói cái gì?]
[Nói ngươi vì cái gì để cho tên hỗn trướng kia chạm vào mình!] Từ trong mắt Vân Khuynh bùng lên lửa giận, tâm lý cảm thấy chua xót không gì hơn, hắn vốn cho rằng người này sẽ còn phải giải thích, nào ngờ lại cứ như không có chuyện gì xảy ra.
[Chuyện đó có cái gì hay mà nói?] Tiểu Xuân nhớ lại chuyện Lan Khánh làm lúc tối hôm qua, cảm giác như thể cánh tay kia lại xuất hiện dưới khố mình, liền khiến hắn toàn thân thượng hạ run lên, da gà da vịt văng tứ tung.
[Ngươi thích hắn đúng không? Ta biết ngay là ngươi thích hắn! Nếu không làm sao lại mặc cho hắn làm gì thì làm, phản kháng cũng không phản kháng!] Vân Khuynh gằn giọng [Triệu Tiểu Xuân ngươi nói đi, ngươi có phải hay không đã thích tên hỗn trướng đó rồi?]
Tiểu Xuân cả gương mặt đều sầm lại, hắn dùng thứ âm thanh còn phẫn hận hơn Vân Khuynh điên cuồng rống lên [Ta không phản kháng? Ngươi làm sao biết ta không phản kháng?]
[Ta chỉ thấy ngươi không phản kháng!] Vân Khuynh càng nóng hơn, chỉ thẳng mũi Tiểu Xuân mắng [Ngươi có thể đá văng hắn, cũng như lúc trước đá văng ta, nhưng ngươi không có!]
Tiểu Xuân giận dữ gạt tay Vân Khuynh xuống, điên lên lại hét to [Lúc đó căn mệnh của ta còn trong tay hắn, ta mà động là hắn giựt, nếu như thật sự đạp văng hắn, hắn tiện tay nhổ cả đường con cháu của ta lên thì làm sao? Ngươi nối lại được hả? Ngươi nối lại được ta đạp hắn ngay!]
[Ta…] Vân Khuynh tức khắc cứng họng, không phản bác nổi.
[Ta bây giờ còn muốn nôn đến chết, ngươi không bênh ta thì thôi, còn ở đó mà chỉ trích, vậy là thế quái nào?] Tiểu Xuân hoàn toàn bùng phát, ngữ khí nói chuyện với Vân Khuynh cũng không còn như lúc trước ôn nhu.
Vân Khuynh tới lúc này mới biết Tiểu Xuân thực sự tức giận.
[Nhưng ngươi đã để hắn chạm vào ngươi.] Vân Khuynh hừ lạnh, ngoảnh mặt đi [Ngươi vốn thích mỹ nhân, còn để hắn sờ soạng, ai biết trong lòng ngươi không phải còn khoái hơn hắn đi!]
Tiểu Xuân cái mặt từ màu đen rồi lại thành xanh ngắt, xanh rồi lại đen ngòm, nghiến răng oán hận nói [Thay vào đó, thử nghĩ tiểu tứ nhà ngươi cũng như vậy sàm sỡ ngươi, còn vuốt qua vuốt lại nắm tới nắm lui, còn phun ô ngôn uế ngữ vào tai ngươi, ngươi khoái hoạt nổi không?]
Bị tên nhóc Kính vương kia vô lễ làm càn? Tiểu Xuân đem chuyện ra ví, Vân Khuynh mới manh nha nghĩ tới thì sắc mặt đã đại biến, muốn kiềm chế cũng không kiềm chế được, cái mặt muốn ói tới nơi, khiến gương mặt mỹ lệ thành ra méo mó hẳn đi.
[Hắn dám như vậy, ta tuyệt đối sẽ chặt tay hắn băm nhỏ, ném cho chó ăn! Còn lại tứ chi cũng chặt nốt, đem ngâm vào hũ muối!] Vân Khuynh nói.
Vẻ mặt của Vân Khuynh lúc này có thể cho là cùng cực, Tiểu Xuân trước nay cũng chưa thấy qua. Mà nhìn bộ dạng khó chịu đó, lửa giận trong lòng hắn cũng từ từ tiêu biến. Ai, chung quy với ngươi này chỉ một câu như vậy đủ rồi, hắn cũng không làm mặt giận quá lâu được!
[Hiện tại ngươi hiểu rồi chứ?] Tiểu Xuân còn chút ấm ức hỏi.
[Ưʍ.] Vân Khuynh bất mãn đáp lại.
[Phải, ta chính là thấy mỹ nhân thì mắt sáng lên, thế nhưng tâm ái mỹ nhân ai cũng có, ai nhìn thấy mỹ nhân đều sẽ như vậy mà!] Tiểu Xuân trách móc (thanh minh trá hình) [Mà ta cũng đâu phải ai đẹp đều được, đừng cho ta là dạng chỉ cần người đẹp thì chấm hết, ta đâu phải cầm thú!]
[Nhưng ngươi trước kia gặp ta không phải chính là như vậy sao!] Vân Khuynh liếc xéo một cái, đưa tay túm lấy cái đường con cháu kia của Tiểu Xuân, dùng sức bóp mạnh [Nói như vậy, ai thèm tin?]
[Ái cha!] Tiểu Xuân đau đớn cong gập người xuống, vội ép chân lại giữ chặt bàn tay Vân Khuynh, hy vọng hắn đừng ngứa xương dùng sức thêm lần nữa [Ngươi bỏ ra! Ta mới tối qua bị kéo suýt đứt kìa, làm như vậy đau lắm!]
[Thật sự?] Vân kkhuynh hỏi.
[Thật mà…] Tiểu Xuân thảm thiết.
Vân Khuynh tới lúc đó mới buông Tiểu Xuân ra, rút tay lại nói [Ta xem thử.]
Tiểu Xuân quỳ gối trên giường khom người xuống, nghiêng đầu mắt rưng rưng ai oán nhìn Vân Khuynh.
[Không được.] Hắn từ chối.
Vân Khuynh cũng có cần phải chờ hắn chấp nhận hay không, chỉ nheo mắt, sau dừng sức đẩy Tiểu Xuân một cái, đẩy hắn ngã xuống giường, Tiểu Xuân ra sức tránh né một hồi, rốt cuộc cũng thua, bị Vân Khuynh một tay kéo tuột tiết khố, thì cảnh xuân đã phơi bày, mà là phơi bày sạch bách.
Tiểu Xuân cắn răng, đành đưa tay che mắt. Bỏ đi, cứ theo Vân Khuynh đi, Vân Khuynh muốn làm cái gì thì để hắn làm cái đấy!
Trời mới tối không được bao lâu, trong sương phòng chỉ hơi u ám, lại thêm ngọn đèn còn sờ sờ trên bàn cách đó không xa, Vân Khuynh đương nhiên có thể nhìn mãn mắt.
Vân Khuynh trước nay cũng chưa từng nhìn thấy cái chỗ ấy trên cơ thể người khác, mà nếu là người khác để hắn nhìn thấy, có lẽ chỉ khiến hắn kinh tởm lập tức vung kiếm chém đứt ném đi cho chó ăn, nhưng lúc này, hắn nhìn chăm chú vào dưới khố Tiểu Xuân, nhớ lại thứ bên dưới bụi rậm kia từng tiến xuất trong người mình, chỉ cảm thấy trong cổ họng căng thẳng một cách mạc danh kỳ diệu, hạ phúc nóng rực, hoàn toàn không có cảm giác gai mắt.
Vân Khuynh đưa tay ra, vuốt lên vuốt xuống phần lông mềm mại, phát giác hô hấp của Tiểu Xuân như nghẹn lại, thân thể cũng theo đó cứng lại phần nào. Hiểu được Tiểu Xuân đã có phản ứng, không biết thế nào, nhưng trong lòng đúng là có thấy khoái trá.
Ngón tay Vân Khuynh lại trượt nhẹ, men theo
gốc
chầm chậm di chuyển đến
ngọn, có chút hiếu kỳ nhìn thật chăm chú thứ kia, sau đó đầu ngón tay dừng lại trên rãnh nhỏ gẩy nhẹ mấy cái, Tiểu Xuân rêи ɾỉ mấy tiếng, cái chỗ vốn đang rũ xuống bắt đầu khe khẽ ngẩng lên.
Vân Khuynh dùng bàn tay bao lấy phần cương cứng đó, nhẹ nhàng kéo thử, lại hỏi [Đau không?]
[Ừm.] Tiểu Xuân phát ra tiếng rên kiềm chế từ trong cổ họng.
Vân Khuynh nhận thấy phàn ứng vừa rồi của Tiểu Xuân làm cho cả người hắn dâng lên một trận khô nóng, hắn thuận theo chỗ trên tay vuốt dọc xuống, dí tới
phần ở giữa và chỉ có tác dụng vào phút cuối cùng, nhẹ nhàng vân vê [Chỗ này thì sao?]
[Không…] Tiểu Xuân khó khăn thở ra tiếng ngâm nga.
Vân Khuynh tiếp đó nâng chân Tiểu Xuân lên một chút, ngón tay có dính thương dược trượt xuống nữa, trượt đến chỗ nếp nhăn tại lối vào xoay vài vòng, ấn thẳng hai ngón tay vào, sâu tới tận cùng.
[Còn chỗ này?]
Tiểu Xuân run lên mãnh liệt, bộ phận đã nóng rực lại càng ngẩng lên hơn.
[Hắn không có chạm vào chỗ đó!] Tiểu Xuân gầm khẽ.
Vân Khuynh mở rộng hai đùi Tiểu Xuân, phân thân chạm vào chỗ
bên trong sự nhăn nhúm, chậm rãi ấn vào.
[A…] Tiểu Xuân níu chặt tấm chăn trên giường, đốt tay đã có hơi trắng bệch.
Vân Khuynh từng tấc lại từng tấc tiến vào, động tác rất từ tốn, càng vào trong, hai đùi Tiểu Xuân cũng càng bị nâng cao, cuối cùng chạm lên l*иg ngực, thân thể hoàn toàn mở ra, nuốt trọn Vân Khuynh, gắt gao ôm xiết lấy.
[Thật dễ chịu…] Vân Khuynh thấp giọng nói [Tiểu Xuân… bên trong của ngươi thật dễ chịu… thật khiến ta vĩnh viễn không muốn rời ra…]
Tiểu Xuân nhíu mày, cảm thấy một trận xao động, Vân Khuynh nói những lời này nghe sao quá ôn nhu thắm thiết, suýt nữa làm hắn nhẫn nhịn không được, còn chưa di chuyển đã muốn kích động đến tiết ra.
Nội bích chặt chẽ nóng rực truyền đến từng trận từng trận co rút khe khẽ, ép đến mức Vân Khuynh cúi thấp người rên lên mấy tiếng, hắn rút ra một chút, sau đó tiến vào thật sâu, khiến cho nội bích không ngừng run rẩy lại càng xiết chặt thêm mấy phần.
Vân Khuynh một chút một chút lui lại, lại một chút một chút tiến lên, động tác càng chậm, Tiểu Xuân hút lấy hắn càng chặt, thắt lưng cũng run lên càng mạnh.
Vì thế hắn cũng không muốn nhanh, tiến hành từng phân từng hào công thành lược địa, đến khi chạm đến vị trí khiến Tiểu Xuân không thể tiếp tục nhẫn nhịn mà phát ra tiếng ngâm nga vỡ vụn từ yết hầu, hắn mới bắt đầu chuyên chú, không ngừng tận lực công kích.
[Ư…] âm điệu ngọt ngào pha lẫn tiếng rên thoát ra từ mũi Tiểu Xuân, hắn dùng tay nắm lấy cánh tay Vân Khuynh, cố nén cảm giác cảm giác sung sướиɠ khiến người ta điên cuồng, hai má ửng hồng, đôi môi lại càng hồng tươi vì bị chính mình cắn vào.
Vân Khuynh nhìn ngắm vẻ mặt Tiểu Xuân trong cơn mê loạn không thể tự khống chế, trong lòng dậy sóng, cúi đầu khơi mở hai hàm Tiểu Xuân, đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, làm cho tiếng rêи ɾỉ của Tiểu Xuân phải thoát ra đứt quãng.
[Vân… khuynh… đủ rồi… đừng tiếp nữa…]
Động tác chậm đến mức không thể chậm hơn, lại so với những lần giao hoan kịch liệt trước kia, cảm giác mang lại còn cường liệt hơn.
Tiểu Xuân cả người run lên, xuất ra thứ dịch trắng đυ.c nóng dãy.
Dịch thể kia bắn lên gương mặt Tiểu Xuân, Vân Khuynh không nghĩ ngợi nhiều, cơ thể chuyển động, cúi đầu vươn chiếc lưỡi đỏ tươi, dùng đầu lưỡi chậm rãi liếʍ đi.
[Ư…] Tiểu Xuân lại run lên, vừa mới tiết ra thôi, lại vì nhìn thấy đầu lưỡi Vân Khuynh chạm lên trọc dịch của chính mình, mà du͙© vọиɠ lại cháy lên lần nữa từ trong tro tàn.
[Lưng sẽ đau… sẽ đau sẽ đau…] Tiểu Xuân ai oán, thế nhưng tiếng khóc nghẹn ngào nỉ non, nghe ra cứ như đang nũng nịu cầu xin.
Vân Khuynh rút ra, lật người Tiểu Xuân lại để hắn nằm sấp trên chăn nệm mềm mại, nâng cao đồn bộ của Tiểu Xuân lên, lần thứ hai xuyên vào thật sâu.
[Ô…] Tiểu Xuân ngẩng cao đầu, toàn thân không ngừng run rẩy. Chỉ cần đơn giản bị tiến vào, đã không thể nhẫn nại mà tiết ra.
[Cứ kêu lên nhiều hơn nữa, ta thích nghe tiếng ngươi.] Vân Khuynh liên tục tiến vào thân thể khiến người ta mê muội của Tiểu Xuân, thong thả di động. Hắn dùng ngón tay luồn vào khoang miệng Tiểu Xuân, ở bên trong đó dao động vuốt ve.
[A a…] đôi môi Tiểu Xuân không cách nào mím lại, nước bọt dọc theo ngón tay trắng như bạch ngọc của Vân Khuynh chảy xuống rơi lên gường đệm trắng tinh. Tiếp đó mỗi tiếng vang lên là một tiếng rêи ɾỉ xấu hổ đến cực điểm trong cơn tiến nhập, vì không thể khắc chế mà tràn ra.
Sau cơn tinh bì lực tẫn Tiểu Xuân nằm bẹp dí trên giường ngủ như chết, túc túc lưỡng lưỡng không thèm tỉnh lại. Vân Khuynh cũng đã quen thấy hắn như vậy, tất nhiên mặc kệ cho hắn ngủ, cho rằng tới lúc hắn muốn tỉnh lại thì sẽ tỉnh lại, không muốn quấy rầy.
Cầm lấy vải bố lau Ngân sương kiếm, Vân Khuynh ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn ra sắc trời mông lung ngoài cửa, lẳng lặng nghĩ đến những chuyện liên quan với Tiểu Xuân.
Rõ ràng khi gặp lại hắn đã nói qua vô luận Tiểu Xuân có muốn hắn làm gì chăng nữa, hắn đều sẽ đáp ứng, vậy mà hai người vừa khôi phục lại quan hệ lúc trước, chính mình dường như lại chứng nào tật nấy.
Không thích Tiểu Xuân rời khỏi mình quá xa, không thích Tiểu Xuân dính quá sát vào Lan Khánh, không thích Tiểu Xuân đối với người khác cười, không thích Tiểu Xuân cùng với người ngoài nói nhiều một câu.
Hắn cái gì cũng không cho Tiểu Xuân làm, Tiểu Xuân thì chỉ cười rồi thôi, nếu như Tiểu Xuân vừa rồi không nổi cáu, hắn nghĩ, có lẽ hắn cũng không thể tự nhận ra.
Bản thân hắn trước kia có lúc nào quan tâm những chuyện như vậy, tất cả mọi chuyện đều theo một nguyên tắc thấy thích thì làm là xong, còn ngứa mắt thì tiện tay khử luôn, chỉ cần như vậy đã đủ thanh tĩnh.
Hắn chính là thật lòng yêu mến người này, cho nên mới nhịn không được những chuyện kia. Chỉ là người này bản tính là như ngọn gió, không quản chế được, lại càng không nắm giữ được. Gông cùm càng nặng, lại chỉ càng khiến hắn không vui.
Hắn hy vọng Tiểu Xuân có thể lưu lại bên mình, nhưng cũng hy vọng Tiểu Xuân sẽ vui vẻ, bởi vì hắn cũng yêu nụ cười của Tiểu Xuân. Hắn cũng hiểu được cho dù Tiểu Xuân có thể cười với người khác, thế nhưng gương mặt cười xán lạn chân thành nhất của Tiểu Xuân cũng chỉ dàng cho một mình hắn mà thôi; Tiểu Xuân lúc ẩn lúc hiện, nhưng đến lúc mệt mỏi cũng sẽ trở về bên hắn.
Điều Tiểu Xuân muốn, là hy vọng hắn vui vẻ; mà điều hắn muốn, hẳn cũng là có thể khiến Tiểu Xuân vui vẻ.
Hắn, cần phải buông tay một chút.
Người nằm trên giường lăn lộn vài vòng, mới từ từ bò dậy, cái mặt đờ đẫn dụi mắt, ngáp một cái thật đã.
Vân Khuynh tra Ngân sương kiếm vào vỏ, đặt nó sang một bên, im lặng ngắm nhìn bộ dạng mới thức dậy của Tiểu Xuân.
Hắn thấy Tiểu Xuân chậm rãi mặc quần áo đàng hoàng, vắt khăn rửa mặt, sau đó ngồi xuống bàn rót chén trà ra uống, uống lại uống, đầu lại áp xuống mặt bàn, vẻ mặt vô cùng luyến tiếc.
[Trời vừa mới sáng, ngươi có thể ngủ thêm một lúc.] Vân Khuynh nói.
[Ta ngủ tới cứng ngắc người rồi, đã dậy sẽ không ngủ nữa, ngủ nữa thì lại…] Tiểu Xuân lầm bầm.
[Ngươi không phải nói còn đến Tả Ý sơn trang trả kiếm sao?] Vân Khuynh nhắc lại.
[Không đi nữa.] Tiểu Xuân dụi dụi mắt, nói [Ngươi không cho ta đi, thì ta không đi nữa.]
[Tên hỗn trướng kia có lẽ còn ở gần đây, hắn hôm qua bị ta đả thương không nhẹ. Người là trốn thoát dưới kiếm của ta, ta liền sẽ đi bắt lại. Cho nên… ngươi có thời gian một ngày để đi trả kiếm… tới tối ta sẽ đợi ngươi ở khách điếm.] Vân Khuynh nét mặt không chút cảm xúc nói.
[Hử?] Cơn buồn ngủ của Tiểu Xuân đột nhiên bay sạch, ánh mắt sáng rực hẳn lên, nhìn Vân Khuynh đắm đuối [Ngươi thật sự chịu để ta đi?]
[Cho ngươi đi thì ngươi cứ đi, nhiều lời thêm câu nữa, sau này muốn đi đâu cũng đừng hòng!] Vân Khuynh ngoảnh mặt đi, vùng vằng nói.
[Vân Khuynh, hảo Vân Khuynh của ta, ta biết ngươi đối với ta là tốt nhất!] Tiểu Xuân nhào người vào Vân Khuynh, vừa cười nịnh hót vừa nói.
Từ bệ cửa lầu hai nhìn xuống, chính là bụi cây trong hậu hoa viên, Tiểu Xuân đột ngột nhào tới như vậy, khiến Vân Khuynh cả người không vững suýt chút nữa ngã ra ngoài. Hắn vội vàng nắm lấy khung cửa trụ vững thân người, giận dữ trừng mắt nhìn Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân lại vẫn cứ cười, cười thật rạng rỡ [Ta đi chút rồi sẽ về rất nhanh thôi, ngươi cứ ở đây đợi ta về là được rồi, chuyện sư huynh để sau nói đi, ngươi đi một mình nguy hiểm lắm, vạn nhất hắn lại làm gì hại đến ngươi thì không tốt đâu!]
[Lại đả thương ta?] Nói đến chuyện này, Vân Khuynh như bị chọc trúng chỗ nhột [Ý ngươi là nói võ công của ta thua kém hắn? Không đủ năng lực bắt hắn trở lại?]
[Không không không] Tiểu Xuân bày ra bộ mặt vô cùng đứng đắn, nghiêm nghị nói [Ngươi làm gì có chuyện không đủ năng lực, là sư huynh kia của ta quỷ kế đa đoan, mà Vân Khuynh của ta lại đơn thuần thế này, nếu như rơi vào kế của hắn, bị hắn lừa mất thì phải làm sao! Ta cả đời này sẽ thắt ruột nát gan mất!]
Chỉ có kiểu nói vẫn là thiếu đứng đắn như trước, làm Vân Khuynh có muốn tức cũng không tức được.
Vân Khuynh hừ lạnh, nói [Hàm hồ cái gì! Dù sao ngươi cứ việc đi Tả Ý sơn trang là được, trong thời gian đó ta làm cái gì ngươi không cần quan tâm!]
[Nhưng để ngươi đi một mình, ta thật không yên tâm!] Tiểu Xuân khổ não nói.
Vân Khuynh cũng không thèm để ý.
[Nếu không thì vầy đi… ta lấy mấy thứ này cho ngươi hộ thân…] Tiểu Xuân cau mày, ngừng một chút, sau đó chạy tới bao quần áo rách nát của mình lôi đến, bắt đầu bới tung, chọn ra mấy cái bình sặc sỡ đưa cho Vân Khuynh.
[Cái này là lần trước dùng cho sư huynh ‘Dính vào tuyệt đối đảo’, cài này có thể chế ngự hắn thú tính đại phát ‘Bách ưu giải’, cái này cho dù độc nào cũng giải được ‘Vạn linh đan’….] Tiểu Xuân liêp tiếp tống một lúc mấy cái bình vào người Vân Khuynh, cuối cùng lấy ra một bình.
[Cái này… là ta mới đây mấy ngày mới làm ra.] Tiểu Xuân nhìn nhìn cái bình, có chút do dự, cuối cùng vẫn đưa cho Vân Khuynh, nói [Sư huynh sau khi tẩu hỏa nhập ma, công lực lại càng cao hơn trước kia một tầng, lúc sau ta mới hiểu ra là hắn vì kinh mạch nghịch chuyển chân khí đảo hành, mặc dù khiến bản thân mất trí, thế nhưng khi ra đòn thì xuất ra toàn bộ công lực không hề bảo lưu. Dùng thuốc này thì trong vòng nửa canh giờ, cho dù là người đang hấp hối, cũng có thể khiến hắn vùng dậy ra trận gϊếŧ người, đồng thời công lực có thể tăng hơn hai lần.]
Tiểu Xuân dừng lại, nói [Chính là, đã nói trong một lần đánh ra toàn bộ, cho nên cực kỳ có hại, dược hiệu qua đi thì hơn ba tháng sau không khác gì phế nhân. Ngươi nếu như thật khẩn cấp mới dùng, nếu không thì thôi đi. Đừng cứng nhắc đương đầu với đại sư huynh, tập trung dùng mê dược với hắn thì hơn.]
[Ngươi lúc nào cũng làm ra những thứ hy kỳ cổ quái.] Vân Khuynh nhận dược.
Hai người dùng bữa sáng xong, Vân Khuynh cùng Tiểu Xuân cùng đi ra cửa khách điếm.
Trước cửa, Tiểu Xuân đứng nghĩ một lúc, rốt cuộc quyết định lấy giải dược của Nguyệt bán loan từ trong ngực ra, nói [Cái này ngươi cũng mang theo đi, Tả ý sơn trang tuy gần đây, nhưng cũng không chắc sẽ có chuyện gì mắc mớ, nếu như tới tối ta về trễ thì không xong. Thuốc này nghìn nghìn vạn vạn không thể trì hoãn.]
[Sợ trì hoãn, thì trước khi trời tối quay về được rồi.] Vân Khuynh cũng không nhận lấy, chỉ lạnh lùng nói [Bất quá là đi trả kiếm thôi, dây dưa được bao lâu thời gian? Trừ phi ngoài chuyện trả kiếm, trong lòng còn nghĩ đến chuyện đi thăm ai, thầm tự quyết định sẽ về trễ thêm chút, bắt ta phải ngồi chờ.]
Khóe miệng Tiểu Xuân mãnh liệt co giật, người này làm sao lại nói chuẩn thế?
[Đoán đúng chứ gì? Định đi thăm vị Liêu Tiễu cô nương kia?] Vân Khuynh hừ lạnh một tiếng.
[Bất quá chỉ tiện đường thôi mà, đều ở Tả Ý sơn trang, có mất mấy bước đâu! Vả lại ta cũng chỉ xem thử bệnh tình của người ta có khá hơn chút nào chưa, không có ý khác đâu mà!] Tiểu Xuân vội vàng giải thích.
[Nàng ta không ở Tả Ý sơn trang.] Vân Khuynh nói.
[Làm sao lại không ở Tả Ý sơn trang? Lục liễu sơn trang không phải bị Ô y giáo san bằng sao? Tư Đồ Vô Nhai mang theo gia quyến đến tá túc ở Tả Ý sơn trang, Liêu Tiễu cô nương không đi cùng, vậy còn trú ở đâu? Chẳng lẽ lại quay về Tô Tuyết lâu?] Tiểu Xuân hỏi.
[Ngươi cũng biết chuyện lục liễu sơn trang bị diệt?] Vân Khuynh ném cho hắn cái liếc xéo.
[Đương nhiên, tin tức của ta cũng nhạy lắm mà.] Tiểu Xuân đắc ý hừ mũi.
[Đại hỉ bên Tư Đồ Vô Nhai, Ô y giáo không chỉ diệt trang, còn cướp đi tân nương tử. Tân nương kia chính là Liễu Liêu Tiễu.] Vân Khuynh nói ra nhẹ như không.
[Di?] Tiểu Xuân kinh ngạc [Liêu Tiễu cô nương bị sư huynh bắt đi rồi? Sư huynh sao chưa từng nói qua với ta? Hắn bắt Liêu Tiễu cô nương làm cái gì? Người ta bất quá cũng chỉ là thân nữ lưu yếu đuối lắm bệnh a!]
Vân Khuynh lườm hắn một cái rõ sắc, không thèm quan tâm, dậm chân bước về hướng bắc.
[Aaa… Vân Khuynh ngươi đừng đi… bỏ đi bỏ đi, không nói mấy chuyện này nữa…] Tiểu Xuân khẩn trương chạy tới kéo tay hắn lại, [Giải dược này ít nhất cũng mang theo một viên được không? Nếu không cả bình trong tay ta, định cho ta cả ngày nơm nớp lo sợ sao?]
[Đúng là muốn ngươi nơm nơp lo sợ, mới nhớ rõ tới giờ nào thì phải quay về.] Vân Khuynh nói vậy đó:”|
[Ai, ta tuyệt đối sẽ về trước bữa tối, ngươi làm ơn đi mà, mang theo một viên đi! Bằng không cả ngày nay làm khổ ta, tâm tình bất ổn, mùi vị đó không dễ nuốt đâu!]
Ngó bộ dạng thảm thiết của Tiểu Xuân, Vân Khuynh đành gật đầu [Thì một viên.]
[Rồi rồi rồi, một viên thôi.] Tiểu Xuân tuy là nói như vậy, nhưng sau khi mở nút bình ra, nhân lúc Vân Khuynh không chú ý liền đổ ra những ba viên giải dược đỏ thẫm vào trong khăn.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (1/vạn), độc này của Vân Khuynh cũng đâu phải chuyện đùa, hắn cũng không thừa tự tin đem chuyện này ra chơi hên xui.
Tiểu Xuân cẩn thận gói ghém kỹ càng mới nhét vào trong ngực Vân Khuynh, nhẹ giọng nói [Vậy ngươi tự mình chiếu cố cho tử tế, chờ ta trở về. Cho dù thật sự gặp sư huynh, cũng phải nhớ lấy nghìn vạn không được tổn hại chính mình, nếu không ta sẽ đau lòng!]
[Ừm.] Vân Khuynh đáp một tiếng.
Hai người cứ như vậy ban ngày ban mặt đứng giữa đường lớn cúi đầu ríu rít tâm sự, tới khi mặt trời lên cao, thời gian cũng càng lúc càng muộn, Vân Khuynh mới nói [Thôi đi đi!]
[Được!] Tiểu Xuân ngẩng đầu, toe miệng cười nhìn Vân Khuynh [Nhưng mà không biết làm sao, hiện giờ đến lượt ta có chút không nỡ rời xa ngươi. Chúng ta phải chia tay nhau những nửa ngày, nghĩ tới lại thấy khó qua. Vân Khuynh tiểu mỹ nhân, ngươi hôn ta một cái được không? Hun cái thôi, ta sẽ không khó chịu vậy nữa.]
[Cái tên nhà ngươi thật…] Vân Khuynh chán nản, trừng mắt một hồi lâu, Tiểu Xuân vẫn trưng cái mặt nhăn nhở ra tiếp hắn, hắn có khí mấy cũng không xì ra được, đành hỏi [Hôn vào đâu?]
[Vào đây!] Tiểu Xuân chu mỏ.
Vân Khuynh cúi đầu hôn một cái.
Tiểu Xuân thế là bắt đầu lên cơn cười ngu, nói mấy tiếng [Vậy ta đi, sẽ cố gắng về sớm chút, ngươi cũng nhớ về sớm chút!] Tiểu Xuân tiếp đó mang nhân bì diện cụ lên mặt, tung tăng chạy đi, trong miệng lại ngân nga một tiểu khúc không tên, lơn tơn hướng về phía nam.
Xem bộ dạng Tiểu Xuân, khóe miệng Vân Khuynh bất giác nhếch lên một nụ cười rất nhẹ.
Hắn xoay lưng với Tiểu Xuân, theo hướng ngược lại mà đi.
Vân Khuynh biết Tiểu Xuân trong lúc này hát lên tiểu khúc, là vì hắn thật sư vui vẻ. Thì ra, yêu mến một người, cũng khiến cho hắn cảm thấy sung sướиɠ. Hơn nữa chỉ cần ngươi kia thấy vui, chính mình lại càng hạnh phúc.
Vân Khuynh bắt đầu nắm bắt được những chuyện như vầy. Mà toàn bộ, đều là Tiểu Xuân khiến hắn hiểu ra.
[Hiên khởi tỷ nhân cái đầu lạp lạp lạp lạp……Hiên khởi tỷ nhân quần bãi lạp lạp lạp lạp……]
[Vén khăn voan của chị em lên là lá la… vén cái váy của chị em lên là lá la…]
Tiếng hát của Tiểu Xuân từ xa truyền tới, truyền vào trong tai Vân Khuynh, khiến cho tiếu ý càng thêm rõ rệt.
Bên đường, em nhỏ bán bánh bao chết sững, trong quán, anh tiểu nhị bưng đồ ăn chết sững, mấy khách quen đứng trước quầy tám nhảm với chưởng quỹ cũng trừng to mắt như nhau.
Đôi tiểu tình nhân mải mê đắm đuối chia tay nhau chả còn biết trời trăng mây gió, nào hay trời trăng mây gió có thèm quan tâm, chỉ có một đống người nhìn từ đâu chí cuối khi anh và chị hôn nhau thắm thiết níu kéo không rời.
‘Loảng xoảng’ một tiếng, cái mâm trong tay tiểu nhị rơi xuống đất, vỡ be bét hết cả.
Từ khi bọn này trú tại khách điếm tới nay, anh tiểu nhị cũng không biết mình đã phá nát hết bao nhiêu chén đĩa nữa…