Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)

Quyển 3 - Chương 2

Kỳ thực với công lực của hắn, muốn đem con dơi này ra chém ngang chém dọc chém ra trăm tám chục phần cũng không nói là khó, bất quá đã trúng vào Dâʍ đãиɠ tiêu hồn tán lòng người mơ mộng không ngừng, không chỉ toàn thân thượng hạ đều vô lực, chân khí cũng tản mác không cách nào kết hợp lại.

Chẳng còn cách nào khả thi, Tiểu Xuân chỉ có thể học theo phương pháp của Vân Khuynh ngày trước, dùng nội lực cưỡng ép dược tính, vung kiếm chém về phía Phi thiên biên bức.

Nào ngờ tay run đến mức chém cũng không chuẩn, liên tiếp mấy lần đều không trúng đích, thiên hạ đệ nhất dâʍ đãиɠ dược này quả không phải chuyện đùa, Tiểu Xuân cảm thấy bản thân mình muốn nhũn ra ngã xuống, con dơi kia vậy là tiện tay xua một cái, hắn liền úp mặt xuống mái ngói hết cách ngọ nguậy.

Tiếng vải lụa bị xé rách vang lên trong gió, Tiểu Xuân hoảng hốt, ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy Phi thiên biên bức đang đè Lan Khánh trên nóc nhà.

Hai tay Lan Khánh bị trói, còn Phi thiên biên bức thì một phát xé toạc khố trong, Lan Khánh lại liều mạng giãy giụa, hướng về Phi thiên biên bức vừa cắn vừa cào, rốt cuộc vẫn bị banh hai đầu gối ra, cặp đùi trắng sáng không ngờ cứ thế bị vạch trần ngay giữa cơn gió cuồng bạo.

[Đùi trắng quá đi…] Tiểu Xuân nhìn thấy cặp đùi trắng như bạch ngọc, trong lòng dậy sóng, ý chí yếu mềm dao động không ngừng. Đột nhiên tự cắn lưỡi mình định thần lại, rồi gào to lên [Không được, con dơi da^ʍ tặc chết bầm, mau thả sư huynh của ta ra!]

[Là nam?] Phi thiên biên bức chạm vào chỗ riêng tư trong khố, có chút kinh ngạc. Nghĩ một chốc, lại cười da^ʍ dê [Nam nhân cũng không vấn đề, ta xử được hết!]

Lan Khánh hai mắt trừng to hơn chuông đồng, nhìn kẻ đang đè trên người mình, cảm giác cánh tay trên người mình loạn động khó chịu như bị sâu róm bò lên, khiến hắn dấy lên một thứ ác tâm cuồng liệt.

Đột nhiên hình ảnh hắc y nhân này cùng với một nam tử mặc hoàng bào từ trước đây rất lâu rất lâu như dung nhập vào nhau, bên tai nghe thấy tiếng nam tử này lảng vảng gọi tên mình.

Khánh nhi… Khánh nhi… Khánh nhi của trẫm…

[Cẩu hoàng đế buông ta ra!] Đột nhiên ký ức bộc phát khiến Lan Khánh điên cuồng, hắn phẫn nộ rống lên, liều mạng muốn đẩy văng kẻ đang áp trên người mình [Bỏ cánh tay bẩn thỉu của ngươi ra, đừng chạm vào ta!]

Cảm giác căn ghét mãnh liệt kéo tới, dạ dày của Lan Khánh co quắp run rẩy, vùa gào vừa nôn, nôn lên người mình, nôn cả lên kẻ đang ở phía trên mình.

[Đồ gia hỏa không biết sống chết!] Đột nhiên bị dính đạn, Phi thiên biên bức mất đi toàn bộ cái gì là hưng phấn, hai tay bóp cổ Lan Khánh, trong mắt bùng lên lửa giận, [Gϊếŧ ngươi sau đó đem tẩy rửa sạch sẽ, mang về từ từ sử dụng cũng được. Ai cho tên tiểu tử nhà ngươi không biết tốt xấu, còn dám nôn lên người đại gia ta!]

Tiểu Xuân thấy vậy, sợ đến mức mặt thành trắng bệch, hắn sống chết gượng người dậy định bổ một kiếm về phía biên bức, thế nhưng mới vung một nửa lại ngã người xuống.

[Không được, không được… nén xuống, nén xuống…] Tiểu Xuân hít sâu mấy hơi, vận khí nén xuống luồn chân khí đang cuồn cuộn trong người, ngẩng đầu lên đang định gào lên ‘chịu chết đi’, thế nhưng vừa mở miệng định nói ra chữ ‘chịu’, phát hiện Vân Khuynh bạch y phiêu phiêu trong lúc nguy cấp nhất đã xuất hiện như thần tiên cứu thế, vững chãi chắn trước hắn.

[Vân Khuynh!] Tiểu Xuân vội vàng kéo tay áo Vân Khuynh, hoảng loạn nói [Cứu hắn, cứu hắn!]

[……] Vân Khuynh trầm ngâm một lúc, nhìn thấy Lan Khánh ở bên dưới Phi thiên biên bức không ngừng giãy giụa gào hét, lại thấy bộ dáng da^ʍ tà của Phi thiên biên bức, cảm thấy vô cùng chướng mắt, lại thêm ánh mắt Tiểu Xuân đang nhìn hắn khẩn cầu.

Vân Khuynh một cước in chân ngọc lên cái mông đang nhấp nhổm của Phi thiên biên bức, tiễn người từ phía trên Lan Khánh đi về nơi xa.

Phi thiên biên bức rên lên rồi lăn vài vòng mới chịu dừng lại, đang định mở miệng văng miểng, thế nhưng sau khi nhìn thấy dung mạo của Vân Khuynh, cả người ngây dại [Tiểu mỹ nhân thật đẹp!]

Vân Khuynh nhíu mày. Sao lời nói từ miệng người này lại khiến hắn cảm thấy vô cùng ghê tởm, toàn thân nổi da gà. Tiểu Xuân rõ ràng cũng là luôn miệng mỹ nhân mỹ nhân, thế nhưng Tiểu Xuân gọi lên, ánh mắt chỉ mang nét cười mà không mang sắc dục, so với người này hoàn toàn khác hẳn. Tại sao cùng một câu nói mà không cùng người nói ra, lại có thể xa cách đến thiên soa địa biệt thế này?

Phi thiên biên bức nhận ra người này cũng là một trong những người nhận được biên bức tiêu của hắn, liền cười ngọt tiến đến gần Vân Khuynh.

Chỉ là Phi thiên biên bức không ngờ rằng người xuất hiện càng về sau càng thêm mỹ miều, lại là võ công càng về sau càng cao, mới tiếp qua Vân Khuynh mấy chiêu, giao đấu qua mấy hồi, trong lòng đã cảm thấy ớn lạnh.

Hắn cảm thấy người trước mặt này ra tay vừa gọn gàng lại dứt khoát, không hề có ý dây dưa dông dài, không chỉ có chiêu thức chặt chẽ không ngừng biến ảo công phá, kiếm thuật so với hắn lại càng cao hơn, khiến hắn từng chiêu từng chiêu đỡ lại đều kinh hồn táng đởm.

Phi thiên biên bức tận lực nghênh chiến, cùng lúc đưa tay vào người tìm mê hồn dược, thế nhưng vừa vung tay, cổ tay lập tức bị kiếm pháp tinh diệu của đối phương sở thương, kiếm thế càng thêm mạnh mẽ từ cổ tay chém lên, cắm vào thịt ba phân không kém, kéo thẳng lên bả vai, khiến hắn da tróc thịt bong kịch liệt đau đớn, bột phấn theo thương thế của bản thân mà tan vào người, gây ra chứng đầu choáng mắt hoa cả bước chân cũng không thấy vững vàng.

Biết là gặp phải kình địch, Phi thiên biên bức xanh mặt liền quay người định chạy trốn, nào ngờ không rõ một tên tiểu tử đã từ lúc nào trấn thủ phía sau, vừa xoay người, một loạt ngói dầy tới tấp văng vào mặt, “loảng xoảng”, ăn đập đến mức quay cuồng, ý thức mê muội.

[Tử… tử biên bức… con bà nó dám ở địa bàn của gia gia ngươi mà làm càn…] Tiểu Xuân thở phì phò, gương mặt vì dược tính mà đỏ hồng cả lên.

Hắn, chính là thần y đấy, thần y cư nhiên cũng không cẩn thận lại trúng dược của kẻ khác, cái này mà truyền ra bảo hắn phải giấu mặt đi đâu?

[Loảng xoảng] lần thứ hai vang lên, mà lần thứ hai này mười mấy phiến ngói cùng chập lại thành đống văng lên đầu Phi thiên biên bức.

Tiểu Xuân nhảy dựng lên, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Lan Khánh vừa nhổ phì phì phì uế vật còn thừa trong miệng, vừa nỗ lực móc ngói nhà người ta.

[Con bà nó, con bà nó…] Lan Khánh vừa lật ngói vừa lầu bầu câu cửa miệng của Tiểu Xuân, căm giận cầm một lần mười mấy phiến ngói cứ thế ném lên Phi thiên biên bức đã đo ván từ đời nào [Tử biên bức, dám ở địa bàn của gia gia ngươi mà làm càn!]

Lan Khánh tiếp đó còn hung hăng đạp dơi thêm mấy cái, đạp đến mức con dơi lăn ra co giật một lúc, sau mới phun dịch trắng ngất đi.

Tiểu Xuân thấy Lan Khánh còn chưa đòi nợ xong, vẫn đang ngồi cạy ngói, vội vàng giữ lấy, nói [Được rồi được rồi, còn đánh nữa nó thành dơi toi thật đó, sống không không nổi đâu!]

Lan Khánh liếc xéo Tiểu Xuân một cái, mới ném đống hung khí trong tay đi.

Thấy Lan Khánh vô sự, còn lăng xăng làm bậy, Tiểu Xuân vội quay đầu lại tìm cái người từ nãy tới giờ vẫn chưa thèm mở miệng.

Lúc này, chỉ thấy Vân Khuynh giương đôi mắt xinh đẹp trong veo mà băng lãnh, liếc qua nhìn hắn, chậm rãi thu lại Ngân sương kiếm, cũng vẫn giữ bộ dạng như vậy, không nói, chính là lặng thinh không nói.

[Vân Khuynh…] Tiểu Xuân toe miệng cười nịnh đầm.

[Ngươi còn biết được ta tên gọi là gì sao?] Vân Khuynh sau một hồi lâu, mới lãnh đạm trả lời.

[Ta cái gì cũng không biết, chỉ biết ngươi là tốt nhất, lúc ta gặp nguy hiểm, ngươi nhất định sẽ đến cứu ta!] Tiểu Xuân nịnh nọt [Lần này nếu không phải ngươi, thì thần tiên cũng cứu không nổi ta. Không phải, ngươi chính là thần tiên mà! Xuất hiện như thần tiên, đánh bại da^ʍ tặc đáng ghét như thần tiên!] =))

Nói đến hai chữ da^ʍ tặc, Tiểu Xuân lại bồi thêm hai cước cho dơi em, tiếp đó vội vàng nói [Nhìn thấy ngươi ta thật vui mừng, may mắn ngươi đã đến!]

Vân Khuynh lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói [Đến xem ngươi có chết chưa.]

Tiểu Xuân lại cười bồi [Vân Khuynh mỹ nhân không cho ta chết, Triệu Tiểu Xuân chỉ một chút cũng không dám chết!]

Vân Khuynh xem bộ dạng nham nhở của Tiểu Xuân, trong lòng tuy bực bội, thế nhưng đối với cái tên tiểu hỗn đản tối ngày đi gây chuyện thị phi, ưa làm chuyện rửng mỡ này cũng chỉ biết bó tay.

[Quay về!] Vân Khuynh không cảm thấy có chút hài lòng nào. Quá nửa đêm đón gió lạnh ở chỗ này, thân thể Tiểu Xuân lại không tốt lắm, thế mà lúc nào cũng chỉ lo cho người khác quên mất chính mình. Tên tiểu hỗn đản này, vĩnh viễn không khôn lên được!

[Vầng.] Tiểu Xuân lĩnh mệnh, hăm hở đáp lời.

Lúc quay về, cũng là chạy trên nóc. Đã nói là cao thủ, đương nhiên phải bay trên nóc chạy trên tường mới xứng là cao thủ.

Vì thế Vân Khuynh chạy phía trước, còn Tiểu Xuân lon ton chạy theo sau.

Tiểu Xuân nắm chắc tay áo Lan Khánh, sợ hắn lại lên cơn chạy đi bắt gà nhà người khác về cắn.

Mà Lan Khánh lại nắm chân Phi thiên Tử biên bức, kéo hắn chạy trên nóc.

Tiểu Xuân áp chế cảm giác khó chịu trong người, mau chóng trở về phòng lấy bao hành lý lại chạy ra đại sảnh.

Bao hành lý được mở ra, trong đó cơ man biết bao nhiêu dược bình đếm không hết, còn có một ít thảo dược đã phơi khô cột lại thành bó. Hắn lấy bát thuốc cùng với chày giã thuốc, tay run run, một bên rắc dược phấn, một bên vẩy dược thảo phơi khô.

Tiểu Xuân lẩm nhẩm trong miệng [Thục địa… đan bì… mạch đông… xa tiền thảo… hoàng liên… mỗi người một chỉ… ba mươi người là ba chỉ… không đúng… là ba mươi chỉ…] (*)

Giọng nói của hắn cũng đã run rẩy nghe không ra, ý thức mơ hồ đặc sệt, trong khóe mắt còn nhìn thấy hai đùi ngọc trắng phau của Lan Khánh dung dăng qua lại trong đại sảnh.

Lan Khánh thi thoảng còn cao hứng, dùng mũi chân chọc chọc, lăn lăn đám hiệp khách đang nằm dưới đất lộn qua lộn lại, khiến cho âm thanh rêи ɾỉ càng vang vọng.

Tiểu Xuân nhìn bộ dạng Lan Khánh như vậy, từ trong lòng đến ngoài lòng đều nóng rực, cánh tay đang đổ thuốc càng run rẩy, nguyên cả bình hoàng liên rót hết vào trong bát, đầu vựng mắt hoa, máu mũi thiếu chút phun ra như suối.

[Tiểu… tiểu cô nương…]

[Chân… chân ngọc…]

[Cho ta sờ chút đi… sờ chút thôi mà…]

Nhân sĩ nhìn thấy Lan Khánh dùng lụa mỏng che thân, đã thế bên dưới còn thoáng mát vô cùng, âm thanh giãy giụa rêи ɾỉ càng lúc càng lớn, có mấy người dường như nhịn không nổi nữa, túm lấy mắt cá chân Lan Khánh mà níu kéo.

Vân Khuynh thì đứng trước tay vịn lầu hai, gương mặt lạnh lùng, có nói gì đi nữa cũng không muốn xuống lầu. Mấy người bên dưới chảy nước mắt nước mồm mồ hôi giàn giụa, khiến hắn nhíu chặt hai mày, ghê tởm đến mức cùng cực muốn cất bước bỏ chạy. Nếu không phải Tiểu Xuân còn ở đây, hắn tuyệt đối không nán lại.

Tiểu Xuân điên cuồng nện chày, sống chết cũng phải làm ra giải dược cho đám lâu nhâu này cho xong.

Cả đám hán tử đều nam với nam, nếu thật sự có chuyện gì hay ho xảy ra, đền thế quái nào được!

Cứ nghĩ đến như vậy, Tiểu Xuân lại ra sức vừa giã vừa mài, cổ họng mấy lần trào lên vị tanh nồng, đều bị hắn cưỡng bức nuốt xuống.

Vẫn chưa được ngã, vẫn chưa được! Hắn qua quýt dùng tay áo lau mồ hôi, tiếp tục điều chế giải dược.

Đột nhiên, hắn liếc mắt nhìn thấy có người vừa kêu khóc vừa bò ra hướng cửa, lập tức kinh hãi gào lên [Sư huynh, mau đóng cửa lại, đừng để bọn họ chạy đi!]

Tình hình trước mắt tuy nói là vẫn còn có thể khống chế, thế nhưng nhiều lắm cũng chỉ thêm được một khắc nữa, mấy người kia lên cơn rồi cứ thấy người là xử thôi. Thiên hạ đệ nhất da^ʍ dược vì sao được gọi là thiên hạ đệ nhất da^ʍ dược, đương nhiên là vì dâʍ đãиɠ đệ nhất thiên hạ, chỉ cần động, có là nam hay nữ, bố đứa nào thèm quan tâm nữa!

Tiểu Xuân là sợ nếu như thật có một thằng chui ra khỏi đám này, thì bách tính trong thành đúng là đại họa. =))

Thế nhưng Lan Khánh lại cầm bầu rượu, tư thế vô cùng lả lướt ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế lê hoa, hai chân ngà ngọc đu đưa qua lại, lắc lư đến mức cả một đống đã bò đến bên dưới gót ngọc, thương thay có khóc lóc đến mức nào đi nữa cũng không sờ được vào.

[Ai chạy đi đóng của giùm đi!] Tiểu Xuân căng thẳng gào thật to.

[Để ta!] Mục Tương ở Tả ý sơn trang đó nhếch nhác chạy ra trước cửa khách điếm, dựa vào mấy cái bàn để đứng cho vững, đem cửa cài thật chặt.

Tiểu Xuân mới an tâm được một chút mà thôi, đột nhiên nghe thấy Mục Tương rên lên mấy tiếng, quay đầu lại, phát hiện cái tên Hàn Hàn nhà đó đã nhảy bổ vào, ôm lấy đầu Mục Tương hôn hít điên cuồng.

[Tiểu Hàn ngươi bình tĩnh!] Mục Tương tránh cũng không tránh nổi nữa, còn để người kia thuận thế đem hắn đè xuống bàn, kéo tuột vạt áo. Thêm nữa kẻ đang đè phía trên lúc này một chút cũng không (muốn) bình tĩnh. Y phục cởi không ra thì bắt đầu xé, thứ âm thanh kinh tâm động phách kia, khiến Mục Tương không khỏi run rẩy.

[Má ơi…] Tiểu Xuân kinh hãi.

[Kiềm chế, các ngươi nghìn vạn phải kiềm chế a!] Tiểu Xuân cuống đến mức gào thất thanh.

[Không được, ngươi đừng qua đây! Không được cởi khố của ta!] Phía sau lại truyền đến tiếng gào thét.

Tiểu Xuân lại nhìn đi, chỉ thấy đại hồ tử với thằng cháu hai người quấn chặt vào nhau, khó thể tách rời.

[Đại hồ tử, chống cự a, đó là cháu ruột ngươi, không được cởi khố hắn!] Tiểu Xuân khẩn trương giã giã giã, làm như muốn giã thủng bát dược.

[Không phải, đứa bị cởi khố là moa a!] Đại hồ tử ra sức bò đi, cả gương mặt căng lên đỏ rực.

Cháu hắn ở một bên lăn qua lăn lại, nức nở không ra hơi [Cữu cữu, không được rồi, không được rồi!]

[Thật muốn mất mạng…] xem ra đã kiềm chế không nổi nữa. Tiểu Xuân đem vị thuốc cuối cùng bỏ vào, tùy tiện khuấy khuấy.

Thế nhưng trong lúc chuyên chú chế dược, đột nhiên một đôi tay từ đâu xuất hiện bóp mông hắn, còn dùng lực kéo.

Tiểu Xuân thất kinh đến mức bát dược trong tay văng tít lên không, sau đó vội vàng đỡ lấy.

[Mông nhỏ… cái mông nhỏ vừa cong lại vừa tròn.] Thêm một người nữa nhịn không nổi, bị dược tính của dâʍ đãиɠ tiêu hồn tán kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

[Buông mông ta ra!] Tiểu Xuân thảm thiết kêu lên.

Từ trên lầu đột nhiên bắn ra mấy chiếc Mai hoa châm, nam tử phía sau Tiểu Xuân kêu một tiếng rồi ngã xuống đất quằn quại.

Vân Khuynh từ nãy vẫn đứng bên trên chăm chú nhìn Tiểu Xuân, giờ đang trừng mắt với tên gia hỏa gan to bằng trời kia dám giở trò với cả Tiểu Xuân, trong lòng lửa giận bốc điên cuồng, cháy đến mức thất khiếu sắp sửa bốc khói.

Lan Khánh không biết từ lúc nào cũng đã chạy tới gần, một chân dùng sức dẫm lên chổ hiểm của con nhà người ta, đạp mạnh, giận dữ hô to [Da^ʍ tặc, da^ʍ tặc!]

Mà người đó mỗi lần bị đạp một cái, lại [a a] hai tiếng, trong thống khổ còn có thống khoái, khiến Tiểu Xuân thật tình không muốn nghe tiếp một chút nào.

Tiểu Xuân cuống cuồng mang dược vừa chế xong cho chúng nhân phục xuống, từng người từng người một cạy miệng ra đổ thuốc, cuối cùng dừng lại trước mặt đại hồ tử kia, lúc đó mới hãi hùng phát hiện, giải dược chỉ còn lại một chút, cố lắm cũng chỉ đủ cho một người.

Đại hồ tử với hắn bốn mắt nhìn nhau, bát dược thì cố định giữa hai người, đại hồ tử bấu vào tay Tiểu Xuân, muốn giành lấy bát dược, Tiểu Xuân lại âm thầm thi lực, chết cũng không giao phần giải dược còn lại này ra.

[Thiếu hiệp… cứu một mạng người còn hơn xây bảy nóc phù đồ… đại ân đại đức của ngài… Thiết Kiếm môn thượng hạ cả đời khắc cốt ghi tâm…] đại hồ tử cả gương mặt căng hồng, con mắt mở to như chuông đồng trừng lên giận dữ nhìn Tiểu Xuân.

[Đại hồ tử, cứu ngươi ta sống thế nào? Đổi lại chút đi được không? Ta sẽ đối với ngươi cả đời khắc cốt ghi tâm, giải dược này nhường cho ta đi!] Tiểu Xuân cũng dùng sức trợn trừng trở lại. Cứu người là cứu người, thế nhưng mạng của mình phải ưu tiên lên đầu mới đúng chứ.

[Chân ngọc… chân ngọc…] có mấy hán tử mặc dù đã dùng thuốc, thế nhưng vẫn chưa hoàn toàn xua tan dược tính của xuân dược, nhìn thấy hai chân của Tiểu Xuân vừa dài vừa thẳng, chịu không được liền ôm lấy cọ cọ.

Tiểu Xuân đạp xuống mấy cái, còn đang định cùng đại hồ tử nói chuyện đạo lý thêm chút ít, từ khóe mắt đã nhìn thấy một vệt thân ảnh màu trắng như cuồng phong cuốn tới, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy hắn, khiến hắn bị tách ra khỏi đám người đang nằm ngang dọc xung quanh, đánh rơi bát thuốc trong tay, giãy giụa gào thét nhưng vẫn bị lôi lên lầu.

[Thuốc của ta a a a…] thanh âm bi thống từ trên lần xa xăm truyền lại.

Đại hồ tử vội vàng đón lấy bát thuốc đánh rơi, tay vét sạch, ăn đầy một mồm bột phấn, còn lúng búng nói [Tiểu huynh đệ, ngươi cam nguyện xả thân hy sinh, tấm lòng bao dung vĩ đại này thật khiến kẻ khác bội phục…] (đang nói đến ai? =))))

Vân Khuynh một phát ném hắn lên giường, cài chặt cửa phòng, sau đó rót một chén trà ngồi xuống bên bàn, cáu kỉnh uống xuống, giận dữ nhìn Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân nhịn đã đến mức nhịn không nổi nữa, huyết mạch toàn thân sôi sục lại không có chỗ phát tiết, còn nhịn nữa, có nước sớm thổ huyết mất mạng. Nội công thâm hậu cũng không phải dùng như thế này, giải dược của hắn ơi ~ TTOTT

[Ô ô, Vân Khuynh, ta chịu không nổi! Giúp ta lấy lại giải dược có được không?] Tiểu Xuân nằm bẹp trên giường, đôi mắt hoa đào ngập nước nhìn Vân Khuynh, thi thoảng lại rên hừ hừ mấy tiếng, lăn qua lăn lại.

Vân Khuynh đập chén xuống, cái chén va vào bàn cạch một phát vỡ làm hai. Hắn lạnh lùng nói [Câu biên bức hay lắm a, ta cho ngươi đi câu biên bức nữa đi!]

[Không câu, sau này cũng không câu nữa! Giải dược a, ta muốn giải dược!] Tiểu Xuân rêи ɾỉ.

[……] Vân Khuynh bước tới bên giường, vắt cái khăn lau mồ hôi đầy mặt đầy đầu cho Tiểu Xuân. Thấy cái mặt hắn đỏ như đ*t khỉ, vừa khó chịu vừa khó qua, vốn không định quan tâm tới hắn, nhưng nhìn đi nhìn lại, rốt cuộc vẫn mềm lòng.

[Giải dược của ngươi đã sớm hết rồi, còn giải cái gì dược?] Vân Khuynh nói.

Cảm giác bàn tay lạnh lẽo của Vân Khuynh chạm vào gương mặt mình, Tiểu Xuân chịu không nổi cọ cọ mặt vào, muốn hơi lạnh kia xoa dịu phần nóng rực trên mặt.

[Khó chịu?] Vân Khuynh nhẹ nhàng hỏi.

[Ừ.] Tiểu Xuân gật đầu, đôi mắt xuân thủy rưng rưng nước.

[Ta giúp ngươi.] Vân Khuynh nói.

Nghe vậy, Tiểu Xuân hít sâu một hơi, mạnh mẽ lắc đầu.

Bị Tiểu Xuân cự tuyệt, đôi mắt kia vì bất mãn mà nheo lại, hắn tự mình động thủ cởi xuống ngoại bào của Tiểu Xuân, trực tiếp chộp lấy trung tâm du͙© vọиɠ đã sớm bộc phát.

[U ô…] Tiểu Xuân kêu lên.

[Ta làm giải dược của ngươi còn không được sao? Nếu không ngươi còn muốn lấy ai làm giải dược?] Vân Khuynh thả lỏng tay, lại dùng lực bóp, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ khiến Tiểu Xuân chịu không nổi cuộn người lại, không ngừng thở dốc run rẩy.

Vân Khuynh lại hỏi [Người còn muốn ai làm thế này với ngươi? Lan Khánh? Hay là những người bên dưới ai cũng được?]

[Loại chuyện này làm sao có thể để người khác làm…] đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ hòa trộn, ý thức Tiểu Xuân xem đã tan biến mất, hắn khẽ rên lên, lời nói ra khỏi miệng mang ý ngọt ngào nỉ non, tựa như van nài, cũng như cầu xin.

[Ngươi không phải đã để ta làm qua rồi sao?]

[Bởi vì là ngươi… nên mới có thể…] Tiểu Xuân run rẩy trả lời.

[Vậy lần này làm gì lại cuộn tròn lại không cho ta chạm vào?] Vân Khuynh lại túm lấy, nghe Tiểu Xuân dưới tay mình nức nở không ngừng, trong lòng lại thấy cao hứng thêm một chút ít.

[Sẽ đau…] Tiểu Xuân nhỏ giọng trả lời.

[Hử?]

[Hơn nữa mỗi lần đều rất lâu…] Tiểu Xuân bắt đầu trách móc [… kêu dừng cũng không dừng… còn không cho người ta ngủ… cứ ép mãi đẩy mãi…]

[……] Vân Khuynh sầm mặt xuống, một lúc liền buông tay, thản nhiên nói [Vậy thì ngươi cố gắng nhịn đi, ta cũng thật muốn xem thử ngươi nhịn được bao lâu!]

Tiểu Xuân lại giãy giụa một hồi, lôi về được một chút ý thức, hắn đỏ mặt nói [Vậy ngươi quay mặt đi đừng có nhìn ta… ta … ta tự mình xử…]

Vân Khuynh lạnh lùng hừ một tiếng. Cái tên Triệu Tiểu Xuân được đằng chân lại lần đằng đầu, mà dù sao không có mình hắn cũng không phải bất lực, thích tự làm, thì cứ việc tự làm đi, sống chết mặc hắn!

Trong lòng buồn bực, lại thêm vừa nãy giao chiến với Phi thiên biên bức, Vân Khuynh cũng thấy người khó chịu, liền xoay người đi ra sau bình phong tháo dây lưng, cởi sạch y phục, bước vào trong bồn tắm rửa lần nữa.

Thế nhưng nước mang vào từ nãy đã nguội lạnh, thì thôi không sao, lạnh sẽ bớt bức bối. Triệu Tiểu Xuân đáng ghét!

Tiểu Xuân nằm trên giường lăn lộn một hồi, ngay lúc vươn tay chạm vào chỗ nóng rực trên cơ thể, đột nhiên nghe thấy tiếng nước bì bõm.

Hắn trở mình mấy cái, khó khăn lắm mới gượng dậy được, trong cơn mê loạn nhìn thấy sương khói lượn lờ mông lung nhàn nhạt, tựa như lạc vào tiên cảnh.

[A… đây là đâu?] Tiểu Xuân thầm hỏi, hắn sớm đã thất thần, ý thức mơ màng hỗn độn, bước đi loạng choạng mấy bước, không kiềm lòng được tiến đến nơi phát ra tiếng nước.

Hắn nhìn thấy trước mặt mình bày ra một tòa giả sơn, âm thanh dường như xuất phát từ phía sau tòa giả sơn. Cũng không biết là thứ gì trốn sau giả sơn, vì thế rón rén đứng tại đó ló đầu ra nhìn thử.

Ai biết chứ hắn không biết đây gọi là vận may củ cải gì, cứ vậy nhìn thử cư nhiên lại thấy một tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp không gì sánh bằng đã thoát y, đang ở trong hồ tắm rửa.

Tâm hồn yếu đuối của hắn chao đảo nặng nề, hoàn toàn không thể chống cự lại, liền ngả về phía tiên nữ tỷ tỷ. Lúc này tâm cấp sắc loạn, chân vấp một cái, ngã sấp ngay bên hồ.

Tiên nữ tỷ tỷ trong hồ ngẩng đầu lên, tuyệt mỹ dung nhan lạnh lùng không chút cảm xúc, thế nhưng vẫn là xinh đẹp đến mức khiến tim hắn loạn nhịp, dưới bụng cũng ‘loạn nhịp’. Thế mà tiên nữ tỷ tỷ này không biết là vì cái gì, dung mạo trông giống hệt Vân Khuynh, thật khiến hắn mê đắm đến đầu óc ngả nghiêng.

[Tiển nữ tỷ tỷ, ta có thể hôn ngươi một cái không?] Tiểu Xuân khẽ nhếch miệng, cười thất thần, ngu ngốc hỏi.

[……] trong tay Vân Khuynh vẫn đang cầm khăn, người mới tắm một nửa mà thôi, phát hiện Triệu Tiểu Xuân này không biết là làm cái trò gì lại dựa vào bên bồn tắm cười ngu với mình, đã thế còn nói ra mấy lời lăng nhăng không rõ nghĩa.

[Tiên nữ tỷ tỷ, cho ta hôn ngươi có được hay không?] Tiểu Xuân khẩn thiết nhìn người trước mắt, khao khát khẩn cầu.

[Được…] Vân Khuynh trả lời.

Tiểu Xuân đang dựa bên bồn lập tức vươn tới hôn lên môi Vân Khuynh, vừa mυ'ŧ vừa nói khẽ [Ngọt thật…]hai tay vòng qua cổ Vân Khuynh, nhẹ nhàng ôm lấy.

Đầu lưỡi nguyên bản chỉ là thăm dò một chút, thế nhưng sau khi tiếp xúc thì càng lúc càng tiến vào sâu hơn, lại quấn quýt vào nhau khó thể rời ra.

Tiểu Xuân la liếʍ từng chỗ trong miệng Vân Khuynh, nhẹ nhàng chạm vào răng, cho dù có hôn sâu đến bao nhiêu lần vẫn có cảm giác không đủ, một lần lại một lần qua lại dây dưa, lại chỉ khiến cho lửa dục trong người bừng cháy càng thêm mãnh liệt, vô pháp khắc chế.

Vân Khuynh đẩy mạnh Tiểu Xuân ra, Tiểu Xuân không vừa ý liền cắn một phát vào môi hắn, ý nói không muốn rời ra sớm như vậy.

Vân Khuynh bước khỏi bồn, đưa tay quyệt qua vệt máu trên môi, nhìn lên máu đó, trầm ngâm một lúc, liền mang Tiểu Xuân lên giường, vứt hắn nằm lên chăn nệm.

Tiểu Xuân còn muốn bò dậy, lại khiến Vân Khuynh một tay chế trụ, làm hắn mấy lần đều không nhỏm dậy được.

[Làm gì vậy?] Tiểu Xuân cau mày, thần trí đã tán loạn hoàn toàn không để ý rõ ràng là chuyện gì đang diễn ra, chỉ cảm thấy ngọn lửa kia trong thân thể đang cháy hừng hực, làm như muốn đốt hắn cháy thành tro mất.

Hắn hiện tại rất khổ sở, phi thường khổ sở.

[Nhìn cho rõ ta là ai!] Vân Khuynh cúi đầu gầm lên.

Giọt nước đọng trên tóc Vân Khuynh rơi xuống môi Tiểu Xuân, hắn chậm chậm mở miệng, vươn lưỡi ra liếʍ, hai tay Vân Khuynh đang đè Tiểu Xuân truyền đến rung động khe khẽ, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ.

[Tiên nữ tỷ tỷ?] Tiểu Xuân cười ngây dại.

[Nhìn kỹ lại một chút!] Vân Khuynh tức giận đến mức cho hắn một bạt tai, cho thằng nhóc không biết người trước mắt là ai này thanh tỉnh chút ít. Chỉ là cái tát lúc đó lực đạo quá nhẹ, hắn không nỡ quá mạnh tay với Tiểu Xuân.

[Ư?] Tiểu Xuân chớp chớp mắt, cảm thấy khó chịu, đầu gối chống lên, nhè nhẹ ma sát vào hạ phúc của Vân Khuynh.

Vân Khuynh rên lên một tiếng.

[Vân Khuynh… Vân khuynh tiểu mỹ nhân…] Tiểu Xuân bỗng nhiên cười xán lạn.

Hắn trở tay nắm lấy cổ tay Vân Khuynh, lật người một cái, Vân Khuynh ngay sau đó liền bị đè dưới thân. Hắn rướn người lên, dọc theo chiếc cổ mỹ miều trắng nõn của Vân Khuynh mà hôn xuống.

Hắn lúc chỉ khẽ chạm, lúc lại mυ'ŧ sâu, lưu luyến dây dưa hai đóa thù du trước ngực Vân Khuynh, day cắn đến khi đỏ rực, rồi kéo thẳng xuống eo, nhay gặm vào phần da thịt mềm mại bên hông, sau đó lại ngẩng đầu cười một cái, đầu lưỡi liếʍ vòng quanh rốn, làm cho thắt lưng Vân Khuynh khẽ run lên, phân thân dựng thẳng.

Vân Khuynh ghìm lại cổ tay hắn, không để tiếp tục hôn, trên thân thể đã lưu lại bao nhiêu dấu vết nông sâu bất nhất, hôn nữa, thì là còn muốn hôn xuống tới đâu? (hí:”>)

[Ngươi nói muốn cho ta hôn ngươi mà!] Tiểu Xuân hiển nhiên thấy bất mãn, rầu rĩ nói.

[Trước tiên cởϊ qυầи áo đã!] Hơi thở của Vân Khuynh đã có phần bất ổn.

Tiểu Xuân từ trên giường ngồi dậy, luống cuống cởi thắt lưng. Nhưng chẳng biết sao thắt lưng lại bết chặt thành nút chết như vậy, kéo thế nào cũng không ra.

Vân Khuynh kéo Tiểu Xuân xuống hôn thật sâu, cởi không ra thì khỏi cởi luôn, y phục chưa bao giờ là vấn đề.

Hắn luồn tay vào trong khố Tiểu Xuân, nắm lấy phân thân nóng rực sưng tấy mà ma sát, Tiểu Xuân thắt lưng cứng lại, cuối cùng cũng tiết ra trong tay Vân Khuynh.

Tiểu Xuân thở dốc, run rẩy trong khi thân thể vẫn còn cảm nhận được dư vị vừa qua. Bàn tay của Vân Khuynh lướt qua phần da thịt non nớt bên dưới, vuốt ve, sau đó thâm nhập vào tử huyệt ngay chính giữa.

[Ưm…] Tiểu xuân rên lên.

Hai chân bị mở ra rất lớn, bộ phận nóng rực bị phơi trần ra ngoài, thế nhưng không ai tắt nến, cho nên toàn bộ, toàn bộ, ai muốn nhìn đã có thể nhìn thấy rõ ràng.

Ngón tay của Vân Khuynh tập trung toàn bộ công lực và ý chí, chuyên tâm làm việc trong cơ thể Tiểu Xuân, ngón thứ nhất mới tiến vào không được bao lâu, ngón thứ hai đã theo đó mà đυ.c vào.

Tiểu Xuân muốn khép chân lại, giằng co qua vài lần, hai người lại lăn qua rồi lăn lại trên giường, thế rồi ngón tay của Vân Khuynh một lần lại một lần ra vào, không ngừng quấy phá nơi thầm kín khiến người ta phát điên.

Tiểu Xuân đương nhiên chịu không nổi kiểu kí©ɧ ŧɧí©ɧ trực tiếp này, kiềm chế thất bại nên đã phóng thích thêm lần nữa, qua cơn phê, toàn thân hư nhuyễn tê liệt nằm tênh hênh trên giường. Vân Khuynh tới lúc này mới rút tay ra, nhân lúc Tiểu Xuân không có và không thể phòng bị, chậm rãi đâm thẳng vào trong cơ thể Tiểu Xuân.

[A…] Tiểu Xuân run rẩy, thân thể lại cong lên.

Tiếng rên khó nén từng chút từng chút một vì không chịu nổi mà tràn ra khỏi cổ họng lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ toàn bộ ham muốn của Vân Khuynh, sau khi tiến nhập vào đến tận cùng cũng không cho Tiểu Xuân cơ hội thở dốc, nhẹ nhàng kéo ra, lại thẳng đường đâm vào.

Hắn đẩy hai gối của Tiểu Xuân lên, để thân thể Tiểu Xuân vì hắn mà hoàn toàn rộng mở, dũng đạo chặt chẽ mà nồng nhiệt tinh tế co rút, ôm gọn lại bao bọc toàn bộ, hút chặt lấy hắn không cho phép rời ra.

Động tác vốn là cố sức kéo chậm, bởi vì phản ứng mẫn cảm và âm thanh nỉ non bị kiềm chế của Tiểu Xuân mà trở nên mất kiểm soát, Vân Khuynh sau đó khắc chế không nổi bản thân, lực đạo chàng kích càng lúc càng mạnh mẽ, tốc độ tiến nhập càng lúc càng gấp gáp, hắn mở bung hai phiến môi đang mím chặt của Tiểu Xuân mà hôn vào, nghe tiếng thở càng lúc càng dồn dập của Tiểu Xuân, sau đó phóng thích trong tiếng nức nở nghẹn ngào bị bức ra của Tiểu Xuân, đưa luồng nhiệt lưu bắn vào nơi tận cùng của Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân mở to đôi mắt mịt mờ du͙© vọиɠ, nhãn thần mông lung nhìn Vân Khuynh.

Vân Khuynh chậm chậm lùi ra, không giống như trước dày vò hắn mãi không buông, chỉ không nói một câu nằm xuống bên cạnh Tiểu Xuân, đưa tay vuốt một lọn tóc của Tiểu Xuân, chậm rãi cuốn thành vòng.

Mới chỉ một lần như vậy, căn bản là không đủ, hắn còn muốn mần thật nhiều hơn nữa, càng muốn ôm, ôm thật chặt, muốn hôn, hôn thật cuồng, dùng lực xỏ xuyên, muốn etc thứ nữa, thế nhưng Tiểu Xuân không muốn vậy, Tiểu Xuân mệt rồi, vậy thì nghỉ.

Tiểu Xuân trở mình qua, mờ mịt nhìn thấy Vân Khuynh ở bên cạnh mình trần như nhộng không một mảnh vải che thân.

Vân Khuynh toàn thân dính mồ hôi, da thịt vừa trắng vừa mịn đến cực điểm lại lưu nhiều dấu vết quyến rũ, tư thái mơ màng tựa như cao không thể với, lại khiến người ta muốn tiến đến sờ thử, sờ lên thân thể trơn mịn này, vuốt ve lên vòng eo dẻo dai này.

Chỉ nghĩ vậy, hỏa dục vốn đã tắt “phừng” một tiếng lại bốc cao, cháy đến mức có người vì nóng quá mà thành đau đớn, chịu không nổi mà khom cả lưng, lý trí cũng vì vậy mà teo luôn, chỉ còn lại dục niệm sống dậy mạnh mẽ.

Vân Khuynh xoay người đi, mới định nằm ngủ, đột nhiên từ phía sau sột xoạt truyền tới tiếng quần áo ma sát với chăn nệm, sau đó tiểu Xuân áp người vào, hai tay giữ lấy eo hắn.

[Sao vậy?] Vân Khuynh cảm thấy nghi hoặc, nên hỏi một câu.

[Đau quá…] Tiểu Xuân cắn lên bả vai Vân Khuynh.

Vân Khuynh cảm thấy có chút tê dại, Tiểu Xuân dùng răng cắn, dù sao cũng là hơi đau.

Cánh tay đặt trên eo Vân Khuynh từ từ dời xuống phía dưới, đùa nghịch phân thân vốn đã xong xuôi chiến sự, Vân Khuynh thở một hơi mạnh, bên dưới chuyển động của bàn tay, du͙© vọиɠ lại dần dần thức dậy.

Một ngón tay của Tiểu Xuân dính thứ chất lỏng vừa chảy ra từ Vân Khuynh, nhẹ nhàng tham nhập vào trong huyệt động âm u. Vân Khuynh toàn thân chấn động, lúc này mới hồi tỉnh lại nhận ra Tiểu Xuân là đang làm cái gì.

[Vân Khuynh… làm sao đây… thật sự đau quá…] du͙© vọиɠ đang bừng bừng của Tiểu Xuân chạm vào huyệt động của Vân Khuynh, nhẹ nhàng cọ xát. Nhưng ngón tay vẫn chuyển động chèn ép vị trí bên trong, Vân Khuynh tự hồ có thể cảm nhận được run rẩy trên đầu ngón tay đó.

Tiểu Xuân rút ngón tay qua, không để cho vân Khuynh kịp phản ứng lại, đưa tay giữ lấy đùi Vân Khuynh, thắt lưng động mạnh, liền biến sâu vào bên trong.

Vân Khuynh cắn răng, Tiểu Xuân đột ngột xông vào triệt để như vậy, địa phương bị kéo căng trở nên đau đớn, mà cảm giác khác thường này hắn không quen.

[Triệu Tiểu Xuân…] Vân Khuynh xiết chặt nắm đấm.

[Chuyện gì…] Tiểu Xuân như mất hồn từ phía sau ôm chặt Vân Khuynh, chậm rãi rút ra một chút, lại tiến vào một chút.

[Ngươi cư nhiên…] Vân Khuynh khó chịu rên một tiếng, cảm giác tê dại theo sống lưng truyền thẳng lên [Dám đối với ta như vậy…]

Tiểu Xuân cắn mạnh vào bả vai Vân Khuynh, đến khi có máu xuất hiện, mới đưa lưỡi ra liếʍ lấy từng chút từng chút một.

[Như vậy rất thoải mái a…] Tiểu Xuân chậm chậm chuyển động, nói như than thở.

Hắn tìm đến vị trí mẫn cảm trong cơ thể Vân Khuynh, một lần lại một lần chạm qua, nội bích bên trong co rút càng lúc càng chặt, chính hắn cũng bị cuốn lấy như đã rơi thân vào tiên cảnh.

[Ưm…] Vân Khuynh khe khẽ thở dốc, cảm thụ bộ phận nóng rực kia còn mang đến du khoái. Còn nhớ lần đầu tiên của mình cũng là từ người này mà biết được, biết được thì ra sự việc trên giường có thể khiến người ta ý loạn tình mê, thì ra cùng với người mình thích mà làm chuyện này, là tuyệt vời như vậy.

Đã nghĩ tới, cho nên không chống cự, Vân Khuynh để mặc Tiểu Xuân ở bên trong mình tới lui, để mặc hắn chủ động toàn bộ.

Khả năng kiềm chế của Tiểu Xuân duy trì không được bao lâu, không qua nửa khắc, chính là trong lúc từ tốn tiến xuất đã mất đi nhẫn nại, từ từ khơi lên du͙© vọиɠ cuồn cuộn.

Hắn không ngừng chuyển động, vuốt ve hạ bộ của Vân Khuynh, đem phân thân tiến sâu đến tận cùng, đến lúc tiết xuất thì mạnh mẽ rút ra, từ trên nhìn xuống đối phương mê đắm.

Vân Khuynh thở gấp mở to mắt, rõ ràng là còn thiếu thêm một chút nữa đã tới đích rồi, thế mà trong phút then chốt lại bị dừng đột ngột, hắn có chút không vừa ý nhìn lại Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân vương đầu lưỡi đỏ tươi tự liếʍ môi mình, Vân Khuynh nhìn vẻ mặt tràn ngập du͙© vọиɠ của hắn, tim như ngừng đập, thất thần ngây ngẩn trong chốc lát.

Tiểu Xuân kéo hai gối Vân Khuynh lên cao, chậm rãi đưa hai đùi người đó áp gần lên ngực, sau đó lại dùng lực đẩy vào một phát.

Vân Khuynh cong oằn thắt lưng bấu chặt vào tay Tiểu Xuân, mạnh mẽ ngửa đầu ra sau, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, làn môi khẽ hé phát ra tiếng rên như vô thanh, cùng lúc Tiểu Xuân tiến vào thì bắn ra dịch thể nóng bỏng, tung tóe vẩy ướt phần bụng dưới của cả hai người.

Tiểu Xuân không ngừng tấn công vào người bên dưới, giữa tiếng ngâm nga kiềm nén và lối vào khít chặt, lên tới đỉnh điểm không lời nào có thể hình dung hết lần này tới lần khác. Cũng không quan tâm Vân Khuynh đã cắm cả móng tay vào cánh tay của mình, hết mấy lần chịu không nổi cơn thủy triều dâng cao phải kêu ngừng lại.

Hắn tham lam kịch liệt đòi hỏi, đến thế nào vẫn thấy không đủ. Thế nhưng trong một trận phóng thích tận lực, cảm thấy cổ họng có vị ngọt, máu đỏ từ khóe môi trào ra, tí tách rơi xuống bụng dưới xích͙ ɭõa của Vân Khuynh.

[Tiểu Xuân!] Vân Khuynh sợ hãi, trong khoảnh khắc từ hoan du mà tỉnh lại. Hắn vội vã giằng khỏi Tiểu Xuân, để Tiểu Xuân nằm ngửa xuống, hoảng loạn lau đi vết máu bên miệng đỏ tươi đến mức dọa người.

Tiểu Xuân ho mấy tiếng, ý thức dần dần hồi phục, sau khi bình tâm lại mới nói [Lúc đánh biên bức đã động chân khí… hiện tại khí huyết nghịch lưu… nôn được ra… nôn được ra sẽ không có chuyện gì…]

Nói vừa xong trước mắt tối sầm, Tiểu Xuân chớp mắt, hôn mê bất tỉnh nhân sự.

[Tiểu Xuân!] Sương phòng, chỉ còn lại tiếng kêu gào kinh hoàng sợ hãi của Vân Khuynh.



(*) Chỉ: một chỉ tương đương 1/10 lượng, một lượng xấp xỉ gần 28 triệu rưỡi trong thời gian gần đây (khuyến khích theo dõi để biết tác động của thị trường ảnh hưởng đến giá rau muống ra sao:”D)