Dịch: Mạn Mạn
Biên: An Yên
Hiệu đính: Dong Binh Công Hội
Đến lúc tính tiền, mọi người đều tập hợp lại. Cảnh Trừng trợn mắt nhìn đống đồ xếp thành một ngọn núi trước mặt, bọn họ đâu giống như đến mua đồ ăn nữa, đến chuyển cả cái siêu thị về nhà thì có.
Tổng cộng hết 688 đồng, Đàm Dật trả tiền xong khoan thai nói:
- Hôm nay không ăn hết thì không cho về.
Nhóm Liên Hoa vỗ ngực cười toe toét cam đoan:
- Yên tâm đi! Chắc chắn là ăn hết!
Bỗng nhiên có người phát hiện ra chiếc nhẫn trên ngón áp út của Cảnh Trừng, ngạc nhiên sán lại tỉ mỉ săm soi:
- Ý, Cảnh Trừng, em mua nhẫn lúc nào vậy? Hình như lúc nãy chưa có mà?
Mặt Cảnh Trừng chợt đỏ bừng, cánh tay cũng vô thức giấu sau lưng, ấp úng nói:
- Em vẫn luôn đeo mà, có lẽ lúc nãy anh không nhìn rõ...
Đàm Dật tỉnh bơ dùng một tay xách hai chiếc túi đi về phía trước:
- Về thôi.
Cảnh Trừng vội chạy theo sau, muốn giúp một tay nhưng lại bị Đàm Dật từ chối.
Cô cuống quýt nói:
- Để em xách một túi cho, cũng không nặng mà.
Đàm Dật lại mượn câu của cô:
- Đúng vậy, không nặng.
- Để em xách một túi đi, mọi người đều có việc để làm, mỗi mình em hai tay trống trơn. Như vậy không tốt lắm.
- Trống trơn?
Đàm Dật thản nhiên liếc nhìn cô, ngay sau đó cực kỳ tự nhiên cầm lấy tay cô.
- Như vậy sẽ không trống trơn nữa.
Cảnh Trừng không ngờ bỗng dưng anh lại làm vậy, cô đơ ra một lúc lâu.
Đi hơn mười bước cô mới sực tỉnh, bàn tay được bao bọc bởi một cảm giác ấm áp, cứ thế nóng đến tận tai cô.
>/////