Chuyện Tình Ở Thư Viện

Chương 12

Ngày hôm sau, Hạ Trạch cùng Lâm Húc đều đến thư viện để học bài, dĩ nhiên cậu không thể nói ngày hôm qua đã thức trắng đêm xem các truyện của cậu. Đại khái là, cái cuối cùng khiến cậu thực sự bị đả kích đi..

Mà Hạ Trạch cũng không nói gì, dù sao trước đây cũng có nhiều người hỏi bút danh của cậu nhưng cũng chẳng đến xem. Vì thế cậu cũng chỉ nghĩ Lâm Húc chỉ tùy tiện hỏi thế mà thôi. Cậu không biết buổi tối Lâm Húc vừa về ký túc xá đã nhào vô máy tính, không chỉ đọc văn của cậu, còn hào hứng coment, còn thêm vào nhóm tám chuyện của các độc giả, sau đó lại tìm QQ Hạ Trạch, theo dõi cậu, mỗi ngày đều lướt qua trang cá nhân của cậu, quan tâm bất cứ trạng thái nào cậu đăng lên.

Cậu phát hiện Hạ Trạch ở trên này tính cách càng sinh động hoạt bát.

Cậu thích xem đủ loại điện ảnh tâm lý tội phạm.

Cậu thích những phần mới ra của phim hoạt hình thiếu niên (Attack on Titan)

Cậu thi thoảng sẽ viết ra mấy câu đặc biệt triết lý, về ý nghĩa cuộc sống, về cội nguồn của văn hóa, về tâm lý, về lòng người, về chuyện cấm kỵ…

Nhưng thi thoảng cậu sẽ viết ra những câu cũng thật sự khôi hài, tỷ như (ngày hôm nay có người anh em trong ký túc xá súc miệng mà

trực tiếp đem kem đánh răng chà chà lên răng, nháy mắt đó ta thực sự hoài nghi có phải có thói quen đã hai mươi năm mới thực sự quen thuộc đến thế!!) hay là (ngày hôm nay có con nhện theo dõi tôi đến tận năm tiếng, hừ, mi tưởng tôi không biết sao?!!)’’

Cậu thi thoảng sẽ up lên một ít bức ảnh mèo, chó, còn ở trên internet mua sắm đồ, bên trong bao hàm một câu nho nhỏ đắc ý: (chiết khấu năm phần trăm, quả thực lời chết rồi!!)…….

Nếu như nói bình thường cậu xinh đẹp, như mờ như thực. Như vậy, trong văn phong đó, trên thế giới mạng đó

chính là tư tưởng của cậu, là linh hồn của cậu. Đây chính là lý do mà mỗi lần cậu vào trang cá nhân của Hạ Trạch, trong lòng đều hưng phấn không thôi. Bởi vì, cậu đã bắt đầu thâm nhập được vào nội tâm của Hạ Trạch.



Tháng ngày cứ như thế trôi qua, rất nhanh, tháng 7 đã đến. Tối hôm đó, hai người vẫn mặt đối mặt ở trong phòng tự học. Nhưng tâm hồn nhạy bén của Lâm Húc phát hiện hôm nay Hạ Trạch không đúng lắm. Thi thoảng cậu sẽ thất thần, cặp mắt xinh đẹp kia thực trống rỗng, đôi lông mày hơi nhíu lại…

Lâm Húc thả bài tập trên tay xuống, một tay xoay bút nhàn nhã hỏi: “tâm tình không tốt?”

Hạ Trạch sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười: “không có chuyện gì, vẫn khỏe.”

Lâm Húc không nói gì, chần chờ một lúc, cậu thuận tiện cầm điện thoại di động, lên QQ, vào trang cá nhân của Hạ Trạch…….

Lập tức cậu thấy được một dòng nhật ký….. NÔNG CẠN.. chỉ có mấy chữ ngắn ngủn ấy. Nhưng Hạ Trạch lại thấy mình nông cạn, khuyết thiếu suy nghĩ cùng kinh nghiệm. Lâm Húc nhạy bén liền vào trang Tấn Giang, mở chuyên mục sách, mở chuyên mục của Hạ Trạch. Quả nhiên, Hạ Trạch đã viết một truyện mới, là ( sùng bái ma vương)

Mấy ngày nay Lâm Húc chỉ đọc những truyện cũ, vẫn không phát hiện ra Hạ Trạch đã viết truyện mới… Ặc, đã ra được một tuần rồi. Mở ra nội dung, đã có năm chương, phía dưới có 2 bình luận.

Cái thứ nhất là “lót dép hóng”.

Thứ hai chính là ba hàng phê phán “Tác giả đã 2 tháng không có chương mới, tôi tưởng có cái gì, vốn nghĩ ngài sẽ viết cái gì có tiến bộ hơn chứ, hóa ra càng viết càng kém!! hơn nữa tác giả ngài đến cùng hiểu rõ trong lòng kẻ gϊếŧ người được bao nhiêu? Viết cũng quá nông cạn, quả thực chẳng khác gì học sinh tiểu học!! quên đi, cũng chẳng muốn nói nhiều, nếu không được thì dừng lại đi.’

A, có lẽ do bình luận này gây ra.

Lâm Húc yên lặng đọc vài chương, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn lên Hạ Trạch.

Nửa giờ sau, cậu đem sách cùng điện thoại bỏ vào túi, quay sang nói với Hạ Trạch: “cùng đi tản bộ đi”

Hạ Trạch sửng sốt một chút.

Hai người ngoại trừ gặp nhau ở thư viện, cùng nhau ăn vài bữa cơm còn chưa tới những nơi khác.

Cậu gật đầu: “Được.”