Lẫm Phong Bảo im lặng.
Sức uy hϊếp của Tuyết Ma Đường quá mức đáng sợ, Quảng Võ có thể khiến Hắc Nha điều động Tuyết Ma Đường, căn bản không phải đối tượng bọn họ có hể lật đổ.
“Canh cách canh cách”, cơ quan của thiên cơ hạp đang vang lên.
Đêm nay là đên không trăng, trong phòng không có chút ánh sáng nào. Hai người trên giường ngủ rất sát nhau, ngay cả ai ngủ trong ai ngủ ngoài cũng không phân biệt được.
Người tới mặc một thân trang phục màu đen, thiên cơ hạp trong tay tản ra ánh sáng mờ ảo.
“Canh cách” —— Cơ quan của thiên cơ hạp được nhẹ nhàng kéo lên, một mũi tên bay ra đâm thẳng vào hình dáng mơ hồ trên giường.
Liên tiếp mấy mũi tên từ thiên cơ hạp bay ra, người trên giường phát ra tiếng kêu đau rất khẽ, rất nhanh đã đi chầu Diêm Vương. Người kia nghe âm thanh mỏng manh của người bên cạnh, lập tức đề phòng ngồi dậy.
“Vù ——“
Một thân thể khác cũng nặng nề ngã xuống giường.
Người áo đen thu thiên cơ hạp lại, đang chuẩn bị rời đi thì dường như lại nhớ đến gì đó, đi đến bên giường nhổ mấy mũi tên cắm trên hai thi thể ra, máu tanh dính lên đầu ngón tay.
Hai người trên giường chắc chắn đã chết.
Trời vừa tờ mờ sáng thì Vu Huyền đã thu dọn xong hành lý của mình, trước khi ra khỏi cửa còn uống viên thuốc mà mình đã giấu trên người nhiều ngày. Rón ra rón rén đẩy cửa ra, lưu lại dấu chân mờ mờ trên tuyết.
Gió Bắc lạnh thấu xương, Vu Huyền dùng sức nắm chặt áo lông trên người mình, cúi đầu không nói gì đi về phía trước.
“Bảo chủ có lệnh, ngươi không thề tùy tiện rời khỏi Lẫm Phong Bảo.”
“Lệnh bài của Lẫm Phong Bảo bảo chủ ở đây.” Vu Huyền lấy một tấm lệnh bài từ trong hành lý ra, là một lệnh bài của Thiên Sách Phủ, chìa đến trước mặt đối phương.
“Đường Thiên Huyền, Lẫm Phong Bảo bảo chủ chưa bào giờ dùng lệnh bài.” Quảng Võ không biết từ khi nào đã an vị trên tường thành vững chắc của Lẫm Phong Bảo: “Ta không thể không bội phục ngươi, ngươi thật sự rất thông minh, nếu ngươi không đắc tội người không nên đắc tội.”
Mặt Vu Huyền không đổi sắc, cố gắng bình tĩnh nói: “Ta thừa nhận lệnh bài là ta trộm, ta không ngờ lại bị ngươi nhốt ở Lẫm Phong Bảo. Đệ đệ của ta hiện nay sống chết chưa rõ, Đường Thiên Huyền lại mất at8m mất tích, dựa vào vào ngươi chi bằng ta tự dựa vào mình.”
“Nếu ngươi thông minh thì mau khi tranh vẽ Mê Tiên Dẫn đang ở đâu.”
“Nếu ta thông minh thì ta sẽ không nói, ta không nói, thời gian ta sống càng lâu.” Vu Huyền ngồi xổm xuống, lau tuyết lên mặt mình, lấy ra một cái khăn tay chùi mạnh hai lượt. Một vết sẹo xấu xí lại dữ tợn dần hiện ra trên mắt phải.
“Ta rất ngạc nhiên, tại sao ngươi còn sống.” Đường Thiên Huyền nói, tùy tiện quăng hành lý trên lưng xuống đất.
“Cũng như tại sao ngươi lại là Vu Huyền.”
“Vậy ta đổi câu hỏi khác, tại sao ngươi biết ta là Vu Huyền.”
Quảng Võ từ trên tường thành nhảy xuống, trên lưng đeo Hỏa Long Lịch Tuyền lại được bọc lại bằng vải đen. “Ở Hoang Mạc Long Môn ‘Vu Huyền’ rất kỳ lạ. Nếu như hắn thật sự quan tâm đệ đệ thì sau khí biết Đường Thiên Huyền xuất hiện sẽ không bình tĩnh như vậy, dù có trúng độc đi chăng nữa.”
“Còn chưa đủ.”
“Đúng là chưa đủ.” Quảng Võ thò tay vào trong áo lông, từ trong thắt lưng lấy ra một phong thư: “Nếu có thêm cái này thì đã đủ.”
Đường Thiên Huyền gật gật đầu, cười nói: “Nguyện nghe cho rõ.”
“Cành —— cạch ——”
“Quảng Võ! Chạy mau ——!”
Tiếng nổ đinh tai nhức óc bao phủ Côn Lôn, tuyết đọng trên va1hc núi bị chấn động đến mức ào ào đổ xuống.
Diệp Tuyền quỳ rạp trên đất, đợi sau khi cơn chân động hoàn toàn ngừng lại với nôn n1ong chạy đến nơi Quảng Võ vừa đứng. Đối phương bị thổi văng đi hơn mười trượng, vết máu đứt quảng lưu lại nơi đã lăn qua.
“Quảng Võ?” Diệp Tuyền quỳ bên người hắn, tay vươn ra thật lâu cũng không dám chạm vào đối phương.
“Khụ khụ!” Quảng Võ ho khan dữ dội, gian nan đứng dậy, nhìn chung quanh muốn tìm thấy bóng dáng Đường Thiên Huyền: “Thật sự không ngờ hắn có thể ra tay độc ác như vậy…”
“Bảo chủ, vài người của Thiên Huyền Kỳ đã đưa Đường Thiên Huyền chạy trốn về phía Tiểu Thương Lâm!”
“Không cần đuổi theo, mục đích của Đường Thiên Huyền nhất định là vào Ác Nhân Cốc. Ác Nhân Cốc là đại bản doanh của hắn, căn cơ của Thiên Huyền Kỳ cũng rất vững chắc, tùy tiện vào Ác Nhân Cốc xung đột với Thiên Huyền Kỳ, Lẫm Phong Bảo cũng không chiếm được bao ưu thế.” Quảng Võ che miệng lại kích liệt ho khan, vài giọt máu chói mắt chảy xuống lòng bàn tay. Hắn không thèm quan tâm chùi máu đi rồi nói tiếp: “ Ta đã an bài ở Ác Nhân Cốc. chuẩn bị vài con ngựa tốt cho ta, vài ngày nữa vào Ác Nhân Cốc.”
Người đến bẩm báo quỳ một gối trước mặt Quảng Võ muốn nói rồi lại thôi, đợi hồi lâu không thấy Quảng Võ đuổi đi, hắn khẽ cắn môi, đánh bạo nói: “Thuộc hạ cho rằng bảo chủ đã bị thương, tốt nhất vẫn nên ở lại Lẫm Phong Bảo dưỡng thương làm đầu!”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đáng kể, thay ta đến phòng cho khách mời Thư Mặc đến đây.”
“Vâng!” Được lệnh Quảng Võ, người kia đi lùi vài bước, xác nhận đã cách Quảng Võ đủ xa mới xoay người.
Người đi xa rồi Quảng Võ mới thở phào một hơi, trong miệng phát ra tiếng hít hà, có lẽ vết thương đang rất đau.
Diệp Tuyền nhíu nhíu mày, lúc nãy y không nói tiếng này, hiện tại chỉ có hai người sao có thể nhịn được nữa. Y kéo tay Quảng Võ khoác lên vai mình, thầm oán: “Thuật cơ quan của Đường Thiên Huyền nổi tiếng nhất Ác Nhân Cốc, may mà hắn không cho nhiều thuốc nổ, không thì ta phải tìm người ráp ngươi lại rồi.”
“Quan hệ giữa ta và ngươi là gì?” Quảng Võ không mặn không nhạt hỏi Diệp Tuyền một câu, quay đầu nhìn một bên mặt đối phương.
Không có gì khác lạ, vẫn là gương mặt ủa Diệp Tuyền trong trí nhớ, hai tai, hai mày, một đôi mắt, một cái mũi, một cái miệng. Những thứ người bình thường có Diệp Tuyền cũng có, chỉ là… có gì đó không giống.
“Nếu ngươi chết thì chỉ mình ta không thể nào tìm được Đường Thiên Huyền.”
“Còn gì nữa?”
Diệp Tuyền không trả lời, một đá đá văng cửa phòng của Lẫm Phong Bảo abo3 chủ, ném Quảng Võ lên giường, ra lệnh: “Cởϊ qυầи áo ra.”
Hẳn là vì lò than vẫn còn cháy, trong phòng rất là ấm, cả hai đều mặc áo lông nên không bao lâu sau liền mồ hôi đầy mình.
Quảng Võ cởϊ áσ lông ra, lúc nãy có áo lông che chắn nên Diệp Tuyền không biết sau lưng hắn có bị thương hay không, hiện tại đối phương cởϊ áσ ra, tình trạng sau lưng vừa nhìn là hiểu. Quảng Võ mặc một lớp giác cứng, lớp giáp này giờ đã vỡ ra, có vài mảnh chẳng những không bao vệ chủ nhân mà còn găm sâu vào thịt.
“Ta xuống tay không nặng không nhẹ, đau thì nói.”
“Được.”
Diệp Tuyền cởϊ áσ lông, tháo dây buộc trên hộ thủ, xắn tay áo lên cao.
Diệp Tuyền không chạm vào mấy mảnh giáp lớn gắm trên người Quảng Võ, lấy kéo cắt dây buộc, tháo phần còn nguyên vẹn của áo giáp xuống, phần còn lại sẽ dễ xử lí hơn. Diệp Tuyền cắt quần áo trên người Quảng Võ ra, đối phương dứt khoát tự cởi, tùy tiện ném ra sau, cơ lưng cử động vài cái, miệng vết thương còn mang mảnh giáp lại chảy máu.
“Ngươi có thể không cử động hay không!”
“Ta phải làm gì mới được xme là không cử động?”
“Ngươi đừng có kiếm chuyện.”
Quảng Võ hợp tác ngồi chéo chân, bờ lưng quay về phía Diệp Tuyền không cử động nữa.
Diệp Tuyền lấy mảnh giáp vỡ tương đối lớn trên lưng Quảng Võ xuống, trong da thịt bị cắt ra còn lẫn vài mảnh vỡ rất nhỏ.
“Còn không?” Quảng Võ hỏi.
“Còn.” Diệp Tuyền đứng lên đến bên cửa mở ra, một cơn gió lạnh ùa vào phòng, hai người trong phòng đều run lên. Tuyết Ma võ vệ đi tuần tra ngang qua hỏi có chuyện gì, Diệp Tuyền bảo người đến nhà kho lấy một vò rượu lâu năm đến đây. Đối phương tuy ngạc nhiên nhưng cũng làm theo lời y, mang cho y một vò rượu lâu năm.
Diệp Tuyền chỉ ngửi mùi thôi mà cũng có chút say, Quảng Võ thấy y chuẩn bị cũng biết y muốn làm gì. Chỉ là dùng rượu ngon như vậy để rửa vết thương, còn là của mình càng cảm thấy đau đến giật giật.
“Không phải còn chưa lấy ra hết sao? Sao lại mang rượu đến…”
Diệp Tuyền vén tóc ở hai má lên sau tai, đến gần lưng Quảng Võ, nhẹ nhàng nói: “Lát nữa ngươi đừng nhúc nhích.” Ngữ khí nghe có chút thẹn thùng.
Hai tay Diệp Tuyền đặt lên thắt lưng Quảng Võ, môi chậm rãi dán lên lưng đối phương, đầu lưỡi cẩn thận đẩy một mảnh vỡ lên dùng răng nanh cắn xuống.
Vai Quảng Võ bỗng dưng cứng đờ, vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt.
Diệp Tuyền nghe tiếng nuốt của hắn cũng thấy mất tự nhiên, cánh ay đặt trên thắt lưng Quảng Võ cuốt quít định rụt lại. Đối phương dường như đoán được y định làm gì, trước khi y kịp rụt tay lại thì nắm lấy tay y.
“Đừng dây dưa, còn phải đi Ác Nhân Cốc nữa.”
Diệp Tuyền nhíu mày, thấy Quảng Võ nói không sai, cũng không xoắn xuýt mấy chuyện vớ vẩn bên lề nữa, giúp hắn lấy hết những mảnh vỡ nhỏ trogn miệng vết thương ra rồi băng bó lại đàng hoàng.
“Xoay người lại cho ta xem vết thương phía trước.” Quảng Võ ngoan ngoãn xoay người, Diệp Tuyền kéo một góc băng vải lên, dùng kéo cắt ra, thấy miệng vết thương vẫn ổn thì nhẹ nhàng thở ra.
Diệp Tuyền quỳ trên giường lấy băng phải giúp Quảng Võ băng lại vết thương trên bụng. Đối phương đột nhiên bắt lầy cổ tay y, một tay còn lại cũng không an phận mà ôm lấy vai y.
“Chính ngươi bảo phải đi Ác Nhân Cốc.”
“Buổi chiều mới đi.”
Diệp Tuyền giãy giụa vài cái cho có, thật ra y cũng không thấy mình phản kháng thì đối phương sẽ buông tay. “Làm từ phía sau, trên người ngươi có thương tích.”
Quảng Võ sửng sốt một chút, mạnh mẽ nắm lấy hai má Diệp Tuyền, lại không dùng lực đến mức có thể làm đối phương đau. “Diệp thiếu gia, ngươi làm vậy không ổn chút nào. Còn chưa biết ta là ai mà đã đắm chìm sâu như vậy, coi chừng đến lúc muốn ra cũng ra không được.” Đối phương không đáp lại, hắn dán lên vành tai y cười vài tiếng, đầu lưỡi nóng bỏng liếʍ lên vành tai Diệp Tuyền.
Quảng Võ không để thứ đó ở trong nhưng phía sau vẫn cảm thấy ướŧ áŧ dính dấp.
Diệp Tuyền kéo hai cái dùi đứng dậy, dầu gối có hơi run, hẳn là do quỳ trên giường lâu quá.
“Ta đi chuẩn bị một chút.”
Không biết tại sao Quảng Võ lại nhìn chằm chằm Diệp Tuyền, đối phương bị nhìn đến mức mất tự nhiên, đôi mắt còn ngấn nước nhìn hắn đề phòng. Quảng Võ dựng một ngón tay lên lau qua khóe miệng y một chút, đưa thứ bị lau xuống đến bên miệng đối phương, Môi Diệp Tuyền mấp máy vài cái, liếʍ đi chất lỏng trên đầu ngón tay Quảng Võ.
“Nhớ đi rửa mặt.”
“Ừ.” Giọng Diệp Tuyền nghe có chút rầu rĩ, đỡ giường cúi lưng nhặt quần áo lên, mặc từng cái từng cái lên người.
“Cũng không có gì đáng lo, đến Ác Nhân Cốc còn có thể tịnh dưỡng một thời gian, Đường Thiên Huyền không ra tay sớm vậy đâu.” Thư Mặc tiên sinh thu hồi cánh tay bắt mạch cho Quảng Võ, nghiềm ngẫm nhìn Quảng Võ, ra vẻ lơ đãng hỏi: “Sao hôm nay Diệp thiếu gia lại chậm chạp như vậy.”
Quảng Võ nhìn về phía cửa xuất thần, dường như như không nghe Thư Mặc tiên sinh nói gì.
“Hắn vài Diệp thiếu gia cãi nhau?” Quách Quỷ hiếu kỳ nhìn Diêu Phong bên người.
“Không giống, giận dỗi?” Diêu Phong quay đầu nhìn Đàm Thiên luôn trầm mặc ít lời.
“Không biết.” Đàm Thiên lạnh lùng trả lời.
Diệp Tuyền đi vào phòng, cảm thấy không khí ở đây không bình thường, đi thẳng đến bên người Quảng Võ, giơ tay lên che tai đối phương hỏi nhỏ: “Bọn họ bị sao vậy?”
“Không biết.” Quảng Võ đứng lên vỗ vỗ vai Diệp Tuyền: “Đi thôi.”
“Ồ… Thì ra không phải do Diệp thiếu gia mà là vị tướng quân nào đó tự cảm thấy không tự nhiên.”
Quảng Võ vờ như không nghe thấy, kéo Diệp Tuyền ra khỏi cửa.
Ngựa do Lẫm Phong Bảo chuẩn bị tất nhiên là Đạp Viêm Ô Truy, Quảng Võ vẫn giống như trước ôm Diệp Tuyền lên Đạp Viêm Ô Truy. Trước lạ sau quen, Ô Truy đạp hai cái lên tuyết, ngay cả một tiếng hí dư thừa cũng lười phát ra.
Diệp Tuyền quái dị nhìn Quảng Võ, không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì.
Xuống Tây Côn Lôn cao địa chính là Tiểu Thương Lâm, Tiểu Thương Lâm là con đường phải đi nếu muốn vào Ác Nhân Cốc. Sáng nay Đường Thiên Huyền đã chạy trốn đến Tiểu Thương Lâm, không biết là đã vào Ác Nhân Cốc hay là đang mai phục ở Tiểu Thương Lâm.
Diệp Tuyền quay đầu liếc nhìn sắc mặt Quảng Võ, xoay ngựa đi về phía Quảng Võ. Đối phương thấy y đi tới, không biết tại sao lai tránh đi. Diệp Tuyền thấy hắn như vậy cũng không tự làm mình mất mặt nữa, cưỡi Đạp Viêm lùi về phía sau đội ngũ.
“Lúc nãy còn thân thiết, giờ bị sao rồi?”
“Sao ta biết?” Thư Mặc tiên sinh nhìn thoáng qua Quảng Võ: “Ngươi tự mình đi hỏi bọn họ đi.”
Tiểu Thương Lâm tuy gọi là Tiểu Thương Lâm nhưng thật ra chỉ có vài cái cây trụi lủi mà thôi. Vào Tiểu Thương Lâm rồi gió bắt đầu nổi lên, bởi vì định vào Ác Nhân Cốc ngay lập tức nên đoàn người cũng không mặc nhiều quần áo, chỉ dựa vào một chiếc áo lông duy nhất để chắn gió giữ ấm.
Diệp Tuyền lạnh cóng, rụt người trong áo lông run rẩy liên hồi.
Quảng Võ giục ngựa đi đến cạnh y chắn gió cho y. Có lẽ là cảm thấy gió nhỏ hơn một chút, Diệp Tuyền rốt cuộc cũng thò đầu ra khỏi mũ trùm.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Không làm gì cả.” Ngữ khí Quảng Võ rất bình thường, cứ như là hắn vừa vặn đi đến chỗ này.
Có người che chắn cho mình, Diệp Tuyền đời nào không chịu chiếm tiện nghi. Thấy bộ dạng Quảng Võ như vậy tuy có không vui nhưng cũng không vui đến mức tránh xa khỏi hắn.
Trên đường qua Tiểu Thương Lâm không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào. Đến cửa vào Ác Nhân Cốc, thời tiết chợt tốt lên, đoàn người cởϊ áσ lông trên người ra, xuốc ngựa bước lên Tam Sinh Lộ.
Người của Lẫm Phong Bảo biết Quảng Võ là ai nhưng người trong Ác Nhân Cốc lại không biết. Ẩn Nguyên võ vệ gác cửa vào cốc tiến lên hỏi, Diệp Tuyền trực tiếp kéo người về dưới quyền Tuyền Tự Kỳ, trừ Thư Mặc tiên sinh.
Mỗi khi có khách đến khách sạn Bình An Cố Duyên Ác cũng không vui vẻ nhiều, nhưng mấy vị khách này lại khác.
Lẫm Phong Bảo bảo chủ, Tuyền Tự Kỳ kỳ chủ, Đan Thanh tiên sinh rời cốc nhiều năm.
Cố Duyên Ác quyết định vờ như không thấy gì cả, mấy người này xuất hiện cùng lúc nhất định là có nguyên nhân. Hắn cũng được chút lời đồn vầ Thiên Huyền Kỳ, chỉ e là những người này về là vì chuyện này. Làm người của Tuyết Ma Đường, gặp chuyện này không nhúng tay mới là thông minh nhất.
“Các ngươi qua đó hầu hạ cho tốt, mỗi người trong số đó các ngươi không đắc tội nổi đâu.”
Chạy bàn chỉ quen mỗi Diệp Tuyền, có thể làm chạy bàn trong Ác Nhân Cốc thì trí nhớ cùng hiểu biết nhất định không kém. Thời gian hắn làm chạy bàn trong Ác Nhân Cốc nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Có thể ngồi cùng bàn với Diệp Tuyền nhất định không phải người bình thường, mà hai người kia hắn chưa từng gặp qua, có khi còn vào cốc sớm hơn Diệp Tuyền, vai vế… chỉ sợ cũng cao hơn Diệp Tuyền.
“Khách quan cần gì?”
“Đi xuống.” Quảng Võ nói.
Chạy bàn rất là khôn khéo, thấy bầu không khí không bình thường lập tức chạy như bay.
“Đến chỗ ta đi, các kỳ chủ đều có địa bàn riêng của mình trong Ác Nhân Cốc.” Diệp Tuyền là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc, đỡ bàn gỗ định rời đi.
Quảng Võ cũng lập tức đứng lên, vươn tay kéo cổ tay y, nhỏ giọng nói một câu: “Thực xin lỗi.”
“Đến chỗ ta rồi nói.” Diệp Tuyền không rút tay về, cũng không tỏ vẻ muốn nói chuyện, xem như là đã chấp nhận.
Điều kiện trong Ác Nhân Cốc không bằng bên ngoài, ngay cả Lẫm Phong Bảo ở Côn Lôn cạnh bên cũng không bằng. Nhưng mà không ngờ rằng chỗ của Diệp Tuyền rất chỉnh chu, còn có vài thị nữ hầu hạ.
Diệp Tuyền đi thẳng về phòng, Quảng Võ theo sau y. Đang chuẩn bị vào phòng thì ảnh vệ trốn ở một nơi bí mật gần đó xông ra, hai thanh đao một trái một phải đặt trên cổ hắn. Không đợi Diệp Tuyền mở miệng bảo người lui xuống, Quảng Võ đã lấy binh phù Lẫm Phong Bảo của mình ra.
“Đã đắc tội!” Hai ảnh vệ không hẹn mà cùng quỳ xuống.
“Đừng để lộ ra.” Quảng Võ bước vào cửa, vươn tay đóng cửa lại.
Diệp Tuyền ngồi đưa lưng về phía hắn.
Quảng Võ chưa từng thấy Diệp Tuyền xa cách mình như vậy, dù là ngày đầu gặp nhau ở Trường An, lúc vừa quen biết hẳn là lúc phòng bị đối phương nhất, Diệp Tuyền cũng giả ngây giả ngốc ăn bám chỗ hắn.
“Diệp Tuyền.” Hình như đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc gọi tên Diệp Tuyền.
Diệp Tuyền vẫn quay lưng về phía hắn như trước, bờ vai cao ngất cũng chưa từng động đậy.
Quảng Võ đi qua, từ sau lưng che miệng Diệp Tuyền. Hơi thở của đối phương kề bên ngón tay hắn, cảm giác rất kỳ diệu. “Ta nói với ngươi, ngương như vậy rất không ổn.” Quảng Võ hơi cúi lưng, trán để trên vai Diệp Tuyền: “Ta như bây giờ cũng rất không ổn.”
Bờ vai dưới trán run lên.Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành mà thôi ~.~
Vừa xác nhận rằng nam thần của mình (không phải
A Cật nha) đã có bạn gái, còn rất ân ái, trái tim thủy tinh vỡ tan thành từng mảnh vụn, không muốn làm
gì cả QAQ Nếu mấy thím thấy truyện edit quá khó coi (cảm thấy chương này edit rất
nhảm =.=) hay post chậm gì thì cũng thông cảm giùm tui nha QAQ Tui đi khóc đây QAQ