Âm Đồng Học

Chương 9

“Bị ma ám?” Người nào đó không dám tin rống lên giận dữ trước cửa nhà trọ. “Lằng nhằng mất nửa ngày hoá ra là bị ma ám, vậy mà em giấu anh lâu như vậy, không thèm nói cho anh biết!

“Thảo nào! Năm ấy anh muốn tham gia quân ngũ, Phong sư phụ đã nói trên người anh có âm khí, anh còn tưởng rằng do em lơ đễnh, hoá ra là vì cô ta! Thời gian qua em đã bị cô ta quấn lấy phải không?” Hoàng Quang Lỗi vừa tức vừa vội.

Thảo nào! Thảo nào khi cô rời đến nhà thọ thì ngừng có những cú điện thoại làm phiền. Phong sư phụ đã bố trí lót quanh phòng trận địa pháp giới, ngay cả tam vị chân hỏa cũng thiêu không nổi, huống chi chỉ là một con ma nữ tầm thường?

Thảo nào! Khó trách lúc anh xuất ngũ, bác Âm bảo cô chuyển ra ngoài phòng xép riêng, cô lại lập tức nhận được điện thoại.

Thể chất Thái Âm của cô cô ta cũng biết, cho nên cô rất nhạy với mấy loại yêu ma quỷ quái này. Cô rõ ràng biết rằng mình chỉ là một con mèo nhỏ có vài ba đạo hạnh, căn bản không thể ứng phó như những nhân vật lợi hại, dĩ nhiên sẽ gạt anh, không dám cho anh biết!

“Em không hiểu rằng Phong sư phụ ở ngay trên lầu sao?” Hoàng Quang Lỗi tiếp tục đi đi lại lại trong phòng khách. “Tuy rằng thường ngày anh hay trêu chọc lão sư phụ, thực chất công lực của Phong sư phụ rất minh bạch! Nên muốn đuổi một con ma vì em không phải việc khó, rốt cuộc là tại vì sao em tự nguyện để con ma ấy ám mình suốt hai năm qua?”

Âm Lệ Hoa cúi đầu nhìn lòng bàn tay chính mình.

Lần này Hoàng Quang Lỗi quyết tâm nhất định phải hỏi cho ra lẽ, vì vậy hai chân chuyển hướng, đứng thẳng trước mặt cô, kiên trì chờ một đáp án.

“Vì sao?”

Âm Lệ Hoa trầm mặc một lát, cuối cùng cũng cúi đầu mở miệng.

“Bởi vì cô ấy rất cô đơn…”

“Cô đơn?”

“Vốn tưởng rằng cô ấy sống trong một cuộc sống rực rỡ xán lạn, nhưng cũng chỉ mười tám năm ngắn ngủi mà thôi… Sau đó thì sao? Thời gian trôi qua đã lâu, cho dù lúc nhỏ có bao nhiêu bạn bè tốt đi chăng nữa, rồi cũng sẽ bị quên lãng thôi? Nam sinh đã từng thích mình, có một ngày sẽ thích nữ sinh khác… Về phần anh chị em thì? Bọn họ đều còn có một chặng đường dài phải đi… Qua ba mươi năm, bốn mươi năm, bọn họ sớm muộn cũng sẽ quên rằng mình còn có một người em gái chị gái mà mình hằng yêu quý?” Cô nhẹ nhàng nói.

“Trên thế giới này, vẫn còn nhớ kỹ sự tồn tại của mình, hình như chỉ có cha mẹ đã nuôi dưỡng chính mình… Mọi người trên thế giới cũng sẽ không để ý tới mình, còn có cái gì còn lại đaâ? Chỉ có thứ duy nhất là hy vọng mà thôi…” Cô sầu não thủ thỉ.

“Anh?”

Hoàng Quang Lỗi nhất thời sửng sốt.

Anh thật hoàn toàn không ngờ, nguyên nhân khiến con ma nữ kia cứ cuốn lấy Âm Lệ Hoa, hoá ra là vì anh!

Anh thậm chí hầu như không nhớ nổi cô gái kia.

“Cho nên cô ấy vẫn còn bồi hồi nhớ về người mình yêu suốt thời trẻ. Cho dù đã mất lâu như vậy, vẫn như cũ nhớ về đội bóng rổ thời trung học…” Âm Lệ Hoa vén sợi tóc, tiếng nói rõ ràng mà mơ hồ. “Cô ấy thực chất không muốn bắt lấy anh, chẳng qua là muốn tìm lại cuộc sống cũ mà thôi… Cô ấy coi anh là chỗ dựa duy nhất, một người có thể nhắc nhở cô ấy rằng cô ấy thực sự đã từng tồn tại trên thế giới này. Cô ấy cũng không muốn làm phiền em, cô ấy chỉ mong muốn… Không ai có thể quên hẳn cô ấy mà thôi…”

Đây là lí do vì sao cô kiên trì không chịu đánh đuổi Hoa Viên Viên. Cô cảm nhận được những nỗi chua xót khổ sở sau khi mai táng của cô ta.

Người ta sau khi chết, đều tự có chỗ về, không được lưu luyến với trần gian, Âm Lệ Hoa biết việc làm của chính mình, quả thực là dung túng quan niệm cố chấp của Hoa Viên Viên.

Thế nhưng, cô không còn cách nào.

Cô vẫn còn nhớ tới khuôn mặt diễm lệ mang chút ngạo mạn, một đại mỹ nhân dám yêu dám hận, đã từng có sức mạnh vô hạn của tuổi trẻ.

“Em biết, anh nhất định đang cảm thấy em thật ngốc, đây là lòng dạ đàn bà…” Âm Lệ Hoa nhẹ giọng nói, cúi đầu nhìn tay mình. “Thế nhưng, em từ nhỏ đã thấy được những ‘Người’ mà người khác không nhìn thấy được, thấy được những nỗi lo lắng và khổ sở của họ, em không có cách nào… làm như không thấy những điều này… Người trên dương gian, có người được người khác quan tâm, nhưng có những linh hồn phiêu bạt, chỉ khát cầu một mảnh ký ức tươi đẹp của mình… Nên em mới tưởng, nhân lúc em còn sức lực, cho cô ấy lưu luyến trong chốc lát cũng không có gì không tốt cả.”

Cô ấy vĩnh viễn vẫn không hiểu được sự đời, cố chấp làm người tu hành, tuy rằng cơ thể thuộc cực âm, nhưng thực chất tình cảm của cô luôn rất sâu, rất sâu nặng…

Những cách làm ép buộc của Phong sư phụ, nhất định là cô không hợp với chúng rồi?

Hoàng Quang Lỗi thở hắt ra, ngồi bệt xuống bằng với cô. Người cao lớn như anh cho dù ngồi xuống đất, vẫn như cũ cao bằng cô.

Anh nâng cằm cô lên.

Cô luôn luôn nói “Không có việc gì”, “Không có gì”, “Không ảnh hưởng”, mấy chuyện này làm sao có thể không ảnh hưởng?

Phía dưới hốc mắt của cô lại bắt đầu xuất hiện những bóng đen thật sâu, mũi nhọn ở đầu móng tay cũng trắng thêm, nếu như Phong sư phụ

không phù chú cho cô, hơn nữa bình thường anh cũng tận dụng hết sức lực

cấp “Dương khí” cho cô, hẳn là cô đã trở về hình dạng nửa ma nửa quỷ như trước kia rồi.

Chỉ trong nháy mắt, Hoàng Quang Lỗi đột nhiên hiểu ra!

Hoá ra hình dạng kia của cô không phải do trời sinh!

Chính cô đã lựa chọn biến thành hình dạng như thế!

Cô luôn thương hại những âm hồn ma quỷ như thế, cho nên luôn luôn trở thành nơi chúng dựa vào để lưu luyến nhân gian, âm khí càng ngày càng thịnh, kết quả khiến cho người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Cho dù thể chất đặc dị, cô vẫn có quyền lựa chọn trở thành người bình thường, nhưng cô đã không thể bỏ rơi những cô hồn phiêu bạt đó.

Người yêu của anh, không phải đã quái dị từ nhỏ, cũng không lạnh lùng không thích hợp, cũng không phải hướng nội đến đờ đẫn bế tắc, thực chất do cô quá đồng cảm với chúng, rồi lại trở nên vô tình với chính mình.

Giờ khắc này anh rốt cục đã sáng tỏ về cô.

Anh dùng lực kéo mạnh cô vào trong lòng. Âm Lệ Hoa kinh hãi hô to một tiếng, ngã vào dương khí ấm áp của anh.

“Đồ ngu ngốc này…” Môi của anh đặt trên trán cô. “Sau này không nên như vậy nữa… Em chưa từng nghĩ rằng anh cũng sẽ lo lắng sao?”

Người trong lòng anh hơi run lên một chút, sau đó mềm mại ôm lấy cổ anh.

“Xin lỗi…”

“Em không sợ chúng nó sẽ quấn quít lấy em cả đời không tha sao?”

Tiếng nói trầm thấp của anh ù ù chấn động tại ngực, cả người cô áp vào ngực anh, bỗng cảm giác thật an tâm, yên bình.

“Sẽ không …” Cô nhẹ nhàng lắc đầu. “Phần lớn những

‘Người’ đó đều chỉ lưu lại vì hoài niệm cố chấp, thời gian trôi qua, chậm rãi phai nhạt đi, có một ngày sẽ tự động tiêu tan, em chỉ cùng chúng vượt qua những tháng ngày khó khăn mà thôi… Nếu như lũ quỷ thật sự quá lưu luyến nhân gian, em sẽ lập tức mời người đứng ra thu phục chúng nó.”

Anh ừ một tiếng.

Hoàng Quang Lỗi chưa từng nghĩ rằng sẽ thân thiết với một người liên quan nhiều đến thần thánh ma quỷ như vậy, nhưng thời gian trôi qua, anh đã học được cách thả lỏng cái nhìn về sự vật sự việc.

“Làm sao Hoa Viên Viên có thể quấn lấy em được?” Anh có chút hiếu kỳ. Loại chuyện này sẽ không thể không có lý do gì mà đột nhiên phát sinh, nhất định phải có một nguyên nhân cụ thể.

Âm Lệ Hoa cười khúc khích.

“Khụ, năm thứ tư ấy có một lần em về nhà ngày cuối tuần, đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn đi thăm trường cũ một chút, đi vào không lâu đã

gặp phải cô ấy đang lưu luyến ở sân trường… Em vốn tưởng rằng, trước đây tuy cô ấy cũng không đặc biệt thích thú gì em lắm, nhưng hẳn sẽ không muốn giao đấu với em, không nghĩ rằng… Khụ, thời gian em lên Đài Bắc, cô

ấy lại theo kịp… Ha ha, ha ha.”

“Chiêu cười giả ngơ này không dùng vĩnh viễn được đâu.” Hoàng Quang Lỗi hầm hầm nói cho cô biết.

“Ha ha… A? Nha!” Đầu chúi xuống phía dưới.

“Vì sao em không trực tiếp nói cho anh biết cô ta là ai?” Anh trầm tư trong chốc lát, truy vấn.

“Bởi vì nếu như cô ấy không nhớ tới anh, chỉ nguyện ý mong hi vọng của cô ấy được đáp lại, cô ấy cũng chỉ muốn dựa vào em, dù gì cũng là do duyên số cô ấy khỏ. Cho nên hi vọng của cô ấy không thể được thỏa mãn.”

“Đã như vậy rồi, cô ta còn đi quấy rối em làm gì?” Anh rất không hài lòng về điều này.

“Ha ha…” Âm Lệ Hoa lại dùng chiêu cười giả lơ. “Phụ nữ đang lâm vào tình yêu cuồng nhiệt sao còn giữ được lý trí, ma nữ đang yêu cuồng nhiệt đương nhiên cũng như thế thôi… Chỉ là cô ấy nhìn hai chúng ta ở cạnh nhau thấy chướng mắt, cho nên muốn làm nháo nháo em lên mà thôi, anh không cần giảng giải đạo lý cho cô ấy đâu.”

Hoàng Quang Lỗi trầm mặc một chút.

“Vậy biết làm sao bây giờ? Gọi Phong sư phụ trở về sao?”

Phong sư phụ mới đi Anh quốc, có người nói các quốc lão nước Anh ai cũng quấn quít lấy ông xem tướng thầy tướng số, ông vô cùng đắc ý, hàng năm đi xem đều vui đến quên cả trời đất.

“Không cần.” Âm Lệ Hoa lắc đầu. “Thực ra, chỉ cần có anh là đủ rồi…”

“Em chắc chắn không?” Dù sao có anh đứng trước cũng ổn hơn, những tiếng gõ cửa lúc nửa đêm sẽ không còn gây sợ hãi, hơn nữa Phong sư phụ cũng đã nói, thân anh là khí Thuần Dương, ma quỷ âm hồn đến làm phiền chẳng khác nào tự chuốc khổ vào mình. Anh chỉ sợ lại giống như bây giờ, mấy con quỷ này không làm gì được, lại đi gây phiền phức cho cô.

Âm Lệ Hoa gật đầu.

“Nếu em đồng ý, thì cuối tuần này chúng ta quay về Đài Nam thăm mộ cô ta đi…”

***

Cuối tuần đó bọn họ trở lại Đài Nam.

Việc đầu tiên là ra mắt tộc trưởng hai nhà, đây là điều bắt buộc.

Trước mặt bác Âm, Hoàng Quang Lỗi không thể theo thường lệ quát mắng ầm ĩ được, anh lại là người bị quát đi quát lại, thỉnh thoảng gật đầu cũng vì con gái họ, không hề để ý tới anh; lão già ghê tởm kia nghe nói về anh như vậy, lại chuyển sang khen ngợi con gái nhà mình “Có chí khí”, Hoàng Quang Lỗi thật sự không hiểu lão quái đầu này đang suy nghĩ cái gì.

… Được rồi, anh biết.

Con gái yêu đột nhiên có bạn trai, khả năng anh bị đối phương lột hai tầng da là rất…

Ra mắt cha mẹ hai nhà xong, Âm đồng học còn đến nhà bạn học Trần Cửu Tương, lần thứ hai bị hai bác Trần nhiệt tình hiếu khách bắt ở lại ăn, hai cô gái nhiệt tình chia sẻ bí quyết làm thế nào để thu hoạch nông sản mà không bị trộm cho nhau.

Cuối cùng, anh đến nhà họ Tống thăm Tống Huy Hoàng và cha cậu ta. Bác trai Tống là một người rất rất tốt, thỉnh thoảng Hoàng Quang Lỗi còn nhớ tới, anh và tên kia bị hai đứa trẻ tóc đỏ hư hỏng đánh cho cả người bị thương, bác Tống nhìn thấy chỉ cười meo meo vỗ vỗ đầu bọn họ, cứ như bọn họ đã làm một chuyện rất dũng cảm vậy —— trên thực tế thì như thế cũng không hẳn là sai.

Rốt cục, đến lúc tất cả những việc vặt vãnh đã được xử lý xong, bọn họ tìm được địa chỉ nhà họ Hoa hiện giờ, sau đó hỏi đến lão hàng xóm lâu năm ở bên cạnh, xem ông có biết Hoa Viên Viên được mai táng ở nơi nào không.

“Các cháu đang nói đến con gái nhà Anh Tử à? Cô bé ấy được hỏa táng tại nghĩa trang XX.” Lão hàng xóm thở dài. “Cô bé kia thật sự rất xinh đẹp, thực sự đáng tiếc mà! Nghe nói đối phương là một tài xế do mệt mỏi quá độ, có con còn rất nhỏ, cũng là một người rất khổ cực, cho nên Hoa tiên sinh cuối cùng cũng tha thứ cho đối phương.”

“Cô bé kia tuy rằng thoạt nhìn trông yếu ớt, nhưng bình thường cứ thấy chúng ta là lại chào hỏi, chúng ta còn bảo cô ấy tương lai lớn lên nhất định sẽ trở thành ngôi sao nổi tiếng! Aiz, đáng tiếc, đáng tiếc.”

Âm Lệ Hoa yên lặng lắng nghe, Hoàng Quang Lỗi đứng ở phía sau cô, cảm giác rất kỳ quái… Anh cũng không nói thành lời được.

Đối với anh mà nói Hoa Viên Viên là một người xa lạ, nhưng tại sao khi chết cô ấy vẫn nhớ kỹ anh, thậm chí không tiếc thân đi quấy rối bạn gái anh.

Anh không hiểu được loại tâm tình này.

“Cô ấy mất khi mới mười tám tuổi, mười sáu năm trước vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, rồi khi tình cảm đầu đời chớm nở, liếc mắt đã thấy anh luôn tung hoành ngang dọc trên sân bóng… Sau đó cuộc đời của cô ấy lại đột nhiên kết thúc… Anh là thứ lớn nhất cô ấy mong muốn cũng là nỗi tiếc nuối lớn nhất của cô… Loại tâm tình này, nam sinh các anh nhất định sẽ không hiểu rõ được đâu…” Trên đường đi thăm mộ, Âm Lệ Hoa thở dài.

Rất nhiều đứa trẻ trong thời kỳ trưởng thành đều như si như cuồng các thần tượng trên tivi, vì bọn mà ngày ngày ngồi ôm máy tính, có người kịch liệt đến mức viết thư bằng máu tươi, chỉ vì muốn thần tượng liếc mắt tới chỗ mình một lần, chú ý tới sự tồn tại của bản thân.

Rất nhiều người trưởng thành quay đầu lại nhìn, chỉ biết lắc đầu nói: “Aiz, thật không hiểu mấy đứa trẻ này đang nghĩ cái gì.”

Thực ra, đến cả bọn họ cũng không tìm cách lý giải được, bởi vì tại đúng thời điểm đó, những bóng dáng mỹ lệ kia chính là thần thánh của bọn họ, chủ nhân của bọn họ, toàn bộ thế giới của bọn họ. Chờ bọn họ trưởng thành thêm một chút, phạm vi tầm nhìn ngày càng được mở rộng, bọn họ mới có thể thoái khỏi nỗi si mê này.

Chỉ có điều, Hoa Viên Viên không có cơ hội trưởng thành để mà thoát khỏi nỗi cuồng si này, vì vậy linh hồn của cô vẫn nhớ đến Hoàng Quang Lỗi mãi mãi không quên.

Khi bọn họ tìm được phần mộ của Hoa Viên Viên thì đồng hổ đã điểm bốn giờ chiều.

Bầu trời có chút mưa lất phất, ánh sáng ban ngày vẫn chưa tắt hẳn, những bóng ma ở phía xa chân trời tựa hồ điểm theo màu sắc.

Nghĩa trang rất tịch mịch, làm người phàm thấy sợ, người chết trầm lặng, chỉ có những con quạ là bay qua bay lại nhuộm đen bầu trời, mọi vật to to nho nhỏ, mờ ảo vô thực.

Nghĩa trang nào cũng đều chứa đầy máu me, nhất là lũ quỷ hồn chưa đoạn tuyệt được với trần thế.

Nhà họ Hoa vì con gái nên đã tuyển chọn địa điểm rất tốt, ngay gần khu rừng xếp hàng chỉnh tề, người quản lí cũng dọn cỏ định kỳ, cho nên hoàn cảnh tuy rằng tĩnh mịch nhưng không quá khủng bố âm trầm.

Hoàng Quang Lỗi đứng ở phía trước, nhìn thân ảnh trắng ngọc đang đứng cười một mình, có điều không hiểu liếc mắt nhìn cô, không rõ lắm bản thân kế tiếp nên làm gì.

“Anh có cái gì cần nói thì nói với cô ấy đi… Em đi loanh quanh ra chỗ khác chờ anh…” Âm Lệ Hoa nhẹ giọng nói.

Anh sẽ nói gì với một cô gái không quen biết đây?

“Cô ấy nghe được sao?”

“Ừ.” Âm Lệ Hoa lùi về phía cổng chính, gật đầu với anh.

Dù sao, nếu đã tới rồi thì cứ nói luôn đi!

Hoàng Quang Lỗi đứng trước tấm bia mộ, suy nghĩ một chút, thanh hầu mới mở miệng.

“Chuyện là… Xin chào, tôi là Hoàng Quang Lỗi.” Cách mở màn này hình như hơi miễn cưỡng.

“Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, đừng quấn quít lấy bạn gái tôi nữa được không.” Nói trực tiếp thế này hình như không đủ khách khí?

“Ý tôi là, cha mẹ đã nuôi dưỡng cậu hơn chục năm, cậu hẳn phải suy nghĩ nhiều đến bọn họ lắm mới đúng, vì sao cứ tưởng nhớ đến một người con trai mình không thể cùng ở cung?” Như vậy hình như không giúp sự việc khá hơn được?

Hoàng Quang Lỗi lần đầu tiên bị chính cái tính cách lề mề, đơn giản của mình làm khó dễ!

“Được rồi, tôi thừa nhận tôi không nhận ra cậu, nếu như người khác không nhắc đến tên của cậu thì, tôi sẽ không thể nhớ ra cậu là ai. Nhưng đó không phải là vấn đề của cô ấy, cũng không phải vấn đề của cậu, đó là vấn đề của tôi!”

“Tôi vốn rất ít để tâm đến chuyện của con gái, không tin cậu có thể đi hỏi thăm mọi người, bên người tôi ngày ấy, ngoại trừ cô ấy và bạn bè bên ngoài, tôi không hề tiếp xúc mấy với con gái, đây là tập quán và cách sống của tôi, cho nên tôi không nhớ rõ cậu không phải là bất hạnh của cậu, mà là bất hạnh của tôi, cứ coi như vậy đi!”

“Sau đó, tôi mất hai ngày cố gắng nhớ lại, rốt cục cũng nghĩ tới một vài việc nhỏ. Thời gian chúng ta vừa mới vào học, lớp sáu có một tên ngu ngốc cởϊ áσ đang mặc ra làm thành chiếc dù đưa thư tình xuống dưới tầng, kết quả thư tình rơi trúng đầu giám thị, hại cậu ta thiếu chút nữa bị ghi tội.

Sự kiện năm nhất đó nổi tiếng oanh oanh liệt liệt, tất cả mọi người đều hiếu kỳ rốt cuộc nữ diễn viên đó đẹp đến mức nào mà có thể khiến tên ngốc kia điên cuồng như vậy. Thực ra cô nữ sinh đó là cậu đúng không?”

“Sau đó, có một lần tôi hẹn đội bóng trường khác đấu bóng ở công viên, ở phía biên có một nữ sinh hết lòng cổ vũ kêu tôi cố lên, hình như cũng là cậu?”

“Mặt khác, có một lần tôi cùng Tống Huy Hoàng và cậu đi dạo chợ đêm, tôi nhớ rõ tôi đối xử với cậu rất không khách khí —— thực ra thích một người con trai không phải là lỗi của cậu, tôi không nên vô lễ như vậy. Xin thông cảm cho tôi – tên tiểu quỷ mười tám tuổi còn chưa phát triển hết, cho rằng toàn bộ thế giới đều quay xung quanh tôi. Nếu như đổi về hiện tại, có thể tôi sẽ xử lý có kỹ xảo hơn.”

“Nói chung… Cảm tạ cậu vẫn còn nhớ kỹ tôi, tôi đang sống rất tốt, nên cậu cũng

mau sống tốt đi thôi. Cứ như vậy nhé, bái biệt.”

Anh nói, cố sức nhìn xuống phía dưới, dường như đang muốn xác định cái gì, cuối cùng nhìn sang phía Âm Lệ Hoa.

“Nói xong chưa?” Khuôn mặt tái nhợt của Âm Lệ Hoa hiếm hoi mỉm cười.

“Nói xong rồi.” Anh nhún vai, muốn đi tới.

“Chờ một chút, anh thắp cho cô ấy nén hương, đốt tiền vàng nữa.” Cô nhẹ giọng ra chỉ thị.

Hoàng Quang Lỗi đi xa một chút, mới quay lại bắt đầu động thủ.

Âm Lệ Hoa chậm rãi quay người, nhìn bóng người nửa trong suốt bên cạnh.

Đáy mắt Hoa Viên Viên hàm chứa sầu não, môi hơi mân mê, vô hạn không muốn xa rời bóng người cao lớn kia, khuôn mặt diễm lệ của cô chỉ có nỗi thê lương nồng đậm.

“Tôi chỉ có thể làm đến như vậy …” Âm Lệ Hoa nhẹ nhàng nói, “Cậu hãy mau siêu thoái đi, thời gian càng kéo dài càng bất lợi cho cậu.”

Thân hình nửa trong suốt khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn bay đến chỗ người con trai tuấn tú kia, nhưng cuối cùng cũng bị làn gió mạnh cản lối thổi trở về.

Cô gục đầu xuống, những lọn tóc đen che mất nửa khuôn mặt trong suốt, một lát sau, cô ngẩng đầu, hình như đã hiểu rõ mọi chuyện, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn Âm Lệ Hoa.

Cảm ơn cậu.

Âm Lệ Hoa hơi gật đầu. “Không cần khách sáo.”

“Chết tiệt!” Cái người phía trước kia quả thực không thể làm ra hồn những vấn đề liên quan đến cầu thần bái phật này, khi đốt tiền vàng lửa bén vào cả tay. Anh vừa liếʍ đầu ngón tay vừa niệm kinh, chỉ muốn mấy tờ giấy này mau cháy hết đi.

Hoa Viên Viên nhìn anh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mê hồn,

thần thái cứ như vậy, tựa làn khói nhẹ dần dần bay xa ——

Âm Lệ Hoa nhìn vong linh siêu thoát lên trời kia, trong lòng vừa vui vừa buồn.

Tạm biệt, bạn tốt.

“Đốt xong rồi.” Hoàng Quang Lỗi đi tới, trên tay vẫn còn vệt nước bọt nói thầm.

“Chỉ là đốt vàng mã thôi mà còn ngốc như vậy…” Cô trêu chọc anh.

“Tiếp theo làm gì?” Vẻ mặt đại thiếu gia vô cùng khó chịu.

“Không gì cả…”

“Không làm gì?” Anh hồ nghi nhìn cô, nhìn đi nhìn lại bốn phía. “Như vậy là tốt rồi sao?”

“Không thì anh còn muốn làm cái gì…”

“Chúng ta có cần phải niệm tâm kinh cầu khấn Phật và vân vân không?” Anh thử hỏi.

“Anh muốn sao?”

“Không.” Anh khẳng định.

“Vậy đi thôi…”

“Thật sao?”

“Thật…”

“A.” Anh gãi gãi đầu, thật sự cảm thấy hình như vừa có hình ảnh một oan hồn thiếu nữ đi qua.

Quên đi, cô đã nói như vậy thì cứ như vậy thôi.

Anh dắt bạn gái rời khỏi nghĩa trang.

Ra đến cổng lớn, bọn họ đi đến bãi đỗ xe. Đây là xe mượn của bác trai Âm, xe của anh bị cha anh bán đi rồi. Bác Âm giao lại chìa khóa cho anh, mà miệng cứ cười hắc hắc không ngừng, nói một câu không đầu không đuôi: “Điều quan trọng nhất của một người đàn ông là xe và người phụ nữ của anh ta…”

Ngụ ý chính là hai thứ quan trọng nhất của ông đều đã giao lại cho tên tiểu tử họ Hoàng là anh, nếu như anh dám làm xước thùng xe hoặc tổn thương con gái ông, chờ xem lúc trở về cổ anh có còn không. Hoàng Quang Lỗi liếc một cái xem thường, thực sự bất lực với vị cha vợ ngang tàng vô lí này rồi.

“Chờ một chút.” Vừa lên đến xe, Âm Lệ Hoa đột nhiên gạt tay anh ra, chạy đến cổng lớn nghĩa trang, quay về phía những ngôi mộ bên trong, cúi khom người một cái thật sâu.

Xin lỗi, từ sau này tôi không còn khả năng giúp đỡ mọi người như trước nữa, bạn trai tôi… Anh ấy sẽ lo lắng. Anh ấy là người rất quan trọng rất quan trọng đối với tôi, vì anh ấy, tôi sẽ phải thật sự cố gắng sống như một người bình thường, cho nên… Xin lỗi.

Cô mặc niệm trong lòng xong, lại nhanh chóng chạy về bên người anh.

“Được rồi!”

Cười sáng sủa thỏa mãn xong, mới ngẩng khuôn mặt của cô lên.

Hoàng Quang Lỗi hô hấp một chút, đột nhiên khom lưng kéo cả người cô vào trong lòng.

“Oa oa oa —— Làm gì vậy? Làm gì vậy?” Âm Lệ Hoa kêu thảm thiết.

“Anh yêu em, đồ tiểu nữ quỷ này.”

Hoàng Quang Lỗi cười lớn, mặc kệ chúng sinh cõi âm chứng kiến, nặng nề mà vẫn cố ôm chặt lấy cô.

Một cơn gió nhẹ bay qua chỗ hai người, mang theo hương hoa mai, dung nhập với trời đất. Trong lúc đó, tiếng vang của đất trời giống như một tiếng cười khúc khích rất nhỏ, rất nhỏ.