“Chờ một chút a ~~ ta hay nói giỡn, ngươi không nên tưởng thiệt rồi ~~!” – Đằng Lam một tay chống cái mông đau nhức, tay kia thì bị Toại Cảnh gắt gao bắt được. Toại Cảnh lôi kéo hắn, hướng phòng ngủ của Tử Nhã cùng Hắc Chước bước nhanh đến.
“Ta chính là muốn chứng minh cho ngươi xem, ta đối với ngươi không phải đùa giỡn.” – Toại Cảnh cố chấp nói.
Người này không biết đùa sao?
Đằng Lam vô cùng hối hận chính mình nói giỡn, hắn bất quá là châm chọc đối với Toại Cảnh nói một câu: muốn ta trở thành người của ngươi, ngươi phải đi cùng phụ vương mẫu hậu cầu hôn a. Không thể tưởng được lúc này thật sự không nói hai lời đã đem hắn xuống giường, xem bộ dáng là thật sự muốn đi cầu hôn.
Gặp quỷ a! Tuy nói yêu hồ tộc nhân cho dù là họ hàng gần cũng có thể thành thân, nhưng Đằng Lam cũng không cho rằng song thân sẽ khoan nhượng chính mình cùng đệ đệ phát sinh loại việc hoang đường này. Hắn có thể lường trước được phụ vương nhất định sẽ giận dữ, đến lúc đó trời đất sẽ đảo điên!
“Muốn đi chính ngươi đi! Ta mới không cần cùng ngươi điên!” – Đằng Lam từ từ rút lui nói, một lòng muốn Toại Cảnh một mình lãnh nhận cơn giận của phụ thân.
Nói ra, làm sai việc chính là Toại Cảnh, hắn căn bản là người bị hại thôi! Cho dù muốn trừng phạt cũng không nên đến phiên hắn.
“Ngươi đừng lo lắng.” – Toại Cảnh liếc mắt một cái liền nhìn thấu điểm hắn cố kỵ, y vỗ ngực giọng điệu cam đoan. “Có chuyện gì, ta sẽ đến gánh vác.”
“Ngươi nói nghe thật thoải mái!” – Đằng Lam hí thanh kêu lên.
“Tóm lại ngươi cái gì cũng không cần quan tâm, hết thảy đều có ta!”
“Có cái đầu ngươi! Buông! Ta phải đi về a!!”
Toại Cảnh dắt hắn không ngừng phản kháng đi vào trước cửa tẩm cung, nói với thị vệ ngoài cửa điện: “Ta muốn gặp phụ vương.”
Thị vệ sửng sốt một chút, lập tức đi vào thông báo.
Đằng Lam thấy hắn thật lâu không ra, thử thuyết phục Toại Cảnh: “Nói không chừng phụ vương cùng mẫu hậu đang bận, bằng không chúng ta hôm nào lại đến cũng được…”
Hắn vừa dứt lời, thị vệ kia liền ra đến.
“Đại vương cùng nương nương mời nhị vị điện hạ đi vào.”
“Làm phiền ngươi.” – Toại Cảnh lôi kéo Đàng Lam sắc mặt nhợt nhạt thẳng tắp đi vào.
Hắc Chước cùng Tử Nhã ngồi trên thủ tọa trong phòng khách, Tử Nhã trên mặt ửng hồng như trước chưa lui. Toại Cảnh tiến vào liền đi thẳng vào vấn đề nói:
“Phụ vương, mẫu hậu, ta muốn cùng Đằng Lam thành thân, cầu các ngươi phê chuẩn.”
Trời ạ! Nói trực tiếp như vậy để làm chi! Đằng Lam trừng mắt liếc y một cái.
Tử Nhã cùng Hắc Chước đều không lộ ra biểu tình giật mình như Đằng Lam mong muốn, bọn họ chính là nao núng nhìn nhau. Toại Cảnh thấy bọn họ không tiếp lời, lặp lại một lần:
“Ta cùng Đằng Lam đã có phu thê chi thực, thỉnh cầu phụ vương cùng mẫu hậu cho phép chúng ta thành thân!”
“Phu thê cái gì!” – Đằng Lam rốt cục nhịn không được kháp
(ngắt, bấu)
y một phen, hắn vội vàng đối với phụ mẫu giải thích:
“Phụ vương, mẫu hậu, các ngươi đừng nghe y nói lung tung, chúng ta quan hệ gì cũng không có, Toại Cảnh chính là uống lộn thuốc…”
“Chúng ta vừa mới mới làm xong, ngươi dám nói chúng ta quan hệ gì cũng không…” – Toại Cảnh bất mãn phản bác, Đằng Lam sợ tới mức lập tức che cái miệng của y, hô to: “Câm mồm!”
Bọn họ đang cãi vã, Tử Nhã nhẹ giọng mở miệng: “Cảnh nhi, ngươi là thật sự muốn cùng ca ca thành thân sao?”
“Đúng vậy!” – Toại Cảnh kiên quyết gật đầu.
“Mẫu hậu…” – Đằng Lam từ trên mặt Tử Nhã trên thấy được dấu hiệu không tốt.
Tử Nhã thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nhìn nhìn Hắc Chước.
“Ta đã nói hội sẽ có một ngày như thế, ngươi còn nói là ta đa tâm.”
Hắc Chước ôm hắn, cười trừ nói: “Cũng là ngươi hiểu bọn nhỏ, đều tại ta sơ ý.”
“Phụ vương, mẫu hậu? Các ngươi đang nói cái gì?” – Đằng Lam không bắt được tình hình trước mắt trọng điểm.
Tử Nhã nói: “Ta quan sát thật lâu liền phát hiện ngươi cùng Cảnh nhi quan hệ không đồng nhất, Cảnh nhi từ nhỏ đối với ngươi liền đặc biệt ỷ lại, nhưng ta biết đây không phải là loại tình cảm huynh đệ bình thường…”
“Mẫu hậu, như vậy ngài tiếp nhận cảm tình giữa chúng ta sao?” – Toại Cảnh mừng rỡ hỏi, Đằng Lam lại nháo loạn la hét:
“Ai có cảm tình với ngươi a! Đó là ngươi một mình khi sương tình nguyện mà thôi!”
“Nói như vậy, Lam nhi tuyệt không thích Cảnh nhi liễu?” – Hắc Chước xen mồm.
Đằng Lam đang muốn hô lớn “Không thích”, lại bị Toại Cảnh đoạt trước một bước nói: “Hắn chính là thẹn thùng mà thôi, kỳ thật trong lòng hắn đối với ta cũng đặc biệt để ý.”
“Ai cho ngươi nói lung tung! Ta mới không có!” – Đằng Lam tức giận bóp cổ y, Tử Nhã đối với tâm tư bọn nhỏ rõ như lòng bàn tay, hắn cười nói…
“Lam nhi, ngươi cần phải hiểu rõ, ngươi thật sự hoàn toàn không thích Cảnh nhi sao?”
“Ta…” – Đằng Lam vốn đang thực khẳng định ý nghĩ của chính mình, nhưng hiện tại bị hắn hỏi như vậy, cư nhiên á khẩu không trả lời được.
“Xem ra chính ngươi cũng không phải thực xác định mà.” – Tử Nhã cười nhẹ.
“Ta không có! Ta tuyệt không thích y!” – Đằng Lam xấu hổ hô, lúc này, Hắc Chước lại tiếp lời:
“Các ngươi muốn thành hôn, ta không ý kiến, hồ tộc đang trong thời kì khuyết thiếu nữ tử, cũng có không ít huynh muội cùng tỷ đệ kết làm vợ chồng, nhưng hai người các ngươi đều là nam tử…”
Y dừng một chút, Toại Cảnh sốt ruột mà truy vấn: “Là nam tử lại như thế nào?”
“Nếu các ngươi thành thân, huyết mạch hoàng tộc sẽ không thể duy trì, này cùng có phải là huynh đệ hay không cũng không sao, cho nên…” – Hắc Chước nói ra mấu chốt.
“Mẫu hậu chẳng phải cũng là nam tử sao? Nhưng hắn sinh hạ chúng ta.”
Hắc Chước vẻ mặt thâm tình mà nhìn Tử Nhã một cái, dùng thanh âm mang theo một tia cảm kích cùng áy náy nói: “Mẹ ngươi sau có điều đặc thù, hắn là nhiều lần trải qua gian khổ mới sinh hạ các ngươi.”
Tử Nhã trấn an vuốt tay y, lắc đầu nói: “Đại vương, đây không phải là công lao một mình ta, không có ngài nỗ lực, Cảnh nhi cũng sẽ không giáng sinh a.”
“Ta biết các ngươi đang nói cái gì.” – Toại Cảnh cắt ngang bọn họ trong lúc đó ngọt ngào nhìn nhau, “Các ngươi là ám chỉ “dục thần chi quả” mẫu hậu đã ăn đi?”
“Đúng vậy.” – Hắc Chước gật đầu, “Nếu ngươi có thể lấy được dục thần chi quả, cho dù các ngươi là huynh đệ cũng có thể kéo dài huyết thống hoàng tộc.”
“Ta hiểu được.” – Toại Cảnh ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Ta mang về dục thần chi quả, như vậy các ngươi sẽ không ý kiến đi?”
Tử Nhã thấy y nói như vậy thật xúc động, không khỏi lo lắng mà khuyên nhủ: “Cảnh nhi, dục thần chi quả không phải khinh địch như vậy có thể lấy được…”
“Nhưng các ngươi có được.” – Toại Cảnh tự tin nói: “Phụ vương cùng mẫu hậu có thể lấy được, ta đây thân là con của các ngươi, cũng có thể được.”
“Nói cho cùng, không hổ là con ta.” – Hắc Chước tán thưởng vuốt cằm, “Hiểu được hạnh phúc sẽ nỗ lực cố gắng, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi có thể đem dục thần chi quả thu hồi, ta sẻ đáp ứng hôn sự của ngươi cùng Lam nhi.”
“Phụ vương, quân tử nhất ngôn…” – Toại Cảnh nói một nửa, Hắc Chước cười tiếp lời:
“Tứ mã nan truy.”
“Ta đi.” – Toại Cảnh nói làm liền làm, y nắm bả vai Đằng Lam nói: “Chờ ta trở lại.”
Y nói xong, cũng không quay đầu lại mà bôn ly, Đằng Lam tại chỗ sửng sốt một lúc lâu.
“Phụ vương, mẫu hậu, các ngươi để y đi như vậy…” – hắn không thể tin được hỏi.
“Đừng lo lắng. Sẽ không xảy ra chuyện, để y thụ chút tôi luyện cũng tốt.” – Hắc Chước bình tĩnh nói.
Tử Nhã không thể không lo lắng: “Thế nhưng, Cảnh nhi đối với dục thần chi quả cũng chưa hiểu rõ hết, tuy nói hiện tại quan hệ Thiên Giới cùng Phù U Giới đã dịu đi không ít, nhưng y một mình xâm nhập, khó bảo đảm sẽ không chọc giận các thiên thần…”
“Nếu hết thảy mọi chuyện chúng ta đều giúp hắn, vậy sẽ mất đi ý chí tôi luyện.”
“Đại vương, ngài lần trước cũng là bị không ít đau khổ, ngay cả hồng lưu thạch cũng đánh đổi, mới có thể được đến dục thần chi quả… Hiện tại Cảnh nhi dựa vào cái gì cùng Thiên Giới đổi lấy dục thần chi quả a…”
“Ngươi nói cũng đúng, Cảnh nhi lúc này nhất định sẽ chịu khổ.”
Đằng Lam nghe bọn họ rất nói, sắc mặt thoạt nhìn càng méo mó. Hắn nói lắp hỏi: “Y… Y sẽ không chết…”
“Chết thì sẽ không, bất quá đại khái sẽ bị ép đến nửa chết nửa sống đi.” – Hắc Chước nói không đến nơi đến chốn.
“Các ngươi… Các ngươi không quan tâm y sao?” – Đằng Lam càng phát ra sốt ruột.
Hắc Chước vẫn là câu kia: “Vậy mất đi ý nghĩa tôi luyện.”
Tử Nhã cũng nói: “Toại Cảnh đã trưởng thành, đây là y chính mình lựa chọn, hậu quả cũng nên để chính y tiếp nhận.”
“Các ngươi như thế nào có thể như vậy a!” – Đằng Lam gấp đến độ dậm chân, hắn thấp hô: “Các ngươi đã các bỏ mặc y, vậy để ta đi quan tâm đi!”
Hắn lập tức hóa thành một trận cuồng phong, lao ra ngoài cửa.
Tử Nhã nhìn đại môn rộng mở mà cảm thán: “Xem ra, Lam nhi thật đã để ý Cảnh nhi…”
“Ừ.” – Hắc Chước từ chối cho ý kiến mà vuốt cằm.
“Bất quá, bọn họ thật sự sẽ không có việc gì sao?” – Tử Nhã rốt cuộc vẫn có chút lo lắng.
“Không có việc gì, thiên hậu nương nương sẽ không thương tổn bọn họ.” – Hắc Chước nắm chắc mười phần mà nói.
“Hy vọng là vậy…” – Tử Nhã âm thầm cầu nguyện.
“Tốt lắm, đừng để ý đến bọn hắn.” – Hắc Chước trên mặt lại hiện lên mạc màu tươi cười, y kéo Tử Nhã hướng nội thất đi đến, “Chúng ta tiếp tục vừa rồi đi…”
“Đại vương, ngài thật sự là…” – Những lời trách móc của Tử Nhã lần thứ hai bị y nuốt vào.
Ánh sáng phảng phất di chuyển trên bầu trời, sau khi xuyên qua tầng mây dày đặc, trước mắt xuất hiện một mảnh thất thải mây tía. Đằng Lam biết mình đã đi vào Thiên Giới, hắn kề sát tầng mây dưới chót phi hành, tận lực không khiến thần tướng thủ vệ chú ý.
“Toại Cảnh lúc này, ở đâu vậy…” – Đằng Lam thì thào oán giận, hắn phải mang Toại Cảnh về trước khi y gặp rắc rối, chỉ hy vọng Toại Cảnh còn chưa bị thần tướng phát hiện.
Hắn chính nghĩ như vậy, sự thật lại cố tình cùng hắn đối nghịch. Đại môn Thiên Giới phía trước truyền đến tiếng cãi vã kịch liệt, Đằng Lam trong lòng lập tức xuất hiện dự cảm bất hảo, quả nhiên ——
Toại Cảnh cùng vài tên thủ vệ trước bạch ngọc cổng vòm thật lớn tranh chấp không ngớt, các thủ vệ đầu tiên là một tả một hữu bắt y, bị Toại Cảnh lấy pháp lực tránh ra, này thủ vệ lại phác đi lên, song phương càng diễn càng nhiệt, mắt thấy sẽ đánh nhau, Đằng Lam nóng lòng phi qua, kêu to:
“Dừng tay! Dừng tay!”
“Đằng Lam?” – Toại Cảnh vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn hắn đáp xuống trước mặt bọn họ. “Ngươi như thế nào chạy tới?”
Đằng Lam không rảnh bận tâm y, hắn đối với vẻ các thần tướng vẻ mặt giận dữ nói: “Chư vị thực xin lỗi, cho các ngươi thêm phiền toái, ta đây liền dẫn y trở về.”
Hắn dứt lời, giữ chặt tay Toại Cảnh muốn đi, Toại Cảnh sao lại không theo hắn? Y lớn tiếng ồn ào: “Không! Không đem dục thần chi quả thu vào tay ta sẽ không trở về!”
“Ngươi còn muốn gây thêm phiền toái cho ta? Mau theo ta đi!” – Đằng Lam hung tợn mà trừng y.
Các thần tướng cũng mở miệng: “Đứng lại! Thiên giới là địa phương nào? Há có thể tha cho các ngươi nói đến là đến nói đi là đi?”
Chết rồi! Đằng Lam trong lòng kêu to không ổn, chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn ác đấu một hồi mới có thể thoát thân? Hắn đang muốn cùng thần tướng giải thích, Toại Cảnh đã bày ra tư thế tác chiến.
“Đến a. Dù sao ta ngay từ đầu liền tính toán xông vào, Đằng Lam, ngươi tránh sang bên cạnh đi…”
“Bên cạnh cái đầu ngươi a! Ngươi mới chịu đứng bên cạnh đi!” – Đằng Lam tức giận đến đỉnh đầu bốc hơi, lúc này cố gắng sẽ gây chuyện thị phi! Hắn vội vàng đối với các thần tướng nói: “Chúng ta đều không phải là cố ý xâm nhập, xin ngươi lượng thứ…”
“Tự tiện xông vào Thiên Giới là tội lớn, ngươi nói cái gì cũng vô dụng.” – các thần tướng thân thủ tới ngay chóc hắn, Toại Cảnh lập tức che ở trước mặt Đằng Lam.
Chính lúc nhiệt náo túi bụi, một gã thần thị cưỡi mây, từ hướng thiên cung bay tới. Hắn dừng ở trước mặt thần tướng, phụng phịu nói: “Đều dừng tay.”
Đoàn người mờ mịt mà nhìn hắn, thần thị kia cung kính đối với Đằng Lam cùng Toại Cảnh nói: “Thiên hậu nương nương có lệnh, mời nhị vị vương tử tiến cung gặp mặt, nhị vị mời theo tiểu thần đến.”
Thiên hậu nương nương như thế nào biết bọn họ sẽ đến đây? Đằng Lam cùng Toại Cảnh trong lòng đều có đồng dạng nghi vấn, bọn họ hai mặt nhìn nhau, Đằng Lam thấp giọng nói: “Đừng động, cùng đi xem.”
Toại Cảnh gật gật đầu, thần tướng không cam lòng mà tránh đường, cho bọn họ đi theo thần thị vào cung. Đằng Lam cùng Toại Cảnh được thần thị dẫn dắt bay qua cung điện nguy nga, tiến vào phạm vi hậu cung.
Phía trên hậu cung thành lập một liên đường không có bờ bến, thần thị đưa bọn họ lượn hết nửa vòng, cuối cùng đến một nhà thủy tạ, Mặc Nhiên một thân lam trường bào ngồi trước tấm bình phong, trong lòng ngực của hắn là một đứa trẻ.
Mặc Nhiên bảo thị nữ đưa canh hạt sen đến, một hơi một hơi uy tiểu hài tử kia.
Đằng Lam cùng Toại Cảnh đã sớm nghe nói Thiên hậu nương nương là nam tử, nhưng nay thấy hắn cũng có không ít bất ngờ. Bọn họ được thần thị kia bảo quì một gối hành lễ.
“Bái kiến Thiên hậu nương nương.”
Mặc Nhiên buông thìa, hiền lành đối với bọn họ cười cười. “Không cần đa lễ, bình thân.”
“Tạ nương nương.”
“Cho ngồi…” – Mặc Nhiên đang muốn phân phó thần thị dọn sạch ghế dựa, Toại Cảnh không chịu nổi nói:
“Nương nương, vi thần lần này tiến đến, là có một chuyện muốn nhờ.”
“Ta biết, ngươi là muốn ta đưa “Dục thần chi quả” ban cho ngươi đi?” – Mặc Nhiên một câu nói toạc ra.
“Nương nương đã biết?” – Toại Cảnh cùng Đằng Lam đều đối với việc hắn liệu sự như thần mà tỏ vẻ giật mình.
“Đương nhiên a.” – Mặc Nhiên ha hả cười, trong giọng nói mang theo một tia đắc ý, “Chuyện của các ngươi, ta cũng biết.”
Hắn đương nhiên không sẽ nói cho bọn họ biết, chính mình có một thần kính có thể trình chiếu thiên hạ vạn vật.
Nếu đối phương đã rõ, Toại Cảnh cũng không còn khách sáo, y khẩn thiết nói: “Nếu nương nương biết ý đồ của ta, kia vi thần cũng không giấu diếm nữa, phụ vương ta nói chỉ cần ta lấy được dục thần chi quả, hắn sẽ đáp ứng ta cùng Đằng Lam thành thân, vi thần khẩn cầu nương nương đưa dục thần chi quả ban cho ta.”
“Khó mà làm được.” – Mặc Nhiên dội một gáo nước lạnh vào y mà nói: “Dục thần chi quả là thần vật quý hiếm, há có thể tùy tiện ban cho?”
Toại Cảnh lập tức nghe ra trong lời nói của hắn có ngoại ý. “Nương nương muốn điều kiện gì, xin cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định toàn lực đáp ứng.”
“Ta không nghĩ muốn cái gì từ trên người ngươi…” – Mặc Nhiên giảo hoạt cười, “Ta đương nhiên có thể liền như vậy không công mà đem nó cho ngươi, chính là, phụ vương cùng mẫu hậu ngươi đều là đã trải qua thiên tân vạn khổ mới được dục thần chi quả, nguyên nhân chính là: khó mà có được mới có thể gấp đôi quý trọng.”
“Vi thần hiểu được.” – Toại Cảnh dũng cảm nói: “Dục thần chi quả không phải dễ như trở bàn tay có được, nương nương hy vọng ta trải qua gian khổ gì, ta cũng sẽ không lảng tránh.”
“Thật sự có dũng khí đáng khen.” – Mặc Nhiên tán thưởng cười nói, “Ngươi vô luận như thế nào đều muốn được dục thần chi quả sao? Sẽ không hối hận?”
“Tuyệt đối sẽ không.”
“Tốt lắm.” – Mặc Nhiên đưa đứa nhỏ giao cho thị nữ, để thị nữ đưa hắn ôm đi. Hắn đứng lên, vươn một tay.
“Ngươi lại đây.”
Toại Cảnh theo lời, đi đến trước mặt hắn, Mặc Nhiên lại nói: “Quỳ xuống.”
Toại Cảnh hạ một gối quỳ. Mặc Nhiên đưa tay đặt trên đỉnh đầu của y, yêu lực trên người Toại Cảnh cấp tốc bay lên, toàn bộ tụ tập ở trên đầu. Toại Cảnh khó chịu đến khuôn mặt vặn vẹo, thân thể như bị tháo nước co rút đứng lên.
“Toại Cảnh!” – Đằng Lam không rõ Mặc Nhiên có dụng ý gì, đang muốn sốt ruột đi qua, lại bị thần thị bên cạnh cản lại.
“Đằng Lam… Đừng tới đây!” – Toại Cảnh rống to, đây là khảo nghiệm Mặc Nhiên cho y, y cắn chặt răng nhịn xuống!
Quang cầu đó từ trên đầu Toại Cảnh thoát ra, Mặc Nhiên lập tức đưa bàn tay thu thập. Toại Cảnh sau đó toàn thân mềm nhũn, tình trạng kiệt sức mà quỳ rạp trên mặt đất, dồn dập thở dốc.
“Tốt lắm, yêu lực của ngươi cơ hồ đã bị ta hút đi, ngươi hiện tại chỉ còn lại có một chút năng lực phi hành, nhưng bay sẽ không được cao, cũng không thể bay quá xa.”
“Hô… Hô… Ta biết…” – Toại Cảnh mạnh miệng trả lời, Đằng Lam muốn đi qua dìu y, nhưng bị ánh mắt y kiên định ngăn trở.
“Còn có, ngươi tạm thời mất đi linh lực, nếu bị thương quá nặng, sẽ nguy hiểm tánh mạng, điểm ấy ngươi phải nhớ kỹ.”
“Hảo… Còn có cái gì?”
“Hiện tại, ta nói ra yêu cầu của ta…” – Mặc Nhiên ngồi vào ghế, ung dung nói: “Ngươi muốn đích thân vào cấm viên đi hái dục thần chi quả, ta trước đó không có thông báo thủ vệ nơi đó, cho nên bọn họ nhất định sẽ ngăn cản ngươi, nói không chừng sẽ dồn ngươi vào chỗ chết.”
Đằng Lam sắc mặt đại biến mà kêu la: “Điều này sao có thể?!”
Toại Cảnh ý bảo hắn đừng nói, y gian nan đứng lên, trả lời: “Ta hiểu được.”
“Chờ ngươi thành công trở về, ta sẽ đem yêu lực trả lại ngươi.”
“Ân.” – Toại Cảnh kiên quyết gật đầu.
“Tốt lắm, như vậy, ngươi hiện tại xuất phát đi, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, cấm viên ở thiên giới là địa phương hắc ám nhất, bên ngoài còn có kết giới dày đặc. Còn lại, sẽ hoàn toàn dựa vào chính ngươi.”
“Ân.” – Toại Cảnh gật đầu.
“Còn có cái này.” – Mặc Nhiên lấy tiểu bình rượu giao cho y, “Nước thần bên trong có thể bảo trì sinh mệnh của dục thần chi quả, sau khi hái xuống lập tức cất nó vào đây, bằng không sẽ mất đi công hiệu.”
“Tạ nương nương.” – Toại Cảnh nâng bình tiến trong lòng ngực, y dừng ở Đằng Lam, nói một câu: “Chờ ta.”
Tiếp theo liền bước đi ra ngoài cửa, Đằng Lam lo lắng mà chạy vài bước: “Toại Cảnh…!”
Mặc Nhiên phía sau hắn mặt mày hớn hở mà đối với hắn ngoắc.
“Đằng Lam, Đằng Lam, ngươi lại đây.”
Đằng Lam hoang mang đi trở về bên cạnh hắn, Mặc Nhiên lôi kéo tay hắn, vô cùng thân thiết mà sờ sờ đầu của hắn.
“Hảo hài tử, đệ đệ luôn cho ngươi gây sự phiền toái đi?”
“Nương nương…”
“Đừng lo lắng, y sẽ không có việc gì.” – Mặc Nhiên an ủi nói, “Ta vừa rồi chỉ là hù dọa y, ta phân phó hộ vệ cấm viên, bảo bọn họ xuống tay đừng quá nặng, Toại Cảnh sẽ không mất tánh mạng rồi.”
“Thật… Thật sự?” – Đằng Lam mừng rỡ.
Mặc Nhiên biến ra một chiếc gương đồng nhỏ bằng lòng bàn tay, hắn đưa gương đối diện vách tường. Quang mang trên gương phóng được trên tường, lắc lư vài cái, dần dần biến thành một đoàn viên hình. Cảnh tượng mơ hồ trong viên hình dần hiện ra, một nam tử đang chạy trốn… Đúng Toại Cảnh? Đằng Lam trừng mắt to.
“Gương này có thể đem hình ảnh Toại Cảnh phản ánh, cho nên ngươi cũng đừng quá lo lắng.” – Mặc Nhiên nói.
“Nương nương, cám ơn ngài…” – Đằng Lam có thể thở một hơi.
“Bất quá khuyết điểm duy nhất là chỉ có thể nhìn được cảnh tượng, nghe không được thanh âm, có điểm bất tiện mà.” – Mặc Nhiên tiếc nuối nói, Đằng Lam lắc đầu.
“Đừng lo, có thể thấy y là được.”
“Đến, chúng ta vừa uống trà vừa xem y gặp chuyện gì đi.” – Mặc Nhiên vui rạo rực nói.
“Hảo…” – Đằng Lam cùng hắn ngồi vây quanh bàn tròn, các thần thị mang lên các thức tiên quả điểm tâm. Đằng Lam không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm cảnh tượng từ gương ánh ra, uống trà cũng có vẻ không yên lòng.
Xem ra tạm thời Toại Cảnh hành động coi như thuận lợi. Y đi được một đoạn đường liền bay lên, tạm thời không phát sinh dị trạng. Bất quá y bay không được bao lâu mặt liền lộ vẻ mệt mỏi, Đằng Lam thấy y đầu đầy mồ hôi, không khỏi đau lòng mà siết chặt mi tâm.
Mặc Nhiên mỉm cười chú ý thần sắc của hắn, nhẹ hỏi:
“Tuy rằng bình thường luôn cãi nhau đấu khí, nhưng ngươi kỳ thật thực quan tâm Toại Cảnh đi?”
“Ách?” – Đằng Lam trên mặt ngượng ngịu, hắn nhanh đưa ánh mắt dời gương, mặt ửng đỏ nói: “Cũng không phải…”
“Không được nghĩ một đằng nói một nẻo, thích thì hãy thừa nhận.” – Mặc Nhiên lấy khẩu khí của người từng trải nói: “Bằng không tới thời điểm thương tổn lẫn nhau, hối hận cũng không còn kịp rồi.”
“Thế nhưng…” – Đằng Lam không khỏi lại nhìn nhìn gương, lẩm bẩm: “Ta cuối cùng cảm thấy được không nên như vậy…”
“Mọi sự vốn sẽ không có định luật, trên đời này không có nên hoặc không nên, chỉ có muốn hoặc không muốn.” – Mặc Nhiên thâm ảo nói ra, Đằng Lam nghe không hiểu ra sao.
“Nương nương, ý của ngài…”
“Ta hỏi ngươi, ngươi muốn cùng Toại Cảnh ở một chỗ sao?”
“Này…” – Đằng Lam nói quanh co “Ta cũng không thể nói chính xác…”
“Kỳ thật ngươi là muốn đi?” – Mặc Nhiên mỉm cười nói toạc ra, “Chẳng qua ngươi vẫn thiếu quyết tâm.”
“Phải không?” – Đằng Lam chính mình cũng không xác định.
Mặc Nhiên bỗng dưng nhìn hình ảnh khẽ gọi: “Hảo dạng, y tìm được rồi.”
Đằng Lam nhanh chóng nhìn lại, nguyên lai Toại Cảnh đã đi đến cấm viên. Y bị kết giới ngăn trở, toàn thân bị giật mãnh liệt, nhìn ra được y chính tiếp nhận thống khổ. Đằng Lam khẩn trương mà đứng lên, khẽ gọi: “Y không có việc gì đi…”
“Trước đừng có gấp, này chính là bắt đầu mà.” – Mặc Nhiên ảm đạm cười, “Nếu chỉ có bấy nhiêu đau khổ cũng chịu không nổi, y cũng không thích hợp để có được dục thần chi quả.”
“Này chính là bắt đầu…?” – Đằng Lam dự đoán được Toại Cảnh nhất định sẽ gặp chuyện cành thê thảm hơn.
“Ngồi xuống đi, hảo hảo nhìn, y có thể chịu tới trình độ nào, liền chứng minh y yêu ngươi tới trình độ nào.”
Đằng Lam trầm mặc ngồi xuống, lo âu nhìn chăm chú vào tình hình Toại Cảnh.
Toại Cảnh rốt cục giãy khỏi kết giới, y tiến vào cấm viên không bao lâu, lập tức có hộ vệ vượt qua đến, Toại Cảnh đầu tiên là cùng hộ vệ kia nói nói mấy câu, đối phương vẻ mặt nghiêm khắc, xem ra đúng là cự tuyệt thỉnh cầu vào bên trong vườn của y. Sắc mặt song phương càng lúc càng khó coi, cuối cùng vung tay. Toại Cảnh mất đi yêu lực chẳng mấy chốc đã bị hộ vệ đả đảo, nhưng y như trước không chịu rời đi, lại lần nữa tiến lên.
Hộ vệ kia một chút cũng không lưu tình, xoay khởi côn bổng liền hướng trên người Toại Cảnh chém, đánh cho Toại Cảnh phun ra vài ngụm máu.
Toại Cảnh họa vô đơn chí, thần khuyển bảo hộ cấm viên cũng xông lên cắn y không thả. Đằng Lam càng xem càng lo lắng, hắn bất an hỏi Mặc Nhiên: “Ngài không phải nói đã thông báo qua hộ vệ sao? Như thế nào hắn vẫn là ác như vậy?”
Mặc Nhiên bất cần mà nhún vai. “Ta chỉ đúng nói cho bọn họ biết đừng gϊếŧ chết y, về phần những thứ khác, ta cũng không nói gì a.”
“Như thế nào có thể như vậy!” – Đằng Lam có một loại cảm giác bị mắc mưu, “Bọn họ sẽ gϊếŧ chết hắn!”
“Yên tâm, sẽ không.” – Mặc Nhiên vẫn cười hì hì.
Toại Cảnh đã bị đánh cho mình đầy thương tích, hộ vệ kia lại một chút cũng không dừng tay, Đằng Lam gấp đến độ nhảy dựng lên.
“Ta muốn đi ngăn cản hắn!” – hắn nói xong hướng ra bên ngoài, bị Mặc Nhiên một phen giữ chặt.
“Nếu ngươi hiện tại chạy tới, cũng xem như đánh vỡ ước định giữa ta cùng Toại Cảnh, vậy khổ ải mà Toại Cảnh chịu liền không công lãng phí.”
“Ngươi căn bản là dồn y vào chỗ chết!” – Đằng Lam vốn không tin hắn.
“Được rồi được rồi…” – Mặc Nhiên thỏa hiệp nói: “Ngươi đã lo lắng như vậy, ta mang ngươi đi qua cũng được, bất quá không thể để cho hắn phát hiện chúng ta.”
“Vậy mời nương nương ngài nhanh lên…” – Đằng Lam còn chưa nói hoàn, Mặc Nhiên đã vung tay lên, biến ra bọt khí đem bọn họ bao vây lại. Bọt khí chợt lóe, nháy mắt đã đem hai người bọn họ đưa đến cấm viên.
Đằng Lam cùng Mặc Nhiên có thể cách bọt khí thấy Toại Cảnh, Toại Cảnh bên ngoài cùng thần tướng lại hoàn toàn nhìn không tới bọn họ. Thần tướng kia tiếp tục không lưu tình chút nào mà đả thương Toại Cảnh, Toại Cảnh cả người đẫm máu lăm lộn trên mặt đất, thần khuyển lại đuổi theo cắn y, tiếng rêи ɾỉ thống khổ của y tựa như dao nhỏ đâm vào lòng Đằng Lam, y chịu khổ ngay trước mắt mình, chính mình lại một chút cũng giúp không được, Đằng Lam gấp đến độ mãnh chủy (đấm) bọt khí xung quanh.
“Dừng tay! Mau dừng tay! Toại Cảnh! Mau đứng lên a!”
Thế nhưng thanh âm của hắn không thể truyền ra bên ngoài, Đằng Lam đành phải chuyển hướng Mặc Nhiên xin giúp đỡ.
“Nương nương! Van cầu ngươi ngăn cản bọn họ đi!”
“Chờ một chút…” – Mặc Nhiên đặt ngón trỏ dán trên môi hắn, để hắn trước im lặng. “Ngươi xem.”
Đằng Lam theo lời hắn, hướng phía ngoài xem, hộ vệ kia không biết khi nào đã dừng tay, thần khuyển nghe lời hắn ngưng cắn Toại Cảnh. Hộ vệ thối lui từng bước, Toại Cảnh cường chống đứng lên. Mặt y máu chảy đầm đìa cự nhiên lại hiện ra tươi cười thắng lợi, y thở phì phò hỏi:
“Như thế nào? Ta… Ta đã trúng một trăm tám mươi côn, ta bây giờ còn không chết đi… “.
Trán hộ vệ nhỏ mồ hôi, hắn ngữ mang tán thưởng nói: “Không tệ, ngươi so với ta dự đoán quả thật mạnh hơn.”
“Ngươi hiện tại có thể dẫn ta đi?” – Toại Cảnh hỏi.
Hộ vệ kia trầm mặc mà dẫn đầu bỏ đi, Toại Cảnh đuổi theo sau, Đằng Lam cùng Mặc Nhiên đều vì chuyển biến đột ngột mà hoang mang.
“Bọn họ đang làm gì đó?” – Đằng Lam hỏi Mặc Nhiên.
“Ta cũng không biết, theo sau nhìn xem.” – Mặc Nhiên để bọt khí mang bọn họ, đi theo phía sau Toại Cảnh.
Hộ vệ đưa Toại Cảnh đến dưới một gốc đại thụ, cánh cây rập rạp hoa lá, vô số tiểu quả trong suốt giấu trong lá cây xanh biếc, trái cây này có hồng có tím, giống nhau chính là, trong mỗi khỏa quả đều có hột một hạt vàng lóng lánh.
“Cái kia chính là dục thần chi quả…?” – Đằng Lam kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy.” – Mặc Nhiên cười rộ lên, nói: “Xem ra Toại Cảnh đã dùng để thân thể của chính mình đánh cuộc.”
Đằng Lam cũng hiểu được, trong lòng hắn nổi lên hương vị ê ẩm mà ngọt ngào. Mặc Nhiên lại nói:
“Y là cùng hộ vệ kia đánh cuộc, nếu y có thể chịu một trăm tám mươi côn, đối phương sẽ đưa dục thần chi quả cho y.”
“Kẻ điên này…” – trong giọng nói Đằng Lam mang theo trách cứ cùng cảm động. Bọn họ nhìn Toại Cảnh thuận lợi từ trên cây hái xuống một quả.
“Tốt lắm, hiện tại có thể yên tâm đi trở về đi?” – Mặc Nhiên hỏi.
“Ân…”
Bọt khí chớp động, trở lại nhà thủy tạ trong hậu cung. Sau nửa canh giờ, Toại Cảnh vết thương đầy người đã trở lại. Y giơ lên tiểu bình rượu chứa dục thần chi quả, suy yếu nói: “Ta lấy được…”
Đằng Lam rốt cuộc không chịu nổi nội tâm kích động, chạy qua ôm y, nằm ở trong lòng ngực của y khóc. Miệng vết thương bị áp, Toại Cảnh không khỏi đau ngâm đứng lên, Đằng Lam sợ tới mức cuống quýt buông tay ra.
“Thực xin lỗi…”
“Đừng lo, ngươi tiếp tục ôm a, thương thế của ta một chút vấn đề cũng không có.” – Toại Cảnh vẫn nghịch ngợm mà nháy mắt với hắn, Đằng Lam xóa đi nước mắt, mắng nhỏ:
“Gia khỏa ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước!”
“Tốt lắm tốt lắm.” – Mặc Nhiên trêu chọc nói: “Bình an trở về là tốt rồi, lúc này rốt cục có thể đại đoàn viên, Lam nhi, lúc này cũng nên nhận rõ tình cảm của mình đi?”
Đằng Lam thẹn thùng cúi đầu, Toại Cảnh hoang mang hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” – Đằng Lam lập tức trả lời.
Mặc Nhiên đúng hẹn đưa yêu lực trả lại cho Toại Cảnh, thân thể y rất nhanh liền phục hồi như cũ. Đằng Lam cùng Toại Cảnh tạ ơn xong, mang theo dục thần chi quả rời đi Thiên Giới.
Sau khi rời xa thiên cung, Đằng Lam rốt cục nhịn không được hỏi Toại Cảnh: “Ngươi nói vì cái gì Thiên hậu nương nương lại như vậy chiếu cố chúng ta? Ta vốn nghĩ hắn là nhân vật đáng sợ mà…”
“Đáng sợ sao?” – Toại Cảnh không ủng hộ, “Nhìn hắn uy con của mình xơi hạt sen, ta cảm thấy được hắn kỳ thật thực ôn nhu.”
“Ngươi đều không biết mình thiếu chút nữa bị hắn hại chết…” – Đằng Lam thấp giọng than thở.
“Bằng nặng lực của hắn, nếu hắn thực muốn gϊếŧ ta, làm gì phí công sức như vậy?”
“Nói cũng đúng…” – Đằng Lam trong lòng vẫn là cảm thấy Thiên hậu nương nương đều không phải là mặt ngoài xem ra đơn giản như vậy, hắn đang suy tư, thình lình bắt gặp Toại Cảnh dùng một loại ánh mắt âm hiểm nhìn mình
“Ngươi… Ngươi lại muốn làm gì?” – Đằng Lam dâng lên dự cảm bất hảo.
“Ta nghĩ, cho dù chúng ta mang dục thần chi quả về, phụ vương cũng có thể đổi ý…”
“Phụ vương sẽ không đâu.”
“Vì chu toàn để không lo lắng…” – Toại Cảnh lôi kéo hắn đáp xuống đám mây, đứng đắn nói: “Chúng ta trước tiên gạo nấu thành cơm đi.”
(beta: em này giảo hoạt giống cha a)
“Cái… Cái gì gạo nấu thành cơm?!”
“Ta muốn cho ngươi trước ôm ấp đứa nhỏ, như vậy phụ vương cùng mẫu hậu sẽ không có đường cự tuyệt… ” – Toại Cảnh nói xong, một tay đột nhiên chế trụ cằm Đằng Lam, một tay kia cầm bình rượu quán tiến miệng hắn. Đằng Lam nhất thời không có phòng bị, đem rượu lẫn dục thần chi quả nuốt xuống.
“Ô…” – Đằng Lam không thể tin được mà ôm cổ họng chính mình.
“Thật tốt quá!” – Toại Cảnh vứt bỏ bình rượu hoan hô.
“Tốt cái đầu ngươi!!” – Đằng Lam nổi giận mà đạp y một cước, Toại Cảnh ha ha cười, một tay bắt lấy hắn áp đảo.
“Đừng lãng phí thời gian, chúng ta lập tức kết hợp đi!”
“Không được ——!” – Đằng Lam thê thảm thét chói tai.
“Sợ cái gì a? Cũng sẽ không bị người khác thấy.”
“Không được a ~~~!! Oa oa oa ~~~”
Thiên cung bên này ——
Mặc Nhiên bất đắc dĩ mà nhìn gương đồng chiếu hai cỗ thân thể trần trụi quấn quýt nhau, thở dài: “Thật sự là gấp gáp…”
Một đạo thanh âm của tiểu đồng từ ngoài cửa truyền đến: “Mẫu hậu, ngài ở trong đó sao?”
Mặc Nhiên vội phất tay xóa đi hình ảnh trong gương, hắn cười đứng dậy đáp lại: “Đến đây…”