Editor: Tiểu Hách
Đúng bảy giờ tiếng chuông điện thoại di động báo thức vang lên.
Lâm Hoa lờ mờ mở mắt ra đi tìm di động, ấn tắt chuông báo thức, mới vừa muốn rời giường, lại bỗng nhiên nhớ đến hình như hôm nay là thứ bảy.
Tâm trạng thả lỏng, Lâm Hoa nghiêng đầu ngủ tiếp. Cọ cọ gối đầu, cậu
cảm thấy buổi sáng hôm nay thật là tốt.
Ánh nắng đã lên cao, cái quạt điện định giờ cũng ngừng quay rất lâu. Lâm Hoa là bị nóng nực làm tỉnh giấc.
Lau mồ hôi toát ra trên trán, cậu
từ trên giường đứng lên. Theo thói quen cầm lên điện thoại xem giờ.
Mười giờ rưỡi.
Lâm Hoa chớp chớp mắt, sao cứ cảm thấy đã quên chuyện gì đó.
“Ôi trời!” Một tiếng hét kinh hãi, hôm nay cậu còn phải đi xem mắt, hẹn với con gái người ta là mười một giờ rưỡi đến quán cà phê.
Nhanh chóng vọt vào phòng tắm, chải chuốt bản thân một chút, thật ra thì cũng không chải chuốt gì mấy, đi ngay ra cửa. Lâm Hoa không muốn ăn điểm tâm, dù sao cơm trưa cũng là mình mời, hà tất lại phải tốn thêm một bữa ăn, vả lại cũng xế trưa rồi.
Đang lúc Lâm Hoa do dự có nên đón xe hay không, xe buýt tới. Lâm Hoa lại thở dài một hơi, ngồi trên xe buýt, lấy tay quạt quạt làm cho mình bớt nóng.
—————–►.◄—————–
Lam Tiếu Chính bị Trương Mạc lôi kéo ra ngoài ăn cơm trưa. Hắn mới vừa từ Đài Loan sang đây, bởi vì phải tiếp quản công ty Đại Lục, mấy ngày nay đều đang xem tư liệu của công ty.
Lam Tiếu Chính tiếp nhận công ty chi nhánh Đại Lục cũng là ý của bản thân, có anh trai và ba quản lý tổng công ty bên Đài Loan, mình cũng được dịp đến Đại Lục thay đổi hoàn cảnh mới.
“Cậu đang ở nhà hàng nào? Biết tôi chưa quen thuộc ở đây, còn để tôi tự đi tìm!” Trong giọng nói của Lam Tiếu Chính có chút bất mãn. Hắn
đang đứng ở một góc phố, một khu phố phồn hoa, hai bên trái phải là các nhà hàng, quán cà phê và các trung tâm mua sắm lớn mọc lên như rừng.
“Tôi ở lầu hai nhà hàng XX!” Trương Mạc là bạn của Lam Tiếu Chính ở Đài Loan, cũng ở trong thành phố này quản lý một công ty cỡ trung. Y nói rõ về vị trí cụ thể của nhà hàng.
“Ừm, tôi biết rồi. Tôi lập tức tới ngay!” Lam Tiếu Chính vừa nói xong, đang muốn cúp điện thoại.
Lâm Hoa không biết là mình xui xẻo hay chính là đang chảnh chọe với cô gái này, chờ đến khi cậu xuống xe buýt, đã là mười một giờ hai mươi phút. Mình nếu như đến muộn, con gái người ta đối với mình sẽ không có ấn tượng gì tốt.
“Cho qua một chút!” Một tiếng thét thất thanh. Lâm Hoa chưa kịp dừng chân lại, đã đυ.ng phải Lam Tiếu Chính ở đằng sau. Ngay tức khắc, Lam Tiếu Chính bị đυ.ng phải cả người lảo đảo, điện thoại di động cũng rơi trên mặt đất.
Quán cà phê đã hẹn cách trạm xe buýt còn một đoạn, chân của Lâm Hoa bắt đầu phi nước đại, ở đầu đường quẹo vào, đúng lúc đυ.ng phải một Lam Tiếu Chính đang ung dung nhàn nhã.
Lâm Hoa thoáng cái ngã lộn cù mèo trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn Lam Tiếu Chính đang ổn định thân thể.
“Xin lỗi, xin lỗi” Lâm Hoa lập tức từ dưới đất bò dậy, nói xin lỗi với Lam Tiếu Chính thiệt nhiều, cũng không quan tâm mình ở trên nền đất xi măng té đau đớn. Lam Tiếu Chính cau mày, nhìn Lâm Hoa có chút nhếch nhác.
“Thực sự xin lỗi!” Lâm Hoa thấy đối phương nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng.
“Không sao” Lam Tiếu Chính lạnh lùng đáp, thấy bụi bậm trên người Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính còn nói thêm “Cậu không sao chứ?”
“Không sao, không sao!” Lâm Hoa liên tục xua tay, lại vội vàng đi đến nhặt lên một cái điện thoại Iphone rơi gần đó. Xem ra là người có tiền, đây chắc là hàng chính hãng? So với cái phiên bản hàng nhái của mình là một trời một vực, Lâm Hoa cảm giác mình có chút đau khổ.
Nhặt lên điện thoại di động, đưa cho Lam Tiếu Chính, xin lỗi một hồi. Không đợi đối phương tỏ thái độ, Lâm Hoa lại phải vội vàng chạy đi.
Mới đi hai bước, đưa tay vào trong túi, muốn gọi điện thoại cho cô nàng kia, Lâm Hoa lại sờ thấy trống rỗng. Thấy không xa một cái di động vẫn còn nằm lăn lóc trên mặt đất, Lâm Hoa vội vàng nhặt lên, rồi nhanh chân chạy đi.
Cái Iphone hàng nhái của Hoa Hoa ngoài copy cái nhãn hiệu có lẽ từ kiểu dáng, màu sắc, kích cỡ cũng đều giống cái hàng xịn của Chính ca ca. Hơn nữa cũng do vội vàng nên Hoa Hoa đã nhầm lẫn hai cái Iphone với nhau, một sự nhầm lẫn vô ý gây ra nhiều mối dây dưa và sau cùng dẫn đến một tềnh yêu đươm hoa kết trái.
Lam Tiếu Chính ở bên cạnh nhìn một loạt hành động của Lâm Hoa, cậu chạy đi quá nhanh, chờ đến khi hắn
muốn gọi cậu lại, đã không thấy bóng dáng của Lâm Hoa.
Lam Tiếu Chính lắc đầu, từ dưới đất nhặt lên một cái ví tiền màu vàng nhạt, một cái người hấp tấp lỗ mãng.
Vừa mở ví tiền ra xem, thấy ảnh chụp một người, dưới ánh mặt trời cười đến xán lạn, ngốc nghếch tạo dáng tay chữ V. Lấy ra thẻ căn cước cất bên trong, Lâm Hoa, đã hai mươi sáu. Lam Tiếu Chính cảm thấy rất ngạc nhiên, nhìn dáng vẻ của cậu, cùng lắm giống như một sinh viên còn đi học, hoá ra đã hai mươi sáu rồi.
“Sao chậm như vậy?” Lam Tiếu Chính vừa đến, Trương Mạc liền từ chỗ ngồi đứng lên, tiến lên đón hắn.
“Có một chút chuyện làm chậm trễ” Lam Tiếu Chính nhìn Trương Mạc, lông mày lại nhíu nhíu lần nữa “Biết tôi chưa quen nơi này, vậy sao không đến đón tôi?”
“Tôi sai rồi được chưa? Cậu làm gì mà lúc nào cũng một cái mặt cá ươn thế, diện mạo
đẹp trai lại không dùng tới. Tôi đều đói chết rồi, mau chọn món đi!” Trương Mạc lôi kéo Lam Tiếu Chính ngồi vào bàn.
Lầu hai gần với vị trí cửa sổ, nhìn qua cửa kính có thể thấy người đi đường đang vội vội vàng vàng và một rừng các biển quảng cáo ở bên dưới, còn có đối diện cũng là vách tường kính bên ngoài của quán cà phê.
—————–►.◄—————–
Lâm Hoa bên này vội vàng chạy đến quán cà phê đã hẹn, bây giờ chính là thời gian đông khách. Lâm Hoa nhìn xung quanh một vòng, có mấy cô gái trẻ độc thân.
Thật ra lúc vào cửa, Lâm Hoa đã chú ý tới một cô nàng ngồi gần cửa sổ, cậu
có cái trực giác này, đối tượng do ông hai
giới thiệu, từ trước đến nay chưa bao giờ đáng tin cậy.
“Xin hỏi là Dương tiểu thư phải không?” Gần bên cửa sổ, là một cô nàng mập ơi là mập. Lâm Hoa cảm thấy mặt của cô rõ ràng giống y như cái bánh bao, trên mặt còn có lấm tấm mấy nốt tàn nhan và mấy cái mụn nhọt. Lâm Hoa đột nhiên nghĩ đến nếu như mình đứng cùng một chỗ với cô nàng, vậy thì cô ta chính là một con Snorlax khổng lồ, còn mình chính là một cọng rau mầm đậu xanh.
Snorlax là một con Pokémon tham ăn và cực kỳ mê ngủ. Nó có thể ngủ suốt cả ngày, và chỉ thức dậy khi được đánh thức bởi tiếng sáo đặc biệt của Poké Flute. Tuy nhiên, chính khả năng ngủ này lại mang lại sức mạnh đặc biệt cho chúng.
Snorlax đang chuyên tâm nghiên cứu thực đơn ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Hoa một chút, gật đầu.
“Anh là Lâm Hoa?” Trong giọng nói của Snorlax tràn ngập nghi ngờ.
Lâm Hoa nhìn Snorlax, gật đầu.
“Nhìn dáng vẻ của anh còn nhằm tưởng anh là học sinh đấy!” Snorlax lẩm bẩm nói “Anh đến trễ mười phút!”
Lâm Hoa có hơi bối rối mỉm cười, liền ngồi xuống. Snorlax nhìn lướt qua Lâm Hoa một lần, bẩn thỉu, Snorlax nhíu nhíu mày, thịt ở giữa trán xếp chồng lại, rất giống một ngọn núi nhỏ.
Thấy vẻ mặt của Snorlax, Lâm Hoa có chút bất đắc dĩ. Cúi đầu nhìn trên người mình, bởi vì vừa té lộn mèo một cái, trên áo thun trắng đều là vết nước bẩn. Xem ra, không có ai để ý đến mình, cho dù chỉ là con Snorlax khổng lồ rất ham ăn.
“Tôi đã chọn rồi, anh còn muốn chọn thêm gì không?” Snorlax nhìn thấy Lâm Hoa ngồi xuống, liền đưa menu qua.
“Không cần, không cần.” Lâm Hoa vội vàng xua tay, đây không phải là một quán cà phê sao, chẳng lẽ còn có thể nấu ăn cho tôi? Mấy món cà phê, bánh Pudding… vẫn đắt tiền muốn chết, trong lòng Lâm Hoa đánh nhau bình bịch, may là mình có mang theo ví tiền.
Nhìn trước mắt bày đầy một bàn bánh ngọt và kem, Lâm Hoa đau lòng uống một ly cà phê hơn mười đồng.
“Anh là tốt nghiệp đại học Tây Nam JT?” Snorlax đút vào trong miệng một miếng bánh lớn, còn có vụn bánh màu vàng rơi xuống lả tả.
Lâm Hoa nuốt ngụm nước bọt, gật đầu.
“Tôi là tốt nghiệp trường dạy nghề Tây Nam XX”
“Trường giỏi, trường giỏi” Lâm Hoa mỉm cười mỉa mai, trường giỏi ghê, cậu
ở trong lòng lặng lẽ lau nước mắt.
Snorlax tán thành gật đầu “Anh đang đi làm ở công ty X của Đài Loan?”
Lâm Hoa lại gật đầu.
“Tiền lương một tháng của anh là mấy ngàn? Tiều tiêu vặt một tháng của tôi cần phải là năm ngàn”
“Tiền lương một tháng của tôi là bốn ngàn” Lâm Hoa nhỏ giọng mở miệng.
Trong miệng Snorlax vừa đút vào hai quả dâu tây lớn, nghe lời nói của Lâm Hoa, thoáng cái mở to hai mắt nhìn. Có thứ nước dâu màu đỏ nhạt chảy ra từ khoé miệng, cậu
cố gắng uống một hớp cà phê.
“Một tháng anh chỉ có bốn ngàn tiền lương? Có được hộ khẩu thành phố không? Anh có nhà không? Có xe không? Có tiền tiết kiệm trong ngân hàng không?”
Lâm Hoa lắc đầu.
“Anh cái gì cũng không có? Tôi thế nhưng có một căn nhà, ba mẹ tôi còn có một căn nhà khác. Sau khi chúng ta kết hôn, nhà của tôi tuyệt đối sẽ không thêm tên của anh. Anh nhất định phải mua xe, tôi không muốn ngồi xe buýt đi làm. Cái công ty kia của anh là gì? Nếu như anh không tìm được một công việc mười ngàn một tháng sao có thể nuôi tôi nổi? …”
Snorlax nói thao thao bất tuyệt, Lâm Hoa cứ lắc đầu hóa thành một cái trống bỏi lắc lư lia lịa.
Không muốn không muốn, tôi mới không muốn kết hôn với một con Snorlax khổng lồ, Lâm Hoa ở trong lòng kêu la.
—————————
“Tiếu Chính, cậu đang nhìn cái gì?” Trương Mạc thấy ánh mắt của Lam Tiếu Chính luôn nhìn bên ngoài cửa sổ, chỉ có một quán cà phê ở đường đối diện.
“Không có gì” Lam Tiếu Chính xoay chuyển tầm nhìn lại. Lâm Hoa ở trong quán cà phê đối diện, một hồi thì gật đầu, một hồi lại lắc đầu lia lịa, đối diện là một cô nàng mập thiệt là mập. Thì ra là mời con gái người ta uống cà phê, thế nhưng cậu ta có tiền trả không đây? Lam Tiếu Chính rất không phúc hậu mỉm cười.
“Cậu cười cái gì?” Trương Mạc quả thực là bị dọa, Lam Tiếu Chính lại vô duyên vô cớ cười khúc khích?
Lam Tiếu Chính im lặng, nâng ly trà lên, lãnh đạm thờ ơ uống một hớp trà.
“Cậu nói gì?” Đặt ly trà xuống, Lam Tiếu Chính nhàn nhạt hỏi.
“À, không có gì” Trương Mạc bị nghẹn họng bởi giọng nói lãnh đạm và nụ cười lúc nãy của hắn.
“Hiện tại cậu dự định ở lại Đại Lục bao lâu?” Trương Mạc rót thêm trà cho Lam Tiếu Chính.
“Không biết nữa, tôi mới vừa tiếp quản cái công ty này, có thể phải ở lại vài năm!”
“Cậu cũng ba mươi hai rồi đó. Có phải là ba cậu thúc ép cậu kết hôn hay không, cho nên mới chạy trốn sang Đại Lục?” Trương Mạc thân thiết trêu chọc hỏi.
Lam Tiếu Chính cũng gật đầu, khẽ cười “Đây cũng là một nguyên nhân. Nhưng bây giờ ông ấy có con của ông anh tôi, vẫn không có rảnh để quản tôi”
Trương Mạc lắc đầu thở dài “Tôi nói cậu tuấn tú lịch sự, mà cứ nghiêm nghị để làm chi? Có người tìm cậu vay tiền, vẫn không trả tiền lãi à? Mấy cô gái ở ngay trước mặt, cậu không để mắt đến một ai, cả ngày cũng chỉ biết lo làm việc!”
Lam Tiếu Chính không trả lời Trương Mạc, lại ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ một chút, cái thằng nhóc gọi là Lâm Hoa vẫn còn đang lắc đầu, cô gái đối diện cậu vẫn đang luyên thuyên. Lam Tiếu Chính xem bọn họ như đang diễn kịch câm, sờ sờ ví tiền trong túi, hắn cảm thấy kết thúc của vở kịch câm này cũng rất đặc sắc.
End chap 2
✩ Chú thích:
Rau mầm: Rau mầm là loại rau sạch. Thường được trồng bằng các loại hạt giống thông thường như: củ cải, cải bẹ xanh, cải ngọt, cải tùa xại, cải tần ô, rau muống, hành tây, đậu xanh, đậu đỏ…
Trống bỏi: Trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay nhanh